Chapter 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Lời khuyên từ gia đình.

21

Mito không nói với Gon rằng phòng ngủ đang đợi cậu, nhưng điều đó quá rõ ràng. Khung giường được làm bằng gỗ lũa xếp thành lưới, ga trải giường có màu xanh lá cây thợ săn ưa thích. Có một chiếc bàn để vẽ, một chiếc ghế êm ái cạnh cửa sổ, những bức tranh về hòn đảo trên tường và một ít đồ đạc cậu để lại được sắp xếp trên những giá sách.

"Phòng tắm ở phía bên kia hành lang," Mito nói với cậu. "Mọi thứ cháu cần đều ở trong đó. Cháu có muốn dì gọi dậy vào buổi sáng không?"

"Vâng. Ngay khi Komugi tỉnh dậy nhé dì."

"Được rồi. Ngủ ngon nhé cháu yêu."

"Cảm ơn dì Mito," Gon nói và cúi xuống ôm dì. "Cháu xin lỗi vì không thể ở lại lâu hơn."

"Không sao đâu Gon. Cháu đã làm rất nhiều điều cho chúng ta. Và dì nghĩ... à, dì nghĩ chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi."

Tim Gon như thắt lại. "Xin đừng hiểu lầm," cậu nói, "nhưng đó chính là điều cháu lo sợ."

Mito đẩy cậu ra xa. "Đó không phải là ý dì. Hãy nhìn xem, dì hoàn toàn không có lý do gì để nói điều này, ngoại trừ trái tim dì nói rằng đó là sự thật: Ý dì là rồi tất cả chúng ta sẽ gặp lại nhau. Và dì sẽ chào đón Killua với vòng tay rộng mở."

"Cháu không nghĩ mình xứng đáng với tình yêu của dì, Mito," Gon run rẩy nói.

"Ngược lại mới đúng. Cháu xứng đáng với mọi điều tốt đẹp mà thế giới mang lại. Đừng mất niềm tin." Gon gật đầu, Mito hôn lên trán cậu rồi quay ra.

*

Gon thấy mình đã trở lại khu vườn của lâu đài nơi trước đây đã nói chuyện với Killua trong mơ. Tuy nhiên, bây giờ mọi thứ đã khác. Màu xanh dịu ngọt của mùa hè đã qua lâu rồi, thậm chí cả mùa thu tàn lụi cũng chỉ còn là kỷ niệm. Mùa đông đã chiếm đóng khuôn viên lâu đài. Những chiếc lá còn sót lại của bụi hoa hồng đã khô và ngả màu nâu, những cánh hoa từng rực rỡ rụng xuống, đen sì vì mục nát và phủ đầy sương giá.

Gon ngửa đầu ra sau kêu lên: "Killua!"

Không có câu trả lời nào ngoài tiếng gió rít qua những cành trơ không lá, tiếng xào xạc của những chiếc lá cuối cùng còn bám vào mộ.

Gon quay về phía lâu đài, cũng tối tăm và thiếu sức sống như khu vườn. Cửa trước mở toang, đung đưa trong gió lạnh. Cậu bước vào trong. Tiền sảnh tối om, lò sưởi chẳng còn gì ngoài tro tàn. Đi ngang qua các hành lang của lâu đài, Gon thấy chúng phủ đầy bụi, mạng nhện và lá khô thổi vào qua những cánh cửa sổ vỡ. Những ngọn nến chưa được thắp sáng, sự im lặng trống rỗng đến mức Gon biết mình là sinh vật sống duy nhất ở đó.

Cậu đến trước cửa thư viện, tự mình đẩy cửa mở. Senritsu, Wing và Cheadle chỉ còn là những bộ xương trơ ​​trụi, vô hồn, những chiếc lá rụng của họ vỡ vụn thành cát bụi. Mưa đã lọt vào qua kính vỡ của mái vòm, tạo thành những vũng nước xanh nhầy nhụa trên sàn nhà. Những hàng sách vô giá bị ẩm ướt, giá sách cong vênh dưới sức nặng của chúng.

Gon tìm thấy hai người Halfling nằm gục quanh bàn ăn, trên những đĩa thức ăn đã mục nát từ lâu. Hình dáng gầy guộc, cằn cỗi của họ có màu xám và trụi lá, và không có dấu hiệu của sự sống, cho dù cậu có lay và cầu xin họ tỉnh dậy thế nào đi chăng nữa.

"Killua!" Gon lại khóc, tự hỏi liệu có tìm thấy anh trong phòng của họ không. Tự hỏi liệu rằng bản thân có thể chịu đựng được những gì sắp sửa nhìn thấy hay không.

Và rồi có thứ gì đó cọ vào má cậu, được một cơn gió thổi từ cửa sổ vỡ mang theo. Gon bắt lấy, nhìn chằm chằm: một cánh oải hương duy nhất, phi thường như một cánh bướm trong hầm mộ của ngôi nhà. Cậu lướt ngón tay cái lên bề mặt mịn như nhung của nó, nghĩ về giấc mơ Killua đã kể cho cậu nghe, nơi đó cậu đội vương miện bằhg những bông oải hương cho anh; nghĩ về ý nghĩa của những đóa hoa này đối với họ. Nghĩ đến việc Killua đã nói với cậu rằng không hề có và chưa bao giờ có một bụi oải hương trong khuôn viên lâu đài. Và rồi Gon để nó đi. Nó phấp phới và quay cuồng trong cơn gió lạnh, và cậu theo nó ra khỏi phòng ăn.

Có nhiều cánh hoa hơn ở hành lang, và còn nhiều cánh hoa hơn nữa khi Gon đi theo một nơi rõ ràng là một con đường mòn. Nó dẫn cậu ra khỏi lâu đài, dọc theo những lối đi trong khu vườn đóng băng, và ngay lập tức Gon biết chúng đang dẫn đến đâu. Với nhận thức đó, tảng băng cũng bắt đầu đóng lại trong trái tim cậu; nhưng cậu đã chọn đi theo con đường hướng tới kết cục tất yếu của nó. Còn gì nữa để làm đâu?

Những cây dương trơ ​​trụi, những thân cây mảnh khảnh vươn lên trời như những ngọn nến đã tàn. Gon có thể nhìn thấy khoảng trống trước cả khi cậu tiến vào giữa, nhìn thấy những viên đá trên bãi cỏ khô. Gon nghĩ về ngày Killua đã cho mình xem chúng, nói cho cậu biết ý nghĩa của chúng. Hơi ấm của nắng ngày ấy, của đôi vai chạm nhau khi họ tựa vào kể cho nhau nghe những bi kịch của cuộc đời, là hơi thở yếu ớt, thoáng qua; rồi Gon đã vào sâu trong nghĩa trang, đi về phía ngôi mộ mới rải đầy oải hương.

Cậu quỳ xuống, nước mắt làm mờ đi những dòng chữ được khắc trên đá trang trí công phu. Gon không cần phải đọc cũng biết chúng nói gì. Cậu không cần ai nói rằng cậu đã thất bại. Gon đã yêu chưa đủ, chưa yêu đúng cách, và ngôi mộ này sẽ nằm ở nơi mà trái tim cậu đã ở đó chừng nào cậu còn sống. Và ước rằng điều đó không còn lâu.

"A," một giọng nói vang lên: du dương, thậm chí nhân từ, ngoại trừ việc nó khiến Gon rùng mình sợ hãi. "Ít nhất một trong số các ngươi đã ước trong giới hạn của lý trí."

Gon ngẩng mặt lên khỏi mặt đất đóng băng. Một người đàn ông đứng sau bia mộ của Killua, đôi bàn tay dài và nhợt nhạt đặt trên các góc của bia mộ, nhìn xuống Gon với đôi mắt đen trống rỗng. Hắn ta mặc một chiếc áo khoác màu xanh cỏ giống chiếc áo đen mà Killua từng mặc, màu sắc tươi sáng nổi bật trên nền khung cảnh tĩnh lặng. Mái tóc đen dài của hắn quấn quanh khuôn mặt như những sợi dây leo.

"Illumi," Gon nói.

"Ta đây," người đàn ông trả lời với một nụ cười tàn nhẫn.

"Ngươi đã làm gì với anh ấy?" Gon hỏi và đứng dậy.

Đôi mắt của Illumi mở to, thể hiện sự ngây thơ. "Ta? Ta đâu làm gì. Đây là việc của cậu, Gon Freecss: đánh lạc hướng nó, lôi cuốn những ham muốn hèn hạ trong khi lẽ ra em trai yêu quý của ta phải tìm kiếm một tình yêu tự nhiên. Nó có thể đã tự cứu mình, nếu không có cậu."

Những từ ngữ trôi qua trong tâm trí Gon, đen tối nhưng đầy ma mị. Hoang mang. Người đàn ông này nói có đúng không? Phải chăng Gon đã đặt một bản án lên chính người yêu của mình? Nhưng không - Killua cũng yêu cậu mà. Killua đã chọn cậu. Gon lắc đầu, lời nói quỷ quyệt tan biến.

"Mọi chuyện tồi tệ xảy ra ở đây đều xảy ra vì ngươi!" Gon gầm gừ. "Đừng cố đổ lỗi cho ta và đừng bao giờ đổ lỗi cho anh ấy!"

Illumi nghiêng đầu, đôi mắt côn trùng tò mò. "Con chó có răng, ta hiểu rồi."

"Ta không biết làm thế nào ngươi lại xuất hiện trong đầu ta, nhưng ta biết rằng ngươi không có thật, và Killua vẫn còn sống, và ngươi cũng không mạnh mẽ như ngươi muốn ta nghĩ."

Illumi nhướng mày. "Ồ? Làm sao ngươi biết?"

Gon nhặt một nắm cánh hoa hồng. "Bởi vì ngươi sẽ không bao giờ chọn những thứ này. Ngươi sẽ chọn màu đỏ hoặc đen, nhưng những thứ này? Chúng là của chúng ta. Và ngươi không đủ mạnh để lấy chúng khỏi tay chúng ta, ngay cả trong giấc mơ."

Gon mở tay ra và gió cuốn lấy những cánh hoa oải hương thành một cơn lốc ngày càng lớn và dày đặc cho đến khi xóa sạch hình dáng đang thét lên của Illumi—

*

—và rồi Gon tỉnh dậy, thở hổn hển, run rẩy, tấm trải giường ướt đẫm mồ hôi. Trong chốc lát cậu không biết mình đang ở đâu; nhưng rồi cậu nghe thấy tiếng sóng vỗ trên bãi biển, mùi muối, mùi gỗ cũ, mùi ga trải giường bị gió làm khô, cà phê và thịt xông khói, và ngày hôm qua ùa về. Gon nhìn đồng hồ trên bàn cạnh giường ngủ. Đã quá chín giờ rồi. Quá ít thời gian!

Gon đứng dậy, đi vào phòng tắm, tắm thật nhanh (gần như quên mất cách thức hoạt động của vòi sen) rồi mặc quần áo vào. Tóc cậu vẫn còn nhỏ nước khi Gon bước vào phòng khách. Mito đứng bên bếp ném chiếc khăn tắm cho cậu và tỏ vẻ bực tức. Gon ngượng ngùng bắt lấy nó và vuốt tóc ngay lúc Komugi lao thẳng vào.

"Anh Gon!" cô kêu lên, vòng tay ôm lấy cậu.

"Komugi," Gon nói, quỳ xuống để có thể ôm cô đúng cách. Họ ôm nhau rất lâu rồi Gon nhẹ nhàng đẩy cô ra. "Vậy là em thực sự khá hơn à?"

"Tốt hơn rồi. Bác sĩ Blythe đã đến sớm hơn và nói vậy."

"Đó không hẳn là những gì họ nói," Mito xen vào. "Con bé vẫn cần đến bệnh viện để xét nghiệm, nhưng họ rất vui vì sự hồi phục này nên để việc đó đến ngày mai." Dì không nói ra điều mà họ chắc chắn đang nghĩ: khi Gon trở về với Killua.

Gon gạt chuyện đó sang một bên; đây là thời gian của gia đình. Cậu đã nhìn kĩ Komugi. Con bé chắc chắn trông đẹp hơn bao giờ hết, với nước da khỏe mạnh và đôi mắt sáng. Nhìn vào chúng, cậu hỏi, "Em có nhìn thấy gì không? Ý anh là, thuốc có tác dụng gì với mắt em không?"

Komugi lắc đầu. "Nhưng không sao đâu anh Gon. Em không bao giờ có thể nhìn thấy được."

"Nếu em nói vậy," Gon nói.

"Đến chào bà Abe thôi," Komugi nói, dẫn Gon tới một cánh cửa có màn che dẫn ra mái hiên bao quanh. Cánh cửa kính nặng hơn được mở ra để đón gió biển lùa vào. Trời vẫn mang hơi thở của mùa đông nhưng cũng có sự tươi mát của mùa xuân. Vượt qua nó, Komugi dẫn Gon tới chiếc xích đu ở hiên nhà, nơi Abe ngồi nhìn ra biển. Nó có màu xanh ngọc sáng trong ánh ban mai, cuộn tròn với những lớp giấy trắng.

"Bà Abe, nhìn này," Komugi nói. "Gon về nhà rồi."

Abe quay lại, đôi mắt trắng đục lướt qua khuôn mặt và cơ thể của Gon. "Cháu trông thật khác," cuối cùng bà nói.

Gon mỉm cười. Ít nhất bà đã không gọi cậu là Ging. "Thật sao ạ?"

"Mmm. Cháu đã trưởng thành. Và đang yêu một ai đó."

Gon đỏ mặt, dùng một tay xoa xoa gáy. "À... à..." Cậu tính hỏi thêm, nhưng Abe chỉ cười khúc khích và quay lại nhìn biển.

"Bà có muốn vào ăn sáng không?" Komugi hỏi, nhưng bà cố của họ dường như không nghe thấy.

Komugi thở dài. "Nào," cô nói với Gon, "có lẽ dì Mito có thể đưa bà ấy vào trong."

Gon quay mặt về phía bà lão với vẻ u sầu dễ chịu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạc trắng. Bây giờ cậu đã biết Mito có ý gì vào đêm hôm trước. Gon nghi ngờ rằng thời gian còn lại của bà không nhiều, và những gì còn lại cũng không gắn liền với nơi này hay bất kỳ nơi nào trên trái đất.

Mito đã dọn bữa sáng lên bàn khi họ quay vào: trứng, thịt xông khói và cà phê, bánh mì nướng, quả mọng tươi, mứt và nước cam. Gon giúp Komugi đổ đầy đĩa của con bé, rồi lấy đĩa của mình trong khi Mito dỗ Abe vào trong. Họ không nói về những tháng ngày Gon ở lâu đài vì Abe dường như đã quên mất rằng cậu đã từng ra đi, và bà hài lòng; không ai muốn làm bà ấy khó chịu hay cố gắng giải thích điều gì đó quá phức tạp.

Tuy nhiên, sau bữa sáng, Abe đi nằm, rồi Mito hỏi, "Trong những chiếc hộp cháu mang theo có gì vậy Gon?"

"Ồ." Gon đã hoàn toàn quên mất chúng. Bây giờ cậu tự hỏi gia đình mình sẽ phản ứng thế nào trước sự giàu có này. "Cháu sẽ cho dì xem sau khi chúng ta dọn dẹp xong."

"Để đấy đi," Mito nói. "Chúng ta không có nhiều thời gian ở bên nhau và dì sẽ không để cháu tốn thời gian rửa bát đâu."

"Được rồi," Gon đồng ý, ghét sự nhắc nhở về tính chất thoáng qua của chuyến thăm này. Cậu mang những chiếc rương vào phòng khách và đặt chúng trước ghế dài, sau đó nói với Mito và Komugi, "Đây là quà của Killua. Mở chúng ra nào."

Một cách ngập ngừng, Mito nâng nắp chiếc rương đầu tiên lên. Nó chứa đầy tiền xu, loại tiền đã không còn được sử dụng ít nhất hai thế kỷ trước. Nhưng những đồng tiền đó là vàng, và tuổi tác của chúng chắc chắn sẽ khiến chúng càng có giá trị hơn. Mito chớp mắt nhìn với vẻ hoài nghi. Cuối cùng dì nói, "Những thứ này chắc phải đáng giá cả gia tài. Dì... không biết phải nói gì nữa."

Gon mỉm cười. "Cháu không nghĩ dì có ý định nói bất cứ điều gì. Dì chỉ cần chấp nhận chúng và sử dụng để được hạnh phúc."

Mito ngơ ngác gật đầu. Gon hướng tay Komugi tới chiếc hộp tiếp theo. Cô mở nó ra và sờ vào bên trong, lướt những ngón tay nhạy cảm của mình lên lớp vải mềm mại bên trong. "Chúng là quần áo phải không?" cô bé hỏi.

"Ừ," Gon nói. "Alluka đã chọn chúng cho em. Chúng đã từng là của cô ấy. Cô ấy thích những thứ xinh đẹp, nhưng dạo này cô ấy không thể tự mình mặc chúng. Alluka thực sự muốn em có chúng."

Komugi gật đầu, nước mắt lưng tròng. "Nói với cô ấy rằng em cảm ơn. Em yêu chúng."

"Anh sẽ nói với cô ấy," Gon nói.

"Em có thể mặc một cái vào không?" Đôi mắt của Komugi sáng ngời.

"Chắc chắn rồi, dì Mito?"

"Tất nhiên rồi, cháu yêu," dì nói.

"Chọn một đi anh Gon," Komugi nói.

Gon nhấc hết chiếc váy này đến chiếc váy khác—một cách cẩn thận, bởi vì một số trong số chúng dường như được làm từ chỉ tơ nhện—cho đến khi cậu tìm thấy một chiếc làm bằng lụa màu xanh nước biển hợp với mắt Komugi. "Cái này thật hoàn hảo," cậu nói. Komugi cười toe toét rồi mang nó vào phòng ngủ để thay.

Khi Komugi đi rồi, Gon quay sang Mito. "Cái tiếp theo là dành cho tất cả mọi người. Cháu không chắc mọi người sẽ đeo nhưng nếu không, chúng ta có thể bán nó."

"Dì gần như sợ phải nhìn," Mito nói. Gon chỉ nhún vai, thế là Mito mở chiếc rương nhỏ ra. Đó là một cái chứa đầy đồ trang sức. Dì nhấc chiếc mặt dây chuyền nạm hồng ngọc ra, mặt tái nhợt. "Chúa ơi, Gon—Killua giàu đến mức nào?"

"Rất rất giàu," Gon thở dài, "vì tất cả những điều tốt đẹp mà nó mang lại cho anh ấy."

Dì nhìn vào chiếc hộp cuối cùng. "Dì không chắc mình có thể đối mặt với cậu ta hay không."

Gon mỉm cười. "Cháu nghĩ dì sẽ thấy chuyện này dễ đối mặt thôi."

"Không có vàng hay đồ trang sức?"

"Không. Nhưng nó có thể là chiếc hộp có giá trị nhất."

Mito ném cho cậu một cái nhìn nghi ngờ, rồi với lấy chiếc hộp cuối cùng. Nó được làm bằng gỗ trơn, cũ kỹ. Dì nhấc tấm bìa ra rồi đặt nó sang một bên, bối rối nhìn nội dung bên trong. Nó chứa đầy những phong bì nhỏ bằng giấy màu nâu, với những dòng chữ ở mặt trước được khắc trên tấm đồng tinh xảo của Killua.

"Cái gì đây?"

"Dì hãy mở một cái ra," Gon nói, "nhưng hãy cẩn thận."

Mito nhặt một chiếc phong bì lên, mở nắp rồi đổ thứ bên trong vào lòng bàn tay: một tá hạt nhỏ hình giọt nước, màu nâu nhạt. "Đây là hạt giống hoa hồng," dì nói và nhìn Gon dò hỏi.

Cậu gật đầu. "Killua đã thu thập hạt giống từ tất cả các bụi hoa hồng ban đầu trong vườn lâu đài. Những khu vườn đó đã từng rất nổi tiếng. Họ có nhiều loại hoa hồng không mọc ở bất kỳ nơi nào khác. Một số trong số đó - không, hầu hết chúng - được cho là tuyệt chủng. Tức là nếu có ai biết chúng tồn tại ngay từ đầu."

"Gon, dì không thể nhận những thứ này!" Mito nói. "Dì không có kiến ​​thức để trồng chúng đúng cách và đây hoàn toàn là một nơi sai lầm để thử".

"Cháu không nghĩ dì sẽ ở đây mãi đâu," Gon nói. "Đặc biệt là không phải cùng với những thứ trong những chiếc rương khác. Và về việc có kiến ​​thức—cháu nhớ khu vườn của dì trên đảo, Mito. Dì chính xác là người phù hợp để khiến những bông hoa này sống lại."

Mito cất hạt lại vào phong bì, đậy nắp hộp lại. "Dì cho là mình không thể gửi chúng về được. Mặc dù các vị thần biết dì sẽ làm gì với số vàng này." Dì nhìn những chiếc hộp một cách trầm ngâm. "Mà lại nữa, chúng ở trong rương và chúng ta đang ở trên bãi biển. Kho báu bị chôn vùi à?"

Gon cười, ôm lấy dì. "Cảm ơn, dì Mito."

"Vì điều gì?"

"Vì đã chấp nhận tất cả những điều này."

Mito gật đầu và Komugi quay trở lại phòng. Chiếc váy thật hoàn hảo, ôm lấy thân hình mảnh mai của cô bé rồi xòe ra thành một chiếc váy rộng dài đến mắt cá chân. Vết xẻ rất khiêm tốn và rõ ràng Komugi vẫn còn là một đứa trẻ. Tuy nhiên, khi cô xoay người và chiếc váy xòe ra, Gon nhìn thấy hình ảnh người phụ nữ mà cô sẽ trở thành: xinh đẹp và duyên dáng, nhưng cũng khỏe mạnh và hạnh phúc, và họ nợ Killua tất cả những điều đó. Gon cảm thấy nước mắt đang chực trào nơi khóe mắt.

"Komugi," Mito nói, nhìn cậu, "sao cháu không cho Gon xem bãi biển trong khi dì dọn dẹp nhỉ?"

Gon nghi ngờ rằng Mito muốn có thời gian ở một mình để hiểu những món quà của Killua có ý nghĩa như thế nào đối với tương lai của gia đình, cũng như giúp cậu thoát khỏi những suy nghĩ đen tối của chính mình. Vì vậy, Gon lại để Komugi nắm tay mình và dẫn ra ngoài. Khi họ đến bãi cát, mềm, trắng và mịn như đường, Gon nhận ra dấu hiệu từ đôi chân trần của Komugi và cởi giày và tất của mình ra, để chúng trên bậc thềm. Komugi lại nắm lấy tay Gon và hướng về phía con sóng. Bãi biển trải dài hàng dặm, cho đến khi nó uốn quanh một mũi đất và biến mất trong khoảng không mù sương. Không có ai khác trong tầm mắt, chỉ có mòng biển, chim sáo và vài loài chim nhỏ mà cậu không thể gọi tên đang bay lượn và kêu ríu rít trên những bãi cỏ dài và thô ráp trên cồn cát.

"Mọi người ở đây bao lâu rồi?" Gon hỏi.

"Ba tháng...em nghĩ vậy?" Komugi trả lời, cắm ngón chân vào lớp cát ướt ở mép nước. Gon không khỏi nghĩ đến cảnh Alluka vùi những ngón chân giống như rễ cây của mình vào đất.

"Nhưng tiền từ con tàu đã đến ngay sau khi anh rời đi phải không?" Komugi gật đầu. "Vậy tại sao Mito không rời khỏi thành phố ngay lập tức?" Komugi chỉ siết chặt tay cậu và Gon thở dài. "Đúng rồi. Dì ấy nghĩ anh sẽ quay lại."

"Dì ấy hy vọng anh sẽ làm vậy. Và dì không muốn anh không thể tìm thấy chúng em."

Gon lại thở dài và họ lại tiếp tục bước đi. "Anh xin lỗi, Komugi. Xin lỗi vì tất cả mọi người đã chờ đợi như vậy và anh đã không ở đây khi em bị ốm."

"Nếu anh làm thế," Komugi nghiêm túc nói, "thì anh đã không thể cứu được em."

"Chúng ta sẽ tìm ra cách," Gon nói.

Komugi mỉm cười nhẹ với cậu. "Không, chúng ta sẽ không. Em sắp chết rồi. Em biết điều đó; anh không cần phải nói dối em. Và không sao cả, vì anh đã quay lại và cứu sống em."

"Em có vẻ khá bình tĩnh về chuyện này," Gon nhận xét, "đối với một đứa trẻ mười hai tuổi."

"Mười ba," Komugi nói.

Gon giật mình nhìn cô. Sinh nhật cô—hay ngày họ đã chọn làm sinh nhật cô, ngày Gon đưa cô về nhà—đã cách đây hai tháng. "Tất nhiên rồi! Anh xin lỗi, Mugi! Anh đã lỡ mất sinh nhật của em!"

Cô cười nhẹ nhàng. "Không sao đâu. Em cũng vậy. Em vừa bị ốm. Em thậm chí còn không nhớ."

Gon rùng mình. "Hãy nói về những điều khác đi."

Komugi nở một nụ cười ranh mãnh. "Được rồi. Anh có thể kể cho em nghe tất cả về bạn trai của anh."

Gon đỏ mặt. "Mugi!"

"Dạ sao?" cô hỏi một cách ngây thơ.

"À... anh không biết. Em gọi anh ấy như thế nghe có vẻ kì lạ."

Cô bé nhún vai. "Anh ấy là con trai, là bạn của anh và anh hôn anh ấy. Em nên gọi anh ấy là gì nữa đây?"

"Vậy là em đang theo dõi bọn anh?"

"Không. Nanika ấy, và em không thể chịu nổi những gì cô ấy cho em xem."

"Ồ Nanika cũng không nên theo dõi bọn anh!"

Cô cười toe toét. "Quá muộn rồi! Nhưng đừng lo lắng. Em không xem lúc anh ngủ đâu."

"Chúa ơi, Mugi," Gon rên rỉ. Sau đó, đột ngột, sự khó chịu của cậu tan biến khi Gon nhận ra điều cô đang nói—điều cậu đã quên trong lúc hỗn loạn khi chữa trị cho Komugi. "Đợi chút—ý em là thế à? Khi Nanika cho em xem, em thực sự có thể nhìn thấy chúng à?"

Komugi gật đầu. "Em không biết nó có giống như anh thấy không, nhưng đúng vậy, em nhìn thấy hình ảnh khi cô ấy nắm tay em. Vậy là cuối cùng em đã có thể nhìn thấy anh." Cô bé cười. "Em biết anh ghét khi Bisky gọi anh là 'Bishie'. Nhưng cô ấy nói đúng. Anh rất đẹp trai."

"Cảm ơn em," Gon nói với vẻ duyên dáng nhất có thể. Cậu tự hỏi liệu mình có thể chấp nhận những lời khen ngợi về ngoại hình của mình mà không có chút cay đắng và sợ hãi trước đây hay không.

"Nhưng Killua đẹp trai hơn," cô nói thêm.

Gon cười khúc khích. "Không hẳn là lịch sự, Mugi, nhưng anh cũng sẽ không tranh cãi về điều đó!"

Vẻ mặt cô trầm ngâm, đôi mắt ngước lên bầu trời mờ sương, nơi mặt trời dường như đang cố phá vỡ màn sương. "Anh ấy không chỉ đẹp trai thôi phải không?"

Không. Anh ấy tỏa sáng hơn và đẹp hơn bất kỳ ai trên trái đất này. "Ý em là gì?"

"Ý em là... à, em biết là mình chưa gặp nhiều người, nhưng em cá là không có nhiều người trông giống anh ấy."

"Anh chắc chắn chưa từng nhìn thấy ai như vậy trước đây," Gon đồng ý.

"Anh ấy giống như hình ảnh em luôn tưởng tượng về một hoàng tử trong truyện cổ tích. Không hoàn toàn có thật."

Không, anh ấy trông không có thật, nhưng anh ấy là thật: ấm áp, ngọt ngào, rắn chắc và của anh, và chúa ơi, chúa ơi, anh không thể sống nếu không có anh ấy!

"Anh đang nghĩ gì thế, Gon?" Komugi hỏi với giọng nhẹ nhàng.

Gon dừng bước và ngồi xuống bãi cát, ngay ngoài tầm với của sóng. "Anh sợ, Komugi," Gon nói, biết rằng cô sẽ nhìn thấu bất kỳ lời lảng tránh nào.

"Bởi vì anh ấy bị bệnh à?"

"Anh ấy không chỉ bị bệnh. Anh ấy còn bị nguyền rủa, và nếu chúng ta không tìm ra cách phá bỏ lời nguyền, anh ấy sẽ chết. Và nếu anh ấy chết, anh không biết mình sẽ làm gì."

Komugi tiếp nhận tất cả những điều này với sự bình tĩnh đáng chú ý; và sau đó, không hoàn toàn ngạc nhiên, cô bé nói, "Em biết."

"Em biết?... về lời nguyền?"

Cô ngồi cạnh cậu. "Em không biết gọi đó là gì cho đến khi anh nói ra, nhưng vâng, em biết rằng có ma thuật xấu trong lâu đài của Killua. Nanika đã cho em xem. Em đã thấy những người cây rụng lá, và Killua ngày càng ốm yếu, và những chiếc gai mọc ra từ da anh ấy. Em chỉ không biết tại sao."

"Em có muốn biết không?" Gon miễn cưỡng hỏi.

"Vâng," cô nói, và thế là Gon kể cho cô nghe phiên bản đơn giản hóa những gì cậu đã nói với Mito đêm hôm trước. Khi nói xong, Komugi im lặng một lúc lâu. Rồi cuối cùng cô bé nói, "Anh biết đấy, khi Nanika nắm tay em, em không chỉ có thể nhìn thấy ký ức của cô ấy."

"Ý em là gì?" Gon hỏi, nhìn cô. Đôi mắt cô dán chặt vào biển, mái tóc buông xõa.

"Em cũng có thể nhìn thấy những điều chưa xảy ra. Những điều có thể xảy ra, hoặc sẽ xảy ra. Em vẫn không chắc liệu chúng có luôn trở thành sự thật hay không, và đôi khi chúng khó hiểu, nhưng... à, em biết rằng anh sẽ quay lại. Em đã thấy anh cách đây vài tuần, vào phòng em giống như anh đã làm tối qua, cầm cái chai đó."

Gon có thể cảm nhận được lông mày cậu đang nhíu lại. "Em còn thấy cái gì nữa?"

"Ngôi nhà này," Komugi nói. "Rất lâu trước khi dì Mito đi tìm một cái. Và những thứ khác. Hầu hết chúng không quan trọng, nhưng Gon—em đã thấy anh và Killua, và anh ấy không bị ốm. Những chiếc gai đã biến mất, và anh ấy đã hạnh phúc - cả hai anh đều hạnh phúc - và anh đang ở một nơi có rất nhiều tuyết."

Trong phút chốc Gon quên cả thở. Sau đó, cảm giác như tim mình sắp bay ra khỏi lồng ngực, cậu quay sang Komugi. "Em nhìn thấy nó khi nào?"

"Em không biết chính xác. Không lâu sau khi anh rời đi. Có lẽ là một tháng? Nhưng điều đó chưa xảy ra, phải không? Chưa thôi?"

"Đúng vậy," Gon nói, rây cát qua kẽ ngón tay. "Không thể nào. Bọn anh không thể rời khỏi khuôn viên lâu đài, và ở đó không có tuyết. Có... còn nữa không?"

Komugi mỉm cười. "Chỉ một thôi, và em không muốn làm anh sợ..."

"Quá muộn rồi. Em vừa làm thế đấy."

"Không, không có gì tệ cả, chỉ là... em không biết, rất nhiều."

"Anh không chắc điều gì sẽ được coi là 'rất nhiều' trong cuộc đời mình nữa. Và nếu điều đó có nghĩa là Killua sống sót sau lời nguyền chết tiệt này thì anh muốn nghe nó."

"Được rồi," Komugi nói, "cả hai anh đều lớn tuổi hơn. Già hơn rất nhiều. Vài sợi tóc của anh đã bạc và có những nếp nhăn quanh mắt Killua. Hai anh đang ngồi trên bậc thềm của một ngôi nhà xanh, có những khu vườn và cây cối xung quanh, và có ba đứa trẻ đi cùng. Một cậu bé nhỏ hơn em một chút, trông hơi giống anh, và hai cô gái nhỏ hơn cậu ấy vài tuổi, là một cặp song sinh giống hệt nhau. Họ có đôi mắt giống Killua. Cậu bé đang kéo họ trong một chiếc xe ngựa." Cô quay sang Gon và mỉm cười, dù trong mắt cô đang rưng rưng nước mắt. "Anh tựa đầu vào vai anh ấy trong khi quan sát bọn trẻ, anh ấy vòng tay ôm lấy anh và cả hai đều mỉm cười."

Gon đã cố gắng kìm nén những giọt nước mắt của mình. Có thể được không? Liệu họ có thể thực sự tìm ra cách vượt qua nỗi kinh hoàng này để có một cuộc sống ngọt ngào và giản dị như cuộc sống mà Komugi đã từng thấy? Gon không nghĩ rằng có bất cứ thứ gì cậu sẽ không cho đi để đánh đổi điều đó. Cậu gục trán vào đầu gối và khóc.

Một lúc sau, Gon cảm thấy bàn tay Komugi đặt lên lưng mình, xoa nhẹ nhàng theo vòng tròn. "Em xin lỗi," cô nói. "Em đã bảo là nhiều lắm mà."

"Anh không sợ nó, Komugi. Anh chỉ sợ bản thân mình muốn nó đến mức nào thôi."

"Đừng sợ điều đó," cô nói. "Thật là một món quà khi có được một người mà anh yêu thương nhiều như vậy và người cũng yêu thương anh nhiều như thế."

"Nhưng nếu anh mất anh ấy thì sao?"

Komugi thở dài. "Em không thể hứa với anh rằng những gì em đã thấy sẽ trở thành sự thật. Em không hiểu gì về cách thức hoạt động của những ảo ảnh này. Chỉ cần nhớ rằng một số điều em đã thấy đã trở thành sự thật và em đã nhìn thấy hai anh cùng nhau khỏe mạnh và thoát khỏi lâu đài đó hai lần. Em tin anh sẽ cứu được anh ấy, và anh cũng phải tin vào điều đó. Em biết điều đó thật khó khăn, nhưng tin tưởng là điều duy nhất ta làm được."

Gon lau mắt bằng tay áo rồi nói: "Cảm ơn, Komugi." Cô vòng tay ôm lấy cậu và họ ngồi như vậy một lúc lâu, lắng nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro