Chapter 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Gon và Quái vật gặp gỡ.

5

Gon bước vào cánh cổng, cảm nhận sự ấm áp nhẹ nhàng bao trùm của một buổi tối mùa hè hoàn hảo. Cậu nghe thấy tiếng người đàn ông lái ô tô đi, và kìm lại ý muốn chạy theo để cầu xin hắn ta đưa cậu về với gia đình. Thay vào đó, cậu lê bước trên con đường và leo lên các bậc thang, vào một sảnh vào gần như lời kể của dì Mito. Đèn treo tường xếp thành cụm với những ngọn nến lấp lánh. Một ngọn lửa lớn trong lò sưởi; Những chiếc trường kỷ mà một trong số đó được dì Mito ngủ lại, và chiếc bàn bên cạnh chất đầy những đĩa thức ăn. Ở đây, còn có một hình dáng mà Mito đã mô tả: một người đàn ông cao hơn Gon một gang tay, người gầy hơn, mặc dù vẫn có thân hình vạm vỡ. Ông ta mặc một bộ quần áo dày màu đen, bao gồm mũ trùm đầu, ủng và găng tay.

Người đàn ông đứng quay lưng về phía Gon, đối mặt với ngọn lửa, một con chó to lớn, lông xù với khuôn mặt giống sói và bộ lông xám lốm đốm nằm dưới chân. Nghe thấy tiếng bước chân của Gon, con chó đứng dậy và người đàn ông quay lại. Chiếc mũ trùm đầu che đi khuôn mặt, như Mito đã nói. Tuy nhiên, rõ ràng là ông ta có thể nhìn thấu nó, bởi vì ông ấy dừng lại khi ánh mắt chạm ở Gon, đóng băng tại chỗ, hai tay từ từ cuộn lại thành nắm đấm bên hông. Gon rùng mình, nhưng cậu không nao núng trước sự tức giận rõ ràng đó.

"Vậy," người đàn ông hỏi bằng một giọng trầm, khàn khàn, giận dữ, "nghĩa là sao?"

"Tôi ở đây thay cho dì Mito của tôi," Gon nói, cố gắng không để giọng mình run lên. "Đổi lại bông hồng mà dì ấy đã lấy."

"Ta đã nói với dì của ngươi rằng con gái của cô ta sẽ là một sự thay thế tạm chấp nhận được, nếu cô ta không trở về," người đàn ông gầm gừ.

"Dì tôi đã không chấp nhận rời xa con gái của mình."

Ông ta bước tới, chuyển động uyển chuyển như mèo, và rất, rất nguy hiểm. "Cô ta đã giao kèo như thế".

Gon nhún vai, không muốn bị đe dọa. "Và tôi chắc chắn rằng ông đã lầm. Ông đã yêu cầu đưa đến đây kẻ gây ra vết thương cho ông - người đã yêu cầu bông hồng đó. Tôi đã yêu cầu bông hồng, thay mặt cho em gái tôi. Tôi là người trực tiếp chịu trách nhiệm. Điều đó thỏa mãn các yêu cầu của ông rồi, phải không?"

"KHÔNG!" người đàn ông trùm đầu gầm lên, dừng lại ngay trước mặt Gon. Cảm giác như thể ông ta đang đẩy Gon bằng một sức mạnh vô hình, mặc dù khoảng cách giữa họ vẫn chỉ là vài inch. "Thật không chấp nhận được! Ngươi sẽ trở lại Idrisi ngay lập tức, và dì hoặc con gái của cô ta phải quay lại đây!"

"Dì tôi," Gon nói với giọng đanh thép, "là một người phụ nữ ngày đêm lam lũ, kiệt sức, suýt bị sát hại hai đêm trước, tất cả chỉ vì cố gắng cứu lấy gia đình khỏi cuộc sống khốn khổ kể từ khi cha tôi qua đời. Em gái tôi là một cô bé ốm yếu chỉ muốn cảm nhận một chút hạnh phúc trong đời. Bây giờ họ phải tìm cách sống sót với mức lương ngày càng bèo bọt hơn mỗi tuần, tất cả đều nhờ ông hết đấy! Tôi chính xác là những gì ông yêu cầu, và nếu ông không chấp nhận, tôi rất vui khi được về nhà, nhưng tôi sẽ không gửi ai trở lại đây hết!"

Bất chấp lời nói của ông ta, Gon không hề ảo tưởng rằng chiến thắng được cuộc chiến này sẽ đơn giản như vậy, và trước bàn tay siết chặt của người đàn ông kia cùng sự tức giận bộc phát, cậu đánh rơi chiếc túi của mình và chuẩn bị cho bất kỳ cuộc ẩu đả sắp tới. Gon đã cố gắng không đánh nhau trên phố nhất có thể, nhưng ở một nơi như Cảng Idrisi thì cậu khó mà tránh được. Gon không nhớ lần cuối cùng mình thua trận là khi nào, nhưng cậu cũng không ngại nhận đòn, miễn là còn cơ hội đáp trả.

Nhưng người đàn ông này không di chuyển, chỉ đứng nhìn Gon một lúc lâu từ sâu trong chiếc mũ trùm đầu. Gon có cảm giác có những đôi mắt đang thiêu đốt mình, mặc dù cậu không thể nhìn thấy chúng. Đột nhiên, người đàn ông nghiêng đầu một chút, với một tiếng cười the thé, mặc dù khi nói, ông ta nghe có vẻ không hài lòng: "Được thôi; ta chấp nhận."

Gon chớp mắt nhìn ông ta một lúc đầy kinh ngạc. "Ông đồng ý sao? Vậy nghĩa là tôi có thể về đúng không? Ông sẽ để gia đình tôi yên chứ?"

"Ta đang nói rằng ta chấp nhận rằng ngươi đã lừa ta - lúc này thôi. Và đó là tất cả những gì ta sẵn sàng thừa nhận. Ta cần phải xem xét tình hình..." Ông ta dừng lại, lắc đầu, rồi thở dài, vẫy tay về phía đi văng. "Bữa tối đã được chuẩn bị, và một khi ngươi ăn xong, sẽ có người hầu đưa ngươi về phòng. Nó sẽ không được trang trí theo sở thích của ngươi đâu." Nói xong, người mặc đồ đen quay đi và hướng về phía một trong những hành lang, con chó đi theo sau, nó quay lại nhìn Gon một lần với đôi mắt nâu vàng buồn bã, như thể đang xin lỗi.

"Chờ đã!" Gon gọi với theo. "Quay lại đi! Giải thích tất cả những chuyện này đi chứ."

"Ngày mai," người đàn ông trả lời cộc lốc, "bữa tối." Và rồi ông ta bắt đầu ho: một âm thanh trầm, khàn khàn, khủng khiếp, mặc dù điều đó phần nào giải thích cho giọng nói trầm khàn của ông ta. Gon tự hỏi liệu mình có bị ốm không, nhưng sau đó cả người đàn ông và cơn ho sặc sụa đều biến mất.

Chậm rãi, cảm thấy bị vùi dập bởi những sự kiện trong hai ngày qua, Gon tiến lại chiếc trường kỷ gấm đỏ. Sau đó, cũng thận trọng không kém, cậu tháo khăn quàng cổ và để nó cùng với áo khoác. Cuối cùng, cậu ngồi xuống. Nhìn quanh không gian thoải mái, kỳ lạ là không có bất kỳ người nào, cậu cẩn thận tìm bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống. Người đàn ông - Chủ nhân? - đã đề cập đến những người hầu, nhưng Gon không thấy có ai cả.

"Xin chào?" Gon gọi vào hư không. "Có ai ở đây không ạ?"

Sau một lúc, Gon nghĩ rằng mình đã phát hiện ra tiếng cười khúc khích của một cô gái trẻ. Cậu không biết nó đến từ hướng nào. Nó dường như ở khắp mọi nơi và cũng không đâu cả. Gon rùng mình, và ước gì mình đã không cởi áo khoác và khăn choàng ra, nhưng thật chết tiệt nếu lại mặc chúng vào: để ra vẻ phòng thủ.

Gon đợi vài phút, nhưng không có phản hồi, cậu nói, "Được thôi. Tôi sẽ ăn, vì tôi không muốn chết đói. Hy vọng nó không có độc."

Một lần nữa, Gon nghĩ rằng mình đã nghe thấy tiếng cười thoáng qua của một người phụ nữ, cũng như những từ yếu ớt, "Canary, anh ấy thật hài hước!" và một câu trả lời, "Suỵt." Nhưng khi không còn ai theo dõi nữa, Gon phớt lờ những giọng nói đó như một đặc điểm khác của nơi đặc biệt này. Nghĩ rằng ngay cả khi bữa tối có độc, thì ít nhất cậu cũng sẽ chết với cái bụng no nê (đã từ lâu lắm rồi Gon đã quên mất cảm giác no là thế nào), cậu kéo chiếc bàn cạnh lại gần hơn, và bắt đầu nhấc các nắp đậy của món ăn khác nhau.

Rất nhanh chóng, cậu biết được rằng kẻ bắt giữ mình không chỉ giàu sụ mà còn biết quê hương Gon để đoán được cậu có thể thích ăn gì. Có mực chiên, măng tây nướng và atisô, cùng vô số món ăn kèm khác xung quanh một liễn cá hầm đồ sộ. Nó đủ để nuôi sống gia đình cậu trong nhiều ngày, và cậu thở dài, đột nhiên thấy nhớ họ vô cùng.

Khi đã ăn no nê, Gon quay đi khỏi bàn ăn. Cậu nhảy dựng lên khi cái bàn lặng lẽ trượt vào bóng tối, và lo lắng nhìn quanh trong tiếng tí tách của ngọn lửa. Cậu bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, và tự hỏi liệu mình có nên qua đêm trên chiếc ghế dài như Mito hay không, bất chấp những gì Chủ nhân đã nói về các phòng, khi cậu nghe thấy tiếng sột soạt từ một trong những hành lang dẫn ra sảnh vào. Một bóng người ngập ngừng hiện ra từ trong bóng tối. Đó giống như của một người phụ nữ, nhưng có gì đó không ổn về hình dạng và chuyển động của nó.

"Thưa ngài," người phụ nữ nói bằng một giọng trầm, ngọt ngào, "cho phép tôi chào mừng ngài đến nhà của chúng tôi."

Gon ngước nhìn người phụ nữ vừa cúi đầu chào mình. Khi bắt gặp ánh mắt của cô, cậu bật dậy và hét lên, bò về phía sau nhanh nhất có thể. Bởi vì, mặc dù nghe có vẻ giống tiếng phụ nữ, nhưng dường như cả cơ thể đều được làm bằng vỏ cây màu nâu xám. Những chùm lá năm cánh xòe rộng trang trí từ vai đến chân cô, giống như một chiếc áo choàng—những chiếc lá phong, Gon nửa tỉnh nửa mê vì sốc, trong sắc vàng-cam-đỏ rực rỡ của tán lá mùa thu. Có nhiều lá hơn ở trên đầu cô ấy, nơi có thể là tóc. Các đặc điểm trên khuôn mặt giống như những vết nứt trên gỗ được đóng khung bởi những chiếc lá màu lửa.

Một trong số chúng đã mở ra - một cái miệng? —và cô ấy nói một lần nữa, đứng thẳng dậy. Cô ấy cao hơn Gon khoảng 6 inch. "Tôi là Canary, quản gia. Tôi xin lỗi vì đã làm ngài sốc với vẻ ngoài của tôi, nhưng tôi sẽ không nói trước điều gì, vì ngài sẽ sớm biết được sự thật về chúng tôi thôi."

"Chúng tôi?" Gon nghẹn lời. "Còn có nhiều người như cô ư?" Cậu biết rằng mình đang thô lỗ, nhưng cậu quá choáng váng để có thể nói ra điều gì.

Những chiếc lá của Canary xào xạc khi cô ấy di chuyển với âm thanh như tiếng cười buồn bã. "Tất cả chúng tôi, những Halfling (*), đều ở đây, thưa ngài; à, ngoại trừ con chó của Chủ nhân và một bầy mèo tìm được đường vào. Và sau đó, tất nhiên, có cả Chủ nhân, và ngài ấy là ..." Cô ngập ngừng, lắc đầu. "Ngài ấy là một thứ gì đó khác. Nhưng bây giờ, tôi phải đến để đưa ngài về phòng."

Gon đứng lặng người nhìn cô, lời nói của cô hầu như không thấm vào tâm trí cậu. Những chiếc lá của Canary xù lên với một tiếng thở dài. "Đi nào, cậu bé. Cậu không cần phải sợ bất kỳ ai trong ngôi nhà này."

Lúc đó, Gon mới định thần lại và trả lời, "Thật không? Khi chủ nhân của cô đe dọa chặt chân tay của dì tôi để trừng phạt vì đã hái một bông hồng?"

Canary lại thở dài. "Chủ nhân đã không ở cùng ai lâu lắm rồi. Hơn nữa, còn..." Cô tựa hồ muốn nói cho xong câu, nhưng lại thôi. "Cây cối rất quý báu đối với ngài ấy. Và ngài ấy đã phải đau đớn nhiều hơn những gì cậu có thể tưởng tượng," cô ấy nói thêm, nghe như thể cô ấy đang lựa chọn từ ngữ một cách cẩn thận. "Điều đó làm cho ngài ấy mang vẻ tàn nhẫn"

Gon nhướng mày. "Ông ta đã cố bắt cóc dì tôi, và chừng nào tôi còn ở đây, ông ấy đã tước lấy một phần nguồn thu nhập của gia đình tôi."

"Ồ, xin đừng lo lắng về điều đó, thưa ngài," cô nói. "Họ đã được đền bù xứng đáng."

"Bồi thường?" Gon nhắc lại. "Ông ta sẽ trả tiền cho tôi?"

Nét mặt của Canary lộ vẻ bối rối. "Cậu có nghĩ rằng ngài ấy sẽ bỏ mặc một gia đình chết đói không? Ngài ấy không phải là không biết gia đình cậu sẽ phải như thế nào nếu mất đi dì của cậu. Ngài ấy đảm bảo rằng tài sản thừa kế mà cô ấy đã tìm kiếm hai đêm trước sẽ thuộc về gia đình cậu, như cách nó phải thế. Điều đó không thể bị hủy bỏ một cách dễ dàng, ngay cả khi ngài ấy có ý định thử. Tôi không nghĩ ngài ấy sẽ hủy bỏ nó, bất chấp sự thay đổi của hoàn cảnh."

Gon lắc đầu, thở dài, kiệt sức. Cậu lấy tay che mắt, rồi nhìn lại cô. "Morrow sẽ đuổi theo họ, khi hắn ta biết gia đình tôi đã có khối tài sản đó."

"Morrow đã không còn nữa, thưa ngài," Canary nói.

"Mãi mãi sao?"

"Mãi mãi."

Gon thở dài. "Được rồi, miễn là hắn ta không xuất hiện trước cửa nhà tôi, tôi không muốn biết chi tiết."

"Tôi sẽ chôn câu chuyện đó xuống mồ, thưa ngài," Canary nói, và Gon nghe thấy một chút hài hước trong giọng nói của cô.

"Phải. Ồ, và làm ơn đừng gọi tôi là 'ngài'. Tôi là Gon."

"Tốt lắm, ngài, à không, Gon. Bây giờ, tôi sẽ đưa cậu đến khu của cậu."

Gon chỉ biết gật đầu mệt mỏi. Canary quay lại và sải bước về phía cầu thang khuất trong bóng tối. Cậu đeo túi xách, nhặt áo khoác và khăn quàng lên, ước rằng tất cả chúng không quá tồi tàn. Cảm thấy nửa tỉnh nửa mê, và ý thức được rằng mình nên chú ý hơn nữa đến con đường đang đi, cậu đi theo người quản gia đặc biệt dọc theo mê cung các hành lang. Gon nhanh chóng lạc lối trong những khúc ngoặt, và khi Canary dừng lại trước một cánh cửa và mở nó cho cậu, Gon không biết mình đang ở đâu trong tòa lâu đài rộng lớn.

"Đây sẽ là phòng của ngài, à không, Gon," Canary nhanh chóng đính chính. "Tôi xin lỗi nếu nó không thoải mái."

Gon chớp mắt, rồi nhìn vào căn phòng trước mặt. Đó là một phòng khách khá dễ chịu, có bàn, ghế thoải mái và chỗ ngồi bên cửa sổ, thậm chí có cả một tấm lưới sắt nhỏ với ngọn lửa bập bùng trong đó. Không giống như phần còn lại của tòa lâu đài, nó không được thắp sáng bằng nến mà bằng ánh sáng hiện đại, dịu nhẹ. Nhưng cách trang trí mới là sự bùng nổ của nghệ thuật với những đường diềm hoa, giống như cây táo trĩu quả vào tháng Năm. Gon không thể ngăn mình cười. Nếu Mito đến đây và nhìn thấy điều này, chắc chắn dì ấy cũng sẽ như vậy.

"Thật đó, thưa ngài—" Canary bối rối, và ngay lập tức, tiếng cười của Gon vụt tắt. Rồi cô đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào cậu bằng cái nhìn chằm chằm kỳ dị, nói với sự kiên nhẫn mệt mỏi, "Cậu không biết đã bao lâu rồi chúng tôi chưa có khách ở đây đâu, và chúng tôi được dặn là phải đợi một phụ nữ trẻ..."

"Không," Gon ngắt lời, đột ngột làm rơi chiếc túi xuống chân. "Không. Tôi không thể nói rằng tôi thích nó, nhưng tôi biết rằng... chủ nhân của cô đang mong đợi dì Mito. Yêu cầu của ông ấy không đủ cụ thể, vì vậy tôi ở đây, nhưng tôi không đổ lỗi cho cô." Cậu thở dài. "Và tôi xin lỗi khi tôi không phải là người mà chủ nhân cô muốn. Nhưng tôi đã ở đây, và điều đó sẽ không thay đổi trừ khi ông ấy giải thoát tất cả chúng tôi khỏi món nợ máu này, vì vậy - chúng ta có thể làm một đình chiến không?" Gon đưa một tay ra.

"Đình chiến?" Canary nói, nghiêng đầu sang một bên trong tiếng lá xào xạc.

"Đình chiến," Gon nhắc lại. "Tôi ở đây. Dì và em gái tôi sẽ không bao giờ đến đây chừng nào tôi còn sống. Tôi hy vọng chủ nhân của cô sẽ chấp nhận điều đó và hủy bỏ toàn bộ điều điên rồ này, nhưng trong khi chờ đợi, chúng ta có thể cố gắng nhất có thể được không?"

Canary nhìn Gon hồi lâu, một bàn tay khẳng khiu đưa lên mặt, gõ nhẹ. "Thỏa thuận vậy đi," cuối cùng cô nói, nâng cằm lên và đưa tay ra. Gon cẩn thận nắm lấy, nghĩ rằng nó sẽ mỏng manh như những cành cây khô. Nhưng ngạc nhiên rằng nó thật ấm áp như thịt da con người. "Thỏa thuận giữa tất cả chúng ta, những người phục vụ Chủ nhân. Nhưng ngài ấy là thế lực hoàn toàn khác. Tôi không thể nói thay cho ngài ấy." Cô rời mắt khỏi Gon.

"Tôi hiểu," cậu nói, thả Canary ra và nghiêng đầu. "Vậy ra cô sợ ông ta."

"Đừng bao giờ nói thế!" cô ấy nói như muốn khóc.

"Được rồi. Tôi sẽ không nói điều gì không đúng sự thật." Cô đánh mắt đi, không nhìn cậu nữa.

"Để tôi chỉ cho cậu phòng ngủ." Trước khi Gon kịp trả lời, cô đã quay lại và mở một cánh cửa ở bức tường phía xa phòng khách. Ngoài đó là một phòng ngủ cũng được bọc bằng vải hoa một cách phô trương không kém, nhưng lần này cậu im lặng. "Phòng tắm bên kia cánh cửa đó." Cô chỉ vào một cánh cửa khác, trên bức tường liền kề với cái giường rộng có màn che nằm dựa vào. "Bây giờ tôi đi đây, Gon. Sáng mai, chúng tôi sẽ thay đổi mọi thứ—"

Gon cười một chút, nhìn Canary in bóng trên ô cửa mờ mờ mà cô đã lui tới. "Sáng mai, chúng ta sẽ xem liệu chủ nhân của cô có chấp nhận tôi không hay giết tôi mất rồi."

Nếu một cái cây có thể bị héo, thì Canary cũng thế. "Gon...đừng làm điều gì ngu ngốc. Chủ nhân rất thông minh, nhưng ngài ấy chưa bao giờ ngưng tức giận."

Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ khác trong tâm trí Gon dường như đóng băng. Một cơn lạnh thoảng qua căn phòng, cay đắng như đêm đông mà cậu vừa bỏ lại phía sau. Nhưng đây không phải là một cơn gió. Một thứ gì đó kỳ quặc, mỏng manh, hầu như không thể nhận ra...và trong đó cậu nghe thấy giọng một người đàn ông đang kêu lên, "Không! Dừng lại! Ít nhất hãy tha cho họ..."

Gon rũ mình ra khỏi trạng thái thôi miên nhất thời, và thấy mình đơn độc trong căn phòng được trang trí dành cho một người phụ nữ sẽ không bao giờ có mặt ở đây, chừng nào cơ thể cậu còn hơi thở. Nhưng đó là cuộc chiến của ngày mai. Ngay bây giờ, quá mệt mỏi để làm bất cứ điều gì khác, Gon cởi ủng, quần, áo sơ mi và trượt vào giữa tấm trải giường cotton màu hồng.


Halfling (*): Halfling là một chủng tộc hư cấu được tìm thấy trong một số tiểu thuyết và trò chơi giả tưởng. Họ thường được mô tả là tương tự như con người ngoại trừ chiều cao bằng một nửa và không chắc nịch như những người lùn có kích thước tương tự. Nói nôm na là giống người Hobbit á =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro