phần5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Tiêu Nghị lái xe mang Lô Chu đến đoàn phim tập hợp, nơi đó đã đặt sẵn bàn thờ, heo quay, người tấp nập, truyền thông, fan hâm mộ, đoàn phim, bảo an, toàn bộ đúng chỗ, đến nỗi Tiêu Nghị cả mẹ cũng không nhận biết, máy chụp ảnh chụp tới chụp lui Lô Chu, đèn loang loáng, thời tiết lạnh, Lô Chu vây quanh khăn quàng cổ, đeo kính râm, hôm nay khan quàng cổ của Lô Chu phi thường xinh đẹp, là Tiêu Nghị chọn cho y.

Đó là fan tự tay đan cho Lô Chu, Tiêu Nghị trộm đem khăn quàng cổ lưu lại muốn mang, nhưng ngoài ý muốn chính là Lô Chu cư nhiên hiểu ý của Tiêu Nghị, hắn cũng chưa nói.

Khăn quàng cổ tất cả đều là tình yêu, mặt trên còn có hình Lô Chu cùng Trương Hân Nhiên , không ít fan cao hứng khóc, một đường điên cuồng la Lô Chu Lô Chu, bị chen trong đám người, năm phút đồng hồ sau, fan bắt đầu bạo động, cùng truyền thông phóng viên hỗn loạn, cuối cùng đổ một phóng viên lên bàn thờ phía dưới.

Tiêu Nghị cùng Lâm Nghiêu sợ tới mức hồn phi phách tán, cuống quít chạy tới giải thích với phóng viên.

Lô Chu cùng nữ chính Ninh Á Tình thắp hương, rót rượu, khởi quay.

“Hôm nay khăn quàng cổ chọn không tồi, fan hảo cảm, cậu cho cậu ta?” Lâm Nghiêu trở về nhỏ giọng hỏi.

“Anh ấy chọn.” Tiêu Nghị nhỏ giọng nói.

Lâm Nghiêu giơ ngón cái, Tiêu Nghị hỏi “Khởi quay vì cái gì phải bái thần?”

Lâm Nghiêu đáp “Không biết… Phong tục, bái thần khi khởi quay không nhất định phải thuận lợi, bất quá nếu không bái thần, quay phim lại không thuận lợi, cuối cùng nhất định sẽ trách không bái thần.”

Tiêu Nghị dở khóc dở cười, ngay sau đó truyền thông lại bắt đầu phỏng vấn, Lô Chu trước máy chụp ảnh thay đổi gương mặt, vui vẻ cười nói, thường thường còn chiếu cố một chút Ninh Á Tình, Ninh Á Tình thì một bộ nai con, mấy lần nhắc tới hợp tác với nam thần trong mộng, phi thường khẩn trương.

Lô Chu cười gật đầu, đạo diễn cho bọn họ rời đi, phỏng vấn xong, Lô Chu chạy thoát thân chui lên xe, đi lên nháy mắt biến sắc mặt, cả giận nói “Mẹ kiếp, vừa rồi ai ở nơi đó chê cười fan của tôi đánh nhau? Cậu nghe thấy được không?”

“Không… Không? A? Fan của anh đánh nhau sao? ? Không không… Các cô chỉ hữu hảo đẩy nhau một chút…” Tiêu Nghị trong lòng lộp bộp một chút, cảm thấy muốn xong đời, Lâm Nghiêu lại nói “Khoái, bên kia có fan kìa, vươn đầu ra đi, tỏ vẻ một chút.”

Lô Chu lau mặt, nháy mắt cắt thành thân thiết mỉm cười, tháo xuống kính râm, quay cửa kính xe xuống, ló đầu ra, vứt hôn gió cho nhóm fan đang oanh động bên đường hẻm.

“Tôi yêu các bạn!” Lô Chu lớn tiếng nói.

Bên ngoài tiếng thét có cảm giác tựa như bị tang thi tập kích hoặc là bom nguyên tử oanh tạc , Lô Chu lay động lên cửa sổ xe, lại nháy mắt biến sắc mặt, hướng Tiêu Nghị nói “Về sau ngươi chú ý một chút cho tôi, nhìn xem ai ở sau lưng bàn tán về tôi, tôi hoài nghi trong đoàn phim có người bí mật làm chuyện gì với tôi.”

“Nhất định.” Tiêu Nghị trên trán nổi hắc tuyến, nghĩ thầm rằng anh thuần túy nghĩ rất nhiều, nào có nhiều người như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#comantu