ngủ ngủ bình an

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kítttttttt

Thanh âm chói tai vang vọng khắp phố lớn ngõ nhỏ, mọi người vì tạp âm này mà nhíu mày suy nghĩ. Ngay lúc đó, một Ran Mori đang khóc đến lê hoa đái vũ, kéo lê quan đao chạy qua trước mặt, thì biểu tình trên mặt mọi người đều chuyển thành kinh ngạc.

Kíttttttt

" Hu hu hu ..." tiếng khóc cùng với tiếng ma sát của quan đao với mặt đất, tiếng ầm ĩ kéo dài từ phía bắc đến tận phía nam của Định Xa Thành, làm cho thần kinh mọi người đều buộc chặt.

" Nhị tỷ, nhị tỷ, ngươi đừng chạy a!" Mitsuhiko đã đuổi tới phía sau Ran, ngay lập tức liền duỗi tay nắm chặt cánh tay của nàng, đem nàng kéo về đối diện với khuôn mặt mình, mới khiến tạp âm kia chấm dứt.

Ran đang tức giận, lửa giận không có chỗ để phát tiết. Thân mình nhỏ xinh giãy dụa lung tung, lại còn đạp vào chân Mitsuhiko vài cái rõ đau.

" Nhị tỷ, ngươi đừng tức giận mà..."

" Chuyện này, ngươi cũng tham gia." Nàng vừa khóc vừa hỏi, lại thưởng hắn mấy quyền.

Mitsuhiko đau khổ chìa mặt ra, tùy ý Ran đánh loạn xa, không có can đảm né tránh, lại càng không có can đảm đánh trả. " Ngươi biết mà, ta không có can đảm cãi lời đại tỷ. Cái tính tình kia của Đại tỷ đáng sợ cực kỳ, nếu ai chống đối tỷ ấy, liền không sống quá một ngày."

" Phanh" một tiếng, lại là một quyền hung bạo nện lên người hắn. " Cho dù là giúp đỡ đại tỷ thì sao, đây là ngươi còn giúp đỡ người ngoài lừa gạt ta? Nói, ngươi biết Shinichi Kudo lừa ta được bao lâu rồi?"

Mitsuhiko nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ran, cố gắng nặn ra một nụ cười. " Nhị tỷ, ngươi đừng tức giận mà. Tỷ phu lừa gạt ngươi, cũng là vì muốn ngươi lưu lại thôi!" Nhớ tới Shinichi đa mưu túc trí không thua gì đại tỷ, Mitsuhiko thật nghiêng mình kính phục.

Ran cắn đôi môi đỏ mọng, tuy rằng đang phát hỏa, nhưng là tưởng tượng một kẻ luôn bình tĩnh như Shinichi, thế nhưng sẽ vì nàng mà mất không chế, vì nàng mà phẫn nộ, vì nàng mà lo lắng, trong lòng nàng không phải không có rung động. Nhưng là, hắn lừa gạt nàng, đây là sự thật, cơn tức giận này của nàng thật không thể ngay lập tức tiêu tan.

Nàng tức giận, mà cũng phiền não. Suốt cả tháng nay, Shinichi đối với nàng rất tốt, trong lòng nàng lại vì vậy mà trở nên hoang mang, suy nghĩ trăm phương ngàn kế, khó có thể trêu chọc.....

Không nên không nên! Mới có một lát, nàng như thế nào lại có thể mềm lòng?

Thêm nữa, khi nãy nàng giống như một nữ nhân chua ngoa, lớn tiếng mắng hắn là kẻ lừa đảo, còn gào thét đòi hưu hắn, càn quấy đến độ kinh thiên động địa. Lúc này nàng nói cái gì cũng không còn mặt mũi để nói nữa rồi!

Mitsuhiko nhìn khuôn mặt thiên biến vạn hóa đủ biểu tình của RAn, bất đắc dĩ liền thở dài một hơi.

" Nam nhân như hắn, chỉ sợ là chưa từng thật lòng để ý một nữ nhân nào. Vậy mà, vì có được ngươi, hắn lại không từ một thủ đoạn nào."

" Rốt cuộc là ngươi bênh ai a!"

Mitsuhiko nhún vai. " Nhị tỷ, như vậy tỷ nói cho ta biết, trừ bỏ lừa tỷ, gạt tỷ để tỷ lưu lại, hắn còn thế nào nữa?"

" Hắn có thể nói cho ta biết sự thật nha!"

" Nói cho tỷ biết sự thật ? Hắc Hắc, nhị tỷ, hắn vừa nói ra toàn bộ sự thật , ngươi khẳng định sau khi ăn no ngủ kỹ liền dứt khoát bỏ trốn, hắn còn cơ hội đem ngươi lưu lại, hảo hảo bồi dưỡng tình cảm sao?"Lấy tính cách có chút nguội lạnh của Nhị tỷ, muốn động đến chân tâm của nàng thì phải lâu dài quấn quýt, nổi lửa từ từ. Thủ đoạn này của Shinichi, tuy rằng có chút đê tiện, nhưng đúng là bốc thuốc đúng bệnh, hiệu quả thật sự tốt nha!

Hai tỷ đệ Mori gia đang ầm ĩ, không phát hiện được bốn phía đã bị quần chúng vây xem đến chật ních. Bỗng một gã nam nhân trang phục hoa lệ, nhìn là biết kiểu công tử ngồi mát ăn bát vàng, đem theo hai mươi người gạt quần chúng nhân dân bước tới. Nhìn biểu tình hung ác trên mặt hắn, mọi người liền hiểu đám người này chắc chắn không phải đến xem náo nhiệt đâu. " Bắt đem về cho ta!" Sakoto sau khi xác định đúng là Ran Mori, bàn tay to liền ra ám hiệu, lệnh cho bọn thuộc hạ lập tức động thủ.

Mười mấy người đồng loạt cầm cung tên và đại đao từ từ tiến lại gần hai người bọn họ, cũng đồng thời quát lớn một tiếng, thanh âm như tiếng sấm, đến mức quần chúng bốn phía đều bỏ chạy, hiện trường nháy mắt liền không còn tới một phần năm lúc trước.

" Nhị tỷ, đây là chuyện gì?" Mitsuhiko hô, che chở Ran Mori sau lưng.

Nàng nhìn ngó, liền nhận ra Sakoto với cái mũi vẫn còn sưng đỏ như cũ.

" Ách, mấy hôm trước ta vừa đánh gãy mũi người ta." Nàng thở dài một hơi, cảm thấy bản thân thật là xui xẻo đến cực điểm. Định Xa Thành lớn như vậy, mà đi đâu cũng gặp oan gia ngõ hẹp, bị Sakoto một mẻ bắt gọn.

" Bắn tên!"

" Oa, thật sự hả?" Mitsuhiko hú một tiếng quái dị, vội vàng lui về phía sau.

Cung tên xé gió lao đến chỗ Mitsuhiko

, lại thật cẩn thận không chạm đến Ngân Ngân, ngay cả chân váy của nàng cũng không hề lây dính. Rõ ràng ám hiệu tấn công thật sự rất trọng nam khinh nữ.

Một mũi tên như sao trời lại bắn tới, Húc Nhật liền túm lấy một gã gần đó đẩy lên phía trước mặt làm lá chắn. Mũi tên cắm ngay đầu vai của kẻ xấu số nọ. Ngay lập tức, Húc Nhật liền đoạt đi trường kiếm của đối phương, tùy tay chém vài tên đao phủ đang đến gần.

" Nhị tỷ, chém bọn chúng đi!" Hắn tu luyện võ công, chiêu thức đẹp đẽ có thừa nhưng lực đạo lại không đủ, nói trắng ra chỉ là vài ba cái công phu mèo quào hươ tay múa chân mà thôi. Bản thân chạy trối chết còn chưa vững, căn bản không rảnh bận tâm đến Ran.

" Lấy cái gì mà chém?" Ran kéo quan đao xóc nảy sau lưng, vội vã chạy trốn.

" Đại đao trên tay tỷ kìa!"

Đúng vậy! Nàng còn có quan đao cơ mà!

Ran giật mình tỉnh ngộ, lúc này mới xoay người chuẩn bị ứng phó địch nhân.

Chẳng qua là, khi nãy bởi vì ghen tức nên trong cơ thể xuất hiện một cỗ thần lực, đủ sức khiến nàng hươ đại đao trong tay. NHưng một khi xài hết bình dấm chua, hiện giờ cỗ thần lực khi nãy biến mất không còn chút dấu vết gì, đừng nói là múa may, ngay cả nhấc lên nàng còn không nhấc nổi rồi.

" Không được, không được rồi! Ta không thể nhấc nó lên được!" Nàng kéo quan đao, mệt đến miệng thở phì phò.

Pực pực" hai tiếng, cánh cung rung lên, năm mũi tên nhọn hoắc thẳng tắp hướng đến chỗ Mitsuhiko. Hắn chửi thề, vung tay tạo thành trường kiếm, từng mũi tên một cứ thế bị đánh bay.

Mưa tên lần một thất bại, đội cung tiên liền lập tức bắn đợt hai. Bọn họ không ngừng cố gắng, lại còn thêm đội nhân mã càng lúc càng siết chặt vòng vây, cơ hồ không hề có chút mất cảnh giác. Mitsuhiko chuyên tâm ứng phó trong miễn cưỡng, đầu đổ đầy mồ hôi, bộ dạng chật vật đến cực điểm.

Một tên mặt trâu lợi dụng cơ hội, cầm bao bố chụp lên đầu Ran, tiếp theo liền nhanh chóng khiên con tin bỏ chạy. " A, đừng, đừng bắt Nhị tỷ mà, trả Nhị tỷ cho ta..." Mitsuhiko vẻ mặt cầu xin, thiếu chút nữa đã trào nước mắt. Nhưng là, mặc cho trong lòng lo lắng đến đâu cũng đành bất lực, bởi vì tên khốn Sakoto đột nhiên xuất hiện cản đường hắn. Húc Nhật cố gắng ứng phó, nhưng cũng không thể bảo vệ được Ngân Ngân, rốt cuộc đành trơ mắt nhìn tên mặt trâu kia khiêng nàng bỏ chạy.

HUHUHUHUHU!!! Tỷ đệ tình thâm là một lý do, nhưng quan trọng hơn làMitsuhiko hắn sợ nếu không bảo vệ tốt Nhị tủ, khẳng định lúc trở về sẽ bị Đại tỷ mắng nhiếc không tha a!

" Nhị tỷyyyyyyyyyyyyyyyyyy!

Trả lời hắn, là một chuỗi âm thanh mơ hồ như đang kêu gào thảm thiết " ưm..ưm ưm...ưm ưm ưm...."

" Về nói lại với Shinichi, nếu muốn mạng tiện nữ kia thì phải lấy toàn bộ gốm sứ men ngọc đến trao đổi, Nhớ kỹ, ta chỉ cho hắn bảy ngày. Nếu trong vòng bảy ngày mà men ngọc không xuất hiện trước mặt ta thì Kudo gia liền chuẩn bị nhặt xác ả về đi!" Hoàng Khiêm nói xong lời uy hiếp, liền xoay người bước đi.

"Này, đừng đi, ngươi..." Mitsuhiko còn đang muốn đuổi theo, thì thình lình một gã vệ sĩ liền xông tới dùng chuôi đao đánh thật mạnh lên gáy hắn.

"Ầm" một tiếng; Mitsuhiko liền cảm thấy trong đầu ong ong, trước mắt một mảnh tối đen, tiếp theo liền bất tỉnh ngã trên mặt đất, không còn biết đến sự tình gì nữa cả.

Cách Định Xa thành hơn một trăm dặm, trong một khuôn viên an tĩnh lại truyền đến từng tiếng, từng tiếng rít gào.

"Chết tiệt, đây là Shinichi bức ta, là hắn bức ta làm như vậy!"

Trong đại sảnh, Ran bị trói chặt như cái bánh chưng, ngồi yên trên mặt đất, không ngừng nháy nháy mắt nghe Sakoto rít gào. Một lát sau, nàng liền phát hiện ngôn từ mắng chửi thực con mẹ nó thiếu ý tưởng, không có nửa điểm mới mẻ, nàng liền từ từ buông xuống hai mắt.

Từ lúc đem nàng bắt cóc đến chỗ này, Sakoto liền chửi rủa không ngừng, toàn thân hắn phát run, nôn nóng bất an, giống như một con thú bị dồn đến đường cùng cứ đi tới đi lui trong phòng.

" Hắn không bán màu men ngọc mới cho ta, lại còn đem màu men ngọc cùng kỹ thuật chế tác đưa vào sản xuất hàng loạt ở lò nung, đây chính là hắn bức ta vào đường cùng."

Ran lắc lắc cả người, cử động hai chân, điều chỉnh một tư thế thoải mái.

Mơ hồ trong tràng chửi rủa của Sakoto, cùng với lửa giận ngùn ngụt của hắn, thậm chí bị ép đến mức phải liều mạng bắt cóc nàng, Ran hiểu được lý do vì sao hắn lại hành động như vậy,

Xem ra,Shinichi kia so với tưởng tượng của nàng lại càng ngoan tuyệt hơn nhiều lắm. Hắn không độc chiếm màu men ngọc mới, thậm chí nguyện ý đem kỹ thật chế tác hao tâm tổn sức sáng chế ra kí kết với thương nhân, cùng nhau đạt được lợi nhuận, nhưng lại nhất định muốn đẩy Sakoto vào chỗ chết!

Shinichi không dùng bạo lực, hắn có phương pháp riêng để trừng trị những kẻ ác độc.

Tuy rằng trong lòng không tình nguyện, nhưng sự khâm phục mà Ran dành cho Shinichi lại lặng lẽ tăng thêm một ít. Ran ngẩng đầu lên, nhìn thấy Sakoto đang đi tới đi lui không ngừng. Nhìn kỹ liền thấy sắc mặt hắn trắng bệch, hai mắt mở to đỏ bừng có chút quỷ dị, miệng lại không ngừng thì thào lẩm bẩm. Nàng có chút hoài nghi, nam nhân trước mắt này hẳn đã bị Shinichi ép đến thiếu điều nhảy sông tự vẫn rồi, hắn đã hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ bình thường.

Nói đi nói lại, cùng chỉ có kẻ hoàn toàn mất đi lý trí mới có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn này. Bắt cóc nàng tuy rằng có thể tạo thành uy hiếp nhất thời, nhưng tuyệt đối không phải là cách giải quyết vấn đề, ngược lại còn có thể làm co sự tình càng thêm nghiêm trọng.

Ai nha, Shinichi cũng không phải loại người sẽ cam chịu để yên đâu!

" Được rồi, được rồi, dù sao ngươi bảo thời hạn là bảy ngày. Trong lúc ở lại đây, ta không thể cứ ngồi vậy mãi được, trước hết người tìm một chỗ cho ta ngủ đi." Ngủ đối với Ran là vấn đề quan trọng nhất! Một ngày không được cùng đám sâu ngủ bồi dưỡng tình cảm, nàng liền cảm thấy thật không thích hợp.

"Ngủ?" Sakoto dừng lại, nheo mắt nhìn nàng. Biểu tình như thể hắn đang hoài nghi có phải đầu nàng có vấn đề rồi không.

" Đúng vậy!" Ran trả lời rất đương nhiên. " Ngươi không phải bắt ta để đổi màu men ngọc sao?"

" Đúng vậy, đến khi có được màu men ngọc rồi, ta liền rời khỏi chỗ này, đến phương Bắc tìm một địa phương khác cư trú. Sau đó dựng lại lò nung, dùng màu men này làm ra đồ sứ....." tưởng tượng đến chính mình còn có thể dựa vào màu men ngọc mà Đông Sơn tái khởi, Sakoto liền kích động, toàn thân phát run giống như trước mắt hắn là những thỏi ngân lượng đã từng mất đi lại đồng loạt quay trở về ôm ấp.....

Ran tạm dừng trong chốc lát, không làm gián đoạn giấc mộng xa vời kia của hắn. Chờ khi hắn tỉnh mộng, nàng mới lại mở miệng : " Cho nên, ngươi hẳn nên đối đãi ta tốt một chút. Ta muốn ăn liền cho ăn, ta muốn ngủ liền cho ngủ. Nếu không, bảy ngày sau hắn nhìn thấy ta bị ủy khuất như vậy, khẳng định hắn sẽ tức giận nha. Nói không chừng, khi tức giận lên rồi hắn đem toàn bộ men ngọc hủy sạch sẽ, đến lúc đó không ai được hưởng lợi nha!" Nàng ân cần dụ hoặc, giống sư phụ dạy dỗ đệ tử, bày ra liên tiếp những lý do mà không kẻ nào phản bác được.

Trong tình huống cáp bách, Ran lần thứ hai phát huy khả năng thích ứng trong mọi hoàn cảnh, vì bản thân mưu cầu phúc lợi lớn nhất, trước mắt vội vàng tìm được cái giường ngủ thoải mái cái đã.

Sakoto híp mắt, bị lý do của nàng ép đến nói không ra lời.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, tuy rằng trong lòng không xíu nào tình nguyện nhưng rồi lại không thể không thừa nhận, tiểu nữ nhân này nói có vài phần đạo lý.

" Chuẩn bị một gian phòng cho khác cho nữ nhân này vào ở."

"Ách, gia, không phải lúc trước Ngài bảo là muốn đem nàng ném vào sài phòng ( phòng chứa củi) sao?"

" Không phải sài phòng, là khách phòng!" Sakoto nhìn nàng, suy tư trong chốc lát mới bổ sung thêm một câu. " Còn có, nhớ rõ đem dây thừng tháo ra, không được trói nàng nữa."

Đám thuộc hạ hoang mang gãi gãi đầu, nhưng không có can đảm cãi lời chủ tử, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh, đem Ran ra ngoài, thay nàng thu xếp một gian phòng đàng hoàng.

"Này, nhớ kỹ, chọn gian tốt nhất!"Sakoto lại lần nữa nhấn mạnh.

" Đã rõ!"

Người kia đem nàng vào một gian khách phòng, sau đó thay nàng tháo dây thừng trói buộc, lại còn thức thời đem đồ ăn bày lên bàn, xong rồi mới lui ra ngoài cửa trấn giữ. Tuy rằng hắn phụng mệnh hầu hạ nàng, nhưng cũng không dám lơi lỏng canh gác, chỉ sợ con tin này chạy thoát.

Gian phòng bày biện đơn giản mà sạch sẽ, cũng coi như là thoải mái. Ran liền cởi giày, bò lên nhuyễn tháp, thân mình cuộn lại thành một khối.

Nói thật, nàng cũng không lo lắng cho an nguy của bản thân. Bởi vì nếu Sakoto còn muốn lấy được màu men ngọc kia, liền tuyệt đối sẽ không gây thương tổn đến nàng. Nói trở lại, Ran thật cảm thấy có chút may mắn, ngay tại thời điểm này liền tạm thời rời khỏi thế cục hỗn loạn kia, cũng cách xa Shinichi, từ từ bình ổn lại tâm tình kích động sau khi phát giác bản thân bị lừa.

Chuyện ngoài ý muốn này ngược lại lại cho nàng một ít thời gian quý giá, vừa vặn làm cho nàng có thể lắng đọng lại suy nghĩ và tình cảm, bình tĩnh phân tích xem hai người trong lúc đó thật sự là cái loại dây dưa gì....

Ánh trăng hắt vào phòng, chiếu sáng chăn đệm hỗn độn, Ran ngẩng mặt, nhìn trăng sáng đến ngẩn người.

Rất lâu sau đó, ánh trăng từ phía đông đỉnh núi lặng lẽ trốn sau áng mây của trời đêm, nhưng Ran vẫn như cũ mở thật to mắt, trừng trừng nhìn ngoài cửa sổ.

Không biết vì cái gì mà mấy con sâu ngủ của nàng lại biến mất không chút dấu vết, đến một con cũng không thấy xuất hiện điểm danh, làm cho nàng không cảm thấy buồn ngủ chút nào, chỉ có thể nằm trên giường giống như tiên cá lăn qua lăn lại, không ngừng thay đổi tư thế.

"A, ta không ngủ được....." Ran phức tạp nói, lần đầu trải nghiệm qua cảm giác mất ngủ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chôn vào gối đầu, liên tục đánh cái gối vô tội đáng thương để trút giận.

Shinichi, nam nhân này giống như một loại độc dược mãn tính đã xâm nhập vào xương cốt của nàng, làm cho nàng nếu không có hắn làm bạn đời sẽ không biết phải làm sao.

Thân thể của hắn thật mát mẻ, nàng thật nhớ nhiệt độ cơ thể của hắn; hai tay của nàng quơ quào cũng chỉ vào hư không, thật sự, thật sự nhớ thân mình của Shinichi....

Hức, nàng muốn hắn, muốn hắn, muốn hắn......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#coco