Bám người không buông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, có lẽ đây là lần đầu tiên trong suốt 20 mấy năm Kim Jennie mới nói bằng giọng điệu như vậy.

Nhưng người ngồi dưới đất kia hình như không hề nghe thấy giọng của nàng mà vẫn ngồi lẩm bẩm, tự khép kín với thế giới bên ngoài.
- Nini không tới....Nini không tới. Nini không cần Soo nữa rồi...Nini không cần Soo.....

Jennie nghe câu nói của cô nước mắt lại rơi đầy mặt. Nhẹ nhàng ngồi xuống kế bên Jisoo. Đưa đôi bàn tay ôm lấy mặt cô kéo quay về đối diện với mình. Nhìn gương mặt gần như trắng xanh, đôi mắt không hề có tiêu cự mà nhìn xuyên qua nàng càng khiến Jennie đau lòng, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
- Kim Jisoo em ở đây. Không phải chị kiếm Nini sao? Nini đang ở trước mặt chị này, sao chị lại không nhìn!

Giọng nói nhẹ nhàng mang theo hơi mũi vì khóc nhưng Jennie vẫn cố gắng nói hoàn chỉnh. Đôi mắt xinh đẹp nhìn vào mắt Jisoo mong cô có thể chú ý tới mình.

-Nini.....
Đôi mắt lúc trước không có tiêu cự bây giờ lại từ từ đối diện với ánh mắt của nàng. Tuy có hơi hoang mang nhưng khi xác định người trước mặt chính là nàng thì Jisoo giống như chịu rất nhiều ủy khuất ôm chặt lấy Jennie khóc nấc lên
- Nini hư. Nini xấu....hức....Nini không cần Soo nữa ư?...Soo sợ....rất sợ....sợ không thấy Nini nữa....Soo biết sai rồi. Soo không đập đồ, không đánh người nữa. Nini đừng đuổi Soo đi có được không huhu.....

Từng câu từng chữ như kim đâm thẳng vài tim Jennie. Nàng không ngờ chỉ vì 1 quyết định của mình mà lại khiến Jisoo thương tâm như vậy. Cảm nhận được cả người cô đang run lên nhưng vẫn ôm chặt lấy nàng không chịu thả lỏng. Đôi tay mảnh mai cũng nhẹ vòng lấy tấm lưng rộng lớn đang run lên từng đợt kia.
- Soo không sai. Là Nini sai. Nini không có đuổi chị, vốn Nini chỉ muốn Soo về khám bác sĩ thôi. Ngoan nào, đừng sợ, có em đây rồi.

Cả đời Kim Jennie có lẽ đây là người đầu tiên cũng như người cuối cùng khiến nàng phải dỗ dành ngon ngọt tới vậy. Cô thật sự đã chiếm chỗ trong trái tim nàng.

- Vậy sau này đừng đuổi Soo đi nữa có được không?
Jisoo úp mặt vào cổ nàng giọng ủy khuất đến lạ.

- Được, được, không đuổi nữa.
Gương mặt hiện sự bất lực đối với Jisoo nhưng bàn tay lại nhẹ nhàng vuốt lưng cô giúp cô thuận khí.

Không biết ôm qua bao lâu nhưng chân của Jennie đã bắt đầu tê rần. Người trong lòng nàng đã dần bình tĩnh nhưng cái ôm chặt vẫn không thả lỏng tí nào.

Lúc này nàng mới nhớ ra vết thương ở chân cô nên vội vàng kêu Jisoo thả mình ra
- Jisoo, chị có thể buông em ra 1 tí được không?

-Không buông!
Giọng nói giận hờn vang lên rồi ôm chặt nàng hơn

- Ngoan. Thả em ra để em coi vết thương ở chân chị có được không?
Giọng nói của Jennie thật sự là biến chất hoàn toàn để dụ dỗ Jisoo

Jisoo vẫn ngồi đó lắc đầu không chịu buông, vết thương gì chứ, cô không quan tâm, nàng quan trọng hơn.

Thấy không thuyết phục được Jisoo nên Jennie đành lạnh giọng hơn, phải dọa Jisoo 1 trận mới có thể giải quyết được vấn đề này
- Kim Jisoo. Chị thật sự không nghe lời? Tôi đếm đến 3 mà chị còn không buông ra, tôi liền mặc kệ chị!

1

2

......

-Nini...
Trong lúc chuẩn bị đếm đến 3 thì người nào đó rốt cuộc cũng lưu luyến buông nàng ra. Nhưng thay vào đó bàn tay to lớn liền nhanh nhẹn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng giữ thật chặt.

Jennie nhìn gương mặt nhăn nhó ấm ức kia cũng mặc kệ. Để cô nắm lấy bàn tay mình, nàng dìu Jisoo từ từ đi về phía giường lớn trong phòng.

Tuy khoảng cách chỗ nàng và Jisoo tới giường chỉ cách có 4 - 5m nhưng lại xém té mấy lần vì chân Jisoo bị thương không đi được nên cả sức nặng đều dồn lên tấm thân mảnh mai của nàng khiến nàng chúi nhủi mấy lần.

Đặt Jisoo ngồi xuống giường, nàng tính ra ngoài lấy hộp cứu thương nhưng đôi tay vốn đã nắm chặt lại càng có xu hướng  siết chặt hơn khiến nàng không bước đi được vì Jisoo có vẻ phát hiện nàng muốn đi nên gương mặt bất giác căng thẳng, lộ vẻ lo sợ.

Hê.....thở dài. Nhìn gương mặt kia nàng liền biết cô đang lo sợ cái gì nên cũng không đi nữa. Nhớ ra bên ngoài hình như còn có người nên liền nhòm ra phía cửa
- Jong quản gia

-Có tôi.
Jong quản gia vốn luôn đứng phía ngoài nghe nàng gọi liền tiến vào còn dẫn theo 1 người mặc áo blouse trắng trên tay xách hộp cứu thương.

- Đây là bác sĩ Jobin, là bác sĩ riêng của Kim*gia. Có lẽ cô cần đến người này.
Ông nhớ lúc trước khi lão gia đi có dặn ông và bác sĩ Jobin chờ bên ngoài. Khi nào Kim tiểu thư gọi thì đi vào. Quả nhiên 1 lúc lâu sau Jennie thật sự gọi tới.

Vốn bác sĩ Jobin cũng là bác sĩ phụ trách từ nhỏ của Jisoo nên cô không có vẻ gì bài xích ông mà ngồi rất ngoan ngoãn cho ông chữa trị. Đôi mắt thâm tình vẫn chỉ nhìn vào Kim Jennie, ngay chỗ tay của 2 người vẫn nắm chặt không hề thả ra.

Jennie cũng không để ý đến cô mà chỉ nhìn cách bác sĩ Jobin chữa trị cho Jisoo, ông nâng đôi chân nhầy nhụa của cô lên dùng dụng cụ y tế gắp từng miếng nhỏ thủy tinh đang ghim trong lòng bàn chân Jisoo ra, cảnh tượng này khiến Jennie không thể không lo lắng
- Bác sĩ, chân chị ý không bị gì chứ?

-Không sao, không sao, chỉ là mảnh nhỏ không đáng ngại. Chưa tổn thương đến gân mạch nhưng có lẽ phải tĩnh dưỡng vài ngày trên giường không đi đứng được. Tốt nhất đừng để cho nó dính nước.
Bác sĩ Jobin 1 bên chăm chú gắp mảnh thủy tinh ra cho Jisoo, 1 bên nói chuyện với Jennie cho nàng bớt căng thẳng.

-Vâng, tôi biết rồi

Nhìn đôi chân của mình từng vòng từng vòng bị băng bó thành đòn bánh tét khiến Jisoo nhíu mày khó chịu

-Tốt rồi.
Bác sĩ Jobin sau khi băng bó cho Jisoo xong liền đứng dậy dặn dò thêm 1 ít kiến thức cho Jennie, phòng khi ông ra về mà Jisoo gặp vấn đề gì nghiêm trọng.

Lúc này Jong quản gia luôn đứng bên cạnh liền lên tiếng
- Kim tiểu thư, lão gia dặn khi nào giải quyết xong vấn đề của đại tiểu thư thì mong cô có thể qua gặp ông 1 chút

-Được, tôi sẽ qua ngay
Nghe thấy Kim đại lão gia có chuyện muốn gặp thì Jennie không chần chừ 1 giây mà đồng ý

Nhưng đâu có dễ như vậy, Kim Jisoo đâu dễ dàng buông tha cho nàng, nghe thấy nàng muốn đi liền lập tức hét lớn
-Không cho đi!!!

-Ngoan, em qua gặp ông rồi sẽ mau chóng trở lại.

-Vậy Soo cũng muốn đi
Nói xong cô liền muốn đứng lên

Jennie thấy hành động của cô thì gấp gáp đè Jisoo trở lại giường nhẹ giọng hăm dọa
-Không được đi. Ở lại đây. Em sẽ rất nhanh quay trở lại.

Hôm nay nhân dịp cho các cháu đi duyệt  sinh hoạt hè mình đăng mấy chap trước nè

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro