Chap 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doãn Hy muốn biết rốt cuộc giữa Nhân Tuấn và Đình Hựu đang có chuyện gì giấu cô. Sau cuộc gọi vào ngày định mệnh ấy- cái ngày mà Doãn Hy lấy hết can đảm để đi cắt tóc nhuộm tóc và hạ quyết tâm trở thành một con người đầy sức sống hơn, cô vẫn chưa gặp Đình Hựu để tỏ rõ lòng mình. À thì, anh vẫn luôn bận rộn như vậy, chạy đi chạy lại giữa công việc của câu lạc bộ âm nhạc và tham gia đầy đủ các lớp học. Một phần thì lịch trình của cô và anh vẫn luôn chồng chéo đan xen lẫn nhau, người này bận thì người kia lại rảnh và ngược lại. Cô không gặp nổi anh dù chỉ một giây, mà nếu có gặp thì cũng chẳng biết phải nói gì với anh. Doãn Hy dù đặt quyết tâm theo đuổi con nhà người ta nhưng được cái chỉ giỏi nói miệng. Làm được hay không thì phải để ông trời xem bản lĩnh của cô lớn đến cỡ nào trong thời gian tới đã.

Mỗi bước chân của cô đến từng khuôn viên trong trường đại học kéo theo vô vàn sự trầm trồ. Từ nhỏ đến lớn, Doãn Hy chưa từng được sống trong sự chú ý quá nhiều như vậy. Cô thầm nghĩ mình cùng lắm chỉ cắt một chút tóc, nhuộm chút vàng chút nâu như cô ca sĩ kia, ấy thế mà lại được chú ý và khen ngợi không ngớt. Bạn cùng lớp của cô năm lần bảy lượt hỏi phải chăng Doãn Hy trải qua chuyện gì kinh khủng lắm mới thay đổi ngoạn mục như thế, nhưng cũng có người thì lại phản kháng rằng cô thay đổi ngoại hình rốt cuộc cũng chỉ để theo đuổi một cậu con trai nào đó trong cái trường này thôi. Doãn Hy nhếch mép cười thầm: Chuyện họ bàn luận hay tò mò rốt cuộc cũng chẳng đúng và cũng không sai. Việc thay đổi ngoại hình của cô được thúc đẩy bởi nhiều lý do cộng gộp, mà sự việc gặp mặt với Hạ Vi chỉ là cú hích cuối cùng khiến cô phải xoay chuyển và sắp xếp lại cuộc sống vốn dĩ đã rất hời hợt của mình.

"Không biết giờ này Đình Hựu đang làm gì..."

Cô vẩn vơ nghĩ ngợi khi thả mình nằm xuống bãi cỏ nơi anh và cô gặp nhau mỗi lần "hẹn hò". Gọi là gì thì cô chẳng biết nữa- nếu gọi là gặp mặt thì phải có nhiều hơn hai người bạn trở lên để tạo thành một nhóm, nhưng mỗi lần gặp nhau lại chỉ có cô và anh cùng thả mình nằm trên bãi cỏ và mỗi người nhâm nhi một lon nước bí đao, nói trời nói đất với nhau chẳng biết mỏi mệt. Rồi sau đó, anh sẽ nắm tay và đưa cô về đến tận nhà. Nếu gọi đó là hẹn hò thì có sai chút nào đâu?

"Mình gặp nhau được không em?"

Tim Doãn Hy nhảy cẫng lên vì vui sướng khi Đình Hựu gửi một tin nhắn đến cô ngay khoảnh khắc cô nghĩ ngợi về anh. Nhưng đồng thời cô cũng thấy sợ hãi. Nếu Đình Hựu ghét cô với dáng vẻ này? Nếu Đình Hựu sốc đến mức không thể chấp nhận và từ từ cắt đứt tình bạn với cô thì sao đây? Doãn Hy không thể nghĩ thông suốt được nữa rồi. Tay cô run đến mức con trỏ văn bản vẫn cứ nhấp nháy như hai phút trước khi cô vừa nhận tin nhắn của anh.

"Em bận sao? Hãy nói với anh là em không bận đi. Anh--"

Chữ anh ngắt quãng của Đình Hựu khiến cô hơi tò mò, rồi tò mò và cuối cùng là rất tò mò.

Doãn Hy liền hít một hơi thật sâu, đáp, "Em không bận. Vậy mình gặp nhau chỗ cũ nha?"

Chữ seen rõ mồn một trên màn hình khi cô chỉ vừa gửi tin đi trong tích tắc. Chẳng biết Đình Hựu đang gặp phải chuyện gì mà có vẻ gấp gáp đến thế. Có lẽ là anh ấy mệt, cũng có lẽ là anh ấy chỉ muốn tìm cô để trò chuyện hay than vãn về việc học hoặc việc ở câu lạc bộ âm nhạc. Dù gì thì, Doãn Hy vuốt mái tóc mới tinh của mình trong sự lo lắng, chắc chắn anh ấy sẽ vô cùng sốc khi gặp mặt cô. Nhưng trước tiên thì Doãn Hy phải đến máy bán nước tự động mua hai lon nước bí đao cho cô và anh đã. Dẫu cô có uống rồi đi chăng nữa thì cũng không tính, bởi được uống cùng Đình Hựu mới là giây phút Doãn Hy thấy nước bí đao ngon nhất.

--------

Doãn Hy quay trở lại bãi cỏ cũng là lúc cô thấy dáng vẻ nằm sõng soài trên mặt cỏ của Đình Hựu. Vẫn là điểm hẹn dưới tán cây ấy, vẫn là chỗ ngồi quen thuộc ấy, và vẫn là một Kim Đình Hựu chẳng sợ quần áo mình dính bẩn và cứ thế nằm thả mình dưới mặt cỏ. Doãn Hy bật cười nhẹ, bước chân rón rén đến bên cạnh anh và áp lon nước bí đao mát lạnh vào gò má của anh. Đình Hựu giật mình tỉnh dậy, và trước khi anh có thể nói gì, Doãn Hy đã cất lời trước.

"Xin chào, anh biết em là ai không?"

Đình Hựu mắt tròn xoe bật dậy nhanh đến mức trời đất trong mắt anh đảo điên. Anh nhìn người con gái trước mặt không chút chớp mắt, miệng há nhẹ thể hiện sự ngạc nhiên và dù anh rất muốn nói gì đó, anh lại không thể cất lời dù chỉ một từ. Anh chỉ có thể dùng từ say mê khi nhìn cô. Cô gái này rất quen nhưng cũng rất lạ. Quen là khi anh đã biết tên cô và trở thành bạn của cô từ rất lâu, và lạ là khi anh lần đầu tiên nhìn thấy vẻ đẹp sôi nổi năng động này của cô.

"Doãn Hy?"

"Em đây."- Doãn Hy cười toe toét dúi lon bí đao vào tay anh, "Anh uống đi, kẻo hết lạnh bây giờ."

"Em đẹp quá."

Đình Hựu nói một cách vô thức, và khi đã đủ nhận biết lời nói ban nãy của mình, Đình Hựu giật nảy người bởi sự bạo gan của bản thân lẫn vì cái lạnh của lon bí đao. Đôi gò má của Doãn Hy phớt sắc hồng nhẹ như màu hoa anh đào chớm nở. Cô cụp mặt không nói gì, mà anh lại chẳng dám hỏi han nhiều hơn. Cứ thế hai người ngồi bên nhau với đầy sự bẽn lẽn thương yêu.

"Anh nói thật đấy."- Cuối cùng Đình Hựu cũng lên tiếng phá vỡ sự ngại ngùng, "Em xinh đẹp lắm."

Doãn Hy bẽn lẽn gật đầu, "Cảm ơn anh."

Đình Hựu không dám mở lời hỏi vì sao Doãn Hy lại thay đổi kiểu tóc và phong cách của mình trong chớp mặt như vậy. Anh không biết mình yêu dáng vẻ khi trước của cô, hay là dáng vẻ bây giờ của cô hấp dẫn anh hơn. Trong trái tim Đình Hựu, dù cho Doãn Hy có như thế nào thì anh vẫn luôn đem lòng cảm mến cô. Anh biết rằng mãi mãi mình cũng sẽ không thay đổi dù chỉ một chút. Nhưng nhìn thấy Doãn Hy xinh đẹp như thế, lòng anh lại nổi cơn sóng ngầm ghen tị, bởi vì đâu biết được rằng liệu rằng có một chàng trai nào khác đem lòng thích cô và khiến cô động lòng? Không thể được, nhất định không thể để cho điều đó xảy ra.

"Anh thực sự rất ngạc nhiên đó. Em đẹp lắm, Doãn Hy ơi. Em đẹp đến mức anh không thể rời mắt khỏi em dù chỉ một giây."

Doãn Hy bật cười đáp , "Đây là lần thứ ba anh khen em rồi. Anh đang khen để khích lệ em, hay là anh đang nói lời thật lòng thế?"

"Anh nói thật mà. Nhìn thấy em là bao nhiêu mỏi mệt trong anh tan biến hết."- Đình Hựu vươn tay bẹo má cô, "Em còn xinh như thế này nữa. Ôi trời, anh đúng là có diễm phúc mới được nhìn thấy em trong dáng vẻ này."

"Nè nha đừng có nói quá đó."-Doãn Hy đánh nhẹ lên tay Đình Hựu, "Em cùng lắm chỉ là học theo cô ca sĩ Wendy gì đó thôi mà."

"Nhưng em rất đẹp, em phải biết điều đó."- Đình Hựu mỉm cười nhìn cô, "Và cho dù em có là Doãn Hy của vài tuần trước đây với mái tóc đuôi ngựa đơn giản, thì em vẫn luôn là người đẹp nhất trong mắt anh."

Đình Hựu và Doãn Hy cùng lúc cảm thấy trái tim mình đập mạnh liên hồi. Thứ cảm xúc này không phải lúc nào cũng có- họ biết rõ rằng chỉ khi ở bên cạnh đối phương, trái tim họ mới thổn thức và cuộn trào như thế. Cũng chỉ có đối phương mới nhìn thấy dáng vẻ mộc mạc và chân thực nhất của họ. Những ngón tay của họ chạm vào nhau một cách tự nhiên nhất, và rồi tay anh đan chặt vào tay cô.

Họ đã biết yêu, nhưng họ không thể cất tiếng yêu thành lời.

----------

"Lý Đễ Nô, tớ nói gì cậu có nghe không hả?"- Nhân Tuấn tức tối dùng nĩa dằm nát miếng xúc xích còn chưa ăn hết, phồng môi trợn má hỏi tội bạn trai mình.

"Tiểu tổ tông làm ơn cho tớ ăn xong được không ạ?"- Đễ Nô nói trong nước mắt, "Tớ đói lắm rồi nên chẳng thể lắng nghe cậu nói gì đâu. Cậu chờ tớ tầm năm phút nữa, tớ nuốt trôi cục cơm xong quay lại hầu chuyện cậu nhé."

"Nhanh lên đi, tớ thì chẳng có tâm trạng ăn uống cái chi chi nữa rồi."- Nhân Tuấn gắt, "Đều là tại cái đám đàn ông con trai trong câu lạc bộ âm nhạc hết, tớ biết ngay mà!"

Hắn nghe xong liền trợn mắt, suýt chút thì sặc ho cả cục cơm lẫn thức ăn ra ngoài. Tổ tông nhà hắn đúng là vơ đũa cả nắm: Đàn ông con trai câu lạc bộ âm nhạc làm chuyện gì sai trái với Nhân Tuấn thì hắn không biết, riêng hắn thì chẳng bao giờ làm sai với tiểu tổ tông dù chỉ là một chuyện! Thế mà người yêu hắn nỡ lòng nào nói thế, hức hức, thật là tội nghiệp cái tấm thân nhỏ bé của hắn mà!

"Xong chưa?"

"Xong rồi, cậu nói đi tớ nghe đây."- Đễ Nô lau miệng rồi nhấp một ngụm nước, cảm thấy như mình đang bị hỏi cung.

"Cậu có cùng anh em trong câu lạc bộ ghép đôi Lý Thái Kỳ với anh Đình Hựu không?"- Nhân Tuấn trao gửi ánh mắt hình viên đạn đến đối phương, "Khôn hồn thì khai ra sự thật, không thì chết với tớ."

Lý Đễ Nô thiếu điều dùng nước mắt nhân tạo giả vờ cho chảy hai hàng lệ, mặt khó khăn đáp, "Không hề! Không hề một chút nào luôn á! Tớ biết anh Đình Hựu thích chị Doãn Hy, mà chị của cậu cũng có tình cảm với anh ấy mà!"

"Thật không?"

"Thật, một trăm phần trăm."- Lý Đễ Nô quệt nước miếng giơ tay thề, "Trước mặt người tôi yêu, cùng với trần nhà- à lộn bầu trời làm chứng, tôi thề---"

"Thôi thôi, cậu nói thế là tớ tin rồi."- Nhân Tuấn xuôi xuôi, "Cơ mà đám con trai còn lại trong câu lạc bộ thật là đáng đấm!"

"Cũng phải, tự nhiên họ lại xúm vào rồi ghép đôi anh Hựu với con bé Thái Kỳ."- Hắn nói, "Mà anh Thái Dung thì quá vô tư để ngăn cản chuyện đó xảy ra luôn nha. Kì ghê nơi."

Nhân Tuấn thở dài, đầu óc suy nghĩ dữ lắm. Nó biết chị nó và anh Hựu đã gặp nhau vào trưa nay rồi, bằng chứng là nó thấy anh Hựu chạy như bay ra công viên bí mật- nơi hò hẹn của hai người, bỏ lại con bé Thái Kỳ mặt ngơ ngác ngu ngơ khù khờ đứng như trời trồng trong phòng câu lạc bộ. Cơ mà, chị nó dù sao cũng phải biết chuyện cả cái câu lạc bộ âm nhạc này, nhất là cánh đàn ông, lại đi ghép đôi anh (rể) và Thái Kỳ với nhau. Qua lời kể của Đễ Nô, nó biết rằng phân nửa cái câu lạc bộ chết dẫm này thực hiện cái trò ghép đôi ngu ngốc này. Nhưng nó cũng biết phái nữ nơi này (trừ Lý Thái Kỳ) lại nhạy hơn ai hết. Sau buổi họp mặt tháng trước và sự kiện lần đầu tiên Đình Hựu dẫn một người bạn là con gái đi theo, thì họ đã biết giữa chị nó và anh ấy có tình cảm với nhau rồi.

Phải làm quân sư quạt mo cho một mình anh Hựu đã đủ mệt mỏi rồi, giờ đây nó còn phải giúp chị nó thể hiện tình cảm với anh Hựu nữa.

Mà không biết nó có cần phải làm thế không nữa, vì trong nó hình thành một suy nghĩ mạnh mẽ rằng chính chị gái của nó, Phùng Doãn Hy, mới là người tỏ tình trước tiên....

--------

Xin chào mọi người, lại là mình đây. Ngày hôm nay mình cảm thấy bản thân năng suất ghê luôn á. Mình mừng vì Friends vẫn có những bạn độc giả theo dõi và bình luận nhiệt tình, và mình cảm thấy biết ơn vì điều đó. Chân thành cảm ơn các bạn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro