Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xưa nay thánh hiền luôn tịch mịch, chỉ có phú giả lưu kỳ danh.

Kinh thành phồn hoa, thương nhân từ khắp tứ phương tám hướng đều tụ tập về ở chốn này. Kinh thành hoa lệ nguy nga, theo trung ương Huyền Vũ phân thành hai (cái này hình như là thuật phong thủy), quy hoạch thành sáu mươi phường, mọi người khắp thiên hạ, bao gồm cả chư hầu bốn phía đều tề tụ đến đâu mua bán giao dịch. Mà Nghiêm gia ở thành đông lâu năm, chuyên quản về thủy vận, nắm giữ mạch máu buôn bán, kiêm việc đi làm từ thiện tích đức, được vạn người kính ngưỡng, là phú quý thế gia. Thành Tây thì có Tiền gia, còn lại là nhà giàu mới nổi.

Tiền Đại Phú đứng đầu giới thương nhân, sáng chế ra mạng lưới buôn bán khổng lồ, cùng Nghiêm gia địa vị ngang nhau. Mà năm vị thiên kim nhà hắn, chẳng những ngày thường xinh đẹp, mà tay nghề kiếm tiền cũng thực cao siêu. Trong đó, xuất sắc nhất chính là trưởng nữ Tiền Kim Kim. Cho nên, một ngày đầy ngập gió thu lạnh run này, nhóm nô bộc Tiền gia khiêng một cỗ đại kiệu kim quang sáng lạng, một đội người, ngựa đi qua mấy chỗ thương phường hơn một nửa kinh thành, làm cho một đám người lo chuyện bao đồng đứng tụm phía sau, trên mặt dạt hào hứng thú. Trong kinh thành, chuyện thú vị hay mới mẻ cũng không ít. Nhưng mấy chuyện náo nhiệt đó đều không bằng cuộc tranh đầu gay gắt giừa Tiên gia và Nghiêm phủ nha.
Đội ngũ Tiền gia chậm rãi đi tới, đến trước cửa Nghiêm phủ liền dừng lại. Thu ý rất đậm, trước cửa cẩm thạch Nghiêm phủ phân tán vài mảng đỏ, làm tăng thêm vài phần lịch sự tao nhã.

Bỗng dưng vang lên thanh âm yêu kiều thanh thúy: "Ngừng kiệu."

Mở miệng hạ lệnh là một bạch y nữ tử. Nàng đi theo bên kiệu, trên lưng còn quấn lấy một chiếc áo choàng đỏ, mái tóc buộc lại thành hai bím, con ngươi đen lộ ra linh khí lay động lòng người. Nhóm kiệu phu cẩn thận đem cỗ kiệu hạ xuống, không dám làm chấn động đến một phân. Bộ dáng như phảng phất sợ làm thương tổn báu vật thiên hạ. Xác định cỗ kiệu đã hạ xuống yên ổn, bạch y nữ tử đến bên cạnh kiệu, cung kính cúi đầu, đối vối màn thêu tinh xảo công phu, nhẹ giọng nói nhỏ:
"Đại tiểu thư! Đã đến Nghiêm phủ, thỉnh người hạ kiệu."

"Ân. " Bên trong kiệu truyền đến một tiếng trả lởi miễn cưỡng.

Sau lâu sau, bàn tay nhỏ bé vạch trần màn thêu, một cái tuyệt sắc nữ tử chậm rãi bước ra cỗ kiệu. Nàng khoác áo choàng hồng, trong mặc váy trắng, trên chán đeo một quả ngân khóa trân châu. Khuôn mặt phấn hồng tựa như tinh anh của tạo hóa, môi anh đào sắc nét có điểm cong, tướng mạo tuyệt mĩ như tiên tử xuất trần. Nhất là da thịt tuyết trắng trong suốt vô cùng mịn màng, căng mọng như nước. Nháy mắt bốn phía rơi vào trầm tĩnh, tất cả mọi người nín thở ngưng thần, nhìn chăm chú vào người mới rời kiệu Tiền Kim Kim. Những năm gần đây, nàng lăn lộn thương trường, ở kinh thành thanh danh vang dội, đại đa số mọi người đã từng gặp qua dung mạo của nàng. Chính là, vô luận gặp bao nhiêu lần, khuôn mặt mỹ mạo kia vẫn có thể làm cho người ta kinh diễm hại thần. Vài tên khiêng ra tấm thảm biên cương tốt nhạt, động tác gọn gàng dương tay ném đi, thảm dài màu đỏ thùng thùng lăn mở ra, một đường thẳng đến đại môn Nghiêm phủ. Cơ hồ cặp giày thêu vừa mới bước lên thảm, đại môn liền hô lên một tiếng khiến cho nhóm nô bộc ngay ngắn tự sắp ra hai bên hàng, người người cúi đầu mà đứng, thái độ cung kính. Nghiêm phủ tổng quản lại tự mình ra nghênh đón, không dám chậm trễ, biểu hiện đối với nàng mà coi trọng.

"Đại tiểu thư, ngày an." Hắn khom lưng tiến lên.

"Nghiêm tổng quản". Kim Kim nhấc lên áo hồng, cứ thế mà tiến. Ánh mắt nàng ửng đỏ, nét mặt tỏa sáng, con ngươi trong suốt liếc nhìn cửa trước một cái, tâm tình tựa như rất tốt.

"Không biết Đại tiểu thư hôm nay đến là có quý sự gì?" Hắn cũng bắt tay vào làm việc, cung kính hỏi.

"Không có gì". Nàng cười ngọt ngào thật đẹp, quả thật làm người ta hoa mắt mê đắm: "Chính là vừa mới qua thu, ta thấy mấy ngày nay trời lạnh, cho nên có làm một chung canh, muốn đem đến cho Nghiêm công tử tẩm bổ". Nàng nhỏ nhẹ nói, quay sang hạ lệnh:" Tiểu Hồng, đem chung canh đến đây."

"Vâng". Thanh tú bạch y nha hoàn trở về cỗ kiệu, lấy ra một cái bao vải gấm hay dùng để giữ nóng.

Bao gấm rất dày, canh chung trong đó nếu không nóng thì cũng không có tràn đến một giọt, có thể bảo trì độ ấm, cho dù chưa mở ra, mùi hương vẫn phiêu tán ra không khí, dụ dỗ người khác hít vào, thèm chảy nước miếng.

Tiểu Hồng cởi bỏ bao gấm, trước dùng khăn dày lót tay, thế này mới không bị nhiệt năng của chung làm ảnh hưởng, đặt vào giỏ đựng đồ sau lấy ra đôi đũa ngà voi, thìa sứ ra, lấy khăn lau sạch sẽ. Xong việc, nàng mới cẩn thận bưng tới.

"Giao cho ta đi! " Kim Kim vươn tay. Tiểu hồng kinh ngạc, trơ mắt nhìn giỏ đồ bị lấy đi.

"Đại tiểu thư, ngài không vội a, canh này để cho ta bưng đến được rồi." Làm cho chủ tử tự mình mang canh, Chẳng phải là lỗi lớn của người nha hoàn sao?

"Không, chung canh này, ta muốn tự tay mang đến cho hắn." Môi đỏ mọng mang ý cười thâm sâu.

Nghiêm tổng quản tuy trên mặt vốn bình tĩnh, sớm đã bị kinh ngạc thay thế. Hắn trừng lớn hai mắt, hai tay chống cằm dưới, cơ hồ nếu không sẽ bị dọa tới hàm rớt xuống đất. Tiền Kim Kim tự tay mang canh? Ông trời, đây chính là đại sự a!

Nàng từ nhỏ luôn được sủng ái, được mọi người che chở, bế trên tay còn sợ bị quăng ngã, việc vặt vãnh đều có nô bộc lo. Bàn tay trắng noãn kia, trừ bỏ cầm bàn tính, tính toán ngân lượng thì chưa bao giờ làm việc gì khác. Nói vậy, theo tính cách của nàng, không lấy thạch tín đến hại Thiếu chủ đã là cám ơn trời, làm gì có khả năng đột nhiên tính toán vòng vo, trở nên ôn nhu săn sóc như thế kia. Chẳng những quan tâm đến thể trạng của thiếu chủ nhà mình, còn tự mình bưng canh đến muốn thay thiếu chủ tẩm bổ?

Hay là, chung canh kia có gì mờ ám? "Ách, đa tạ Đại tiểu thư quan tâm, chính là.... Ách ... ta nghĩ, ta nghĩ.... Cái kia, ân, Thiếu chủ nhà ta thân thể tốt lắm ... canh này vẫn là ... vẫn là thỉnh ngài...thỉnh ngài...." Chính là Nghiêm tổng quản, người có thể đối mặt với quan lớn hay quý nhân vẫn có thể bình tĩnh, nhưng là ở trước mặt Kim Kim lại trở nên ấp a ấp úng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Mời ta như thế nào?" Nàng cười hỏi, vẫn chân thành hướng nội môn đi tới, kiên trì muốn mang canh đi vào, không có nửa điểm muốn hồi phủ.
"Thỉnh...thỉnh ngài..." Vẫn là Nghiêm tổng quản không có can đảm mở miệng thỉnh nàng đem canh trở về.

"Có cái gì nói, không bằng chờ ta đi ra rồi nói sau." Nàng cũng kẻ bốn lạng người ngửa cân, bỏ qua trở ngại trước mắt, giày thêu lại tiến lên vài bước.

Mắt thấy nàng cũng sắp bước vào đại môn, vì nghĩ đến an nguy tính mạng của Thiếu chủ, Nghiêm tổng quản hít một hơi thật sâu, chỉ có thể kiên trì trợn mắt nói dối.

"Đại tiểu thư, thật sự là không khéo, Thiếu chủ lúc này vừa vặn không có ở nhà." Chuyện đã đến nước này, tới đâu hay tới đó. Nàng cuối cùng cũng dừng lại cước bộ, mày liễu giương lên, mắt phượng đánh giá, nhìn Nghiêm tổng quản thần sắc bất an.

"Nha? Không ở trong phủ? Vậy hắn đi đâu?" Nàng thản nhiên hỏi.

"Thiếu chủ... thiếu chủ đại khái là ở cửa hàng..."

"Thế cửa hàng nào?"

Hắn cắn răng một cái:" Chắc ở cửa hàng thi họa ở thành Tây." Ô ô, hắn đây chính là mạo hiểm tính mạng, xả thân vì chủ nha!

Kim Kim khéo cười tươi, hai tròng mắt trong suốt như nước:"Vừa vặn, ta chính là từ chỗ thành Tây tới đây, vậy mà dọc đường đi lại không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu". Nàng bưng giỏ đồ, giày thêu vượt qua cửa, đường hoàng đăng môn nhập thất. "Có lẽ ngươi nhớ nhầm, Nghiêm công tử không chừng đã hồi phủ."

"Ách, Đại tiểu thư..."

"Nghiêm tổng quản là muốn ngăn cản ta?" Nàng nhíu mày.

"Không không, đương nhiên không phải!". Ô ô, hắn không phải muốn ngăn cản, mà căn bản là không được! Mà Thiếu chủ từng nói qua, Tiền Kim Kim là nhất đẳng khách quý của Nghiêm phủ, vô luận phát sinh chuyện gì, cũng không được ngăn trở nàng nhập phủ.

Chần chừ hồi lâu, Nghiêm tổng quản rốt cuộc cũng thối lui từng bước, chính thức bại trận, rưng rưng cầu nguyện Thiếu chủ có thể tự cầu phúc.

"Như vậy, thỉnh Đại tiểu thư tới đại sảnh dùng chén trà, ta đi thông báo...ách, không, ta đi tìm xem xem Thiếu chủ có ở trong phủ hay không." Hắn cố gắng tự bào chữa, còn không quên quay đầu phân phó nô bộc:"Mau, pha trà Bích La Xuân đem đến đại sảnh mời khách."

Mau mau mau, không chỉ thông báo cho Thiếu chủ, hắn còn phải nắm chắc thời gian, mau chóng đem tất cả báu vật dễ vỡ trong phủ đem đi giấu hết a! Còn nhớ rõ có một lần Kim Kim đến, lại ở trong phủ nổi giận, nắm lấy đồ sứ nào là ném đến đó, lúc ấy không biết bao nhiêu bảo bối vô giá đã bị hủy.

Nữ nhân này mắt thật sự tốt, toàn chọn đồ mắc tiền mà ném, tuy Thiếu chủ không lo, nhưng người làm quản gia như hắn lại cực kì đau lòng!
Còn đang suy tư nên đem bảo bối nên giấu nơi nào, thân ảnh mảnh khảnh đã muốn xẹt qua bên cạnh hắn.

"Trà thì miễn, ta trực tiếp đến thư phòng tìm hắn." Nàng biết rất rõ, giờ này, Nghiêm Diệu Ngọc bình thường đều ở trong đó mà đọc sách.
Nghiêm tổng quản trừng mắt nhìn yểu điệu thân ảnh dần dần đi xa, toàn thân cứng ngắc, mồ hôi lạnh ngưng kết, từng giọt lại từng giọt chảy xuống.

Tiếp theo hắn hoàn hồn trở lại, thần sắc lo lắng, há mồm tuôn ra một tiếng kinh thiên động địa.

"Mau! Nhanh đi thỉnh đại phu đến phủ đề phòng!"

Ông trời phù hộ, Thiếu chủ trăm ngàn lần đừng bị độc chết a! Nắng thu xuyên qua màn trướng bên cửa sổ, chiếu vào thư phòng, mang đến một chút lo lắng. Bên trong gia cụ thập phần đơn giản, chỉ có sắp xếp mấy cái giá sách, cùng với một bộ bàn ghế điêu khắc bằng gỗ đàn hương đen bóng, bài trí mang tính thực dụng, không có đến nửa điểm xa hoa. Thư phòng thanh nhã lại truyền đến tiếng kêu khóc khó nghe:"Ô ô ô ô.. Thiếu.. Thiếu chủ...". Một cái nam nhân trung niên béo tròn, giống con rùa bò trên mặt đất, bả vai run run, khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi lẫn lộn, ngay cả thanh âm của hắn cũng mang phần sướt mướt.
"Ô ô ô ô...Thiếu chủ.... Ô ô ô...". Tiếng khóc liên tục không ngừng, đau lòng như cha mẹ chết, mà cách đó vài thước, Nghiêm Diệu Ngọc lại nhàn nhã ngồi trên ghế thượng, phê duyệt mấy chồng sổ sách, không mảy may để ý. Hắn cao lớn tuấn lãng, bả vai rộng, ngực dày, dưới cặp mày kiếm sáng sủa là một đôi mắt đen u ám. Tuy rằng dáng người to lớn hơn so với nam tử tầm thường, nhưng từng cử chỉ lại tao nho nhã thanh tao, không có nửa điểm ngạo khí. Nam nhân này vô cùng bí hiểm, không ai biết rõ suy nghĩ của hắn.
"Ô ô ô.. Thiếu chủ, ngài nên để ý ta một chút chứ... ô ô ô..." Phía dưới truyền đến tiếng nức nở đáng thương.

"Lưu Quảng, đứng lên mà nói đi!" Hắn thản nhiên nói, tay bưng lên tách trà có nắp sứ men xanh, lấy nắp chén che trước chén trà, uống vào một ngụm trà nóng.
"Ô ô ô... thuộc hạ tội đáng chết, hành sự bất lực, không dàm đứng dậy..ô ô ô.. ô oa oa..." - Lưu Quảng, đại chưởng quỹ ở cửa hàng của Nghiêm Gia, quỳ rạp trên mặt đất, đập đầu như dập tỏi, khóc lớn tiếng.
"Lưu chưởng quầy, ta không có ý trách ngươi." Nghiêm Diệu Ngọc thở dài một hơi.

"Nhưng là, cuộc triển lãm thi họa diễn ra lần này, là chúng ta phải bồi ngân lượng a!" Nhắc tới sự kiện kia, Lưu Quảng lại khóc rống lên. Người trong thiên hạ đều nói, Nghiêm phủ ở kinh thành chẳng những phú khả địch quốc, mà còn có truyền thống văn học lễ giáo lâu đời, các đời chủ nhân của Nghiêm gia đều đọc qua đủ loại thi thư. Thiếu chủ hiện nay lại là một tài tử xuất chúng, đúng là làm người ta tán thưởng không thôi. Triển lãm thi họa căn bản là ý tưởng của Nghiêm gia, mà mặc khắc phường (đại loại là văn phòng phẩm) có thiết bị đầy đủ nhất cũng thuộc Nghiêm phủ. Bởi vì nhu cầu triển lãm thi họa trong kinh thành ngày càng tăng, Nghiêm phủ cho khai trương mấy gian hàng triển lãm thi họa. Đồng thời, để quảng bá tuyên truyền, thiếu chủ còn nghĩ kế vơ vét toàn bộ tranh vẽ cùng sách hay của các bậc danh nhân, tổ chức một cuộc triển lãm cực lớn, còn phân phát thiệp mời, đa số là các phú thương và văn nhân. Trên dưới Nghiêm phủ đều đã chuẩn bị, người người hưng phấn, cứ tưởng rằng có thể thuận lợi kiếm tiền nào ngờ xuất hiện một cái Trình Giảo Kim, một kế hoạch hoàn hảo, toàn bộ đều bị nữ nhân kia phá sạch! Trưởng nữ Tiền gia ở thành Tây, cho mời các danh trù đệ nhất thiên hạ (đầu bếp đó) về kinh thành, tổ chức một buổi tiệc náo nhiệt. Nàng thuê một bên quảng trường, xây dựng cái sân khấu, nói là thiết yến ngàn bàn còn phát thiệp mời.

Ở buổi tiệc đó dùng toàn là dược liệu Miêu Cương, món ăn nước ngoài kỳ lạ, còn có chén bát đều là đồ sứ Giang Nam. Vài vị cô gia (tức là người làm rể) của Tiền Gia đều giúp đỡ Tiền Kim Kim vô điều kiện. Không chỉ thế, nàng còn nghĩ ra mấy bài thuốc, qua tay danh trù trở thành mấy món tráng dương, dưỡng nhan, cả nam lẫn nữ, bất kể là phú thương hoàng tộc hay tiểu nhân đều bị chui đầu vào lưới. Trái lại, triển lãm thi họa của Nghiêm phủ, lỗ biết bao nhiêu là ngân lượng, cửa trước vắng hoe, thấy mà đáng thương. Không ít phú thương sợ đắc tội Nghiêm phủ, miễn cưỡng đến cho có cái mặt, ở hội trường đi được một vòng coi như chứng minh có đến xem, tiếp theo liền từ biệt, lên kiệu, lo lắng thét lên, lệnh cho kiệu phu nhanh chóng đi tới tráng dương yến, sợ trễ một bước thì hết chỗ ngồi. Cái này tốt lắm, bất luận là người hay tiền đều bị cướp sạch! Nghiêm Diệu Ngọc trầm ngâm một lát, trong đầu nhớ lại chi tiết ngày hôm đó. Mâu quang chợt lóe lên, nhưng khóe miệng vẫn cười chưa hề rút đi.

"Thương trường lúc chìm lúc nổi là chuyện thường, không cần phải tự trách như vậy." Hắn thản nhiên nói, thanh âm ôn trầm, khiến lòng người yên ổn.

"Nhưng là..ô ô, ngân lượng..." Lưu Quảng vừa muốn khóc, khuôn mặt béo tròn nhăm lại như cái bánh bao chiều.

"Chủ ý là ta đề, kế hoạch là ta nghĩ, cho dù có lỗ lã, cũng là sai lầm của ta, đâu phải lỗi của ngươi." Thâm thúy ánh mắt chợt tắt, bạc môi bất giác cười. Lưu Quảng lại không nghĩ như vậy, nhưng lại không có khẩu khí để nói. Hắn lau khô nước mắt, vẫn là tức giận, ở trong phòng không ngừng đi qua đi lại. "Thiếu chủ, ta nói kế hoạch của người không phải là không tốt, mà là nữ nhân Tiền gia kia hơi quá đáng."

"Phải không?"

"Nàng có ý đối nghịch, chọn cùng ngày tổ chức còn chưa tính, mà ngay cả đối tượng khách mời cũng giống Nghiêm phủ chúng ta." Nhớ tới lúc đó, Lưu Quang vẫn còn tức đến lộn ruột.

"Biết người biết ta, bách chiến bách thắng. Đây là điểm thông minh của nàng." Đây là đạo lý từ xưa đến giờ không đổi, chẳng những áp dụng cho chiến trường mà còn cả trong thương trường.

Lưu Quảng dùng sức lắc đầu, ba tầng thịt lắc qua lắc lại:"Thiếu chủ, ngài hồ đồ sao? Nàng là đầu sỏ khiến chúng ta lỗ lớn mà ngài lại có thể khen ngợi nữ nhân đáng giận kia sao?"

Nghiêm Diệu Ngọc không nói mà cười nhạt, chậm rãi bừng chén trà lên, cầm lấy nắp trà che lại, chậm rãi uống.
"Lưu chưởng quầy." Hắn kêu.

"Thiếu chủ, ngài đừng cản ta, ta không nói không thoải mái, nữ nhân kia thật sự là..."
"Lưu chưởng quầy." Mắng lại lần nữa bị đánh gãy, Lưu Quảng miễn cưỡng ngậm miệng, nhưng khuôn mặt vẫn là tràn ngập oán giận, thật sự rất là muống mắng chửi cho đã. Hừm, là Thiếu chủ tâm địa thiên lương nên mới luôn nén giận. Đổi lại là hắn, thế nào cũng phải mắng nữ nhân thối kia một trận.

"Thiếu chủ, ngài a, chính là tâm địa thiện lương nên nữ nhân kia mới có thể làm càn, khắp nơi ức hiếp ngài!" Toàn kinh thành đều biết hành vi ác nhân của Tiền Kim Kim, tất cả trong lòng đều cảm thấy bất công thay cho Thiếu chủ.
"A, đúng rồi, ngài vừa muốn nói gì kia?" Hắn hỏi.
Bàn tay to giương lên chỉ hướng cửa:"Ngươi quay đầu nhìn đi."

Nhìn? Nhìn cái gì a? Lưu Quảng buồn bực quay đầu, nháy mắt máu trên mặt rút hết. Ngoài cửa thư phòng là một thân ảnh yểu điệu đang đứng, mẹ ơi! Người hắn đang mắng là "đầu sỏ gây chuyện" hiện đang đứng ở cửa, lẳng lặng mỉm cười với hắn, tay nhỏ bé còn đang bưng một giỏ đồ. Xem bộ dáng nàng đang đứng dựa vào cửa, tựa hồ là đứng đã lâu, nói không chừng đã nghe hết toàn bộ những điều hắn mắng.

"Đại...đại...đại tiểu thư." Bùm một tiếng, thân hình phì nộn lại lần nữa nằm sấp xuống, cả cơ thể thi hành đại lễ. Lúc này, hắn không có khóc thất thanh, ngược lại sắc mặt trắng bệch, toàn thân phát run, như là thấy yêu ma quỷ quái. Tiền Kim Kim nhếch môi cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tuyệt mỹ nhìn không ra nửa phần giận dữ.

"Lưu chưởng quầy, không nghĩ tới ngài để ý ta như vậy, lúc nào cũng khắc khắc nhớ kỹ đến ta." Nàng bưng giỏ đồ, giày thêu nhẹ tiến, tiếng bước chân nhẹ mà nhỏ, không nhanh không chậm mà tao nhã. Tiểu Hồng nhắm mắt theo sau Kim Kim bước vào thư phòng.

"Đại ...đại tiểu thư thứ tội, ta...ta.."

"Lưu chưởng quầy muốn nói cái gì?" Nàng cười ngọt ngào. Lưu Quảng mồ hôi chảy ròng, biết nàng biết tội mình, bản thân khẳng định sẽ không yên.
"Ách..a.. cái kia..cái kia...thuộc hạ cáo lui..." Hắn hô to một tiếng, đột nhiên nhảy dựng lên như mông bị cháy, lao ra thư phòng, thân hình mập mạp một đường chạy thẳng. Con ngươi trong suốt nhìn theo bóng dáng chạy trốn, đáy mắt xẹt qua một tia đùa cợt, tiếp theo quay lại bên trong, nhìn về phía nam nhân đang ngồi sau bàn.

"Nghiêm công tử, ngày an." Kim Kim đi đến bên bàn hành lễ.

Hắn gật gật đầu, hai tay khoanh trước ngực, yên lặng nhìn kỹ nàng, tầm mắt lướt qua khuôn mặt mỹ mạo, dáng người mảnh khảnh. Con ngươi đen u ám nhìn nàng chăm chú hiện lên một tia sáng kỳ dị cực kỳ nhỏ. Hai người quen biết đã lâu, nhưng là trong những năm đó, vì đấu đá lẫn nhau, kiếm chác lợi nhuận, ngầm đấu qua không biết bao nhiêu hiệp. Không thể phủ nhận, Tiền Kim Kim là một nữ nhân đặc biệt. Từ khi nàng đến tuổi cập kê mà đã có ý tiếp xúc thương trường, mới bắt đầu đã khiến mọi người cả kinh, gia dịch buôn bán rất có uy tín Thương trường thay đổi trong nháy mắt, cung cầu khi đó lúc chìm lúc nổi khó lường, nàng lại có thể một tay thành thạo bắt đầu kiếm tiền, không có nửa điểm e dè, hơn nữa còn có điểm hơn người, vô số lão tướng trên thương trường đã thua trong tay nàng. Tìm khắp thiên hạ, tuyệt đối ít có người có thể ở trên thương trường mà đối địch với Nghiêm Diệu Ngọc, mà không thể nghi ngờ Kim Kim chính là một trong số ít đó. Nàng ý cười trong suốt, liền bước nhẹ đến gần bàn.

"Nghiêm công tử vì sao không nói gì? Chẳng lẽ không vui khi ta đến?" Nàng hỏi, thanh như chuông bạc.

Hắn khẽ nhếch bạc môi, cười hiền lành, thần thái thoải mái ấm áp, cho dù có giống núi băng nhưng bản mặt dày mà cười đó cũng không thể thay đổi.

"Không, ta chỉ là nghĩ, lần trước nhìn thấy ngươi hiền lành như vậy không biết là bao nhiêu lâu rồi?" Trong trí nhớ, tiểu nữ nhân này cũng chưa từng cấp hắn nhiều sắc mặt tốt nha. Kim Kim làm bộ như không nghe thấy hắn châm chọc, đem giỏ đồ ăn đặt lên bàn, rồi nhấc váy đi đến giá sách. Trên giá sách có bộ kinh tử, sách ghi chép phong thổ khắp nơi, còn có nhiều binh thư khác. Nàng tùy tay rút ra một cuốn binh thư, cúi đầu lật xem trang sách, bên mép sách còn có ghi lời bình, chữ viết cứng cáp có lực.

"Công tử học vấn tinh thông, thi họa tài nghệ lại tuyệt diệu, tài hoa như thế mới có năng lực tổ chức triển lãm thi họa." Nàng ngoái đầu quay lại cười, đem sách để lại chỗ cũ.

Nghiêm Diệu Ngọc lại một lần nữa nhướng mày, con ngươi đen hiện lên một tia kinh ngạc. A, là lỗ tai hắn có vấn đề, nhất thời nghe lầm, vẫn là ông trời muốn trêu hắn? Kim Kim cư nhiên sao lại ca ngợi hắn nha:" Đâu có, không bằng được tiệc của ngươi nha."

"A, không không không, công tử khiêm tốn rồi. Ta lúc trước có đi qua hội triển lãm thi họa, không có một bóng người, không khí thật tốt, không giống chỗ chúng ta, làm ăn rất tốt, khắp nơi đông đúc như trẩy hội, làm cho người ta mệt nhọc khó thở nha." Trong lời nói của nàng chứa nhiều hàm ý, trên mặt tinh xảo nở ra một nụ cười mê người.

"Kim Kim tiểu thư quá khen." Nghiêm Diệu Ngọc không bị chọc giận, lấy tĩnh đánh động.
Nàng thừa thắng xông lên, không chịu buông tay, tiếp tục đâm vào chỗ đau của hắn. "Chỉ tiếc a, không có nhiều người họa, dù sao cũng không nhiều người nhàn hạ thoải mái lắm, lần này ngài tổ chức triển lãm thi họa, cũng không có nhiều người biết thưởng thức đâu."

Tiếp theo, hai người đồng thời có động tác.

Nghiêm Diệu Ngọc ra tay như tia chớp, thân hình cao lớn tựa như chim ưng không hề báo động trước đánh tới, xung quanh bỗng nhiên nổi lên một trận gió rét.

"A, trở mặt, trở mặt!" Lộ ra lúm đồng tiền, Kim Kim bước nhẹ nhàng, nhanh nhẹn tránh xa vài thước, dễ dàng thoát khỏi phạm vi đánh tới của hắn. Của nàng tư thái bình thản, thân thủ mạnh mẽ, nhìn ra được có vài phần võ công trụ cột, so với thiên kim nhà giàu yếu đuối trong kinh thành này là hoàn toàn bất đồng.

"Như thế nào, ngươi cho lui những người khác, chẳng lẽ là tưởng lén theo ta nhận thua sao?" Nàng mỉm cười, nghiêng đầu nhìn hắn.

Nghiêm Diệu Ngọc nheo mắt, cảm thấy ngứa tay.

"Ngươi, nữ nhân này." Hắn vừa nói vừa ra tay.

Nàng lại lần nữa né tránh còn lưu lại một nụ cười duyên.

"Làm sao vậy? Còn tại tức giận sao?" Kim Kim vươn ngón trỏ chỉ vào khuôn mặt tuấn tú kia:"Uy, có điểm phong độ thôi, chúng ta đều là quân tử tranh đấu, là ngươi trí không bằng ta, thành bại tướng dưới tay ta, làm sao có thể trở mặt đánh?"

Lời tuy nói lời dễ nghe, nhưng là do nàng trào phúng nhục nhã hắn trước, làm cho hắn trở mặt, đó cũng không phải là hành vi của quân tử nha.

Hai người ngươi truy đuổi lẫn nhau trong thư phòng chả khác gì diều hâu đuổi bắt gà con.

Sau vài lần né tránh thành công, tâm tình Kim Kim lại tốt đến cực điểm, ý cười trên khóe miệng muốn giấu cũng không giấu được.

Trước mặt người khác, nàng tao nhã nhàn tĩnh, ở trước mặt hắn thì lại rất kiêu ngạo. Chỉ thiếu nước nàng ngửa mặt lên trời chống thắt lưng mà cười như điên, nhạo hắn chẳng những mất mặt mũi, còn phải bồi ngân lượng.

Sau trận truy đuổi, Kim Kim nhấc lên váy lông chồn trắng nhảy lên bàn hắn.

"Cho ta đứng lại." Nàng ngồi ở bàn nâng cằm hạ lệnh như nữ vương tao nhã.

Vốn chim ưng là cao lớn hơn thỏ rồi đột nhiên nắm được thế thượng phong, vậy không cần tốn nhiều sức mà trở nên an tĩnh đứng lại bên cạnh bàn.

Hắn hai tay khoanh trước ngực nhìn xuống nàng vì chạy mà mặt trở nên hồng nhuận.

"Ta hỏi ngươi, ngươi không chịu thua sao?" Kim Kim thở gấp, da thịt chảy ra một chút mồ hôi, ngực cũng bởi vì mới lo mà phập phồng.

Một giọt mồ hôi trong suốt chảy dọc theo cái cổ mảnh khảnh xuống vạt áo trước.-

"Ta mà lại không chịu thua ngươi sao?" Hắn thu hồi tầm mắt, hỏi lại.

"Vậy nhanh chút nhận thua, ngoan ngoãn thừa nhận, nói ngươi tâm phục khẩu phục, nói ngươi cảm thấy không bằng". Hai tròng mắt nàng lóe sáng, chờ nghe hắn đầu hàng, xác nhận thắng lợi lần này, là có thể khoái trá dẹp đường hồi phủ.

Trong mắt Nghiêm Diệu Ngọc không có chút gì gọi là tức giận sau khi thất bại, ngược lại còn hiện lên một tia tán thưởng.

"Ẩm thực là nhu cầu lớn nhất của con người. Ta nên tán thưởng ngươi cần cù nghiên cứu văn hóa ẩm thực mà đoạt được khách, chiêu này thật sự rất lợi hại." Bàn tay to thân thiết xoa nhẹ cái đầu nhỏ của nàng, vài hạt châu trên tóc rơi xuống khiến mái tóc đen dài tuôn trào như suối phô tán trên mặt bàn.

Từ xưa đến nay, cho dù là quan hay dân thì nhà hàng và kỹ viện cũng là nhu cầu không thể thiếu trong cuộc sống, đó cũng là nghành đầu tư trọng yếu, chỉ cần kinh doanh thoả đáng, có tâm huyết cầu tiến, nghĩ ra nhiều hình thức đa dạng thì rất dễ hốt bạc.

Đại chưởng đang xoa xoa mái tóc tỏa ra nhiệt năng từng giọt từng giọt thấm vào da thịt của nàng, Kim Kim quay mặt tránh đi.

"Con người luôn chiếu cố tốt cái bụng của mình trước sau mới có dư lực đi chiếu cố đầu óc, ta cung cấp mỹ thực món ngon, tự nhiên sẽ hấp dẫn người khác hơn là đám tranh gà bới của ngươi."

Các bản vẽ đẹp của những danh gia từ xưa tới nay lại bị nàng coi là gà bới. Này bọn họ mà biết được chắc là sẽ khóc rống lên mất.

"Chính là, ý kiến của ngươi rất hay, đủ làm cho ta lỗ nửa năm tiền chuẩn bị a!" Hắn che lấy bạc môi, không nề hà lắc đầu.

Nàng hừ một tiếng không cho là đúng:"Đại nghiệp của Nghiêm phủ nhà ngươi chỉ có lỗ nửa năm thôi, không đáng nói nhiều." Nàng bình thản nghiêng đầu, bàn tay non mịn khé vuốt ve mái tóc.

Mái tóc dài rối tung, làm cho nàng thiếu vài phần cả vú lấp miệng em, nhưng thật ra hơn vài phần nhu nhược, làm bất luận kẻ nào nhìn đều phải tâm sinh yêu thương...

"Xem ra, của ta thật là dạy ngươi rất khá." Nghiêm Diệu Ngọc nhẹ giọng nói, tay nhấc lên vài lọn tóc mềm trên bàn.

Kim Kim tức giận quay đầu quát:"Nói bậy, ai cho ngươi dạy bao giờ?"

"Nha, chẳng lẽ không đúng là ta dạy. Ta còn nhớ rõ, mười năm trước khi ngươi mới vào thương trường, vẫn là người mới học nghề, ngay cả binh bất yếm trá, thương không nề gian đạo lý cũng đều không hiểu, vẫn là ta tốt bụng chỉ giáo vài điểm, ngươi mới ...."

Oanh!

Mặt nàng đen lại, tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, con ngươi cơ hồ muốn bốc hỏa.

Nha, nam nhân này cư nhiên còn dám nhắc đến chuyện này! Nhớ ngày đó hắn đối nàng, đối nàng....

"Ngươi, tên kia, thua chính là thua, không nên nhiều lời vô nghĩa!" Nàng thật muốn vươn chân đá hắn mấy cái thật mạnh, đá bay đi nụ cười đáng ghét trên mặt hắn.

"Chậc, ngươi khi nào trở nên đãng trí như thế, cư nhiên đã quên..." Nghiêm Diệu Ngọc ung dung nói từ đầu đến cuối.

Hừ, nàng cũng không có tâm tình cùng hắn "Ôn chuyện". Bây giờ nhắc lại chuyện cũ nàng thật sự tức giận, hận không thể tự tay đem hắn bóp chết!

Quay mặt đi, Kim Kim tự nhảy xuống bàn, nhấc váy đi ra ngoài.

Chính là, đi không được vài bước, eo nhỏ đột nhiên căng thẳng, cường đại lực bám trụ nàng, đem nàng kéo lại phía sau.

"A...." Nàng kinh hoảng gọi một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, chân mềm nhũn ngã vào một vòm ngực rộng lớn.

Nghiêm Diệu Ngọc hai tay vòng qua eo nhỏ của nàng, ôm lấy thân thể nàng, hai người da thịt áp sát không một khe hở. Hơi thở nam tính nóng bỏng, vây quanh mọi giác quan của nàng.

Lần này, nàng thậm chí không thể thấy rõ, Nghiêm Diệu Ngọc là như thế nào ra tay.

"Kim nhi, nói còn chưa nói xong, ngươi muốn đi đâu nha?" Bạc môi tựa vào bên tai nàng, dùng thanh âm nhẹ nhất nói, giọng nói ôn nhu, như có thể say lòng người.

"Ai cho ngươi như vậy quản ta?" Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, quật cường quay mặt đi, cố ý không để ý tới hắn.

"Theo lý mà nói, ta thích ngươi nhất." Nghiêm Diệu Ngọc thân thủ vuốt ve hai má mềm mại của nàng, hơi thở nam tính phả ra, ấm áp mà ấm nóng.

"Buông!" Nàng không ngừng giãy dụa, lại vô ích, mệt thở hồng hộc.

"Không."

Tình thế nghịch chuyển, nàng hoàn toàn rơi vào thế thụ động.

"Quân tử động khẩu không động thủ!" Kim Kim hô.

"Kim nhi, ta không phải là quân tử." Hắn tốt bụng sửa đúng, vì không cho nàng thất vọng, nhưng thật ra lại tự động nói ra phương pháp bù lại:"Bất quá mà nói, nếu ngươi kiên trì muốn 'Động khẩu', ta cũng không nguyện cho ngươi thất vọng."

Nàng trừng lớn ánh mắt, còn chưa kịp hét lên, môi đỏ mọng đã bị hắn chặt chẽ giam lại.

Bạc môi bá đạo bao trùm của nàng non mềm, nuốt của nàng kháng nghị, không có nửa do dự, tự động tiến nhanh vào. Nàng đầu tiên là toàn thân cứng ngắc, tay nhỏ không ngừng đánh vào bả vai rắn chắc của hắn, nhưng hắn rất có kiên nhẫn cắn hôn, buộc chặt thân mình, dần dần từng giọt từng giọt mềm hoá.

Eo nhỏ căng thẳng, khuôn ngực rộng lớn đè ép lên bộ ngực non mềm của nàng, thân hình cao lớn xâm nhập hai chân của nàng, hai người ma sát chỉ cách nhau mấy lớp trang phục, làm dấy lên ngọn lửa nóng rực.

Nàng choáng váng, thần trí chậm rãi trở nên mê ly, hai tay đang đáng cũng vô lực, không trốn được hắn khiêu khích cùng bản thân ý loạn tình mê.

Nghiêm Diệu Ngọc đối thân thể của nàng như quá mức quen thuộc, biết như thế nào hôn nàng, có thể làm cho nàng mềm yếu run run; Biết như thế nào âu yếm nàng, có thể làm cho nàng rên rỉ cầu xin tha thứ....

Ngay cả là dù có thắng ở trên thương trường, kiếm được nhiều ngân lượng, nhưng kết quả là bị hắn ôm vào trong ngực, hôn vô lực phản kháng.

Trận này thắng bại, vậy ai thắng ai thua?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro