Phân đoạn (Hài)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sâu: Câu trong ngoặc trong bản gốc là thơ, Sâu ko có tra nghĩa mấy câu này nên tự ý dịch theo cái hiểu của Sâu, đừng ném đá vào phòng nhé!


Phân đoạn 1:


" Mẫu thân!" Nam nào đó cười ngây ngô ( Hoa nở bướm bay khắp nơi hồng)


"Không được bảo ta mẫu thân!" Nàng sắc mặt âm trầm ( Đá hắn bay xa ba ngàn thước)


" Mẫu thân ~~" Bộ mặt vô cùng đáng thương kéo lấy góc áo của nàng ( Nước mắt lưng lưng tràn đầy trong mắt)


"Ngươi còn dám gọi! Bà đây không phải mẹ ngươi!" Tức giận đến hộc máu ( Ánh sáng mặt trời dần dần mất đi)


"Mẫu thân! Ôm một cái!" Nam nào đó nhảy vào lòng của nàng làm nũng kêu ( Hoa đào từng bông nở rộ hồng ngập trời)


" Ngươi có gan thì gọi lại lần nữa đi!" Nếu không phải thương xót cho khuôn mặt đẹp đẽ đó, nàng thực sự đánh hắn ( Hoa rơi nước chảy xuân tàn)


" Ô, ô, mẫu thân, thật hung dữ! Mẫu thân, muốn ôm một cái a!" Nam nào đó khóc đến ruột gan đứt từng khúc ( Hoa rơi một khúc mang theo mưa)


Thôi kệ đi, cho hắn ôm một cái đi, ngươi nhìn hắn bộ dáng quả thực rất đáng thương a.
                                                         ◊ ↔∏↔ ◊


Phân đoạn 2:


"Nương tử!" Nụ cười kia cười đến ( Ngàn vạn nụ hoa đua nhau nở)


" Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Nàng bị dọa sợ ( Mồ hôi chảy như nước ướt thẩm cả bờ ruộng)


" Đương nhiên là làm chuyện mà vợ chồng nào cũng làm!" Hắn hướng về phía nàng ( Xoay đầu nhìn lại một thân mị nhãn đưa tình)


"Ngươi, ngươi không thể...." Gió lạnh thổi qua ( Lạnh lạnh tinh khiết thê thê thảm thảm rất thích)


" Nương tử không muốn sao?" Bộ mặt ai oán nhìn nàng ( Hoàn cảnh bi thảm nhấn chìm ngàn vạn khoảng cách)


" Phải phải!" Hy vọng trong lòng ( Một chút khí xuân xuất hiện)


" Thì ra nương tử là thích bị bắt buộc a......" Vòng tay vương tới ôm nàng ( Cảnh xuân vô hạn vui cùng rượu)


" Ngươi tốt nhất đừng lấn một bước muốn bước nữa! Nếu không ngày nào đó ta không thể nhẫn được nữa, sẽ không bao giờ tiếp tục quản ngươi!


" Vậy đến ngày nào nàng mới nhẫn không được? Hả ?"


" Ta, ngày đó...... nhẫn được."


Nàng là Săn Cơ duy nhất trong tứ quốc, một đứa bé vô cùng tinh xảo, danh tiếng thì ngay cả yêu giới ma thú đều nghe đến đều sợ bỏ chạy mất mặt, một nữ nhân kinh khủng .


Khuôn mặt của nàng là vạn năm không thay đổi, vạn năm không đổi băng sơn mặt, chỉ duy nhất lúc gắp được hắn là liền như sói lang núi lửa phun trào.


Đúng là, ở cùng một người bị tâm thần phân liệt, nàng cũng bắt đầu tê liệt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro