1. Bến xe buýt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Samuel nhà ở ngoại ô, mỗi ngày đều đặn bắt xe buýt đến trường. Bến xe này hơi hẻo lánh nên lúc nào cũng vắng hoe. Rất nhiều khi, số người đứng dưới mái vòm chờ xe còn ít hơn số lượng xe buýt qua bến.
Ví dụ như lúc này. Kim Samuel ngoạm một miếng bánh mì to trong tay, khẽ liếc sang cậu bé bên cạnh.
Bầu trời mùa đông như một kẻ ngủ nướng lười biếng không chịu nhấc tấm chăn bông màu tro to xụ ra khỏi thân mình. Trong khung cảnh xám mờ này, Samuel chỉ nhìn thấy cái dáng có vẻ như hơi gầy gò của người kia. Hơn nữa, chủ nhân của cái dáng nhỏ nhắn kia lại đang ngồi cách cậu tới hơn một mét, bên phải, bằng đúng chiều dài chiếc ghế băng. Bé con ôm một cốc ca cao nóng bằng cả hai tay, hơi có ro, vẻ như sợ lạnh, thỉnh thoảng lại uống một ngụm, chu miệng thổi vào cốc cho những làn hơi trắng bốc lên, táp vào khuôn mặt như sưởi ấm, rồi lại nhanh chóng tan ra, biến mất.
Giống hệt mấy ngày trước.
Thực ra, Kim Samuel không biết Bé Con xuất hiện ở cái bến xe buýt này từ lúc nào. Bởi lẽ, mỗi lần ra đấy đợi xe, trong tay cậu luôn có quả bóng màu cam. Samuel là một tuyển thủ bóng rổ chuyên nghiệp ở trường. Cậu thà chơi đùa với quả bóng còn hơn ngắm nghía những thứ vô vị xung quanh. Nhưng đó là chuyện của mấy ngày trước. Dạo gần đây, Samuel không ôm theo quả bóng màu cam nữa. Cậu đâm ra thừa hai cái tay và hai con mắt, cho nên mới nhàn rỗi mà ngó nghiêng đây đó và phát hiện ra sự tồn tại của Bé Con...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro