Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sunavivi
Vì khong có thời gian & bị mất nick nên bạn ấy ko viết được nên mình đăng truyện dùm Sunavivi nha^^
_--------------------------------------_------------------------------------------------------
Bây giờ đã là 10h tối, mọi ng cũng đang chìm dần vào giấc ngủ của mình nên chỉ còn vài bóng đèn lác đác. Khung cảnh thành phố lúc này thật yên bình. Nhưng ở một vài nơi sẽ không có sự yên bình này. Trong một hẻm cụt nào đó trên đường còn xuất hiện những tiếng động nghe như là tiếng đánh vậy.

*Bốp,bốp,bốp* những âm thanh đó thật giòn giã nhưng hành động tạo nên âm thanh đó rất đáng sợ. Trong con con hẻm cụt đó có 3 người đàn ông cao to, trước mặt họ là năm đứa trẻ khoảng tầm 8,9 tuổi đang quỳ. 1 trong 3 ng đàn ông đang cầm một chiếc roi da và đánh mạnh vào những đứa trẻ kia, lớn tiếng quát mắng chúng:

" Mẹ nó! Chỉ có việc xin ăn mà tụi mày làm không xong, đúng là một lũ vô tích sự. Hôm nay tụi mày nhịn hết cho tao"

Tụi nhỏ mặt mày lấm lem đang quỳ dưới đất bắt đầu khóc lóc và xin người đàn ông đó tha cho

"Khóc lóc con mẹ mày! Câm hết cho tao"

Hắn - tên cầm roi da đang đánh vào tụi nhỏ và mắng chửi bọn trẻ một cách thậm tệ. Khung cảnh này chỉ có 8 à không 9 người biết mà thôi. Ngoài sự hiện diện của 3 nguời đàn ông và những đứa trẻ ra thì còn một người nữa đang đứng ở góc tường.

Người đó là 1 cậu trai, mái tóc xù với thân người nhỏ nhắn có lẽ vì đói nên nhìn tiều tụy đi không ít, nhìn người cậu chỉ thấy thịt & xương chứ hoàn toàn không thấy miếng mỡ nào cả nhưng những điều ấy không hề che đi vẻ đẹp của cậu, một vẻ đẹp mang sự ấm áp.

Bây giờ cậu đã 16 tuổi, tuổi 16 là lứa tuổi đẹp nhất đời người, là lứa tuổi được được cắp sách đến trường, được chơi cùng với bạn bè và tình yêu thương của bố mẹ. Buồn thay, số phận lại đưa đẩy, có lẽ ông trời không muốn cậu hưởng hạnh phúc đó chăng? Có thể lắm.

Cuộc sống cậu có thể viết ra một cuốn truyện bi kịch. Năm lên 12 cha mẹ cậu mất. Cậu còn nhớ như in ngày hôm đó. Lúc đó, tất cả mọi chuyện đều như thường ngày, cậu và họ đang nói chuyện vui vẻ thì chợt nhớ ra rằng mình cần phải mua một cuốn sách nên đã chạy ùa ra hiệu sách cách nhà 50m. Khi mua cuốn sách cần mua cậu ra thu ngân tính tiền đi về. Cậu nghe thấy ở ngoài có tiếng la lớn

"Cháy, cháy rồi! Mau gọi xe cứu hỏa đi!!"

Cậu tò mò mà nhanh ra xem cháy ở đâu nhưng vừa bước ra khỏi cửa hiệu sách thì cậu bàng hoàng nhận ra rằng đám cháy to lớn như một con quái vật nuốt trọn lấy căn nhà cậu đang sống. Cậu cố gắng hết sức chạy nhanh về nhà. Cậu đứng sựng lại và chợt nhớ ra bố mẹ vẫn còn ở trong nhà, cậu phải vào cứu họ. Như đọc được suy nghĩ của cậu, vài người hàng xóm nhanh chóng cản cậu lại. Họ ôm chặt cậu để không cậu chạy vào đó, họ khuyên nhủ cậu. Còn cậu cứ mặc kệ những lời họ nói mà cứ gào khóc lên đòi cứu bố mẹ trong vô vọng. Sau một lúc la khóc thì giờ cậu đã không còn sức nữa, cậu ngã khụy xuống trơ mắt mà nhìn căn nhà đang cháy bừng bừng kia trong tuyệt vọng. Bất chợt, cậu rùng mình khi cảm nhận được có người đang nhìn mình, cậu ngẩng đầu lên và bắt gặp được một hình ảnh. Đó là một người con trai mặc quần áo đen và đội chiếc nón đen che hết nửa khuôn mặt hắn, tất cả đều bình thường nếu như hắn không nhìn chằm chằm vào nhà cậu mà nở nụ cười một cách quái dị và đầy thỏa mãn rồi hắn quay lưng mà đi. Đó có lẽ là hình đáng sợ nhất mà cậu từng gặp.

Cuối cùng chuyện gì đến thì cũng sẽ đến, tang lễ cha mẹ được diễn ra suôn sẻ nhưng có một vấn đề trong chuyện đó là : cậu sẽ ở đâu, ai là người nuôi cậu? Đó là câu hỏi lớn mà mọi người đặt ra.

May thay, cậu đã được cô chú nhận nuôi. Cô chú rất yêu thương cậu, họ có 1 đứa con trai nhưng đã đi du học được 5 năm. Khi họ nhận cậu về nuôi cô chú không hề bạc đãi mà còn lo cho cậu từng chút một, họ coi cậu như con ruột của chính mình. Phải mất thời gian rất lâu Taehyung mới quen dần cuộc sống này. Cứ tưởng mọi chuyện sẽ trôi qua êm đềm như vậy đấy. Nào ngờ, còn một tháng nữa là cậu tròn 16 thì em họ cậu bên nước ngoài bị tai nạn, họ phải sang bên đó tầm một năm nữa mới về. Cô chú sợ cậu qua bên đó sẽ không quen nhưng họ cũng lo lắng cậu ở nhà một mình không an toàn nên đã gửi gắm cậu cho người hàng xóm chăm sóc khoảng một thời gian.

Người hàng xóm là người đàn bà béo ú sống chung với con gái bà ta, con gái giống hệt bà ta vậy, nhan sắc lẫn cái nết đều xấu như nhau, còn chồng bà ta vì không chịu nỗi tính cách của mụ mà đã bỏ đi hơn chục năm. Ngoài mặt, bà ta nhận cậu từ tay cô chú của mình thì bà ta tỏ ra vẻ hiền lành và hứa sẽ chăm sóc cho cậu chu đáo cẩn thận như họ đã chăm sóc cho cậu, cô chú cảm thấy yên tâm mà giao cậu cho bà ta nhưng sau khi họ lên xe đi khuất thì nụ cười trên mặt bà ta dần vụn tắt theo, bà ta đóng cửa một cách mạnh mẽ, đẩy cậu vào một cách thô bạo vào trong nhà quát lên :

"Từ giờ mày sẽ làm osin trong nhà tao nên đừng có hòng mà đi học, còn giờ mau nhanh đi làm việc. Xuống dưới bếp rửa đống chén bát đi!"

Đó là cách mà bà ta sẽ hứa với cô chú của cậu sao?

Cậu đứng chết lặng ở đó một hồi thì bà ta tức giận đẩy mạnh cậu xuống sàn để hối thúc cậu đi làm việc. Thế là cậu cam chịu đi làm việc bà ta đã giao cho mình.

Một tháng sau

Cậu đã ở nhà bà ta được một tháng, bây giờ cậu đang trên đường về nhà mụ ta, xung quanh cậu rất yên tĩnh được bao trùm bởi bóng tối. Hiện giờ cậu vừa đi một mình vừa suy nghĩ về việc mình đã nghe được mụ ta nói với con gái mình.

Buổi chiều hôm nay, mụ ta và cô con gái mụ ta đang ngồi nói chuyện trong phòng, cậu vừa làm xong thức ăn và đang đứng ngoài để gọi họ xuống thì nghe được tiếng họ nói chuyện, liên quan tới cậu. Ở trong phòng, mụ ta nói với con gái mình

"Giờ chúng ta phải làm sao đây hả con?"

"Sao mà con biết được. Mà sao mẹ có thể nợ người ta nhiều tiền như vậy chứ. Mẹ cũng biết là nhà chúng cũng chả khá giả gì mấy cơ mà "- cô con gái tức giận nói

"Mẹ...mẹ cũng không biết tại sao lại nhiều đến thế"

"Nhưng giờ con biết cách nào để kiếm ra một đống tiền nhiều đến thế chứ, mẹ phải biết là gần 2 tỷ, 2 tỷ đấy mẹ biết không hả? Giờ con biết kiếm đâu ra 2 tỷ trong một tuần chứ? "

" Con này hay...hay là mình bán thằng nhãi ranh đó gán nợ đi."

" Mẹ điên rồi à!! Tầm một năm nữa cô chú nó về rồi,nếu mẹ bán nó đi thì chúng ta giải thích như nào với cô chú đây với lại nó còn là con trai" Cô con gái đập bàn gắt lên

" Thì chúng ta nói nó bị tai nạn...bị xe đâm trên đường lúc mua đồ cho mẹ con mình vả lại nó đẹp như vậy thì chắc họ cũng không từ chối đâu" Bà ta hiện lên một tia thâm độc

Khi mụ ta vừa nói xong, gương mặt của cô con gái lóe lên như thể hiện rằng lời mụ ta nói rất hợp lí.

Cậu ở ngoài cửa nghe thấy những gì mụ ta nói, lúc đó cậu bất ngờ và không tin vào những gì mình nghe được. Vài phút sau, khi cậu đã định lại rồi gõ cửa và mời họ xuống ăn cơm như bình thường. Khi ăn xong và rửa chén bát, cậu xin phép mụ ta cho mình ra ngoài mua một chai nước tương vì nhà đang thiếu. Sau khi ra khỏi căn nhà đó, cậu liền chạy thục mạng và không quay đầu lại. Cậu sợ căn nhà đó, sợ hãi người đàn bà đó kể cả cô con gái bà ta.

Hồi lâu sau, cậu một đoạn rất dài nên giờ cũng thấm mệt. Cậu đứng nghỉ ở một góc tường nào đó nhưng cậu nghe được tiếng quát lớn đằng sau bức tường ấy có người, tính tò mò của cậu nổi lên, cậu chứng kiến tất cả mọi thứ. Bất chợt có người trong đám đó nhận ra hiện diện của cậu và nói với những người còn lại:

"Ê! Tụi mày, thằng nhỏ kia thấy hết những gì chúng ta làm rồi kìa"
Hắn hất đầu về phía cậu

Trong lòng cậu thầm nghĩ : Thôi xong! Bị phát hiện rồi.

Cậu bắt đầu cuộc hành trình chạy trốn tiếp theo

Đám người kia vừa đuổi theo cậu vừa nói: " Chết tiệt, thằng nhãi ranh kia đứng lại, mày mau đứng lại cho bọn tao"

Còn cậu chỉ biết chạy, chạy và chạy. Cậu không còn cách nào khác để thoát khỏi hoàn cảnh này cả. Cậu chạy đến ngã 4 từ đâu có tiếng còi xe inh ỏi phát ra từ phía bên trái cậu, cậu quay sang thì thấy một chiếc ôtô đang lao đến.

RẦM! Cậu nằm trên vũng máu, hơi thở yếu ớt, cậu ngước nhìn lên bầu trời, vươn tay lên không trung như đang với thứ gì đó vậy

"Ba,mẹ! Con sắp được đoàn tụ với hai người rồi đây! Chờ con thêm một chút nữa nhé, chỉ một chút nữa!" Cậu mỉm cười, đôi mắt trong veo của cậu dần khép lại, cánh tay cậu cũng dần hạ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro