Chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Chỉ còn năm phút nữa là đúng 5 giờ.

Âm thanh điện tử vang lên từ cửa, bà Lee đang bày biện món ăn trên bàn ăn nhìn về phía ghế sofa trong phòng khách, thúc giục: "Này Jungkook, cậu Kim đã về!"

Jeon Jungkook hiểu ý của bà.

Kim chủ đã đến, còn không mau quỳ xuống đón?

Chỉ là, kẻ nên quỳ là nhà họ Jeon, cậu không phải Jeon Jungkook nguyên bản, đối với Kim Taehyung càng không có gì để mong cầu.

Không cầu không vọng, thân ai nấy lo.

Jeon Jungkook không đứng dậy, thậm chí còn thay đổi sang một tư thế thoải mái hơn tựa vào đó.

Đồng tử màu hạt dẻ của cậu bình tĩnh, khiến bà Lee tức giận đến nỗi khói bốc lên từ thất khiếu.

Phản rồi phản rồi!

Biết ngay mà, con sói hư này, mới rời khỏi nhà họ Jeon được mấy ngày, liền lộ ra bản chất thật!

Trong lòng bà Lee hận không thể nguyền rủa, nghĩ rằng đợi cậu Kim đi rồi, lại đi dạy dỗ sói hư một trận.

Bà đứng ở cửa đón tiếp, người đến có khí chất quá mạnh, bà không dám ngẩng đầu, chỉ ân cần cầm dép lê rồi lại tiếp nhận áo khoác.

Đây là lần đầu tiên Kim Taehyung đến căn hộ của Hãn Hải Quốc Tế này sau khi Jeon Jungkook chuyển đến.

Nếu không phải thấy người kia trong đoạn video được phóng viên phỏng vấn, anh cũng không nhớ ra mình còn có một thứ ở đây.

Thanh niên ngồi trên ghế sofa đang nhìn về phía này.

Đồng tử màu nhạt trong suốt như lưu ly, làn da lại cực kỳ trắng, sạch đến mức tinh khiết, khiến người ta muốn bảo vệ lại muốn phá hủy.

Trong lúc bị Kim Taehyung nhìn, Jeon Jungkook cũng đang quan sát anh.

Người này cao không phải 1m9 thì cũng gần như vậy, áo khoác đã được cởi ra, áo sơ mi màu đen ôm sát đường cong cơ bắp, dáng người cao gầy với vòng eo thon, giống như một con báo đen nhanh nhẹn.

Jeon Jungkook cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Kiếp trước, mặc dù cậu hơi thấp hơn Kim Taehyung trước mặt một chút, nhưng với vẻ đẹp trai, thân hình hoàn hảo và giá trị tài sản không nhỏ, cậu là một trong những người đàn ông độc thân được săn đón nhất.

Bây giờ thì thế nào, bề ngoài trông mềm mại không nói, cơ bụng sáu múi cũng dồn thành một.

Quá khứ... không nỡ nhớ lại.

Thấy thanh niên chăm chú nhìn mình, trong mắt Kim Taehyung lạnh lẽo thêm vài phần.

Anh thích đàn ông không sai, nhưng không thích những người đàn ông như hoa, dễ dàng bị tặng làm quà mà không dám chống cự như Jeon Jungkook, càng thêm khinh bỉ.

Jeon Jungkook giống anh, nhưng cũng không giống anh.

Nếu là anh, tính tình thẳng thắn lại mãnh liệt như vậy, trong hoàn cảnh tương tự chắc chắn sẽ chọn làm ngọc nát còn hơn ngói lành.

Jeon Jungkook rất nhạy cảm nhận ra sự thay đổi của Kim Taehyung.

Nhưng xét đến việc anh có khuôn mặt và thân hình đẹp, đôi khi cũng không phải không thể khoan dung một chút.

Đúng thế.

Ban đầu cậu đối với Kim Taehyung không cầu không vọng, nhưng bây giờ nhìn thấy khuôn mặt và thân hình của anh, Jeon Jungkook đã thay đổi ý định.

Jeon Jungkook, giới tính nam, thích nam giới.

Trong kiếp trước với địa vị của mình, cậu có thể có bất cứ người nào cậu muốn, và không ít người tự nguyện đến với cậu.

Nhưng không may, những nam giới đến với cậu đều muốn trở thành "người bên dưới".

Nói một cách vòng vo, họ coi cậu là người đàn ông trong mộng, mong được chết dưới đũng quần tây của cậu.

Thật trùng hợp, Jeon Jungkook cũng muốn trở thành "người bên dưới".

Đó là bản năng.

Khi thấy các tạp chí tài chính hoặc scandal đánh giá cậu là người giữ mình sạch sẽ, Jeon Jungkook cảm thấy có nỗi khổ không thể nói ra.

Vì tự ái và không tìm được đối tượng phù hợp, chuyện giường chiếu của cậu cứ thế bị trì hoãn, cho đến khi cậu qua đời đột ngột vì làm việc quá sức.

Ngày gặp Kim Taehyung là ngày thứ năm Jeon Jungkook đến thế giới này.

Cậu bò dậy từ bồn tắm đầy nước, phần nào cảm thấy may mắn vì chủ cũ của thân thể này đã chọn cách tự tử khá nhẹ nhàng, không phải cắt cổ tay hay gì đó.

"Ăn cơm thôi." Kim Taehyung liếc nhìn bà Lee.

Anh không quan tâm đến Jeon Jungkook, cũng không muốn quản lý người giúp việc mà nhà họ Jeon gửi qua để chăm sóc Jeon Jungkook.

Giọng của Kim Taehyung trầm thấp và hơi lạnh lẽo, làm người ta cảm thấy ngứa ngáy ở tai.

Đôi mắt màu sáng hơi nheo lại, Jeon Jungkook càng thấy hài lòng.

Dù có giá trị hàng nghìn tỷ thì sao, cuối cùng cũng chỉ là chết.

Lúc chết đi, điều cậu tiếc nuối nhất là bản thân chưa từng được trải qua niềm vui tột cùng.

Bây giờ, cơ hội đã đến.

Nhìn Kim Taehyung, cậu biết rằng mình không thể nào đứng đắn được, thịt đã đưa đến miệng rồi, không lý do gì phải nhổ ra.

Đã gọi điện trước.

Bữa cơm mà bà Lee chuẩn bị cho cậu hôm nay nhiều gấp nhiều lần so với khi cậu ăn một mình.

Cả bữa cơm trôi qua trong im lặng.

Chủ cũ của thân thể này là người ít nói, Jeon Jungkook vì muốn giữ gìn hình tượng, tạm thời không có ý định thay đổi tính cách đột ngột.

Cũng coi như biết điều, Kim Taehyung ngồi đối diện nghĩ thầm.

Anh không thích sự ồn ào, điều này Jeon Jungkook làm khá tốt.

Jeon Jungkook cố tình ăn chậm, có ý giữ gìn sức khỏe.

Chỉ khi chết đi một lần mới biết sự sống quý giá thế nào, sức khỏe không thể xem nhẹ, nhai kỹ nuốt chậm, ngủ sớm dậy muộn, làm sao thoải mái thì làm.

Kim Taehyung ăn cơm rất nhanh, ăn xong liền đứng dậy.

Jeon Jungkook nâng mắt nhìn anh, trong mắt hiện lên một nỗi thương cảm sâu sắc.

Phong cách sống của cậu trong kiếp trước, có lẽ cũng không khác gì người này.

Nhưng Jeon Jungkook không định khuyên nhủ, thấu hiểu người khác từ thấu hiểu bản thân, nếu như kiếp trước có người khuyên cậu ăn chậm lại một chút, bớt bận rộn một chút, cậu cũng chẳng nghe.

Hơn nữa, cậu chỉ thích thân thể của Kim Taehyung.

Đợi sau một hai tháng chán chường, chia tay rồi có lẽ sẽ không còn giao tiếp, chăm sóc quá mức sẽ chỉ làm mọi người trở nên khó xử.

Kim Taehyung đứng đó, từ vị trí cao nhìn xuống, rõ ràng nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của chàng trai đối diện.

Cậu ta năm nay là sinh viên năm nhất hay năm hai?

Trông còn mang theo chút khí chất thiếu niên, ăn cơm cũng chậm chạp, chẳng trách bị người khác bắt nạt.

Nghĩ vậy, anh cố ý thấp giọng nói: "Tôi lên lầu tắm."

Jeon Jungkook gật đầu, tiếp tục ăn cơm một cách chậm rãi.

Cậu trông có vẻ yên tĩnh, nhưng trong lòng lại không yên tĩnh chút nào, có lẽ là... Hú hét ầm ầm?

Nhất là khi Kim Taehyung nói chuyện, vô thức nới lỏng cà vạt và cổ áo sơ mi.

Một cử động đơn giản nhưng lại toát ra vẻ đẹp khó tả.

Khi cánh cửa phòng ngủ tầng trên đóng lại, bà Lee từ bếp vội vã tiến lại.

Bà vươn tay định giật lấy cái bát của Jeon Jungkook: "Chỉ biết ăn! Cậu Kim đã đi tắm rồi, còn không mau lên đó! Mặt mũi to đùng, còn đợi người ta gọi sao?"

Khi đến, Jeon tổng đã nhắc nhở bà, nhất định phải thúc đẩy chuyện giữa Jeon Jungkook và Kim đại thiếu.

Nếu không, khoảng trống tài chính của nhà họ Jeon sẽ kéo cả gia tộc xuống.

Jeon Jungkook nắm lấy cổ tay bà: "Gấp gáp làm gì? Hay là bà xông lên trước đi?"

Cậu ngồi đó, dáng người tuy mảnh mai nhưng sức mạnh trong tay không nhỏ, còn có một loại uy phong khiến người ta phải e sợ.

Bà Lee xấu hổ, mạnh mẽ giãy dụa.

Jeon Jungkook nhẹ nhàng buông tay, bà Lee không phòng bị, ngồi phịch xuống đất.

"Cậu... Cậu không sợ tôi nói với Jeon tổng và phu nhân sao?" Bà Lee kinh ngạc vô cùng.

Bà là người của phu nhân mới từ nhà mẹ đẻ đưa đến, không coi Jeon Jungkook - con trai của phu nhân cũ, là thiếu gia thực sự của nhà họ Jeon.

"Vớ vẩn!" Jeon Jungkook lạnh lùng chế nhạo: "Ngày mai bà không cần đến nữa."

Tranh luận với một người phụ nữ lớn tuổi không có ý nghĩa gì, ăn cơm cũng mất cảm giác, cậu lên lầu, chuẩn bị "rửa mắt" bằng mỹ nam nhân.

"Chẳng lẽ bị quỷ ám?" Bà Lee lẩm bẩm: "Bảo tôi không đến là tôi không đến ư? Mơ đẹp gớm!"

Thực ra ở đây nhàn hơn ở nhà họ Jeon, chỉ cần nấu cơm cho một mình Jeon Jungkook là đủ, nhưng lại nhận được hai khoản tiền, bà không muốn rời đi.

Sau một hồi, bà lại nhớ đến chuyện Jeon Jungkook ngồi trong phòng khách suốt buổi chiều.

Có lẽ những ngày gần đây đã đẩy con người ta đến bước đường cùng, con thỏ khi bị dồn đến chân tường cũng sẽ cắn người, bà Lee quyết định sẽ đối xử với Jeon Jungkook dịu dàng hơn một chút.

Dĩ nhiên, bà Lee không coi lời Jeon Jungkook bảo bà đi là chuyện gì to tát.

Dù sao cậu cũng nghe lời Jeon tổng nhất, bà là người Jeon tổng phái đến, không ai có thể đuổi bà đi.

Tiếng nước trong phòng tắm vang lên.

Jeon Jungkook đi phòng thay đồ tìm một bộ đồ ngủ mới tinh, suy nghĩ một chút, thay một bộ áo choàng có thể kéo dây vào, đi sang phòng bên cạnh đi tắm.

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro