Chương 12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Khi Lee Do Hyun truyền dịch và ngủ thiếp đi, Jeon Jungkook và Oh Han Bin còn ngơ ngác nói chuyện với nhau ở hành lang.

"Anh, anh Lee sẽ không sao đúng không?" Oh Han Bin mới mười bảy tuổi, Lee Do Hyun đột nhiên bệnh nặng, trong lòng khá hoảng sợ.

Jeon Jungkook vỗ vai cậu ta, mắt cong cong, ấm áp và chắc chắn: "Tôi đảm bảo, anh Lee còn có thể ở bên chúng ta rất lâu, yên tâm đi."

Trong nguyên tác, sau khi Lee Do Hyun gặp chuyện không may, nguyên thân cũng bị tai nạn xe qua đời, Oh Han Bin chưa đầy mười chín tuổi đã đi tìm Go Ha Jun gây chuyện, chưa kịp làm gì đã bị người ta tống vào tù, chắc chắn đã phải chịu không ít khổ cực.

Jeon Jungkook không muốn mình rơi vào hoàn cảnh đó, cũng đã có mục tiêu rõ ràng.

Một là hoàn thành tâm nguyện nổi tiếng của nguyên thân, hai là chăm sóc tốt cho Lee Do Hyun và Oh Han Bin, nhưng những điều này cậu không nói rõ với Oh Han Bin, chỉ cần làm thôi.

Không xa lắm ở cầu thang, phó viện trưởng đang kính cẩn nói chuyện với một thanh niên tuấn tú bên cạnh: "Jimin thiếu gia, những thiết bị y tế lớn cần bổ sung tạm thời chỉ có bấy nhiêu, chi tiết thì..."

"Đợi chút," Park Jimin giơ tay ra hiệu ông ta im lặng, lùi lại nửa bước nhìn không xa, hai thiếu niên đứng gần nhau, trong đó người cao ráo rất đẹp trai, một tay ôm lấy cậu bé thấp hơn một chút cũng rất xinh, như cảnh quay phim thần tượng.

Bệnh viện tư nhân này là tài sản của nhà họ Park, an ninh rất tốt, nhiều ngôi sao đến đây khám bệnh không cần cải trang cũng không sợ bị làm phiền.

Hiện giờ Jeon Jungkook để mặt mộc, rất dễ dàng để Park Jimin nhận ra.

Phó viện trưởng thấy thiếu gia nhà mình đang ngây người, liền tinh ý nói: "Trông như một đôi tình nhân nhỏ, cũng khá xứng đôi."

Sau đó, ông ta thấy sắc mặt Park Jimin lạnh đi thấy rõ, lấy điện thoại chụp một bức ảnh, không biết gửi cho ai, đồng thời thở dài một tiếng:

"Gan lớn thật."

Ấn tượng đầu tiên của Park Jimin về Jeon Jungkook là một cậu thiếu gia nhỏ yếu đuối bị thất sủng trong gia đình hạng ba, sau này gặp Jeon Jungkook ở hội sở thấy cậu là người bên ngoài yếu đuối bên trong kiên cường, một trận bi-a hôm đó không biết khiến bao nhiêu người kinh ngạc.

Bây giờ nhìn lại, gan thật lớn, mới bao lâu đã dám thử thăm dò trên đầu anh Taehyung nhà mình rồi, hoặc nói anh Taehyung vẫn là người đến sau?

Park Jimin càng nghĩ càng thấy khó chịu, mắt không thấy lòng không phiền, lập tức xuống lầu.

Cùng lúc đó, Kim Taehyung đang làm việc, nhận được một bức ảnh đẹp như bìa tạp chí của hai thiếu niên đối mặt nhau.

Park Jimin chụp ảnh cũng khá tốt, phóng to bức ảnh một chút, dù là góc chụp ngang nhưng gần như có thể cảm nhận được sự dịu dàng và bao dung quanh Jeon Jungkook.

Jeon Jungkook như vậy rất lạ, càng khiến Kim Taehyung có chút không thoải mái khó tả.

Hai người đã làm những việc thân mật nhất, nhưng ở một số phương diện thực ra còn không bằng người xa lạ.

Xa lạ thì không sao, nhưng Kim Taehyung không thích có thứ gì đó ngoài tầm kiểm soát của mình, ví dụ như ý nghĩa ẩn chứa trong bức ảnh của Park Jimin, sau hai giây im lặng, anh ném điện thoại trở lại bàn, cảm thấy: trên đầu mình có chút xanh. (Editor: đội nón xanh = bị cắm sừng.)

Trợ lý Choi Siwon bị ông chủ gọi vào, sau đó lại có vẻ suy tư mà ra ngoài.

Ông chủ muốn anh ta điều tra gần đây Jeon Jungkook đã làm gì, bên cạnh có những ai, ngầm ý là quá khứ và hiện tại đều phải moi ra.

Đây là dấu hiệu để tâm hay cái gì khác?

Chắc là để tâm rồi, nếu không tần suất đến Hãn Hải Quốc Tế sẽ không cao như vậy.

Jeon Jungkook chiều còn có cảnh quay, rời bệnh viện xong liền đến thẳng phim trường.

Cậu tự lái xe, Oh Han Bin ở lại bệnh viện chăm sóc Lee Do Hyun, tiện thể xem xét xem nhân viên chăm sóc mới có đáng tin không.

Vừa đến đoàn làm phim chưa kịp ngồi xuống, tin nhắn của Kim Taehyung đã gửi tới:

"Ở đâu?"

Jeon Jungkook ngạc nhiên ngẩng đầu lên, tiện tay trả lời: "Ở đoàn phim," rồi lại nghĩ đến việc tối nay sẽ quay lại bệnh viện thăm Lee Do Hyun, liền nhắn tiếp:

"Hôm nay anh đến không? Có thể tôi sẽ về muộn chút."

Đầu bên kia im lặng rất lâu, đến khi Jeon Jungkook gần như quên mất chuyện này thì điện thoại reo lên, tin nhắn trả lời chỉ có một chữ:

"Hừ."

Jeon Jungkook ngửi thấy mùi khó chịu, chỉ là về nhà muộn chút thôi mà cũng giận, đúng là nhỏ mọn!

Trên mạng, những lời chửi bới Jeon Jungkook khá nặng nề, không ít người lên Line của đoàn phim nói rằng muốn Jeon Jungkook rời khỏi đoàn, nếu không sẽ tẩy chay bộ phim.

Đạo diễn Jin lo lắng tìm đến Jeon Jungkook bàn bạc đối sách, Jeon Jungkook cũng đang muốn xử lý chuyện này, liền bỏ quên luôn tin nhắn "hừ" của Kim Taehyung. Có diễn viên trong đoàn phim gây chú ý là chuyện tốt, nhưng sự chú ý mà giống như phát tán khí độc ảnh hưởng đến tiến độ quay phim và tương lai, thật sự khiến người ta rất khó chịu.

Hiện tại đạo diễn Jin đang trong trạng thái như vậy, sự quan tâm của dân mạng đối với "Sư Tôn" vốn dĩ không nhiều, mà phần lớn trong số đó là những lời mắng chửi, ai có thể chịu nổi!

Mặc dù có phần tức giận, nhưng đạo diễn Jin không khỏi âm thầm nghĩ, Jeon Jungkook không nổi tiếng lắm, nhưng bị ghét thì thật sự bị ghét!

Đang bực bội trong phòng, bỗng thiếu niên trắng trẻo sạch sẽ đẩy cửa bước vào, phong thái điềm tĩnh và thanh thoát đó thật khiến người ta không thể nổi giận, chỉ trách trên mạng có quá nhiều người a dua mà thôi.

"Gây phiền phức cho đạo diễn Jin rồi, tôi có một giải pháp, tiện thể cũng có thể tăng thêm độ hot cho đoàn phim, ngài nghe thử xem có khả thi không." Jeon Jungkook đóng cửa lại, thẳng thắn nói.

Nửa giờ sau, đạo diễn Jin xoa xoa đầu trọc bóng loáng: "Cứ làm theo lời cậu Jeon nói."

"Còn một việc nữa, bức ảnh đó rõ ràng là từ đoàn phim phát tán ra, cụ thể là ai tôi cũng đã có manh mối, một lần không thể có hai lần, xử lý luôn được không?"

"Ai?"

Đạo diễn Jin lập tức nổi giận, đoàn phim tuy nhỏ nhưng mọi người đều đã ký hợp đồng bảo mật, không có quy củ thì phim này có quay nổi không, đến lúc đó mất tiền bồi thường thì đi ăn mày chắc?!

"Cho Kang," Jeon Jungkook nói.

--------------------------

"Đạo diễn Jin gọi tôi?" Cho Kang nhớ đến chuyện trên mạng, trong lòng rất đắc ý:

"Jeon Jungkook chắc đã bị mắng đến phát khóc rồi, ôi, không biết sao lại xảy ra chuyện này, tôi thật sự quen vài người trong giới có thể xử lý chuyện này, nể mặt tôi, giá cũng có thể giảm bớt."

Phó đạo diễn bên cạnh kéo khóe miệng xuống, không nói gì, nhớ lại cảnh Jeon Jungkook ngồi yên trước mặt đạo diễn, khi anh ta gọi người đến thì lửa giận không nhỏ, nghĩ thầm ai xui xẻo còn chưa chắc đâu.

Dù sao cũng là diễn viên chính, mắng chửi công khai một trận thì hả giận, nhưng đoàn phim khó tránh khỏi sẽ loạn.

Vì vậy, khi Cho Kang vào phòng và theo lời đạo diễn đóng cửa lại, trong khoảnh khắc tiếp theo một chiếc tách trà đã đập xuống chân anh ta.

Cho Kang giật nảy lên như con thỏ, nhìn đạo diễn Jin mắt trợn tròn, lắp bắp hỏi: "Sao thế?", vừa nói vừa lùi vào góc tường.

Jeon Jungkook nhớ lại hình tượng của Cho Kang trước công chúng là một tổng tài bá đạo đầy nam tính, nhìn cảnh này, đột nhiên cảm thấy diễn xuất của người này cũng khá đấy chứ.

Chuyện sau đó rất đơn giản, dù Cho Kang chối cãi đủ kiểu, nhưng Jeon Jungkook đã có bằng chứng anh ta chụp ảnh và giao dịch với người khác để bôi nhọ mình.

Đầu tiên là đạo diễn Jin mắng té tát một trận, Cho Kang còn định thử nhắc đến chỗ dựa của mình là Lee Wang Soo, Jeon Jungkook bên cạnh nhàn nhã:

"Một họ Lee một họ Cho, quan hệ họ hàng xa thế nhỉ, chắc là 'chú nuôi'?"

Nhưng đây không phải là thông tin mà Jeon Jungkook tốn tiền để biết, chỉ cần gọi một cuộc cho Lee Wang Soo, hỏi vài câu là rõ ngay.

Lee Wang Soo chơi bời, bên cạnh không chỉ có mỗi Cho Kang, khi cúp máy còn nói thêm một câu:

"Ban đầu tưởng cậu ta có chút diễn xuất nên mới nâng đỡ, nếu Jeon thiếu thấy cậu ta không có tài, công ty chúng ta không thiếu người mới có tiềm năng, chỉ cần một câu của cậu là có thể thay thế ngay."

Cho Kang bị lộ bí mật, mặt liền đỏ bừng.

Jeon Jungkook để mặc anh ta gọi điện cho Lee Wang Soo, không ngoài dự đoán là không liên lạc được, người ta sớm đã chặn số anh ta rồi.

"Jeon... Jeon thiếu, ngài rộng lượng..."

Cho Kang không dám gọi là anh nữa, nhận sai một cách dứt khoát, nói rằng chỉ cần không tung chuyện này ra, anh ta làm gì cũng sẽ hợp tác.

"Cơ hội tăng độ hot miễn phí không lấy thì phí, chỉ là tôi thích yên tĩnh, ai cứ lảng vảng trước mắt tôi, cuối cùng cũng chỉ vào thùng rác, hiểu không?"

Jeon Jungkook lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này nói chuyện bằng giọng điệu kiêu ngạo.

Cho Kang nhìn thiếu niên nhỏ hơn mình vài tuổi, tự dưng cảm thấy mình thấp hơn một bậc.

Ngay cả đạo diễn Jin cũng nghĩ rằng Jeon thiếu bình thường ít nói, thực ra thái độ rất thân thiện với anh, chỉ là... bỗng nhiên trở nên kiêu ngạo.

Sau đó.

Mọi người trong đoàn phim phát hiện ra nam diễn viên chính Cho Kang đột nhiên cải tà quy chính, chăm chỉ quay phim, bảo trang điểm thì trang điểm, bảo treo dây cáp thì treo, lưng không đau chân không mỏi, số lần NG giảm đi một nửa.

Điều rõ ràng nhất là, mỗi khi thấy Jeon Jungkook từ xa, anh ta liền chạy đi, không tránh được thì như muốn dính lên tường để không chiếm chỗ, để người ta đi qua trước.

Vì vậy, đoàn phim lập tức yên bình, hiệu suất tăng vọt.

Quay phim thuận lợi, Jeon Jungkook kết thúc công việc sớm một giờ.

Hơn năm giờ, cậu lái xe đến bệnh viện thăm Lee Do Hyun, cũng có ý đổi ca cho Oh Han Bin thư giãn chút.

Oh Han Bin vừa thấy Jeon Jungkook, liền la lên rằng hướng gió trên mạng đã thay đổi.

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro