Chương 31.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Cũng như Tập đoàn Kim Thị nổi tiếng khắp cả nước, bệnh viện của nhà họ Park gần như đã mở rộng khắp các thành phố cấp một và hai.

Việc Kim Taehyung điều động tài nguyên bệnh viện, Park Jimin đã biết từ sáng hôm sau.

Biết Kim Taehyung không sao, Park Jimin mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là khi gọi điện đến Thâm Thành thì bị cúp máy, vẻ mặt phong lưu tinh tế của anh ta liền trở nên u ám.

Go Ha Jun nhận điện thoại đúng vào buổi tối.

"Ha Jun, thật sự không nghĩ đến việc quay về sao?" Park công tử phong lưu ngoài đời, lúc này giọng điệu lại ấm áp: "Lâu rồi không gặp, bọn anh đều rất nhớ em."

Park Jimin có chút tình cảm đặc biệt đối với mình, Go Ha Jun mơ hồ cảm nhận được.

Cậu ta không thể đáp lại điều gì, bèn mỉm cười: "Gần đây nhận một bộ phim mới, có cơ hội sẽ quay về, vẫn là anh Park nhớ đến em."

"Không chỉ có anh." Park Jimin khó khăn mở miệng: "Anh Tae... anh ấy.."

"Anh Tae sao vậy?" Go Ha Jun cầm điện thoại, ngón tay hơi siết lại.

Ngay lập tức, cậu ta nhận ra sự gấp gáp không chủ ý của mình, liền thả lỏng giọng điệu:

"Anh muốn nói rằng anh Tae nhớ em? Sinh nhật của em anh ấy còn không nhớ, còn nói là anh em tốt!"

"Không thể nào, sau sinh nhật em mấy ngày, anh Tae vẫn luôn..."

Park Jimin siết chặt nắm đấm: "Anh không biết giữa em và anh Tae đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một việc anh nghĩ đi nghĩ lại vẫn muốn nói cho em biết, bên cạnh anh Tae hiện có người rồi, trông khá giống em, nếu em không quay về, anh lo lắng sẽ có người chiếm chỗ."

Một đoạn rất dài.

Park Jimin nói với tốc độ rất nhanh, sau đó nhanh chóng cúp máy.

Anh muốn biết Go Ha Jun sẽ phản ứng thế nào, nhưng lại sợ dù là phản ứng nào đi nữa, cũng sẽ khiến mình trằn trọc khó ngú.

Thôi thì, biết ít đi một chút, ít đau khổ hơn một chút.

Tiểu thuyết xuất phát từ cuộc sống.

Thế giới trong sách giống hệt thế giới cũ của Jeon Jungkook, tên các thành phố cũng tương tự.

Jeon Jungkook vốn là người Kinh Thị.

Thâm Thành ở phía Nam, ở một hai ngày thì không sao, ở lâu hơn thì không thích.

Cậu muốn xuất viện về nhà.

Bởi vì đây là bệnh viện do Kim Taehyung sắp xếp, lại làm phiền người ta cả đêm, dù sao cũng phải chào hỏi một tiếng.

Kim Taehyung đang trên đường đến nơi cần cắt băng khánh thành công trình.

Nhận được tin nhắn, anh lập tức gọi điện lại.

Người tài xế nghe nói là chở sếp lớn, suốt đoạn đường lái xe căng thẳng vô cùng.

Nhưng vị sếp lớn lạnh lùng im lặng suốt đoạn đường, không biết gọi cho ai mà giọng điệu trở nên dịu dàng hơn nhiều: "Đợi tôi, lát nữa tôi cũng về, vé máy bay để Choi Siwon đặt."

Lên máy bay rồi, Jeon Jungkook mới phát hiện mình và Kim Taehyung ngồi hạng nhất, còn Oh HanBin ngồi hạng thương gia.

Kim Taehyung bóp nhẹ cổ tay cậu, không nói gì, nhưng dường như đã nói lên tất cả.

Lúc đến, Jeon Jungkook và Oh HanBin ngồi hạng thương gia, chẳng có gì không ổn.

Nhưng bây giờ mình ngồi hạng nhất, còn Oh HanBin ngồi hạng thấp hơn, lại không thể chấp nhận được.

Chưa nói đến nguyên tác, Oh HanBin vì nguyên chủ gần như hy sinh tất cả, cả đời đều bị hủy hoại.

Ngay cả hiện tại, Jeon Jungkook đã xem Oh HanBin như em ruột, nếu không cũng sẽ không ép cậu ấy học hành để nâng cao trình độ.

Làm phụ huynh, thà thiệt thòi bản thân chứ không để con cái chịu thiệt, đại khái đều như vậy.

Jeon Jungkook bèn gọi tiếp viên hàng không, yêu cầu nâng hạng cho Oh HanBin.

Kim Taehyung mặt lạnh xuống, nhưng không nói gì.

Không đáng để tranh chấp vì chuyện nhỏ này.

Anh cũng không nhất thiết phải như thế.

Kim bá tổng tự nhủ vậy, môi mỏng mím chặt, rồi lại thả lỏng.

Nhưng nghĩ đến ánh mắt tự nhiên thân thiết của Jeon Jungkook khi nhìn Oh HanBin, anh cảm thấy khó chịu.

Ánh mắt sáng ngời và ấm áp đó, so với khi nhìn mình, như cách một lớp gì đó.

Jeon Jungkook không nhận ra sự khác thường của Kim bá tổng.

Hoặc có nhận ra, nhưng làm như không thấy.

Có những chuyện cậu không quan tâm.

Nhưng chuyện cần chú ý, tuyệt đối không thể lơ là.

Jeon Jungkook kiên quyết, Oh HanBin lại không chịu.

Nhìn Jeon Jungkook đầy đủ vũ trang định kéo mình đi, giọng cậu ta yếu ớt:

"Hyung, em ở đây cũng tốt mà, thấy Kim tổng là em mềm nhũn chân, lại cứ muốn đi vệ sinh, xin anh đấy!"

Jeon Jungkook không còn cách nào, đành quay lại.

Nhìn quanh một lượt, cậu lại gần Kim bá tổng lẩm bẩm: "Thật trùng hợp, chỉ có chúng ta."

Người đàn ông đang lơ đãng xem tạp chí, liếc nhìn thiếu niên bên cạnh: "Ừ, thật trùng hợp."

Nếu Choi Siwon ở đây, chắc chắn sẽ phổ cập kiến thức cho Jeon Jungkook rằng hãng hàng không này, ông chủ cũng có một chút cổ phần.

Nếu Jeon Jungkook vẫn là Jeon tổng trước đây, sẽ không tự chuốc lấy rắc rối.

Nói một cách đơn giản, hình tượng bá đạo tổng tài của cậu nặng nề vô cùng.

Nhưng Jeon Jungkook bây giờ, thì vui vẻ chìa đầu ra, chặn tầm nhìn của tổng tài đang đọc tạp chí.

Cậu nhẹ nhàng, pha chút tình tứ: "Anh Kim, tôi nhớ anh, nhớ tất cả."

Kim Taehyung không còn cách nào khác, nhưng trong sự bất lực đó lại nảy sinh niềm vui chậm rãi nhẹ nhàng.

Sau đó, anh gọi tiếp viên hàng không đến dặn dò vài câu.

Hai chỗ ngồi liền nhau bị ngăn cách thành không gian kín bởi vách ngăn tự động.

Chỗ ngồi còn có thể duỗi ra một trăm tám mươi độ, trở thành giường.

Jeon Jungkook: "..."

Thực ra, cậu chỉ đơn giản muốn một nụ hôn thôi, thật sự không cần lên món chính thế này chứ?

Jeon Jungkook hơi hối hận.

Trước đây khi còn là bá đạo tổng tài, vẫn có thể đấu với Kim bá tổng, sao lại không nghĩ đến cách chơi hoa mỹ thế này?

Thôi thì, trên mặt đất cậu cũng không dám lắm.

Nói chung, cậu đã thua trận này.

Quá trình lần này rất ấm áp và chậm rãi.

Jeon Jungkook chiếm vị trí chủ đạo, Kim bá tổng kiềm chế và dai dẳng, cả hai đều chú ý không làm lộn xộn chiến trường.

May mà có sẵn gối và ga trải giường dùng một lần chuẩn bị cho khách hàng sạch sẽ.

Khi rời đi, chỉ cần vứt đi, tiết kiệm được nhiều việc.

Nếu không, chắc chắn sẽ trở thành đề tài bàn tán.

Khi ra khỏi sân bay, có vài bậc thang xuống.

Jeon Jungkook không kiềm chế được, chân mềm nhũn.

Oh HanBin nhanh tay đỡ lấy cậu.

Sau đó, lại nhìn Kim bá tổng với ánh mắt của ông cụ nhìn điện thoại trên tàu điện ngầm, liếc vào eo của Jeon Jungkook.

Kim bá tổng điềm nhiên đối diện với Oh HanBin, dừng lại một chút rồi mới buông tay khỏi eo của Jeon Jungkook.

Oh HanBin: "!!!"

Jeon Jungkook: "Cảm ơn Kim tổng."

Rồi nhìn Oh HanBin, khẳng định chắc chắn: "Cậu thấy không, tôi đã nói Kim tổng là người tốt mà!"

Choi Siwon lái xe đến đón ông chủ.

Nhìn thấy thiếu niên đứng bên cạnh ông chủ, ngay lập tức tỉnh ngộ.

Năm phút sau.

Bị Kim Taehyung lấy lý do "tiện đường" đưa lên xe của mình, Jeon Jungkook đã không dám nhìn biểu cảm của Oh HanBin.

Oh HanBin gặp được Lee Do Hyun đến đón mình và Jeon Jungkook, mếu máo:

"Anh Lee, em nghĩ có chuyện lớn rồi."

Dù anh Jungkook nói với cậu, nhà Kim tổng ở gần Hãn Hải Quốc Tế, nhưng cậu luôn cảm thấy... Dù sao thì ánh mắt Kim tổng nhìn anh Jungkook không đúng!

Jeon Jungkook nhận được cuộc gọi từ anh Lee.

Sau khi tạm thời qua loa vài câu, cậu không thể làm gì khác hơn là thở dài trước Kim bá tổng.

Nếu nói dối làm mũi dài ra, thì mũi của cậu khi dựng lên, có lẽ đã đến lưng chừng núi Everest rồi.

"Haiz... mệt mỏi quá."

Đứa trẻ cúi đầu xuống, trông rất đáng thương và dễ thương.

Kim Taehyung mềm lòng, xoa đầu cậu: "Cậu có thể nói với họ về mối quan hệ của chúng ta, chỉ lần này thôi."

Jeon Jungkook: "..."

Nói gì bây giờ? Rằng cậu bị tên cặn bã Jeon JunWoo đó coi như quà cáp mà đem đi tặng, hoặc bị bao nuôi, hay thậm chí là một thế thân?

Thôi đi!

Ở chỗ Kim Taehyung thì không sao, dù sao cũng là lợi dụng lẫn nhau, nhưng với anh Lee và Oh HanBin, cậu vẫn muốn giữ chút hình tượng tích cực.

Kim Taehyung không nghe thấy câu trả lời, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng: "Sao, cảm thấy bị thiệt thòi à?"

Che giấu như vậy, khiến Kim bá tổng có cảm giác bị hạ thấp sao?

Jeon Jungkook lắc đầu: "Biết rồi."

Lại là một ngày bị ép buộc nói dối.

Jeon Jungkook tất nhiên không làm theo lời Kim Taehyung nói.

Dù sao Kim Taehyung và hai người anh Lee không cùng chung con đường, cậu nói hay không nói, anh cũng không thể tự mình kiểm chứng.

Cảm giác về nhà thật tốt.

Jeon Jungkook ngâm mình trong nước nóng, ăn bữa cơm do dì Chan nấu, cảm thấy như sống lại.

Dì Chan cố tình quan sát một chút.

Nhìn thấy một người trầm tĩnh và nội liễm như Kim thiếu, ăn cơm mà nhìn Jeon Jungkook không dưới năm lần, bà mới yên tâm rời đi.

Buổi tối.

Jeon Jungkook trải nghiệm một chút thế nào là "tiểu biệt thắng tân hôn".

Ban ngày vừa bị cậu chế giễu là "cổ hủ", giờ Kim bá tổng lại lộ ra một mặt có chút tàn nhẫn mà cũng đầy quyến rũ.

Ngay tại thời điểm quan trọng, anh lại ép cậu nói mình tốt như thế nào.

Ngày hôm sau là cuối tuần, Kim Taehyung không phải đi làm.

Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy người tối qua ôm mình không buông tay, giờ đang ngủ một cách nghiêm túc và ngay ngắn.

Theo lệ thường cách anh gần nửa mét.

Lại như thế này.

Trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác khó chịu khó tả.

Cánh tay dài vươn ra, kéo thiếu niên với gương mặt thanh tĩnh vào lòng.

Kim Taehyung ôm chặt cậu trong lòng, đợi cậu vùng vẫy, rồi lại bị mình khống chế.

Jeon Jungkook không mở mắt.

Nhưng trong khoảnh khắc bị động, cậu gần như tỉnh dậy.

Một chút cơn giận buổi sáng nhỏ nhoi biến thành một chút tinh nghịch.

Ngón tay cậu dò xuống dưới, lập tức cảm nhận được cơ bắp cứng rắn nóng bỏng.

Khi Kim bá tổng bị kích thích đến tức giận, anh nghe thấy thiếu niên trong lòng thở nhẹ một tiếng "shhhhh!!!".

Nghe rõ ràng là cảm giác không thoải mái.

"Sao vậy?"

Kim Taehyung lập tức nhớ lại lúc ở Thâm Thành, khuôn mặt cậu nhóc tái nhợt như ma.

"Dạ dày có chút đau, có lẽ là do tối qua... Tôi nghỉ một chút sẽ ổn thôi."

Jeon Jungkook cong người như một con tôm nhỏ, nhỏ giọng nói: "Muốn uống nước ấm.

Kim Taehyung xuống giường, dặn dò: "Đừng cử động."

Jeon Jungkook ậm ừ hai tiếng, đưa ra yêu cầu: "Không quá nóng, cũng không quá lạnh."

Lời này không phải nói thừa.

Lúc ở bệnh viện, khi Oh HanBin ra ngoài mua đồ, Kim Taehyung rót nước cho cậu, nhiệt độ giống như muốn nhổ lông lợn.

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

CHương sau:

"Tay nào của mày chạm vào cậu ấy?" Kim Taehyung hỏi nhẹ nhàng, nhưng vô tình mang theo cảm giác nguy hiểm.

"Hy vọng sau này mỗi khi nghĩ đến Jeon Jungkook, anh sẽ nhớ đến tất cả những gì xảy ra hôm nay: sợ hãi, lo lắng, đau đớn. Đây là cái giá cho việc anh dám xúc phạm cậu ấy." Kim Taehyung nói chậm rãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro