Chương 38.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Kim Taehyung nghĩ cậu bé sợ đau.

Anh nói nhỏ, giọng cố ý mềm mỏng: "Phải xem mới yên tâm. Park Jimin rất chuyên nghiệp, nếu sau này vết thương không lành tốt, cậu phải làm sao?"

Người đàn ông vốn dĩ cao lớn, cương nghị, khi mềm mỏng xuống lại có một sức hút khác biệt.

Jeon tổng vốn dĩ thích nhìn anh, sao chịu nổi điều này.

Hơn nữa, người ta cũng có ý tốt.

Cậu đưa cánh tay ra trước mặt Kim Taehyung: "Xem đi."

Nhìn thấy cảnh đó, dù trong lòng Kim Taehyung đầy lo lắng, vẫn không nhịn được cười khẽ.

Bàn tay Jeon Jungkook không lớn như tay anh, nhưng các ngón tay dài và da trắng, Kim Taehyung thường xuyên đùa giỡn với nó.

Hiện tại, bàn tay trắng dài đó, lòng bàn tay bị quấn như cái kén.

Đó là điều anh đã thấy trước đó.

Bây giờ, khi lòng bàn tay lộ ra.

Trên đó còn có nơ bướm, kèm theo biểu cảm buồn bã của cậu thiếu niên, trông thật buồn cười.

Vì nơ bướm này, Jeon tổng cũng thấy vô cùng bất lực.

Dì Chan sợ cậu dùng tay bị thương để cầm đồ, đặc biệt buộc nơ bướm trên lòng bàn tay, trông không giống tay của con trai.

Cậu muốn lén tháo nó ra.

Nhưng dì Chan cứ thỉnh thoảng lại vào phòng khách, lấy đồ hoặc đưa cho cậu ít đồ ăn vặt, nhìn chằm chằm.

Người đàn ông và thiếu niên ngồi đối diện trên sofa.

Một người nhịn cười, một người chán chường, nhưng lại có một không khí quen thuộc và thân thiết.

Park Jimin quay mặt đi, đặt hộp thuốc lên bàn.

Anh tiến lại: "Quấn quá dày, có lẽ không thông thoáng, để tôi tháo ra xem."

Phòng khách không nhỏ, nhưng ba người đàn ông ngồi trên sofa, có chút chật chội.

Park Jimin cần tiến lại gần, Kim Taehyung phải nhường chỗ, hoặc Jeon Jungkook phải đổi hướng.

Kim Taehyung không nhường.

Tay anh đặt trên đầu gối Jeon Jungkook, nhẹ nhàng trấn an: "Để tôi làm."

Anh biết cậu bé sợ mệt, cũng sợ đau.

Lúc trên giường, chỉ cần không vừa ý là cậu sẽ đạp người.

Bây giờ, tay cậu bị thương, để người khác làm, anh luôn cảm thấy lo lắng.

Park Jimin lặng lẽ lùi lại hai bước, tâm trạng nặng trĩu.

Anh Tae có biết mình cẩn thận đến mức nào khi cầm tay Jeon Jungkook không?

Cũng là bị thương.

Trước đây khi Go Ha Jun cùng đi với họ, cậu vô tình ngã, đầu gối bị đá nhọn đâm sâu, chảy máu.

Khi đó, Kim Taehyung vẫn bình tĩnh, đưa người đến bệnh viện.

Bác sĩ làm gì thì làm, anh không nói một lời....

Băng gạc được tháo ra, Kim Taehyung nhíu mày.

Anh từng ở quân đội, ngày nào trên người cũng có vết máu, nhưng không sao cả.

Nhưng bây giờ nhìn tay của Jeon Jungkook, lại thấy chướng mắt vô cùng.

Ngoài việc chướng mắt, còn có cảm giác giận, một loại giận vừa kinh hãi vừa lo lắng, giọng nói trầm xuống: "Nếu đâm vào mặt, cổ hay bụng, có phải sẽ ngoan ngoãn hơn không?"

Jeon tổng vui vẻ đưa tay lên.

Tay còn lành lặn, ngón tay cái xoa nhẹ giữa trán người đàn ông: "Lần sau tôi không dám nữa, chẳng phải không sao rồi sao."

Vết thương tốt hơn anh tưởng, Kim Taehyung tự xử lý được.

Khử trùng, băng bó một cách chuyên nghiệp, nhớ lời Park Jimin, băng không quá dày.

Xong xuôi, anh đứng thẳng người dậy.

Chậc, cổ cũng thấy mỏi rồi.

Từ đầu đến cuối, Park Jimin đứng một bên, gần như không thể giữ được vẻ mặt ôn hòa.

Trong lòng có vài phần không chấp nhận được cảm giác lạnh lẽo, anh trêu chọc: "Anh Tae, chưa bao giờ thấy anh cưng chiều ai thế này, tôi chạy một chuyến uổng công rồi."

Lời này Jeon Jungkook nghe không vui.

Cưng chiều là từ có vẻ nhẹ nhàng, dùng cho một người đàn ông như cậu, càng không thích hợp.

"Park thiếu còn ở đây sao?" Jeon Jungkook mỉm cười với anh ta: "Xin lỗi nhé, anh Kim nặng tay, tôi sợ đau nên cứ nhìn chằm chằm, quên mất anh."

Lời nói không khách sáo, Park Jimin nghe xong ngẩn người.

Trước mặt anh Tae, Jeon Jungkook cũng không diễn sao?

Từ sau khi ở văn phòng, Jeon Jungkook đã cố tình bộc lộ con người thật.

Kim Taehyung đã quen rồi, nếu không có việc gì sao lại gọi cậu là "sói con."

Hơn nữa, cậu nói sai sao?

Kim Taehyung thật sự nặng tay, khi nổi giận, trên vai và eo cậu luôn có những vết bầm tím.

Vì vậy,

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Park Jimin, Kim Taehyung bóp nhẹ gáy cậu thiếu niên: "Đừng đùa."

Ngay sau đó, anh nhìn Park Jimin: "Jeon Jungkook đùa thôi, tay đau nên xấu tính, đừng để ý."

"Tôi không nhỏ mọn vậy." Park Jimin gần như không chịu nổi nữa: "Vết thương mấy ngày tới không được dính nước, xem ra không có việc của tôi nữa, tôi đi đây."

Jeon tổng trả lời Park Jimin với vẻ ác ý, lại trở về dáng vẻ lười biếng.

Đuổi cùng giết tận cũng không có lợi gì.

Nhưng, Jeon tổng thật sự có việc muốn Park Jimin làm.

Là "làm" chứ không phải "nhờ".

Vì nguồn gốc vấn đề là từ phía Park Jimin, hơn nữa đây là chuyện cùng có lợi.

Jeon Jungkook không nói nhiều, trực tiếp nói ý mình.

Chuyện ở bệnh viện hiện nay lan truyền rất rộng, điện thoại của Lee Do Hyun bị phóng viên gọi đến nổ tung.

Cậu muốn Park Jimin hợp tác.

Đã chịu khổ, dựng lên hình ảnh đẹp đẽ, không có gì sai.

Park Jimin là người làm ăn, hơn nữa trước mặt Kim Taehyung, làm sao từ chối.

Jeon Jungkook và anh ta hẹn, sẽ chọn vài phương tiện truyền thông có ảnh hưởng để phỏng vấn.

Jeon tổng muốn khoe khoang nhan sắc, tránh bị nói người trong video không phải là mình.

Có sự bảo chứng của phương tiện truyền thông chính thức, tài nguyên trong giới của cậu sẽ lên một bậc.

Park Jimin có thể nhân cơ hội làm rõ và hứa hẹn một số điều.

Chẳng hạn, chuyện có kẻ cầm dao trong bệnh viện chỉ là tai nạn, sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự.

Toàn bộ sự việc, Jeon Jungkook thuận miệng nói ra đã sắp xếp rõ ràng.

Khi quay lại, phát hiện hai người đàn ông trước mặt nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên.

Jeon tổng lúc này mới nhận ra mình... nói hơi nhiều.

Park Jimin rời đi với vẻ mặt mơ màng.

Anh ta đã bàn bạc với hội đồng quản trị, làm thế nào để xử lý khủng hoảng của sự cố trong bệnh viện, ba giờ họp, phương pháp giải quyết của Jeon Jungkook tương đồng.

Khác biệt là, khi bệnh viện chuẩn bị làm rõ, không nghĩ đến sự tồn tại của Jeon Jungkook.

Để tránh làm lu mờ chủ nhà.

Dù sao thì Jeon Jungkook chẳng cần làm gì, chỉ cần đứng đó là ánh mắt khán giả sẽ bị thu hút.

Cậu thật sự... quá nổi bật.

Sau khi Park Jimin rời đi, Jeon Jungkook phát hiện Kim Taehyung đang nhìn mình, ánh mắt khác thường ngày.

"Nhìn gì vậy?" Cậu hỏi: "Chẳng lẽ tôi lại đẹp trai hơn rồi?"

Kim Taehyung như đang suy nghĩ điều gì: "... Cậu có nhiều cổ phần ở Điền Thị Giải Trí như vậy, đã từng nghĩ đến việc quản lý công ty chưa?"

Cậu thiếu niên vừa rồi tuy chỉ nói vài câu ngắn gọn, nhưng câu nào cũng nắm bắt được trọng tâm của việc xử lý sự kiện, khiến anh nghĩ Jeon Jungkook rất có năng khiếu.

Nếu là lúc mới đến thế giới này, Jeon tổng vì không muốn lệch vai, có lẽ sẽ ngay lập tức trở nên e dè.

Nói đủ kiểu rằng mình không làm được gì, sợ hãi, lo lắng, vân vân.

Nhưng Jeon - sói con - Jungkook, không muốn phiền phức như vậy.

Cậu lập tức lắc đầu: "Giống như anh Kim, dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó? Không muốn!"

Kim Taehyung: "..."

Anh chưa từng nghĩ, cuộc sống của mình - người đứng đầu Kim thị - lại có thể được miêu tả sinh động đến vậy.

Lên lầu,

Kim Taehyung thấy Jeon Jungkook lên giường, chỉ nói: "Ngủ đi, tôi còn chút việc phải xử lý."

Jeon Jungkook hiểu, hôm nay tối nay sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Kim bá tổng là người có nhu cầu rất cao về phương diện đó, rất ít khi chủ động nói bận rộn.

Jeon tổng hiểu cuộc sống bận rộn của bá tổng, nên cũng không nói gì thêm.

Chỉ là khi đã nằm trên giường, lòng bàn tay vẫn đau âm ỉ.

Mức độ đau đớn có thể chịu đựng được, nhưng cảm giác rất khó chịu, mãi không ngủ được.

Thôi được, cậu đã tìm ra nguyên nhân chính.

Mặc dù trước bữa tối đã tắm lại, nhưng vì không muốn làm ướt vết thương, cậu tắm qua loa, không thoải mái!

Kim Taehyung đang xem email trong thư phòng.

Thật ra anh không có việc gì bắt buộc phải xử lý, nhưng tin từ Lee Teuk chưa đến, khiến anh cảm thấy không thoải mái trong lòng.

Đang trầm tư, cửa thư phòng bị gõ.

Nghĩ đến việc dì Chan đã về, Kim Taehyung đứng dậy: "Vào di."

Cậu thiếu niên đẩy cửa, không bước vào, giơ tay băng bó lên: "Muốn tắm."

Cậu mặc đồ ngủ rộng rãi, đi dép lê, lộ ra một đoạn mắt cá chân nhỏ nhắn, lại bị thương, giống như một con mèo nhỏ thua trận tìm đến chủ.

Trong đêm tĩnh lặng như thế này,

Bị đôi mắt nâu trà của cậu thiếu niên nhìn chăm chú, lòng Kim Taehyung như được tưới thêm một giọt sương.

Kim Taehyung bước nhanh tới.

Anh không nhận ra rằng cảm giác đè nặng trong ngực đã tan biến phần lớn, vuốt nhẹ đầu cậu thiếu niên:

"Đi nào."

Nói thật, Jeon tổng chỉ muốn tắm thôi.

Nhưng Kim bá tổng quay quanh cậu, dòng nước ấm áp từ vòi sen, cơ thể người đàn ông mặc đồ ngủ nửa ướt nửa hiện lên những đường nét, tất cả như thúc giục Jeon Jungkook làm gì đó.

Thật tình mà nói, Kim Taehyung cũng cảm thấy không dễ chịu.

Cậu bé bị thương, anh không đến nỗi cầm thú như vậy....

Nhưng, dù có cố ý mặc đồ ngủ vào, như là một sự kiềm chế.

Ánh nhìn không thể kiềm chế, một số chỗ vẫn phản ứng mạnh mẽ, không thể kiểm soát được.

Khi đó,

Trong phòng tắm mờ ảo hơi nước, hai người đối diện nhau, sau đó nhìn xuống "người anh em nhỏ" đang nhấp nhổm của đối phương.

Jeon tổng đã quen với việc chiều theo ý mình.

Tay đau thì nhịn, nhịn thêm cái khác, là muốn thành Phật sao?

"Làm không?"

Cậu thiếu niên tóc ướt nhẹp, toàn thân ướt đẫm, như một yêu quái nước, khiến người ta không thể rời mắt.

Cậu vừa nói, vừa kéo áo ngủ của người đàn ông trước mặt.

Kim Taehyung bắt lấy tay cậu.

Đôi mắt hiện lên một chút đen tối, giọng gần như nghiêm khắc: "Đừng làm loạn, không muốn tay nữa sao?"

Ngay sau đó,

Cậu thiếu niên cúi người hôn lên tay anh: "Anh đừng động vào nó, không phải là được rồi sao."

Rồi, vòi sen bị tắt.

Rồi, Jeon Jungkook cảm thấy gạch men trong phòng tắm thật lạnh, bồn rửa mặt đập vào eo, ghế sofa trong phòng ngủ....

Jeon Jungkook khi bị bế vào phòng tắm để tắm lần thứ hai, tỉnh lại một lúc.

Nhìn thấy Kim Taehyung bận rộn xung quanh, cậu nhớ lại cảnh trong kịch bản " Anh Hùng Vô Danh", cảnh ông chủ nhà giàu được tiểu thiếp hầu hạ, sau đó lại ngủ tiếp.

Hai ngày sau, Park Jimin và Jeon Jungkook cùng tổ chức họp báo.

Park Jimin nổi tiếng là tổng tài phong lưu ở Kinh Thị, nhưng Jeon Jungkook đứng bên cạnh, cậu không hề bị lu mờ.

Cả hai đều là những người có thể diện.

Trước mặt giới truyền thông, không hề để lộ bất kỳ sự khó chịu nào.

Vì buổi họp báo được phát trực tiếp trên vài nền tảng, có người còn ghép cặp họ thành CP.

Khi Oh HanBin đưa cho Jeon Jungkook xem, cậu cảm thấy chán ghét và đẩy điện thoại của cậu ta ra xa.

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Chương sau:

Sắc mặt tối sầm lại, nói thẳng: "Sai rồi! Thực tế, Kim Taehyung nhìn thấy cậu, là nhìn thấy người khác qua cậu, cậu hiểu không?"

Cảm thấy mình nói chưa đủ rõ ràng, Park Jimin tiếp tục: "Người mà Kim Taehyung thực sự thích, sẽ trở lại trong tương lai, khi đó cậu sẽ làm sao? Trước đây tôi khinh thường cậu, nhưng tôi nhận ra mình sai rồi, người như cậu, bị coi là vật thay thế thật lãng phí, vì vậy, đừng mơ cao quá, sẽ được tôn trọng hơn.

~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro