Chương 42.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Tại văn phòng tổng giám đốc,

Sắc mặt Kim Taehyung lạnh lùng, nghe Lee Teuk ở đầu dây bên kia báo cáo: "Kevin White đã gặp Go thiếu trong một buổi tiệc, mặc dù e ngại thế lực của nhà họ Lâm không dám làm gì ngay lập tức, nhưng gần đây đầu tư vào một bộ phim và đã lừa Go thiếu ký hợp đồng..."

Cúp máy, Kim Taehyung thấy tin nhắn của Jeon Jungkook.

Vốn dĩ tâm trạng bực bội như sắp đông cứng, bỗng chốc dịu đi nhiều.

Kim Taehyung nhắn lại "Chúc ngủ ngon", nhìn vào biểu tượng bầu trời đêm của Jeon Jungkook trong khung đối thoại rất lâu.

Nếu là Jeon Jungkook lúc đầu, cậu có làm đến mức này với anh không?

Nếu như, những giả định trước kia, không khiến Kim Taehyung đắm chìm quá lâu.

Anh quen sử dụng những biện pháp nhanh chóng và hiệu quả nhất để giải quyết vấn đề hiện tại.

Lee Teuk ngoài việc báo cáo miệng về chuyện của Go Ha Jun, còn thu thập một bản tài liệu về Kevin White đang quấy rối Go Ha Jun.

Đây không phải lần đầu anh ta làm việc này, rất thành thạo.

Nhưng quá Kim thu thập thông tin chuyên nghiệp là một chuyện.

Lee Teuk trong lòng lại có oán khí.

Sáu năm rồi, Go thiếu không quay về một lần nào, thật là vô tâm vô tình và ích kỷ đến cực điểm!

Đại lão nhà mình ngầm bảo vệ người ta như thế, chẳng lẽ phải làm cả đời?

Đáng thương cho anh ta khi nghe nói đại lão bên cạnh có người, còn hí hửng đi thám thính.

Kết quả ba phần giống Go Ha Jun, thật buồn nôn!

Lee Teuk đi thám thính xem Jeon Jungkook thế nào, là trước khi Jeon tổng đến thế giới này.

Anh ta không biết rằng, nội tâm của một người có thể thay đổi rất nhiều về ngoại hình và khí chất.

Jeon Jungkook bây giờ, dù có đứng đối diện với Go Ha Jun, cũng không ai nói họ có gì giống nhau.

Go Ha Jun mang khí chất thư sinh, nho nhã ngoan ngoãn, còn sự ngoan ngoãn của Jeon Jungkook từng giống Go Ha Jun, từ lâu đã được thay thế bằng sự thanh thoát, tự tin, rạng ngời như minh châu, hấp dẫn người nhìn.

Kim Taehyung duyệt xong tài liệu Lee Teuk gửi, trong lòng đã rõ.

Kevin White là một đạo diễn có chút tiếng tăm trong giới giải trí ở M quốc, tài năng thì đúng là có vài phần, nhưng lại phóng đãng, nghiện ngập, uống rượu, tiếng xấu đầy mình.

Go Ha Jun không phải người đầu tiên mà Kevin White "yêu từ cái nhìn đầu tiên".

Kevin White trước đây cũng từng dùng thủ đoạn bỉ ổi để khống chế các nghệ sĩ khác, không ít lần, cuối cùng đều bị gia tộc White ém nhẹm.

Gia tộc White là một gia tộc tài chính lâu đời ở M quốc, rất có ảnh hưởng.

Kevin White là cháu họ xa của người đứng đầu gia tộc White hiện tại, lại có thể kiếm tiền cho gia tộc White trong giới giải trí, nên được gia tộc White bảo vệ.

Ánh mắt dừng lại trên tài liệu, dòng chữ "Gia tộc White và gia tộc James có mối thù sâu đậm từ lâu" khiến Kim Taehyung tạm ngưng một lát, rồi anh bấm điện thoại.

"Chào, Kim, thật vinh dự khi nhận được cuộc gọi của anh." Will James nói bằng tiếng Hàn, giao tiếp với quý tộc phương Đông mà mình kính trọng và e dè: "Nếu anh gọi cho tôi để hợp tác, tôi sẽ cảm tạ Chúa."

"Tất nhiên." Kim Taehyung bước đến trước cửa sổ.

Tầm nhìn rộng mở giúp đầu óc anh trở nên tỉnh táo hơn: "Nhưng trước đó, tôi cần anh giúp một việc nhỏ."

"Tôi rất vinh hạnh, bạn của tôi." Will James vui mừng khôn xiết.

Hàn Quốc, quốc gia phương Đông này đã phát triển và trỗi dậy quá nhanh, việc kết nối với một gia tộc như Kim gia chẳng khác nào thị trường tiềm năng khổng lồ của Hàn Quốc đang mời gọi anh.

Chỉ cần Kim không yêu cầu anh từ bỏ quyền thừa kế gia tộc James, những việc khác đều có thể thương lượng.

Will James thầm nghĩ.

Will James là con trai cả của người đứng đầu gia tộc James và là người thừa kế tương lai của gia tộc James.

Đối với anh ta, Kevin White chỉ là một con sâu lớn hơn một chút, chỉ là có chút tò mò:

"Anh gọi điện cho tôi vì một người như Go thiếu, cậu ta đối với anh chắc hắn rất quan trọng, phải không? Anh cần tôi nói với cậu ta..."

"James, nếu anh muốn hợp tác với tôi, tốt nhất là sử dụng cách của tôi."

Kim Taehyung không cho phép bất kỳ sự phản đối nào: "Tốt nhất là đừng nhắm vào cậu ta, chuyện làm ăn thì theo quy tắc, chuyện hôm nay, tôi không muốn đến tai người thứ ba."

"Được thôi, như anh muốn." Will James nhún vai: "Người phương Đông các anh thật bí ẩn, tôi hiểu mà!"

Gần đây, Kim gia thực sự có một vụ làm ăn cần tìm một đối tác tại M quốc.

Gia tộc James không phải là lựa chọn duy nhất, nhưng bây giờ, vì Go Ha Jun, Kim Taehyung quyết định chọn gia tộc James.

Kim Taehyung sẽ không dùng việc kinh doanh để làm bậy.

Anh từng hợp tác với James, về mặt kinh doanh, gia tộc James dù về thực lực hay uy tín đều trên mức đạt yêu cầu.

Cuộc gọi kết thúc, anh tin rằng những rắc rối của Go Ha Jun sẽ sớm được giải quyết.

Kim Taehyung lại cảm nhận một cảm giác bất lực đã lâu không gặp.

Cảm giác bất lực này xuất phát từ tâm hồn.

Anh có tính kiên cường, tâm tư thâm trầm, nhưng chỉ khi liên quan đến Go Ha Jun, anh mới không còn là chính mình.

Văn phòng trống trải, vốn là điều anh đã quen.

Kim Taehyung không thích vật cản, khi thiết kế và trang trí, nhà thiết kế đã rất hiểu ý của anh.

Nhưng bây giờ, nhìn quanh, anh cảm nhận một nỗi cô độc không thể ngăn cản, lặng lẽ xâm nhập vào tận xương tủy.

Còn có một chút khó chịu, gần như không thể phát hiện.

Kim Taehyung đột nhiên có một suy nghĩ, lúc này, anh không nên ở đây.

Có lẽ lúc sớm hơn, anh đã tan làm rồi.

So với biệt thự của Kim gia ở ngoại ô, ngôi nhà anh định đến không quá lớn.

Nhưng khi anh bước vào, dì Chan sẽ bày lên bàn một bữa cơm đầy, rất giản dị và ấm áp.

Trên ghế sofa sẽ có một thiếu niên, lười biếng làm việc của mình.

Thiếu niên đó nhìn thấy anh vào cửa, sẽ ngước lên đôi mắt sáng như sao: "Anh Kim, anh về rồi."

Khi Kim Taehyung tỉnh lại, anh nhận ra mình đã ngồi trước máy tính.

Trên màn hình, đôi mắt trà màu trầm tĩnh của thiếu niên nhìn anh chăm chú, dõi theo sự thất thần và bối rối của anh.

Đôi mắt vốn sâu thẳm và lạnh lùng của anh đột nhiên hiện lên sự khó tin.

Kim Taehyung gập màn hình lại, nhắm mắt, ngả người ra ghế.

Anh không phải đang xử lý chuyện của Ha Jun sao, tại sao lại mở tài liệu ảnh của Jeon Jungkook.

Jeon Jungkook là kẻ thay thế, cũng là sự hiện diện của những suy nghĩ ác ý của anh, dùng để trả thù sự vô tâm và ích kỷ của Go Ha Jun.

Nếu không phải ngày đó, anh thấy ảnh Go Ha Jun dựa vào người khác trên vòng bạn bè.

Anh sẽ không mất kiểm soát mà đưa Jeon Jungkook lên giường... tất cả chỉ là tình cờ.

Mối quan hệ méo mó này, một năm sau sẽ kết thúc.

Nghĩ vậy, tâm trạng của Kim Taehyung dần ổn định lại.

Tây Bắc, huyện nhỏ nào đó.

Đạo diễn Seo là một trong những đạo diễn hàng đầu trong nước, lễ khai máy rất hoành tráng.

Jeon Jungkook dậy từ rất sớm.

Dùng nước lạnh rửa mặt, hoàn toàn tỉnh táo.

Cậu có chút nhớ dì Chan.

Nếu ở nhà, bữa sáng dì Chan có thể thay đổi đến vài chục món.

Mở cửa ra, một bóng người đột nhiên lùi lại.

Jeon Jungkook: "...Muốn vào trò chuyện không?"

Tựa vào cửa, vốn muốn nghe xem Jeon Jungkook và trợ lý nói gì, có nhắc đến Min thiếu không, Yeon Tae Seo tức giận:

"Đã giờ nào rồi, tôi... có ý tốt gọi cậu dậy!"

"Dùng cách đu trên cửa đu đưa như con thằn lằn sao?" Jeon Jungkook thản nhiên: "Thật sáng tạo."

"Không biết nhìn người tốt, lễ khai máy hoành tráng như vậy, một người nhỏ bé như cậu, đến lúc đó đừng làm mất mặt đoàn phim!" Yeon Tae Seo nổi điên.

Trong hành lang, có người đang xem kịch, phần lớn là trợ lý của các ngôi sao.

Jeon Jungkook chẳng sợ bị xem, dù sao ai xấu hổ thì người đó mất mặt, dẫn Oh HanBin xuống lầu.

"Anh, sao anh ta lại như thế chứ!" Oh HanBin kinh ngạc.

Yeon Tae Seo là diễn viên hạng hai, trước đây cậu luôn ngưỡng mộ.

Không ngờ khi tiếp xúc, cảm giác như não bộ có chút... dù sao thì cũng khác người thường.

"Thú vị không?"

Jeon Jungkook chợt nghĩ: "Ở đây có đủ loại người, cậu không được bắt nạt người khác, nhưng nếu ai bắt nạt cậu, cứ mạnh dạn đáp trả, đừng làm mất mặt anh, biết không?"

Cậu lo Yeon Tae Seo không dám làm gì mình, lại quay sang bắt nạt Oh HanBin.

Jeon Jungkook vốn dĩ bảo Oh HanBin đừng sợ.

Nhưng nhớ lại Oh HanBin trước đây ở đoàn phim nhỏ bị áp bức quen rồi, không chừng vẫn chịu đựng.

Cậu nói đừng làm mất mặt mình, Oh HanBin ngẩng cao đầu, thẳng lưng.

"Anh yên tâm, em tuyệt đối không kéo lùi anh." Oh HanBin hứa.

Sau khi Yeon Tae Seo nổi điên một lúc lâu, cảm giác nóng rát trên mặt mới dịu xuống.

Anh ta trừng mắt nhìn trợ lý Min Hyeri: "Canh chừng cẩn thận!"

"Anh Seo, canh chừng gì ạ?"

"Cậu ngu ngốc hay đần độn vậy? Ai là người tôi ghét nhất cậu không biết sao?"

Yeon Tae Seo quở trách: "Cầm điện thoại đứng yên đó, hôm nay có nhiều phóng viên, Jeon Jungkook chắc chắn sẽ mất mặt, chụp được nhiều thì chụp, làm tốt tháng này tiền thưởng của cậu... dù cậu có mắc sai lầm tôi cũng không trừ một đồng nào."

"Anh Hùng Vô Danh" là một bộ phim lớn, lại có đạo diễn Seo là người nổi tiếng, khi tuyển vai các ngôi sao trong giới suýt nữa đánh nhau tranh vai.

Cũng vì thế, những vai năm, sáu, bảy thậm chí là diễn viên phụ, đều nổi tiếng hơn Jeon Jungkook nhiều.

Jeon tổng biết rất rõ vị trí của mình, một tân binh được chọn vào vai nam thứ ba, điều quan trọng nhất là phải khiêm tốn.

Dù sao thì gương mặt của cậu không khiêm tốn, thế là đủ.

Nếu trong lễ khai máy mà nổi bật quá, rất có thể sẽ bị fan của các diễn viên khác công kích đến mức gà bay chó sủa.

Chuyện cấp tiến như vậy, không thể làm.

Vì thế,

Khi truyền thông đặt câu hỏi với các diễn viên chính, Yeon Tae Seo liên tục liếc nhìn Jeon Jungkook.

Anh ta không kiềm chế được, nhưng càng nhìn lại càng tức giận.

Jeon Jungkook đứng ở vị trí của nam thứ ba, thậm chí còn đỡ một diễn viên gạo cội không đứng vững, như một cây bạch dương nhỏ, trông thật đẹp mắt!

Lee Hani là phóng viên kỳ cựu của Giải Trí Tây Qua, đương nhiên, cô có được quyền phỏng vấn lễ khai máy của đạo diễn Seo.

Đã gặp nhiều ngôi sao trong giới, cô tự nhủ mình đã đạt đến trạng thái tâm như nước lặng.

Nhưng hôm nay,

Lee Hani không thể kiềm chế, mắt liên tục liếc nhìn về phía bên cạnh.

Không chỉ có cô.

Trong số hàng chục phóng viên, hơn một nửa không thể kiểm soát, ống kính của họ liên tục quét qua chàng trai mặc áo thun trắng, quần kaki, dáng vẻ thanh thoát và điềm tĩnh.

Trong giới có thể tìm được người có nhan sắc so sánh với chàng trai đó không phải là không có.

Nhưng cậu lại đặc biệt khác biệt.

Rõ ràng đứng ở vị trí bên rìa, nhưng lại có một loại khí chất của vị trí trung tâm.

Điềm tĩnh và quý phái.

Người khác nghĩ gì, Lee Hani không biết.

Dù sao cô cũng thấy chàng trai này có nhan sắc và khí chất thật tuyệt vời, sẽ dành một chút không gian trên báo để viết thêm về cậu, biết đâu lại thu hút được nhiều người yêu thích nhan sắc.

Nếu may mắn, chàng trai này nổi tiếng...

Một cuộc mua bán có lời, làm thôi!

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Chương sau:

Khi Jeon Jungkook yên ổn ngủ, Kim đại lão lại mất ngủ tại Hãn Hải Quốc Tế.

Anh như nhớ nhung món ăn dì Chan nấu, nên đến đây ăn một bữa.

Lên lầu rồi, đáng lẽ phải vào thư phòng làm việc.

Nhưng bước chân lại lệch, đến phòng ngủ.

Thiếu một người, phòng ngủ trông thật trống trải.

Kim Taehyung vẫn nhớ lúc lên lầu, dì Chan nói rằng Jeon thiếu gần đây ăn không ngon, muốn ăn món dưa muối dì làm.

Tên nhóc vô tâm!

Liên lạc với dì Chan mà không biết gọi điện cho mình.

~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro