Chương 46.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đáp án ở chương này nhé ^^~

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Nghe thấy lời Yeon Tae Seo, Min Yoongi liếc nhìn anh ta, hừ một tiếng:

"Cậu đang chất vấn tôi?"

Yeon Tae Seo mặt tái nhợt, lùi lại trong hoảng sợ.

Min Yoongi lười không thèm để ý.

Anh nhìn chằm chằm Jeon Jungkook: "Jeon thiếu, lâu rồi không gặp, sao, thấy tôi không có gì để nói à?"

Anh ta dựa phần lớn trọng lượng vào Do Seung Ji, lưng hơi cong, dáng vẻ lười biếng nhưng hung ác.

Nhíu mày nhìn qua, như đang đối đầu với kẻ thù.

"Hyung..." Oh HanBin run giọng.

Người này đáng sợ quá.

Koo Bon Hyuk vẫn giữ vẻ mặt lờ đờ.

Nhưng ngón tay lại không tự giác co lại, rõ ràng cũng bị dọa.

"Không sao, là bạn thôi." Jeon Jungkook an ủi nhìn Oh HanBin.

Cậu cúi đầu lấy một chai nước, bước tới đưa cho Min Yoongi: "Ở đây nóng hơn Kinh Thị nhiều, Min thiếu vất vả rồi."

Do Seung Ji ngạc nhiên.

Cậu theo Min thiếu một thời gian, ngoài những người có gia thế hiển hách, chưa từng thấy ai dám nói chuyện với Min Yoongi thoải mái như vậy.

Tay cầm chai nước, ngón tay thon dài, trắng như ngọc, dưới ánh sáng xanh đậm của vỏ chai, đưa đến trước mặt Min Yoongi.

Min Yoongi ban đầu cố ý dọa Jeon Jungkook.

Tên nhóc không ngoan, lừa anh không chớp mắt, nhắn tin thì bâng quơ giả vờ không thấy, đáng dạy dỗ!

Nhưng cậu lại nói chuyện với anh một cách tự nhiên như bạn lâu ngày gặp lại.

Cơn giận cố ý tạo ra, giống như trò đùa, kỳ diệu thay lắng xuống.

Anh đẩy Do Seung Ji ra, lấy tay nhận chai nước, lắc lắc rồi mở ra uống hơn nửa chai:

"Coi như cậu biết điều."

Lại nhìn xung quanh một vòng: "Cái chỗ quái quỷ gì thế này, nóng chết đi được! Vậy mà cậu cũng chịu đựng được!"

Đạo diễn Seo nghe nói có người đến đoàn phim gây sự, vội vàng chạy tới.

Chỉ thấy Min Yoongi ngồi lù lù dưới ô che nắng, cạnh đó là một chiếc ghế, Jeon Jungkook ngồi trên đó xem kịch bản.

Những người khác đâu?

Những người khác đứng từ xa, vừa sợ vừa tò mò nhìn về phía đó.

Trong không khí tràn ngập mùi vị của tin đồn.

Đồn đoán là bản tính của con người, nhất là khi thấy quả dưa trước mắt, vừa ngọt vừa thơm, lại còn lớn!

Bình thường, Yeon Tae Seo hay nhìn người khác như hoàng đế nhìn tiểu thái giám.

Nhưng bây giờ, lại như một con chim cút.

Người có thể biến Yeon Tae Seo thành chim cút, trông như một ngôi sao.

Khuôn mặt đó lại đẹp đến mức có thể ra mắt ngay lập tức.

Đẹp và uy nghiêm, đi kèm tình nhân nhỏ, còn có thể làm phó đạo diễn đứng cạnh phải nịnh bợ.

Không biết là đại lão nào đây.

Mọi người nghĩ rằng, Do Seung Ji là tình nhân chứ không phải chính thất, lý do rất rõ ràng.

Cậu ta không hèn mọn, nhưng bị người đàn ông ngồi đó gọi đến gọi đi, không giống như bạn bè chính thức.

Nhưng điều khiến đoàn phim sốc nhất là Jeon Jungkook.

Jeon Jungkook trông như một thiếu niên cần được bảo vệ, ngoan ngoãn, ngọt ngào và trầm tĩnh.

Nhưng thiếu niên ngọt ngào này, dễ dàng quật ngã Yeon Tae Seo đến chổng bốn chân lên trời.

Bây giờ, cậu vẫn giữ vẻ yên tĩnh đó, ngồi bên cạnh đại lão hung dữ, làm việc của mình, thỉnh thoảng còn trò chuyện, như những người bạn cũ đã quen biết từ lâu.

Min Yoongi không muốn ở lại đây lâu.

Chủ yếu là anh ta còn có chuyện muốn nói với Jeon Jungkook, nhưng có quá nhiều người lộn xộn, phiền phức.

Nhà đầu tư lớn đã lên tiếng, đạo diễn Seo liền cho đoàn phim nghỉ một ngày rưỡi.

Dù sao chi phí lãng phí nhân lực và vật lực, cuối cùng cũng là tiền của nhà đầu tư, không cần vội.

Jeon Jungkook có xe bảo mẫu, nhưng Min Yoongi không cho cậu lên.

Anh ta tự tin chỉ về phía xe mình: "Anh Tae có lời muốn nhắn với cậu."

Jeon Jungkook bảo Oh HanBin và Koo Bon Hyuk lái xe bảo mẫu về.

Cậu định mở cửa sau xe, nhưng bị Min Yoongi ngăn lại: "Tôi làm tài xế cũng được, nhưng phải có người nói chuyện cho đỡ buồn."

Nói xong, anh ta liếc nhìn Do Seung Ji lúc nào cũng dính lấy mình: "Có biết điều không?"

Do Seung Ji cúi đầu, không nhìn Jeon Jungkook, ngoan ngoãn đi ra phía sau.

Jeon Jungkook không nói gì, Min Yoongi không thích người khác cãi lại anh ta.

Tự mình chuốc lấy phiền phức, tốt hơn hết là không nên.

Chỉ thầm nghĩ, chọn kim chủ cũng phải xem kỹ.

Kim bá tổng tuy đôi khi cũng khá khó chịu, nhưng so với Min Yoongi, ít nhất vẫn biết điều hơn.

Oh HanBin nhìn xe chở Jeon Jungkook đi xa, vừa đi vừa ngoái lại ba lần.

Thấy Koo Bon Hyuk đứng bên xe bảo mẫu chờ, cậu ngượng ngùng nói: "Cảm ơn anh chuyện vừa rồi."

Vừa rồi Min thiếu bảo cậu mang cái ghế đến.

Ánh mắt như có dao, cậu không dám động đậy.

Nếu không phải Koo Bon Hyuk chủ động nói "Để tôi đi", cậu đã mất mặt lắm rồi.

Koo Bon Hyuk không biểu lộ cảm xúc: "Tôi lái xe."

Min Hyeri nhìn Yeon Tae Seo thất thần, không dám khuyên điều gì: "Anh Yeon, chúng ta cũng về thôi."

Lần này Yeon Tae Seo không mắng cậu ta, chỉ cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Hóa ra người muốn cướp đồ của mình là kẻ khác!

Anh ta nghiến răng: "Cái tên mặt trắng kia, trông quen quen, người trong giới à?"

Jeon Jungkook thấy Min Yoongi nói nghiêm túc, tưởng rằng Kim bá tổng nhắn lại điều gì quan trọng.

Nhưng chỉ là câu khô khốc "Anh Tae nói anh ấy rất bận, không đến được", nói cũng như không nói.

Những ngày đầu tiên Jeon tổng vào đoàn phim, sau khi lưng không còn đau, cậu đã có chút nhớ Kim bá tổng.

Nhưng sau đó bận quay phim, không quen nước lạ lại gầy đi một vòng, mệt đến nỗi vừa ngả đầu là ngủ, có lúc còn quên mất mình là một tình nhân nhỏ.

Bá tổng với tám múi bụng, sao có thể quan trọng bằng đi ngủ.

Bận thì bận thôi, cậu nghĩ, giai đoạn ăn chay có lợi cho sức khỏe, cũng nên dưỡng thận rồi.

Min Yoongi lái xe, vẫn không quên quan sát phản ứng của thiếu niên bên cạnh.

Nhóc con mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt mày cũng gầy hơn lần gặp trước, trông thật u sầu.

Anh Tae không đến thăm cậu, buồn sao?

"Nói gì đi!" Trong lòng đột nhiên bực bội, Min Yoongi quát lên.

Jeon tổng không muốn nói gì cả.

Cậu đang say xe.

Cậu có tật say xe.

Bình thường trên xe không đọc sách, không chơi điện thoại thì còn tạm ổn.

Nhưng Min Yoongi lái xe quá kinh khủng.

Lái xe như lái máy bay ném bom, lại trên con đường đầy đá và bùn ở Gobi, thật là muốn chết.

"Dừng xe!" Jeon Jungkook không chịu nổi nữa.

"Cậu bảo dừng là tôi phải dừng à? Mấy chục ngày không gặp, gan to rồi... A! Chết tiệt!" Min Yoongi run giọng, cuối cùng cũng dừng xe.

Jeon Jungkook mở cửa xe bước xuống.

Mang theo chút tâm lý trả thù, trước khi xuống, cậu nhét chiếc áo sơ mi trong tay vào lòng Min Yoongi.

Áo sơ mi là của Min Yoongi.

Anh ta thấy nóng, cởi ra ném ở ghế trước, bị Jeon Jungkook lấy làm thùng rác nôn một bãi.

"Chết tiệt! Cậu tởm quá đi!" Min Yoongi run giọng.

Anh ta ném áo sơ mi ra khỏi xe, mở cửa bước xuống, thấy Jeon Jungkook mặt mày trắng bệch, khom người đứng bên đường.

"Thật sự say xe à?" Min Yoongi nhìn thiếu niên mặt trắng bệch.

Không chờ được câu trả lời, anh ta thử thăm dò, lúng túng vỗ vào lưng cậu một cái, rồi lại một cái nữa: "Thế này được không?"

Jeon Jungkook yếu ớt liếc anh ta: "Nước, khăn giấy."

Min Yoongi chưa bao giờ phục vụ người khác, lại càng chưa bao giờ bị ai ra lệnh, ngẩn ra một lúc, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn, đi tìm những thứ Jeon Jungkook cần.

Nước thì có, nhưng không tìm thấy khăn giấy.

Nhìn trước nhìn sau, anh ta lái xe quá nhanh, những người phía sau chưa kịp theo.

"Thật là tiểu tổ tông!" Jeon Jungkook nghe thấy Min Yoongi lẩm bẩm.

Rồi, trong tay cậu bị nhét một đống đen sì mềm nhũn, quay lại nhìn Min Yoongi, thấy anh ta trần trụi nửa thân trên, lộ rõ cơ bắp cuồn cuộn.

Jeon Jungkook súc miệng bằng nước, uống một ít, cảm thấy khá hơn nhiều.

Nhưng trong tay cầm chiếc áo ba lỗ của Min Yoongi, có mùi mồ hôi, không khó chịu nhưng cậu thực sự không dám lau lên mặt.

Min Yoongi cười lạnh: "Chê à? Vậy cũng đừng uống nước, người không lớn mà tính tình không nhỏ."

Anh ta còn định nói gì đó, đột nhiên im bặt, quay mặt đi không tự nhiên.

Nhưng dù không nhìn, Min Yoongi cũng cảm nhận được máu trong người như bị trộn với nham thạch, nóng đến khó chịu.

Trong đầu, không tự giác hồi tưởng lại ánh mắt thiếu niên vừa rôi.

Nhóc con yếu ớt nhìn qua, đôi mắt nhạt màu không còn vẻ điềm tĩnh thường ngày, trong suốt như rửa qua nước, vành mắt nhất là khóe mắt đỏ hoe, vừa đẹp vừa đáng thương.

Khiến anh ta không kiềm chế được muốn bắt nạt, lại sợ bắt nạt sẽ làm hỏng cậu.

Cảm giác này, Min Yoongi chưa từng trải qua.

Anh ta gần như theo bản năng chống cự, lại không kìm được muốn giấu kín trong lòng.

Cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Jeon Jungkook cảm thấy cơn buồn nôn cũng dần tan biến.

Nhớ lại hành động nôn lên áo của người ta vừa rồi, cảm thấy mình hơi tệ, có chút ngại ngùng: "Cảm ơn anh, Min thiếu."

Min Yoongi theo bản năng muốn hỏi: Cậu cũng lịch sự với anh Tae như vậy à?

Nhưng anh ta lại cảm thấy không ổn, nên nhịn.

Trong lòng lại nghĩ, mối quan hệ dù sao cũng không giống nhau.

Cuối cùng, anh ta mơ hồ ừ một tiếng, cảm thấy như bị nắng nóng làm héo đi.

Trong lúc rối loạn, phía sau có xe đuổi kịp.

Kang I Chan từ xa thấy ông chủ nhà mình trần truồng nửa thân trên, lại nhớ đến dáng vẻ của Jeon Jungkook, trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo.

Bao nhiêu năm rồi, bên cạnh Kim thiếu chỉ có mỗi Jeon Jungkook.

Ông chủ nhà mình mà không giữ được lý trí....

Giữa đàn ông với nhau, có thể kết giao bằng cách châm điếu thuốc, cũng có thể thân thiết sau một trận đánh nhau.

Kang I Chan đối với Jeon Jungkook, dừng lại ở trạng thái tôn trọng lẫn nhau.

Đừng nhìn anh ta chạy trước chạy sau bên cạnh Min Yoongi như một tay sai nhỏ. Có thể xuất hiện trong các buổi tụ tập của Min Yoongi và vài người, gia cảnh không tồi.

Lần đó chơi bi-a thua thảm trước Jeon Jungkook, sau sự kinh ngạc, Kang I Chan lại có chút khâm phục.

Tuy nhiên, anh ta biết Min thiếu rất ghét Jeon Jungkook, nên đành nên lại ý muốn kết giao.

Nói ra cũng lạ.

Min thiếu ghét người khác, luôn làm cho người đó biến mất khỏi

tầm mắt, nhưng đối với Jeon Jungkook, trò đùa không giống trò đùa,

nhắm vào cũng không phải nhắm vào, luôn muốn chạy đến kiếm chuyện.

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Chương sau:

Bằng kinh nghiệm của một người từng trải, cậu thân thiện hỏi: "Tôi có thuốc mỡ bôi cho da sau khi bị cháy nắng, dùng không?"

Min Yoongi tỏ vẻ chán ghét: "Không cần."

~~~~~~~~~~
Editor: Không có YoonKook đâu =4= chỉ là chuẩn bị 1 tý để về sau tạo chút khó khăn cho quá trình vả mặt truy thê của anh Kim hoy :3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro