Chương 56.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Phòng rơi vào im lặng.

Một điếu thuốc cháy được nửa chừng, Park Jimin bình tĩnh hơn nhiều, cũng cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có:

"Anh Tae, tôi biết hôm nay làm vậy là quá đáng, anh không sai, có lẽ là do tôi tự mình đa tình, đợi lâu quá, nếu hai người không ở bên nhau, tôi cũng không biết bao nhiêu năm ẩn nhẫn và kìm nén của mình rốt cuộc là vì điều gì."

Nhiều năm yêu thầm, vừa là mặt nạ vừa là gánh nặng.

Giờ bỏ đi, Park Jimin vừa thấy nhẹ nhõm, lại có chút mệt mỏi vô định.

Anh thở dài, như đang tán gẫu: "Cậu ấy nói sẽ về, nhưng lại thay đổi, rốt cuộc anh và cậu ấy thế nào, hình phạt dành cho nhà họ Go chưa đủ sao, bỏ nửa gia sản trong nước, coi như bị đuổi ra nước ngoài, anh xa lánh cậu ấy vì điều đó? Tôi không tin. Jeon Jungkook chỉ là thế thân, tất nhiên, anh chưa từng nói vậy, nhưng tôi thấy cậu ta lần đầu tiên đã biết, bây giờ anh thực sự nghĩ gì?"

Go Ha Jun từng định quay lại?

Kim Taehyung không biết chuyện này.

Nhưng để hỏi, cảm giác muốn hỏi không mạnh mẽ, anh đơn giản coi như không nghe thấy.

Nhớ đến Jeon Jungkook vẫn còn trên lầu, với thói quen của cậu nhóc là không thể thiếu ngủ, chắc giờ đã ngủ rồi.

Kim Taehyung cũng ngồi bệt xuống sàn như Park Jimin, rất nghiêm túc: "Jeon Jungkook không phải thế thân, nói thêm nữa là sỉ nhục cậu ấy."

Park Jimin ném cho Kim Taehyung một lon bia: "Tôi biết, Jeon Jungkook... thật sự không tầm thường."

Nói ra rồi, bầu không khí giữa hai người liền dịu lại.

Kim Taehyung vỗ vai Park Jimin: "Tôi đã từng ra nước ngoài, Jeon Jungkook, tôi muốn thử một lần với cậu ấy, cậu ấy xứng đáng."

Hai câu nói không liên quan gì đến nhau, nhưng Park Jimin hiểu rõ.

Anh định hỏi thêm, nhưng Kim Taehyung kéo anh đứng lên: "Được rồi, đi tắm rồi ngủ một giấc ngon lành."

Đó coi như là kết thúc chủ đề này.

Park Jimin cuối cùng hỏi: "Anh Tae, anh còn yêu Go Ha Jun không?"

Kim Taehyung không trả lời, hoặc có thể nói chính anh cũng không biết câu trả lời.

Chấp niệm và tình yêu đã từ lâu không rõ ràng.

Điều chắc chắn là, anh quyết định rời xa vòng xoáy này, bởi vì sự tồn tại của Jeon Jungkook.

Park Jimin biết hỏi thêm cũng không có ích, nên không ép buộc.

Tính cách của Kim Taehyung, nếu anh chưa đạt được mục tiêu thì sẽ không bỏ cuộc, trừ khi vấn đề nằm ở Go Ha Jun.

Còn về Jeon Jungkook, Kim Taehyung đã nói rõ muốn thử một lần, hai người thực sự rất hợp nhau.

Go Ha Jun... Go Ha Jun, không trở về cũng tốt, mỗi người đều bình yên.

Kim Taehyung không đi thang máy, mà từ tầng hai đi bộ lên tầng sáu, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại.

Anh thực sự đã từng ra nước ngoài, từ khi trở về từ quân đội, thậm chí không ngại bỏ qua tất cả những thành tựu trước đây, đánh cả vệ sĩ của ông nội chỉ để nói với Go Ha Jun rằng anh có thể bảo vệ cậu ta.

Là đàn ông, khi đối diện với sự việc thì phải gánh vác.

Nhưng Go Ha Jun... Go Ha Jun lại không muốn cùng anh gánh vác, thậm chí còn giẫm đạp lên lòng tự trọng của anh...

Kim Taehyung nhìn đồng hồ trước cửa, đã hơn một giờ.

Nhưng khi mở cửa ra, anh phát hiện Jeon Jungkook chưa ngủ, nửa ngồi dựa vào đầu giường chơi điện thoại, nhìn thấy anh bước vào, cười hỏi:

"Xong việc rồi?"

Kim Taehyung dừng bước, như bị đối phương làm giật mình, rất nhẹ nhàng và dịu dàng trả lời:

"Xong rồi, đang chờ tôi sao?"

Anh gần như chưa bao giờ thấy Jeon Jungkook thức khuya, nên... là đang chờ anh sao?

Cảm giác có người chờ đợi bạn vào đêm khuya, để lại cho bạn một ngọn đèn và một nụ cười, thực sự không thể diễn tả bằng lời.

Điều Kim Taehyung có thể và muốn làm chỉ là ôm chặt chàng trai trước mặt vào lòng.

Ôm rất lâu, tốt nhất là không bao giờ buông tay, thậm chí sinh ra một nỗi sợ hãi như đám mây tan và mảnh kính vỡ.

May mắn thay, sau khi anh nhận ra tình cảm của mình, chàng trai vẫn ở bên cạnh anh.

Chỉ là nghĩ đến vụ cãi vã về hợp đồng không lâu trước đây, Kim Taehyung biết dù anh có bày tỏ tình cảm, Jeon Jungkook cũng sẽ coi đó là trò đùa, nên anh quyết định chờ thêm.

Kim Taehyung đoán đúng, nếu Jeon Jungkook thực sự nghe anh nói thích, phản ứng đầu tiên chắc chắn là Kim bá tổng có phải đang muốn chơi trò mới không.

Dám thử mới có thể tận hưởng nhiều niềm vui hơn, cậu tất nhiên sẽ đồng ý.

Bây giờ thì, Jeon tổng bị ôm rất lâu, có chút không quen.

Tuy nhiên, cậu không nói gì, còn thuận theo vuốt ve lưng Kim bá tổng như vuốt một con chó lớn, dù không biết tại sao anh lại kỳ lạ như vậy, nhưng an ủi một chút thì không bao giờ sai.

Rồi, đối phương ôm cậu gần ba phút, cuối cùng hôn lên trán cậu một cái.

"Tôi đi tắm." Kim Taehyung nói.

Đêm đó, hai người chỉ làm một lần.

Rất lâu và rất dịu dàng, lại đặc biệt mới mẻ và kích thích.

Jeon Jungkook tận hưởng toàn bộ, sau đó nằm sấp trên ngực đầy mồ hôi của Kim bá tổng, thoải mái thở dài.

Cậu hôn lên ngực đối phương một cái, cảm nhận vật gì đó bên trong cơ thể lại bắt đầu to dần lên, lười biếng nói:

"Đừng, tôi không thức đến giờ này vì chuyện này, cảm ơn anh vì tất cả, anh Kim, thật lòng."

"Cảm ơn gì?" Kim Taehyung vuốt trán đầy mồ hôi của cậu bé.

"Thì nhiều thứ lắm, kể cả chuyện hôm nay, trước đây những hợp đồng quảng cáo... anh đừng phủ nhận, một hợp đồng do anh Lee đàm phán tôi tin, nhưng hết hợp đồng này đến hợp đồng khác đều chất lượng cao, như nhặt được vậy, dù sao nước béo không chảy lung tung, đúng không Kim tổng? Tôi sẽ không làm công ty thua lỗ." Jeon Jungkook nói.

Sau khi Kim Taehyung rời đi, cậu đã quen kiểm tra lại tình hình.

Kết luận rằng nếu Kim Taehyung không đến, sự việc hôm nay sẽ không được giải quyết nhanh như vậy.

Cậu phải thừa nhận điều này và bày tỏ thái độ.

Đồng thời, Jeon Jungkook cũng cảm thấy Kim bá tổng đối với mình thực sự rất tốt, lúc đầu quyết định ở lại làm người tình nhỏ, không hề thiệt thòi chút nào.

Thẳng thắn mà nói, nếu Jeon Jungkook là người bao nuôi một tình nhân nhỏ, cậu sẽ phải thích đến mức nào mới có thể trở lên chăm sóc như vậy.

Tất nhiên, cậu thực sự cũng rất quý người này, có lẽ, Jeon tổng tự hào một chút.

"Tôi sẵn lòng, không cần cảm ơn." Kim Taehyung ôm lấy cậu bé đứng dậy.

Hai người tắm rửa, anh vẫn rất tỉnh táo, nhưng nhìn thấy Jeon Jungkook mệt đến mức mắt không mở nổi, anh lại không nỡ làm phiền câu.

Ban đêm, Jeon Jungkook gặp ác mộng.

Giấc mơ đưa cậu trở lại lúc chết đột ngột, ngực như bị đá nặng ngàn cân đè lên, cơ thể không kiểm soát được co rúm, co giật, tầm nhìn dần dần mờ đi, cuối cùng chỉ còn là bóng tối.

Mở mắt ra, trên ngực là cánh tay mạnh mẽ, gân guốc.

Là Kim Taehyung ôm chặt cậu vào lòng.

Jeon Jungkook bình tĩnh lại tâm trạng, nhẹ nhàng gỡ tay Kim bá tổng ra rồi đi vào phòng vệ sinh.

Cậu rửa mặt, nhìn chằm chằm vào người trong gương, rồi quay lại giường.

Jeon tổng biết tại sao mình lại gặp ác mộng.

Dù cái chết đã ở đó, cậu vẫn bắt đầu khao khát nắm giữ quyền lực, như ở kiếp trước.

Sự yên bình tất nhiên là tốt, nhưng sống trong yên bình mà không đề phòng không phải là bản năng của cậu.

Cậu cảm thấy may mắn vì Kim Taehyung đã đến cùng, giúp mấy cô gái thoát khỏi nguy hiểm nhanh hơn, nhưng việc gì cũng dựa vào người khác không phải là phong cách của Jeon tổng.

Dù Kim bá tổng không ngại can thiệp thêm một lần nữa, nhưng Jeon Jungkook không thể yên lòng chấp nhận.

Dựa vào núi thì núi đổ, cậu và Kim bá tổng sẽ không lâu dài, nhưng trong thế giới này cậu có lẽ phải sống cả đời, thực sự phải vì sự lo lắng mà bỏ qua mọi thứ?

Jeon Jungkook không muốn suy nghĩ thấu đáo vấn đề này ngay lập tức.

Dục tốc bất đạt, ngay cả khi muốn quay lại làm bá tổng, cậu cũng không thể để bản thân căng thẳng như kiếp trước.

Cậu kéo nửa cái chăn, nằm ổn định lại, nhắm mắt.

Không hề hay biết người đàn ông nằm bên cạnh, cánh tay từng ôm lấy cậu, giờ đây đang trống vắng co lại.

Ở phía Tây Bắc xa xôi, Min Yoongi nhận được cuộc gọi từ quản lý quán bar Nguyệt Bản.

Kim thiếu là bạn của ông chủ, quản lý liền đặc biệt tiếp đãi, nhưng có chuyện gì xảy ra, vẫn phải báo cáo cho ông chủ mới có thể yên tâm.

Quản lý không ngờ rằng, trọng tâm chú ý của ông chủ lại khác thường.

Đầu dây bên kia hỏi vội vàng: "Người đánh là một cậu thiếu niên? Trông như thế nào?"

Sau khi báo cáo xong, quản lý nghe thấy một tiếng chửi thề rồi điện thoại bị cúp.

Quản lý: "..." Trọng điểm chẳng lẽ không phải là Kim thiếu đã đến và rất nhiều con cháu nhà giàu bị đánh sao?

Min Yoongi thực sự đang ở Tây Bắc.

Việc kinh doanh của anh ta không thể xử lý chậm như vậy.

Nhưng không biết từ đâu nghe được một câu rất ngọt ngào rằng nếu ở lại đây, có thể hít thở cùng một không khí với người trong lòng.

Min Yoongi khi đó suýt nữa bị ngọt đến buốt răng, nhưng với tâm trạng âm thầm, anh vẫn khó chịu mà làm theo.

Kết quả là, thằng nhóc đó quay lại Kinh Thị rồi?

Vậy thì mình ở đây ăn cát, không khí khô hanh đến mức dễ chảy máu mũi, tất cả đều là tự mình đa tình?!

Năm ngày trôi qua nhanh chóng.

Jeon Jungkook bay chuyến bay chiều cuối cùng, buổi sáng còn ghé qua Đại học Kinh Thị để báo danh.

Đúng vậy, nguyên chủ đã đậu vào trường đại học hàng đầu của nước nhà.

Ban đầu cậu muốn học diễn xuất hơn, nhưng vì di nguyện của mẹ, nên vẫn chọn ngành tài chính trái với ý muốn.

Jeon Jungkook đến thế giới này vào tháng tư.

Bởi vì nhận vai nam thứ trong "Sư Tôn", rất hiếm khi không phải vai nam thứ bảy, thứ tám, nên đã xin nghỉ, sẽ bổ sung kỳ thi vào năm học đầu tiên khi nhập học.

Nói cách khác, cuối tháng chín, Jeon Jungkook phải trở lại để thi lại.

Jeon tổng vốn là học , học thần thậm chí đã nhảy lớp: "..."

Thi lại thì cậu không có kinh nghiệm, nhưng vấn đề chắc không lớn.

Cậu đã học song song hai bằng đại học, tài chính là một trong số đó, và nguyên tác dựa trên thế giới thực, nên việc ứng phó với kỳ thi là đủ.

Jeon tổng rộng rãi, mua cho Oh Han Bin và Koo Bon Hyuk vé hạng nhất.

Oh Han Bin hiếm hoi ngồi cạnh Koo Bon Hyuk, cầm tài liệu học tập hỏi cậu ta vấn đề.

Koo Bon Hyuk nửa mở mắt, dáng vẻ mệt mỏi và u ám, trông như bị hành hạ.

Oh Han Bin cúi người xoa cánh tay cho cậu ta, nhỏ giọng: "Giải thích lại lần nữa, lần nữa có khi tôi sẽ hiểu."

Jeon tổng không khỏi mỉm cười, cũng không làm phiền họ, nhắm mắt dưỡng thần.

Không lâu sau, cậu cảm thấy có người ngồi cạnh.

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

CHương sau:

Jeon Jungkook không phải nhờ khuôn mặt để kiếm cơm sao.

Nếu mà...

Không được!

Yeon Tae Seo nén xuống suy nghĩ độc ác.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Editor: rốt cuộc Yeon tae Seo đang có âm mưu gì đây :3 cùng đón chờ những chương kế tiếp nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro