Chương 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Oh Han Bin, người đã luôn lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, liếc mắt nhìn sau lưng, xen vào: "Jeon JunWoo của Giải Trí Điền Thị?"

Sau đó, chiếc xe bảo mẫu cũ kỹ lao thẳng vào dải phân cách xanh.

May mắn là ba người đều không sao, nhưng xe nhất thời không thể đi được, cần phải gửi đi sửa.

Lee Do Hyun vỗ đầu Oh Han Bin: "Lái xe đâm đầu vào cây, đóng phim còn không dám làm vậy, thằng cu này được đấy, tiền thưởng tháng này mất toi rồi!"

Người quản lý có quyền quản lý trợ lý, và quả thực Oh Han Bin lái xe không tập trung, Jeon Jungkook đứng một bên nhìn, cũng không xen vào.

Chờ hai người nói xong, Jeon Jungkook cong môi cười: "Đây có phải là niềm vui đến quá mức rồi biến thành bi thảm không?"

Lee Do Hyun chợt nhận ra một điều: "Jeon Jungkook à, đừng làm tôi sợ, ba cậu và Jeon JunWoo có phải là cùng tên cùng họ, hay là..."

Trong mắt Kim Taehyung, nhà họ Jeon mà Jeon JunWoo thuộc về chỉ là một nhà giàu bậc ba, nhưng đối với người thường hay thậm chí là những ngôi sao trong giới giải trí, thì đó là tầng mây cao khiến người ta phải ngước nhìn.

Jeon Jungkook đã đáp lại bằng hành động, trực tiếp chuyển một khoản tiền vào tài khoản của Lee Do Hyun.

Lee Do Hyun nhìn dãy số không dài trên thông báo tin nhắn, lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là hạnh phúc choáng váng.

"Tổng cộng ba mươi triệu, hai mươi năm triệu quyên góp đi, phần còn lại năm triệu, bốn triệu won anh Lee dùng cho việc tiếp khách, một triệu còn lại, anh và Oh Han Bin chia theo tỷ lệ bảy ba, thời gian này vất vả rồi." Jeon Jungkook nói.

"Quyên góp? Hơn hai mươi triệu đó..." Oh Han Bin mở to mắt.

Jeon Jungkook gật đầu khẳng định.

Những gì cậu không nói, là sau này, dù là thu nhập từ việc quay phim hay đầu tư, một nửa sẽ được quyên góp đi.

Tiền quyên góp coi như là để thanh niên Jeon Jungkook xấu số tích đức, hy vọng kiếp sau cậu ta có thể có một cuộc sống yên bình.

Jeon Jungkook không mê tín, mặc dù bằng một cách khó hiểu nào đó đã xuyên không vào một cuốn sách.

Nhưng khi đã nhận lấy thân xác và cuộc đời của người khác, vậy nên làm gì đó có ích.

Jeon Jungkook có chút hiểu biết về lý do mình có thể sống lại, trong đó có sự ngầm hiểu.

Trong kiếp trước, tập đoàn Điền Thị của cậu hàng năm đều có một khoản lợi nhuận nhất định dành cho các hoạt động từ thiện, năm cậu qua đời vài tháng trước ở phía Nam có lũ lụt, còn quyên góp thêm một số lượng lớn vật liệu và tiền bạc.

Nếu làm việc thiện có thể nhận được phúc báo tốt, dù chỉ là một khả năng trong vạn phần, Jeon Jungkook cũng sẵn lòng làm cho nguyên chủ.

Khi có tiền, thì dáng vẻ cũng tự tin hơn, Lee Do Hyun dám tức giận với chiếc xe bảo mẫu đã qua sử dụng mà anh ta thường quý mến, vỗ mạnh vào đuôi xe:

"Cái thùng tôn di động, cứ đợi ở đây đi!"

Oh Han Bin nhìn mà cười không ngớt, đầu xù cũng không tránh khỏi cũng bị vỗ một cái.

Cảnh sát giao thông nhanh chóng đến, Oh Han Bin ở lại để xử lý chuyện cái xe.

Lee Do Hyun gọi một chiếc xe, mặc dù cách trường quay phim thành phố Kinh khá xa và tốn kém, nhưng bây giờ chúng ta đã có tiền, nên xa xỉ một chút là điều cần thiết.

"Sư Tôn, Yêu Ta Lần Nữa" là một bộ web drama, để tiết kiệm kinh phí, nên quay ngay gần thành phố Kinh.

Jeon Jungkook trong phim đóng vai phản diện Ma Tôn, luôn tìm cách chọc phá đạo môn của nam chính, sau đó bị sư tôn và đồ đệ của nam chính hợp lực tiêu diệt.

Hôm nay chủ yếu là chụp ảnh cho phim.

Dù đạo diễn Jin Kwang biết rằng Ma Tôn đại phản diện của mình là một cậu chàng mặt baby, (dù sao cũng không mời nổi diễn viên lớn), nhưng thấy mặt baby còn trắng nõn hơn lúc ký hợp đồng, cũng không nhịn được mà lo lắng chảy mồ hôi.

"Trang điểm cho Ma Tôn đậm một chút, lông mày kéo lên, mặt... cứ xem trước đã." Jin Kwang suy nghĩ, nếu không được thì tô đen mặt một chút.

Ma Tôn tàn nhẫn và kiêu ngạo, dù là một cậu chàng mặt baby, nhưng tuyệt đối không được trẻ trung như một cọng hành non.

Jeon Jungkook được dẫn đến phòng trang điểm, phát hiện vị trí dán tên mình đã có người.

Một chàng trai có vẻ ngoài tạm được, chân đặt lên bàn, toát ra một cảm giác cường điệu không thể tả.

Jeon Jungkook rảnh rỗi, không chỉ xem kịch bản, mà còn tìm hiểu sơ về mối quan hệ giữa các nhân vật trong đoàn làm phim.

Chàng trai cường điệu này là nam chính số một của đoàn làm phim, Cho Kang, ban đầu cũng giống như anh là tuyến mười tám, một bộ phim về tổng tài bá đạo yêu cô gái Lọ Lem nhỏ bé đã làm anh nổi tiếng một thời, thăng lên thành diễn viên tuyến bốn năm, được vô số cô gái trẻ gọi là chồng.

"Xin lỗi, chỗ này thoải mái hơn một chút, cậu ngồi chỗ của tôi đi." Cho Kang nâng mắt nhìn Jeon Jungkook một cái, sau đó cúi xuống chơi điện thoại, rồi nhanh chóng lại ngẩng đầu: "Trang điểm khá đẹp đấy."

Jeon Jungkook chỉ rửa mặt và thoa một chút kem dưỡng da vào buổi sáng: "......"

Cần phải đặc biệt nhấn mạnh một điểm là Cho Kang là nghệ sĩ của Giải Trí Điền Thị, và Giải Trí Điền Thị là một công ty thuộc sở hữu của nhà họ Jeon.

Nếu nhớ không lầm, Jeon Jungkook hơi nhướng mày, cậu còn thừa kế 25% cổ phần của Giải Trí Điền Thị từ mẹ mình.

Tuy nhiên, nguyên chủ không hề biết giá trị của những cổ phần này.

Hoặc có thể nói, quá tin tưởng và quá muốn làm hài lòng Jeon JunWoo, người cha tồi tệ này, kết quả là đã phải chịu khổ không ít trong giới giải trí.

Lướt qua chỗ mà Cho Kang chỉ cho.

Cách xa cửa sổ một chút, độ sáng vào buổi sớm sẽ kém hơn.

Jeon Jungkook nhẹ nhàng vỗ vai Lee Do Hyun, ám chỉ anh không cần phải nói thêm, rồi bước qua.

Thấy Jeon Jungkook ngoan ngoãn nhường chỗ cho mình, Cho Kang cảm thấy hài lòng một chút.

Cái đoàn phim tệ hại này, nếu không sợ fan nghĩ rằng anh ta sau khi nổi tiếng thì quay lưng không nhận người, thì anh ta đã sớm hủy hợp đồng để ký cái kịch bản tốt hơn rồi.

Trang phục cổ trang mặc tốn thời gian.

Một giờ sau, nắng chiếu vào sau cổ của Cho Kang.

Kéo rèm cửa cũng không ăn thua, nóng vẫn là nóng.

Trái lại chỗ của Jeon Jungkook, mát mẻ, thợ trang điểm cũng không bị nắng chiếu, động tác rất nhanh nhẹn.

"Jeon Jungkook, chỗ của cậu ở đây, đổi lại đi!" Cho Kang giơ tay chặn tay thợ trang điểm, đứng dậy.

"Hạ cờ rồi không thể rút lại." Jeon Jungkook nói nhẹ nhàng, vẫn ngồi yên.

"Cậu biết tôi là ai không? Chú tôi là lãnh đạo cao cấp của Điền Thị Giải Trí, cậu tốt nhất nên nhìn nhận rõ ràng vị trí của mình một chút!" Cho Kang lớn tiếng nói.

Lời này cũng là để cho mọi người trong đoàn phim nghe, quả nhiên đã thu hút được sự chú ý của một nhóm người.

Lời nói của Cho Kang khiến vẻ mặt Lee Do Hyun khó tả.

Nhưng Lee Do Hyun chưa kịp lấy cớ "Jungkookie của chúng tôi chính là ngôi sao của Giải Trí Điền Thị" để khoe khoang.

Điện thoại của Cho Kang đã reo, anh ta bắt máy, liên tục nói "Chú Lee, chú đến rồi à, đạo diễn không có ở đây? Chờ tôi, tôi sẽ qua đón chú ngay."

Khi đến cửa, anh ta chỉ chỉ vào Jeon Jungkook từ xa: "Cậu nhóc, cậu cứ chờ đấy, đám tân binh mờ nhạt cũng dám giẫm lên đầu tôi!"

"Jeon Jungkook, cậu không đổi chỗ trở lại đi, sao phải gây thêm rắc rối?"

Park Jin Hye, người trang điểm cho Jeon Jungkook, lo lắng nói: "Giới này mà, sau này cậu chắc chắn sẽ không tệ."

Cô rất thích khuôn mặt của Jeon Jungkook, da dễ trang điểm, người lại yên tĩnh và không phiền phức, không có lý do gì không nổi tiếng, sao phải cứng đối cứng với những kẻ như Cho Kang, người vừa thành công đã ngông cuồng.

"Cảm ơn, tôi biết rồi, nhưng chắc sẽ không có gì, chúng ta tiếp tục đi." Jeon Jungkook bình tĩnh nói.

Người như Cho Kang, thậm chí không đủ tư cách để khiến cậu tức giận, nếu anh ta thích giẫm đạp người khác, Jeon Jungkook không ngại để anh ta thực sự cảm nhận cảm giác bị giẫm đạp.

Chưa đến nửa giờ, đạo diễn Jin Kwang cùng một người đàn ông trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi cười nói bước vào.

Cho Kang đứng bên cạnh người đàn ông trung niên, như một người khác hẳn, ngoan ngoãn và hiểu chuyện.

Sau đó, Cho Kang tiến đến trước mặt Jeon Jungkook, mặt mày ngạc nhiên:

"Jeon Jungkook, đây là chỗ của tôi, sao cậu lại ngồi đây? Cậu ngồi chỗ của mình đi, chỗ của tôi chú Lee sẽ ngồi."

Chỉ có Jeon Jungkook mới thấy được vẻ đắc ý trong mắt Cho Kang, sử dụng người khác để hại người, anh bạn này thực sự biết cách làm điều xấu.

Trong phòng trang điểm có không ít người, những người biết rõ ngọn ngành càng không ít, nhưng lúc này không ai lên tiếng.

Không còn cách nào, Giải Trí Điền Thị có đầu tư vào đoàn phim, còn là nhà đầu tư lớn nhất, mọi người đều muốn kiếm sống, không dám phạm vào người không nên phạm, tránh phá hỏng công việc.

Park Jin Hye kín đáo đẩy nhẹ Jeon Jungkook, đó là tất cả những gì cô có thể làm.

Cậu thanh niên trông mong manh tinh tế này, sao vào lúc quan trọng lại cứng đầu như vậy?

"Thực ra, là anh đã chiếm chỗ của tôi trước, giờ lại muốn đổi lại, cả thế giới này đều là của mẹ anh à?" Jeon Jungkook lạnh lùng nói.

Đây là lần đầu tiên cậu nói những lời gần giống như chửi thề, do không quen nên giọng điệu hơi lạnh lẽo và cứng nhắc, bầu không khí lập tức trở nên ngưng trệ.

Cho Kang hoàn toàn sững sờ.

Jeon Jungkook đã điên rồi sao, dám nói chuyện với anh ta như vậy!

Jeon Jungkook đang ngồi, so với Cho Kang thì thấp hơn một chút, nhưng Cho Kang lại cảm thấy hơi sợ hãi trước ánh mắt không chứa chút cảm xúc nào của người đang ngồi.

Sau khi phản ứng lại, anh ta suýt nữa đã nhảy dựng lên.

Cậu nhóc này giỏi giả vờ thật, suýt nữa đã bị lừa!

Tuy nhiên, trước khi Cho Kang kịp kéo Jeon Jungkook dậy, anh ta đã bị người khác kéo sang một bên trước.

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro