Chương 74.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Kim Taehyung một tay cầm quần áo, mở cửa vào trong rồi quay lại, nhưng không đóng cửa ngay.

Đôi mắt đen tối quay lại nhìn cậu thiếu niên, với một sự tự hào ngây thơ và nóng bỏng, như muốn khoe khoang.

Sau đó, cậu thiếu niên cầm gói khẩu trang ném qua: "Lưu manh!"

Người đàn ông cúi đầu, bất ngờ nhận ra "anh em nhỏ" của mình đã tinh thần phấn chấn đến một mức độ đáng sợ.

"..."

Lần này, Kim Taehyung phải tắm nước lạnh rất lâu.

Khi anh ra khỏi phòng tắm, cậu thiếu niên trên giường đã nằm nghiêng, co ro trong chăn, không biết từ lúc nào đã ngủ rồi.

Có lẽ là do đau, cậu bé vô thức nhíu mày.

Kim Taehyung lặng lẽ nhìn cậu một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài.

Ra đến ngoài cửa, sắc mặt anh trở nên đáng sợ.

Anh gọi điện cho đạo diễn Seo, người ở đầu dây bên kia cố hạ giọng, vừa kinh hãi vừa lo lắng: "Kim thiếu, anh đến mau đi! Min thiếu anh ta... anh ta đang muốn giết người!"

Trở lại lúc Kim Taehyung nói với Min Yoongi rằng, vết thương của Jeon Jungkook có thể liên quan đến Yeon Tae Seo.

Min Yoongi lặng lẽ lắng nghe, không biểu hiện gì lạ thường.

Nhưng khi ra khỏi bệnh viện, anh bắt taxi ở cổng bệnh viện.

Phải đến chiếc xe thứ ba, anh mới thành công leo lên.

Hai chiếc xe đầu tiên, tài xế tất nhiên muốn chở khách.

Nhưng sau khi nhìn thấy mặt khách hàng tiềm năng, họ nhấn ga phóng đi nhanh như gió, không để lại chút dấu vết nào.

Min Yoongi không nhận ra khuôn mặt mình đáng sợ đến mức nào.

Anh chỉ đang suy nghĩ, nếu sự cố nổ thực sự liên quan đến Yeon Tae Seo, anh sẽ muốn giết người đó.

Tất nhiên, trước khi tự giết mình, anh nhất định sẽ lột da Yeon Tae Seo.

Tại sao Yeon Tae Seo lại nhắm vào Jeon Jungkook?

Hiểu ra rồi, Min Yoongi càng ghét bản thân mình hơn, ghét sự sơ suất của mình.

Anh nghĩ rằng mọi thứ đã thanh toán xong, nhưng đối với Yeon Tae Seo, có lẽ không phải như vậy.

Xe đi được nửa chặng đường, cảm xúc của Min Yoongi đã hoàn toàn lắng xuống.

Sự bình tĩnh này có thể được hiểu như sự yên lặng trước cơn bão.

Tài xế taxi lái xe đến cổng khách sạn, thấy bên ngoài có rất đông người, trông như phóng viên.

Anh ta không quan tâm đến việc đó, chỉ muốn hành khách ngồi phía sau - người giống như một hung thần - nhanh chóng xuống xe.

Ban đầu anh ta tự tin dựa vào thân hình vạm vỡ của mình mà đón khách.

Nhưng khi thấy người ngồi sau xe, trông thì chỉnh tề, nhưng lại đầy vết máu, miệng còn có vết thâm như bị đấm.

Anh ta nhìn một lần qua gương chiếu hậu.

Phát hiện ra đôi mắt của người này, đen tối và lạnh lẽo, khiến da đầu anh ta tê dại.

Phóng viên rất nhạy bén, nhìn thấy có xe dừng trước khách sạn, lập tức chú ý đến.

Nhìn thấy Min Yoongi xuống xe, họ lao tới như ruồi bu vào.

Nhưng ngay lập tức, họ lại rút lui.

Không ai chịu đi, nhưng cũng không ai dám tiến lại gần.

Min Yoongi không buồn nói chuyện.

Với sự tự trách sâu sắc và cơn giận bị kìm nén, anh không muốn đối thoại với ai.

Yeon Tae Seo!

Anh hận không thể đập đầu tên đó xuống đất.

Người đàn ông trông như đã ngủ một đêm trong đống rác, vô cùng thảm hại.

Nhưng đôi chân, vòng eo, khuôn mặt đó, vẫn đẹp đến mức không thể tin nổi.

Đôi mắt hình lá liễu xinh đẹp như chứa lưỡi dao, nửa mở nửa khép, khẽ cau mày tỏ vẻ không hài lòng.

Các phóng viên vây quanh cảm thấy như có lưỡi dao đặt vào cổ họ, tự động nhường đường.

Anh bước vào, lên cầu thang rồi quay lại nhìn.

Nhìn đám người của đoàn phim chặn các phóng viên, anh ra lệnh: "Ghi lại tên tất cả những phóng viên này."

Ghi lại để làm gì, anh không nói.

Nhưng những phóng viên có mặt đều cảm nhận được lời đe dọa trong câu nói này.

Họ là ngành nghề phụ của giới giải trí, không thể tách rời mà cũng không thể dễ dàng đắc tội, nhưng thực sự rất thông minh.

Có những người, thật sự không thể đắc tội.

Tầng ba khách sạn,

Oh Han Bin vẫn đứng canh trước cửa phòng của Yeon Tae Seo, hễ thở ra là muốn chửi vài câu, không lúc nào ngừng nghỉ.

Lúc đầu, người bên trong còn đáp trả.

Về sau, không biết là mệt hay là sợ, chẳng còn động tĩnh gì.

Đạo diễn Seo nhìn cổ tay sưng tấy của Oh Han Bin, khuyên cậu tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra.

Oh Han Bin chỉ lắc đầu: "Tôi không đi, tôi đi rồi anh ta sẽ chạy mất."

Min Hyeri lúng túng đứng bên cạnh, cầm một chai nước trong tay.

Cậu không làm được gì, chỉ nhìn thấy Oh Han Bin có vẻ khát, liền vặn nắp chai đưa tới.

Xong việc lại cầm chai về.

Ôm trong lòng, như tìm kiếm cảm giác an toàn.

Trong đoàn phim xảy ra chuyện lớn như vậy, tất nhiên không thể tiếp tục quay phim.

Đạo diễn Seo cho tất cả mọi người nghỉ một ngày.

Các diễn viên khác tò mò nhìn, nhưng không ai dám can thiệp.

Giới giải trí là một vũng bùn, ai biết nếu xen vào chuyện này, điều gì sẽ xảy ra với mình.

Jeon Jungkook có quan hệ rất tốt trong đoàn phim, không phải không ai muốn đến bệnh viện thăm.

Nhưng gặp hai đại gia đánh nhau, ai dám nhìn thêm, người khác vừa nghe cũng không dám đi.

Đạo diễn Seo cũng không dám đi thăm Jeon Jungkook.

Ông sợ Oh Han Bin làm gì quá khích.

Tất nhiên, ông cũng sợ Yeon Tae Seo chạy mất.

Nếu mọi chuyện thực sự liên quan đến Yeon Tae Seo, sau này hai vị đại gia kia truy cứu, thật sự không biết làm sao giải thích.

Đạo diễn Seo có thể yên tâm đứng đây, cũng vì đã để phó đạo diễn đến bệnh viện dò la tin tức.

Biết rằng Jeon Jungkook bị thương không quá nghiêm trọng, ông thật sự muốn cảm ơn trời đất.

Sau khi Min Yoongi lên lầu, những người vốn dĩ đang thò đầu ra nhìn đều lập tức rút vào phòng mình.

Không có chỗ trốn, họ dán sát người vào tường, muốn chui vào kẽ hở tường.

Oh Han Bin thấy Min Yoongi đến, không còn sợ hãi như trước, vốn dĩ đang ngồi dưới đất liền đứng dậy.

Cậu biết từ đạo diễn Seo rằng Jeon Jungkook không sao, liền thẳng thắn nói: "Yeon Tae Seo ở trong phòng, không chịu ra."

Rồi, Oh Han Bin cảm thấy vai mình nặng trĩu.

Là người đàn ông luôn coi thường cậu, vỗ vai cậu.

Như an ủi, lại như khen ngợi.

Không biết sao, Oh Han Bin bỗng nhiên thấy nóng mắt.

Sau đó, cậu nhìn thấy Min Yoongi bước đến trước cửa phòng.

Không nói gì, giơ chân đạp mạnh vào cửa.

Đây là khách sạn tốt nhất trong thị trấn, cửa chất lượng khá tốt, còn khóa trái.

Ít nhất, Oh Han Bin đã đạp nhiều lần, nhưng không mở được.

Nhưng cú đá của Min Yoongi, cả bức tường như rung chuyển.

Cửa phòng, tất nhiên là bị đạp văng ra.

Cửa đột nhiên bị đá văng, Yeon Tae Seo đang cầm điện thoại đăng Line giật mình run rẩy.

Thấy người vào là ai, anh ta chỉ muốn nhảy qua cửa sổ ra ngoài.

Nhưng, ngoài dự đoán.

Min Yoongi không lao vào đánh gã.

Người đàn ông một tay đầy vết máu khô đáng sợ.

Anh ta liếc nhìn cái bàn đầy đồ lặt vặt.

Một cái quét tay, dọn sạch mọi thứ trên đó.

Ngồi xuống với dáng vẻ uy nghi.

Anh ta không có cảm xúc gì: "Tự lăn tới đây, hoặc tôi sẽ đập gãy chân cậu, kéo cậu như kéo chó chết tới."

Đạo diễn Seo tưởng rằng mình sẽ thấy một con rồng phun lửa.

Không ngờ Min đại gia lại bình tĩnh như vậy, ông thở phào nhẹ nhõm.

Rồi ông thấy Yeon Tae Seo chạy tới, trước tiên bị đá vào đầu gối, khi cúi xuống theo phản xạ, lại bị đá vào vai, ngã lăn ra.

Người đá xong, lại ngồi vững trở lại, không thấy chút tức giận nào.

Không biết hai cú đá này có lực bằng cú đá cửa lúc nãy không.

Dù sao thì Oh Han Bin đứng sau Min Yoongi và đạo diễn Seo ở cửa đều nghe thấy một tiếng gãy xương khó tả nhưng rất rõ ràng.

Cú đá này, không biết đã gãy xương đòn hay xương sườn của Yeon Tae Seo.

Dù sao thì nghe cũng thấy rất đau.

Yeon Tae Seo đâu chịu nổi đau đớn như vậy, mặt lập tức trắng bệch như ma.

Tay giơ lên ở chỗ xương đòn, định chạm vào nhưng không dám, đau đến nhe răng nhăn mặt, liên tục cầu xin:

"Min thiếu, tôi thật sự không biết gì, họ vu oan cho tôi! Anh không thể không tin tôi, chúng ta từng bên nhau mà..."

Min Yoongi không đợi anh ta nói hết: "Cậu là cái thá gì mà cũng xứng đáng nhắc đến từ "oan ức"?"

Anh bảo Oh Han Bin lấy điện thoại của Yeon Tae Seo.

Điện thoại có mật khẩu nhưng Min Yoongi vào quá đột ngột, màn hình vẫn sáng, cầm lên là có thể sử dụng.

Min Yoongi lướt qua LineChat, không tìm thấy gì hữu ích.

Anh hỏi Oh Han Bin, ai phụ trách vụ nổ.

Oh Han Bin nói tên, rồi thêm một câu: "Kang Ji Hu đang bị nhốt ở phòng bên cạnh."

Min Yoongi tìm kiếm ba chữ Kang Ji Hu, tìm thấy cuộc trò chuyện giữa Yeon Tae Seo và Kang Ji Hu.

Không ngạc nhiên, chẳng có gì.

Yeon Tae Seo nhịn đau, vừa ấm ức vừa phẫn nộ: "Min thiếu, tôi thừa nhận... tôi thừa nhận tôi rất ghen tị, nhưng tôi thật sự không có gan đó..."

"Tôi nói gì mà cậu đã vội vàng giải thích?" Min Yoongi hỏi.

Vốn đã đau đến rơi nước mắt, cảm xúc ấm ức đã chuẩn bị sẵn của Yeon Tae Seo, hô hấp đột nhiên ngưng lại.

Min Yoongi cười khẩy: "Cậu là loại người thấy tiền là sáng mắt, làm gì có chuyện cậu tự dưng kết bạn với một người phụ trách vụ nổ vô danh?"

Yeon Tae Seo đau đến mức không nói trọn vẹn câu nào.

Nhưng không nói thì sẽ mất mạng: "Tôi... tôi cũng không biết kết bạn với anh ta từ khi nào, người trong đoàn phim nhiều như vậy, có thể là do tụ tập gì đó rồi thêm vào. Nếu anh không thích, tôi sẽ xóa ngay bây giờ."

Min Yoongi là ai?

Những anh em dưới quyền anh, có những người còn ranh mãnh, giảo hoạt và quỷ quyệt hơn kẻ này không biết bao nhiêu.

Những hành động nhỏ của họ không thoát khỏi mắt anh, huống hồ là kẻ này.

Anh cười nhẹ, nhưng mắt không hề có ý cười: "Xóa tin nhắn nhanh như vậy, cậu có biết, việc khôi phục lại rất dễ dàng không?"

Sau đó, trên mặt Yeon Tae Seo rõ ràng hiện lên một tia hoảng loạn.

Oh Han Bin nhận thấy điều này, lập tức nổi điên: "Còn nói không phải! Không phải anh, anh sợ cái gì? Anh khóa cửa trốn làm gì?"

"Tôi không làm gì cả! Không khóa cửa, chẳng lẽ đợi cậu như chó điên đến cắn tôi sao?"

Yeon Tae Seo nhìn Oh Han Bin, khuôn mặt vì đau mà trở nên vặn vẹo: "Là các người luôn bắt nạt tôi, luôn coi thường tôi, bây giờ còn vu oan cho tôi..."

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Chương sau:

Anh đi ra khỏi cửa được vài bước, rồi quay lại, nhìn cái bình giữ nhiệt trên bàn, cầm lên lắc lắc, thấp giọng nói:

"Thật sự không thể đợi thêm một phút nào."

Min Yoongi nhìn Yeon Tae Seo, vì nhắc đến Jungkookie mà giọng nói khá dịu dàng: "Hay là, cậu trả một chút lãi cho kookie trước."

~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro