Chương 76.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Khách sạn nơi đoàn phim đang ở nằm ở trung tâm thị trấn.

Từ khách sạn đến bệnh viện, chỉ mất hơn hai mươi phút đi xe.

Khi Kim Taehyung đến nơi, các phóng viên vẫn vây quanh cửa khách sạn như những con linh cẩu.

Sau đó, họ lại một lần nữa thất vọng.

Lần này người đàn ông đến khách sạn, trên mặt cũng có vết thương, khiến họ không khỏi nhớ đến người trước đó đã vào trong.

Tất nhiên, họ cũng khó mà trêu chọc được người này.

Phóng viên rất nhạy bén.

Người như vậy, cũng không ai dám cản đường.

Trong phòng, Min Yoongi đang làm một số thứ trông rất nguy hiểm.

Đạo diễn Seo rất ghét những chuyên viên nổ của đoàn phim, ai nấy đều không đáng tin.

Người bị tháo tay kia, nhận tiền để hại người.

Còn một người nữa, lại dám mang bán thành phẩm đến khách sạn để làm, bây giờ lại tự thú, bị phát hiện ra.

Mặc dù chỉ là một bản thành phẩm, nhưng rất nguy hiểm!

Điều khiến ông cảm thấy nguy hiểm hơn là người đàn ông ngồi trên ghế sofa chơi đùa với những thứ đó, kỹ năng của anh ta... rất thuần thục!

Min thiếu, anh... có phải muốn sửa xong thứ này rồi buộc lên người Yeon Tae Seo không?

May mắn thay, khi đạo diễn Seo đang hoảng loạn thì Kim Taehyung "điềm tĩnh và kiên định" xuất hiện.

Đạo diễn Seo như gặp lại cha mẹ tái sinh, niềm nở dẫn Kim đại lão vào phòng Min Yoongi đang ngồi.

Cửa phòng mở toang, bên trong chỉ có ba người.

Oh Han Bin đứng bên cạnh ghế sofa, Min Yoongi ngồi trên ghế, chơi đùa với đống đồ trên bàn.

Người co rúm trong góc tường, mặt mày tái nhợt, là Yeon Tae Seo.

Yeon Tae Seo hối hận đến mức ruột gan đều xanh lè.

Sớm biết chuyện sẽ bị phát hiện nhanh như vậy, Min Yoongi lại có thể tàn nhẫn đến mức này, anh ta ăn gan hùm cũng sẽ không đụng đến một sợi tóc của Jeon Jungkook.

Bây giờ, nói gì cũng đã muộn.

Hắn tất nhiên biết những thứ Min Yoongi đang chơi đùa là gì.

Nhưng Min Yoongi định cho nổ chết mình sao?

Sau này mình sẽ bị thủng ruột, mù mắt, hay què chân?

Khi Yeon Tae Seo đang tuyệt vọng, nhìn thấy người đến, mắt anh ta sáng lên.

Không ngần ngại lao tới, muốn cầu cứu.

Dù Kim Taehyung và Jeon Jungkook có vẻ cũng không phải quan hệ bình thường, nhưng ít nhất người này trông giống một người bình thường.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, người bình thường đó đá một phát vào đầu gối anh ta.

Người đàn ông có vẻ ngoài anh tuấn, dáng vẻ kiêu ngạo và lãnh đạm, đầy tiếc nuối và ghê tởm:

"Bài học lần trước, quên nhanh như vậy, là lỗi của tôi."

Anh đáng lẽ phải đuổi Yeon Tae Seo ra khỏi đoàn phim từ trước.

Lỗi gì?

Đạo diễn Seo hoàn toàn không hiểu.

Nhưng ông có thể nhìn thấy bằng mắt.

Vị cứu tinh khó khăn lắm mới đợi được, kéo một cái ghế, ngồi đối diện với Min thiếu.

Có ý định khuyên giải.

Nhưng... không phải vậy.

Min Yoongi vừa ngẩng đầu lên nhìn một cái, đã rất tự nhiên chia một nửa đống đồ mình đang loay hoay cho Kim Taehyung.

Đạo diễn Seo: "..." Ông cảm thấy khó thở.

Hai người này làm sao vậy?

Chẳng lẽ... nhìn qua đã thấy rất ăn ý!!!

Có thêm người trợ giúp, tốc độ được nhân đôi.

Thêm nữa, những thứ ban đầu vốn là sản phẩm bán thành phẩm, chỉ hai mươi phút sau cơ bản đã xong xuôi.

Kim Taehyung đứng lên trước, phải những mảnh vụn trên quần áo: "Đạo diễn Seo, chọn một cảnh nổ đơn giản."

Nói xong, anh nhìn qua Yeon Tae Seo đang thu mình ở góc tường: "Cậu ta thế này chắc không cần hoá trang thêm, đúng lúc quay một cảnh khiến mọi người đều hài lòng."

Đạo diễn Seo: "..."

Trong lòng ông điên cuồng hét lên: không hài lòng! Rất sợ hãi! Hoàn toàn không biết phải làm sao!

Nhưng đến khi nói ra, chỉ thốt được vài từ đơn giản: "Có phải, không ổn lắm không?"

Nhưng ngay giây sau, đạo diễn Seo lập tức im bặt.

Vì Min Yoongi cũng đứng dậy.

Anh bình thản nhìn qua: "Không đồng ý, chẳng lẽ đạo diễn Seo muốn tự mình thử?"

Nửa giờ sau, Yeon Tae Seo bị đưa đến một trường quay tạm thời của đoàn phim.

Khá thích hợp cho cảnh nổ.

Tất nhiên, việc đưa cậu ta ra không mấy suôn sẻ.

Yeon Tae Seo muốn vùng vẫy, nhưng bị Min Yoongi nhanh chóng làm cho ngất xỉu.

Trước những phóng viên giải trí trước cửa khách sạn, Kim Taehyung tùy tiện kéo một phó đạo diễn, để anh ta đội đồ lên đầu, lao ra khỏi khách sạn chạy khắp nơi.

Dễ dàng, đã dẫn dụ được đám người đó rời đi.

Chẳng bao lâu sau, Jeon Jungkook bị điện thoại đánh thức.

Đạo diễn Seo giọng như khóc: "Jeon thiếu, cậu có thể gọi cho Min thiếu và Kim thiếu được không?"

Đạo diễn Seo thực sự hết cách, nếu không cũng không quấy rầy Jeon Jungkook.

Jeon Jungkook nhận điện thoại, tâm trạng rất phức tạp.

Tóm lại, ý đạo diễn Seo là vết thương của cậu có liên quan đến Yeon Tae Seo.

Và bây giờ, Min Yoongi và Kim Taehyung đang báo thù cho cậu.

Cách làm có hơi cực đoan.

Một người muốn giết người, một người tích cực đưa dao.

Đạo diễn Seo không nghĩ tới việc để Jeon Jungkook làm chuyện lớn hóa nhỏ.

Jeon Jungkook tuy không bị thương nặng, nhưng đó là do may mắn của cậu tốt, lại được Min thiếu bảo vệ.

Điều này không thể trở thành lý do giảm trách nhiệm của Yeon Tae Seo.

Nhưng ông không mong mọi việc diễn ra theo cách này.

Nếu đoàn phim thật sự có người chết, tâm huyết gần nửa năm của mọi người trong đoàn sẽ tan thành mây khói.

Ý của đạo diễn Seo là báo cảnh sát.

Nhưng làm thế, ông còn hơi sợ, nên muốn hỏi ý kiến của Jeon Jungkook.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, như đang cân nhắc.

Đạo diễn Seo không nhịn được nín thở.

Rất nhanh, ông nghe thấy giọng nói: "Chú Seo, tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý, chú đừng lo."

Rồi... rồi điện thoại bị cúp máy.

Nhìn điện thoại bị cúp, đạo diễn Seo đầy dấu hỏi.

Là đồng ý hay không đồng ý?

Trong mắt ông, tuy Jeon Jungkook còn trẻ, nhưng là người rất điềm tĩnh.

Có sự trưởng thành và lạnh lùng giống hệt Kim thiếu.

Ông có lẽ có thể yên tâm.

Nhưng, bài học từ những sự việc trước vẫn còn đó.

Ông vốn nghĩ Kim thiếu đủ trưởng thành và lạnh lùng, giờ đã...

Chưa kể, bản thân Jeon Jungkook là người bị thương.

Vì vậy, đạo diễn Seo không dám chắc chắn điều gì nữa.

Giờ ông thực sự rất muốn để đầu mình va vào cửa một cái thật mạnh, dùng đau đớn để giảm bớt mệt mỏi.

Nhưng nghĩ đến đây là nhà vệ sinh trên xe của đoàn làm phim, ông lại nhịn được.

Thôi, cứ làm hết sức, nghe theo số phận.

Những gì có thể làm, ông đã làm hết rồi.

Còn về việc khác, cầu xin cho Yeon Tae Seo sao?

Đạo diễn Seo không làm được.

Ông tất nhiên cũng thiên vị Jeon Jungkook.

Câu "tội đáng chết" không hề oan ức cho Yeon Tae Seo, tên đó tự cầu may mắn cho mình đi.

Jeon Jungkook cúp máy, liền nghe thấy một giọng "u u" từ trong bóng tối:

"Jeon thiếu, cần bật đèn không?"

Lúc này cậu mới chú ý thấy có ánh sáng yếu ớt từ nhà vệ sinh.

Là ánh sáng lọt ra từ khe cửa nhà vệ sinh nửa mở.

Dựa theo ánh sáng đó, có thể thấy có một chiếc ghế đặt sát tường đối diện.

"Trợ lý Choi? Bật đèn đi." Jeon Jungkook nói.

Cậu dùng tay che mắt để thích nghi với ánh sáng đột ngột.

Đèn bật sáng, trợ lý Choi chú ý thấy cậu thiếu niên trên giường, tóc mái hơi ẩm, chắc là đã đổ mồ hôi.

Anh liền hỏi xem cậu có cần thay bộ quần áo sạch sẽ không.

Trợ lý Choi rất có kinh nghiệm trong việc mua quần áo.

Dù là mua cho ông chủ, nhưng anh vẫn rất chu đáo, mua cho mỗi người ba bộ.

Có chuẩn bị sẽ không có gì bất trắc.

"Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"

"1 giờ 40 phút, trong lúc cậu ngủ, y tá đã đến tiêm thuốc an thần và giảm đau, không biết cậu cảm thấy đỡ hơn chưa?" Trợ lý Choi đứng bên giường.

Về việc tiêm thuốc, Jeon Jungkook có chút ấn tượng.

Cậu thực sự muốn thay bộ quần áo, nhưng do vết thương ở vai, không thể tự mình hoàn thành việc này.

Nếu để trợ lý Choi giúp...

Nghĩ đến xu hướng của mình, dường như cũng không ổn, Jeon Jungkook liền từ chối.

Trợ lý Choi lại muốn hỏi cậu có cần ăn gì không.

Chỉ mới nói đầu câu, đã thấy cậu thiếu niên nửa ngồi trên giường, cánh tay không bị thương hơi nâng lên.

Đó là dấu hiệu bảo anh tạm thời không nói gì.

Cảm giác quen thuộc lại đến, trợ lý Choi nghĩ.

Nhiều lúc, ông chủ của anh khi đang gọi điện hoặc suy nghĩ gì đó, cần người xung quanh im lặng, đều có động tác như vậy.

Thậm chí không cần nói gì.

Khí chất không thể diễn tả, khiến những người xung quanh tự giác im lặng.

Và bây giờ, trợ lý Choi cũng cảm nhận được khí chất đó từ cậu thiếu niên đang cuốn chăn quanh người trên giường.

Khí chất lý tưởng và không thể chối cãi, khiến người khác vô thức nghe theo.

Thật kỳ lạ.

Trợ lý Choi nghĩ.

Anh đã theo ông chủ được 5 năm, nhiều giao dịch của tập đoàn cũng đã đứng ra đàm phán.

Đã gặp nhiều người có thân phận không nhỏ, nhưng người có khí chất như vậy, đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng Jeon thiếu...

Rõ ràng cậu chỉ là một người trẻ hơn anh, chưa từng bước vào chốn công sở.

Jeon Jungkook không biết đến sự nghi ngờ của trợ lý Choi.

Cậu cần một không gian yên tĩnh để suy nghĩ về những điều đạo diễn Seo nói với cậu.

Tổng thể cảm giác, là rất ngạc nhiên, sau đó là cảm thấy không đáng.

Bình tâm mà nói, trước đây cậu chỉ coi Min Yoongi như một người bạn bình thường.

Và còn là một người bạn kỳ quái, không để ý đến ý muốn của cậu, gây cho cậu không ít phiền toái.

Còn về Kim Taehyung, mặc dù họ đã có những tiếp xúc thân mật đến không còn khoảng cách, nhưng đó chỉ là để thỏa mãn một số nhu cầu sinh lý. Cũng phải được xếp vào loại bạn bình thường.

Giờ đây, hai người mà cậu coi là bạn bình thường này, lại vì cậu bị thương mà đứng ra bảo vệ cậu.

Vì thế mà nổi giận, thậm chí có khuynh hướng bất chấp tất cả.

Nói không cảm động, đó là nói dối.

Chỉ là việc dùng cách nổ tung để khiến Yeon Tae Seo chịu đựng nỗi đau tương tự....

Jeon tổng không có nhiều kinh nghiệm về mặt này.

Chủ yếu là vì giáo dục cậu nhận được trước đây và pháp luật xã hội, không cho phép xảy ra những chuyện như vậy.

Cậu tự hỏi mình, có muốn làm thế không?

Câu trả lời là chắc chắn.

Jeon Jungkook không phải người lấy ơn trả oán.

Về mặt này, cậu tuân theo nguyên tắc là hại người chi tâm bất khả hữu, phòng người chi tâm bất khả vô. ( Editor: Tâm hại người không nên có, lòng phòng người thì không thể không có.)

Nếu cần thiết, tất nhiên là lấy răng trả răng.

Nhưng trong thế giới của cậu, cách lấy răng trả răng là đi theo con đường pháp luật.

Ví dụ như hiện tại, chất nổ.

Nếu thật sự dùng nó trên người bình thường, từng phút từng giây sẽ trở thành khách mời thường trực trên kênh pháp luật, cần phải đeo còng tay.

Còn thế giới này, dù được xây dựng từ thế giới cũ của cậu, từ văn hóa, phong tục đến thế giới quan đều rất giống.

Nhưng khi liên quan đến các nhân vật chính, một số quy tắc sẽ trở nên mờ nhạt.

Ví dụ như việc dùng chất nổ, đó thuộc về một điểm mù.

Nhưng dù vậy, Jeon Jungkook vẫn quyết định ngăn chặn việc này.

Tất nhiên, có thể không phải ngăn chặn hoàn toàn.

Nếu phải làm thế, cậu muốn chính mình là người ra tay.

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Chương sau:

Trợ lý Choi nghe thấy Jeon Jungkook nói chuyện với người ở đầu dây bên kia, thân thiết và gần gũi.

Điều này khiến anh không khỏi có cảm giác không lành.

Hóa ra Jeon Jungkook đã quen thuộc với Min thiếu đến vậy sao?

Hay là ông chủ của mình... đã bị loại bỏ rồi?

Nghĩ đến vẻ mặt u ám của ông chủ, trợ lý Choi cảm thấy mình sắp bước vào giai đoạn khó khăn của cuộc đời.

~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro