Chương 82.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Việc Jeon Jungkook làm tại trụ sở Điền Thị Giải Trí, Kim Taehyung biết ngay lập tức.

Không phải anh cài gián điệp bên cạnh Jeon Jungkook.

Mà là một phần cổ phần của Điền Thị Giải Trí mà anh mua trước đây, có người đại diện tham dự cuộc họp cổ đông.

Tin tức Điền Thị Giải Trí thay chủ tịch, người của anh ngay lập tức báo cáo.

Kim Taehyung bảo họ mở video.

Phần sau, anh thấy thiếu niên đó làm thế nào để nắm quyền kiểm soát công ty.

Kim Taehyung rất tự hào.

Anh đã sớm biết rằng đứa trẻ này phù hợp với những điều này.

Thiếu niên đứng đó, rực rỡ hơn cả tưởng tượng của anh.

Ngọn lửa khao khát muốn có được cậu, càng cháy mạnh hơn.

Giống như những gì anh từng tưởng tượng, cậu thực sự như vầng trăng giữa đám mây, như cơn gió lướt qua tay.

Không thể giữ được, không thể nắm bắt.

Chỉ có thể hiến dâng trái tim mình, mới có cơ hội chiếm được trái tim của thiếu niên đó.

Để cậu vui vẻ ở lại bên mình.

Nghĩ vậy, Kim Taehyung ngồi không yên trong văn phòng.

Trong đầu anh hình ảnh thiếu niên nhẹ nhàng nhưng khiến Jeon JunWoo mất mặt, tự tin kiêu ngạo đưa ra lời cam kết với các cổ đông.

Mỗi một hình ảnh đều khiến anh mê mẩn.

Khiến anh máu nóng dâng trào, muốn cậu trong lòng, lại muốn hòa cậu vào cơ thể mình, không bao giờ chia lìa.

Đồng thời, Kim Taehyung cũng cảm thấy nguy cơ lớn.

Ví dụ như người đàn ông đã ấn Jeon JunWoo vào tường.

Người đàn ông đó có ngoại hình, khí chất đều mang lại cảm giác quen thuộc.

Tổng thể mà nói, không tệ.

Một người như vậy xuất hiện bên cạnh thiếu niên, Kim Taehyung như ngồi trên đống lửa.

Anh ta là ai?

Trên đường đi, Kim Taehyung nhận ra cảm giác quen thuộc đó là gì.

Dù video chỉ là một đoạn ngắn, trọng tâm của anh vẫn tập trung vào Jeon Jungkook.

Nhưng người đàn ông đó, bây giờ nghĩ lại, có vài điểm giống anh!

Không phải ngoại hình, khí chất hay điều gì khác.

Là sự mạnh mẽ, gọn gàng, thuộc về vẻ đẹp của người đàn ông.

Nghĩ đến đây, Kim Taehyung mặt tối sầm lại.

Anh tất nhiên không tự tin đến mức nghĩ rằng, Jeon Jungkook vẫn còn cảm tình với mình, nên bên cạnh cậu có người giống mình.

Bởi vì anh đã rõ ràng nói, mình có thể để thiếu niên muốn gì được nấy.

Nhưng thiếu niên vẫn từ chối anh.

Rõ ràng, cậu thích kiểu đó, đó là khẩu vị của cậu.

Thậm chí sau khi không cần anh, còn nhanh chóng tìm người khác.

Thật là đứa trẻ vô tâm!

Kim Taehyung tức giận nghĩ, cảm thấy ghen tuông đã tràn ngập lồng ngực, khiến thái dương anh đập thình thịch.

Trợ lý Choi lái xe, luôn cảm thấy sau gáy lạnh lẽo.

Bên ngoài đang có tuyết, chẳng lẽ là máy sưởi trong xe không đủ ấm?

Nghi ngờ vậy, anh định điều chỉnh nhiệt độ trong xe.

Nhưng chưa kịp làm gì, đã thấy qua gương chiếu hậu, ông chủ mình kéo lỏng cà vạt, như bị nghẹt thở, lại như đang nóng.

Được rồi, anh biết tại sao cảm thấy sau gáy lạnh rồi.

Rõ ràng tâm trạng ông chủ không tốt, giống như biến thành một chiếc máy điều hòa tự động siêu mạnh.

Trợ lý Choi trong lòng thở dài.

Nếu ông chủ định đi gặp Jeon thiếu, mặt mày khó coi thế này sao được?

Jeon thiếu là người có tính tình rất tốt, nhìn qua như một viên ngọc ấm áp.

Rõ ràng, người như vậy chỉ thích nhẹ nhàng chứ không thích cứng rắn.

Tất nhiên, trên đời này đa số mọi người đều thích nhẹ nhàng chứ không thích cứng rắn.

Giống như bạn gái của anh, khi tức giận thì từng sợi tóc đều tỏ ra căng thẳng.

Nhưng nếu biết kiên nhẫn dỗ dành, dù đôi khi phải khóc kêu nữ hoàng đại nhân tha mạng, ít nhất vẫn giữ được mạng sống.

Và bản thân anh, cũng vì thế mà không phải trở lại làm chó độc thân.

Đã có thể sống những ngày rải cơm chó cho người khác, làm sao có thể trở lại làm chó độc thân được nữa.

Rõ ràng là không thể!

Sau khi suy nghĩ rất lâu, trợ lý Choi vẫn quyết định mở lời:

"Ông chủ, Jeon thiếu là người theo đuổi chất lượng cuộc sống, gần đây lại vừa xuất viện, đúng là lúc tâm trạng không tốt. Nếu ngài đã định gặp cậu ấy, hay là mua chút quà..."

Người ngồi sau đang tỏa ra hơi lạnh.

Trong đầu Kim Taehyung thậm chí không thể kiểm soát được, hình ảnh cậu bé và người đàn ông lạ kia ở bên nhau cứ hiện lên:

"..."

Sau một chút suy nghĩ, anh lại tỏ ra hài lòng và có phần mong đợi.

Nhưng mua quà...

Chuyện mua quà, dù là tặng bạn bè hay đối tác, trước đây đều do trợ lý Choi xử lý.

Kim Taehyung gần như theo phản xạ mà nói, định bảo trợ lý Choi đi chuẩn bị.

Nhưng sau đó anh lại ngừng lại.

Nếu chính anh chọn quà, liệu cậu bé có thích không?

Chỉ là bây giờ thời gian gấp gáp, nếu chuẩn bị quà mất quá nhiều thời gian, có khi người đã đi mất.

Đúng lúc đi ngang qua một tiệm hoa, trợ lý Choi gợi ý ông chủ mua một bó hoa.

Nhưng chưa kịp gợi ý nên mua loại hoa gì, đã thấy ông chủ mở cửa xe, dáng vẻ hơi nôn nóng bước vào tiệm.

Mười phút sau, trợ lý Choi nhìn ông chủ cầm một bó hoa hồng lớn trở lại.

Người đàn ông luôn trầm tĩnh, lạnh lùng, khuôn mặt cương nghị được bó hoa hồng rực rỡ tôn lên, sự kết hợp giữa nhiệt huyết và sự kiềm chế thực sự khiến người ta không thể rời mắt.

Nếu cười một chút thì càng tuyệt, trợ lý Choi nghĩ.

Nhưng anh cũng không dám yêu cầu quá nhiều.

Người ta cần phải tiến bộ từng chút một.

Jeon thiếu nhận được hoa chắc sẽ rất thích, và khi ông chủ nếm được vị ngọt, tốc độ tiến bộ trong một số khía cạnh của đàn ông nhanh đến nỗi không cần anh dạy thêm gì nữa.

Xe khởi động lại năm phút sau, người đàn ông ở ghế sau ôm bó hoa hồng đã hắt hơi không dưới năm lần.

Dù vậy, anh vẫn từ chối đề nghị để hoa ở ghế trước của trợ lý Choi.

Anh không chỉ ôm hoa, mà là ôm trái tim của mình.

Phải luôn ôm nó, cho đến khi đưa đến trước mặt Jeon Jungkook, nói với cậu bé rằng mình thích cậu.

Tuy nhiên, Kim Taehyung cuối cùng cũng đặt bó hoa sang bên cạnh mình và mở cửa sổ.

Anh hắt hơi không sao, nhưng hoa bị hỏng thì không được.

Tuyết từ bên ngoài lùa vào trong xe.

Trợ lý Choi ngồi ghế trước cũng thấy lạnh, lại nghĩ đến khuôn mặt bị gió thổi đỏ bừng của ông chủ, thực sự không biết nói gì.

Nhưng có một điều có thể chắc chắn.

Điều chắc chắn là cái hợp đồng bao nuôi kia thật sự chẳng còn nghĩa lý gì nữa.

Chỉ mong ông chủ tiến độ nhanh một chút.

Đợi sau này khi Jeon thiếu đã thuộc về ông chủ, anh sẽ có nhiều cơ hội phục vụ tận tình, ngày được nhận tiền thưởng sẽ còn nhiều.

Kim Taehyung trước đây chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với hoa, không biết mình bị dị ứng với phấn hoa.

Nhưng những điều này không quan trọng.

Nếu cậu bé thích, anh có thể mua hàng ngày.

Thậm chí mua cổ phần cửa hàng hoa cũng được.

Bị gió lạnh thổi cả đoạn đường, Kim Taehyung không cảm thấy lạnh chút nào.

Chỉ muốn nói nhanh thêm chút nữa, để sớm gặp được Jeon Jungkook, cùng cậu ăn bữa tối.

Đã lâu rồi họ không ngồi xuống ăn một bữa tử tế.

Kim Taehyung nghĩ, vừa mong đợi vừa có chút kích động, không thể chờ đợi được nữa.

Nhận ra bản thân không còn lạnh lùng như trước đây, nhưng cũng không quan tâm.

Vô thức, trong mắt anh hiện lên ý cười.

Nhưng khi thực sự gặp người đó.

Mọi sự mong đợi biến thành cơn thịnh nộ và lúng túng, xe còn chưa dừng hẳn anh đã mở cửa lao ra.

Jeon Jungkook mặc bộ vest trong nhà, nhưng bên ngoài lạnh, đã chuẩn bị áo khoác lông vũ.

Áo khoác lông vũ ban đầu chỉ khoác hờ trên vai.

Nhưng khi ra cửa, thấy tuyết rơi như lông ngỗng, cậu cảm thấy lạnh.

Jung Hoseok rất tinh mắt, để Jeon Jungkook đứng dưới mái hiên tạm thời tránh gió tuyết, định kéo khóa áo khoác dài của Jeon Jungkook lên.

Nhưng khóa kéo mới được kéo lên một nửa, anh ta đã bị một bóng người lao tới đấm thẳng vào mặt.

Cú đấm bất ngờ và cực mạnh.

Jung Hoseok lùi lại mấy bước mới đứng vững.

Trong miệng cảm nhận được vị mặn, là răng đã làm rách niêm mạc miệng.

Jeon Jungkook ban đầu vì tốn nhiều năng lượng, có chút mệt mỏi, đang mải cúi đầu suy nghĩ.

Bị tình huống bất ngờ làm kinh ngạc, ngẩng lên đã thấy đôi mắt đen láy của Kim Taehyung.

Người này rõ ràng mắt đen như đáy giếng.

Nhưng Jeon Jungkook có thể cảm nhận được ngọn lửa giận dữ ẩn chứa trong đôi mắt đó.

Không biết người này nổi điên gì nữa.

Jeon Jungkook không quan tâm đến anh, hỏi Jung Hoseok có sao không.

Jung Hoseok đứng dậy, lau vết máu ở khóe miệng, nhìn Kim Taehyung với vẻ giận dữ.

Nhưng thực ra trong lòng anh ta có chút e dè.

Người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, mặc dù mặc vest, nhưng rõ ràng là rất mạnh.

Cú tiếp cận nhanh như vậy, cú đấm vừa rồi, khiến anh ta nhớ lại cảm giác áp lực khi đối đầu với các bậc thầy trong quân đội.

Nhận tiền của người ta thì không thể rút lui.

Jung Hoseok tuy có e dè, nhưng nếu Jeon Jungkook gặp nguy hiểm, anh ta chắc chắn sẽ chiến đấu đến cùng.

Nhưng anh ta không ra tay ngay.

Không phải vì sợ, mà vì Jeon Jungkook có vẻ quen biết người này.

Thấy Jung Hoseok không sao, Jeon Jungkook thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó nhìn Kim Taehyung: "Anh đang làm gì vậy?"

"Em vì anh ta mà nói anh sao?" Cảm giác chua xót và uất ức chưa từng trải qua khiến Kim Taehyung siết chặt bó hoa trong tay.

Nhanh chóng nhận ra đây là quà, anh lại nới lỏng tay.

Nhưng anh nhìn Jung Hoseok, như một con thú bị thách thức lãnh thổ.

Cơ bắp toàn thân căng lên, giận dữ và đầy ghen tuông hỏi: "Anh ta là ai?"

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Chương sau:

"Jung Hoseok là người của tôi, hình như không liên quan gì đến Kim tổng, vô cớ ra tay, dường như không phải phong độ mà anh nên có."

"Em đã để ý người khác rồi, anh cần phong độ trước mặt em làm gì nữa." Kim Taehyung trừng mắt giận dữ.

Anh muốn vứt bỏ hoa hồng đi, nhưng lại không nỡ.

Cầm suốt cả đường đến đây mà.

Tay đã lạnh cóng, nhưng tay lạnh thế nào cũng không lạnh bằng trái tim lúc này.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro