Chương 87:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Jeon Jungkook nghĩ.

Dì Chan là người cậu mời từ nhà Kim Taehyung, việc này

khiến cậu cảm thấy có chút hối hận và lúng túng, không thể tỏ ra mạnh mẽ.

Jeon Jungkook gật đầu.

Rồi cậu nói với dì Chan rằng trời tuyết đường trơn, hay là ở lại phòng cho khách qua đêm.

"Jeon thiếu quên rồi sao, cậu đã gọi xe cho tôi, bảo vệ đã cho xe vào, có lẽ bây giờ đã đến dưới lầu."

Dì Chan vẫy tay, ánh mắt đầy mong đợi: "Hai người nói chuyện... nói chuyện cho tốt..."
(Editor: Dì Chan nói thiệt đi, dì là thuyền trưởng đúng không =)))

"..."

Jeon tổng mệt mỏi, muốn ngủ, kiểu ngủ không muốn gặp ai.

Khi dì Chan đi rồi, Kim Taehyung đóng cửa lại.

Ngay cả khi đóng cửa, anh vẫn nghiêng người nhìn cậu thiếu niên đang đứng đó, sợ rằng chỉ cần chớp mắt sẽ bỏ lỡ.

Ánh mắt tham lam và tập trung của Kim bá tổng, Jeon tổng đã thấy rất nhiều lần. Lúc nhìn cậu như vậy, anh còn ác ý hỏi cậu có muốn nữa không, có thoải mái không...

Khụ...

Jeon tổng nhận ra suy nghĩ của mình đã đi lệch hướng, ánh mắt lướt qua, đi vào bếp lấy nước.

Cậu vẫn đang tránh mặt anh, không muốn gặp anh sao?

Kim Taehyung không khỏi buồn bã, nhưng vẫn mặt dày đi theo sau cậu thiếu niên.

Và rồi,

Anh nhìn thấy vành tai của cậu thiếu niên hơi hồng lên.

Jeon tổng đang suy nghĩ, có phải mình quá thiếu gì đó nên mới dễ dàng nghĩ lung tung không.

Có lẽ nên tìm một tình nhân nhỏ thử xem, kiểu cao lớn mạnh mẽ.

Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị cậu bác bỏ.

Không chừng tình nhân nhỏ còn chưa được cậu đưa lên giường đã bị Min biến thái hoặc Kim bá tổng chặt ra thành từng mảnh rồi.

Thật là cuộc đời đầy gian truân.

Jeon tổng thở dài, quay người lại, liền bị giật mình.

Nước trong cốc bị đổ ra, ướt một chút lên tay.

Ngay sau đó, Kim Taehyung đã nhận lấy cốc, đặt sang một bên, rồi kéo cậu thiếu niên đến bên bồn rửa tay.

Jeon tổng nhìn người đàn ông với gương mặt lạnh lùng trước mặt.

Anh có đường nét rõ ràng, rất anh tuấn, nhưng không thô ráp, không có chút khiếm khuyết nào, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của cậu.

Nghĩ như vậy, nhưng vẫn phải rút tay ra.

Nhưng người đàn ông lại nhíu mày, dùng giọng nghiêm túc như đang gỡ bom, quát:

"Đừng đùa! Bị bỏng là chuyện đùa sao?!"

Thực ra, nước không nóng.

Jeon tổng giải thích: "Thực ra, cốc nước đó ấm, khi anh cầm không cảm thấy sao?"

Nói ra rồi, cậu lại giật mình.

Có lẽ, Kim Taehyung không hề để ý rằng cốc nước không nóng.

Anh rất lo lắng.

Lo lắng này, là vì mình sao?

Nghe lời của Jeon Jungkook, Kim Taehyung cũng sững sờ.

Anh nhìn xung quanh, rồi cúi người rút một tờ giấy, lau khô tay cậu thiếu niên vẫn còn ướt:

"Là lỗi của anh, đã làm em sợ."

Sau đó, sau đầu của Jeon tổng đã thất thủ.

Người đàn ông xoa một cái lên đó, rồi rót một cốc nước mới, gọi cậu: "Đi thôi, ra ngoài nói chuyện."

Jeon tổng: "..."

Đây là nhà của ai nhỉ?

Jeon tổng ngồi xuống ghế sofa, nhìn thấy Kim bá tổng đặt cốc nước trước mặt mình.

Cậu đẩy lại: "Dành cho anh."

Kim Taehyung không từ chối.

Sau đó, anh lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ từ dưới bàn trà, ngồi đối diện.

Ghế quá thấp và ghế sofa quá cao.

Dù anh cao lớn, nhưng lúc này lại thấp hơn cậu thiếu niên ngồi trên ghế sofa.

Đối mặt nhau, không giống như đang đàm phán, mà giống như một bên đầu hàng.

Kim Taehyung biết điều này có ý nghĩa gì, và đó chính là thái độ mà anh muốn biểu đạt.

Chiếc ghế đẩu là của dì Chan dùng để ngồi nhặt rau.

Kim bá tổng ngồi trên đó, đôi chân dài không biết để đâu, lưng cũng phải uốn cong theo ghế, trông hơi đáng thương.

Nhìn thì đáng thương, nhưng Jeon tổng rất căng thẳng.

Thái độ này của Kim bá tổng, thể hiện sự yếu đuối, còn đáng sợ hơn cả việc đe dọa hay dụ dỗ.

Jeon tổng quyết định tấn công trước.

Cậu từ khi người này vào cửa đã lúng túng, căn nguyên chính ở đây.

Cậu dũng cảm, có hơi không thoải mái nói: "Dì Chan không chịu ở lại Hãn Hải Quốc Tế, vì tôi đã mời bà ấy đến chăm sóc tôi."

Người đàn ông không ngạc nhiên, viền mắt khẽ cong: "Anh biết."

Jeon tổng: "...?"

Kim Taehyung cũng không giấu diếm: "Anh muốn để dì Chan ở lại với em, chuyện đó anh đã điều tra."

Khi đó, Kim Taehyung chưa bao giờ nghĩ rằng Jeon Jungkook sẽ chia tay anh một cách dứt khoát như vậy.

Anh nghĩ rằng vài ngày nữa Jeon Jungkook sẽ quay lại.

Thiết kế của Hãn Hải Quốc Tế vẫn không thay đổi.

Jeon Jungkook thích món ăn của dì Chan, dì Chan muốn đi, anh làm sao để bà ấy rời đi được, nhưng khi biết người thuê là Jeon Jungkook, anh để bà đi.

Cậu thiếu niên mở to đôi mắt hạnh, con ngươi có màu nhạt lấp lánh, giống như một con mèo cảnh giác và tò mò.

Khiến người ta rất muốn giữ cậu trong lòng, vừa muốn yêu thương, vừa muốn trêu đùa.

Kim Taehyung đan tay vào nhau, không biểu lộ cảm xúc.

Đôi mắt sâu thẳm khó lường, chăm chú nhìn người trước mặt: "Em muốn gì, anh cũng sẽ cho em."

"Anh nói chuyện đàng hoàng đi." Jeon tổng cố gắng giữ vẻ nghiêm túc.

Cậu cảm thấy Kim bá tổng đã hoàn toàn OOC, không thể nói những điều vô lý một cách hợp lý được sao. (Editor: OOC có thể hiểu là : bị mất hình tượng.)

Sau đó, Jeon tổng "nghiêm nghị" (không có) phát hiện ra sự khác thường của người đàn ông trước mặt,

Kim bá tổng mặc áo len ở nhà, đi dép lê, trông giống như chỉ sang nhà hàng xóm chơi.

Hàng xóm?!!!

Jeon tổng: "Người mới chuyển đến bên cạnh là anh?"

Kim Taehyung xác nhận câu trả lời này.

Biết cậu thiếu niên muốn hỏi gì, anh chủ động giải thích: "Anh muốn gần em hơn, Jungkookie, em không thể ngăn anh yêu em, anh cũng không thể, không chỉ là thích, anh yêu em, muốn ở bên em, lúc nào cũng muốn gặp em, em có thể từ từ suy nghĩ, nhưng xin hãy cho phép anh gần em hơn một chút, những ngày này anh luôn mất ngủ, sau khi chuyển đến đây, đã khá hơn nhiều"

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cậu, khuôn mặt hoàn hảo không tì vết hiện rõ trước mặt.

Nói những lời chân thành nhất, hoàn toàn phơi bày trái tim mình mà không có sự bảo vệ.

Jeon tổng hoàn toàn ngây ra.

Hôm nay là ngày hội tỏ tình sao?

Cảm giác thực sự rất phức tạp.

Thành thật mà nói, kiếp trước của Jeon tổng chưa bao giờ bị những tình cảm chân thành như thế này làm cho choáng ngợp.

Do địa vị của mình, mỗi khi cậu xuất hiện, hầu như mọi người đều im lặng.

Có những người muốn tiếp cận, nhưng thường sử dụng các chiêu trò như trượt chân ngã vào lòng cậu, hoặc cúi người lộ ngực để quyến rũ.

Kiểu theo đuổi trực tiếp và nhiệt tình này, mới mẻ và kích thích quá.

Quan trọng hơn, hành động trước mắt hoàn toàn không giống với thiết lập kiêu ngạo và kiềm chế của Kim bá tổng.

Jeon tổng không thể phủ nhận, cậu có chút vui vẻ.

Không thể ngăn cản, thậm chí trong đầu cậu còn tự động sinh ra cảm xúc: Hóa ra được người khác theo đuổi là như thế này.

Nhìn vẻ mặt không thể tin của cậu thiếu niên, Kim Taehyung lặng lẽ chờ cậu bình tĩnh lại.

Trong lòng anh, vừa yêu thương vừa hối tiếc.

Lời tỏ tình bình thường lại khiến cậu bé ngạc nhiên đến vậy.

Trước đây, anh liên tục nhấn mạnh cậu là người thay thế, cảnh cáo cậu đừng mơ tưởng, không biết đã gây ra bao nhiêu tổn thương cho cậu.

Chẳng trách cậu bé quyết định rời xa anh như vậy.

Cũng không tin rằng anh thực sự thích cậu.

Jeon tổng cảm thấy không thoải mái khi nhìn Kim bá tổng, người đang ngửa mặt lên giống như một con chó lớn canh giữ cục xương.

Cậu đuổi khách: "Nói xong rồi? Anh về đi, tôi.."

"Chưa xong."

"Gì chứ?"

"Anh còn nhiều điều muốn nói, rất nhiều, muốn nói cả đời, hôm đó anh đã quá nóng nảy, là lỗi của anh, anh xin lỗi, với Jung Hoseok, anh đã gọi điện xin lỗi và gửi bồi thường, Jungkookie, đừng lạnh nhạt với anh như vậy, chúng ta bắt đầu lại, được không?"

"Không phải vấn đề bắt đầu lại, Kim tổng, tôi đã nói rồi, chúng ta không hợp nhau."

Jeon Jungkook quay đầu đi, không nhìn anh: "Anh không có lỗi với tôi, bắt đầu của chúng ta cũng không phải sai lầm, tôi thích đàn ông, anh tình cờ xuất hiện, sau đó không còn hứng thú nữa, nên chia tay, sau này có thể tôi sẽ..."

Jeon Jungkook không nói nữa, buộc phải im lặng.

Vì người đàn ông đã tiến đến trước mặt cậu với tốc độ rất nhanh, một bên gối đè vào ghế sofa, nhìn cậu từ trên cao xuống.

Vì anh đột nhiên tiến lại gần mà hai người mũi chạm mũi, hơi thở hòa vào nhau.

Cậu nghe thấy Kim Taehyung nói từng chữ một: "Dù là nói dối, cũng đừng nói như vậy, Jungkookie, anh không chịu nổi điều đó, không có người khác, bây giờ không phải anh, tương lai cũng sẽ là anh, chỉ có thể là anh."

"Không phải..."

"Em thích anh, em yêu anh không rời, em thông minh như vậy, nên biết rằng anh có thể nhìn ra điều đó."

Người đàn ông rũ mắt, như cầu xin, lại như có sự tự tin và kiêu ngạo tuyệt đối, kéo tay cậu thiếu niên chạm vào mặt mình: "Chúng ta rất hợp nhau, không phải sao?"

Jeon tổng: "..."

Cậu không thích sự xâm lấn và áp lực này, đẩy đối phương ra một chút: "Thì sao chứ, cơ thể hợp nhau không có nghĩa là những khía cạnh khác cũng phù hợp, không thích là không thích, anh về đi, nhà tôi không chào đón anh, và đừng điều tra hành tung của tôi nữa."

Thực ra, trong lòng Jeon tổng đang thở dài.

Nếu Kim bá tổng không phải là hoa đã có chậu, cậu có thể kéo người lên giường ngay bây giờ, tận hưởng đã rồi tính sau.

Jeon tổng cũng thừa nhận, Kim bá tổng thông minh xuất sắc, thực sự nhìn thấu rằng cậu thích cơ thể của anh đến nhường nào.

Tuy nhiên, người không phải của mình thì không nên cố chấp, kết cục sẽ rất thảm.

Điền Thị Giải Trí, cậu có nó rồi thì muốn có bao nhiêu zai đẹp sáu múi mà chẳng được.

Dù không bằng Kim bá tổng, nhưng đa dạng, luôn có người khiến cậu hài lòng.

Không vội.

Vượt qua giai đoạn này, đợi khi Kim bá tổng và tên Min biến thái có mục tiêu mới, cậu có thể tìm kiếm những chàng trai trẻ mạnh mẽ khác.

Về những lời Kim bá tổng nói, Jeon tổng chỉ... nửa tin nửa ngờ.

Mọi người đều là bá tổng, tôi đi guốc trong bụng anh.

Kiếp trước, khi Jeon tổng muốn đạt được mục đích gì, cậu cũng có thể nói ra những lời hoa mỹ như vậy.

Kỹ năng thiên bẩm mà thôi.

Kim Taehyung không giận, cũng không nản lòng.

Tất cả các tình huống anh đều đã dự đoán trước, sẵn sàng tâm lý bị từ chối.

Anh chỉ không kìm được, chạm vào vành tai hơi đỏ của cậu thiếu niên.

Cười hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"

Tai của Jeon tổng rất nhạy cảm, cậu suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Cậu vốn quay lưng lại với Kim Taehyung, tay che tai, quay lại trừng mắt nhìn anh: "Làm gì đấy?!"

"Đỏ rồi."

"Xanh đỏ tím vàng cũng không liên quan đến anh." Jeon tổng xù lông.

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

CHương sau:

Kim Taehyung đã lâu không thấy cậu thiếu niên hoạt bát như vậy, cười hứa hẹn: "Sau này sẽ không tự tiện điều tra, anh chỉ... anh sợ mất em, tức đến phát điên."

Anh lại nhẹ nhàng hỏi Jeon Jungkook, liệu có thể xem xét thay đổi vệ sĩ, anh có người rất tốt muốn giới thiệu.

Jeon tổng từ chối.

Rồi chỉ vào cửa, với sự bực tức của một thanh niên mười tám tuổi, đuổi anh:

"Cửa ở kia, không tiễn."

~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro