Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một trong hai nhân vật chính đã bỏ đi, buổi quay hôm nay nhất định không thể tiến hành như thường lệ. Đạo diễn Khương Đồ quyết định tạm thời đóng máy, tiếp tục công việc trước đây, chẳng hạn như gọi Kim Trân Ni qua bến đò nói chuyện.
Nếu người khác có thể không biết chuyện gì đã xảy ra vừa rồi, thì ông nhất định là một trong những người biết rõ. Màn hình hiển thị sinh động, Kim Trí Tú diễn rất chuyên nghiệp. Vẻ mặt và cảm xúc rất nhập tâm, cảnh hôn đủ đắn đo và đúng chuẩn mực. Trong nháy mắt, ông cảm thấy Kim Trí Tú và Ngọc Bách trong phim như hòa làm một. Đặc biệt là ánh mắt lúc cô nhìn Kim Trân Ni , nó ẩn chứa tình cảm nồng nàn, sâu đậm, thoáng chút tiếc nuối và kiềm nén ưu thương. Mỗi biến hóa tinh tế trên khuôn mặt cũng làm cho diễn xuất mang tính nghệ thuật tuyệt vời. Trong thoáng chốc, ông thậm chí còn cảm thấy vị Trí Tú tiểu thư này cực kỳ yêu thích Kim Trân Ni, nên có thể nói cô mang theo cả tâm tình hoàn mỹ khi hôn nàng, khiến mọi thứ đều có vẻ chuẩn xác vô cùng. Không phải là ông không nhìn thấy nụ hôn của hai người bất thường, nhưng trong mắt ông, nụ hôn rơi vào màn ảnh hết sức hợp lý, ông vốn cũng không định kêu dừng.
Không ngờ tới chính là... Kim Trân Ni sẽ phản ứng như thế.
Thấy Kim Trân Ni lạc mất ba hồn bảy vía tới trước mặt mình, Khương Đồ châm một điếu thuốc, ngồi bên bờ sông nói, "Nhóc Cố, cô có hài lòng với diễn xuất của mình hôm nay không?"
Kim Trân Ni mất tập trung, "Tôi biết cảnh hôn quay không được tốt"
"Nguyên nhân?"
"Cô ta..." Kim Trân Ni nghĩ đến Kim Trí Tú là phụ nữ, lời chưa kịp ra khỏi miệng lại nuốt xuống, "Trên hợp đồng đã ký cảnh hôn chỉ chạm đến rồi thôi. Tôi có chút không thích ứng được với cách diễn như vậy "
"Diễn viên chính là có thể thích ứng với nội dung phim bất cứ lúc nào để phối hợp tốt với bạn diễn của mình. Kim Trí Tú, cô ấy... Hmmm, cô ấy diễn như vậy mà không nói với cô thì có chút không đúng, nhưng các cô đều là phụ nữ, cũng không tồn tại cái gì gọi là mượn phim để chiếm tiện nghi. Huống hồ, cô ấy diễn rất tốt phân cảnh này, tôi cảm thấy cách diễn của cô ấy rất chân thật. Đương nhiên, nếu cô thật sự không thể tiếp nhận thì tôi cũng sẽ nghiêm túc tuân theo hợp đồng. Có điều nói đi thì phải nói lại, tuy cô ấy phải chịu trách nhiệm, cô cũng không nên đánh cô ấy. Hôm nay, cô ấy hoàn toàn vì cô nên mới trượt chân rơi xuống nước"
Kim Trân Ni vốn có chút hối hận vì hành động quá kích lúc nãy, bây giờ nghe ông nói thế lại càng cảm thấy mình nên gánh trách nhiệm nhiều hơn, "Tôi... đích thực có lỗi. Tôi sẽ tìm cô ấy nói chuyện, sẽ không ảnh hưởng tới cảnh quay sau này"
"Tôi cũng hy vọng sau này các cô còn có thể tiếp tục hợp tác" Khương Đồ rất chân thành đưa ra kiến nghị, "Đương nhiên bước thứ nhất là cô nên đi xin lỗi."
"Xin lỗi..." Kim Trân Ni mờ mịt nhìn cảnh non xanh nước biếc ở phía xa.
Tuy mọi chuyện xảy ra đến giờ vẫn còn nhiều vướng mắc, nhưng nghĩ tới cảnh mình ăn nói khép nép xin lỗi Kim Trí Tú, Kim Trân Ni vẫn cảm thấy khó khăn, thà tự vả vào mặt mình mười cái còn dễ chịu hơn.
Lời khuyên của Khương Đồ được Kim Trân Ni ghi lòng tạc dạ, nhưng có làm hay không lại là chuyện khác.
Cùng Khương Đồ tuyên truyền bộ phim với các tổ khác xong, Kim Trân Ni không ăn tối mà trực tiếp về khách sạn. Một ngày mệt nhọc khiến nàng chỉ muốn ngâm mình trong bồn tắm, nhưng nghĩ tới dáng vẻ khi Kim Trí Tú rơi xuống nước, Kim Trân Ni bò lên khỏi bồn, trang điểm thêm lần nữa.
Thật sự, muốn nàng nói xin lỗi với Kim Trí Tú tuyệt đối còn khó hơn lên trời, nhưng bất kể thế nào thì Kim Trân Ni cũng vì nàng mà rơi xuống nước. Bộ phim này cũng chỉ mới bắt đầu mở máy, sau này mọi người còn phải hợp tác dài dài. Nếu hiện tại không quan tâm cô ta, về sau cũng không biết nói gì.
Kim Trâm Ni canh thời gian thích hợp, đúng bảy giờ tối thay một bộ váy dài rồi đứng trước cửa phòng bên cạnh bấm chuông. Mới ấn hai lần chuông, Kim Trí Tú mặc một chiếc váy ngủ màu đen thấp cổ đến mở cửa, mái tóc đen dài rơi rải trước vùng ngực trắng nõn, vừa tao nhã lại có chút gợi cảm.
Kim Trân Ni nuốt nước bọt, kích động nhìn chiếc áo ngủ hở hang của vị trí Tú tiểu thư kia, nở một nụ cười không hài hòa nói, "Trí Tú tiểu thư, có rảnh đi ăn cơm tối không? Tôi mời chị"
Dường như Kim Trí Tú lưỡng lự một lúc, "Rất xin lỗi Cố tiểu thư, ba năm rồi tôi không quen ăn tối ở ngoài"
Nụ cười trên mặt Kim Trân Ni cứng đờ, lại nhanh chóng nở thêm một nụ cười sâu sắc, "Vậy hả, vậy cũng tốt, đúng lúc tôi còn có hẹn với người khác, để lần sau vậy"
Kim Trân Ni xoay người đi rồi, Kim Trí Tú nhìn bóng lưng gầy gò của nàng một hồi, khẽ mỉm cười, "Trân Ni  tiểu thư, tôi vì cô phá lệ một lần. Cô có sẵn lòng cho tôi cơ hội này không?"
Kim Trân Ni quay đầu lại, nụ cười khó coi cuối cùng cũng coi như dịu đi một ít, "Chị muốn ăn gì?"
"Tùy ý"
"Ý tôi là bình thường ở nhà chị hay ăn cái gì?"
Kim Trí Tú nghĩ một hồi, "Thứ năm sẽ ăn rau xanh với súp nấm"
Kim Trân Ni cau mày, "Còn gì nữa không?"
"Không"
"Chị không ăn thịt hả?"
"Tôi ăn chay từ nhỏ"
Kim Trân Ni nhìn Kim Trí Tú với ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh.
Tuy không kỳ thị thức ăn chay, nhưng tại sao chuyện Kim Trí Tú ăn chay lại khiến cho nàng có một loại cảm giác rất hiếu kỳ?
Nửa giờ sau, tại phòng của Kim Trí Tú.
Người phục vụ bắt đầu mang thức ăn vào phòng khách, sau đó Kim Trân Ni mới chậm rãi vào theo, do trước đó ở phòng bếp đầy khói dầu, nên lớp trang điểm của nàng đã có chút tỳ vết.
Sau khi đuổi người phục vụ ra, Kim Trân Ni ngồi trên ghế sofa quay sang vị tiểu thư đang ngồi ghế bên cạnh nói, "Những món ăn này phần lớn là do tôi học của đầu bếp ở nhà làm, bảo đảm thơm ngon sạch sẽ, hơn nữa chị nói muốn ăn súp nấm nên tôi cũng nấu luôn rồi, nếu chị không ngại có thể nếm thử"

Hình như đối với việc như vậy có chút bất ngờ, Kim Trí Tú thả tạp chí trên tay xuống nhìn chén súp trước mặt, lại ngẩng đầu dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Kim Trân Ni.
"Đừng hiểu lầm, chỉ là tôi nghe đại diện Lăng Tiêm nói chị rất chú trọng vệ sinh an toàn thực phẩm, nếu chị không thích thì có thể không ăn"
Kim Trí Tú đăm chiêu nhìn nàng một chốc, lại cúi đầu liếc nhìn thức ăn trước mặt, lần này trực tiếp cầm đũa lên.
Kim Trân Ni nấu ăn cũng không phải là chuyện mới đây, nàng rất tự tin với tài nghệ của mình, trông thấy Kim Trí Tú đã nếm món ăn, trong lòng nàng lại bắt đầu tính toán.
Thật ra không phải tự nhiên nàng rãnh rỗi đi nấu cơm cho vị Trí Tú tiểu thư này để bắt quàng làm họ đâu, càng không muốn cùng cô hàn gắn mối quan hệ chị em tốt nhanh như thế. Trong tiềm thức, nàng coi cô là đối thủ, loại quan hệ này sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi, nhưng những việc nàng làm bây giờ nhằm giải quyết chuyện ban sáng. Khi bước ra khỏi cánh cửa kia, cái tên Kim Trí Tú vẫn sẽ bị nàng vẽ lên dấu gạch chéo thật lớn.
Kim Trí Tú nếm thử xong một món rồi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thân thiện nói, "Mùi vị rất tốt, cô không ăn sao?"
"Không, tôi nhìn chị ăn"
Kim Trí Tú nhướng mày, làm ra vẻ mặt đầy nghi vấn.
Kim Trân Ni giải thích, "Tôi nói là... Chị ăn trước đi, ăn xong tôi còn có chuyện muốn nói với chị"
Kim Trí Tú thẳng thừng để đũa xuống, "Trân Ni tiểu thư, có gì thì cô cứ nói thẳng, không cần vòng vo"
Kim Trân Ni cười lấy lệ, "Nào có vòng vo gì đâu, chẳng qua là cảm thấy Khúc tiểu thư lúc sáng đóng phim rất khổ cực, bây giờ thăm hỏi Trí Tú tiểu thư một chút thôi"
Kim Trí Tú rà soát nàng một hồi, lập tức nở nụ cười, "Là Trân Ni tiểu thư cảm thấy áy náy về chuyện hồi sáng, nên bây giờ mới đích thân nấu cơm cho tôi, đặc biệt cũng không có ý bày tỏ ân hận, chẳng qua là muốn lương tâm không cắn rứt, đúng không?"
"Tôi thừa nhận lúc sáng tôi có chỗ không đúng, nhưng nếu không phải chị... chị làm chuyện quá đáng trước, tôi cũng sẽ không làm như thế. Bây giờ tôi ở đây làm những thứ này cũng coi như có thành ý, vì vậy chuyện này cho qua đi, ngày mai vẫn quay phim như thường lệ, không được sao?"
Kim Trí Tú suy nghĩ một chút, khóe môi hơi nhếch lên, từ ghế sofa đứng lên, đi tới bên cạnh Kim Trân Ni ngồi xuống.
" Trân Ni tiểu thư muốn mọi người đều quên hết chuyện sáng nay, coi như tất cả chưa từng xảy ra, đúng không?"
Mùi nước hoa lấp đầy hơi thở, Kim Trân Ni có chút rối loạn theo bản năng né sang một bên, "Đúng, không thể sao?"
"Đương nhiên có thể"
Kim Trân Ni có chút bất ngờ khi cô thoải mái đồng ý như vậy, "Thật hả?"
"Thật" Kim Trí Tú nhìn nàng mỉm cười, "Chỉ cần Trân Ni tiểu thư làm cho tôi một chuyện"
"Chuyện gì?"
Kim Trí Tú thấy nàng cách mình ra một khoảng, khẽ cười, "Trân Ni tiểu thư có thể tới gần một chút để nói chuyện được không?"
Kim Trân Ni đề phòng nhìn cô.
Kim Trí Tú xích tới, "Chuyện này rất bí mật"
Kim Trân Ni miễn cưỡng tới gần cô một chút.
Kim Trí Tú cười cười, cúi đầu vào tai nàng nói, "Tôi muốn nói là..." Đôi môi phun ra vẻn vẹn mấy chữ này, bỗng nhiên hạ sát vào gáy nàng khẽ hôn một cái.
Hơi ấm tụ hội sau gáy, cảm xúc mềm mại khiến thần kinh của Kim Trân Ni nhảy dựng lên, lập tức bật ra, "Kim Trí Tú, chị làm gì vậy?"
Kim Trí Tú nhàn nhạt cười, nhưng dù sao thì nụ cười này trong mắt của Kim Trân Ni lại hơi lưu manh vô lại, "Chính là muốn hôn cô một chút"
"Chị bị bệnh thần kinh hả?" Kim Trân Ni cảm thấy nếu không phải mình đủ nhẫn nại thì thật sự bây giờ sẽ lập tức phát điên lên mất.
"Một nụ hôn đổi lấy một lần chết đuối rất xứng đáng. Trân Ni tiểu thư, hồi sáng tôi bị sặc nước ngộp muốn chết"
"Chị..." Kim Trân Ni tức đến nghẹn họng, câm nín nửa ngày mới có thể nói chuyện, "Tôi là phụ nữ, chị có hứng thú hôn phụ nữ đến thế sao?"
"Với người khác thì không hứng thú, nhưng đối với Trân Ni tiểu thư thì đặc biệt có hứng thú"
"Tôi biết chị cố ý gây sự với tôi!" Kim Trân Ni căn bản không khống chế được tâm tình của mình, "Tôi thực sự bị thần kinh mới đến đây giảng hòa với chị. Kim
Trí Tú, chị điên rồi, tôi sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay, cứ chờ mà xem!" Xoay người rời khỏi phòng khách của Kim Trí Tú, đóng cửa cái rầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jensoo