Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn chúng khiêng nó vào một gian phòng nhỏ, tận cùng của khu nhà và bỏ mặc nó tại đó. Trong phòng chỉ có độc chiếc giường tre ọp ẹp, ngoài ra, chẳng có bất cứ gì! Có chăng chỉ là sự tối tăm và ẩm thấp cùng ánh trăng mờ rọi vào chút ánh sáng mỏng manh. Nó nằm đó, nghe vết thương gầm lên cơn đau rát dữ dội, một cái trở mình nhẹ thôi cũng làm mọi giác quan và tâm trí nó đứt tung. Giờ đây không chỉ thân xác mà cả tinh thần nó cũng đang bị hành hạ nặng nề và khốn đốn...

- Vậy thì bịt cái miệng cho chặt!

Chỉ một tiếng la thôi là không ai cứu nổi mày đâu!

Lại một đêm nó giật mình gào thét trong cô quạnh. Những cơn ác mộng không hồi kết giết dần giết mòn cuộc sống của nó. Sóng biển vẫn vô tình đập mạnh vào bờ, nhấn chìm đi nỗi thống khổ của một cuộc đời nhỏ nhoi. Nó bò dậy, rúc người vào góc, thử khóc một lần cho vơi oán hận trong lòng, nhưng rốt cuộc chỉ biết một mình run rẩy. Nó quá non dại để đấu tranh chống lại sự tổn thương tinh thần khi người ta vùi dập thân xác và sự tự tôn của nó trong cơn khoái lạc cùng cực. Nó thấy nhục nhã, gớm ghiếc và hoản loạn. Không ai thèm xót thương hay quan tâm đến nó sống chết thế nào, một mình chật vật đấu tranh với nỗi sợ hãi kinh hoàng ra sao. Nơi đây thật sự là địa ngục cho một tâm hồn non trẻ...

Ngày qua ngày, vết thương ngoài da thịt cũng lành dần theo thời gian, nhưng vết thương sâu thẳm trong lòng thì vẫn luôn cháy âm ỉ. Chúng tìm về trong từng cơn ác mộng mỗi lúc nó mệt mỏi chợp mắt, bất kể là sáng, tối hay trong đêm. Nó bây giờ, tiều tụy, nhợt nhạt và gầy gò đến đáng thương...

Cánh cửa phòng chậm chạp hé mở, thằng nhóc vẫn thường đem cơm cho nó lại đến. Nhưng hôm nay trên tay thằng nhóc chẳng cầm theo mâm cơm, thay vào đó là bộ quần áo mới.

- Đi tắm rồi thay đồ, tối nay lên tàu làm việc! - Thằng nhóc nói thật nhỏ. Đây là lần đầu tiên thằng nhóc nói chuyện với nó.

Nó cầm bộ đồ lủi thủi theo thằng nhóc ra hồ nước ngọt duy nhất trên đảo. Mấy bữa nay mưa bão nhiều, nước trong veo mát lạnh.

Gió chiều thổi từng đợt vù vù vào bờ, nặng trịch hương muối mặn. Nó liếc mắt ra chiếc tàu lớn neo ngoài khơi, xung quanh tàu có vài chiếc bè nhỏ. Nó chợt a một tiếng trong đầu, mắt cũng sáng rực ra. Lênh đênh trên chiếc bè ấy có vào đất liền được không nhỉ? Nó tự hỏi.

Tắm xong, thằng nhóc dắt nó vào dãy nhà. Nó nhận ra lối đi quen thuộc đến phòng ăn. Trong đầu nó nhớ rõ chỗ ngồi mà Vegas sắp xếp, nhưng thằng nhóc không dắt nó lại đó. Chỗ ngồi của nó hiện giờ là một góc nhỏ trong dãy bàn dài mà bọn cướp biển hay túm tụm, cách một đoạn khá xa với chiếc bàn sang trọng kia. Cứ như nó đã bị giáng cấp ấy.

- Mẹ kiếp! Thằng nhỏ còn sống thật! - Một tên cướp chửi thề mấy câu rồi chách miệng lắc đầu.

Nó ngước mắt lên và nhận ra mọi người đang đổ đồn ánh nhìn về phía nó. Đã hơn một tuần mà tim nó còn đập đây, bọn chúng thua bạc rồi, không khéo nó sống dai hơn bọn chúng thật. Tuy vậy, chúng không hiểu sao Vegas lại không chăm sóc cho nó, để nó cù bơ cù bất thế này. Chỉ có nó là lờ mờ hiểu ra. Nó không còn là kẻ hầu riêng cho Đại ca nữa, vì hắn biết nó là con trai, chẳng phải dị tính như hắn. Bây giờ nó cũng chỉ là một kẻ bị bắt trở thành cướp biển đàn em thôi, nếu không tuân theo, nó sẽ bị giết.

Miếng cơm trong miệng nó trở nên mặn đắng. Hắn thỏa cơn say thú tính của mình trên cơ thể nó rồi vứt nó đi như một thứ rác rưởi. Nó hiền lành, nhút nhát lại ngoan ngoãn, nhưng hiện tại thì nó đã biết cảm giác căm hận một người là như thế nào. Hắn mới là rác rưởi! Nó chửi thầm. Sao hắn lại có thể làm những chuyện đó với một tên con trai? Bề ngoài lãng tử phong lưu ấy thật sự là lừa đảo!

...

Đêm.

Khoảng hai mươi người xếp một hàng dài ngay bờ biển, nó cũng nằm trong số đó.

Vegas cầm chiếc đèn dầu trong tay, điểm mặt từng người. Tim nó đập rộn ràng khi bóng Vegas ngày càng lại gần. Nó không muốn đối mặt với y, nó cảm thấy vô cùng xấu hổ và tủi nhục. Không hiểu vì sao nó lại có cảm tình đặc biệt với Vegas, có lẽ do y cho nó cảm giác ấm áp. Vegas càng lúc càng đến gần thì nó càng muốn bỏ chạy... nhưng bỏ chạy sẽ bị chém chết!! Nó lúng túng cúi gầm gương mặt.

"A!" - Bất ngờ nó bị chói mắt, không phải bởi chiếc đèn dầu của Vegas từ phía trước, mà là do một chiếc đèn dầu khác từ phía sau đi lại.

Tim nó ngừng đập.

Mắt trợn tròn.

Là hắn!

Hắn và Vegas cùng nhau điểm danh những ai tham gia vụ cướp hôm nay. Vegas đi từ trên xuống, hắn đi từ dưới lên.

Rõ ràng khi nhận ra nó, bước chân hắn đã khựng lại. Đôi mắt dài đen láy nhìn sâu vào tâm trí nó, gương mặt lạnh lùng không chút biểu hiện nào, hắn chỉ liếc qua, thế thôi.

Nhưng nó không thể giữ bình tĩnh trước hắn được. Những cơn ác mộng hằng đêm đã khiến hắn như con ác thú trong lòng nó. Hai hàm răng nó đánh mạnh vào nhau, tay chân run rẩy, bấn loạn hoàn toàn. Trong vô thức, nó bỏ chạy.

- BẮT NÓ LẠI!! - Bọn cướp cảnh báo liền tức khắc.

Nó hoảng hồn, cắm đầu chạy như điên, chân nọ xọ chân kia rồi té ầm xuống nền cát. Ba bốn ánh đèn dầu lập tức lấp lóe xung quanh nó.

Bốp! Bốp!

- Thằng này muốn làm phản hả? Đánh chết nó đi!! - Bọn cướp chửi rủa, tát nó xối xả. Chúng sống như dân giang hồ, rất ghét kẻ yếu đuối rụt cổ. Chúng tưởng nó bỏ chạy vì sợ cảnh chém giết, không dám đối mặt với hiểm nguy. Trời tối, bọn chúng không nhận ra là ai, cứ đánh dằn mặt trước. Cũng vì trời tối, chúng không nhận ra hắn đã đi đến từ lúc nào.

Hắn lặng lẽ giơ chiếc đèn dầu lên cao. Hắn thấy nó bị đánh, hắn thấy nước mắt nó rơi vì đau, và hắn thấy... nó lấy hai tay bụm chặt vào miệng để không phát ra tiếng la nào. Nó không chống trả những cái tát, nhất quyết bịt chặt miệng mình thôi. Chỉ có hắn ghét tiếng ồn, bọn đàn em của hắn thì không. Vì vậy, đâu phải hắn đánh nó mà nó tự bịt miệng làm gì?... Phải chăng hành động đó đã là một phản xạ trong vô thức của nó. Nó sợ hắn, nó kinh hãi hắn, cứ lên cơn đau là nó bị rơi vào ảo giác mình bị cưỡng bức, cho nên, nó phải ôm chặt cổ họng để đừng phát ra tiếng ồn nào.

Bất giác, hắn thấy xót thương.

- Đủ rồi! Cứ đem nó lên tàu đi! - Giọng trầm tàn độc của hắn cất lên, cả đám cướp đều giật mình. Trước giờ, hắn là kẻ không bao giờ biết tha thứ cho bất kỳ tội lỗi nào, dù là nhỏ nhất.

Tuuuu... Tuuuuu... uuuuuu...

Cuối cùng con tàu cũng nhổ neo, lướt sóng vào màn đêm tối mịt. Bọn chúng bỏ ra nhiều ngày để thăm dò từ đất liền, khi có tin tức chắc chắn về những chuyến hàng hoặc thuyền chở du khách đến các quần đảo xa, chúng sẽ đón đầu để cướp.

Đến giữa biển khơi chúng neo thuyền lại, tắt hết đèn dầu, mở la bàn xác định phương hướng rồi dùng ống nhòm dò xét và chờ đợi.

Nhiệm vụ của nó là xếp hàng cướp được lên tàu, do đó hiện giờ, nó rất rảnh. Tàu lớn lại neo giữa biển nên nhấp nhô, chao đảo không ngừng. Nó ngồi một góc trên boong để mặc thân mình lắc lư theo từng cái vỗ mạnh của sóng biển. Đau đớn ê ẩm khắp người.

Cộp! Cộp...

Trong màn đêm sóng biển rì rào, tiếng gió vù vù, trời đêm tối mịt, nó nghe tiếng bước chân trên nền gỗ. Âm thanh này sao quen quá, nó nín thở, mắt mở lau láu, ngồi im bất động.

Một bóng người lặng lẽ ngồi xuống đối diện với nó. Dưới ánh trăng vằng vặc, đôi mắt người đó sáng rực long lanh. Nó không nhìn rõ lắm vì trời quá tối, nhưng có vẻ như mái tóc bù xù kia đang vất vả chống lại cơn gió vù vù của biển khơi, khiến gương mặt ấy khó chịu phải quay đi, thuận theo chiều gió.

Nó nhận ra, đó là hắn.

- Lau mặt đi! Bẩn không chịu được! - Hắn nói hững hờ kèm theo chiếc khăn ấm trên tay. Tối đen như mực thế này mà hắn thấy mặt mày nó lem luốc hay sao?

Nó rụt rè đón lấy chiếc khăn, đơn giản vì không dám không nghe lời. Nó biết cát biển chẳng làm mặt ai bẩn, cái "bẩn" mà hắn nói chính là máu của nó. Hơi ấm từ chiếc khăn làm nó vô cùng dễ chịu khi trời đêm giá lạnh. Có lẽ do sợ sệt? Hay tủi thân? Hay do trời tối? Nó không biết! Chỉ biết bàn tay nó run rẩy vô tình, chạm vào tay hắn ngay mé ngoài chiếc khăn. Nó giật mình, rút nhanh tay về, co người lại cứng ngắt.

Nó nghe một âm thanh rất nhỏ, tiếng cười của hắn, phải chăng?

- Đại ca! Bắt được tín hiệu rồi, chiếc thuyền ấy đang cách chúng ta hai mươi hải lý! - Tên đàn em đứng dưới khoang thuyền thưa lớn, chúng chẳng biết hắn đang ở đâu.

Nó vẫn ngồi yên bất động nghe tiếng chân hắn nhỏ dần, chiếc khăn ấm làm hồn nó cũng ấm. Hành động của hắn... khó hiểu thật!

Chiếc tàu lại tu lên vài tiếng inh ỏi, nhắm thẳng đến con mồi.

Bất chợt nó thấy đôi bàn tay mình bị nắm chặt bởi một bàn tay khác, người đó còn ôm nhẹ lấy nó.

- Bảo trọng, Porchay! - Một giọng nói thật nhỏ.

- Vì sao? - Nó tròn mắt ngạc nhiên. Đó là thằng nhóc hay đem cơm đến lúc vết thương nó chưa lành. Nó không biết tên, chỉ nhận ra giọng nói. Cái nắm tay rồi cái ôm cứ như thể đang muốn chia tay nó lần cuối cùng trong đời.

- Không vì sao hết. Cướp và bị cướp rất gần nhau. Do đó, cố gắng yêu thương hết lòng thôi. - Thằng nhóc khẽ cười, vỗ vỗ vai nó trấn an.

Nó vẫn không hiểu, cướp biển dã man như chúng cũng biết yêu thương ư?

Qua ánh trăng mờ mờ, nó thấy thằng nhóc làm hành động tương tự với tất cả những tên cướp còn lại. Bọn chúng cũng đáp trả lại thằng nhóc bằng cái ôm. Có vẻ đó là hành động quen thuộc của họ trước khi đánh cướp. Dù đã điều tra con mồi từ trước, nhưng chúng không thể lường trước bất cứ điều gì, vì vậy, đi cướp là liều mạng và chúng không biết mình sẽ chết bất cứ lúc nào.

- Chú ý! - Hắn đứng ngay mũi tàu hô lớn. Lập tức những ai tham gia đánh cướp đều rút kiếm xoèn xoẹt. Ánh sáng từ chiếc thuyền nhỏ kia ngày một đến gần.

Rầm!!!

Ngay khi đâm sầm vào chiếc thuyền nhỏ, hắn dẫn đầu bọn cướp tấn công xuống thuyền. Vẫn như cũ, bắt đàn bà, giết sạch đàn ông.

Những âm thanh quen thuộc dồn dập vang lên từ trong tâm trí nó hay từ chiếc thuyền nhỏ đáng thương hiện giờ, nó cũng không phân biệt được. Thật sự quá tàn nhẫn và lạnh lùng, làm sao nó có thể làm cướp biển như bọn chúng được? Nó không muốn!! Nó muốn tự do với một công việc lương thiện. Nhưng nó làm sao có thể chạy thoát được khi bốn phía là biển mênh mông và xung quanh toàn sát khí của đao kiếm?

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro