Heartbreak Anniversary

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


#KimChay {drabble}
Tankhun thuyết phục Kim đến một bữa tiệc karaoke, thề lên thề xuống rằng Chay sẽ không ở đó chỉ để khi Kim mở cửa phòng karaoke và điều đầu tiên nhìn thấy là Chay, người vẫn còn chưa tha thứ cho anh, đang hát bài Heartbreak Anniversary.
___________________________

"Không có Kittisawat đâu, Kimmy. Tao hứa với mày điều đó. Mày tin tao được mà!" Tankhun nói vào điện thoại, chờ đợi câu trả lời của Kim ở đầu dây bên kia.

Nhưng thay vì một câu trả lời Kim đáp lại bằng một câu hỏi, " Em có thể không?"

Tankhun thở hổn hển, "đương nhiên là mày có thể tin tao rồi!! Tao đã nuôi nấng mày, Kimhan. Tao là người đáng tin cậy nhất trong cuộc đời mày đấy."

Người đó phải là Porchay... nếu em ấy vẫn còn trong cuộc đời tôi - Kim thở dài, và gật đầu mặc dù anh trai không thể nhìn thấy anh, "được rồi, em sẽ ở đó. 9 giờ tối nay?"

Tanhkun ở đầu dây bên kia bắt đầu vỗ tay vì phấn khích, " mày sẽ không hối hận đâu Kimmy. gặp lại ở đó nhá."

"Ừ, hẹn gặp lại," Kim cúp máy và ném điện thoại lên bàn. Điều cuối cùng có thể làm anh có tâm trạng là bữa tiệc karaoke do anh cả của mình tổ chức.
Chết tiệt, Kim thậm chí còn không có tâm trạng để hát.

Lần cuối cùng anh hát, là dành cho Porchay và điều đó hóa ra lại là một thất bại thảm hại.

Kim không biết mình có thể cầm cự như thế này được bao lâu. Sai lầm tồi tệ nhất mà anh từng mắc phải là buông tay Porchay và giờ đây, sai lầm đó đang không ngừng xoáy sâu vào trái tim anh, xoáy ngày một sâu hơn... đến mức buổi sáng thức dậy, Kim nghĩ tim mình đã hổng một lỗ.

Nhưng Kim cũng biết rằng mình bị như vậy là đáng đời. Anh đáng bị Chay cố gắng tránh xa anh nhất có thể. Anh đáng bị Chay hoàn toàn phớt lờ, thậm chí không thèm liếc về phía có anh... nhưng mẹ nó, điều đó làm anh thật sự rất đau. Đó là nỗi đau tồi tệ nhất mà Kim từng trải qua.
Kim từng nghĩ mình đã quen với nỗi đau. Anh đã từng cảm nhận đủ loại nỗi đau, từ tâm hồn cho đến thể xác, thậm chí từng gây ra nó cho người khác, nhưng nỗi đau này không giống bất cứ nỗi đau nào Kim từng trải qua... đây là địa ngục. Đây là kiểu đau đớn mà anh không mong muốn xảy ra với với bất cứ ai, ngay cả những kẻ thù tồi tệ nhất của mình.

Kim xuống xe đúng 9 giờ tối, vào quán karaoke và tìm phòng số 13.

Khoảnh khắc anh bước chân vào phòng, anh đã muốn quay lại và lập tức rời đi nhưng anh trai của anh đã nhanh hơn. Tankhun đẩy Kim hoàn toàn vào trong và khóa cửa lại, chỉ để lại mình Kim trong phòng, mình Kim và Porchay... người đang say sưa hát.

🎤"Bên ngoài lạnh lắm
Giống như khi anh bước ra khỏi cuộc đời em
Tại sao anh nỡ bước ra khỏi cuộc đời em?"🎤

Chay quay sang nhìn Kim và Kim không chắc lắm. Anh không chắc liệu mình có thể xử lý được hay không, khi Chay cuối cùng cũng nhìn đến anh, nhưng cái nhìn của em lại như thế này - cái nhìn với rất nhiều niềm đau trong đôi mắt trong trẻo của em

Điều đó khiến Kim tan nát.

🎤"Em luôn cảm thấy như vậy
Vào những ngày ấy cứ như chỉ còn em và anh
Ngày kỷ niệm tan vỡ
Bởi lẽ em luôn nhớ mọi khoảnh khắc
ngày kỷ niệm tan vỡ của đôi mình
Anh có bao giờ nghĩ đến em chưa?

'....Tựa như ngày mà em gặp anh
Ngày em đã tưởng như kéo dài mãi mãi

Khi anh nói yêu em "🎤

Chay đột nhiên ngừng hát, nhìn thẳng vào mắt Kim, em nói, "nhưng anh chưa bao giờ nói điều đó, phải không p'Kim?"

Lần đầu tiên trong đời, Kim cảm thấy mình mong manh đến mức chỉ cần một bước đi sai lầm nhỏ nhất hoặc một sự từ chối khác từ Chay cũng có thể khiến anh tan nát mãi mãi.

"Anh yêu em," Kim nói, giống như cách anh lặp đi lặp lại câu nói đó trong nhiều tháng, cố gắng làm mọi cách để Chay cuối cùng cũng lắng nghe anh. Để nghe và cảm nhận được sự chân thành cùng nỗi tuyệt vọng trong câu nói đó.

"Anh sẽ nói câu ấy thêm hàng ngàn lần, lặp đi lặp lại và tiếp tục điều đó cho đến khi em tin anh Chay à."

Một nụ cười buồn nở trên khuôn mặt của Chay, "nhưng anh không bao giờ nói điều đó vào thời khắc quan trọng."

Kim lắc đầu nguầy nguậy, "nó vẫn quan trọng, Porchay. Nó quan trọng và với anh nó sẽ mãi mãi quan trọng."

Chay bỏ micro ra xa để giai điệu của bài hát hòa vào nền nhạc, "làm như thế nào? Làm sao em có thể tin anh lần nữa hả p'Kim?, giọng em nghẹn ngào, Làm sao em biết được rằng sau một thời gian nữa anh có lừa dối em nữa hay không, biết đâu anh sẽ lợi dụng em lần nữa, chỉ để lấy thứ khác mà anh muốn. Thông tin mới, hay có lẽ là thứ gì đó tương tự."

"Anh sẽ không bao giờ lôi em vào bất cứ thứ gì liên quan đến mafia, Porchay. Anh thề với em. Anh thề rằng anh sẽ giữ an toàn cho em. Anh thề rằng anh sẽ không bao giờ nói dối em nữa," Kim bước lại gần,đưa một tay về phía Chay nhưng em không nắm lấy nó,em không lên tiếng, chỉ nâng bàn tay lên trên đầu mình, để nó luồn vào mái tóc của em. Kim thậm chí còn không nhận ra rằng tay mình đang run...nhưng Chay thì có.

"Anh không biết, Porchay. Anh không biết phải làm gì để xứng đáng có thêm một cơ hội. Chỉ một thôi. Tất cả những gì anh mong đợi chỉ là một cơ hội nữa. Anh thề rằng nếu lại làm tổn thương em, anh sẽ dời đi và em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Anh-"

"Vì vậy, anh đã có kế hoạch để rời khỏi em một lần nữa?" Chay chợt nói, nắm lấy áo khoác da của Kim và kéo anh lại gần. "Anh lại định rời bỏ em một lần nữa, p'Kim? Anh sẽ thế ư?"

Mùi hương của Chay vẫn y như trong trí nhớ của Kim, ngọt ngào như vani. Hơi ấm từ cơ thể Chay là điều mà Kim đã nhớ nhung và khao khát bấy lâu, anh cảm thấy như mình chuẩn bị khóc đến nơi vậy. Anh không biết chuyện gì đang xảy ra, tất cả những gì anh biết là lần cuối cùng Chay cho phép anh ấy đến gần, sự ngây thơ,hồn nhiên của Chay vẫn chưa bị tổn thương bởi vụ bắt cóc.

"Nếu em cho phép, anh sẽ không bao giờ rời xa em, Porchay. Anh sẽ ở bên em mỗi ngày, mỗi đêm. Bất cứ khi nào em cần anh sẽ ở bên em. Anh sẽ làm bất cứ điều gì cho em. Làm ơn, hãy để anh yêu em lần nữa, hãy để anh yêu em một cách công khai, hãy để anh yêu em theo cách mà em xứng đáng, để-"

Lời nói của Kim chưa dứt, đôi môi mềm mại của Chay đã phủ lên môi anh...

Chay đã nghĩ về điều này rất nhiều. Em sẵn sàng cho Kim cơ hội thứ hai, thực sự là như vậy,nhưng em cũng rất lo lắng. Em định hôn Kim trước và em đang làm điều đó ngay bây giờ nhưng liệu anh ấy có ổn không? Nếu anh cảm thấy tệ thì sao?

Chay từ từ lùi lại, Kim không nói nốt câu nói vừa rồi.

Mắt anh dán vào môi Chay, cái nhìn chăm chú đến nỗi làm cho Chay cảm thấy như trên người em không còn gì, hoàn toàn trần trụi, cảm giác ấy khiến em xấu hổ, lo lắng và có chút bất an, má em hồng lên, đôi mắt nai đảo quanh.

Chay hắng giọng, "ehmm...uhm...nó có ổn không?"

"Porchay," đó là điều duy nhất Kim thì thầm trước khi kéo Chay vào một nụ hôn khác. Kim khao khát Chay bao nhiêu, anh càng hôn em từ từ bấy nhiêu, anh muốn chậm chậm tận hưởng cảm giác này và để chắc chắn rằng mọi chuyện là sự thực chứ không phải mơ.
Cánh môi của họ liên tục đan vào nhau, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở như hòa làm một...

'Nó có tốt không?' à ...Đó là tất cả những gì Kim từng mơ ước và thậm chí còn hơn những điều anh từng mơ. Porchay, cuối cùng đã cho phép Kim yêu em, như em thực sự xứng đáng.

Đối với Kim, chưa bao giờ anh có cảm giác tuyệt vời hơn thế này. Kim ngừng lại một chút, vẫn ôm mặt Chay trong lòng bàn tay, "Anh yêu em."

"Vậy," Chay liếm môi, "ehmm, nó ổn chứ?"

Kim cười, "nó ổn, em à, nó còn hơn cả ổn. Em hơn từ ổn rất nhiều Chay à. Em là tất cả đối với anh, anh đảm bảo rằng em sẽ không hối hận về điều này. Anh sẽ yêu em, yêu như thể lẽ ra anh phải yêu em ngay từ khi bắt đầu, em có tin anh không Porchay?"

Chay gật đầu, em ôm Kim thật chặt, giống như em đã làm nhiều tháng trước đó trong studio, "Em tin. Em tin anh, p'Kim."

HOÀN THÀNH

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kimchay