Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài hành lang, Porsche nhìn chằm chằm Porschay, hỏi cậu: "Em chắc chắn là mình thật sự thích Kim chứ không phải là ngưỡng mộ chứ?"

Porschay nghiêm túc nói: "Em chắc chắn, không phải ngưỡng mộ, em yêu P'Kim."

"Không hối hận? Cậu ấy có thể nguy hiểm hơn em nghĩ nhiều."

"Không hối hận. Hia à, anh yên tâm, em biết anh ấy rất nguy hiểm nhưng anh ấy cũng thật lòng yêu em. Em... cũng không ngốc nghếch như anh nghĩ đâu, anh trai."

Nghe cậu nói, Porsche ngạc nhiên, anh luôn nghĩ cậu ngây ngô, thuần tuý nhưng không biết từ bao giờ, ở nơi anh không thấy, cậu đã trưởng thành rồi.

Porsche đưa tay ôm cậu vào lòng, vỗ vỗ lưng cậu: "Porschay, anh xin lỗi, xin lỗi vì đã không chăm sóc tốt cho em."

Porschay cũng đưa tay ôm lại anh: "Hia, anh không cần xin lỗi, anh đã chăm sóc em rất tốt, nếu không có anh em cũng không thể được đi học, thậm chí không thể vào ngôi trường em mơ ước. Là em phải xin lỗi anh, xin lỗi vì đã không giúp được gì cho anh."

Hai người ôm nhau một lúc mới buông tay.

Porsche nhìn cậu, cười nói: "Hạnh phúc nhé!"

"Anh cũng vậy."

"Được rồi, vào thôi."

Ở bên này, Tankul hết nhìn Kinn lại nhìn Kim, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Hai người tốt nhất nên chăm sóc tốt cho họ nếu không... nếu không anh mày sẽ xử đẹp các chú."

"Còn cần anh nói sao!"

"Chăm sóc tốt cho người yêu của mình là điều hiển nhiên."

Tankul nhìn họ, sống mũi cay cay, hắn đưa tay ôm hai người họ vào lòng, nói: "Hai đứa mày không hổ danh là do tao nuôi lớn, đều lớn hết rồi, trưởng thành rồi, nhớ hồi chúng mày còn nhỏ, bé bé mềm mềm như cục bông mà nay đều có người yêu rồi...huhu"

Kinn và Kim liếc nhìn nhau, đưa tay vỗ vỗ lưng Tankul, cùng nói: "Được rồi, không khóc..." Vừa nói vừa ra hiệu cho Arm và Pol.

Arm, Pol nhận được tín hiệu nhanh chóng chạy đến, hai người một người dỗ dành một người kéo Tankul lên tầng: "Cậu chủ, cậu chủ, chúng ta cùng về phòng thôi, về phòng nhé..."

Nhìn Tankul rời đi, Kinn, Kim không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, họ đưa mắt nhìn nhau, bật cười.

Đã lâu rồi bọn họ không có vui như vậy.

...

Về đến nhà, nhìn cậu trai trước mắt, Kim không nhịn được mà ôm Porschay vào lòng, anh nghẹn ngào nói: "Bé Chay, cảm ơn em, cảm ơn em đã bước vào cuộc sống của tôi."

Porschay bất ngờ bị ôm nhưng cũng không đẩy Kim ra, cậu nhẹ nhàng ôm lại: "P'Kim, em mới phải là người cảm ơn anh..."

Câu nói chưa hết, môi cậu đã bị chặn lại, những lời đến môi lại bị người đàn ông từng chút từng chút một cướp lấy, lúc đầu Porschay còn có thể suy nghĩ nhưng lúc sau đã bị hôn đến quên hết mọi thứ.

Họ ôm nhau chặt chẽ, trao nhau nụ hôn nồng nhiệt say đắm, thay cho những cảm xúc không thể diễn tả thành lời.

                                   ---------------------End--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kimchay