(kimin) End Of Dreaming.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tittle: End Of Dreaming.

Author: Bordeaux

Disclaimer: DBSK Shim Changmin và Super Junior Kim Kibum có quyền tự chủ.

Rating: 16

Pairing: Kim Kibum vs Shim Changmin

Category: Angst.

Sumary:

Hãy tặng tôi một bông hồng vàng để tôi được hạnh phúc. Hãy cùng tôi ngắm nhìn bình minh mưa để tan vào quên lãng.

Vì sao, mọi thứ xoay quanh tôi lại như bài hát về chàng trai mang tình yêu đơn phương đến đau lòng.

Vì sao…trái tim anh…. vẫn đập….sao…đôi mắt này….lại khóc……

Sao chúng không hay thế giới đã lụi tàn....Thế giới chấm dứt rồi…khi em nói lời chia tay….

Anh có thể cùng tôi bước đi. Mà không cần tạm biệt ngày đã qua không?

Caution:

Fic thật sự rất nặng nề, đặc biệt trong thời điểm này. Và nếu cảm thấy quá nặng nề. Bạn có thể dừng lại. Những phần tôi viết, thực chất không quá liền mạch.

Bạn có thể khóc, ném dép, vũ khí hay bất cứ thứ gì trong tay vào tôi, vì tôi đã làm đau lòng bạn bằng ngôn từ và nhân vật tôi viết. Tôi sẽ cắn răng chịu đựng điều đó. Đừng comment chỉ để chửi rủa những điều tôi viết vì tôi làm đau lòng bạn. Bạn có thể pm càu nhàu, và như tôi đã nói ở trên, tôi sẽ chịu đựng nó mà không trả lại điều gì. Nhưng nếu comment. Xin hãy nghiêm túc. Đừng làm loãng những cảm xúc mà tôi đem vào câu chuyện của mình.

Fic sẽ có lỗi type, chính tả, hay lặp từ, vì tôi viết và gần như tự beta cho nó. Nếu như bạn đã đọc những fic tôi viết trước đây của tôi mà không thấy có quá nhiều lỗi chính tả hay typo, đó là vì tôi đã nhờ bạn mình chỉnh giúp. Trong fic này, hãy rộng lượng tha thứ, hoặc chỉ ra cho tôi lỗi sai. Tôi sẽ cố để không phạm lỗi, nhưng bốn chữ “phạm lỗi chính tả” hình như đã trở thành một đặc tính của riêng tôi rồi -.-!. Rất xin lỗi vì sự phiền hà này.

Những câu thoại của nhân vật Kibum sẽ không được đặt trong dấu ngoặc kép.

Fic cần đọc chậm. Hoặc, rất chậm. 

- - - - 

End Of Dreaming

Kibum có một chiếc điện thoại cầm tay bằng kim loại, rất đắt tiền nhưng lại không kèm thêm một chức năng nào ngoài gọi và nhắn tin. Anh không cho ai số điện thoại ấy ngoài một người, và, cũng chẳng mong chờ gì cuộc gọi từ người ta. Thành ra, chiếc điện thoại quý trở thành một cục sắt trang trí chặn bàn giấy lặng im.

Kibum có một căn hộ nhỏ ở ngoài thành phố, nằm trên tầng cuối của cao ốc sang trọng, từ đó có thể nhìn ra toàn cảnh Seoul. Và cũng đắt tiền như chiếc điện thoại kia, anh mua nó cũng chỉ vì một người rồi chẳng mấy khi dùng đến. Căn hộ không quá nhỏ, thật ra, nó vừa đủ cho hai người và một chiếc giường đôi, lúc nào cũng im lìm và không bao giờ có bụi.

Trong căn hộ ngoài chiếc giường to còn có bàn giấy, trên đó là chiếc chặn giấy, vốn là điện thoại chẳng rung lên bao giờ.

Vì thứ gì không dùng đến sẽ chẳng mấy khi tồn tại lâu trong trí nhớ, nên chẳng bao lâu sau Kibum đã quên đi những món đồ mà anh đã mua. Mỗi tháng đều đặn nhận ra trong tài khoản mất đi một khoảng tiền không mấy lớn, nhưng anh cũng không quá để ý đến điều đó mà làm gì. Thành ra, những đồ vật im lặng chìm vào quên lãng.

Cho đến một ngày kia, khi Kibum đang nằm trên giường với cô gái vào vai người yêu. Trong tiếng máy quay khe khẽ và những tiếng lách cách thân thuộc, anh chợt nhớ ra rằng chiếc giường đôi trong căn hộ kia cũng rất đắt tiền. Và, nó êm hơn cái giường đang nằm gấp nhiều lần. Và, là anh muốn nằm trên nó ngay lập tức.

Đương nhiên là đạo diễn đã nhận thấy sự lo ra của anh. Ngày hôm đó, chỉ phân cảnh nằm trên giường vuốt tóc người yêu đang ngủ thôi mà Kibum phải diễn lại ba lần.

Lần thứ nhất. Anh nhớ đến chiếc giường êm ấm trong căn hộ mà mình gần như đã quên đi.

Lần thứ hai. Anh nhớ đến mái tóc của một ai đó, màu đen mượt, dù không mềm nhưng sờ rất thích.

Lần thứ ba. Anh nhận ra, đã lâu lắm rồi không có điều gì len vào trái tim mình, ngoài sự tất bật của công việc và nỗi đơn côi lạ lẫm.

Lần thứ tư. Kibum buộc mình phải diễn. Anh giờ đây đã là một diễn viên nổi tiếng, không thể chỉ vì cái phân cảnh nhỏ xíu này mà mất đi một chút tiếng tăm nào. “Lo ra”, từ này sẽ là một vết nhơ trong profile diễn của anh, mà anh thì không hề muốn điều đó một chút nào

Vì thế Kibum đã tưởng tượng ra một khung cảnh khác. Trong ảo tưởng ấy, anh đưa tay chạm lên mái tóc người kia, rồi, nằm nhẹ nhàng bên cạnh thân hình không quá mảnh dẻ đang ngủ say. Không có một nụ hôn nào, không có một câu yêu thương nào, chỉ đơn giản là như thế thôi. Mà sao, tim Kibum se thắt đến mức không thở được.

Lần thứ tư trong loạt diễn của Kibum. Đạo diễn quay cận cảnh được nước mắt của anh. Mặc dù, nó không hề có trong kịch bản. Sau này, mười giây lên hình đó trở thành điểm nhấn của toàn bộ thước phim.

Kibum, sau khi quay xong lập tức vòng xe trở lại căn hộ nọ. Mặc cho đôi mắt đang biểu tình cay xè vì lần cuối cùng anh có một giấc ngủ trọn vẹn sáu tiếng là chuyện của tháng vừa rồi. Cơ thể anh đòi được ngủ, ngay bây giờ, mà Kibum thì đang trên đường đáp ứng cho nguyện vọng của nó. Chỉ là, đường đi quá xa, phải băng qua cả một thành phố. Thời gian đi quá lâu, nên trí nhớ đã nhân lúc này mà tua lại những hình ảnh rời rạc về một ngày xa xưa nào đó trong ký ức.

Chỉ là, hình ảnh đã quá rời rạc, đến nỗi anh không thể nhận ra cái bóng cao cao lẻ loi ấy là ai.

2.

Kibum thức dậy cùng cơn đau khủng khiếp. Phải mất rất nhiều thời gian, anh mới có thể nhấc người ra khỏi giường, lết về toa lét gần đó để nôn hết mọi thứ ra khỏi cái bao tử đang thét gào. Những cơn đau từ đâu kéo đến, phủ lên trí óc một làn khói mờ mịt tê dại. Mọi chi giác trong người đều biến mất, để lại duy nhất cảm giác đau đớn khủng khiếp theo mỗi cơn dạ dày co thắt.

Hình như, đau bao tử đã trở thành một tiền lệ cho tất cả những ai ở trong làng giải trí. Nhẹ hay nặng, thật ra, chỉ hơn thua nhau về vấn đề thời gian mà thôi.

Kibum vừa nghĩ đến điều đó, vừa cảm thấy chua chát lại vừa tự thấy buồn cười. Tôi đang ở đỉnh cao danh vọng và ngắm nhìn cái chết của bản thân đây. Một phần trong trái tim anh tự thốt lên. Có phải, mọi thứ phải dừng ngay vào lúc này, thì tôi mới mãi mãi nổi tiếng hay không?

Không có câu trả lời nào cho một mẩu của trái tim anh, ngoài cơn đau vừa quay trở lại.

Đau, nôn. Không đau, nôn. Cái chu trình đó, lặp đi lặp lại mãi đến nỗi anh ngất đi lúc nào cũng chẳng hay.

Và khi tỉnh lại một lần nữa, Kibum nhận ra trời đang mưa và bản thân đang nằm ngay mép giường. Từ chỗ này có thể nhìn ra cửa kính lớn. Trời vẫn tối, nhưng có lẽ đã gần bình minh rồi chăng. Khi mà những viên pha lê rơi từ trời ấy mang theo mình thứ ánh sáng lấp lánh đến lạ lùng.

Chợt, Kibum nhớ rằng mình từng yêu. Cô gái có mái tóc dài, gương mặt rất thông thường, thậm chí, sau này Heechul hyung có khi còn gọi đùa rằng nó rất “phổ cập”. Vậy mà, trong một thời gian dài, anh đã yêu người con gái đó. Âm thầm, lặng lẽ với tất cả cảm tình của một người xa quê hương. Giờ nghĩ lại, có lẽ là vì anh rời Hàn khi còn quá nhỏ. Nên những lần trở lại, đất nước này đột nhiên hòa vào nó một thứ lụa ảo giác, làm cho anh cảm thấy nó đẹp, đẹp hơn thật sự rất nhiều. Vì thế, gương mặt “phổ cập” của cô cũng trở nên khác lạ. Biến thành một thứ ảo giác mang tên yêu thương.

“Đó là tự ảo mình thôi. Vì anh đã quá đơn độc ở nơi anh đang sống. Nên ở một môi trường khác, anh đã tự ảo mình thôi. Nó gọi là gì nhỉ, ảo hóa hiện thực.”

Trong cơn đau mờ mịt của mình. Kibum đột nhiên nhớ đến cậu ta, cái vẻ ngoài dửng dưng của một đứa trẻ bướng bỉnh. Mái tóc lúc đó vẫn màu đen, được chải thẳng theo lối mốt đương thời, nhưng thi thoảng dựng lên phản đối cậu chủ nhỏ để chứng tỏ một bản chất không khuất phục có từ trong máu. Shim Changmin. Cậu ta đột nhiên hiện lên trong ký ức anh như một đốm sáng trong khoảng không tối đen từ những cơn đau.

“Ai mà không tự ảo mình chứ. Tôi đói, nhưng tôi phải tự nói rằng mình no để tôi có cảm giác no. Tôi ăn không nhiều, nhưng tôi vẫn cứ là người ăn nhiều nhất vì tôi luôn tỏ ra như thế. Đó không gọi là lừa gạt mà.”

Kibum vẫn cứ gục mặt ở mép giường khi cơn đau một lần nữa kéo đến. Trong đầu anh vẫn là những hình ảnh tách rời của Shim Changmin…………

“Ngay cả khi bị mất vị giác. Tôi vẫn cứ là người sành ăn.”

…… và cảm giác đắng nghét ngay trên đầu lưỡi khi nhớ đến nụ cười của cậu thiếu niên trưởng thành ấy.

Shim Changmin. Trong cơn đau này, đột nhiên Kibum nhớ cậu ta da diết.

3.

Lần sau đó thức dậy, trời đã sáng mà vẫn cứ mưa. Mùa đông này sao đột nhiên lại có cơn mưa nhiều như thế. Kibum khẽ co mình vào tấm chăn lụa. Chiếc giường đôi đã lớn, vì hơi lạnh, trời mưa và cái chăn lụa này lại làm cho nó càng lớn hơn. Cơn đau hình như cuối cùng cũng chán mà tha cho anh, bỏ lại nạn nhân của nó rũ người vì mệt mỏi.

Kibum nằm nhìn trần nhà trắng cao thật cao, tự hỏi, có khi nào đây là phút cuối cùng của cuộc đời mình.

Khi mà mọi thứ đều quá im ắng, chỉ có mỗi tiếng rì rầm của mưa.

Mà khoang đã, mưa không thể rì rầm vì nơi này rất cao, không bị gió hắt, ngay cả mưa cũng chẳng dập vào cửa sổ. Vậy…tiếng rì rầm anh đang nghe từ đâu?

Kibum lại cố mà nhấc người. Từ chiếc bàn giấy nhỏ, cái chặn giấy đang xoay vòng. Ai đó đang gọi đến. Mà, đó có thể là ai? Ngoài một người duy nhất.

Kibum, đừng run rẩy. Hãy bắt máy đi nào. Anh tự trấn an bản thân mình trong lúc bước nhanh về phía chiếc bàn. Bàn tay run run cầm chiếc điện thoại lạnh buốt. Màn hình đơn sắc chạy dài một dòng chữ.

Người duy nhất của trái tim tôi.

Alô…

Anh bắt máy.

“Có phải là, anh đã quá lâu không dùng đến điện thoại hay không? Hay là, anh đang nhớ tôi?”

Giọng nói trong vừa phải pha thêm một chút châm chọc làm anh đột nhiên mỉm cười; Là tôi đang nhớ cậu, và quên mất sự tồn tại của chiếc điện thoại này.

Âm thanh của hơi hở phía bên kia đầu dây đáp lời anh. Rồi từ đó phát ra tiếng cười khanh khách.

“Ừ, ừ. Mọi thứ xem ra không như cũ nữa rồi. Tôi đến đó được không?”

Kibum nhăn mặt khi nghe giọng nói hơi nghèn nghẹn. Hình như, cậu ấy không

được ổn phải không nhỉ; Mọi thứ vẫn như cũ ấy chứ, anh trả lời, cậu hoàn toàn có thể đến đây.

“Vì sao anh lúc nào cũng giống như đang đợi tôi từ đâu đó.”

Câu hỏi rơi ra trong thinh không giữa hai đầu dây. Kibum thở nhẹ vào trong ống nghe, lặng lẽ dùng chất giọng xoa dịu trẻ con mà nói; Là cậu đột nhiên cần đến tôi mà. Tôi không đợi cậu, không ai đợi cậu đâu. Tất cả chỉ là trùng hợp thôi. Phải không nào? Vì thế, hãy nhân lúc tôi chưa trôi tuột đi mà giữ tôi lại đi. Bằng không, sẽ chẳng ai có thể nói chuyện với cậu nữa.

Không có câu nói nào tiếp theo, đầu dây bên kia đã cúp máy rồi. Mọi thứ trở lại đúng như trước đây đã từng. Có khác chăng chỉ là chiếc điện thoại kim loại quý bắt đầu trở lại đúng công dụng của nó mà thôi.

Kibum cũng lại trở về với cái cơ thể bệ rạc, đi ra cửa mở tất cả chốt rồi lê người trở lại giường ngủ. Chỉnh chu một nửa bên giường, rồi leo lên phần giường còn lại nằm luôn, chẳng động đậy gì được.

Khi nào cậu ấy đến thì sẽ tự động mở cửa thôi. Anh nghĩ và để mặc cơn buồn ngủ dìu đi trong mơ màng.

Lúc thức dậy. Kibum nhận thấy cạnh mình có một thân người không quá mảnh dẻ, mái tóc giờ đây đã nhuộm thành màu nâu nhạt, bị đánh rối lên một cách điệu nghệ. Anh đưa tay lên chạm vào chúng, hơi cứng và mang mùi keo, nhưng chạm vào rất thích. Rồi, lại nằm cạnh bên con người say giấc kia mà ngủ tiếp.

Giấc mơ nho nhỏ kia đã trở thành hiện thực rồi.

4.

Có lẽ trong câu chuyện này. Những chương đầu tiên là những chương mà Kibum ngủ nhiều nhất. Đây giờ đã là lần thức giấc thứ ba của anh. Người bên cạnh hình như đã dậy từ lâu, nhưng vẫn nằm trong tấm chăn lụa kia mà đọc sách. Ngoài trời giờ đã tối rồi, và không còn mưa.

“ Đã bao lâu rồi anh không ngủ vậy?” Vẫn không rời khỏi cuốn sách. Mái đầu nâu hỏi giật ngược khi anh chuẩn bị….ngủ thêm một chút.

Hình như là từ tháng trước. Anh uể oải đáp lời.

“Yếu thế…” đôi mắt sáng hơi pha chút chế giễu rời khỏi những trang sách, rồi sau đó là tiếng hì mũi từ cậu. “Sao chỉ có bao nhiêu đó mà đã gục rồi!”

Tôi già rồi. Anh trả lời, giật giật một chút chăn từ cậu quấn vào người. Tôi làm sao so với cậu được, quốc sĩ vô song ạ.

“Đừng mỉa nhau quá thể như thế. Chẳng qua là anh không biết cách sống thôi.” Cậu trả lời, không quên đoạt lại phần chăn vừa mới bị anh kéo đi.

Tôi không biết cách sống, vì tôi không muốn chết đâu. Đột nhiên anh trầm giọng.

“Tôi có nói là tôi sẽ chết hả?” Cậu đáp lại, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào anh.

Mà cũng lạ, mỗi lần tôi nhìn thấy cậu, tôi lại thấy cậu chuẩn bị chết đến nơi rồi. Anh chống tay lên, thành thật nói.

Và anh nhận ra khoảng cách của họ gần nhau đến nỗi đôi môi kia đang bắt đầu chua chát mỉm cười. Rồi, là cậu ôm chặt anh, kéo anh nằm xuống giường, để anh đè lên thân người không quá mảnh của cậu. Vùi đầu vào hõm cổ của anh, thở từng hơi mạnh mẽ trong khi vẫn cứ bật cười.

“Kibum….Kim Kibum…đột nhiên tôi nghĩ đến chuyện mình đã yêu anh nhiều thế nào. Đột nhiên nhớ lại chuyện đó, tôi vui lắm.” Cậu vẫn cứ cười và ôm chặt anh.

Là anh không ôm cậu.

Không còn yêu tôi nữa sao. Anh hỏi, thật từ tốn nhìn vào đôi mắt đen.

“Ừ, không còn nữa.” Cậu từ tốn nói vào vành tai anh. “Không hiểu sao mà không còn nữa rồi.”

Đó đâu phải là lời từ chối đơn thuần mà là câu đúc kết sau những đớn đau mà chỉ mình Changmin trải qua. Kibum biết điều ấy, biết từ những ngày đầu tiên khi cậu vừa khóc vừa nói vào điện thoại của mình.

“Làm sao đây Kibum. Ngày hôm nay, em nhận ra mình đã không còn yêu anh nữa.”

Kibum không nhớ mình đã tiếp nhận nó như thế nào, anh chỉ nhớ về sau này họ thôi gọi nhau là “anh” và “em”, thôi nói với nhau những lời yêu thương vốn đã rất ít ỏi. Họ cười và chào nhau như những người bình thường. Nhưng đôi khi, anh phát hiện ra Changmin trốn ở góc hẹp của tòa nhà SM mà khóc. Những giọt nước mắt rơi ra trong im lặng, không gian ấy, chỉ có mình cậu và những giọt nước mắt lặng im.

Kibum thậm chí còn không nhận ra được là trong khoảnh khắc đó, chính anh cũng đang rơi nước mắt.

Họ yêu nhau trong âm thầm, chia tay nhau trong lặng lẽ. Và giữ lại trong nhau những mảnh vỡ từ yêu thương.

5.

 “Kibum….” Cậu gọi khi vẫn nằm trong vòng tay của anh.

Gì thế? Anh trả lời, lắng nghe từng hơi thở nhè nhẹ phả ra ở ngực mình.

“Tôi được tặng một quyển sách cũ.”

Như thế thật tốt, cậu không phải là rất thích sách hay sao? Anh đưa tay trong bóng tối, lần tìm những lọn tóc đang rối bời dưới cằm mình mà vuốt nhè nhẹ.

“Kibum….”

Ơi…..

“Tôi muốn được tặng một bông hồng vàng. Như thế, tôi sẽ có được hạnh phúc.”

Cậu này. Không phải là đã quá trễ cho những mộng mơ rồi hay sao? Anh phì cười trước những lời cậu nói. Bông hồng vàng, truyện ngắn này anh cũng đã từng đọc qua. Cậu không thấy rằng, bông hồng đó đã giết chết anh thương binh kia ư?

“Chẳng lãng mạn gì cả. Kim Kibum.” Cậu lầm bầm.

Hiện thực tốt đẹp cho tất cả chúng ta. Không phải sao? Anh không khỏi buồn

cười khi phải giở giọng nhè nhẹ giống như phải dỗ dành một đứa trẻ để giảng giải cho cậu con trai vốn biết gần như mọi thứ.

“Hiện thực mà tốt đẹp, thì anh có phải ói ngất lên ngất xuống thế không?”

Thật sự thì, anh không biết mình nên nói gì nữa rồi.

“Kibum. Có phải là, người ta chỉ nhìn thấy những gì họ muốn nhìn thấy không?”

Có thể…

“Vì thế, nên tôi chỉ thấy mỗi mình anh?”

Tôi không biết. Changmin à, tôi không biết.

Tôi không biết làm thế nào với tình yêu của tôi dành cho em.

Cậu không trả lời. Chỉ ôm anh thật chặt. Lắng nghe tiếng tim đập của Kibum. Khi anh để rơi những giọt nước mắt của mình. Đó không hẳn gọi là đớn đau.

“Làm thế nào, để tôi yêu?”

Họ ôm nhau.

Và những câu trả lời giờ đã không còn quan trọng nữa.

Chương thứ hai: Meng Na Li Sha De Yan Lei.

Changmin bảo từ đây đi Nhật thật ra cũng không phải quá xa, nhắm mắt đếm từ một đến một nghìn năm trăm hai mươi lăm là đến. Không chừng giữa số lượt đang đếm còn có thể ngủ một giấc ngon. Trong suốt cuộc nói chuyện, họ vẫn ôm nhau trên chiếc giường đôi rộng lớn. Thỉnh thoảng, Kibum mỉm cười nhẹ khi cảm nhận lồng ngực phập phồng qua lớp áo của Changmin. Cơ thể trẻ trung này, mấy ai biết được nó đã chịu quá nhiều tổn thương.

Cậu không bao giờ để mình đến số bảy mươi của cái cân sao? Anh bắt đầu đùa.

“Tôi có ráng! Nhưng xui thay, cái luôn vượt ngưỡng là chiều cao chứ không phải cân nặng.” Cậu ỉu xìu trả lời.

Cố chút đi, cậu đâu phải làm người mẫu đâu. Mập ra một chút, không chừng sẽ có người yêu trong nay mai. Kibum kéo cậu vào sát mình hơn, bắt đầu lấy tay vò nhè nhẹ vào lớp tóc được chăm chút.

“Tôi chẳng thể nào ăn được bất cứ cái gì nữa rồi. Anh có biết rằng khi mất đi vị giác, ramen sẽ mang vị của dây nhựa, còn cơm sẽ mang mùi cát không”

Đột nhiên anh thấy hình như khóe môi mình đang mỉm cười chế giễu đôi mắt long lanh đó. Này cậu nhỏ, cậu vừa mới nói rằng cậu MẤT vị giác. Làm sao cậu có thể nghe được mùi dây nhựa có trong ramen và cái vị của cát ở trong cơm?

Đối diện với anh, cũng là một khóe môi chua chát. “Anh không biết được điều này đâu Kibum. Vì là anh không biết mình đang ăn gì, nên anh sẽ lo lắng. Từ lo lắng, sẽ bắt đầu có ảo giác, anh biết không.”

Giống như là ảo hóa hiện thực?

“Không, đó không là ảo hóa hiện thực đâu Kibum. Anh có thể biến nhiều thứ trong cuộc đời này dễ dàng đi nhờ tưởng tượng của mình, để cho anh tiếp tục sống vào ngày hôm sau. Nhưng, có nhiều thứ, anh sẽ không làm được điều đó.” Cậu lắc đầu đau đớn. “Có rất nhiều thứ, anh phải sống trong nỗi sợ hãi hằng ngày vì chính sự tưởng tượng của mình. Đối mặt với nó hằng đêm….”

Kibum ôm chặt cậu. Siết chặt thân hình xương xương vào vòng tay mình. Changmin run rẩy, trong cơn sợ hãi, cậu vô thức lần tay ra phía sau lưng anh. Cào xuống một đường dài. Cảm giác cho anh biết chắc là tứa máu ra rồi.

Đoạn, anh lại xoa đầu cậu và bảo; Changmin, Changmin, Shim Changmin…..đừng làm đau người yêu cậu chứ.

“Yêu cái gì?” Cậu gắt lên. “Là anh yêu tôi, tôi có còn yêu anh đâu?”

Yêu trước yêu sau gì cũng gọi là từng yêu. Vì cậu đã từng yêu tôi, nên đừng làm đau tôi chứ. Trẻ ngoan nếu không nghe lời người lớn thì cũng phải nghe lời người nó thương yêu chứ. Phải không?

“Phải, thì sao. Tôi cũng đâu cần phải nghe lời anh.” Cậu lại gắt lên, như một đứa trẻ bướng bỉnh.

Là cậu biết thế nào là đúng là sai. Cậu không nghe lời tôi, người cuối cùng cậu nhìn thấy. Thì cậu có thể nghe lời ai nữa. Cậu sống trong sợ hãi, cậu cần chỗ để xoa dịu. Tôi, chính tôi là người đó đây. Cậu không cần tôi, không nghe lời tôi, vậy thì nói tôi nghe. Là người nào đang không bỏ tay khỏi tôi, hả?

Là người lớn đang dạy bảo trẻ nhỏ. Là người đang yêu nói lời yêu thương với người rời bỏ tình yêu.

Là Changmin, ôm chặt Kibum mà khóc.

Là anh thở dài. Để rơi nước mắt trên mái tóc nâu.

2.

Changmin có một cái túi là hiệu Hermes dòng limited, rất hiếm gặp và cực kỳ đắt tiền. Vì là cậu tự mình bỏ tiền ra mua nó hồi còn ở Nhật. Tự tay viết vào phiếu đặt hàng, dùng tiền mặt mà trả cho chiếc túi có giá rất nhiều nghìn đô, thậm chí, lúc nhận túi nhân viên bán hàng còn chần chừ đưa cho cậu. Vì tiền mặt là thứ người ta không đem theo quá nhiều ở đất nước này.

“Tôi là người nổi tiếng mà. Nếu tôi rút thẻ nhiều như thế này. Công ty sẽ biết tôi tiêu hoang mất.”

Kibum nhớ mình đã phì cười khi nghe cậu kể. Đôi mắt ấy, lâu rồi mới bừng sáng như thế.

Lại nói về chiếc túi nọ. Changmin bảo, hàm Jaejoong hyung gần như rơi ra vì ganh tỵ. Bởi cái túi của cậu đắt gấp mấy chục lần cái túi xịn mà anh ấy tự mua.

“Thế là đúng. Hàng của hyung ấy mua vẫn còn ở trong tiệm. Hàng tôi mua chỉ đặt mới làm, không những thế còn hạn chế số lượng nữa.”

Changmin, Changmin,…Shim Changmin. Sao mà cậu đột nhiên lại háo thắng như thế chứ. Kibum cười lớn. Sao lại đi so mình với hyung Jaejoong nghiện thời trang. Anh ấy có thể biết nó quý trọng mà đối xử tốt với nó. Còn nhìn cậu mà xem, cái túi này giống như là một cái bao rẻ tiền.

“Tôi xài túi tôi, mắc gì đến anh.” Changmin lại bướn bỉnh trả lời. “Tôi chỉ đem những đồ quý giá của mình thôi. Mà đã là đồ quý giá rồi thì phải để trong một chiếc túi quý giá chứ.”

Changmin……ôi…..Kibum ôm chầm lấy cậu. Anh không thể chịu nổi thêm một giây nào nữa. Con người này, thật quá sức tưởng tượng mà.

“Thế là tôi mang nó theo ở bất cứ đâu.” Changmin kết luận câu chuyện của mình trong khi anh vẫn còn ôm cậu thật chặt.

Thế, cậu mang gì tới cho tôi ngày hôm nay?

“Một cái ly.” Cậu trả lời. Kéo lê chiếc túi xách đắt tiền khốn khổ qua sàn rồi lên giường. Lục lọi trong đống đồ đạc lỉnh kỉnh một lúc lâu rồi lôi ra từ trong đó một chiếc ly thủy tinh.

Ly này thì sao đây? Anh ngắm nhìn chiếc ly từ tay cậu. Là kiểu dùng để uống Wisky rất thông thường không hoa văn lẫn chạm khắc.

“Chờ chút nào.” Cậu trả lời, tay vẫn không ngừng lôi lên lôi xuống trong chiếc túi. Sau đó một lúc lâu, cậu lôi ra một chiếc điện thoại màu xanh.

Gì đây?

“Nôn nóng quá không tốt. Chờ chút đi!” Cậu gắt. Tay bấm điện thoại lia lịa mà không cho anh nhìn. Sau đó, bỏ điện thoại vào trong ly. Rồi, chiếc điện thoại bắt đầu chạy nhạc.

Rồi sao nữa?

“Thì đó! Hết rồi.”

O_O

“Anh quá chậm hiểu, Kim Kibum, là chiếc ly đã khuyếch tán tiếng nhạc ra.” Changmin giảng giải, vừa nói vừa rút chiếc điện thoại ra khỏi ly rồi lại đặt vào ly, hành động đó cứ tiếp tục không ngừng. “Đấy, thấy chưa. Khi ở trong ly âm thanh đã hay hơn rất nhiều.”

-.-

“Sao mặt gì kỳ vậy?” Cậu bắt đầu gắt.

Thật ra, anh không thể làm gì khác ngoài ôm cậu thật chặt thêm một lần nữa. Đẩy ngã cậu ra giường, mặc kệ chiếc ly và điện thoại rơi xuống thảm. Mặc kệ cậu chí chóe vùng ra, anh cứ ôm cậu thật chặt, cho đến khi cậu thôi không chống cự nữa.

Changmin, Changmin….Shim Changmin. Cậu là một đứa trẻ tàn ác. Cậu không yêu tôi nữa, nhưng sao cậu làm tôi luôn không thôi yêu thương? Anh thì thầm vào vành tai cậu.

Bàn tay dài ôm chặt lấy gương mặt anh.

“Tôi không biết, Kibum. Tôi không biết nữa. Tôi không yêu anh như ngày xưa nữa rồi. Nhưng, giờ đây, anh là người duy nhất trên thế gian này tôi còn nhìn thấy được. Nghĩ xem nào, Kibum, nếu anh chỉ còn nhìn thấy đúng một người thôi. Thì anh sẽ làm gì?”

Tôi sẽ yêu người đó chăng?

Gương mặt kia toét ra nụ cười ngây thơ đến đau lòng. “Là như vậy đấy. Là tôi đang tập yêu anh.”

Changmin, Changmin…Shim Changmin. Anh lập lại chuỗi tên gọi đó khi siết chặt vòng tay hơn lúc nãy. Cậu thật biết làm người khác đau lòng.

“Tôi xin lỗi.” Cậu thì thầm. “Chỉ là, tôi cảm thấy lạc lõng mà thôi.”

3.

Changmin rời khỏi căn hộ vào trưa của ngày hôm sau. Để lại cho anh một đống đồ ăn vặt lôi ra từ chiếc túi khổng lồ nọ. Kibum thật sự kinh ngạc vì sức chứa của nó, ba gói snack, hai phần cơm nắm và một vài lon bia, tất cả được gói ghém cẩn thận ở dưới đáy chiếc giỏ mà không khiến cho nó phồng lên một chút nào.

“Là đồ hiệu mà. Anh quên rồi ư.” Cậu cười hí hởn trong sự ngạc nhiên của anh, rút thêm một vài thanh kẹo bỏ lên chiếc bàn giấy giờ đã đầy đồ. Không quên thẳng tay ném “cái chặn giấy” lên nệm. “Đề phòng anh không nghe.”

Cậu sẽ gọi nữa sao? Anh hỏi, nằm trên giường và bắt đầu nhá một viên kẹo.

“Uh, không rõ, nếu tôi nhớ được số của anh.” Cậu trả lời, tay mâm mê phần cằm, mắt nhìn lên trần nhà tự vấn.

Cậu nhớ số của tôi à? Anh ngạc nhiên hỏi.

“Có gì mà tôi không thế nhớ?” Cậu hỏi ngược lại anh khi cúi người chỉnh dây cho chiếc giày màu tối.

Thế có nhớ tôi không.

“Không.” Ngẩn đầu lên, Changmin mỉn cười nhẹ. “Rất tiếc, không.”

Kibum cũng phì cười, anh biết câu trả lời ấy trước khi cả cậu nói rồi. Nhưng khi nghe từ cậu, cơn đau từ trái tim cũng thấm không kém bao nhiêu. Tôi biết mà. Thôi, cậu khóa cửa nhé. Tôi ngủ một chút đây. Nói đoạn, anh tự phủ lên mình tấm chăn lụa. Giờ đây, cái chăn lại trở về với kích thước rộng lớn của nó. Không những thế còn lạnh lẽo một cách không cần thiết, khiến cho anh cơ hồ nhận ra là mắt mình đang ướt mất rồi.

Tiếng mở cửa vang lên ở ngoài kia. Tiếng chân Changmin chầm chậm bước.

Rồi cánh cửa khép, trả về cho căn hộ sự im lìm của trước đây.

“Hãy nghĩ đến một ngày nào đó, khi chúng ta bỏ trốn khỏi nơi này. Bỏ luôn cả hào quang, bỏ đi mọi thứ. Chỉ có tiền, passport, tôi và anh. Như thế, thật tốt biết bao.”

Nước mắt rơi. Không vì cảm giác gì. Chỉ là anh cảm thấy sự cô lẻ từ người con trai ấy mà thôi.

Đi đâu bây giờ đây?

Lại là một câu hỏi không hồi đáp.

4.

Thật ra, chiếc điện thoại màu xanh của Changmin là do Kibum mua tặng. Một lần nữa, số tiền trả cho nó cũng không phải là nhỏ, nếu không phải nói là đắt hơn cả điện thoại của anh.

Đó là một đêm mùa thu, cũng trong tại căn hộ này đây. Anh và Changmin nằm trên chiếc giường đôi của họ, săm soi quyển tạp chí điện thoại mà cậu xách từ Nhật về. Kibum thích chiếc điện thoại kim loại kia ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nó trên báo. Còn Changmin thì anh không rõ, hình như cậu không ưa chiếc điện thoại sau này thuộc về mình mấy, nhưng vẫn cứ chú ý săm soi nó như một đứa bé con.

“Mua một cái thế này. Chẳng phải rất tốt sao. Vì nó nhìn tồi tàn như cục gạch, nên sẽ chẳng ai biết là nó đắt tiền và xứng đáng với chủ nhân cả.”

Câu kết luận của Changmin khi cậu chỉ thẳng vào tấm hình làm cho anh không khỏi bật cười. Changmin, cậu không thích hào nhoáng, nhưng cũng đừng nói ra những suy luận làm tôi buồn cười đến thế chứ.

Đôi mắt nâu ánh màu đèn sáng lên tinh nghịch. Changmin đưa tay lên gương mặt anh, chạm vào làn da mộc không phủ phấn. Mùi Kenzo từ cổ tay cậu mang đến cho anh cảm giác dễ chịu lạ kỳ. Bất giác, Kibum nhắm mắt tận hưởng bàn tay dài ngón đang lần trên da mình. Tay cậu, thật sự rất gầy, và mang hơi lạnh mới dễ chịu làm sao.

Rồi, Changmin đặt cả bàn tay lên mắt anh.

“Vì sao….khi chạm vào. Anh lại khác biệt như thế.”Cậu hỏi.

Tôi vốn khác biệt. Vì thế, tôi mới ở nơi này. Anh nhớ cơ mặt mình giãn ra thành nụ cười. Bàn tay cậu vẫn ở chỗ cũ, trên phần mắt của anh, và hình như là nó đang bắt đầu run rẩy ấn vào nhè nhẹ.

“Vì sao…anh lại có nụ cười xấu xí đến như thế.”Cậu lại hỏi.

Nhưng tôi kiếm được tiền cũng là nhờ nó. Cậu không biết điều đó ư? Kibum trả lời, và thôi đi nụ cười của mình. Tại sao, cậu là bảo rằng nụ cười của tôi rất xấu. Trong khi tất cả những ai nhìn thấy đều nói rằng nó rất ấm áp và hạnh phúc?

“Vì họ không yêu thương anh, như tôi yêu thương anh.”Cậu trả lời. Và rút lại bàn tay của mình. Kibum cảm thấy hơi lạnh choàng đến khi bàn tay ấy rời khỏi anh, một chút chói mắt vì ánh đèn, rồi anh nhận ra Changmin đã trở về nơi cậu nằm lúc nãy. Tiếp tục săm soi chiếc điện thoại màu xanh, lầm bầm một câu gì đó kiểu như “Sao nhìn một hồi nó lại giống con rùa nhỉ?”

Changmin. Cậu yêu tôi như thế nào?

Mái tóc nâu khẽ lay động. Nhưng cậu không ngẩng lên mà vẫn nhìn vào một điểm nào đó trong tờ báo.

“Tôi yêu anh. Bằng tất cả tình yêu còn sót lại khi mọi người bỏ tôi mà đi.”Cậu trả lời.

Họ không đi đâu cả, Changmin. Anh ôm lấy bờ vai của cậu từ phía sau. Changmin vẫn để tay chống lên mặt nệm, mặc cho Kibum vùi đầu vào vai mình. Chỉ là họ thay đổi hành trình của họ. Nhưng họ vẫn cứ bên cậu đấy thôi. Mọi thứ của chúng ta rồi cũng sẽ kết thúc ở một điểm nào đó của cuộc đời. Nhưng thế không gọi là kết thúc, như thế, sẽ là bắt đầu một chu trình mới, một câu chuyện mới.

Kibum cảm thấy lạnh từ đôi mắt cậu. Cái lạnh từ trái tim cậu giờ đã lan tỏa đến trái tim anh. Hai đồng tử ánh màu đèn ngước nhìn anh lạnh lùng, chỉ mang theo một chút cảm xúc được gọi bằng hai từ chế giễu.

“Biết không Kibum. Giấc mơ kết thúc rồi.”Changmin cười nhạt. Vẫn mang theo một ít chế giễu và đắng cay.

5.

Vài tuần sau buổi tối đó, Kibum đã mua chiếc điện thoại màu xanh kia. Anh cẩn thận gửi nó đi bằng đường bưu điện, thay tên mình bằng một cái tên giả, và gửi đến gia đình Changmi. Thậm chí, anh còn ghi địa chỉ người gởi không có thật. Chấp nhận rủi ro mất hàng nếu bên kia không chịu nhận đồ gửi đến. Tất cả chỉ vì không muốn cho mọi người biết là Kim Kibum đã tặng nó cho cậu mà thôi.

Hai tuần sau nữa. Cậu gọi.

“Cái điện thoại không mấy giống con rùa. Đột nhiên, tôi nhìn thấy nó giống anh.” Cậu lầm bầm trong điện thoại.

Ồ, tôi đúng là không giống rùa mà.

“Đúng. Anh giống một viên đá cuội màu xanh.” Cậu bảo.

Chẳng có viên đá nào tỏa sáng giống như tôi cả. Anh trả lời.

“Anh không tỏa sáng đâu Kim Kibum. Chỉ là người ta rọi đèn vào anh thôi.” Changmin châm chọc.

Cậu thật biết làm người khác chán ghét mình đấy. Shim Changmin. Anh bắt đầu nhăn mặt khi tưởng tượng ra vẻ thích thú của cậu bên đầu dây.

“Tôi hiện giờ rất cay độc phải không?” Cậu cười phá lên sau câu nói của mình.

Có chuyện gì sao?

“Không, không có đâu. Thật ra là tôi định cảm ơn anh. Nhưng cuối cùng lại làm cho anh khó chịu, xin lỗi nhé.”

Không sao đâu mà.

“Đừng giận nhé Kim Kibum.” Cậu nói nhè nhẹ như thể đang xoa dịu anh. Điều này không khỏi làm anh buồn cười, anh đâu có giận cậu đâu cơ chứ. “Kibum….Kibum…..Kim Kibum….Tôi rất thích gọi tên anh….”

Tôi cũng thế. Changmin, tôi cũng thích gọi tên cậu.

“Kibum….Kibum….Kim Kibum….sao chúng ta không còn yêu?”

Vì, cậu không yêu.

“Vì sao thế?” Changmin nhẹ giọng hơn nữa, giống như cậu đang sử dụng giọng mũi để nói chuyện vậy. “Vì sao thế….”

Chắc là, giấc mơ của cậu vừa kết thúc. Nên cậu cần thời gian để bắt đầu một giấc mơ mới chăng?

“Có lẽ….”

Changmin, không phải là cậu đang khóc đấy chứ?

“Gọi tên tôi được không?”

Changmin, Changmin, Changmin…Anh bắt đầu gọi tên cậu bằng chất giọng trầm ấm của mình.

“Gọi cả họ nữa….”

Kibum nhớ mình đã gọi, gọi mãi cái tên ấy, lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần. Đầu dây bên kia bắt đầu có tiếng sụt sịt nho nhỏ, rồi âm thanh lớn hơn một chút, rồi trở thành tiếng thổn thức và cuối cùng là những tiếng rấm rứt không ngừng. Và anh vẫn cứ gọi tên cậu. Gọi mãi.

Changmin Changmin Shim Changmin Changmin Changmin Shim Changmin Changmin Changmin Shim Changmin Changmin Changmin Shim Changmin Changmin Changmin Shim Changmin Changmin Changmin Shim Changmin

Đến cuối cùng. Anh nghe tiếng cậu thở thật mạnh, nén đi tiếng thổn thức của mình mà nói với anh.

Kibum, Kibum,…Kim Kibum….Nếu giấc mơ mới của tôi bắt đầu….Là tôi sẽ yêu anh.

Chương thứ ba: Without saying goodbye to yesterday.

Câu chuyện này của Kibum thường bắt đầu vào buổi tối, tiến vào khoảng giữa khi trời khuya và kết thúc khi trời chưa hửng sáng. Đó chỉ là những cuộc điện thoại ngắn ngủi, thường xuất hiện khi giấc ngủ mệt mỏi kéo đến bên anh. 

Họ nói chuyện khi đêm đã đi quá nửa quãng đường. Kibum vừa ngáp dài, vừa bảo Changmin: Hình như ai đó đã bảo. Yêu là khổ. 

“Đúng ah. Không yêu như tôi thì mới khỏe làm sao.” Cậu trả lời.

Nhưng tôi khổ! Sao cậu toàn lựa lúc tôi sắp ngủ mà gọi thế hả? Anh gắt gỏng. Cơn buồn ngủ kéo sụp mắt anh từ lúc nào rồi mà anh vẫn phải ráng mà chống lên để tiếp ba-cái-chuyện-chẳng-ra-đâu của cậu. Giấc ngủ đối với tôi rất quý, cậu mà không hiểu điều đó sao?

“Tôi biết chứ. Tôi cũng quý giấc ngủ của mình ah.” Cậu nhỏ nhẹ trả lời ở bên kia đầu dây. Giọng điệu như một đứa trẻ vừa sắp bị la đến nơi rồi, khiến cho anh dù giận cách mấy cũng chẳng thể làm gì được. 

Thế bây giờ cậu muốn nói chuyện gì. Anh thở dài, đưa tay xoa xoa hai thái dương. Chúng ta đã đi qua chuyện thời tiết, chuyện chó, chuyện mèo, chuyện phim trường, đạo diễn, bạn gái, bạn trai, hát hò, ăn uống….

“Anh hát cho tôi ngủ đi.” 

“Kibum, anh đâu rồi?” Giọng cậu lo lắng vang lên.

Tôi hát cái gì? 

“Làm tôi tưởng anh bị sao rồi.” Cậu thở hắt vào ống nghe. “Hát ru tôi ngủ.” 

Cậu cũng buồn ngủ ư? Anh thốt lên. Lập tức nhận ra mình…lạc quẻ. Sao Changmin lại không ngủ cơ chứ, cậu ta cũng là người mà. 

“Tôi lúc nào cũng muốn ngủ. Nhưng chăn quá lạnh, giường quá cứng….” 

Thế cậu muốn nghe gì nào? Anh nhẹ giọng. 

“…Tôi luôn gặp ác mộng….” Cậu bỏ lỡ câu nói của mình trong tiếng ho khan. “..à có chút cảm….” 

Changmin, Changmin, Shim Changmin….chỉnh chế độ loa và nhắm mắt lại đi. Kibum nói. Khi nào xong thì gọi tôi.

“…Tôi xong rồi..” Tiếng cậu vang xa hơn lúc nãy. 

Tôi hát tiếng Anh được không?

“...được chứ…” 

Kibum cũng nhắm mắt lại, từ từ, anh khe khẽ hát vào chiếc điện thoại có đầu dây bên kia lặng im. 

Why…does my heart…go on beating…Why...do these eyes…of mine…cry…**

Sao…trái tim anh…. vẫn đập….sao…đôi mắt này….lại khóc……

“Don't they know…it's the end of the world…It ended when....you said goodbye...bye...”** Từ xa xa bên kia đầu dây, tiếng Changmin vang lên khe khẽ.

Cậu biết bài hát này sao? Anh ngạc nhiên khi nghe giọng hát khàn khàn lạ lùng của cậu. Chưa từng, trước nay anh chưa từng nghe chất giọng này từ Changmin. Dù chỉ là hai câu hát ngắn thôi, vậy mà anh cảm thấy mình như đang say trong nó. 

“Kibum...Kibum...Kim Kibum...đừng khóc...ngủ đi nào...đừng khóc...” 

Từ xa thật xa, cậu thì thầm. Để anh nhận ra mình rơi nước mắt. 

Sao chúng không hay thế giới đã lụi tàn....Thế giới chấm dứt rồi…khi em nói lời chia tay….

2.

 “Cuối cùng thì hai người đang như thế nào vậy?” Jaejoong hyung một ngày nọ đã gọi cho Kibum. Điều này làm anh ngạc nhiên đến nỗi không thể trả lời đúng câu hỏi ban đầu của hyung ấy mà phải nói lòng vòng một lúc cho đến khi hyung ấy gắt lên qua điện thoại. “Cuối cùng là cậu và Changmin đã quay lại với nhau phải không?”

Không hyung. Tụi em không quay lại với nhau. Cuối cùng anh cũng đã hiểu đúng câu hỏi và trả lời. 

“Nhưng tại sao Changmin lại nói về cậu cho chúng tôi nghe nhiều đến nỗi nhàm cả tai thế này?” Jaejoong càu nhàu. “Kibum, thật ra tụi hyung không ý kiến gì chuyện em và Changmin….” 

Cậu ấy nói chuyện về em cho ai thì đó là chuyện của cậu ấy. Làm sao em có thể biết được đây, hyung? Kibum trả lời giật lại. 

“Không phải…ý hyung là….” Đầu dây bên kia, Jaejoong bắt đầu lúng túng khi nghe giọng nói lạnh lùng của Kibum. 

Hyung, Changmin có quyền NÓI những gì cậu ta thích. Không liên quan đến em, mà, em cũng không muốn liên quan đến. Vì thế…

“Nhưng nó nói YÊU cậu kìa!” Jaejoong gào lên. “Kim Kibum, cậu thật không quan tâm, hay là đang cố tình không quan tâm thế hả? Là em trai chúng tôi YÊU cậu đó!” 

Là Kibum đang đứng trước chiếc gương trong phòng tập không người. Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào đủ để anh nhận ra mình đang cười rất chua chát với bản thân. 

…Yêu…

“Phải, Changmin nó đang yêu CẬU.” 

Hyung… anh lầm rồi. Em…thật sự đã không còn bên cạnh cậu ấy nữa rồi. Kibum nói nhẹ, rồi gập máy. 

Phòng tập yên ắng, chỉ có nắng gương và Kibum. Ngồi xuống sàn gỗ lạnh buốt. Anh thì thầm gọi tên cậu. Changmin, Changmin, Shim Changmin…làm sao mà… lại yêu tôi…

Chuyện đó, không phải là của quá khứ rồi hay sao?

Vì sao, những người bên cạnh cậu lại không nhận ra những biến đổi vốn rất rõ ràng kia. Vì sao, cậu lại dấu kỹ hết mọi điều trong mình. Vì sao, cậu chỉ để lộ những việc đã xảy ra từ rất lâu, cho những người yêu thương cậu hết lòng? 

Và vì sao…lại cay độc với bản thân nhiều như thế. 

Rồi, anh lại nhìn vào bản thân trong gương. Gương mặt gầy gò dưới nắng trắng đến xanh, trên môi vẫn là nụ cười luôn hiện hữu. 

“Sao nụ cười của anh lại quá xấu xí như thế?” 

Changmin, Changmin, Shim Changmin…cậu không biết đâu. Nếu tôi không giữ được nụ cười này cho mình, tôi sẽ phơi ra hết mọi cảm xúc cho mọi người thấy. Như thế, không dễ chịu đâu. 

Vì người ta thích một tạo vật xinh đẹp biết cười. Hơn là một con búp bê bằng sáp có bộ mặt lạnh lẽo tê dại. 

Nghĩ ra thì chúng ta là cùng một loại người đấy Changmin, là kiểu cay độc với chính bản thân mình. Thậm chí, tôi còn là kẻ ngược đãi bản thân, vì tôi không thể gọi cậu là “em” như trước đây đã từng. Mỗi lần dùng đại từ “cậu” với người yêu. 

Là trái tim tôi rỉ máu. 

3.

Chúng ta đâu có cùng một tình yêu phải không? Cậu đang lạc lối trong khổ đau, còn tôi thì đang đau chết đi được vì thất tình. 

Biết bao lần Kibum nói như thế trong những cuộc điện thoại. Nhận lại chỉ là sự im lặng hay nhiều lắm là cái cười khanh khách cố hữu của cậu. Changmin có giọng cười rất lạ. Nó chỉ xuất hiện khi cậu thật sự rất lúng túng, hay không biết hồi đáp đối phương như thế nào. Rất ít người biết điều này, cũng phải, vì cậu là Shim Changmin, người không để lộ điểm yếu quá nhiều. 

Thậm chí có những lúc anh tự hỏi. Có phải là cậu đã cố ý để lộ những điểm yếu ấy hay không. 

“Tôi thích chơi đùa. Và tôi là người bình thường, đã là người bình thường thì phải có điểm yếu.” Cậu trả lời cho những thắc mắc của anh một cách bình thản như thế. 

Cậu xem mình như một trò chơi từ khi nào. Kibum nghiêm giọng hỏi. 

“Từ khi, tôi thấy mình trở thành vật tiêu khiển của mọi người.” Cậu trả lời lạnh lùng.

Changmin, Changmin…Shim Changmin…cậu quá cay độc, quá trẻ con, quá tiêu cực….

“Đừng dạy bảo tôi!” Đầu dây bên kia gắt lên. “Tôi không phải con nít!” 

Vậy thì người không phải con nít kia. Im đi mà nghe tôi nói đây. Kibum nhấn giọng, anh phải chỉnh lại “đứa nhỏ” ngỗ nghịch này, nếu không, nó sẽ mang sai lầm trong quan điểm theo con tim vĩnh viễn. Cậu đang quá tiêu cực, như thế là không tốt. 

“Cái gì mới là tốt?” Changmin hỏi giật lại. “Cái gì mới là tốt? Trả lời tôi đi Kim Kibum. CÁI GÌ MỚI LÀ TỐT?” Cậu gào vào ống nghe.

Không có cái gì là tốt cả Shim Changmin. Chúng ta đang sống trong những góc tối của hào quang. Anh bình thản trả lời cho những tiếng thở mạnh vang lên từ bên kia điện thoại. Nhưng cách cậu nhìn cuộc đời bây giờ, không giống như là người tôi quen trước đây…. 

Lập tức anh nhận ra mình sai lầm khi nghe tiếng cậu cười. Âm thanh chua chát của ấy đột nhiên làm trái tim anh siết lại đớn đau. 

Changmin….anh gọi. 

Bên kia, đã tắt máy. 

Kibum cố gọi lại, nhưng máy thật sự đã ngừng hoạt động rồi. Đáp lại anh chỉ là tiếng nói của cô gái nào đó từ tổng đài. Lạnh lẽo, bình thản và xa cách. Như chính anh lúc nãy nói chuyện với cậu.

Tại sao lại nói với một đứa bé rằng nó đã sai, trong khi nó đã nhận ra và đang loay hoay trong đống sai lầm của chính mình. 

Sai lầm nối tiếp sai lầm, chơi đùa nối tiếp chơi đùa, cay độc nối tiếp cay độc và một nghìn điều hay hơn nữa đã và đang nối tiếp nhau hình thành một cái kén, siết chặt Shim Changmin ở bên trong. Càng vùng vẫy càng đau đớn, càng kêu gào càng vô vọng. 

Là đứa trẻ ấy không thể tìm thấy được lối ra cho mình. 

Vậy mà, người lớn như anh lại dùng giọng nói lạnh lùng của mình vào trong cái kén đầy máu đó để phê phán.

Kibum…anh không thực sự là người lớn đâu. Kibum…anh chỉ là một người đang yêu mà thôi. 

Hai ngày sau, chiếc điện thoại kim loại báo có tin nhắn. 

"Hình như, sẽ không có một giấc mơ mới nào nữa...phải không?" 

Đó không hề là một câu hỏi tu từ. Nhưng tạm thời, nó sẽ không có lời đáp. 

Vì Kibum đã lên đường đi Jeju cho bộ phim mới của mình mà quên mang “cái chặn giấy” theo. Thành ra, ở căn hộ sang trọng phía ngoài thành phố chỉ vang lên một tiếng “Ting” rồi tắt phụt. 

Mọi thứ trở lại lặng im như trước đó đã từng. 

4.

Câu chuyện này giống như là cuộc tình chán nản của bộ phim không bao giờ có hồi kết. Thật ra là nó có thể mãi mãi kết thúc, nếu như Kibum không hồi âm tin nhắn ấy. Chỉ cần anh không trả lời, cứ để đó rồi lẫn trốn vào sự yên lặng và để cho Shim Changmin ra khỏi cuộc đời mình. Thì câu chuyện này chấm dứt được rồi. 

Phải mà nó có thể kết thúc tại đây. 

Tám mươi lăm cuộc gọi và hai trăm tin nhắn đã được gửi vào số điện thoại của Changmin. Một con số mà chính anh cũng phải kinh ngạc khi nhận ra. Hai trăm tin có cùng một nội dung, được anh gửi đi bất cứ khi nào rãnh rỗi. Những cuộc gọi được thực hiện vào buổi tối, khi trời về khuya và Kibum chắc chắn rằng Changmin hiện đã lên giường, không bận rộn gì cả mà có thể tiếp chuyện với anh. 

Không có trả lời, không có hồi âm. 

Kibum gần như phát điên. Changmin có thể ở đâu ngoài phim trường, sân bay, cánh gà và sân khấu? Cậu có thể ở đâu được vào thời điểm này? Tại sao tất cả các kênh thông tin mà anh biết đều không có một tin tức nào về cậu? Tại sao tất cả những người anh quen đều không biết cậu đang ở đâu? Và tại sao cái điện thoại đó vẫn còn hoạt động khi mà chủ nó thì biến mất một cách không giải thích được? 

Hàng trăm câu hỏi xoay vòng trong đầu anh. Chúng cứ loay hoay ở trung khu thần kinh nào đó của anh mãi mà không chịu đi, vì chờ hoài mà không có bất cứ một lời đáp nào. 

Đã bao lâu rồi? Vì sao không ai nhận ra sự biến mất của cậu?

Kibum gọi Yunho. Máy không bắt, và số điện thoại đã bị cắt đường liên lạc.

Kibum gọi Jaejoong. Máy bận, luôn luôn bận và sau đó thì tắt. 

Kibum gọi Junsu. Một người lạ nào đó trả lời anh. 

Kibum gọi Yoochun. Em trai hyung ấy trả lời anh. Bảo là Yoochun đã sang Nhật và không sẵn lòng cung cấp số điện thoại vì không tin anh là Kim Kibum. 

Kibum gọi cho manager của Changmin. Nhận được một lời xác nhận lạnh lùng rằng cậu vẫn còn sống nhưng hiện rất bận nên từ chối tiếp điện thoại. 

Kibum gọi cho tất cả mọi số điện thoại mà anh cảm thấy liên quan đến Changmin. Và KHÔNG ai trong số đó trả lời được câu hỏi của anh. 

Hyung/cậu có biết Changmin ở đâu không? 

Giống như là đứa trẻ ấy đã ra lệnh cho tất cả mọi người giấu nó đi khỏi anh. Điều đó, khiến cho anh phát điên lên được vì tức giận. 

Tin nhắn thứ hai trăm ba mươi lăm. Kibum dùng ở chữ in hoa nhắn cho cậu. Thậm chí, cơn giận của anh giờ đã không thể kềm chế được nữa. 

CHANGMIN, CHANGMIN, SHIM CHANGMIN…SAO CẬU CÓ THỂ LÀM ĐIỀU ĐÓ VỚI TÔI KIA CHỨ?

“Có gì mà tôi không làm được?” 

Lập tức hồi âm xuất hiện trong điện thoại anh. Lần đầu tiên sau ngần ấy tin nhắn gửi đi, Changmin đã trả lời bằng một câu hỏi ngược. Kibum nhấn nút gọi. 

“Cái gì?” Giọng nói khó chịu vang lên bên kia đầu dây.

Cậu đang ở đâu? 

“Không liên quan đến anh.” Cậu bướng bỉnh trả lời. 

NÓI NGAY SHIM CHANGMIN! CẬU ĐANG Ở ĐÂU? 

“Tôi còn sống.” Và cúp máy. 

Kibum gục ngay xuống sàn. Cơn đau kéo đến đột ngột đến nỗi anh không thể phòng bị. Bao tử quặn lên như sóng trào. Những cơn nôn liên tục kéo đến lập tức đánh gục anh. Tước khỏi anh ý thức, trước khi nhận ra mùi Kenzo thoảng bên cánh mũi. 

5.

Kibum mở mắt. Nhưng không thể xoay trở mình, mọi thứ đang xoay vòng xung quanh anh. 

“Đừng mở mắt. Sẽ rất chóng mặt đấy.” Giọng nói trong lạnh lùng. “Anh trông thế mà yếu ghê.” 

Kibum cảm thấy bàn tay mang mùi hương Kenzo trên trán mình, rất lạnh nhưng lại mang sự thoải mái đến nhanh chóng. 

Cậu đã đi đâu? 

“Tôi đi đâu không quan trọng.” Changmin đáp. 

Tôi cảm thấy điều đó quan trọng. Anh trả lời, đưa tay siết chặt cổ tay gầy guộc kia. Lần sau, hãy nói với tôi trước khi cậu muốn biến mất, được chứ. 

“Nếu tôi muốn biến mất mà còn nói với anh. Thì đó đâu gọi là biến mất chứ!” Cậu chế giễu trả lời, rồi rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay anh. Cảm giác lành lạnh kia vẫn ở lại trên trán rồi từ từ biến mất để lại sự dễ chịu lạ lùng. 

“Đừng mở mắt. Hãy nghe được không?” Cậu nói. 

Được. Kibum trả lời. 

Một chuỗi loạt soạt vang lên chứng tỏ Changmin đang chuẩn bị thứ gì đó. Rồi anh nghe tiếng “Cạch” của một vật gì đó rơi xuống. Và, tiếng nhạc vang lên.

Cậu lại bỏ điện thoại vào ly phải không? Anh hỏi, chợt mỉm cười. 

Bàn tay lạnh ấy lại chạm lên trán anh. Che đi mắt anh, mang theo hơi lạnh hòa cùng mùi hương ngọt ngào mê hoặc. “Nghe thôi, Kim Kibum. Chỉ nghe thôi và đừng nói gì cả.” 

Đó là bản nhạc chờ từ điện thoại cậu. Bài hát ấy anh đã nghe đến cả trăm lần, thuộc cả từng khung nhạc, từ nốt thanh. Thậm chí có thể đánh lại toàn bộ bằng đàn piano. 

Bài hát tiếng anh. Giọng nữ trong buồn bã. Từ từ ngân nga những câu từ của mình. 

Rồi, pha vào những cung bậc đó. Anh nghe tiếng hát của Changmin. Thứ duy nhất không hề có trong đoạn nhạc chờ. 

“…Am I alone…”* 

Giọng Changmin vang lên. Khàn, giống như lần mà anh nghe thấy trong điện thoại trước đây. Mê đắm và chưa từng được ai biết đến. Kibum nghĩ, không ai, kể cả những người anh từng sống chung với cậu biết được Changmin có giọng hát thế này.

Với họ. Shim Changmin là người mang giọng cao. Cao đến mức không ai có thể thay thế trong những bài hát gần như không bao giờ xưa cũ của họ. Đến sau này, nhiều năm sau cái ngày chia tay ấy. Tất cả những ai cover lại bài hát của Dong Bang Shin Gi đều phải lấy lại phần bè cao của Changmin. Không ai, không ai có thể khiến cho chúng hoàn hảo như chính người con trai này đây.

Nhưng bây giờ đây. Người đang che mắt anh không phải là Shim Changmin với giọng hát cao mà người ta thường biết. Cái anh đang nghe là một giọng hát trầm, lạnh, và quyến rũ như một thứ thuốc phiện không thể chối từ. 

Changmin vẫn hát sau khi đoạn nhạc kia kết thúc. Cậu ngân nga bài hát đó giống như muốn dìm anh vào giấc ngủ. Và cơ thể Kibum quá mệt mỏi để có thể kháng cự, quá đau đớn và rã rời đến mức không thể diễn tả được nữa. Nhưng ý thức của anh lại chối từ một cách thẳng thừng. Anh muốn mình tỉnh táo, vì cảm giác của anh đang cảnh báo anh. Rằng cậu có thể biến mất sau khi anh ngủ. Cậu sẽ lại rời bỏ anh vì anh đã làm tổn thương cậu trước đây. 

Rồi anh lại phải rơi vào những vòng tròn tìm kiếm vô tận. 

Changmin, Changmin…Shim Changmin. Lấy hết sức còn lại của mình khi cơn đau lại kéo đến, Kibum thì thầm gọi tên cậu. Hứa với tôi, là cậu không biến mất. Được không?

“…Am I going home…”* Changmin không trả lời mà tiếp tục ngân nga. 

Không, cậu không cô đơn. Không bao giờ cô đơn. Là tôi sẽ về nhà cùng cậu. Kibum vội vã trả lời, như thể cậu đang dùng lời hát hỏi anh. 

“…Will I hear some one…”* 

Tôi sẽ luôn gọi cậu. Anh siết chặt cổ tay lạnh buốt. 

“Thật sao. Anh sẽ luôn gọi tôi?” 

Phải.

“Anh sẽ luôn tìm tôi? Luôn đi theo tôi?” 

Đúng vậy. 

“Anh sẽ như thế chứ.”

Tôi hứa. Anh trả lời. Tôi sẽ không rời bỏ cậu. Không bao giờ rời bỏ cậu. 

“Thật phải không?” 

Thật! Anh lập lại thật nhanh, cố giữ cho tâm trí tỉnh táo bằng cách cắn vào môi mình để chống lại cái đau lẫn cơn buồn ngủ khủng khiếp. 

“Ngay cả khi anh phải bỏ đi mọi thứ?” 

Changmin. Ngay cả khi tôi phải rời bỏ tương lai của mình. Là tôi vẫn sẽ theo cậu. Vẫn sẽ tìm cậu. Vẫn sẽ giữ cậu ở bên mình. Kibum nhấn mạnh từng chữ trong lời nói mình. 

Và giống như Kibum đang rơi vào một vùng trời bình lặng đến không ngờ. 

Rồi giọng nói của cậu vang lên.

“Kibum…Kibum…Kim Kibum…Anh là người đi cùng tôi vào quên lãng.” 

Chương thứ tư: Fields of Gold

“Kibum, Kibum, Kim Kibum…là anh đang ngủ say, nên tôi sẽ nói điều này. Giả như…tôi không phải là người thật. Tôi chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của anh. Tôi chỉ là hình bóng anh ảo tưởng từ một người thực. Chỉ xuất hiện khi đêm về, khi mà anh tưởng là mình tỉnh nhưng thật ra là đang mơ….”

“Kibum, Kibum, Kim Kibum…là anh đang ngủ say. Nên tôi sẽ nói điều này. Giả như, tôi chỉ là một ảo hóa hiện thực của anh. Khi tôi tan biến rồi, anh sẽ thế nào đây…”

“Kibum, Kibum, Kim Kibum…khi tôi nói chúng ta hãy đi cùng nhau vào quên lãng. Là tôi tự lừa chính mình. Chúng ta chẳng thể đi được bất cứ đâu trong chiếc lồng này. Tình cờ thay, quên lãng, là mơ ước mà tôi luôn nghĩ đến…”

“Kibum, Kibum, Kim Kibum…khi tôi nói rằng tôi quên mất yêu anh là như thế nào. Đó là tôi nói dối. Có phải là, tôi vốn không yêu anh? Hay, đó chỉ là một thói quen mà tình cờ tôi mắc phải?”

“Kibum, Kibum, Kim Kibum…tôi rất thích gọi tên anh. Cũng như rất thích anh gọi tên tôi vậy. Tôi sẽ gọi tên anh trong lúc anh ngủ thật say. Vì những lúc này đây, anh trở nên đẹp hơn bất cứ khi nào. Đừng giấu đi gương mặt này nữa, chẳng bao lâu sau, sẽ không còn ai yêu thương anh với gương mặt kia đâu…”

“Kibum, Kibum, Kim Kibum…vì sao, tôi chỉ nhìn thấy anh trong cuộc đời này. Vì sao, tôi lại trói anh lại bởi những trò trẻ con này. Vì sao, đến bây giờ tôi vẫn cứ sống...”

“Kibum, Kibum, Kim Kibum…vì sao…mọi thứ đối với tôi chỉ là ảo giác, ngõ cụt và u sầu?”

“Kibum, Kibum, Kim Kibum…có phải là tôi đã đi lạc quá xa khỏi hiện thực rồi phải không? Chìm đắm đau đớn vì quá khứ của vui đùa….”

“Kibum, Kibum, Kim Kibum…ai…ai sẽ cứu hai chúng ta?”

“Kibum, Kibum, Kim Kibum…ai…ai sẽ là người trả lại tôi cho chính bản thân tôi…”

Những lời thì thầm vô cảm. Từ từ vang lên trong màn đêm tĩnh lặng.

Kibum ngủ. Chảy nước mắt.

2.

Changmin, Changmin, Shim Changmin…hiện thực hay ảo tưởng.

Điều đó, không còn quan trọng với tôi nữa rồi.

3.

 “Kibum…nghĩ xem…nếu chúng ta không làm ca sĩ. Chúng ta sẽ làm gì?” Changmin đột nhiên hỏi trong một cuộc nói chuyện khuya.

Uhm….tôi sẽ ở Mĩ, đi học, làm công nhân, lấy vợ, sinh con, nuôi con, về hưu, vào trại dưỡng lão và hết đời. Anh ngẫm nghĩ rồi trả lời cho cậu.

Đáp lại là một tràng cười khanh khách.

Sao thế?

“Này anh. Sao anh không nghĩ đến một tương lai đẹp hơn chút. Sao không phải là mở công ty, hay là đi làm nhân viên văn phòng. Sao lại đi làm công nhân chứ?”

Thế giới của tôi sẽ là như thế nếu như tôi không trở thành như bây giờ. Anh thở dài trả lời. Changmin, cậu vốn không cùng chung thế giới với tôi. Chúng ta khác biệt cách nhìn….

Khi đó, điện thoại màu xanh trên tay Changmin đột nhiên bị cậu bỏ rơi nó xuống sàn.

Cậu làm gì thế? Anh nhìn xuống thảm, nơi đáp của vật thể đắt tiền đáng thương kia.

“Thì làm rơi.” Cậu đáp gọn. Rồi cúi xuống nhặt lên, kèm theo một cái nhìn lém lỉnh. “Nhìn xem, Kibum, nếu sàn này không trải thảm. Thì không phải là nó đã tiêu rồi sao?”

Cậu…. Kibum muốn nói gì đó, nhưng không thể. Vì cậu đã đưa ngón tay trỏ lên môi anh. Rồi áp sát môi vào tai anh, khẽ khàng thì thầm.

“Cách nhìn không đến từ thế giới mà chúng ta tới đâu. Chỉ là, anh muốn nhìn thấy điều gì thôi. Phải không nào?”

Như có ma lực. Kibum lập tức gật đầu.

“Nào nào, Kim Kibum…trả lời tôi. Nếu anh có thể thay đổi hiện tại. Anh sẽ thay đổi điều gì?” Cậu lại thì thầm. Một tay choàng qua vai Kibum, siết anh vào người chặt hơn.

Cậu…Tôi sẽ thay đổi cậu….Kibum run rẩy đáp. Hình như, tiếng nói của Changmin và mùi hương mê hoặc trên cổ áo cậu ta đã thôi miên anh. Khiến anh không thể kiểm soát lý trí của mình được nữa.

“Tôi!” Tiếng cậu khe khẽ hỏi, pha lẫn một chút thích thú. “Vì sao?”

Cậu…sẽ chết…

Kibum cảm thấy cơn đau nhói ở vai trái mình khi nói dứt ba từ nọ. Hàm răng của Changmin đang siết dần vai anh, ghim vào đó những dấu răng càng lúc càng sâu. Cái đau bắt đầu tăng dần lên rồi trở nên khủng khiếp hơn anh nghĩ, đến nỗi anh đưa tay ghì chặt lưng cậu. Rồi bấu mạnh vào đó. Để cậu đau mà buôn ra.

Nhưng từ đầu đến cuối, Changmin đều không nhả khỏi anh.

Changmin…Changmin…Shim Changmin…cậu làm đau tôi đấy….anh thì thào.

Chặt hơn.

Changmin…Changmin…Shim…Changmin…cậu nhìn xem…thế này….chúng ta đang….tiến…đến cái chết…..

Nghiến chặt hơn.

Đừng…tôi…đau…SHIM CHANGMIN!! ĐAU!!!

Cảm giác bớt đi một chút khi Changmin từ từ nhả ra. Rồi cậu hôn.Anh.Và khóc.

“Hãy cứu tôi…Kibum…hãy cứu tôi….”Changmin khóc. Sụp đổ.

4.

Changmin. Nếu tôi trở thành công dân Mỹ. Tôi sẽ đi lính. Trước đó, tôi sẽ có người yêu. Sau này, tôi sẽ yêu. Rồi, tôi sẽ chiến đấu. Có khi sẽ chết. Nhưng sẽ vẫn yêu.

Changmin. Vì tôi không đi theo đúng dự định của mình, nên tôi đã gặp những người anh em khác. Vì tôi từ chối tình yêu, nên tôi đã yêu cậu. Vì tôi cắn nát không biết bao nhiêu chiếc bút trong một nghìn ngày, nên tôi đã tiến đến mức này của sự nghiệp. Vì là như vậy, nên tôi sẽ không từ bỏ.

Changmin vì tôi yêu cậu. Nên tôi sẽ cố mà kéo cậu lên.

Ngay cả khi tôi đang rơi.

5.

Từ sau đêm đó, mọi thứ bắt đầu thoát khỏi kiểm soát của anh. Tinh thần Changmin giống như đang vỡ ra theo mỗi lần họ nói chuyện với nhau.

Cáu bẳn, khóc.

Chế giễu, khóc.

Im lặng, khóc.

Cười, và khóc.

Rất nhiều sắc thái lộ ra trong giọng nói của cậu. Thông thường, cuộc đối thoại sẽ kết thúc theo đúng một trình tự, bắt đầu bằng một chút nghẹn ngào, sau đó là một ít sụt sịt, rồi không thể nói được điều gì ngoài những tiếng nấc lên. Cuối cùng của chuỗi âm thanh đó là tiếng xin lỗi rời rạc của Changmin.

Kibum thường không nói gì nhiều, anh chỉ im lặng lắng nghe. Và đáp lại tiếng xin lỗi của cậu, rằng: Không sao mà, khi nào rảnh thì hãy gọi cho tôi là được.

Changmin mỉm cười vào buổi sáng. Khách sáo cho phải phép với mọi người vào buổi trưa. Hơi cựa quậy một chút vào buổi chiều tối. Pha trò khi có show. Hát hết mình trên sân khấu bất cứ khi nào và chết dần đi mỗi khi nói chuyện với anh. Không ai ngoài anh biết đến điều này. Trước mắt mọi người, Shim Changmin là một ngôi sao tỏa sáng, lịch thiệp và đem yêu thương theo từng giọng hát của mình.

Còn trước anh. Shim Changmin là đứa trẻ bị cái kén của chính nó hút cạn máu.

Mọi chuyện cứ tiếp tục như thế cho đến rất lâu sau, vào lúc Changmin kể về đoàn làm phim của mình, rằng họ đã dễ thương như thế nào, mọi người đối xử tốt với cậu ra sao, những món ăn fan tặng đều ngon trên cả tuyệt vời và cảnh vật của quần đảo ấy thật sự rất hoang sơ như chưa từng có người đặt chân đến.

“Anh không biết đâu, nó khác hoàn toàn với Jeju. Nếu được, tôi sẽ xây nhà ở đó mà sống cho hết đời.” Cậu hồ hởi nói.

Tại sao? Không ai biết được mặt tối của cậu? Rằng cậu đang chết? Kibum bất lực thốt lên.

“Làm sao mà anh lại cho người ta biết được mánh khóe sống của mình chứ? Kibum, anh thật biết đùa.” Changmin cười phá lên trong điện thoại. Có lẽ, đây là lần hiếm hoi cậu cười khi nói chuyện với anh. “Anh biết điều nhục nhã nhất của ảo thuật gia là gì không Kibum? Là người ta phát hiện ra thủ thuật của anh ta. Cũng giống như chúng ta là những kẻ đem ảo giác đến cho người khác. Nếu họ biết phía sau tấm màn ảo giác của chúng ta là cái gì. Thì họ có yêu nữa không?”

Changmin. Cậu sai rồi. Họ đã yêu cậu đủ lâu để đau lòng khi cậu buồn phiền. Cậu không biết điều đó sao? Kibum nói, và nhận lại được một tràng cười khan.

“Kibum…Kibum…Kim Kibum…thế không được đâu….không được đâu…..cái gì cũng có giới hạn của nó mà….tôi phải giữ lại điều cuối cùng ấy cho bản thân tôi chứ…”

Changmin………..

“Trong ví của tôi có một cánh đồng lúa mạch. Anh tin không?” Cậu chợt nói.

Hình hả? Anh đáp lại cũng bằng một câu hỏi.

“Uh! Cánh đồng vàng. Trải ra vào buổi chiều….tôi rất thích.”

Cậu để hình một cánh đồng trong ví của mình ư? Kibum không khỏi ngạc nhiên.

“Đó là một tấm bưu thiếp của bố. Hồi đó, tôi mơ mình chạy trên đó bằng chân trần. Chạy mãi, chạy mãi, cho đến khi chết đi.” Ngừng một chút, cậu tiếp. “À, tôi cứ cho đó là cánh đồng lúa mạch, chứ thật ra tôi không biết là nó trồng gì. Ha ha…”Changmin cười lớn.

Bây giờ còn như thế không? Kibum hỏi.

“Còn đấy. Và, tôi nghĩ, đó là thiên đường. Càng lúc, tôi càng mơ thấy nó nhiều hơn. Này anh, không lẽ tôi sắp đến thiên đường sao?”

Không đâu, Changmin. Không đâu….

Trong một thoáng, trái tim anh cầu mong chúa trên trời. Xin Người, hãy ban phước lành cho con người này bằng cách mang anh ta đi. Giải thoát cho anh ta, để anh ta trở về với cánh đồng vàng trong tuổi thơ của mình. Mang anh ta khỏi chiếc lồng ánh sáng này, để anh ta quên đi, rằng tâm hồn mình đã tan vỡ.

Xin chúa, hãy cứu rỗi chúng con.

Chương thứ năm: Remember when it rained.

1.

Kibum rất ghét ngày mưa. Khi trời đổ xuống thứ nước lạnh ngắt, trong suốt, kèm theo cơn gió tỏa khắp từ những cao ốc bạt ngàn. Và sự đơn côi lạnh lẽo sẽ len vào trí nhớ, mở ra ngăn tủ chứa những kỷ niệm còn chưa kịp đặt tên rồi từ từ siết chặt trái tim anh. 

“Kibum, anh nghĩ gì khi trời mưa?” 

Không nghĩ gì cả. Tôi không thích trời mưa. 

“Chà…sẽ khó khăn cho anh rồi.” Cậu thở dài nói vào ống nghe.

Có việc gì thế? Anh hỏi. 

“Tôi đang dự định tan vào mưa.” Cậu nói rồi cười khanh khách. 

Changmin, cậu thật biết đùa đấy. Anh cũng cười nhẹ, nhưng lòng bắt đầu run lên vì cảm giác lo sợ đột nhiên ập đến từ đâu không rõ. 

“Không, tôi định vậy thật. Nhưng giờ anh bảo ghét trời mưa…” Cậu chần chừ một lát rồi nói tiếp “…mà cũng không sao đâu nhỉ. Anh sẽ quen với nó thôi.” 

Changmin trả lời rồi lái sang một chủ đề khác. Anh cũng không đề cập đến nó nữa mà nghe Changmin nói tiếp về nơi quay phim của cậu. Một lần nữa cậu lại vào vai tài phiệt công tử, yêu say đắm một cô thôn nữ hiền lành, rồi từ bỏ cả gia can để đi theo tiếng gọi tình yêu, và kết thúc bằng một hai cái chết cho chính nghĩa. Cậu tóm kịch bản một cách hài hước rồi tự cười mình, rằng dù ghét nó đến đâu thì vẫn cứ chọn nó mà lao vào. 

“Vì rằng thì là…” Cậu ngân nga chuỗi những từ đệm chỉ lý do, rồi tiếp tục câu chuyện. “…nó là cái đỡ nhất trong đống mà tôi nhận được.” 

Sao cậu không chỉ hát thôi. 

“Tôi cũng chỉ thích hát thôi. Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác đâu. Ai cũng phải làm mới mình mà, phải không?” Cậu từ tốn trả lời. 

Anh im lặng, vì không rõ phải trả lời điều gì cho phải. Cậu không cay độc trong vấn đề này, nó vốn là một sự thật rất hiển nhiên rồi. Hai từ “Ca sĩ” giờ đây không còn nghĩa thuần của nó như xưa nữa. Nó đã trở thành một từ “pha”: rằng ca sĩ thì phải biết diễn; diễn ít thì có MV, có mini drama. diễn nhiều thì có phim. Cứ diễn đi đã, rồi tính sau. Họ, đã dạy anh, cậu, và những người khác như thế. 

“Nếu không làm mới thì sẽ bị bỏ lại. Nếu chỉ hát thôi thì sẽ chết.” Changmin nói mà không cần hồi đáp từ anh. “Họ dạy chúng ta như thế mà, anh quên rồi sao?” 

Tôi nhớ chứ. 

“Nhưng anh không cần làm mới, phải không?” Cậu nhẹ giọng đi một chút rồi tiếp. “Anh đã có quá nhiều mặt nạ cho mình rồi. Lúc nào anh xuất hiện cũng là sự mới mẽ. Như thế thật đáng ganh tị!” 

Changmin, Changmin, Shim Changmin, tôi là diễn viên mà…. Anh dỗ dành. Tôi kiếm tiền từ những chiếc mặt nạ đó. Cậu thì không cần phải như thế, cậu là ca sĩ, cậu sống vì giọng hát của mình….

“Sao tôi không sống vì chính tôi.” 

Vì cậu đã lựa chọn. Từ trước khi cậu có thể nhận thức được những điều sẽ đến với mình. Anh trả lời. Tôi, cậu, và những hyung khác. Tất cả chúng ta chỉ có một động lực duy nhất để đến đây, mà không nhận ra những đau đớn mà nó đem lại. 

Cậu im lặng một lúc lâu rồi lên tiếng. “Anh đến đây vì điều gì?”

Vì tôi quá cô đơn. Kibum thở dài. Lý do này ngày xưa được lập luận rất vững chắc, nhưng thời gian và sự thật đã bào mỏng nó đi đến mức chẳng còn chút nghĩa lý gì nữa. 

“Vậy giờ anh đã hết cô đơn chưa?” 

Không, tôi không hết cô đơn đi được. Anh trả lời. 

“Thế thì buồn cho anh.” Cậu thở dài, lần đầu tiên trong suốt những cuộc nói chuyện. “Vì sau này trời mưa sẽ làm cho anh cô đơn hơn đã từng….”

Anh không kịp nói gì khi cậu cúp máy. Rồi một linh cảm xấu đột nhiên kéo đến, phủ toàn bộ tầm mắt, để hiện ra một buổi chiều mưa.

Và đúng như cậu nói. Về sau này, những ngày mưa làm Kibum khóc, lặng lẽ để rơi nước mắt khi ngắm nhìn những viên pha lê từ trời đập thẳng vào thành kính trong suốt. Khi đó con tim anh gọi lên ký ức về người con trai nọ, được chúa mang đi vào một ngày mưa. 

“Kibum, Changmin mất tích rồi.”

Có gì đó đang rơi.

“Người ta…không tìm thấy xác…..ở vực núi mà nó đứng…” 

Phía bên kia của đầu dây không mưa. Kibum nghe được Yunho hyung khóc. Nhưng phía bên này, Kibum cũng không thể nghe tiếng mưa. Mọi thứ, ngưng đọng từ giây phút này. 

Chúa, không cứu rỗi. Người chỉ rũ nỗi đau mà cậu đang phải chịu lên những người khác mà thôi. 

Changmin không chết. Cậu tan đi.

Trong nước, trong đất, trong không gian. Đứa trẻ ấy đã được Người mang đi rồi và không ai có thể tìm thấy nữa. 

2.

Nhiều tháng sau khi Changmin tan đi, một tấm bưu thiếp đã đến căn hộ của anh. Đó là cánh đồng lúa mạch vào mùa vàng rực trong bầu trời hoàng hôn, kéo dài thẳng tắp đến đường chân trời, những cơn gió làm mấy nhánh lúa mạch lay động được chụp lại và giữ nguyên vĩnh viễn trong khung hình vàng thanh bình lạ. 

Không có một lời nhắn nào ở phía sau tấm bưu thiếp, không có một dấu bưu điện nào được đóng lên. Cứ như ai đó tình cờ làm rơi khi đi ngang qua hành lang vắng này, rồi để cho những cơn gió làm tiếp nhiệm vụ là kéo nó vào đây, nằm lặng lẽ trên sàn nhà từ nào không rõ. Rồi khi Kibum nhận ra sự hiện diện của nó thì cả tấm hình đã phủ được một lớp bụi mỏng phủ lên rồi. 

Từ đó, trong ví của anh cũng có một cánh đồng lúa mạch. Trải dài vô tận như thiên đường và mang theo nỗi cô quạnh vô biên. 

Bên ngoài thế giới của anh, người ta vẫn tìm kiếm chàng thanh niêng mang tên Shim Changmin, mọi chuyện không chỉ dừng lại ở khe núi đó mà còn ở toàn Đại Hàn Dân Quốc. Tất cả mọi ngóc ngách đều được xới tung lên để xem có dấu vết gì của người con trai kiêu ngạo ấy hay không. Và dĩ nhiên, một khi đã trốn thoát, thì kẻ đào tẩu thông minh kia sẽ không bao giờ để lại một chút manh mối nào. 

Changmin có cái đầu tốt, và thỉnh thoảng tuyệt vời hơn cả những bộ não ranh ma. 

3

 “Changmin đi rồi.” Junsu hyung lặng lẽ thở dài khi họ tình cờ gặp nhau tại trường quay. “Không còn ai chỉ hyung chơi điện tử nữa….” 

Người anh đặc biệt ấy, mãi vẫn cứ tiếc những hôm họ thức đêm chơi cùng nhau, khi mà cái đầu không mấy tốt đẹp kia có thể chỉ ra cho anh một vài điểm sơ hở của quân địch khi họ tham gia đấu dàn trận. Giờ đây, chỉ có mình Junsu thui thủi với chiếc máy cầm tay đắt tiền luôn thua cuộc. 

Mọi thứ lúc này đây gần như đẩy bốn người anh đến bờ vực tuyệt vọng. Khi mà họ dù có cố lờ đi những tin tức bên ngoài về em trai mình, thì chúng vẫn cứ len lỏi một cách thần kỳ vào trái tim họ khến cho sự sợ hãi dần dần đầy lên. Làm những mảng tối phía sau hào quang của họ ngày càng trở nên lớn hơn và gần như không thể lấp đầy được nữa.

Nhưng vào một ngày nọ, khi Junsu rỗi rảnh tham gia vào một màn dàn trận online khuya, Yoochun lụi hụi với mấy bản sáng tác dang dở thì một thông điệp đã gửi đến vào phần chat trên game của Junsu. 

“Hyung, anh vẫn chơi dở như ngày nào.” 

Lập tức căn hộ vắng của họ vang lên giọng cười hạnh phúc. Nó lớn đến độ cả Yoochun, người đang khom người nhặt cây bút rơi giật mình đập đầu vào thành bàn.

Bốn người anh em của cậu, những người duy nhất biết rõ em trai họ thông minh như thế nào, đã bật cười ôm nhau thật chặt khi đọc được dòng tin nhắn ấy. Rồi, họ lại rời nhau ra mỗi người một trường quay và vẫn mang bộ mặt buồn buồn khi một ai đó nhắc đến người em trai đang mất tích của họ. 

Chỉ có Dong Bang Shin Gi biết rõ Shim Changmin của họ là không biến mất. 

Cậu ta chỉ đang đi nghỉ mà thôi. 

4.

Bí mật của bốn người anh không bao giờ được họ tiết lộ. Vì thế, sẽ là những người còn lại mang nỗi lòng trĩu nặng mỗi khi có ai đó nhắc họ về người con trai tên Shim Changmin. 

Kibum, đau đớn hơn, không phải là sự nặng nề trong lòng, hay những cái se thắt của trái tim. Mà là sự ám ảnh kỳ lạ về chiếc điện thoại, những thanh âm của bên kia đầu dây không bao giờ được phát lên lần nữa. 

Anh tiếp tục chuỗi ngày vô tận cùng những chiếc mặt nạ tốt lành mà người ta đặt anh phủ lên. 

Đôi khi, Kibum để mặt mộc ra đường.. Khoác lên người bộ đồ trung học, cộng thêm một chiếc nón lưỡi trai thông thường, ba lô, phù hiệu đầy đủ. Thậm chí, có ghi đầy đủ tên Kim Ki Bum lên phù hiệu đi chăng nữa thì cũng không ai để ý đến anh. Giờ đang là mùa đông, và tất cả mọi người đều có nơi để về.

Và lời nguyền của Changmin giờ hình như đã thành sự thật. Nếu anh buông bỏ chiếc mặt nạ, để lộ ra gương mặt thật của mình, thì sẽ chẳng còn ai biết anh là ai nữa. 

Vậy cũng tốt. 

Những lần như thế, Kibum đi bộ đến nhà thờ. Ngồi ở ngoài sân, nơi hang đá và đức mẹ Maria. Để cho yên lặng bao trùm và cô đơn phủ khắp. Ở đó, anh nhớ lại lời nguyện ước ngày xưa của mình. 

Xin chúa, hãy cho con trở nên nổi tiếng. Đổi lại, con sẽ dâng cho người tình yêu của con. 

Lời ước của con trẻ, đôi khi lại trở thành hiện thực.

5.

Một nghìn ngày sau, người ta công nhận rằng Shim Changmin không còn nữa. Mọi tìm kiếm chính thức kết thúc. Giấy báo tử, đám tang, và những giọt nước mắt đau khổ tuyệt vọng đổ ra trong ngần ấy thời gian nhiều đủ để nhấn chìm cả một thành phố. 

Nhưng rồi, người ta bắt đầu đẩy hình ảnh người con trai cao gầy cùng đôi mắt trong kia vào quá khứ.

Vì đời người, còn bao nhiêu câu chuyện để mà nhớ thương…..

Đau lòng thay. Con người. 

Và đã đến lúc câu chuyện này đi đến kết thúc của nó. Khi Kibum bất lực nhận ra rằng mình thật sự không thể liên lạc được với Changmin nữa. Cô gái nào đó ở tổng đài kia cuối cùng cũng làm anh bật khóc vì giọng nói lạnh lùng xa xăm của mình. 

Đêm một nghìn không trăm lẻ một, Kibum cố để gọi cho Changmin lần cuối cùng.

Đáp lại anh, vẫn là tiếng nói lạnh lẽo như nhiều nghìn lần về trước.

Giấc mơ chính thức kết thúc rồi. 

6.

Kim Kibum của năm ba mươi ba tuổi. Hoàn thành quân sự trở về, giờ đây là một người đàn ông thành đạt như chính anh đã ao ước khi còn niên thiếu. Nhiều năm về sau này, những ngày mưa vẫn làm anh đau đớn. Dù cho mọi thứ giờ đã đổi thay, vậy mà nỗi muộn trong anh nhớ về cậu con trai ngày xưa mình yêu thương vẫn đầy lên mãi không ngừng. 

Xưa, là bao lâu rồi.

Nghìn ngày, vạn giờ, triệu phút, và hàng tỷ giây. 

Cái kén của Kibum không có máu của anh, nó chỉ để cho anh sống trong chật chội, khó chịu và u sầu. Những sợi tơ trói buộc anh với phần còn lại của thế giới ấy đã khiến cho anh không có quyền rời bỏ nó như cậu trai kia đã làm. Thành ra, Kibum cứ loanh quanh mê cung hào quang của mình và sự cô đơn triền miên không dứt.

Nhưng rồi trong một ngày mưa, khi anh bị lạc trong một con đường vắng tại một thị trấn nhỏ gần biển nhưng cũng hun hút vực sâu. Vào lúc Kibum vội vã chạy khỏi cơn mưa, anh đã va phải ai đó cầm chiếc ô xám xanh đang đứng chơi vơi lạnh lẽo ở góc đường.

Xin lỗi. Anh hấp tấp nói.

“Sao bao năm rồi anh vẫn cứ lùn như thế?” Giọng nói pha chút chế giễu vang lên trên tóc anh. 

Ngay vào khoảnh khắc ấy, Kibum đã nghĩ mình đừng ngước lên.

Lỡ như, lỡ như đó không phải là cậu thì sao? Lỡ như, lỡ nhớ đó chỉ là một tay cao vượt tầm, tự tin về cái quá khổ của hắn? Lỡ như đó là một giọng nói trùng hợp bởi tiếng mưa. Lỡ như….lỡ như…

Lỡ như mà anh ngước lên, hy vọng mong manh kia kia sẽ lại tan đi một lần nữa. 

Anh không biết, mình nên làm thế nào. Anh không biết là mình nên rời khỏi cái ô xanh xám này rồi tiếp tục chạy đi, hay là dùng một trong hàng trăm chiếc mặt nạ của mình để nhìn lên. Để nếu có phải là một người lạ, thì anh cũng sẽ dễ dàng cười mà cho qua.

Anh không biết mình phải làm gì, khi mà, mùi hương từ chiếc áo màu tối kia giờ đây đã vượt qua hơi mưa và thấm vào cánh mũi anh, báo cho anh biết rằng mùi hương ngọt quyến rũ không cũ bao giờ kia giờ đã quay lại rồi.

Rời tầm nhìn khỏi chiếc áo tối màu ấy. Kibum chầm chậm ngước lên. 

Mặc kệ, nếu như là trùng hợp. Mình sẽ thôi ghét những cơn mưa, mình sẽ chạy đi sau khi xin lỗi người ta đàng hoàng tử tế rồi chạy đi, gào tên cậu ta trong mưa lần cuối cùng. 

Mặc kệ, nếu như là trùng hợp. Mình sẽ dẹp cái hy vọng mong manh là cậu ta còn sống đi. Dẹp bỏ giấc mơ này, rồi sống mà không cần bất cứ giấc mơ nào nữa.

Mặc kệ mọi thứ đi. Dẹp bỏ lo sợ đi. Kim Kibum. 

Và, nhìn đi. 

Mọi giác quan hình như đã theo những giọt mưa đập vào mặt đường mà tan biến. Hình như giờ đây tiếng mưa dội xuống chiếc ô làm ù tai anh, màn mưa làm mờ mắt anh. Rồi, từ trái tim tưởng chừng như hóa băng của Kibum, tất cả nhớ thương trào lên như cơn lũ khi nhìn thấy gương mặt ấy.

Changmin…Changmin…Shim Changmin….Anh gọi….Changmin…Changmin….Shim Changmin….Vẫn là đôi mắt sáng trong, vẫn là sống mũi cao, và làn môi thô hơn những làn môi khác…

Changmin Changmin Shim Changmin…lần lên từng đường nét trên gương mặt gầy, Kibum run rẩy thì thầm. Cậu đã không tan vào mưa…

Đáp lại anh, là nụ cười.

Chiếc ô buông khỏi tay, để làn mưa đổ tràn trên hai mái đầu giờ đã không còn trẻ. Họ ôm nhau mặc cho thời gian trôi, mặc cho những cơn gió và mưa pha lê từ trời thi nhau rơi trên mặt đất. 

Giấc mơ mới hình như đã bắt đầu như thế. 

Và biết đâu được. Nó cứ kéo dài mãi thì sao…..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro