Chương 8:Mitsuri

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***
Muichiro thân mến,

Chị mừng vì em đang hồi phục tốt. Chị hy vọng rằng bây giờ em hãy giải quyết mọi việc dễ dàng và để bản thân bình phục hoàn toàn. Chị hy vọng việc tập luyện của em diễn ra tốt đẹp và em được nghỉ ngơi nhiều. Nếu em dự định tham gia kỳ thi vào năm tới, em trai chị, Koichi cũng sẽ tham gia kỳ thi đó. Chị hi vọng cả hai có thể hòa hợp.

Về phần trụ cột mới mới, chị hy vọng mình cũng có thể gặp được cô ấy. Cô có vẻ là một cô gái tuyệt vời.

Cho đến khi chúng ta gặp lại nhau, Muichiro. Giữ gìn sức khoẻ nhé em.

Trân trọng, Hayashi Meiko.
***

Muichiro vung kiếm nhiều lần trước khi dừng lại để thở. Anh đã tập luyện trong vài ngày qua, điều đó khiến anh ấy rất căng thẳng nhưng anh vẫn tiếp tục cố gắng.

Muichiro vung kiếm nhiều lần trước khi dừng lại để thở. Anh ấy đã tập luyện trong vài ngày qua, điều đó khiến anh ấy rất căng thẳng nhưng anh ấy vẫn tiếp tục cố gắng.

'Meiko-nee có một người em trai... điều đó có khiến cậu ấy là họ hàng của tôi với... tên cậu ấy là gì!..cậu ta có lẽ không quan trọng... và Mui... nghe hay đấy... '
————

"ACHOO!" Koichi hắt hơi, khiến tôi nhìn em lo lắng.

"Em ổn chứ? Em có bị cảm lạnh không?" Tôi hỏi rồi dừng lại trước một quán trà. "Em có muốn ăn gì không? Chúng ta có thể nghỉ ngơi, em biết không?" Tôi ngồi xuống và vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh. Em ngồi xuống cạnh tôi và đặt gói hàng lên đùi.

Tôi đang đi làm việc vặt. Kanagi nhờ tôi nhận một gói hàng từ một người bạn của cô ấy cũng là thợ may. Và Koichi tình nguyện đi cùng tôi đề phòng trường hợp quá muộn.

"Em ghét ông già đó..." Koichi lầm bầm trong miệng. Lưng em đau nhức, tay em gần như sắp ngã nhưng em ấy vẫn đi cùng tôi. Em chỉ ghét Sanemi thôi. "Dù sao đi nữa!Em  sẽ đi lấy đồ ăn cho chúng ta!" Em mỉm cười đi vào nhà kiếm gì đó ăn.

Tôi đợi Koichi trong khi ngước nhìn bầu trời. Nó thực sự rất yên bình. Cả hai đang ở trong một khu rừng, chỉ cách thị trấn vài phút đi bộ và mất thêm vài phút đi bộ để trở về nhà. 'Thật là một nơi yên bình ...'

"Xin lỗi... cậu có phiền nếu tôi ngồi cạnh cậu không?" Có người hỏi. Giọng nói của họ ngọt ngào và trầm lặng. Tôi nhìn lên và bắt gặp đôi mắt xanh nhạt. Tóc cô màu hồng và nhạt dần sang màu xanh lá cây, được tết thành ba phần. Đó là một màu sắc độc đáo. Không chỉ vậy, tôi còn nhận ra quần áo của cô ấy.

"Ồ! Cậu có phải là thợ săn quỷ không?" Tôi vừa hỏi vừa vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh và hoàn toàn quên mất em trai mình. "Tới và ngồi đi!" Cô nở nụ cười rạng rỡ nhất khi tôi đề nghị.

"Cảm ơn!" Cô ấy ngồi cạnh tôi, trên tay cô là rất nhiều bánh mochi hoa anh đào. "À! Vậy là cậu biết về Thợ săn quỷ à?" Cô nhiệt tình hỏi. '

'Ồ!! Cô ây thật dê thương!'

"Ừ! Tôi có một..." Tôi ngập ngừng, không biết phân loại Sanemi như thế nào. "Tôi biết một người là thợ săn quỷ và em trai tôi đang luyện tập để trở thành thợ săn quỷ!" Cô có vẻ ngạc nhiên trước sự thật đó khi khuôn mặt cô ấy sáng lên hơn trước. "Ồ, tôi quên giới thiệu bản thân! Tôi là Hayashi Meiko!

"Tôi cũng quên mất!" Cô ấy hét lên trước khi quay lại nhìn tôi với một nụ cười buồn. "Tên tôi là Kanroji Mitsuri! Rất vui được gặp cậu, Hayashi-chan!" Cô đưa cho tôi một chiếc bánh mochi của mình và tôi nhận lấy nó với nụ cười hạnh phúc.

"Vậy thì cậu chắc chắn là trụ cột mới phải không? Và cậu có thể gọi chỉ cần gọi tôi là Meiko, giờ chúng ta là bạn bè!" Thế giới của cô dường như bùng nổ vì hạnh phúc khi tôi nói với cô điều đó.

"T-thật sao?" Tôi gật đầu. "Vậy Meiko-chan, cậu có thể gọi tôi là Mitsuri!" 'Tôi đã có một người bạn! Tôi rất vui!! Tôi nóng lòng muốn nói với Iguro-san quá!!'

Hai chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều. Nói về nhiều thứ từ động vật đến những món ăn yêu thích. Cô ấy thực sự là một cô gái dễ thương và sôi nổi, đúng như Muichiro đã nói với tôi.

"Cậu thật sự rất dễ thương, Mitsuri-chan!" Khuôn mặt cô ấy dường như đột nhiên nóng bừng lên khi tôi khen ngợi cô. "Và tóc của cậu cũng rất đẹp!"

"C-cậu thực sự nghĩ vậy à?" Tôi gật đầu, mỉm cười trước sự ngượng ngùng của cô. 'Wa!! Cô ấy thật trong sáng!!'

"Nee-chan?" Koichi quay lại với một đĩa dangos và hai tách trà. "Chị ấy là ai?" Em hỏi, thì thầm bên cạnh tôi.

"Koichi, đây là Mitsuri-chan, cô cũng là một thợ săn quỷ!" Tôi đã giới thiệu cô. "Mitsuri-chan đây là em trai tôi, Koichi." Mitsuri vẫy tay nhẹ với em  ấy khi em nấp sau lưng tôi. Mitsuri khá bối rối trước hành động của em. "Xin lỗi, em ấy khá ngại ngùng với người mới. Không hiểu sao." Tôi còn nhớ sự tương tác giữa em ấy và Sanemi, lúc đó em không hề ngại ngùng như vậy. 'Có lẽ vì Mitsuri là con gái...'

"Không sao đâu, Meiko-chan!" Cô mỉm cười với tôi rồi đứng dậy. "Em có thể ngồi chỗ của chị, Koichi-kun!"

Tôi và Koichi quay về nhà. Sau khi tôi giao gói hàng cho Kanagi, cô ấy cho tôi nghỉ cả ngày vì cô nói rằng có thể tôi đã mệt.

"Em đi ngủ đây, nee-chan..." Ngay khi hai người bước vào nhà, Koichi lao thẳng vào phòng. Em thực sự mệt mỏi sau quá trình tập luyện. Em ấy đã cố gắng giúp đỡ tôi ngay cả khi em mệt mỏi.

"Chúc một giấc mơ ngọt ngào, Koichi." Tôi thì thầm khi đi vào bếp và sắp xếp vài thứ tôi đã mua hôm nay.

Sau khi làm xong, tôi lên lầu để kiểm tra chúng. Đầu tiên là Koichi. Tôi mở phòng em và lén nhìn vào, em ấy đã ngáy rồi. Với nụ cười hài lòng, tôi bước tới phòng Sanemi.

Một cái nhăn mặt hiện lên trên khuôn mặt tôi. Tôi không thể không cảm thấy tiếc cho anh ấy. Căn phòng mà tôi nhìn thấy vài ngày trước là... một đài tưởng niệm. Bảy bức ảnh được đóng khung màu đen.

"Em đang làm gì thế?"

"EEK!" Tôi hét lên, ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của Sanemi trước mặt tôi. Lúc này cửa phòng anh đã mở và trông anh như vừa mới ngủ dậy. "O-oh.." Tôi nhìn xuống, không phải vì bộ kimono của anh bị tuột ra, mà vì căn phòng bên cạnh anh. "Tôi chỉ... định kiểm tra anh. Vì anh khỏe... nên tôi sẽ.. đi.."

Tôi đang định rời đi thì có một bàn tay đặt lên vai tôi, ngăn cản tôi đi xa hơn.

"Em bị cái quái gì vậy? Gần đây em cư xử rất kỳ lạ." Tôi không dám quay lại. Nếu tôi làm thế, tôi có thể bắt đầu khóc. "Oi. Tôi đang nói chuyện với em."

"Tôi ổn!" Tôi cố gắng mỉm cười khi đối mặt với anh ấy. "Tôi chỉ đang thắc mắc bữa tối tối nay thế nào thôi!" Tôi cố gắng rũ bỏ anh và đi về phòng của mình.

Sanemi cau mày nhìn bóng lưng tôi đang rút lui. Anh biết có chuyện gì đó đã xảy ra. Tôi luôn nhìn anh bằng mắt sau nhưng mấy ngày nay tôi lại nhìn xuống. 'Bây giờ vấn đề của cô ấy là cái quái gì vậy?'

——————————————————————————-
Tôi viết Fic này trước khi KNY bắt đầu 3 năm có nghĩa 3 năm sau Tan mới xuất hiện lúc đó là câu chuyện bắt đâu!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro