Chương 33: Koichi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi lảo đảo đứng dậy, trời đã sáng và tôi cảm thấy những cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể khi nhận ra mình trần truồng và ký ức về đêm qua ùa về. Mặt tôi đỏ bừng, nhưng tôi đang mỉm cười, cảm nhận đủ thứ.

"Buổi sáng vui vẻ." Sanemi chào đón tôi từ phía sau, khoác bộ yukata vào người tôi. "Em ngủ ngon chứ!." Anh ấy hôn lên má tôi khi tôi mặc bộ yukata để che đi cơ thể có dấu vết của mình.

"Buổi sáng tốt lành!" Tôi mỉm cười với anh khi anh giúp tôi đứng dậy và dẫn tôi xuống cầu thang và vào phòng tắm.

"Chúng ta hãy đi tắm đi, trong khi hai người đó vẫn chưa ở đây." Anh nói, ý anh ấy là hai người đó là Muichiro và Koichi sẽ đến sau. Tôi gật đầu và cởi bộ yukata, đi tắm, nhưng trước khi kịp với lấy nó, tôi đã cảm thấy có thứ gì đó lạnh lạnh đập vào lưng mình. "Hiểu rồi'."

"Anh dám toét nước em!!" Tôi kêu lên, cầm lấy và ném một ít nước vào anh. Anh cười khúc khích, che mặt khi nước tạt vào đầu, tóc anh giờ ướt và nhỏ giọt. Mặt tôi đỏ bừng khi nhìn thấy kiểu tóc mới của anh. [nóng]
————

"Được rồi, được rồi, hôm nay em thắng..." Sanemi lẩm bẩm, tựa đầu lên đầu tôi. Sau trận đấu dưới nước đó, tôi suýt trượt chân, hai người coi thế là đủ và chỉ cần thư giãn trong bồn tắm.

"Sanemi." Tôi gọi anh khi anh ngân nga đáp lại. "Anh không... anh không nghĩ rằng... vết sẹo và dấu ấn của em xấu xí sao..?" Tôi hỏi, giữ chặt dấu ấn hiện rõ trên người mình. Tôi thực sự ghét điều này. "Anh không nghĩ là chúng... chúng có màu đỏ... giống như-"

"Tôi không nghĩ vậy!!." Anh thì thầm, đôi tay vòng quanh người tôi khi anh đặt một nụ hôn êm dịu vào gáy tôi, những ngón tay anh lướt qua một số vết sẹo của tôi. "Những vết sẹo của em có nghĩa là bạn đã sống sót. Nó có nghĩa là sự mạnh mẽ của em. Và dấu ấn của em, tôi không nghĩ nó xấu."

"Tại sao vậy? Rất nhiều người đã nói với em-"

"Em có thể dừng lại được không?" Anh vừa nói vừa nhéo má tôi. "Tôi không phải những người khác, tôi là chồng em, dấu ấn của em cũng không phải là tai ương mang tai hoạ." Anh buông má tôi ra, tựa đầu vào lưng tôi. "Chết tiệt, tôi nghe có vẻ ngô nghê nhưng... tôi nghĩ nó...rất đẹp. Vì vậy làm ơn... đừng nghĩ đến chuyện đó."

Tôi mỉm cười, dựa người vào cơ thể anh, thư giãn khi chạm vào anh. "Cảm ơn Sanemi."

Tôi cười khúc khích và anh nhéo vào hông tôi. "Đừng!" Tôi kêu lên khi anh ấy bắt đầu cù tôi. "Em NÓI DỪNG LẠI!" Tôi đã hét lên rất nhiều vì anh sẽ không dừng lại. Tôi quay lại, dìm đầu anh xuống nước. "DỪNG LẠI!!"

Sanemi ngẩng đầu lên, lườm tôi một cái. "Chết tiệt, tối qua em vẫn còn rên rĩ dưới tôi mà—" Anh nhếch mép cười khi thấy cả khuôn mặt tôi biến thành quả cà chua. "Sao giờ Vẫn còn ngại ngùng~"

"Em thề có Chúa..." Tôi lẩm bẩm, che mặt lại và nhìn sang một bên, cho anh toàn quyền tiếp cận với những dấu vết mà anh để lại trên cổ tôi, và chết tiệt, anh thích cảnh tượng đó quá. Tôi thở hổn hển khi anh bất ngờ liếm chúng. "A-anh đang làm gì thế?"

"Suỵt..." Anh thì thầm vào cổ tôi, bắt đầu đặt ra những nụ hôn nhẹ nhàng. Tôi cắn môi, nhịp tim đập nhanh hơn. Sanemi không thích cách tôi kìm nén mình rên rĩ, anh ấy muốn nghe nó to hơn. " Meiko..." Anh thì thầm tên tôi như thể đó là từ quý giá nhất.

"S...nemi..." Môi anh chạm môi tôi trong một nụ hôn cuồng nhiệt, anh thậm chí còn không để tôi thở. Tay anh đưa xuống phía dưới và sờ soạng mông tôi, tay còn lại kéo eo tôi lại gần. Cả hai tay tôi vòng ra sau đầu anh, đùa giỡn với những lọn tóc của anh khi những chiếc lưỡi nhảy múa cùng nhau.

"Nee-chan! Em đói!!." Chết tiệt Koichi.

Tôi ngay lập tức rút lui, khiến Sanemi mất tinh thần. "C-C-CÓ! Đợi tí chị ra liền!" Tôi lắp bắp đứng dậy cầm lấy chiếc khăn. Sanemi có vẻ khó chịu khi anh tựa đầu vào tay mình, nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Tôi vội vàng lau khô người và mặc bộ yukata vào, lao vào phòng thay đồ, bỏ lại Sanemi một mình, trông có vẻ bực tức. "Thằng Koichi chết bầm...đó" Anh lẩm bẩm. Tay anh đưa lên môi nơi vừa rời khỏi cơ thể tôi cách đây không lâu, mặt anh nóng bừng, anh ôm lấy mặt mình. 'Chúa ơi... mình có thể bị nghiện mất...'

Anh thở dài, đứng dậy lau khô người và mặc bộ yukata màu trắng, cũng vào phòng thay đồ. Anh mở cửa và tôi gần như nhảy dựng lên. "Ồ, Sanemi.Anh làm em sợ quá..."

Anh không nói gì và lấy thứ gì đó để mặc trong tủ. Tôi lo lắng, anh im lặng. Tôi lại gọi cho anh nhưng anh không nói gì. Sau đó, cuối cùng tôi đã nhận ra. 'Anh đang bĩu môi...' Tôi cười khúc khích, thấy cái bĩu môi của anh thật dễ thương.

"Em đang cười gì vậy?" Anh hỏi với vẻ hơi trừng mắt. Tôi không trả lời mà chỉ quay đi, đối xử với anh như anh đã làm. "Tôi đang nói chuyện với em mà!."

"Hồi nảy em cũng vậy, nhưng anh có trả lời không?" Tôi nở một nụ cười trêu chọc. Anh mỉm cười, bước tới ôm lấy eo tôi, hôn nhẹ lên môi tôi. "Aww~ Shinazugawa Sanemi anh cũng biết bỉu môi sao..."

"Ồ im đi em!." Anh nói nhéo má tôi khi tôi vùng vẫy, bảo anh dừng lại. Anh cười khúc khích khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của tôi và anh buông tay ra. "Đi thôi, hai người đó sẽ nổi cơn thịnh nộ nếu không nhìn thấy em!."

————

"Chào buổi sáng, Ko, Mui!" Tôi chào họ khi họ ôm tôi. "Hai em có thích buổi đi chơi tối qua không?" Tôi hỏi với một nụ cười và họ gật đầu. "Được rồi. Hai người ở lại đây, Sanemi sẽ xuống ngay trong khi chị đi làm bữa sáng, được chứ?"

Cả hai gật đầu và tôi rời đi, để lại họ ngồi im lặng. Khoảng một phút, Sanemi bước vào phòng, tóc vẫn còn ướt. Hai cậu bé há hốc mồm xuống đất khi nhìn Sanemi với vẻ kinh tởm và kinh hãi. Họ đã nhìn thấy tóc của tôi trước đó, nó cũng ướt.

Họ im lặng, chết dần trong lòng.

"Mặt hai thằng đần tụi bây sao thế?." Sanemi lên tiếng và cả hai sống lại, nhìn anh bằng ánh mắt đen tối. "Được rồi, sao hai người lại nhìn chằm chằm vào tôi thế?"

"Anh và Meiko-nee..." Muichiro chỉ một ngón tay run rẩy vào anh, nhưng anh không thể nói hết câu khi Koichi vỗ nhẹ vào lưng anh. "...Tôi không thể tin được..."

Sanemi khó chịu nhìn hai cậu bé này thật kỳ quặc và khốn nạn. Anh thở dài, đứng dậy bước tới chỗ đàn cá vàng và cho chúng ăn, đôi mắt của hai cậu bé dõi theo anh.

Một giọt nước mắt trào ra trong khi họ vẫn giữ tiếng hét trong lòng. 'AAHH!!! TẠI SAO CHÚNG TÔI PHẢI ĐẾN SỚM NHƯ VẬY?!?!' Cả hai đều hét lên trong lòng khi nhìn thấy phần sau yukata của Sanemi rơi xuống, để lộ vài vết xước đỏ.

———

"Bữa sáng đã sẵn sàng!" tôi gọi từ phòng ăn và tất cả các chàng trai bước vào trong, ngồi vào chỗ của mình. tôi lấy phần của mình, bây giờ bên cạnh Sanemi và bắt đầu ăn. tôi nhận thấy Muichiro và Koichi tái nhợt và hỏi họ có chuyện gì.

Đôi mắt chết chóc của họ sau đó hướng về phía tôi và mở to ngay lúc đó. Họ nói một phần trong số họ đã chết vào ngày hôm đó. 'Tôi mừng là tối qua tôi đã không ở đây.'Koichi nghĩ, rời mắt khỏi vài vết hằn trên cổ tôi.

Tôi nghiêng đầu, tự hỏi chính xác chuyện gì đang xảy ra. "Sanemi, họ bị sao vậy?" Tôi hỏi và anh nhún vai, tiếp tục ăn sáng.

Và thế là bữa sáng tiếp tục diễn ra suôn sẻ, ngoại trừ Koichi và Muichiro quá im lặng và không thể đối mặt với tôi hay Sanemi. Nhưng đây đã là cuộc sống rồi. Không phải là Hayashi Meiko, mà là Shinazugawa Meiko.

"Vậy, mày đã học được điều gì đó à?" Sanemi hỏi, dừng bước và để Koichi lấy lại nhịp thở. Sau bữa sáng, Sanemi đưa Koichi và Muichiro vào phòng tập để luyện tập.

"Ừ..." Koichi trả lời, liếc nhìn Muichiro, người đang vung thanh kiếm nichirin của riêng mình và tự luyện tập. "Kỹ thuật mới. Mọi người có thể tự tạo ra và về cơ bản tôi sẽ chết nếu không biết nó là gì."

"Vậy bây giờ mày đã thấy sự khác biệt thực sự giữa các trụ cột và chính mày rồi phải không?" Sanemi nhếch mép cười khi thấy Koichi trừng mắt nhìn xuống đất và nắm chặt thanh kiếm gỗ của mình. "Trụ cột bận rộn và chỉ huấn luyện kế tử của họ, nên tôi nghĩ đã đến lúc nhóc nên ra ngoài và tích lũy kinh nghiệm!."

Koichi ngước lên, có chút ngạc nhiên và sợ hãi vì lần trước anh ra ngoài và suýt chết khi lần đầu tiên chặt đầu một con quỷ. "N-nhưng...tôi chưa phải là thợ săn quỷ chính thức. Điều đó có được phép không?"

Muichrio ngừng tập luyện và tham gia vào cuộc trò chuyện. "Không sao đâu. Ngay cả khi cậu chưa phải là một thợ săn quỷ chính thức. Cậu vẫn sẽ trở thành một kế tử, có kinh nghiệm là điều tốt.Cậu có thể gặp những con quỷ khác nhau và chúng có thể cải thiện kỹ năng kiếm thuật của cậu. Nhưng tất nhiên là Sanemi tập luyện cùng cũng sẽ ở đó để theo dõi quá trình tập luyện của cậu!."

"Hm... tôi hiểu rồi..." Koichi thở dài. "Vậy thì tôi đồng ý!!."

"Vậy thì, sẽ tốt hơn nếu Meiko biết trước." Sanemi nói và Muichiro chạy đi gọi tôi. Không mất nhiều thời gian và Muichiro quay lại, nắm tay tôi khi tôi bước vào với vẻ mặt bối rối.

"Sao vậy, Mui nói có chuyện khẩn cấp."

"Ch-chà..." Koichi bắt đầu, lắp bắp trong lời nói của mình. "Ch-chúng ta sẽ chuyển sang giai đoạn huấn luyện tiếp theo của em..." Anh dừng lại nhưng nhìn thẳng vào mắt tôi. "Sanemi sẽ đưa em đi săn quỷ."

Đôi mắt tôi mở to, vẫn nhớ lần cuối cùng Sanemi ra ngoài đưa Koichi đi tập luyện. "Em sẽ ổn chứ?"

"ĐÚNG!" Koichi kêu lên đầy quyết tâm. "Bây giờ em ổn rồi! Em đã luyện tập rất nhiều và em khỏe hơn vài tháng trước! Chính chị đã nhìn thấy em rồi đấy, nee-chan!" Tôi mỉm cười xoa đầu anh.

"Được rồi." Tôi liếc nhìn Sanemi. "Xin hãy chắc chắn rằng em ấy còn sống trở lại!!." Anh ấy gật đầu. Tôi chắc chắn rằng Koichi đã sẵn sàng tự mình xử lý, tôi đã thấy em ấy chống lại Kyojuro. Và tôi chắc chắn rằng Sanemi sẽ giữ anh an toàn nếu mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát.

Em trai của tôi đã sẵn sàng rời khỏi tổ rồi!.
===============+=================
Tôi comback rồi✨🎊. Cảm ơn vì các cậu đã xem truyện của tôi. Sắp tới sẽ lên một bộ nữa nhaaa có thể về Tomioka?? Hoặc hmm Rengoku??? Hay Tengen?? Các cậu đoán xemmm hay về Sanemi típ??

Cứu sầu quá mấy má ơi đọc mà khóc. Lên movie chắt t khóc trôi rappp💀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro