Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả gốc: 无尽岛_

▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬

"Porchay, Porchay?"

Porchay run rẩy dữ dội như vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng, đồng tử hơi giãn ra, bóng tối chìm xuống như thủy triều rút, những giọng nói ồn ào dày đặc đan đến từ nhiều hướng.

"...Có chuyện gì vậy? Anh nói đi, em đang nghe đây." Porchay lơ đãng trả lời, với giọng nói vô cùng mệt mỏi.

Macau mím môi, giả vờ như không phát hiện ra trạng thái bất thường của Porchay, lặp lại: “Các bạn của tôi trong đội thành phố muốn tới chơi một trận giao hữu. Em có muốn đi cùng chúng tôi không?”

"Khi nào?"

"Thứ sáu tới."

Một tia sáng yếu ớt chợt lóe lên trong con ngươi run rẩy của Porchay, giống như một đống tro bị gió thổi bay, lóe lên những tia lửa điện, rồi nhanh chóng im lặng trở lại.

"Em...có việc phải làm ngày hôm đó, có lẽ để lần sau."

“Bọn họ bình thường phải tập luyện, muốn ra ngoài cũng không dễ dàng, không biết lần sau là khi nào.” Macau ngập ngừng hỏi, “Thứ sáu có chuyện gì quan trọng không?”

Nó có quan trọng không?  Porchay sửng sốt, vô thức muốn nói điều gì đó, nhưng vừa chạm tới môi, liền biến mất không dấu vết.

Khi nói đến những vấn đề liên quan đến Kim, cậu dường như không bao giờ có quyền lựa chọn, giống như một con rối bị giật dây, hành động theo ý nghĩ của Kim.

Nhưng cậu còn tệ hơn con rối, vì con rối không có trái tim.

“Lần sau nhé.” Porchay cúi đầu xuống và lảng tránh chủ đề này.

Macau không nhịn được cau màu khi Porchay rời đi.

Anh luôn cho rằng Porchay không được chào đón vì thân phận là con nuôi và bị Kim bắt nạt, ngược đãi. Nhưng nếu điều này là sự thật thì Porchay sẽ không thể được mời đến dự bữa tiệc gia tộc, thậm chí là đi dự.

Kim mới về được vài tháng, còn Porchay thì suy sụp nhanh chóng như một bông hoa héo úa, dù mới ở độ tuổi đôi mươi nhưng Macau đã nhìn thấy ở cậu sự tuyệt vọng, chết chóc, sợ hãi và sự thiếu kiểm soát gắn liền với vực thẳm đau đớn.

Có lẽ ngay cả bản thân Porchay cũng không nhận ra rằng sự chán nản, buồn bã trong cơ thể đã tràn ngập và sớm gặm nhấm cơ thể và thậm chí cả tâm trí mình.

————————————————————

Khi cửa xe mở ra, Porchay như bị thôi miên.

Kim ngồi bên trong, khuôn mặt được bao phủ bởi một lớp ánh sáng dịu nhẹ, đôi lông mày luôn nghiêm nghị cong thành hình lưỡi liềm, trên môi nở nụ cười dịu dàng, đưa tay về phía Porchay.

Nhưng Porchay chỉ choáng váng trong giây lát. Sau khi xuống xe, tiếng ầm ĩ và ồn ào tràn ngập. Những người mặc trang phục đều nhìn về đây, giống như những khán giả đang chờ đợi một màn trình diễn hoàn hảo sau khi ngồi vào chỗ.

Kim chưa bao giờ dịu dàng với Porchay như vậy, hắn một tay nắm lấy thắt lưng của Porchay, dẫn Porchay vào phía bên trong, thỉnh thoảng nghiêng đầu thì thầm với Porchay, những người đứng ngoài không hiểu gì cả.

Nhưng chỉ Porchay mới biết người anh hiền lành này đã nói gì: “Đừng làm tôi xấu hổ, hiểu không?”

Bàn tay của Kim trượt từ bên hông Porchay xuống phần lưng dưới, lòng bàn tay ấn vào vòng mông nhỏ rồi đẩy nhẹ nhàng, kèm theo một sự thúc giục không thể nhầm lẫn.

"Hiểu rồi." Porchay ngoan ngoãn nói.

Cách bố trí trong sân không có nhiều thay đổi so với hai năm trước, Porchay không quan tâm những người này có phải là cùng một nhóm với hai năm trước hay không, cậu chỉ cần đứng sau Kim và hợp tác với Kim để đóng vai anh em thân thiết là đủ.

Porchay nhìn quanh, không ngờ không thấy Korn hay Porsche, rõ ràng đây là sân nhà của Kinn và Kim. Có vô số người đến trò chuyện, Porchay im lặng quan sát và dần dần bị đẩy vào góc bởi đám đông.

Nhưng Porchay không hề bị phớt lờ, ngày càng có nhiều người vây quanh cậu, không ngoại lệ họ đều muốn hỏi những thông tin liên quan đến Kim để có cơ hội hợp tác với Kim.

Xử lý xong nhóm người cuối cùng, Kinn đi tới, thấy Kim mặt không biểu tình nhìn Porchay, bất đắc dĩ nói: "Biết là không thể chạy trốn nữa, sao lại ép mạnh như vậy?"

"Anh à, anh nói sai rồi."

Kim khẽ cười nhẹ, Kinn vừa nghe thấy giọng điệu giễu cợt liền biết Kim sắp chọc vào trái tim người khác lần nữa: “Em ấy có thể có được như ngày hôm nay nhờ sự giúp đỡ của em.”

"Nếu Porsche biết rằng anh đã xóa tất cả tin nhắn mà Porchay gửi cho anh ta trong nhiều năm, anh ta sẽ phản ứng thế nào?"

Kinn nghẹn họng không nói nên lời trong giây lát vì gã đã làm đúng như vậy.

“Đương nhiên, anh trai tôi muốn có một mối quan hệ hòa bình mà không bị quấy rầy. Với tư cách là một người em trai, tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ việc này,” Kim lắc ly rượu và thản nhiên nói: “Cho nên, tôi không cần anh trai tôi phải lo lắng về chuyện đó nữa."

Cách đó không xa, Porchay vẫn đang nói chuyện với mọi người, thậm chí còn nở nụ cười thoải mái hiếm có và bắt tay mọi người sau khi nhận lấy danh thiếp từ đối phương.

Kim hơi nheo mắt và nhận ra người đàn ông này là con trai của giám đốc Cục thể thao. Anh ta vừa nghỉ thi đấu chuyên nghiệp cách đây một thời gian và có vẻ muốn chuyển sang giới kinh doanh.

Rượu hắn uống sôi sùng sục trong cổ họng, chảy vào cơ thể, cảm xúc mãnh liệt dâng trào, Kim không tự chủ được muốn cắt đứt từng tấc da thịt của người đàn ông chạm vào Porchay và nuốt chửng vào trong cơ thể hắn.

Porchay cất danh thiếp vào túi, quay người bắt gặp ánh mắt u ám của Kim. Kim không hề làm một cử chỉ hay cử động miệng nào, chỉ quay người đi về phía bóng tối, nhưng Porchay đã hiểu ý anh và ẩn mình trong đám đông.

———————————————————

Ngay khi cửa phòng được đẩy ra một khe hở, Porchay bất ngờ bị một lực rất mạnh kéo vào, chưa kịp phản ứng thì Porchay đã bị Kim ép vào tường.

"Anh... Ở đây đừng phát điên!" Porchay không ngờ Kim lại không chút kiêng kỵ, trong lúc nhất thời có chút bối rối, sau khi chật vật mấy lần, Kim lại đẩy cậu ra sau.

“Ngày đầu tiên em gặp tôi?” Kim rút tấm danh thiếp trong túi Porchay ra, xé nó thành nhiều mảnh, sau đó dùng lực nắm lấy cằm Porchay buộc Porchay phải há miệng đồng thời đưa ngón tay vào miệng Porchay.

"Không...ah..." Động tác của Kim nhanh đến mức Porchay không thể phản kháng. Những ngón tay của hắn ấn vào đầu lưỡi liên tục khuấy động trong miệng.

Kim rút những ngón tay ướt át của mình ra, đút vào hậu huyệt khô ráo, tùy tiện mở rộng vài lần rồi sốt ruột đút vào. Đầu khấc dùng lực ép mở phần thịt chật hẹp, đẩy từng chút một.

"Chờ đã...a..." Hai người đã lâu không quan hệ, Porchay thân thể rất khô khan, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh vì thân dưới đau nhức.

“Tôi mới đi được một lúc, đã nóng lòng muốn quyến rũ người khác à?” Kim siết chặt eo Porchay đẩy vào. Dương vật sưng tấy siết chặt qua các lớp thịt, lấp đầy lỗ phía dưới, Kim ngay lập tức bắt đầu thúc mạnh, với lực mạnh đến nỗi dường như đang đẩy bìu của mình vào. "Ở đây ngứa quá. Cậu chỉ muốn được tôi đụ vài lần mới cảm thấy thoải mái, phải không? "

Người trước mặt vẫn dễ dàng bị hắn khống chế, ngay cả hơi thở cũng nhuốm mùi của chính mình, nhưng Kim có ép buộc đến đâu cũng không thể bỏ qua cảm giác bất an chưa từng có trong lòng.

“…Anh là người ép tôi đến, và anh là người ghen tị đến mức tôi phát điên” Porchay thở gấp, như một con cá sắp chết, “Anh, tôi làm chưa đủ tốt sao?"

Kim giật mình, những lời này dường như mở ra một vết thương trong lòng hắn, không có máu, nhưng lại có một cơn gió lạnh lẽo.

“Im đi.” Kim ấn vào eo Porchay, buộc cậu phải cúi xuống, hóp eo vào tư thế thích hợp hơn để xâm nhập, sau đó tiếp tục đẩy vào dương vật đâm vào trong lỗ như muốn đâm vào nội tạng của Porchay. Tất cả đều bị nghiền nát.

Porchay không nói nên lời, động tác của Kim càng tàn bạo hơn bao giờ hết, một cỗ lực sắp bóp chết Porchay.

Điểm nhạy cảm liên tục đâm vào sau khi giải phóng toàn bộ tinh dịch. Ngay khi Porchay ngẩng đầu lên, Kim đã tóm lấy cổ và kéo cậu lại thành một vòng cung chặt chẽ, cổ Porchay có thể gãy bất cứ lúc nào dưới sự bạo lực.

Tiếng va chạm của da thịt vang lên khắp phòng, cơ thể Porchay cố thoát về phía trước sau đó bị Kim kéo lại, lỗ sau liên tục co rút lại, toàn thân Porchay run rẩy không chịu nổi. Ngón tay cào lên giấy dán tường, để lại những vết trắng dài.

Trong lúc cao trào, Kim khép ngón tay lại và túm lấy tóc Porchay để làm điểm tựa. Đột nhiên hắn thoáng thấy chiếc khuyên trên tai trái của Porchay, sợi dây chuyền bạc mỏng nối quả bóng tròn khi cơ thể Porchay lắc lư qua lại, ánh sáng phản chiếu lại. khiến Kim choáng váng vài giây, định thần lại và cảm thấy có hơi nóng ở mu bàn tay còn lại. Anh cúi đầu xuống và phát hiện ra đó là nước mắt của Porchay.

Thật kỳ lạ, trước đây Kim rõ ràng rất thích nhìn Porchay bị mình đụ và khóc, nhưng bây giờ lại cảm thấy bực tức vô cớ, thậm chí  còn không muốn nhìn thấy đôi mắt đầy nước của Porchay.

Kim chỉ ném Porchay vào giường, nhanh chóng chỉnh đốn lại diện mạo và quay trở lại Vanity Fair hào nhoáng, cố che đậy sự hớ hênh gần đây của mình trong những lần tương tác và trò chuyện thường xuyên.

"K'Kim?" Người đối diện gọi Kim, "Anh sao vậy? Anh thấy không khỏe à?"

“Không sao đâu, tôi chỉ đang nghĩ đến kế hoạch mà cô đề ra thôi.” Kim nhanh chóng bình tĩnh lại, dùng ngón tay lau mu bàn tay cho Porchay, những giọt nước mắt như vết nóng, hằn sâu vào mảnh da nhỏ đó.

"Tiếp tục đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro