Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả gốc: 无尽岛_

▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬

Máy điều hòa trong phòng tập cần được sửa chữa, điều này khiến không gian vốn đã không được thông thoáng lại càng nóng và ngột ngạt hơn. Porchay và Macau không còn cách nào khác là phải lẻn ra ngoài bằng cửa sau khi đang nghỉ tập.

Hai người mua nước xong cũng không vội quay lại, ngồi xuống bậc thềm cửa sau trò chuyện một lúc. Đêm hè yên tĩnh, vầng trăng màu vàng mơ hồ hiện lên trong màn đêm mờ mịt. Gió đêm mát mẻ cuốn đi những đợt nóng cuồn cuộn thổi qua, bên cạnh không gian thoáng đãng là những bụi cây thấp, thỉnh thoảng còn có tiếng ve sầu râm ran, từng tiếng ngắn dài.

"Anh có muốn chơi một trận đấu đơn sau khi tập luyện không?" Porchay hỏi trong khi lau mồ hôi dính trên cổ.

"Cái, cái gì?" Giọng điệu của Porchay thản nhiên như một lời chào hỏi, Macau sửng sốt hồi lâu mới nhận ra rằng cuối cùng mình cũng đã đợi được khoảnh khắc mình hằng mơ ước: "Em..."

Porchay quay đầu nhìn Macau, nhướng mày thờ ơ như không biết tác dụng của lời nói của mình, khóe miệng hơi nhếch lên, lúm đồng tiền hiện ra.

Macau muốn hỏi Porchay xem hôm nay có phải uống nhầm thuốc không, yêu cầu kéo dài thời gian tập luyện và đề nghị đấu đơn với anh. Một số nghi ngờ nảy sinh trong đầu anh, nhưng chúng đã hoàn toàn bị xóa sạch ngay khi anh nhìn vào mắt Porchay.

Nụ cười đó rất đẹp khiến Macau gần như muốn trốn tránh, sợ rằng mình sẽ bị nụ cười này bắt giữ và trở thành tù nhân.

Porchay âm thầm tính toán rằng theo thể thức 21 điểm hay nhất trong 3 ván, một ván sẽ mất ít nhất mười lăm phút. Cậu và Macau có sức mạnh tương đương và rất có thể sẽ đến ván quyết định, điều này sẽ khiến trận đấu gần năm mươi phút.

Dù kết quả không thể thay đổi nhưng ít nhất cậu vẫn có thể giành được nhiều tự do hơn cho bản thân, như vậy còn hơn là không có gì.

"Vậy bây giờ chúng ta đi thôi!" Macau bỗng nhiên đứng thẳng người lên: "Bọn họ hẳn đã tập luyện xong. Chúng ta sẽ đuổi bọn họ đi trước khi bọn họ kết thúc..."

Macau vẫn đang đắm chìm trong niềm vui sướng tột độ, trong đầu tràn ngập đủ loại suy nghĩ, cuối cùng anh đột nhiên nói: "Vợt của em...đã đến lúc thay chúng rồi."

Cầu lông phụ thuộc rất nhiều vào chuyển động của bàn chân và cây vợt mà tuyển thủ đó sử dụng. Những người chơi thường xuyên cần thay một cái vợt mới sáu tháng một lần hoặc thậm chí hai đến ba tháng.

Porchay cúi đầu liếc nhìn chiếc vợt trên tay. Cậu đã tiết kiệm rất nhiều tiền để mua cái này khi còn học trung học cơ sở. Tuy không thường xuyên chơi nhưng phần da bên trong màu đen đã mòn hoàn toàn vì quá lâu nên nó chuyển sang màu trắng, đế cao su thô dán 502 trông như sẽ bong ra chỉ sau vài lần.

"Đúng là... đã đến lúc phải thay đổi." Porchay trầm tư nói.

"Em muốn mua phong cách gì?" Macau thấy Porchay có chủ ý, liền dốc hết sức nắm bắt chủ đề như vậy, "Mẫu hổ trắng 65z mới ra mắt rất đẹp, tương đối nhẹ, rất hợp với em."

"Yonex cũng đã ra mắt mẫu mới, nhẹ hơn NF700 mà em đang sử dụng nhưng khả năng tấn công mạnh mẽ hơn. Nếu em muốn thì tuần sau anh sẽ mang đến cho em..."

Sự nhiệt tình quá mức của Macau khiến Porchay không thể cưỡng lại được rằng Porchay vẫn giữ những món "đồ cổ" mà cậu đã sử dụng từ hồi cấp hai. Ngoài thói quen tiết kiệm, còn là do Porchay không thích thay đổi. Những nhu cầu thiết yếu hàng ngày của cậu hầu như đều giống nhau. Sở thích ăn uống và phong cách ăn mặc vẫn như cũ trong hơn mười năm.

Trước khi bước vào chính gia, cuộc sống của Porchay luôn từng bước một và cậu đã quen với việc lập kế hoạch nếu buộc phải thay đổi vì những tình huống bất ngờ, Porchay luôn có thể nhanh chóng nghĩ ra một phương án mới để thay thế.

Nhưng Kim đã lao vào cuộc sống của Porchay, đốt cháy những bức tường mà Porchay đã xây dựng và tự ý kéo Porchay ra khỏi thế giới yên bình và thoải mái vốn có.

Không chỉ vậy, Kim còn buộc Porchay phải thích nghi với thế giới xa lạ và đen tối đó, trong khi Porchay chỉ là nạn nhân của cuộc tranh giành quyền lực và có thể bị tàn phá, giẫm đạp tùy ý.

Tất cả những điều này khiến Porchay cảm thấy sợ hãi, bất lực và tuyệt vọng, thậm chí hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng. Giống như một con ốc sên bị cưỡng ép bóc lớp vỏ cứng, mọi điểm yếu đều lộ ra và có thể bị sinh vật mạnh mẽ nuốt chửng bất cứ lúc nào hoặc đó là sự suy sụp tinh thần, từng chút một tan chảy trong nọc độc của đom đóm.

"Cái mẫu mới đắt quá, tính sau nhé!", Porchay nghĩ về chiếc NF700 đã ngừng sản xuất của mình. Hai bên khung bị rỗ và nước sơn xanh lam không còn sáng bóng nữa nhưng cậu vẫn không chịu thay nó. "Vợt của tôi vẫn có thể sử dụng được lâu..."

Macau vừa mới đưa tay nắm lấy, cánh cửa đột nhiên bị mở ra từ bên trong. Một học sinh vừa mới tập luyện xong đẩy cửa bước ra, thu hút ánh mắt của hai người. Cô nói "Này! Hóa ra ở đây vừa rồi chị không tìm thấy em. "

Hai người sửng sốt một chút, tưởng rằng bị bắt quả tang trốn tập luyện, lại nghe thấy cô ấy nói tiếp: "Porchay, anh trai của em tới đón em kìa."

Macau hơi ngạc nhiên. Anh biết Porchay có một người anh trai, nhưng anh không biết tên anh ta hay trông anh ta như thế nào. Macau nghiêng đầu định hỏi điều gì đó, nhưng lại phát hiện sắc mặt Porchay đột nhiên tái nhợt. Tay đang hơi run rẩy - đây không phải là vẻ mặt của một người khi sắp gặp anh trai mình.

Học tỷ bước sang một bên, ánh đèn sáng rực trong đại sảnh chiếu rọi bóng người bên cạnh cánh cửa khuất, ánh mắt của những người đứng chờ bên cạnh đều rơi vào khuôn mặt ngày càng tái nhợt của Porchay.

Kim đã trực tiếp từ công ty sau khi tan sở đến trường tìm Porchay, hắn vẫy tay chào Porchay với nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt. Dù sân vận động rất buồn tẻ nhưng cả người hắn dường như không hề bị ảnh hưởng gì. Bộ đồ màu đen được thiết kế riêng, giống như khối băng tỏa ra cảm giác ớn lạnh kéo dài nhiều năm.

Lúc này Porchay đã biến thành một con rối vô hồn, đôi mắt của Kim giống như sợi chỉ vô hình điều khiển đôi chân của cậu, Porchay cũng không biết mình đi đến trước mặt Kim như thế nào, trong mắt Kim hiện lên nụ cười, nhưng lại có thể nhìn thấy bên trong có sự biến dạng bệnh hoạn và điên rồ.

"Em đợi lâu chưa? Xin lỗi, hôm nay anh phải tăng ca." Kim đưa tay xoa đầu Porchay, cánh tay giơ lên ​​đã chặn tầm nhìn của Macau về Porchay.

Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng Porchay im lặng vì đang hờn dỗi khi nghe điều này, nhưng Macau luôn cảm thấy có gì đó không ổn, đặc biệt là khoảnh khắc Kim liếc nhìn mình, Macau cảm thấy dây thần kinh não của mình bất ngờ bị rắn cắn, toàn thân tràn ngập sự ớn lạnh.

Nhưng đó chỉ là ảo ảnh nhất thời. Khi Macau phản ứng, anh chỉ nhìn thấy Kim mỉm cười lịch sự với mình, thậm chí còn gật đầu chào hỏi.

"Bây giờ em muốn về nhà hay tập một lát nữa?" Kim quay lại mỉm cười hỏi Porchay, dường như không hề khó chịu trước thái độ phản kháng của "em trai".

Porchay im lặng một lúc, với tay định lấy túi nhưng Kim đã giật lấy trước rồi khoác lên vai.

Cảnh tượng này kỳ lạ đến khó tả. Porchay giữ khoảng cách với Kim nửa bước và đi theo Kim. Giữa hai người không hề có sự giao tiếp nào. Khi đến trung tâm, Porchay đột nhiên dừng lại.

"Không phải ở đây."

Kim nghe vậy dừng lại, quay đầu nhìn Porchay, nụ cười trên mặt dường như được vẽ lên, ngay cả độ cong của khóe miệng cũng không thay đổi: "Cái gì?"

Lẽ ra cậu phải hiểu điều này từ lâu, Porchay nghĩ khi nhìn vẻ mặt tự tin của Kim. Kim là thợ săn sắc sảo nhất và habws không bao giờ đánh mất mùi hương của con mồi.

Những chiếc đinh cắm sâu vào lòng bàn tay, cơn đau rõ rệt nhắc nhở Porchay rằng đây là cơ hội duy nhất để cậu thoát khỏi đau khổ khi quay trở lại.

"Sẽ không có lần sau" khí tức của Kim mạnh đến mức khiến Porchay không thở được. Đôi mắt đen láy của hắn bị bao phủ bởi một lớp băng sắc bén, nặng nề rơi vào phổi Porchay, "...đừng như vậy, lại đây."

Nếu không có những lời này, rất có thể Kim đã xé bỏ chiếc mặt nạ mỏng manh trên mặt sau khi bước ra khỏi câu lạc bộ, kéo Porchay đến một góc vắng, ấn Porchay xuống đất đầy bụi và cưỡng hiếp cậu bất chấp.

Kim thực sự sẽ làm điều này, Porchay không bao giờ nghi ngờ điều đó.

Cả hai người họ trông rất bắt mắt và họ đang đứng ở trung tâm của trường. Hầu hết mọi người đều tập trung sự chú ý vào.

"Em đang nói cái gì vậy?" Kim bất lực ôm trán, bước lại, vòng tay qua vai Porchay một cách rất tự nhiên, trả lời câu hỏi: "Hôm nay là trường hợp khẩn cấp, sau này sẽ không xảy ra nữa."

Kim tiến lại gần, dùng ngón tay giữ chặt đôi vai gầy của Porchay: "Đừng giận anh trai em được không?"

Điểm khác biệt lớn nhất giữa Kim và những người nắm quyền bình thường là hắn thích sử dụng những câu hỏi thay vì những mệnh lệnh không thể nghi ngờ. Giọng điệu tra hỏi tưởng chừng như đưa ra những lựa chọn nhưng thực tế lại khiến đối phương rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan 'Sẵn sàng đầu hàng và đầu hàng'.

Porchay hít một hơi thật sâu, đã hiểu ý Kim nói, nhắm mắt lại như cam chịu số phận.

Sự tương tác "thân mật" giữa cả hai khiến mọi người xung quanh nhận ra rằng người anh trai đang cố gắng an ủi đứa em đang giận dỗi của mình, nhưng chỉ người trong cuộc mới biết rằng nụ cười bao dung của Kim còn đáng sợ hơn cả Laughing Man trong tiểu thuyết của Hugo.

"Trước đây tôi chưa từng nghe Chay nhắc đến việc em ấy có anh trai." Đàn anh đứng cạnh Macau nhìn hai người rời đi, tò mò hỏi: "Không biết anh ấy có bạn gái không, tôi sẽ hỏi Chay line của anh ấy lần sau..."

Nhưng Macau không để ý, một tia sét lớn như lóe lên trong đầu anh. Tiếng sấm kéo theo khiến đầu óc Macau trở nên trống rỗng.

Macau không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, vội vàng thu dọn đồ đạc và nhanh chóng rời khỏi câu lạc bộ trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

-------------------

Đúng như dự đoán, sau khi Porchay tắm xong, Kim đã kéo cậu ra khỏi phòng tắm trước khi cậu kịp sấy tóc.

Porchay bị ép trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn khổng lồ của phòng ngủ, làn da không mảnh vải bị ép chặt vào tấm kính lạnh lẽo, vật cứng nóng hổi trong cơ thể đã đẩy vào bên trong.

Có lẽ vì Porchay thoải mái thể hiện sự yếu đuối trong phòng tập nên Kim tỏ ra thích thú và kiên nhẫn hơn bình thường. Porchay mỏi đến mức chân run rẩy quay người định đẩy Kim ra thì bị Kim nâng lên. Chỉ có ngón chân của Porchay chạm đất.

Porchay áp má nóng hổi vào cửa sổ, đôi mắt mờ đi vì nước mắt sinh lý. Mảnh kính nhỏ trước mặt bị bao phủ bởi một lớp sương trắng, trong tầm nhìn mơ hồ, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc và mưa ngoài cửa sổ.

Porchay không biết mình đã giữ tư thế này bao lâu, cơ thể căng cứng thành một hình vòng cung sắp gãy, từ nghiến răng đến rên rỉ vô thức như gục xuống, thoáng chốc mất hơi rồi thở hổn hển như sắp chết, và tiếng kêu khàn khàn của cậu chỉ khiến người phía sau càng thêm phấn khích và điên cuồng.

Porchay ghét thứ sáu nhất, Porchay nghĩ khi nhắm mắt lại.

Thứ sáu trời mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro