Đuổi theo Bambi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả gốc: 我家有隻貓大爺

▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬

Hôm nay là sinh nhật lần thứ 20 của Porchay, cuối cùng cậu bé cũng có thể uống rượu một cách hợp pháp và công khai!

Trên thực tế, Porchay không thích uống rượu lắm, nhưng suy cho cùng, cậu đã trưởng thành và cần một thứ gì đó khác biệt. Porchay đã hẹn bạn bè đến hộp đêm để ăn mừng.

Chất cồn trong máu sẽ làm mờ đi giác quan của con người, nhưng ngay cả khi say rượu, Porchay cũng không thể phớt lờ ánh mắt của người đàn ông phía sau, nó mãnh liệt đến mức khiến người ta cảm thấy bỏng rát.

Người kia nhìn chằm chằm vào cậu như đang nhìn chằm chằm vào con mồi, đôi mắt đầy hung hãn, như muốn xé xác Porchay ra và nuốt chửng, đôi mắt sâu thẳm lộ rõ ​​vẻ gợi tình và ham muốn tình dục.

Đàn ông quan tâm đến Porchay, hay nên nói...rất, rất quan tâm đến tình dục.

Rượu luôn mang đến cho con người lòng can đảm không thể giải thích được. Đây không phải phong cách thường ngày của Porchay, nhưng cậu quyết định quay lại và đối mặt với người đàn ông đó.

Người đàn ông nhuộm mái tóc màu xám bạc. Ngay cả dưới ánh đèn neon mờ ảo, cậu cũng có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt của người đối diện đẹp như thế nào. Bộ vest đen bó sát khoe ra những cơ bắp săn chắc ở ngực và cánh tay. Gã ta đang ngậm một chiếc kẹo mút và nụ cười treo trên khóe môi không những không che giấu được cảm giác ngột ngạt toát ra từ người gã mà còn khiến gã trông cực kỳ nguy hiểm và điên rồ.

Porchay đã gần đến nơi người đàn ông đấy ngồi, dù có cảm thấy hơi hối hận cũng chỉ có thể cắn răng tiến về phía trước.

Bước chân có chút loạng choạng khiến Porchay gần như tiếp với đất mẹ, thế nhưng cậu đã được ôm vào vòng tay của người đàn ông kia. Người đàn ông ân cần ôm lấy Porchay để giữ vững, nhưng khoảng cách họ nhìn vào mắt nhau, cả hơi thở của người đàn ông thậm chí còn thổi vào môi Porchay.

Gã ta quả thực là một người rất đẹp trai, nhưng nụ cười trên môi lại có chút kiêu ngạo và ngạo mạn.

Rượu khiến adrenaline dâng cao. Porchay đưa tay lấy chiếc kẹo mút trong miệng người đàn ông ra và cho vào miệng mình. Cậu hài lòng khi thấy đồng tử của người đàn ông giãn ra vì kinh ngạc.

Kẹo mút hương dâu.

Porchay cố tình ghé sát vào tai người đàn ông thì thầm:

“Đừng nhìn tôi nữa, đồ biến thái.”

Đôi mắt của Porchay rất to và sáng, ánh sáng từ quả cầu phía trên đầu phản chiếu vào mắt cậu khiến đôi mắt cậu càng thêm long lanh.

Nói xong, Porchay lảo đảo bước qua sàn nhảy, muốn quay lại với bạn bè, nhưng chưa bước được vài bước đã bị môi và lưỡi của người đàn ông kia xâm chiếm, cái lưỡi trơn tuột theo vòng tròn. Viên kẹo được khuấy trong miệng Porchay, tùy tiện liếm vào từng tấc mềm mại trong vị ngọt của dâu có chút mùi thuốc lá, viên kẹo mút lại được đưa lại vào trong miệng người đàn ông.

Nụ hôn mãnh liệt hoàn toàn lấn át Porchay. Cậu bị hôn đến nỗi thiếu oxi khiến trần nhà trên đầu quay cuồng, suýt nữa ngã đè lên người đàn ông.

Porchay có thể cảm nhận được đôi tay đang ôm eo mình di chuyển dọc theo đường cong, lòng bàn tay bóp vào mông mình một cách khiêu gợi. Người đàn ông kia mỉm cười bên tai, giọng nói trầm thấp nghe cực kỳ gợi cảm.

"Em không nên khiêu khích tôi, Bambi."

Tên này nói gì vậy? Bambi? Có chuyện gì với người đàn ông trước mặt này này vậy???

Hai tay bóp mông Porchay với lực ngày càng lớn, thậm chí còn đẩy Porchay vào háng người đàn ông, khiến cậu cảm nhận rõ ràng thứ nửa cương cứng dưới lớp vải da.

Tín hiệu nguy hiểm! Porchay sợ hãi đến mức lập tức uống cạn nửa ly rượu. Sau khi phản ứng, cậu theo bản năng muốn dùng đầu gối đánh vào điểm yếu của người đàn ông này, nhưng người đàn ông kia dường như đã đoán trước được nên nhanh chóng buông Porchay ra và bước vào giữa đám đông biến mất.

Porchay thực sự đã gặp phải một kẻ biến thái, khi tỉnh dậy ngay lập tức vội vã trốn thoát khỏi hộp đêm.

Tiếng nhạc chói tai vẫn vang lên, không ai để ý đến sự náo động trên sàn nhảy, nhưng dù có nhìn ra thì cũng chỉ coi đó là màn tán tỉnh giữa những cặp tình nhân.

Khi cánh cửa hộp đêm độc quyền ở tầng hai được đẩy ra, Kim nhìn thấy một khuôn mặt khác gần giống hệt mình ngoại trừ màu tóc và hình xăm, đang mỉm cười với hắn.

Kim rất hiểu người em song sinh này của mình, chắc hẳn đã có chuyện gì xảy ra mới làm Wik cười vui vẻ như vậy.

"Mày gặp được điều gì thú vị ở tầng dưới à?"

“Thật thú vị.” Wik cắn viên kẹo dâu trong miệng rồi phun chiếc que màu trắng ra, “Tao đảm bảo mày cũng sẽ thích thú!”

"Mày còn nhớ bộ phim hoạt hình mà chúng ta đã xem khi còn nhỏ không? Mẹ còn mua cho chúng ta một con thú nhồi bông hình hươu, sau đó bị con chó sói của bố cắn thành từng mảnh."

"Bambi?"

"Đúng vậy, tao đã tìm thấy!" Toàn thân đều là không giấu được vui mừng, Wik lộ ra vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.

"Trông rất đáng yêu, mặc dù đang run rẩy, nhưng vẫn giả vờ như không hề sợ hãi chút nào và cậu nhóc đó thực sự dám thách thức tao."

"Nhất định phải nếm thử, ngọt đến nỗi tao muốn nuốt chửng ngay lập tức."

Wik liếm khóe miệng như thể để lại dư vị, với vẻ mặt thích thú.

Kim nhấm nháp ly whisky của mình một cách vô cảm, nhưng Wik biết anh trai mình là người như thế nào. Gã đưa cho Kim tấm thẻ vuông nhỏ.

Kim thản nhiên cầm lấy nhìn qua, vẻ mặt Kim cuối cùng cũng thay đổi một chút. Trên thẻ căn cước có hình một cậu học sinh trẻ tuổi với mái tóc bồng bềnh không thể che giấu được khuôn mặt xinh đẹp của cậu bé. Nhất là đôi mắt to đen tròn của người trên bức ảnh.

Họ của cậu bé khiến Kim nhớ đến điều gì đó, một cái họ quen thuộc.

Porchay nhận được cuộc gọi từ hộp đêm nói rằng cậu đã bị mất giấy tờ tùy thân sau trải nghiệm tối qua, cậu thực sự không muốn quay lại hộp đêm đó.

Được nhân viên mời vào sàn nhảy, trên đầu chỉ có một ngọn đèn trắng, trong không gian tối tăm và trống trải, Porchay chỉ có thể đứng dưới ánh đèn trắng lặng lẽ chờ đợi.

Porchay chưa bao giờ ở hộp đêm trước giờ mở cửa, và chưa bao giờ biết bên trong có thể yên tĩnh đến thế nếu không có đám đông nhảy múa, hộp đêm này rộng hơn nhiều so với những gì tưởng tượng. Chỉ có một mình cậu bên trong nên có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.

Điều kỳ lạ là Porchay luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, như thể có một ánh mắt nào đó đang nhìn chằm chằm vào mình từ đâu đó. Cảm giác kỳ lạ bị theo dõi khiến Porchay bối rối nhìn xung quanh.

Ai? Đó là ai? Ánh mắt cháy bỏng đó dường như rất quen thuộc.

"Thấy thế nào? Bambi rất dễ thương."

Tay Wik đặt trên vai Kim và họ đang quan sát cậu bé phía dưới qua tấm kính một chiều trên tầng hai.

Bộ đồng phục học sinh màu trắng được nhét gọn gàng trong quần, thắt lưng siết chặt vòng eo thon gọn của cậu, dưới ánh sáng làn da của cậu bé trông trắng trẻo và trong trẻo hơn, cộng với khuôn mặt nhỏ nhắn có chút bồn chồn và lo lắng.

Và đặc biệt là đôi mắt to tròn ngây thơ trong sáng ấy.

Giống như Bambi đột nhập vào khu rừng vô danh, hoàn toàn không biết rằng có kẻ săn mồi đang ẩn nấp trong bóng tối. Họ đang chờ cơ hội để cắn vào cổ con nai, đẩy nó xuống và cởi bỏ bộ lông xinh đẹp của nó và ngấu nghiến.

Kim cảm thấy một ham muốn đen tối phát ra từ cơ thể mình, một cơn ham muốn mà chưa bao giờ cảm thấy trước đây.

Hắn sẽ cắn cổ, cắn xương quai xanh, hắn sẽ cạy chân cậu ra, vùi mình vào đùi trong cậu bé, mút từng mảng da mềm mại ở đó, sẽ đóng đinh cậu vào tường để trở thành mẫu vật đẹp nhất, dùng vết cắn và vết bầm tím như một vật trang trí.

Hắn cảm thấy mình đang đói.

Bụng nóng bừng vì đói khát.

Thật là một con nai xinh đẹp và ngây thơ.

Kim hít một hơi thật sâu, dán mắt vào cậu bé và nói với Wik:

"Mày có nhớ tên bạn trai của Kinn không?"

"Porsche?"

"Tên đầy đủ là Porsche Pachara Kittisawasd, và anh ta có một người em trai."

“Bambi của chúng ta à?” Wik cười toe toét.

"Ừ, Bambi của chúng ta."

Kim cũng mỉm cười, với nụ cười tà ác giống như Wik, đôi mắt sáng lên vì phấn khích.

"Chúng ta hãy đuổi theo Bambi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro