Thí nghiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả gốc: 我家有隻貓大爺

▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬

Porchay uống từng ngụm lớn, phát ra âm thanh ùng ục, giống như lữ khách bị mắc kẹt trong sa mạc đã lâu không uống nước, có thể đã ba ngày ba đêm, thậm chí có thể là lâu hơn, cậu bị nhốt trong một căn phòng nhỏ. Porchay dường như đã mất đi khái niệm về thời gian.

Cậu biết tên biến thái tóc bạch kim đang nhìn mình, nhưng Porchay không quan tâm cậu chỉ muốn sống sót, miễn là cậu có thể cầm cự thêm vài ngày nữa, chỉ cần Porsche nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, cậu sẽ có cơ hội được cứu.

“Em uống quá nhanh, Bambi.” Người đàn ông ngăn Porchay uống nước, đôi mắt nai mở to đầy hoảng sợ.

Bambi dễ thương.

“Uống từ từ đi, em sẽ bị sặc đấy.”

Porchay ngoan ngoãn cầm chiếc cốc đen bằng cả hai tay nhấp một ngụm, nhưng tiếng uống nước vẫn rất ồn ào trong căn phòng yên tĩnh.

Rùng mình.

Rùng mình.

Wik vẫn đang nhìn Porchay, ánh mắt dán chặt vào môi Porchay và yết hầu của Porchay lăn lên xuống do uống nước, khóe miệng hiện lên một nụ cười vui tươi.

Không để cậu bé uống hết nước trong cốc, Wik thản nhiên đặt nó lên bàn cạnh giường ngủ, Porchay dùng đôi mắt tròn xoe hoảng sợ nhìn gã.

"Em có biết em uống nước ồn ào thế nào không?"

Cậu bé đột nhiên co rúm người lại, đôi mắt đầy sợ hãi, Wik không khỏi bật cười trước phản ứng buồn cười của cậu.

"Bambi đừng lo lắng, anh không muốn trừng phạt em, anh chỉ muốn làm một thí nghiệm nhỏ thôi."

Một ngón tay cái thô ráp vuốt ve và ấn lên môi cậu bé.

"Mở miệng ra."

Porchay ngoan ngoãn mở miệng, để cho ngón tay của người đàn ông quét qua từng chiếc răng, khám phá từng ngóc ngách trên cơ thể Porchay. Nước bọt không được nuốt kịp thời chảy ra từ khóe miệng.

Khóe miệng của người đàn ông hơi nhếch lên, những ngón tay vốn chỉ đang trêu chọc đột nhiên bắt đầu di chuyển như quan hệ tình dục và bắt đầu chọc vào miệng Porchay. Mỗi lần gã rút ra, sợi bạc ướt và trong suốt sẽ bị rút ra thậm chí còn ác ý nắm lấy cái lưỡi mềm mại của Porchay và bắt đầu trêu chọc.

“Kim đã dạy em cách làm điều đó phải không?”

Gã đặt tay sau gáy cậu bé rồi ấn xuống, cọ xát dương vật nóng bỏng của mình lên môi Porchay:

"Ngậm vào miệng."

Với khuôn mặt đỏ bừng và run rẩy, Porchay đưa "vũ khí giết người" của Wik vào miệng, miễn cưỡng đưa chiếc thứ to ấy vào miệng. Sau khi nuốt lên xuống nhiều lần, cậu nhổ dương vật ướt át ra, liếm dọc theo chiều dài của dương vật đến tận đầu khấc.

Wik thở phào một hơi, vật trong miệng càng lớn càng khiến Porchay cử động khó khăn hơn. Wik nhìn chằm chằm vào cậu bé đang cố gắng nuốt thứ của mình, nhấc điện thoại lên lặng lẽ chụp ảnh rồi gửi đi.

Người trong ảnh nằm ở phía dưới, mông của thiếu niên nâng lên, đôi mắt mờ mịt, cái miệng đỏ mọng đang ngậm dương vật của gã, mơ hồ có thể thấy được khóe miệng và chóp mũi màu hồng đầy nước lấp lánh, đồi trụy không tả xiết.

[Wik: Chết tiệt, tao muốn đụ em ấy đến chết. ]
[Kim: Đừng bắt nạt Chay nữa, tao sẽ đến đó sớm. ]

Chậc! Gac không thể tiếp tục chơi đùa được nữa.

Vòng eo của Wik đẩy về phía trước, quy đầu to lớn đột nhiên thọc vào sâu trong cổ họng khiến Porchay đau đớn muốn lùi lại, nhưng một bàn tay đã đè đầu cậu lại, đẩy mạnh vào. Tác động dữ dội khiến Porchay cảm thấy buồn nôn. Khóe miệng thậm chí còn hơi đau. Nước mắt sinh lý không ngừng trào ra.

Wik ra lệnh với giọng trầm:

"Nuốt hết."

Chất lỏng đặc quánh và mặn chát đến mức Porchay muốn nôn ra, nhưng người đàn ông đó đã bịt chặt miệng ép cậu nuốt xuống, tinh dịch đặc quánh chảy theo thực quản vào bụng. Porchay nôn ói ở một bên, thứ gì đó không thể nuốt trôi chảy xuống khóe miệng.

Nhìn thấy vẻ khó chịu của Porchay, Wik có vẻ thích thú.

"Ồ ~ Nuốt nước thì tạo ra âm thanh, nuốt tinh dịch lại không có âm thanh. Bất quá hiện tại số liệu quá ít, kết quả thí nghiệm cũng không đủ chính xác."

Khi Wik nói điều này, gã hài lòng đưa chiếc cốc cạnh giường cho Porchay. Tuy nhiên, cổ họng bị thương của cậu vẫn đau ngay cả khi uống nước, Porchay ho ra nước trong miệng trong đau đớn.

Ho ra nước mũi và nước mắt, Porchay khó chịu đến mức không nhìn ra được ai đang kéo mình dậy, ôm mình vào lòng. Mãi cho đến khi nước mắt được nhẹ nhàng lau đi bằng khăn giấy, Porchay mới nhìn rõ người đang ôm mình là Kim.

"Kim...P'Kim, P'Wik, hãy thả em đi, được không? Em hứa sẽ không nói với Hia hay P'Kinn, em sẽ giữ bí mật, làm ơn hãy để em đi..." Porchay nằm trên vai Kim khóc cay đắng.

Kim vỗ vỗ lên tấm lưng đang run lên bần bật, nhìn Wik với vẻ mặt có chút trách móc l, người kia nhún vai thờ ơ.

"Tao không thể không muốn bắt nạt em ấy."

"Thật là một kẻ hư hỏng."

"Mày cũng vậy thôi."  Mắt Wik liếc nhìn cái háng phồng lên của người anh mình.

"Hôm nay tôi mới gặp Porsche."

Porchay ngay lập tức ngước nhìn Kim, hàng mi ướt đẫm run rẩy, trong đôi mắt sưng húp vì khóc lóe lên một tia hy vọng.

"Anh ấy nói với tôi rằng gần đây điểm số ở trường của em không được tốt lắm, nên..."

Một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt nghiêm nghị của Kim, hắn nhếch khóe môi.

"Vì thế tôi đã hứa với anh ấy rằng sẽ giúp em làm bài tập về nhà và cho em sống ở đây để em có thể đi dạy kèm."

Cậu bé gần như ngừng khóc ngay lập tức, với đôi mắt mở to đầy đau đớn và bàng hoàng. Cậu chỉ ngây người ngồi trên đùi Kim, đôi mắt dần trở nên trống rỗng, nước mắt lại chảy dài trên má.

Wik bế Porchay ra khỏi cơ thể Kim và yêu cầu cậu bé quỳ giữa hai chân Kim. Gần như khoảnh khắc khuôn mặt Porchay tiến gần đến, thứ cứng rắn dưới lớp vải nóng lòng muốn được giải phóng.

Đôi mắt đen như mực của Kim tràn ngập dục vọng dày đặc đến mức không thể hòa tan.

Porchay sẽ không hiểu, cậu sẽ không biết vẻ ngoài đáng thương và dễ bắt nạt của mình có thể bộc lộ bản chất thú tính trong con người này đến mức nào.

Họ là những thợ săn và thích quan sát cuộc vùng vẫy đau đớn của con mồi khi rơi vào bẫy.

Giọng nói trầm có chút phấn khích của Wik vang lên bên tai trái Porchay.

"Nào, hãy tiếp tục thí nghiệm Bambi."

Chiếc áo duy nhất che được phần thân dưới của Porchay bị vén lên, ngón tay của ai đó nhấn nhẹ ở lối vào sưng đỏ của Porchay.

"Chay, anh sẽ để em chọn."

Kim cúi xuống nói nhỏ vào tai phải Porchay:

"Em muốn tôi sử dụng miệng trên hay dưới của em?"

_END_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro