moonlight

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trăng đang khóc.

Kim giật mình.

Đôi mắt em tựa ánh trăng đêm rằm, Lấp lánh, lấp lánh, lấp lánh.

Markky ơi, đừng khóc. Đừng để mặt trăng của ta khóc.

Hắn bật khóc, vùi mình vào những ký ức dài đằng đẳng.

Dấu yêu của ta.

Những ký ức tựa màn sương mỏng, hẳn không thể nắm lấy nó, nhưng sẽ không bao giờ phai mờ vào những lúc bình minh rực rỡ. Và hẳn sẽ chẳng thể nào quên em, xinh đẹp như đóa hoa ly còn vương pha lê trong vắt.

Kim đã luôn yêu em.

Trong giấc mơ ấy,Markky đã yêu, em đứng giữa đám lau sậy, đôi môi khẽ khàng gọi tên hắn. Khi đó, hắn thấy hàng mi em cong dài yêu kiều.

Em yêu anh.

Hắn mặc những hàng nước mắt vẫn tuôn rơi và đôi mắt đã nóng hổi, rồi lại tiếp tục nắm lấy giấc mơ.

Không quên em, và hắn chỉ có thể đeo đuổi những giấc mơ cũ.

Những bóng ma đã biến mất. Vĩnh viễn. Vì em, yêu dấu của ta.

Kim muốn hôn em. Muốn một lần nữa được sờ lấy đôi môi mềm mại. Muốn âu yếm em trong lòng, chỉ muốn trao em mọi yêu thương. Vì, em biết đấy, hắn luôn âu yếm gọi em là yêu dấu.

Ta có thể làm mọi thứ.

Ta yêu em.

Yêu em

Tận tâm can.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro