kimtrung 310-315

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HàmYên vừa trở mình, liền cảm thấy không còn tiếp xúc với lồng ngực ấm ápcủa hắn, nàng mở mắt ngồi dậy, chiếc áo ngủ bằng gấm nhẹ nhàng trôixuống để lộ ra xuân quang vô hạn.

-"Cứ như vậy mà đi sao? Thật là đồbại hoại không có lương tâm mà" - Hàm Yên lẩm bẩm mắng, đột nhiên nàngngây ngốc nhìn xuống mặt giường.

Khi chiếc áo ngủ bằng gấm hoàn toàntrôi khỏi người nàng, để lộ tấm thân trần mị hoặc, nàng thấy những đóamai huyết hồng hồng nổi bật trên giường, ánh mắt nàng có chút hoảnghốt. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve vùng thánh địa của mình, vô luận đối vớibất kỳ nữ nhân nào, đêm đầu tiên luôn mang đến một nỗi thương cảm, mấtmát trong lòng. Chính bởi vì biểu trưng cho một tấm thân xử nữ thuầnkhiết nay đã không còn nữa rồi.

- "Nghĩ không ra Hàm Yên ta cũng cólúc "lật thuyền trong cống rãnh", Tây Môn Vũ, ngươi chờ coi" Hàm Yênmang chút ưu sầu thầm nói. Nàng di chuyển chiếc eo thon bước tới cửasổ, ánh mặt rời nhu hòa xuyên thấu qua khung cửa, chiếu lên trên thânthể xích lõa như ngọc của nàng, ánh sáng lấp lánh chiếu đến mảng dathịt tuyết bạch, cảnh tượng thoạt nhìn có chút yêu dị.

******

Hômnay không khí trong Đằng Long Thành vui vẻ dị thường, cơ hồ trên đườngnơi nào cũng treo đầy những tấm vải đỏ, còn những lá thiếp mừng cũng đãsớm được dán lên. Vì hôm nay chính là ngày Cuồng Long đế quốc cùng NạpLan đế quốc bắt đầu một giai đoạn mới, thông qua đám hỏi ngay hôm nay.Tương lai của Cuồng Long đế quốc hoàn toàn tự do lựa chọn hướng pháttriển, bách tính đối với thế cuộc của Thương Lan đại lục cũng hiểu biếtrõ. Cũng đều biết cuộc hôn nhân này đại biểu cho việc hai đế quốc kếtđồng minh, cũng đại biểu cho ý nghĩa gì. Vì vậy trên mặt họ đều lệ vẻtươi cười, huống hồ hôm nay Hoàng đế Long Chiến còn hạ lệnh tổ chức đạitiệc trong toàn thành. Chỉ cần ngươi ở Đằng Long Thành, không kể ngươilà thương nhân giàu có, hay là lãng khách qua đường, hoặc thậm chí làtên ăn mày nơi góc đường đều được thưởng thức những món mỹ vị khó tìm.

Trongngự hoa viên Hoàng cung, Long Nhất tay cầm một chiếc ly hỉ khánh đặcchế riêng cho ngày cưới, dáng vẻ bất phàm, hắn đứng trước mặt Hoàng đếLong Chiến và phi tần cùng với quan viên lớn nhỏ nói cười vui vẻ, tiếpnhận những lời chúc mừng. Tất nhiên phần lớn mọi người đều vui vẻ ramặt, đương nhiên cũng không thiếu những kẻ sắc mặt âm trầm như Long ƯngThái tử. Vốn hôm nay chú rể phải là hắn, nhưng kết quả lại bị Long Nhấttên tiểu tử này chiếm mất. Hắn nhớ tới dung mạo, khí chất tựa như thiêntiên của Nạp Lan Như Nguyệt, tâm lý không cách nào ổn định được.

-"Giờ lành đã đến, xin mời Nạp Lan Như Nguyệt công chúa của Nạp Lan đếquốc "- Lễ nghi quan của hoàng đế Long chiến cao giọng mời.

Khônglâu sau đó, một đội quan viên mặc trang phục dân tộc của Nạp Lan Đếquốc chậm rãi đi vào. Đi ngay giữa bọn họ, Nạp Lan Như Nguyệt mặc mộtbộ lễ phục màu xanh phỉ thúy đi tới, khung cảnh bừng lên tựa như quầntinh ủng nguyệt vậy. (Ngàn triệu vì sao để tôn tạo lên vẻ đẹp củatrăng).

Long Nhất quay đầu nhìn lại, hai mắt trợn trừng. Hôm nay NạpLan Như Nguyệt chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhưng lại toát lên một vẻ đẹpkhuynh thành khuynh quốc. Cha mẹ nàng đặt tên nàng là Như Nguyệt thậtkhông sai biệt. Nàng mặc một bộ đồ tân nương màu xanh truyền thống củaNạp Lan Đế quốc, trang sức nhẹ nhàng trên người càng làm nổi bật nhữngđường nét mỹ lệ trên khuôn mặt. Trên đầu nàng mang một chiếc nón tânnương được thiết kế đựa như một cụm san hô với những đường vân như sóngbiển, đôi mày ngài tựa như vầng trăng non, nhìn toàn khuôn mặt lại cảmgiác được hơi thở thanh tân của nàng. Thật ra Nạp Lan đế quốc chính xáclà vùng gần biển, sự rộng lớn mà thâm thúy của biển đã khiến cho condân của Nạp Lan Đế quốc kính ngưõng tôn sùng. Bọn họ từ khi lúc tổ tiêntruyền lại đến giờ đều là nhờ vào biển mà sống, bởi vậy biển đối vớibọn họ có một cảm giác thân thích mà người ngoại quốc không thể giảithích được.

Nạp Lan Như Nguyệt yểu điệu bước đi, trên mặt mang theovẻ ngưọng ngùng của cô dâu mới, ánh mắt lơ đãng như không chú ý đến vẻmặt hân thưởng của Long Nhất, nhưng nào ai biết trong lòng nang lạidâng lên một nỗi cao hứng khó tả.

- "Nạp Lan Như Nguyệt bái kiếnhoàng đế bệ hạ" - Nạp Lan Như Nguyệt bước tới trước mặt Hoàng đế LongChiến rồi thi lễ, ánh mắt không ngừng đánh giá vị hoàng đế quyền lựccao nhất của Cuồng Long đế quốc này. Kết quả làm náng có chút giậtmình, vẻ mặt táí nhợt của Long Chiến như là của người bệnh, tinh thầnthoạt nhìn mệt mỏi vô cùng, hai mắt đục nòâu mơ hồ nhìn không giống nhưmột người trung niên đang tuổi sung sức. Mà mười phần giống như một lãogià gần đất xa trời. Đây là thật? hay giả đây?

- "Không cần đa lễ,sau này hai nước chúng ta đầu là thông gia mà. Tây Môn Vũ tuổi còn trẻnên đôi lúc còn làm ta lo lắng, nay hai người có thể kết hôn khiến tamười phần vui mừng" - Long Chiến hữu khí vô lực nói, khi nói đến TâyMôn Vũ thì thể hiện một sự từ ái mà nhìn về phía Long Nhất, khiến hắnnổi cả da gà, lòng thầm mắng thằng già này quả không biết xấu hổ.

NạpLan Như Nguyệt mỉm cười đáp vài câu khiêm tốn, không biểu lộ một chútkhác thường nào. Nàng đương nhiên biết Cuồng Long đế quốc đang có tranhđấu bên trong, Hoàng tộc Long thị cùng Tây Môn gia tộc có thể nói là tửđịch. Nhưng chính trị chính là thế này đây, đều là mặt ngoài thì khác,sau lưng càng khác nữa, điểm này nàng đã quá hiểu rồi.

- "Cũng đã đến giờ, sao không cử hành lễ đi" - Long Chiến khoát tay nhìn lễ quan mà ra lệnh.

Nghithức hôn lễ giữa hai đế quốc tất nhiên là không giống như giữa hai giađình bình thường, mà phức tạp rất nhiều, chẳng những phải bái lạy bàivị của các tiên hoàng Cuồng Long đế quốc, mà làm cho Long Nhất tức muốnói máu là còn phải quỳ lạy Long Chiến, mà còn phải quỳ lạy đến 8 lần.

- "Quên đi, coi như đang cúng bái người chết vậy" - Long nhất không kìm được suy nghĩ ác độc của mình.

NạpLan Như Nguyệt có chút buồn cười, mỗi lần cúi người lạy, từ góc độ củanàng có thể chứng kiến cảnh hắn nghiến răng nghiến lợi. Tự nhiên tronglòng nàng xao xuyến, cảm giác được tên hư hỏng này có đôi khi cũng trởnên đáng yêu.

Quá trình hôn lễ cực kỳ phúc tạp, từ sáng đã lạy cảmười lần, đến quá ngọ còn phải thêm hai lần nữa, thật sự là hại ngườimà. Không biết tên hỗn đản nào nghĩ ra được cái nghi thức này, thật sựlà hành hạ người ta.

Cái bụng đói của Long Nhất đã sớm biểu tìnhbằng những âm thanh không thể gọi là du dương được. Từ sáng sớm mới rờikhỏi khuê phòng của Hàm Yên về đến nhà, chưa kịp ngồi nóng chỗ thì lễbộ quan viên đã đến mời. Rồi một phen rửa mặt thay quần áo, mặc một mớtrang phục tân lang, mang theo một mớ phục sức. Cả cơm sáng cũng khôngđược ăn mà phải chịu đến bây giờ, quả thật là mất hết nhân đạo mà.

Saukhi thực hiện xong các nghi thức đủ để Long Nhất không cất đầu lên nổinữa, thì chuyển đến phần quốc yến. Long Nhất thầm thở dài một hơi, rốtcuộc cũng có chút đồ bỏ bụng rồi.

Ai ngờ khi Long Nhất đang địnhtiếp cận bàn thức ăn thì cảm giác mình đã lựa chọn thất bại rồi, Khihắn đến đây thì quan viên từng người một cầm ly đến chúc mừng hắn, rồimọi người tranh nhau chúc tụng hắn. Kết quả từ lúc bắt đầu đến lúc tantiệc, Long Nhất không có một chút cơ hội để bỏ thức ăn vào miệng nữa.(ND: Tội thật, những ai từng tổ chức đám cuới đọc xong đoạn này đừng cóvừa hồi tưởng vửa khóc nha, kẻo vợ ngồi kế bên lại lên cơn ghen vìtưởng chồng mình nhớ người yêu cũ nữa thì khổ  ).

Màn đêm phủxuống, dựa theo quy củ chú rể và tân nương phải lưu lại trong cung, màquan viên bên ngoài tiếp tục tổ chức dạ tiệc cung đình. Dù sao cũng làhôn nhân giữa hai đại đế quốc, mặc dù mới là đám hỏi nhưng cũng khôngcó phần cho Long Nhất và Nạp Lan Như Nguyệt tham dự. Đương nhiên nhưvậy càng hợp ý Long Nhất. Chỉ là Long Chiến dĩ nhiên cũng tuyên bố ngàymai hắn sẽ cùng Nạp Lan Như Nguyệt đi trước đến Nạp Lan Đế quốc cử hànhhôn lễ, đêm nay là đêm cuối ở Đằng Long Thành thì càng phải có ý nghĩa.Thời gian không còn nhiều, ngay khi hắn cùng Nạp Lan Như Nguyệt đến NạpLan Đế quốc cử hành hôn kễ xong, chiến tranh toàn diện sẽ bộc phát, đếnlúc đó tình hưống như thế nào thì Long Nhất cũng không thể biết trướcđược.

Một cung điện hào hoa góc đông nam Hoàng cung, nơi này chínhlà nơi động phòng của Long Nhất cùng Nạp Lan Như Nguyệt. Trong phòngtrang trí những đoạn vải hồng, ở giữa tường là một đôi hỷ chúc thật lớn(Hỷ chúc = là tấm thiệp lớn ghi chữ Hỷ bên trong, ai coi phim HK, TQcảnh đám cưới chắc cũng thấy qua rồi ). Giữa phòng là một chiếc giườnglớn, đầu giường cũng chuẩn bị sẵn một cặp gối uyên ương màu hồng.

NạpLan Như Nguyệt vào chính giờ phút này, tâm trạng đột nhiên không hiểusao lại trở nên khẩn trương. Nàng nắm chặt đôi bàn tay nhỏ nhắn, tronglòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cái tên Long Nhất hư hỏng này thật sự cótuân thủ ước định cùng mình không? Nếu hắn không tuân thủ thì chínhmình phải làm gì bây giờ? Nghĩ tới đây, nàng len lén nhìn trộm vê phíaLong Nhất, đã thấy hắn dùng đôi mắt gian manh như một tên ăn trộm đangđiều tra bốn phía xung quanh. Trong lòng nàng chợt nổi sóng, chẳng lẽhắn thật sự muốn ..... với mình sao.

- "Tây Môn Vũ, ngươi muốn làm gìđây?" Nạp Lan Như Nguyệt chính lúc đang khẩn trương hỏi, đột nhiên pháthiện Long Nhất từ trong không gian giới chỉ lôi từng món mỹ vị để đầylên bàn, cuối cùng còn lấy ra mấy vò cống tửu thượng đẳng.

- "Ăncơm, bộ nàng chưa thấy qua sao" Long Nhất cũng không màng quay đầu lạimà nói luôn, rồi như sói nuốt hổ vồ mà tấn công bàn thức ăn.

- "Ta đương nhiên biết là ngươi đnag ăn, nhưng những thứ này ngươi lấy ở đâu?" Nạp Lan Như Nguyệt kinh ngạc hỏi.

-"Hắc hắc, thuận tay mà lấy từ yến hội thôi, nàng cả ngày cũng chưa ăncơm, lại đây cùng ăn đi" - Long Nhất cười nói, đọan xoay người vể hươngNạp Lan Như Nguyệt vẫy tay mời.

Nạp Lan Như Nguyệt đảo cặp mắtphượng, thật sự hắn trời sinh làm trộm mà. Chính nàng cả ngày hôm naykhông rời hắn quá nửa bước, dĩ nhiên cũng không phát hiện một chút bấtthường nào của hắn. Bất quá lúc nàng nhìn hắn thả cửa ăn uống, quả thậttrong lòng nàng cũng có cảm giác đói.

Nạp Lan Như Nguyệt cũng khônghề khách khí ngồi xuống đối diện với Long Nhất. Nàng so với Long Nhấtquả thật cũng như nhau, chỉ là ưu nhã dùng một chút đồ đã cảm thấy norồi. Nàng nhìn hắn chăm chăm ăn uống, miệng dính đầy dầu mỡ, đột nhiêncảm nhận được cảnh hắn đang ăn thật sự rất đáng yêu.

Nhìn một lúc,Nạp Lan Như Nguyệt chợt giật mình, suýt chút nữa tự gõ trán mà tráchmình như thế nào lại có cái cảm giác này, tên hư hỏng này mà có cái gìđáng yêu chứ, thật ra phải chán ghét mới đúng, vừa rồi nhất định chỉ làảo giác thôi. Nhìn lại lần nữa cũng sẽ gặp bản mặt đáng ghét thôi, làmsao mà mình lại cho rằng đáng yêu được.

Nạp Lan Như Nguyệt trừng mắtnhìn Long Nhất, tâm lý trong lòng không ngừng thúc giục nàng quan sáthắn lần nữa. Bỗng nhiên Long Nhất ngẩng đầu lên, thấy Nạp Lan NhưNguyệt đang nghiến răng nhìn mình liền cười nói:

- "Ta cùng nàng có thâm cừu đại hận gì chưa? Sao nàng có bộ dáng muốn ăn ta vậy?"

-"Ngươi nhìn kiểu ăn của ngươi xem, ngay cả đũa cũng không cầm mà lấytay bốc, ngươi ở nhà cũng là như vậy à?" Nạp Lan Như Nguyệt nói.

-"Nàng làm sao vậy? Nam nhân mà, tự nhiên muốn uống chén lớn ăn miếngbự, huống hồ ta đói không chịu được, cần phải giả bộ làm gì" - LongNhất trong miệng cắn một cái đùi gà, không rõ nàng nghĩ gì nữa.

Nạp Lan Như Nguyệt mím môi nhịn cười, cuối cùng khó khăn lắm mới nhịn được.

-"Muốn cười thì cứ cười, nếu không nhịn quá tới tháng kinh nguyệt cũngkhông đều đó" Long Nhất hắc hắc cười nói, sau một lúc ăn như hổ vồ hắncũng đã no rồi.

- "Ngươi, ... ghê tởm" Nạp Lan Như Nguyệt nghe vậy sắcmặc ửng đỏ, trừng mắt nhìn Long Nhất, cái tên này đùa gì không đùa, lạilấy chuyện tối mật của nữ nhi ra mà nói giỡn.

- "A a, nàng nói gìchứ, hai ta cùng thân mật rồi, còn có cái gì không thể nói ra lời chứ"Long Nhất tiện tay phóng ra một thủy cầu để rửa tay, hướng ánh mắt mậpmờ nhìn về Nạp Lan Như Nguyệt.

Nạp Lan Như Nguyệt sắc mặt lạnh lẽocắn chặt hàm răng trắng, tự nhiên nghĩ đến việc Long Nhất cùng nàngphát sinh hai lần thân mật mập mờ, thân thể chính mình không những đãbị hắn nhìn qua, rồi còn bị sờ mó nữa.

- "Uy, còn vẻ mặt này nữa, ta nói là chúng ta bây giờ đã thành hôn rồi, chẵng lẽ còn chưa đủ thân mật sao? " Long Nhất cười nói.

Nạp Lan Như Nguyệt giật mình, đứng dậy lui ra sau hai bước, khẩn trương nói:

- Ngươi đã đáp ứng với ta là chúng ta chỉ giả vờ thành hôn thôi, ngươi không được cưỡng ép ta"

-"Cưỡng hay ép cũng được..." Long Nhất hạ giọng cười.

-"Ngươicòn nói nữa, ta sẽ .... sẽ đem ngươi tống ra ngoài" Nạp Lan Như Nguyệtsuy nghĩ cả nửa ngày trời, thật lâu sau nàng mới nhận ra đúng là nàngkhông có cái gì để uy hiếp hắn được.

Long Nhất cười hắc hắc, lỗ tai hắn đột nhiên giật giật, hắn cười nói:

-"Nàng không cần tống ta ra ngoài, ta cũng biết tự đi mà. Nàng cứ an tâmngủ ngon đi, không cần lo lắng ta nửa đêm lặng lẽ tiến vào đâu. Ta điđây, sáng mai quay lại"

Long Nhất hướngNạp Lan Như Nguyệt khoát tay một cái, thân hình chợt lóe lên rồi biến mất không còn thấy bóng dáng nữa.

NạpLan Như Nguyệt định mở miệng kêu Long Nhất lại, nhưng lại phát hiện hắnđã sớm không còn bóng dáng nữa rồi, không hiểu sao trong lòng nàng cóchút ủy khuất không rõ ràng.

- "Ta làm sao vậy? Hắn đi thì thật quátốt rồi, ta có muốn hắn cùng ở chung một chỗ đâu chứ" Nạp Lan NhưNguyệt vỗ vỗ vào mặt mình mà lầm bầm nói. Nàng đi đến cạnh giường ngồixuống. Nhưng càng nghĩ càng tức giận, vì vậy nàng ngã nhào lên giườngôm lấy chiếc gối uyên ương.

Vài phút sau, Nạp Lan Như Nguyệt từ trên giường đột nhiên đứng lên, nhắm mắt lại mà quát to một tiếng:

- "Tây Môn Vũ, ta ghét ngươi"

- "Ghét ta cũng không cần hô lớn tiếng như vậy chứ" Âm thanh Long Nhất đột nhiên vang lên bên tai Nạp Lan Như Nguyệt.

NạpLan Như Nguyệt thất kinh, quay đầu lại liền phát hiện tên Long Nhất đãbiến mất không biết khi nào lại xuất hiện ở trong phòng, khuôn mặt nàngửng hồng chỉ vào hắn mà nói:

- "Ngươi.... Không phải ngươi đã đi rồi sao?"

-"À,ta trở về lấy chút đồ, không nghĩ lại nghe nàng nói như vậy. Ghét ta,thật sự là quá đau lòng mà" Long Nhất cầm lấy mấy vò rượu trên bạn bòvào không gian giới chỉ, sau đó tỏ ra chán nản lắc đầu thở dài nói.

-"Không phải như thế, ta ... ta..." Không biết Long Nhất đang biểu diễn, NạpLan Như Nguyệt đột nhiên lo lắng, nàng dĩ nhiên là tin những lời củahắn là thật, khẩn trương muốn giải thích nhưng cả nửa ngày cũng khôngbiết nói cái gì.

- "Ta cũng biết rồi, nàng không cần an ủi ta nữa, ta đi đây" Long Nhất lại thở dài một cái, một lần nữa biến mất.

Nạp Lan Như Nguyệt cắn môi, đoạn hừ một tiếng phất tay bố trí kết giới, chui cả người vào trong chăn.

------

LongNhất hắc hắc cười bay ra khỏi hoàng cung, nhớ tới ánh mắt của Nạp LanNhư Nguyệt khiến hắn cảm thấy vui vẻ. Có lẽ trong lòng nàng đối vớimình lại không như những gì nàng đã nói.

Không lâu sau đó, Long Nhấtđã bay tới đỉnh núi ở ngoại ô, Mộ Dung Bác đang khoanh tay đứng đợihắn, thể hiện một dáng đứng thế ngoại cao nhân. Vừa rồi chính ông đãdùng công phu truyền âm nhập mật gọi hắn, vốn truyền âm nhập mật phảila người có tu luyện nội công cực cao mói luyện thành, nhưng do Mộ DungBác đã nghe Long Nhất giảng giải qua, tự nhiên cũng đem môn trung hoatuyệt học này ra mà luyện tập. Mặc dù ngay từ đầu lão cũng thất bạinhiều lần, nhưng cuối cùng cũng nghiên cứu ra được. Điều này làm choLong Nhất càng thêm bội phục cái lão đạt tới cảnh giới kiếm thần này,càng thêm tin tưởng trong thiên hạ thật sự là thên biến vạn hóa, vừabiến đổi trăm đường lại vừa hỗ trợ lẫn nhau.

- "Lão đầu, đêm độngphòng hoa chúc của ta mà ngươi lại kêu ta ra đây làm gì?" - Long Nhấtcười cười nói, đem hai vò cống phẩm hảo tửu ném cho Mộ Dung Bác, hắnnhớ tới khi quay lại để lấy cho Mộ Dung Bác mấy vò rưọư này, lại nhớtới Nạp Lan Như Nguyệt nàng ta hô to chán ghét, chán ghét hắn.

Mộ Dung Bác tiếp vò rượu, không nhịn được nhấp liền mấy ngụm, nói:

- "Quên đi, ngươi còn nói đến động phòng cái gì, bộ tưởng lão già ta không biết các người giả thành hôn à"

Long Nhất hắc hắc cười hai tiếng, đoạn nghiêm mặt lại hỏi:

-"Lão đầu, ngày mai ta phải đi rồi, có lời này muốn tỉnh cầu lão, mong lão đáp ứng ta"

-"Bắt đầu xuống nước với ta sao, có gì cứ nói đi" - Mộ Dung Bác cười cười đầy vẻ giảo hoạt.

-"Ta đi rồi, không biết Đằng Long Thành sẽ phát sinh chuyện gì, an nguycủa cả nhà ta đều hy vọng vào sự chiếu cố của lão, thời khắc mấu chốtcó thể ra tay giúp một chút" - Long Nhất nghiêm mặt nói, đây là mối lotrước mắt của hắn. Mặc dù Tây Môn gia tộc cao thủ cũng không ít, nhưngnhớ tới thế lực hắc ám sau lưng Long Chiến, Long Nhất không ngăn nổicảm giác bất an.

-"Chuyện này ta có thể đáp ứng ngươi, cho dù ngươikhông nói đi nữa, dựa vào giao tình giữa ta và ông nội ngươi thì tacũng làm vậy" - Mộ Dung Bác sảng khoái đáp.

- "Vậy cảm ơn lão, tronglúc này để một tiểu tử làm phiền lão thật không phải. Lời cảm ơn tacũng không thích nói nhiều, đêm nay chúng ta tận hứng uốn rượu, lần saumuốn cùng lão uống nữa thật không biết đến bao giờ đây" - Long Nhấtcười nói, cùng cầm lấy vò rượu huých Mộ Dung Bác một cái, một hơi uốnhết nửa vò.

Mộ Dung Bác nhấp 1 ngụm rượu, vỗ vai Long Nhất nói:

-"Kỳ thật ta cũng phải cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi mấy ngày qua tacũng khôngvui vẻ như vậy, cũng không thể gặp được Mộ Dung Thục Ngọccháu gái của ta"

- "Nói mới nhớ, rốt cuộc cháu gái của lão đi đâuvậy? Nàng không về Ngạo Nguyệt đế quốc mà cũng không ở lại Đằng LongThành?" Long Nhất hiếu kỳ hỏi.

- "Hắc hắc, nói cho ngươi biết cũng được, ta kêu nó đi đến thánh địa của Mộ Dung gia tộc để tu luyện" - Mộ Dung Bác cười nói.

- "Thánh địa của các người ở chỗ nào?" Long Nhất hỏi.

Mộ Dung Bác liếc nhìn Long Nhất một cái, đoạn cười nói:

-"Ngươi cũng không phải người của Mộ Dung gia tộc, nói cho ngươi biếtlàm gì. Trừ phi ngươi là cháu rể của ta. À không nên, không nên, têntiểu tử ngươi mệnh phạm vào số đào hoa, nữ nhân rất nhiều, cháu gái takhông thể đi theo ngươi được!"

- "Không nói thì thôi, ai thèm chứ" -Long Nhất phẩy tay nói, nhưng trong lòng hắn cũng hết sức tò mò về địaphương nơi thánh địa của Mộ Dung gia tộc tọa lạc? Bất quá không phải làngười của Mộ Dung gia tộc thì không thể biết cũng hợp lý thôi.

Mộ Dung Bác vừa cười vừa đứng lên nói:

-"Tên tiểu tử ngươi ra bên ngoài cũng cẩn thận một chút, đặc biệt đốivới nữ nhân, lã gềa ta khuyên ngươi phải có chút ý chí kiên định, đừngcó thấy nữ nhân xinh đẹp là nhào vô liền. Phải biết "Hồng nhan họathủy", phải biết nữ nhân ôn nhu có thể làm cho nam nhân tận hưởng diễmphúc, nhưng khi nổi cơn ác thì ăn thịt cũng không để lại mảnh xương đầudâu"

- "Biết rồi, cũng phải xem ta là ai chứ. Nữ nhân trước mặt tarồi thì cọp hay mèo cũng như nhau thôi. Cho dù là yêu nữ ăn thịt ngườikhông chừa miếng xương đầu thì ta cũng có thể biến nàng thành một tiênnữ ôn nhu ngoan ngoãn" Long Nhất đắc ý cười to. (ND: Lại một lần nữaphải thốt lên "ước gì mình được như anh ấy  ).

- "Tiểu tử thúi, đừng vểnh đuôi cao như vậy, coi chừng câu "lật thuyền trong cống rãnh" đó!" Mộ Dung Bác vừa cười vừa mắng.

-"Yên tâm, có lật thuyền ta cũng không chết được, bất quá, nghe ngươinói như vậy tất kinh nghiệm cũng rất phong phú rồi. Vậy một mực cứ nóilà cùng với hai đại thánh nữ tế tự không có chuyện gì"- Long Nhất ngữkhí chán nản nói, nhớ tuyệt thế dung mạo của sư phó Chu Địch của TiBích, lại nhìn bộ dạng của lão đầu Mộ Dung Bác này, không nhịn được màthầm than quả nhiên là ông trời bất công mà.

- "Quên đi, quên đi,giờ cũng không còn sớm nữa, ngươi mau cút về với mấy nữ nhân ôn nhu củangươi đi, ở chỗ này nói hưu nói vựon với ta làm gì" - Mộ Dung Bác cườimắng Long Nhất, bàn tay lão vỗ nhẹ vào gáy của hắn.

Long Nhất linhhoạt quay người tiến lên phía trước tránh khỏi, nghĩ lại đêm nay cũngkhông còn nhiều thời gian, muốn cùng cha mẹ và mấy nữ nhân cáo biệt,còn phải đi đến vô song doanh an bài một số chuyện nữa.

- "Lão đầu,bảo trọng, đừng chết sớm quá nha" Long Nhất cười cười hướng tới Mộ DungBác phẩy tay một cái, lắc mình hướng về Tây Môn phủ bay đi.

- "Tiểutử thúi này..." Mộ Dung Bác nhìn thân ảnh của Long Nhất từ từ biên mất,trong lòng lão than nhẹ một tiếng. Cùng ở chung với tên tiểu từ này mộtthời gian, thật có chút không nỡ xa.

LongNhất rất nhanh bay về đến Tây Môn phủ, tối qua Tây Môn Nộ tham gia dạyến, mà Đông Phương Uyển bệnh chưa khỏi nên đang nghỉ ngơi. Lúc hắn vềtới thì thấy bà đang cùng Bắc Đường Vũ, Lãnh U U và Nam Cung Hương Vânba nàng đang trò chuyện. Khi thấy Long Nhất đột nhiên xuất hiện, tất cảđều lộ ra vẻ vui mừng.

- "Đang nói về cái gì mà lại vui vẻ như vậy?" Long Nhất vừa mỉm cười vừa bước đến.

-"Trừ con ra còn có chuyện khác để nói sao. Các nàng này 3 người mà mỗicâu đều muốn phải nhắc đến con, cũng không biết đời trước để lại chocon bao nhiêu phúc khí nữa" Đông Phương Uyển cười nói. Đứa con nàytrước đây là tai họa cho nữ nhân, khiến cả Đằng Long Thành lòng ngườihoang mang, nhắc đến xú danh đều biến sắc. Vậy mà bây giờ hồng nhan vâyquanh, mà mỗi nàng đều xinh đẹp hơn người, tính tình lại tốt nữa. Điềunày khiến bà cười không ngậm miệng lại được, không khỏi nghĩ đến cảnhmột đám cháu vui đùa trong sảnh đường.

Tam nữ xấu hổ thẹn thùng cườikhông thôi, chỉ tiếc là tia sầu vương trên mi không cách nào bỏ hếtđược. Đông Phương Uyển thấy bốn người ánh mắt trao nhau, lửa tình văngkhắp nơi, liền biết ý không làm kỳ đà cản mũi bọn trẻ nữa, chỉ ân cầndặn dò Long Nhất vài câu rồi rời đi.

Đông Phương Uyển vừa rời đi,Nam Cung Hương Vân là người đầu tiên nhịn không được nữa, đôi mắt đỏlên rồi rơi lệ. Hai người thành hôn không lâu, cảm tình ngày càng đượcphát triển nồng nàn, thì làm sao để nàng kham nổi việc chia ly này chứ.

Quả thật Tiểu biệt thắng Tân hôn mà (Câu này dịch giả tự đưa vào )

Long Nhất trong lòng than nhẹ, đã sớm đoán trước được tình hưống này rồi, hắn chỉ có khả năng an ủi nàng thôi.

-"Được rồi, đừng khóc, cũng không phải là ta đi không quay về lại đâu,chỉ là đi Nạp Lan Đế quốc đánh cá một chuyến thôi mà" Long Nhất tiếnđến ôm Nam Cung Hương Vân vào ngực, vỗ nhẹ lên vai nàng an ủi.

-"Cho dù là đi có một chuyến, nhanh nhất cũng phải ba đến bốn tháng,huynh bảo muội làm sao chịu đựng đây" Nam Cung Hương Vân nức nở nói,nàng vốn không phải cô gái yếu ớt, nhưng bởi vì tình yêu đã làm cholòng nàng mềm lại.

- "Ly biệt để khi gặp lại càng tốt hơn. Ngườisống trên đời không tránh được cảnh phải phân phân hợp hợp, cho nênphải kiên cường đối mặt với nó, có khi nhớ một người cũng là một loạihạnh phúc, hiểu chưa?" Long Nhất vỗ về Nam Cung Hương Vân, hắn vuốt vemái tóc của nàng đồng thời nhìn Lãnh U U cùng Bắc Đường Vũ đứng bêncạnh.

Lãnh U U nhìn Long Nhất mà cười nhẹ, chỉ là nụ cười tránhkhông khỏi có chút đau khổ, nhớ một người có khi đúng là một loại hạnhphúc, nhưng càng về sau lại như hàng vạn con kiến cắn xé tâm linh, nghĩđến sẽ lại đau lòng.

Lãnh U U biết nàng không có khả năng đi cùngLong Nhất đến Nạp Lan Đế quốc, kỳ thật vài ngày trước giáo hội đã thôngbáo cho nàng phải quay về, bởi vì Long Nhất mà nàng đã nán ở lại. Bâygiờ Long Nhất phải đi, nàng cũng không cần lưu lại.

- "Không rõ,cũng không muốn nghĩ đến. Người chưa đi mà trái tim muội như sắp chết"Nam Cung Hương Vân trong lòng ngực Long Nhất nức nở khóc.

Long Nhấtcũng chỉ là bất đắc dĩ, nếu có một ngày hắn mang tất cả hồng nhan trikỷ đi chu du thế giới, không cần quan tâm gì khác thì thật tốt biếtbao. Nhưng hắn biết cái nguyện vọng đó đến giờ vẫn chỉ là một hy vọngxa vời.

Nước mắt Nam Cung Hương Vân tựa hồ ảnh hưởng đến Lãnh U U vàBắc Đường Vũ, trong mắt hai người cũng bắt đầu đỏ lên, một màng lệ đãbao phủ. Bắc Đường Vũ muốn mở miệng nói, nhưng lời chưa ra bỗng như bịnghẹn lại, dậm chân ôm lấy lưng của Long Nhất, cùng Nam Cung Hương Vânmột trước một sau ôm hắn lại. Cả hai nước mắt như mưa, Long Nhất nhanhchóng ướt đẫm cả người.

Khóc một hồi lâu, nhị nữ tâm tình mới ổnđịnh lịa, nếu không Long Nhất nghĩ phen này mình thật sự bị nước mắthai nàng dìm chết rồi.

- "Tốt lắm, đều dừng khóc lại. Ai còn khóc tasẽ đánh vào mông người đó! Làm như là sinh ly tử biệt vậy!" Long Nhấtvươn bàn tay to xoa đầu hai nàng.

- "Phu quân, chúng ta ngừng khócrồi, bây giờ thời gian không còn sớm, không bằng bây giờ chúng ta nghỉngơi đi" Nam Cung Hương Vân gạt những hạt lệ lưu lại trong mắt, mặtcười nhưng lại phủ thêm một tầng mây đỏ, đôi mắt vương lệ mang theo hơinóng mà nhìn Long Nhất.

Long Nhất khóe miệng khẽ cười, nói ra câu nói chờ đã lâu:

" Đêm nay 3 người các nàng đồng thời ở lại đây với ta chứ?"

Tamnữ thẹn thùng nhìn nhau, tuy tâm lý mỗi người đều không dám phóng túngnhư vậy, nhưng hết lần này đến lần khác nghĩ đến cảnh phải cùng LongNhất chia ly, dù sao thời gian cũng chỉ còn đêm nay, đối với các nànglại càng trân quý dị thường.

Long Nhất thấy ba nàng đều thẹn thùng không dám trả lời, liền hắc hắc cười nói:

- "Quyết định vậy đi, giờ ta đi Vô song doanh an bài mọi chuyện, các nàng trở về phòng tắm rửa sạch sẽ chờ ta"

Nói xong, Long Nhất nở nụ cười dâm rồi biến mất khỏi phòng.

Tamnữ quay mặt nhìn nhau, đồng thời thấy khuôn mặt cười mang theo một vầnmặt trời đỏ, lòng tự hỏi chẳng lẽ đêm nay nhất định là một đêm "hoangdâm vô đạo" như trong truyền thuyết sao?

Long Nhất dùng phiêu phùthuật bay đến hướng binh doanh, trong đầu tưởng tượng đến cảnh khi quayvề cùng Lãnh U U 3 nàng cùng giường, nếu là kiểu 4P (ND: 4 player ),vậy cảm giác đó thật là đầy hấp dẫn đây. Long Nhất nghĩ đến đây đãkhông ngừng nuốt từng ngụm nước bọt.

Trong binh doanh vẫn canh phòngnghiêm ngặt như cũ, trạm gác lộ thiên hay bí mật thì đao thưong cũng đãtuốt trần, chuẩn bị sẵn sàng, sát khí tiềm tàng khắp nơi. Tuy nói ĐằngLong Thành đang trong ngày vui, nhưng ai thì có thể thư giãn, nhưng đâylà binh doanh thì lại càng không thể thư giãn.(ND: Nghĩ tới nghề củamình mà tui thấy cảm thán thiệt ) Đặc biệt là thành vệ, trong thànhcàng náo nhiệt chừng nào thì trách nhiệm cùng cường độ công tác của họcàng lớn chừng đó.

Sau khi xuất ra lệnh bài, nói mấy câu ám hiệu,Long Nhất tiến vào binh doanh. Rất nhiều binh lính đang dùng ánh mắt kỳquái nhìn gã, chú rể như thế nào mà đêm động phòng hoa chúc lại chạytới binh doanh chứ.

Nếu không nghe qua danh tiếng phong lưu của gã,khẳng định chúng sẽ đoán gã đã bị tân nương đá xuống giường rồi (ND: Ýlà bất lực khiến tân nương đuổi cổ... đoạn này tự thêm vào )

Còn chưatới địa điểm của Vô song doanh, Long Nhất đã nghe được tiếng ăn uốngnhiệt náo của bọn lính. Theo lệ thường đã là giờ cơm tối sau khi huấnluyện, tương đối tự do, bình thưòng cũng không ai quản ngươi, ngươi cóthể tự mình đi huấn luyện riêng hoặc cũng có thể tìm người đối luyện.Bất quá bình thường trong thời gian này binh lính tụ tập nói chuyện cahát là nhiều nhất, bởi vậy ban đêm Vô song doanh hào khí cao nhất sovới các doanh khác.

Thấy Long Nhất đến, binh lính trực ban lập tứcchạy đến hành lễ, Long Nhất khoát tay một cài rồi hướng bên trong điđến. Chỉ thấy bên trong doanh không còn khoảng trống, binh lính đứngđầy khắp nơi, phỏng chừng Vô song doanh có bao nhiêu binh đều tập trungở đây cả. Điều này càng làm cho Long Nhất hiếu kỳ, rốt cuộc có chuyệngì mà tất cả đều tập trung ở đây vây xem như vậy

Long Nhất tò mò rẽđám đông đi vào, đám binh lính nóng nảy định quay lại đánh người, khithấy người đó là tướng quân của mình, định cúi người hành lễ liền đượcLong Nhất ngăn lại.

Khi bước tới nơi, Long Nhất mới biết tại sao mọingười đều vây lại xem, nguyên là giữa sân chính là tên tiểu tử Nam CungNỗ và ca ca của Tiểu Y - Hùng Bá. Dựa theo quy củ của Vô song doanh,chỉ cần chính mình khiêu chiến với người có địa vị cao hơn mình, mộtkhi chiến thắng có thể thay thế chức vị của người đó, chẵng lẽ tiểu tửNam Cung Nỗ này muốn thay thế Hùng Bá sao?

Long Nhất cảm thấy hứngthú nên quan sát một lúc, sau đó lắc đầu cười cười. Nam Cung Nỗ và HùngBá dù sao cũng còn chênh lệch quá lớn. Nam Cung Nỗ tự mình là ma phápsư, trải qua huấn luyện tại Vô song Doanh thân thể cường tráng lên rấtnhiều, cách đánh cận chiến cũng học được không ít. Nhưng hắn dù saocũng chỉ là trung cấp ma pháp sư, sát thương lực có hạn, hơn nữa cũngdo tuổi còn nhỏ nên thân thể chưa phát triển hết được, thì làm cách nàomà hạ được Hùng Bá cơ chứ. Bất quá cam đảm và dũng khí của hắn cũngkhiến mọi người tán thưởng.

Hùng Bá thật ra cũng chỉ tiện thể làmngười đối tập cho Nam Cung Nỗ, hắn chỉ phòng thủ chứ không tấn công. Màlúc này hắn đã phát hiện Long Nhất đã đến, liền đột ngột lao đến NamCung Nỗ, thân thể to lớn nhanh như gió lướt đến sau lưng Nam Cung Nỗ,nhấc cổ hắn như nhấc cổ một con gà con mà quẳng ra ngoài.

Phanh mộttiếng, bụi đất bay lên, Nam Cung Nỗ mông đã chạm đất, đau đến thấuxương. Nếu không phải hắn từng qua huấn luyện, ngay trên không trunglăn vài vòng giảm lực thì chỉ sợ cả người hắn cũng không động đậy nổi.

HùngBá cười ha hả, hướng về phía Long Nhất mà bước nhanh tới, hắn khép chânđứng thẳng nguời chào theo quân lễ, rồi lớn tiếng nói:

- "Thuộc hạ Hùng Bá tham kiến tướng quân".

Lúc này tất cả binh lính Vô song doanh mới phát hiện Long Nhất đã đến, tất cả cùng thực hiện quân lễ với hắn.

Nam Cung Nỗ thấy anh rể đến, lập tức ngồi dậy rồi chạy nhanh tới, ôm lấy cánh tay của hắn mà hỏi:

- "Tỷ phu, anh không phải đang động phòng sao? Như thế nào lại chạy đến đây?"

Long Nhất gỡ cánh tay của Nam Cung Nỗ ra, gõ đầu hắn một cái rồi giáo huấn:

- " Ngươi lại quên à, tại binh doanh phải gọi Tướng quân, nếu còn tái phạm thì theo quân pháp mà xử"

Nam Cung Nỗ le lưỡi, hít một hơi sâu vào lồng ngực rồi lớn tiếng nói:

- "Rõ, thưa tướng quân, thuộc hạ nhất định sẽ không tái phạm."

Long Nhất gật đầu cười , vỗ vỗ bả vai cường tráng của hắn.

Sau khi phân phó cho binh lính tiếp tục huấn luyện, Long Nhất kêu Hùng Bá một mình cùng hắn đi đến một góc binh doanh.

-"HùngBá, ngươi cũng biết ngày mai ta phải đi. Một khi ta đi Đằng Long thànhnhất định sẽ phát sinh những chuyện không thể lường được, đến lúc đónên làm như thế nào thì tự ngươi lo liệu. Chỉ là nhớ kỹ một điều, Vôsong doanh là một đơn vị độc lập tác chiến, là đơn vị riêng của LongNhất ta, ngay cả hoàng đế Long Chiến cũng không có quyền ra lệnh chocác ngươi, nhớ chưa?" - Long Nhất trong ngữ khí nhẹ nhàng nhưng mangtheo một áp lực thật lớn, hắn đã chờ đợi khoảnh khắc ấy xảy ra.

Hùng Bá sắc mặt nghiêm túc, kiên quyết nói:

-"Thuộchạ đã rõ, Vô song doanh trừ mệnh lệnh của tướng quân ra, ai ra lệnhcũng không nghe. Vô song doanh chỉ trung thành với chỉ một Tướng quânlà người thôi"

Long Nhất gật đầu hàì lòng nói tiếp:

-"Vậy Vô Songdoanh này giao cho ngươi, một khi chiến tranh xảy ra, các ngươi sẽ ratiền tuyến giết địch. Giấc mộng tung hoành sa trường trên lưng ngựa củangươi nhanh sẽ nhanh chóng được thực hiện"

Hùng Bá có chút kích động, hắn biết ngày này sẽ không quá xa nữa.

Long Nhất tiện thể đi phân phó một ít việc nữa, khi hắn nhìn sắc trời liền phi thân rời binh doanh mà đi.

-"Khôngbiết Lãnh U U các nàng tắm rửa xong chưa, đêm nay thật sự cùng ta chunggiường chứ? Nếu là thật thì thật là tốt biết bao" - Long Nhất vừa tưởngtượng đến đó, lửa trong lòng đã bừng lên mạnh mẽ, hắn chỉ hận không thểtrong một giây xuất hiện ngay trong phòng ngủ của mình.

Ngay khiLong Nhất đang dốc toàn lực để về nhà, đột nhiên một đạo hư ảnh xuấthiện chắn trước mặt hắn. Một mùi thơm quen thuộc thấm vào mũi hắn.

-"Hàm Yên " Long Nhất hít một hơi rồi kêu lên. Mỗi nữ nhân đều có mộtmùi thơm đặc biệt của chính mình, mà cái mũi của Long Nhất phi thườnglinh mẫn, tự nhiên kỹ thuật phân biệt nữ nhân từ hương thơm cũng đã đạtđến mức siêu quần. Long Nhất theo phản xạ định kêu lên tên của Hàm Yên,bất ngờ hư ảnh phía trước biến thành thật, mà Long Nhất lúc này mớiphát hiện thân ảnh to lớn này là của một con chim màu trắng. Lông nóbóng loáng mà có vẻ nhẵn nhụi, lông cánh trắng bạc, to mà cứng rắn, mớinhìn có vẻ như là kiếp trước của bạch hạc, chỉ là về hình thể thì togấp 10 lần hơn.

Hàm Yên đứng trên lưng bạch hạc khẽ kéo ống quần , vừa nhìn hắn vừa cười mỉm.

Ngoạithành, bên cạnh một con suối nhỏ, Long Nhất ngồi trên một tảng đá cạnhbờ suối thỉnh thoảng ném mấy viên đá nhỏ vào lòng suối. Mà Hàm Yên ngồicách hắn không xa, đôi hài của nàng đã được cởi ra, làm lộ ra đôi bànchân nhỏ nhắn tinh xảo màu tuyết bạch, hiện nàng đang dùng đôi chân đóhung hăng vẩy nước. Còn con ma sủng của nàng đứng cạnh bờ suối mà túctắc rỉa lông.

Ánh mắt Long Nhất dừng lại ở đôi cánh con bạch hạc, nóphi hành với tốc độ siêu cấp thì không nói gì, nhưng nó giống như chúhổ Tiểu tam và Cuồng lôi thú ở chỗ tự do biến hóa hình thể. Chính từđiểm này Long Nhất xác định chắc chắn nó phải là một SS siêu cấp mathú, chỉ là không biết ngoài phi hành ra nó còn năng lực nào nữa không.

Quan sát sắc trời một chút, Long Nhất có chút bất đắc dĩ mà nói với giọng thiếu kiên nhẫn:

-"Nàng rốt cuộc bảo ta đến đây làm gì? Tới nơi lại không nói tiếng nào, ta không có thời gian vui đùa cùng nàng đâu".

Hàm Yên quay đầu nhìn Long Nhất, trên miệng hé lộ nụ cười:

- "Thế nào? Nhớ đến mấy nữ nhân của huynh sao? Nói cho huynh biết, muội cố ý đó, ngày hôm nay không để cho huynh về với họ"

Long Nhất trợn tròn đôi mắt, tự nhiên đứng dậy nói:

- "Không để ý tới nàng nữa. Ta mà muốn đi thì nàng ngăn được ta sao?"

Nụ cười trên mặt Hàm Yên thu lại, nhất thời ra vẻ ủy khuất nói:

-"Huynhđúng là kẻ không có lương tâm mà, đối đãi với muội như vậy sao? Đoạtđược trinh tiết của người ta rồi không thèm để ý tới nữa, đúng là đồbại hoại bội tình bạc nghĩa mà"

Vẻ mặt Long Nhất không chút thayđổi, nếu như vậy mà còn không biết là nàng đang đóng kịch thì hắn giờnày lăn lóc ở đầu đường xó chợ rồi. Đêm qua nếu không phải bóng đenngăn cản, nói không chừng hắn đã hạ sát thủ rồi. Chỉ là bóng đen nóinàng đối với hắn còn có giá trị lớn, nhưng hắn nhìn mãi không ra điểmnào có thể dùng được? Hắn mở miệng nói:

-"Đừng giả bộ nữa, ta thừanhận là đoạt lấy trinh thao của nàng, nhưng trinh thao này không phảinàng hy sinh dùng làm vũ khí để đối phó với ta sao? Kết quả không phảinàng đã thua sao?"

Hàm Yên gật đầu cười khanh khác hai tiếng, đoạn dùng âm thanh nhu mị nói:

-"Huynh thật là người thông minh, huynh đừng trở về tìm mấy nữ nhân kianữa, không bằng để đêm nay Hàm Yên hầu hạ huynh là đựơc rồi?"

-"Đượcthì tốt, chỉ sợ bị nàng ăn đến xương đầu cũng không còn một khúc dư.Bởi vậy miễn cho ta đi" Long Nhất thản nhiên cười nói. Nhớ tới tư vịđêm qua cùng với nữ nhân này, torng lòng hắn lại cảm thấy nhộn nhạo.Quả thật nàng ta cũng là một cực phẩm trong thiên hạ khó tìm, cảm giáckỳ diệu kia như đang trở về với hắn.

Thấy Long Nhất xoay người như muốn rời đi, Hàm Yên vội vàng nói:

- "Huynh đừng đi, muội có thể nói cho huynh biết một ít việc huynh muốn biết đấy"

Long Nhất nghe vậy liền ngửng lại rồi cười cười:

-"Ta muốn biết chuyện gì nàng cũng nói cho ta biết sao?"

-"Đương nhiên không phải, nhưng muội có thể lựa chọn tiết lộ một số điểmthôi" - Hàm Yên đưa tay vuốt ve mấy lọn tóc trước ngực, đôi mắt kiểu mịnhư nước nhìn vào Long Nhất.

-"Nhưng làm sao nàng lại muốn tiết lộcho ta biết, nàng không sợ người của tổ chức sao?" Long Nhất nghi hoặcnhìn chằm chằm Hàm Yên.

- "Huynh ngồi lại đây, muội chậm rãi nói chohuynh nghe" Hàm Yên như một cô bé hướng tới Long Nhất mà vẫy gọi. Hắndo dự một chút rồi ngồi xuống bên cạnh Hàm Yên, dù sao hắn cũng thực sựtò mò về thân phận của Hàm Yên.

Hàm Yên nhích sát vào người LongNhất, cánh tay ngọc ôm lấy một tay Long Nhất, sau đó tựa đầu lên vaiLong Nhất. Cử chỉ giống như một đôi yêu nhau lâu năm, vừa tự nhiên lạivừa hào phóng, không hề có cảm giác giả tạo.

- "Nói thật cho huynhbiết, muội cũng không thuộc về tổ chức gì, muội chính là muội, muộimuốn làm gì đều không có ai quản được cả" - Hàm Yên nói.

Long Nhất nhíu mày, vậy quan hệ giữa nàng, Lưu thị và hắc y nhân kia giải thích như thế nào đây, hắn nói:

-"Nàng cùng thế lực hắc ám sau lưng Long Chiến rốt cuộc có quan hệ gì, đừng nói là không có"

-"Cóthì có, nhưng cái này không thể nói với huynh được, chỉ có thể nói làbọn họ với muội cũng có chút liên hệ sâu xa, nhưng không hề bị họ quảnchế" Hàm Yên khẽ cười nói.

- "Vậy ai ra lệnh cho nàng tối qua câudẫn ta?" Long Nhất nghiêng đầu hỏi, mũi hắn áp vào mái tóc của nàng tậnhưởng một hương thơm ngào ngạt.

- "Chỉ là tự muội muốn khống chếhuynh" Hàm Yên không do dự nói ra đáp án của mình, bàn tay nhỏ bé củanàng cũng bắt đầu hoạt động trên vùng đùi của Long Nhất.

-"Bằng thân thể của nàng?" Long Nhất hắc hắc cười hỏi.

-"Cóthể coi là như vậy, chắc đến bây giờ huynh cũng biết Bắc Đường gia tộcthật ra là người của Long Chiến, bọn họ trăm phương ngàn kế để bỏ bùahuynh, mà muội vì xem huynh tương đối thuận mắt nên mới muốn cứu huynh,ai ngờ căn bản huynh lại không trúng tà" - Hàm Yên cười khanh khách nói.

Long Nhất tức giận hỏi ngược:

-"Muốn khống chế ta cũng là nàng nói, sao còn nói muốn cứu ta?"

-"Khốngchế huynh không phải là cứu huynh sao? Huynh đâu có biết lợi hại củaKhôi lỗ nguyền rủa thuật, hắn có thể ngay tức khắc làm cho thân thểhuynh nổ mạnh, ngay cả dấu vết điều tra cũng không có luôn. Nếu muội cóquyền khống chế huynh, muội sẽ không để huynh chết, vậy không phải làcứu huynh sao?" Hàm Yên cao giọng nói, bàn tay nhỏ bé của nàng bắt đầumơn trớn bắp đùi của Long Nhất, đôi lúc vô tình hay cố ý lại chạm nhẹvào tiểu huynh đệ của hắn.

Long Nhất tuy không nói gì nhưng tiểuhuynh đệ của hắn bắt đầu phản ứng, hắn thò tay bắt lấy bàn tay nhỏ nhắnđang lộn xộn của nàng, khẽ quát:

-"Đừng lộn xộn, còn lộn xộn nữa là phải tự gánh lấy hậu quả "

-"Còntự chịu nữa à, cả thân thể này đều là của huynh, huynh muốn làm gì đểta "gánh lấy hậu quả" đây?" Hàm Yên khẽ cười duyên, rụt tay khỏi bàntay to của Long Nhất, trực tiếp đặt ngay lên đỉnh lều của hắn.

LongNhất cắn chặt răng, trong lòng than thật sự thống khổ mà, đãng phụ nàyquá dụ hoặc, thật muốn lật sấp nàng lại mà đánh dã chiến. Theo nàng tậnhưởng cảm giác hay tự mình khiêu chiến năng lực tự kiềm chế của bảnthân đây?

- "Cần gì phải đi đâu nữa? Xung quanh đây hoang vắng,khẳng định sẽ không có người đến" Hàm Yên liên tục kích thích khiếnLong Nhất suýt chút nữa là khóc ngoài biên ải rồi, lại còn cười cườichỉ vào tên tiểu huynh đệ đang muốn phá lều nhảy ra của Long Nhất.

LongNhất trong lòng thầm mắng, hắn vươn bàn tay to của mình chụp lấy nhũphong của Hàm Yên, bạo ngược dùng lực mà bóp mạnh, rồi nói:

-"Ta cònmột chuyện muốn hỏi, tại sao tối qua nàng lại có thể phát hiện ra ta,ta tự nhận là hoàn toàn che dấu khí tức và hơi thở, chẳng lẽ con mắtcủa nàng có thể nhìn xuyên tường à?

- "Cái này để sau hãy nói đượckhông? Làm chuyện chính sự là quan trọng hơn mà" Hàm Yên mặt cười mangtheo hơi thở gấp gáp, bàn tay nhỏ bé linh hoạt cũng đã tháo đai lưngcủa Long Nhất mà luồn vào bên trong lều của hắn. (ND: Quả nhiên làchính sự )

LongNhất rên lên một tiếng, hắn cảm nhận được tiểu huynh đệ đã bị bàn tayngọc của Hàm Yên bắt được rồi. Nhưng nàng ta không nắm chặt mà di độnglên xuống, loại cảm giác này thật sự làm cho kẻ khác hưng phấn mà, LongNhất cảm thấy trong người bừng lên một cỗ liệt hỏa, mạch máu trên ngườicăng phồng như muốn nổ tung ra.

Bỗng nhiên Long Nhất cảm thấy hạthân mát lạnh, lúc này mới giật mình phát giác tiểu huynh đệ đã đượcđưa mặt nhìn trời, tại không trung đang vươn đến phía ngực Hàm Yên mànhúc nhích.

-"Thật là lớn, nhìn muốn dọa người nha" Hàm Yên cúingười xuống quan sát tiểu huynh đệ của Long Nhất, tựa hồ muốn tìm hiểukỹ tại sao nó lại lớn như thế này vậy.

Long Nhất thở dài một hơi,nhìn lên trời bỗng phát hiện đêm tối bất giác đang trôi qua, nếu còndây dưa với nữ nhân Hàm Yên này thì vẫn dư thời gian, nhưng nhớ tới ởnhà tam nữ Nam Cung Hương Vân đang si ngốc chờ đợi hắn, dục vọng chưaphát tác đã bình ổn đi rất nhiều.

-"Chà, như thế nào lại mềm xuốngrồi" Hàm Yên thấy mới vừa rồi tên tiểu huynh đệ còn nóng nảy dựng đứnglên hiện đang từ từ mềm xuống, không khỏi giật mình nói. Nàng vừa nhấcđầu phát hiện trong mắt Long Nhất dục hỏa đã biến mất, ánh mắt trở nêntrong suốt phi thường.

-"Đứng lên đi, ta phải trở về, đáp án củanàng ta cũng không muốn biết" - Long Nhất thản nhiên nói, hắn bây giờcũng hiểu được loại nữ nhân này thì ngươi đừng mơ tưởng khiến nàng nóira điều phi thường cơ mật gì đó.

Hàm Yên thấy ánh mắt kiên quyết của hắn, chỉ cười duyên:

-"Thời gian còn sớm mà, huynh gấp cái gì, muội ở đây hảo hảo hầu hạ huynh mà"

Lời của Hàm Yên đnag làm cho Long Nhất kinh ngạc, thì nàng đã cúi người xuống ngậm lấy cái nam căn đang từ từ mềm lại của hắn.

LongNhất run người một cái, cảm giác được tiểu huynh đệ của mình đang ởtrong một địa phương nóng nóng ấm ấm lại ướt át nữa. Mà khung cảnh đánhmạnh vào thị giác hắn, khiến cho phòng tuyến cuối cùng của Long Nhấtsuýt nữa hỏng mất mấy lần.

Kỹ xảo của Hàm Yên rõ ràng còn vụng về,nhưng nàng tựa hồ đối với nghệ thuật nam nữ lại có thiên phú cực cao,không bao lâu sau, động tác phun ra nuốt vào của nàng càng lúc càngthuần thục, gây sự kích thích cho Long Nhất càng lúc càng lớn.

Đángchết, thoải mái quá. Trong lòng Long Nhất giãy dụa một hồi, loại đãingộ hương diễm này, nếu là nam nhân thì không thể bỏ qua được. Nhưngnhớ tới những kiều thê đang đợi ở nhà đợi mình, Long Nhất liền hạ quyếttâm dùng lực đẩy đầu Hàm Yên ra, nhanh chóng kéo quần lại.

Hàm Yênkinh ngạc nhìn Long Nhất, nam nhân này thực sự hành động ngoài ý liệucủa nàng. Dâm danh của hắn rất lớn, lời nói đôi lúc tỏ ra khinh bạc,nhưng có lúc khả năng tự chế ngự của hắn thật sự làm cho nàng giậtmình. Thực sự lại có nam nhân kháng cự được mị lực của nàng sao? Có thểđang cùng nàng hoan hảo nhưng lại nghĩ đến việc giết nàng sao? Có phảido nàng chỉ dùng môi để hầu hạ khiến hắn vẫn giữ được sự thanh tĩnh đểcự tuyệt nàng sao?

Long Nhất lạnh lùng liếc nhìn Hàm Yên một cái, liến xoay người muốn rời đi.

-"Chờmột chút, huynh có ý muốn đi muội cũng không thể cản lại được. Hàm Yênnày không không muốn nuốt lời với huynh, vừa rồi có phải huynh hỏi tạisao muội ngày đó có thể phát hiện ra huynh sao? Đáp án chính là nhờsủng vật của muội, nó vừa hoàn thành tiến hóa, mặc cho ai dám mơ tưởnglại gần muội trong vòng mười trượng đều bị nó phát hiện" Hàm Yên vừanói vừa chỉ tay về phía con bạch hạc đứng cạnh bờ suối, chỉ thấy nóđang rỉa lông trông thật vô hại, thậm chí trên thân nó không cảm giácđược một chút khí tức của ma thú.

Long Nhất chợt hiểu, nguyên là nó,vậy sao lần trước khi hắn đánh lén Hàm Yên lại không bị phát hiện chứ?Long Nhất nhớ tới Hàm Yên mới nói nó vừa tiến hóa xong, vậy lúc đó nóđang trong quá trình tiến hóa nên hắn mới có thể đắc thủ được.

-"Vậy nó là ma thú bao nhiêu cấp?" Long Nhất nhịn không được hỏi.

Hàm Yên lắc đầu cười nói:

-"Ma thú? À cái này muội cũng không rõ lắm"

Long Nhất gật đầu, nhìn con bạch hạc xinh đẹp lần nữa rồi phi thân về hướng Tây Môn phủ.

Nụcười trên mặt Hàm Yên như cứng lại, nàng thở dài một cái rồi bước tớivỗ về lông vũ bóng loáng mềm mại của bạch hạc mà lẩm bẩm hỏi:

-"Bạch vũ, ngươi nói cho ta biết, ta làm sao có thể nắm bắt được nam nhân này đây?"

---------------------

Khi Long Nhất về tới Tây Môn phủ, thời gian còn lại phi thường ít, hắn đoán chỉ khoảng một canh giờ nữa trời sẽ sáng.

Trongphòng ngủ ngọn đèn vẫn cháy như cũ, hiển nhiên Nam Cung Hương Vân chưađi ngủ, chỉ là không biết Lãnh U U củng Bắc Đường Vũ có ở trong haykhông. Ngay khi nhẹ nhàng đầy cửa phòng, Long Nhất liển ngửi thấy 3 mùithơm khác nhau, hiển nhiên cả tam nữ đều ở đây cả.

-"Phu quân" - Tamnữ đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, thân thể lõa lồ dù có chiếc áongủ bằng gấm mỏng manh khoát hờ lên, hiển nhiên toàn thân trên dưới chỉcòn chiếc áo lót. Khi các nàng thấy Long Nhất trở về liền vui mừng lẫnsợ hãi kêu lên, vì ngoài sự sung sướng ra, vẫn còn có một tia mất máttrong đó.

Long Nhất nhìn tam nữ thiên kiều bá mị trên giường, chỉbiết dậm chân tức tối. Nữ nhân Hàm Yên kia quả là cố tình phá chuyệntốt của hắn mà, giấc mộng của hắn lả cùng HP* với các nàng nay đã đếngần, nhưng hiện tại trời sẽ mau sáng, yêu cùng lúc ba nàng thật sựkhông đủ thời gian rồi (Nd: * =HP, cũng không hiểu có nhầm lẫn giữa 4Pvà HP không nữa).

Long Nhất cời ngay áo ngoài mà nhảy lên chiếc giường lớn, đôi tay dài của hắn một lúc đem cả ba nàng ôm vào trong ngực mình.

-"Phu quân, chàng tại binh doanh làm gì vậy? Như thế nào mà giờ mới vềđến?" Nam Cung Hương Vân dựa vào vai Long Nhất, ngữ điệu mang theo chútu oán hỏi hắn.

Long Nhất trầm ngâm một chút rồi đem chuyện giữađường gặp bà chủ Lệ Nhân Phường là Hàm Yên nói ra một lần, đương nhiêntràng cảnh xuân sắc sau đó thì đánh chết hắn cũng không nói.

-"Dámchắc không chỉ như vậy, chàng có hay không cùng nữ nhân kia bàn chuyện"đại sự" chứ? Để tỷ muội bọn thiếp chờ chàng lâu như vậy" Lãnh U U nhéovào bên hông Long Nhất một cái, trừng mắt một cái rồi bĩu môi hỏi hắn.

-"Cònhỏi nữa sao? Phu quân của các nàng là loại người này sao?" Long Nhấtchính khí tràn đầy nói, trong lòng hắn lại thầm kêu không hay, nữ nhânnào cũng giống nhau, đã ghen là ghen đến mức gà bay chó chạy, huống chiở đây có đến 3 nữ nhân lận.

-"Chàng còn nói nữa, trên người chàng cómùi hương lạ của nữ nhân, nói các người không làm gì thiếp mới khôngtin?" Lãnh U U nói lớn, rồi nàng tức giận ngồi xuống một góc giường.

NamCung Hương Vân và Bắc Đường Vũ nghe nói vậy, liền ghé sát người hắn màkiểm tra, ngay lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Long Nhất, hắn trênngười quả thật có một cỗ hương khí xa lạ, tuyệt không phải từ ba ngườicác nàng.

Long Nhất mém xỉu, nữ nhân thật có cái mũi còn thính hơnmấy cẩu đại ca nữa sao? Như vậy mà cũng nghe ra được sao. Đều là phiềntoái do Hàm Yên đãng phụ này cấp cho hắn mà, không khéo giấc mộng 4Pkhông thành mà còn làm cháy nhà nữa.

-"Được rồi, đừng ghen nữa. Tathật sự với nàng ta không phát sinh chuyện gì hết, trời sắp sáng rồi,các nàng muốn làm cho phu quân ức khí mà chết sao" Long Nhất một tay ômlấy ba nàng, tựa vào lưng các nàng mà nói.

Ba nàng đều trầm mặc, vẻmặt từ từ dịu lại. Đúng vậy, trời sắp sáng rồi, sắp cùng phu quân lybiệt rồi, vậy mà lúc này còn .... Thì không được tự nhiên a.

Chính lúc này thì Long Nhất lại nhày xuống giường.

-"Phu quân, chàng lại đi đâu nữa?" ba nàng cả kinh, sợ rằng Long Nhất tức giận mà bỏ đi.

-"Thì đi tẩy cái mùi này, ai biểu mũi các nàng quá mẫn cảm đi" Long Nhất hắc hắc cười rồi xoay người vào phòng tắm.

Saukhi tắm rửa qua loa, Long Nhất khoác chiếc áo tắm đi ra, liền một lầnnữa nhảy lên giường. Lúc này tam nữ đã ôn nhu hơn nhiều, để cho LongNhất trái ôm phải ấp tận hưởng diễm phúc.

Bốn người sau cơn cuồngnhiệt, im lặng nằm cùng một chỗ, không ai mở miệng nói chuyện, chỉ antĩnh nhắm mắt lại cảm nhận tiếng tim đập của nhau. Ly biệt sắp tới,nhiều lời không thể diễn tả hết được, lúc này chỉ để tâm linh mớitruyền tải hết được.

Thời gian đúng là một khái niệm trước giờ khôngai nắm bắt được, chỉ có thể dùng ban ngày ban đêm để phân biệt nó, ngàyđi đêm đến, hết đêm lại ngày, như dù vũ trụ có hủy diệt thì nó cũng cứnhư vậy mà trôi qua.

Khi ánh mặt trời bắt đầu lóe lên nơi chân trời,người bắt đầu đi làm, chim bắt đầu hót tạo nên một dàn hợp xướng đầycảm xúc. Long Nhất biết thời khắc ly biệt rốt cuộc cũng đến.

Tam nữcùng nhau đứng dậy hầu hạ Long Nhất rửa mặt thay quần áo, vẻ mặt cả bađều là ôn nhu tì mỉ như nhau, ngay cả một tia gấp gáp cũng không có.Làm cho Long Nhất càng càm thấy kỳ quái là, cả ba đều không ôm lấy hắnmà khóc như hắn tưởng tượng, mà lại cố nén nước mắt không để chảyxuống. Chính bộ dạng này càng khiến Long Nhất trong lòng càng thêm khóchấp nhận.

-"Phu quân, chàng bảo trọng, mọi sự đều phải cẩn thận"Nam Cung Hương Vân thấp giọng dặn dò, trong mắt lại nổi lên một mànghơi nước.

- "Yên tâm đi, phu quân nàng hứa với nàng, ta không nhữngbảo trọng hơn nữa còn phải tăng trọng, khi trở về nàng sẽ biết" LongNhất hắc hắc cười gian nhìn nàng.

-"Đáng ghét, chàng thật là đángghét mà" Nam Cung Hương Vân ngắt nhẹ Long Nhất một cái, tâm trạngthương cảm được một câu nói của Long Nhất làm tiêu tan bảy tám phần.

-"Đượcrồi, giờ cũng không còn sớm, ta phải vào hoàng cung. Hương Vân, U U, Vũnhi, ta sẽ nhớ đến các nàng, lại đây ta hôn mỗi nàng một cái" Long Nhấtcười nói.

Không có vẻ gì ngượng ngùng, ba nàng Nam Cung Hương Vânchủ động đưa đôi môi đỏ mọng của mình để hắn hân thưởng. Sau đó LongNhất ôm cả ba nàng cùng mở cửa đi ra.

Khi cùng ba nàng đến giữa sân, Long Nhất liền phát hiện Lệ thanh cùng Man Ngưu đã sớm thức dậy dợi sẵn.

-"Lệ Thanh, sao ngươi còn chưa đi?" Long Nhất bước tới nhìn khuôn mặt tuấn tú mà lạnh như băng của Lệ Thanh mà hỏi.

-"Đúng vậy, thiếu gia" Lệ Thanh thản nhiên trả lời.

Long Nhất gật đầu, hai tay giang rộng ra rồi ôm mạnh Lệ Thanh, vỗ vỗ vài cái vào lưng hắn rồi nói:

-"Cốgiắng lên, thiêu gia ta tin tưỏng ngươi nhất định có thể thông qua đượckhảo nghiệm của tộc, lần sau gặp lại, chúng ta nhất định phải nhậu mộttrận thống khoái."

Lệ Thanh cảm nhận được sự quan tâm ấm áp của Long Nhất, trong ánh mắt băng lạnh hiện lên một tia dao động.

Buông Lệ Thanh ra, Long Nhất bước tới bên Man Ngưu nói:

-"Man Ngưu, đệ đi ra cửa sau, đợi lát nữa khi ta từ hoàng cung đi ra thì cùng nhau đi chung đường"

"Rõ, thiếu gia" Man Ngưu hưng phấn đáp.

Long Nhất xoay người, hướng về tam nữ phất tay một cái, phóng lên phi thân biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

NamCung Hương Vân bỗng bước vội lên định đuổi theo, nhưng tâm tình lúc nàykhông thể kìm hãm được nữa, nước mắt rơi long lanh như ngọc, nàng xoayngười ôm lấy Lãnh U U mà khóc lớn.

Lãnh U U trong mắt cũng ngập lệ,nhưng kinh nghiệm so với Nam Cung Hương Vân cũng hơn nhiều lắm, liềnrất nhanh chế trụ tâm tình. Nàng vỗ nhẹ vào lưng của Nam Cung Hương Vânmà nhẹ giọng nói:

-"Hương Vân, đừng quá khổ tâm, phu quân cũng nóirồi, tình nhân mà không có kinh nghiệm chia cách thì không chính thứclà tình nhân được, chỉ có trải qua những loại kinh nghiệm khắc cốt ghitâm này, từ không gian ly biệt mà nhớ tới người mình yêu thì tình yêumới có thể chính thức viên mãn được"

Bắc Đường Vũ rút chiếc khăn taykiên cường ngăn dòng nước mắt lại. Nàng vẫn còn huấn luyện binh doanh,thì trong tương lai không lâu sau nhất định có thể cùng Long Nhất gặplại. Đến lúc đó cùng hắn lâm trận giết địch không phải là một loại hạnhphúc sao. Bắc Đường Vũ sau khi nghĩ thông, liền về phòng thay bộ quânphục để đi đến binh doanh.

---------------

Trở lại căn phòng dànhđể động phòng trong hoàng cung, Long Nhất liền thấy Nạp Lan Như Nguyệtđang để Tiểu Thúy trang điểm cho mình. Long Nhất lúc này phát hiệnnguyên lai nhìn nữ nhân trang điểm cũng là một khoái lạc.

Thấy LongNhất đến, Tiều Thúy vội vàng hành lễ, bây giờ Long Nhất chính là NạpLan Đế quốc phò mã, cũng chính là chủ tử của mình, nàng tự nhiên khôngdám chậm trễ mà thi lễ.

-"Nương tử, đêm qua nàng có ngủ ngon không?" Long Nhất cười hỏi.

-"Khôngcần ngươi quan tâm đến, ta ngủ rất ngon. Nhìn nụ cười ghê tởm của ngươixem, nhất định tối hôm qua xuân phong đắc ý rồi" Nạp Lan Như Nguyệt tứcgiận trả lời.

-" Cùng nữ nhân của mình ly biệt, buồn như gió thu heohút, thì đào đâu ra gió xuân tươi mơn mởn chứ" - Long Nhất nữa thật nửagiả thở dài cám thán.

Nạp Lan Như Nguyệt nghiến răng trừng mắt nhìn Long Nhất một cái, đoạn hừ một tiếng rồi không thèm để ý đến hắn nữa.

Tiểu Thúy nhìn thái độ giận dỗi của công chúa, rồi nhìn vẻ bất đắc dĩ của tân phò mã, đột nhiên khúc khích cười.

-"Nha đầu chết tiệt kia, cười cái gì? Bộ không bị đánh là không được phải không?" Nạp Lan Như Nguyệt bất mãn nói.

-"Côngchúa thứ tội, Tiểu Thúy chỉ là cảm giác thấy Công chúa và Phò mã thậtsự giống như oan gia đang giận nhau vậy." Tiểu Thúy hì hì cười đáp,nàng đi theo Nạp Lan Như Nguyệt bao nhiêu năm rồi, tự nhiên biết rõtính tình nàng ta, biết nàng sẽ không thực sự trách phạt mình.

-"Đúng vậy, ta và hắn thật sự chính là oan gia" Nạp Lan Như Nguyệt nói,nàng cũng không phát hiện giọng nói của mình nhày càng không giốnggiọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của thánh nữ như trước nữa.

-"Chonên hai người mới trở thành vợ chồng, nghe nói oan gia đối đầu lâu sẽthành thân gia (Người một nhà) mà" Tiểu Thúy lén cười nói.

Nạp LanNhư Nguyệt đỏ mặt, vội trừng mắt nhìn Long Nhất, nhưng nàng phát hiệnkhông biết khi nào hắn đã ngồi xuống bên cạnh bàn. Hắn đang chống cằmnhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người, trong lòng nàng càng cảm thấy nónglên. Tên hư hỏng này nãy giờ không nhìn đến nàng, thật sự là muốn nàngtức chết mà.

Long Nhất lúc này đang nghĩ đến Hàm Yên bà chủ của LệNhân Phường, nữ nhân thần bí này rốt cuộc là thần thánh phương nào, tạichiến tuyến của Long Chiến đang diễn vai nào đây? Hành động bề ngoàinhư nữ nhân phóng đãng số một thiên hạ, nhưng thật thật giả giả làm chongười ta nhìn không thấu được nàng.

Chính lúc này quan lễ nghi của cung đình đã tới.

LongNhất đang trầm tư bỗng bừng tỉnh, chuyện Hàm Yên tạm thời không nghĩđến nữa, dù sao ngày mốt nhân viên mạng lưới tình báo sẽ báo cáo lạitoàn bộ hành động của nàng cho mình.

Sau khi thực hiện các lễ nghi,Long Nhất cùng Nạp Lan Như Nguyệt tới bái chào Hoàng đế Long Chiến, màLong Chiến cũng ban thưởng một đôi lễ vật, cũng giao cho hắn một quyểnVăn Thư cho Long Nhất đưa lên hoàng đế Nạp Lan Đế quốc.

Rất nhanhsau đó, Long Nhất cùng Nạp Lan Như Nguyệt liền ngồi vào một chiếc xengựa hào hoa, Ngoài đội ngũ quan viên ngồi trên xe ngựa theo sau cùngvới 200 kỵ binh của Nạp Lan Đế quốc, còn có Đằng Long Thành hộ vệ hộtống họ đến cửa thành.

Điều làm Long Nhất cảm thấy kỳ quái chính làhắn tưởng Tây Môn Nộ cha hắn sẽ ở cổng thành mà tiễn hắn, nhưng ngoài ýmuốn của hắn chỉ có Man Ngưu đứng đây đợi sẵn, còn cha hắn vẫn chưa tới.

Xengựa dần dần đi qua cửa thành, hướng phía nam mà đi. Long Nhất nằm lênchiếc gối mềm mại rồi bắt đầu ngủ, trong lòng hắn có dự cảm chuyến điNạp Lan Đế quốc này nhất định sẽ rất đặc sắc đây.

LongNhất rên lên một tiếng, hắn cảm nhận được tiểu huynh đệ đã bị bàn tayngọc của Hàm Yên bắt được rồi. Nhưng nàng ta không nắm chặt mà di độnglên xuống, loại cảm giác này thật sự làm cho kẻ khác hưng phấn mà, LongNhất cảm thấy trong người bừng lên một cỗ liệt hỏa, mạch máu trên ngườicăng phồng như muốn nổ tung ra.

Bỗng nhiên Long Nhất cảm thấy hạthân mát lạnh, lúc này mới giật mình phát giác tiểu huynh đệ đã đượcđưa mặt nhìn trời, tại không trung đang vươn đến phía ngực Hàm Yên mànhúc nhích.

-"Thật là lớn, nhìn muốn dọa người nha" Hàm Yên cúingười xuống quan sát tiểu huynh đệ của Long Nhất, tựa hồ muốn tìm hiểukỹ tại sao nó lại lớn như thế này vậy.

Long Nhất thở dài một hơi,nhìn lên trời bỗng phát hiện đêm tối bất giác đang trôi qua, nếu còndây dưa với nữ nhân Hàm Yên này thì vẫn dư thời gian, nhưng nhớ tới ởnhà tam nữ Nam Cung Hương Vân đang si ngốc chờ đợi hắn, dục vọng chưaphát tác đã bình ổn đi rất nhiều.

-"Chà, như thế nào lại mềm xuốngrồi" Hàm Yên thấy mới vừa rồi tên tiểu huynh đệ còn nóng nảy dựng đứnglên hiện đang từ từ mềm xuống, không khỏi giật mình nói. Nàng vừa nhấcđầu phát hiện trong mắt Long Nhất dục hỏa đã biến mất, ánh mắt trở nêntrong suốt phi thường.

-"Đứng lên đi, ta phải trở về, đáp án củanàng ta cũng không muốn biết" - Long Nhất thản nhiên nói, hắn bây giờcũng hiểu được loại nữ nhân này thì ngươi đừng mơ tưởng khiến nàng nóira điều phi thường cơ mật gì đó.

Hàm Yên thấy ánh mắt kiên quyết của hắn, chỉ cười duyên:

-"Thời gian còn sớm mà, huynh gấp cái gì, muội ở đây hảo hảo hầu hạ huynh mà"

Lời của Hàm Yên đnag làm cho Long Nhất kinh ngạc, thì nàng đã cúi người xuống ngậm lấy cái nam căn đang từ từ mềm lại của hắn.

LongNhất run người một cái, cảm giác được tiểu huynh đệ của mình đang ởtrong một địa phương nóng nóng ấm ấm lại ướt át nữa. Mà khung cảnh đánhmạnh vào thị giác hắn, khiến cho phòng tuyến cuối cùng của Long Nhấtsuýt nữa hỏng mất mấy lần.

Kỹ xảo của Hàm Yên rõ ràng còn vụng về,nhưng nàng tựa hồ đối với nghệ thuật nam nữ lại có thiên phú cực cao,không bao lâu sau, động tác phun ra nuốt vào của nàng càng lúc càngthuần thục, gây sự kích thích cho Long Nhất càng lúc càng lớn.

Đángchết, thoải mái quá. Trong lòng Long Nhất giãy dụa một hồi, loại đãingộ hương diễm này, nếu là nam nhân thì không thể bỏ qua được. Nhưngnhớ tới những kiều thê đang đợi ở nhà đợi mình, Long Nhất liền hạ quyếttâm dùng lực đẩy đầu Hàm Yên ra, nhanh chóng kéo quần lại.

Hàm Yênkinh ngạc nhìn Long Nhất, nam nhân này thực sự hành động ngoài ý liệucủa nàng. Dâm danh của hắn rất lớn, lời nói đôi lúc tỏ ra khinh bạc,nhưng có lúc khả năng tự chế ngự của hắn thật sự làm cho nàng giậtmình. Thực sự lại có nam nhân kháng cự được mị lực của nàng sao? Có thểđang cùng nàng hoan hảo nhưng lại nghĩ đến việc giết nàng sao? Có phảido nàng chỉ dùng môi để hầu hạ khiến hắn vẫn giữ được sự thanh tĩnh đểcự tuyệt nàng sao?

Long Nhất lạnh lùng liếc nhìn Hàm Yên một cái, liến xoay người muốn rời đi.

-"Chờmột chút, huynh có ý muốn đi muội cũng không thể cản lại được. Hàm Yênnày không không muốn nuốt lời với huynh, vừa rồi có phải huynh hỏi tạisao muội ngày đó có thể phát hiện ra huynh sao? Đáp án chính là nhờsủng vật của muội, nó vừa hoàn thành tiến hóa, mặc cho ai dám mơ tưởnglại gần muội trong vòng mười trượng đều bị nó phát hiện" Hàm Yên vừanói vừa chỉ tay về phía con bạch hạc đứng cạnh bờ suối, chỉ thấy nóđang rỉa lông trông thật vô hại, thậm chí trên thân nó không cảm giácđược một chút khí tức của ma thú.

Long Nhất chợt hiểu, nguyên là nó,vậy sao lần trước khi hắn đánh lén Hàm Yên lại không bị phát hiện chứ?Long Nhất nhớ tới Hàm Yên mới nói nó vừa tiến hóa xong, vậy lúc đó nóđang trong quá trình tiến hóa nên hắn mới có thể đắc thủ được.

-"Vậy nó là ma thú bao nhiêu cấp?" Long Nhất nhịn không được hỏi.

Hàm Yên lắc đầu cười nói:

-"Ma thú? À cái này muội cũng không rõ lắm"

Long Nhất gật đầu, nhìn con bạch hạc xinh đẹp lần nữa rồi phi thân về hướng Tây Môn phủ.

Nụcười trên mặt Hàm Yên như cứng lại, nàng thở dài một cái rồi bước tớivỗ về lông vũ bóng loáng mềm mại của bạch hạc mà lẩm bẩm hỏi:

-"Bạch vũ, ngươi nói cho ta biết, ta làm sao có thể nắm bắt được nam nhân này đây?"

---------------------

Khi Long Nhất về tới Tây Môn phủ, thời gian còn lại phi thường ít, hắn đoán chỉ khoảng một canh giờ nữa trời sẽ sáng.

Trongphòng ngủ ngọn đèn vẫn cháy như cũ, hiển nhiên Nam Cung Hương Vân chưađi ngủ, chỉ là không biết Lãnh U U củng Bắc Đường Vũ có ở trong haykhông. Ngay khi nhẹ nhàng đầy cửa phòng, Long Nhất liển ngửi thấy 3 mùithơm khác nhau, hiển nhiên cả tam nữ đều ở đây cả.

-"Phu quân" - Tamnữ đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, thân thể lõa lồ dù có chiếc áongủ bằng gấm mỏng manh khoát hờ lên, hiển nhiên toàn thân trên dưới chỉcòn chiếc áo lót. Khi các nàng thấy Long Nhất trở về liền vui mừng lẫnsợ hãi kêu lên, vì ngoài sự sung sướng ra, vẫn còn có một tia mất máttrong đó.

Long Nhất nhìn tam nữ thiên kiều bá mị trên giường, chỉbiết dậm chân tức tối. Nữ nhân Hàm Yên kia quả là cố tình phá chuyệntốt của hắn mà, giấc mộng của hắn lả cùng HP* với các nàng nay đã đếngần, nhưng hiện tại trời sẽ mau sáng, yêu cùng lúc ba nàng thật sựkhông đủ thời gian rồi (Nd: * =HP, cũng không hiểu có nhầm lẫn giữa 4Pvà HP không nữa).

Long Nhất cời ngay áo ngoài mà nhảy lên chiếc giường lớn, đôi tay dài của hắn một lúc đem cả ba nàng ôm vào trong ngực mình.

-"Phu quân, chàng tại binh doanh làm gì vậy? Như thế nào mà giờ mới vềđến?" Nam Cung Hương Vân dựa vào vai Long Nhất, ngữ điệu mang theo chútu oán hỏi hắn.

Long Nhất trầm ngâm một chút rồi đem chuyện giữađường gặp bà chủ Lệ Nhân Phường là Hàm Yên nói ra một lần, đương nhiêntràng cảnh xuân sắc sau đó thì đánh chết hắn cũng không nói.

-"Dámchắc không chỉ như vậy, chàng có hay không cùng nữ nhân kia bàn chuyện"đại sự" chứ? Để tỷ muội bọn thiếp chờ chàng lâu như vậy" Lãnh U U nhéovào bên hông Long Nhất một cái, trừng mắt một cái rồi bĩu môi hỏi hắn.

-"Cònhỏi nữa sao? Phu quân của các nàng là loại người này sao?" Long Nhấtchính khí tràn đầy nói, trong lòng hắn lại thầm kêu không hay, nữ nhânnào cũng giống nhau, đã ghen là ghen đến mức gà bay chó chạy, huống chiở đây có đến 3 nữ nhân lận.

-"Chàng còn nói nữa, trên người chàng cómùi hương lạ của nữ nhân, nói các người không làm gì thiếp mới khôngtin?" Lãnh U U nói lớn, rồi nàng tức giận ngồi xuống một góc giường.

NamCung Hương Vân và Bắc Đường Vũ nghe nói vậy, liền ghé sát người hắn màkiểm tra, ngay lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Long Nhất, hắn trênngười quả thật có một cỗ hương khí xa lạ, tuyệt không phải từ ba ngườicác nàng.

Long Nhất mém xỉu, nữ nhân thật có cái mũi còn thính hơnmấy cẩu đại ca nữa sao? Như vậy mà cũng nghe ra được sao. Đều là phiềntoái do Hàm Yên đãng phụ này cấp cho hắn mà, không khéo giấc mộng 4Pkhông thành mà còn làm cháy nhà nữa.

-"Được rồi, đừng ghen nữa. Tathật sự với nàng ta không phát sinh chuyện gì hết, trời sắp sáng rồi,các nàng muốn làm cho phu quân ức khí mà chết sao" Long Nhất một tay ômlấy ba nàng, tựa vào lưng các nàng mà nói.

Ba nàng đều trầm mặc, vẻmặt từ từ dịu lại. Đúng vậy, trời sắp sáng rồi, sắp cùng phu quân lybiệt rồi, vậy mà lúc này còn .... Thì không được tự nhiên a.

Chính lúc này thì Long Nhất lại nhày xuống giường.

-"Phu quân, chàng lại đi đâu nữa?" ba nàng cả kinh, sợ rằng Long Nhất tức giận mà bỏ đi.

-"Thì đi tẩy cái mùi này, ai biểu mũi các nàng quá mẫn cảm đi" Long Nhất hắc hắc cười rồi xoay người vào phòng tắm.

Saukhi tắm rửa qua loa, Long Nhất khoác chiếc áo tắm đi ra, liền một lầnnữa nhảy lên giường. Lúc này tam nữ đã ôn nhu hơn nhiều, để cho LongNhất trái ôm phải ấp tận hưởng diễm phúc.

Bốn người sau cơn cuồngnhiệt, im lặng nằm cùng một chỗ, không ai mở miệng nói chuyện, chỉ antĩnh nhắm mắt lại cảm nhận tiếng tim đập của nhau. Ly biệt sắp tới,nhiều lời không thể diễn tả hết được, lúc này chỉ để tâm linh mớitruyền tải hết được.

Thời gian đúng là một khái niệm trước giờ khôngai nắm bắt được, chỉ có thể dùng ban ngày ban đêm để phân biệt nó, ngàyđi đêm đến, hết đêm lại ngày, như dù vũ trụ có hủy diệt thì nó cũng cứnhư vậy mà trôi qua.

Khi ánh mặt trời bắt đầu lóe lên nơi chân trời,người bắt đầu đi làm, chim bắt đầu hót tạo nên một dàn hợp xướng đầycảm xúc. Long Nhất biết thời khắc ly biệt rốt cuộc cũng đến.

Tam nữcùng nhau đứng dậy hầu hạ Long Nhất rửa mặt thay quần áo, vẻ mặt cả bađều là ôn nhu tì mỉ như nhau, ngay cả một tia gấp gáp cũng không có.Làm cho Long Nhất càng càm thấy kỳ quái là, cả ba đều không ôm lấy hắnmà khóc như hắn tưởng tượng, mà lại cố nén nước mắt không để chảyxuống. Chính bộ dạng này càng khiến Long Nhất trong lòng càng thêm khóchấp nhận.

-"Phu quân, chàng bảo trọng, mọi sự đều phải cẩn thận"Nam Cung Hương Vân thấp giọng dặn dò, trong mắt lại nổi lên một mànghơi nước.

- "Yên tâm đi, phu quân nàng hứa với nàng, ta không nhữngbảo trọng hơn nữa còn phải tăng trọng, khi trở về nàng sẽ biết" LongNhất hắc hắc cười gian nhìn nàng.

-"Đáng ghét, chàng thật là đángghét mà" Nam Cung Hương Vân ngắt nhẹ Long Nhất một cái, tâm trạngthương cảm được một câu nói của Long Nhất làm tiêu tan bảy tám phần.

-"Đượcrồi, giờ cũng không còn sớm, ta phải vào hoàng cung. Hương Vân, U U, Vũnhi, ta sẽ nhớ đến các nàng, lại đây ta hôn mỗi nàng một cái" Long Nhấtcười nói.

Không có vẻ gì ngượng ngùng, ba nàng Nam Cung Hương Vânchủ động đưa đôi môi đỏ mọng của mình để hắn hân thưởng. Sau đó LongNhất ôm cả ba nàng cùng mở cửa đi ra.

Khi cùng ba nàng đến giữa sân, Long Nhất liền phát hiện Lệ thanh cùng Man Ngưu đã sớm thức dậy dợi sẵn.

-"Lệ Thanh, sao ngươi còn chưa đi?" Long Nhất bước tới nhìn khuôn mặt tuấn tú mà lạnh như băng của Lệ Thanh mà hỏi.

-"Đúng vậy, thiếu gia" Lệ Thanh thản nhiên trả lời.

Long Nhất gật đầu, hai tay giang rộng ra rồi ôm mạnh Lệ Thanh, vỗ vỗ vài cái vào lưng hắn rồi nói:

-"Cốgiắng lên, thiêu gia ta tin tưỏng ngươi nhất định có thể thông qua đượckhảo nghiệm của tộc, lần sau gặp lại, chúng ta nhất định phải nhậu mộttrận thống khoái."

Lệ Thanh cảm nhận được sự quan tâm ấm áp của Long Nhất, trong ánh mắt băng lạnh hiện lên một tia dao động.

Buông Lệ Thanh ra, Long Nhất bước tới bên Man Ngưu nói:

-"Man Ngưu, đệ đi ra cửa sau, đợi lát nữa khi ta từ hoàng cung đi ra thì cùng nhau đi chung đường"

"Rõ, thiếu gia" Man Ngưu hưng phấn đáp.

Long Nhất xoay người, hướng về tam nữ phất tay một cái, phóng lên phi thân biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

NamCung Hương Vân bỗng bước vội lên định đuổi theo, nhưng tâm tình lúc nàykhông thể kìm hãm được nữa, nước mắt rơi long lanh như ngọc, nàng xoayngười ôm lấy Lãnh U U mà khóc lớn.

Lãnh U U trong mắt cũng ngập lệ,nhưng kinh nghiệm so với Nam Cung Hương Vân cũng hơn nhiều lắm, liềnrất nhanh chế trụ tâm tình. Nàng vỗ nhẹ vào lưng của Nam Cung Hương Vânmà nhẹ giọng nói:

-"Hương Vân, đừng quá khổ tâm, phu quân cũng nóirồi, tình nhân mà không có kinh nghiệm chia cách thì không chính thứclà tình nhân được, chỉ có trải qua những loại kinh nghiệm khắc cốt ghitâm này, từ không gian ly biệt mà nhớ tới người mình yêu thì tình yêumới có thể chính thức viên mãn được"

Bắc Đường Vũ rút chiếc khăn taykiên cường ngăn dòng nước mắt lại. Nàng vẫn còn huấn luyện binh doanh,thì trong tương lai không lâu sau nhất định có thể cùng Long Nhất gặplại. Đến lúc đó cùng hắn lâm trận giết địch không phải là một loại hạnhphúc sao. Bắc Đường Vũ sau khi nghĩ thông, liền về phòng thay bộ quânphục để đi đến binh doanh.

---------------

Trở lại căn phòng dànhđể động phòng trong hoàng cung, Long Nhất liền thấy Nạp Lan Như Nguyệtđang để Tiểu Thúy trang điểm cho mình. Long Nhất lúc này phát hiệnnguyên lai nhìn nữ nhân trang điểm cũng là một khoái lạc.

Thấy LongNhất đến, Tiều Thúy vội vàng hành lễ, bây giờ Long Nhất chính là NạpLan Đế quốc phò mã, cũng chính là chủ tử của mình, nàng tự nhiên khôngdám chậm trễ mà thi lễ.

-"Nương tử, đêm qua nàng có ngủ ngon không?" Long Nhất cười hỏi.

-"Khôngcần ngươi quan tâm đến, ta ngủ rất ngon. Nhìn nụ cười ghê tởm của ngươixem, nhất định tối hôm qua xuân phong đắc ý rồi" Nạp Lan Như Nguyệt tứcgiận trả lời.

-" Cùng nữ nhân của mình ly biệt, buồn như gió thu heohút, thì đào đâu ra gió xuân tươi mơn mởn chứ" - Long Nhất nữa thật nửagiả thở dài cám thán.

Nạp Lan Như Nguyệt nghiến răng trừng mắt nhìn Long Nhất một cái, đoạn hừ một tiếng rồi không thèm để ý đến hắn nữa.

Tiểu Thúy nhìn thái độ giận dỗi của công chúa, rồi nhìn vẻ bất đắc dĩ của tân phò mã, đột nhiên khúc khích cười.

-"Nha đầu chết tiệt kia, cười cái gì? Bộ không bị đánh là không được phải không?" Nạp Lan Như Nguyệt bất mãn nói.

-"Côngchúa thứ tội, Tiểu Thúy chỉ là cảm giác thấy Công chúa và Phò mã thậtsự giống như oan gia đang giận nhau vậy." Tiểu Thúy hì hì cười đáp,nàng đi theo Nạp Lan Như Nguyệt bao nhiêu năm rồi, tự nhiên biết rõtính tình nàng ta, biết nàng sẽ không thực sự trách phạt mình.

-"Đúng vậy, ta và hắn thật sự chính là oan gia" Nạp Lan Như Nguyệt nói,nàng cũng không phát hiện giọng nói của mình nhày càng không giốnggiọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của thánh nữ như trước nữa.

-"Chonên hai người mới trở thành vợ chồng, nghe nói oan gia đối đầu lâu sẽthành thân gia (Người một nhà) mà" Tiểu Thúy lén cười nói.

Nạp LanNhư Nguyệt đỏ mặt, vội trừng mắt nhìn Long Nhất, nhưng nàng phát hiệnkhông biết khi nào hắn đã ngồi xuống bên cạnh bàn. Hắn đang chống cằmnhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người, trong lòng nàng càng cảm thấy nónglên. Tên hư hỏng này nãy giờ không nhìn đến nàng, thật sự là muốn nàngtức chết mà.

Long Nhất lúc này đang nghĩ đến Hàm Yên bà chủ của LệNhân Phường, nữ nhân thần bí này rốt cuộc là thần thánh phương nào, tạichiến tuyến của Long Chiến đang diễn vai nào đây? Hành động bề ngoàinhư nữ nhân phóng đãng số một thiên hạ, nhưng thật thật giả giả làm chongười ta nhìn không thấu được nàng.

Chính lúc này quan lễ nghi của cung đình đã tới.

LongNhất đang trầm tư bỗng bừng tỉnh, chuyện Hàm Yên tạm thời không nghĩđến nữa, dù sao ngày mốt nhân viên mạng lưới tình báo sẽ báo cáo lạitoàn bộ hành động của nàng cho mình.

Sau khi thực hiện các lễ nghi,Long Nhất cùng Nạp Lan Như Nguyệt tới bái chào Hoàng đế Long Chiến, màLong Chiến cũng ban thưởng một đôi lễ vật, cũng giao cho hắn một quyểnVăn Thư cho Long Nhất đưa lên hoàng đế Nạp Lan Đế quốc.

Rất nhanhsau đó, Long Nhất cùng Nạp Lan Như Nguyệt liền ngồi vào một chiếc xengựa hào hoa, Ngoài đội ngũ quan viên ngồi trên xe ngựa theo sau cùngvới 200 kỵ binh của Nạp Lan Đế quốc, còn có Đằng Long Thành hộ vệ hộtống họ đến cửa thành.

Điều làm Long Nhất cảm thấy kỳ quái chính làhắn tưởng Tây Môn Nộ cha hắn sẽ ở cổng thành mà tiễn hắn, nhưng ngoài ýmuốn của hắn chỉ có Man Ngưu đứng đây đợi sẵn, còn cha hắn vẫn chưa tới.

Xengựa dần dần đi qua cửa thành, hướng phía nam mà đi. Long Nhất nằm lênchiếc gối mềm mại rồi bắt đầu ngủ, trong lòng hắn có dự cảm chuyến điNạp Lan Đế quốc này nhất định sẽ rất đặc sắc đây.

Ánhmặt trời tự do chiếu sáng, những đóa mây trắng lơ lửng càng làm nổi bậtlên màu xanh da trời của bầu trời rộng ngàn dặm trên cao

- "Tất cảmọi người đến dòng suối nhỏ phía trước nghỉ ngơi một chút, sau khi ăncơm trưa chúng ta tiếp tục đi" - Long Nhất vén chiếc rèm trên xe ngựanói với tên đội trưởng kỵ binh.

-"Rõ" tên đội trưởng kỵ binh lau mổ hôi đáp, sau đó liền truyền lệnh cho mọi người đến bên con suối nghỉ ngơi.

Lúcnày trời đã vào hè, khí trời hết sức oi bức. Tuy đối với Long Nhất vàNạp Lan Như Nguyệt không chút ảnh hưởng, nhưng đối với đội quân kỵ binhhộ tống mà nói thì thực sự đây là một khảo nghiệm gian nan. Bọn họ toànthân nón giáp bằng kim loại, sau khi đi dưới ánh nắng mặt trời cànggiống như trong phòng tắm hơi bị bịt kín vậy.

Thị nữ Tiểu Thúy đangở trên một chiếc xe ngựa khác cũng đầy mồ hôi, nàng hoàn toàn là mộtngười bình thường, tự nhiên không thể so với Nạp Lan Như Nguyệt được.

-"Khôngđược, không được, phải nhanh đi về Thương Nguyệt thành mới được" TiểuThúy tay cầm cái quạt đang vừa dùng sức quạt mạnh vừa than vãn.

-"Đến Thương Nguyệt Thành bộ không nóng nữa à?" Long Nhất cười hỏi, Thương Nguyệt Thành đó chính là thủ phủ của Nạp Lan Đế quốc.

-"Đương nhiên, Thương Nguyệt Thành của chúng ta gần biển, chỉ cần có gióthổi đến là mát mẻ ngay, a, thật là nhớ đến mùi vị của biển a" TiểuThúy nhắm mắt lại mà tưởng tượng, vẻ mặt ngây thơ cộng với bộ dáng khờkhạo trông rất đáng yêu.

Biển rộng? Long Nhất thầm than trong lòng,từ lúc đến thế giới này cũng chưa thấy được biển rộng, bây giờ ngheTiểu Thúy nhắc đến cũng làm cho hắn này sinh hoài niệm, biển của thếgiới này có giống biển của kiếp trước hay không nhỉ?

Long Nhất nhảyxuống xe ngựa hào hoa liền quay người lại đưa tay về phía Nạp Lan NhưNguyệt, đây chính là một loại lễ tiết của quý tộc Thương lan đại lục.Nạp Lan Như Nguyệt cũng không từ chối, để Long Nhất dìu nàng xuống xengựa, như vậy cũng khiến cho bọn quan viên Nạp Lan Đế quốc cho rằngtình cảm vợ chồng bọn họ đang hòa thuận.

-"Còn bao lâu nữa mới đến Thương Nguyệt Thành vậy?" Long Nhất ngồi dựa vào một cây đại thụ bên dòng suối hỏi Nạp Lan Như Nguyệt.

-"Quacánh rừng rậm phía trước là đến địa phận của Nạp Lan Đế quốc, dựa theotốc độ hiện tại, có thể mười ngày nữa chúng ta sẽ đến Thương NguyệtThành" Nạp Lan Như Nguyệt thản nhiên đáp, từ trong không gian giới chỉlấy ra một bình nước trong vắt nhẹ nờang uống một ngụm. Mỹ nữ chính làmỹ nữ, ngay cả việc uống một ngụm nước cũng là cảnh đẹp hấp dẫn người.

-"Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì, bộ trên mặt ta có hoa sao?" Nạp LanNhư Nguyệt thấy Long Nhất vừa cười vừa ngắm nàng, khuôn mặt bất giác đỏlên cúi mặt thẹn thùng hỏi.

- "Hoa thì không có, nhưng lại có lựchấp dẫn, ánh mắt của ta chính là bị nàng hấp dẫn đến chứ không phải tatự nguyện" Long Nhất hắc hắc cười nói.

-"Ngươi lại bắt đầu nói nhảm,ta không quản nữa" Nạp Lan Như Nguyệt quay đầu lại, khóe miệng nổi lênmột nụ cười ngọt ngào, những lời của Long Nhất tuy nói có vẻ khinh bạcnhưng luôn khiến nàng hưng phấn.

Long Nhất nhún vai cười, hắn ngóquanh một hồì liền thấy Tiểu Thúy còn đang ra sức quạt, xem ra khôngchịu được không khí nóng bức này rồi. Nghĩ đến nàng ta cũng là một côbé bình thường, toàn thân lại mặc quần áo kín như bưng, đương nhiênnóng chịu không nổi rồi.

-"Nha đầu, có muốn ta giúp muội không?" Long Nhất cười hỏi.

-"Phò mã gia giúp ta như thế nào đây?" Tiểu Thúy hiếu kỳ hỏi.

Long Nhất cười cười đùa giỡn nói:

- "Ta nếu giúp muội xong rồi muội hôn ta một cái có được hay không?"

-"Đángghét, đáng ghét, Phò mã gia lại đi khi dễ ta" Khuôn mặt nhỏ nhắn củaTiểu Thúy đỏ hồng đến tận mang tai, mà Nạp Lan Như Nguyệt cũng hunghăng trừng mắt nhìn hắn.

-"Chỉ cùng Tiểu Thúy đùa một chút thôi,nàng như thế nào lại muốn ăn cả ta luôn vậy?" Long Nhất tỏ vẻ mặt vôtội nhìn Nạp Lan Như Nguyệt mà hỏi.

Nạp Lan Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, quay đầu không thèm để ý đế hắn nữa.

LongNhất xoa xoa bàn tay, đột nhiên phẩy tay nhoáng một cái, hàn khí nhànnhạt bắt đầu tụ tập lại.Trong chớp mắt, một khối băng cao nửa người đãxuất hiện.

- "Oa, một khối băng" Tiểu Thúy vừa mừng vừa sợ kêu lênmột tiếng, trong người tự nhiên thấy tươi tỉnh hẳn, nàng vui vẻ chạytới, áp mặt lên cột băng rồi kêu to một tiếng thoải mái.

-"Thoải máichưa, để chút nữa ta làm thêm mấy cái" Long Nhất cười cười nhìn bộ dángđáng yêu của Tiểu Thúy. Đột nhiên hắn nghiêm mặt nói lớn:

-"Phía tay phải có một số đông nhân mã đang kéo tới hướng này, mọi người mau chuẩn bị"

Haitrăm kỵ binh hộ tống nghe vậy ngay lập tức nhảy lên ngựa, tạo thành mộtvòng bảo vệ đưa Long Nhất, Nạp Lan Như Nguyệt và các quan viên vào bêntrong. Man Ngưu cũng cầm Lục ngọc tài quyết đứng bên cạnh Long Nhất.Mấy ngày qua uy tín của Long Nhất đối với hai trăm kỵ binh này càng lúccàng cao, trên đường mấy lần gặp phiền toái đều do hắn dễ dàng giảiquyết. Dù sao với thực lực của hắn cùng với việc hắn thành hôn với côngchúa, rất nhanh những kỵ binh này coi hắn như người nhà sống chết cónhau rồi.

-"Có bao nhiêu người?" Nạp Lan Như Nguyệt bước đến bêncạnh Long Nhất mà nhẹ giọng hỏi, nàng biết lực lực của hắn hơn xa nàng,cảm giác cũng nhạy cảm hơn nhiều.

-"Đại khái hơn một ngàn người, sátkhí rất nặng, thực lực tất nhiên rất mạnh" Long Nhất đáp, dù cách xanhư vậy hắn cũng cảm thấy nhuệ khí của họ như bảo kiếm rời vỏ, thực lựctuyệt đối không đơn giản.

Không lâu sau, bình địa bụi bay mù mịt,mặt đất cũng rung lên từng cơn, rõ ràng đối phương cỡi độc giác mã đangxông tới, hơn nữa nhân số nhiều như vậy không thể không làm cho haitrăm kỵ binh cảm thấy khẩn trương.

-"A, là nàng" Long Nhất lầm bầm nói, bằng thị lực của hắn đã nhìn thấy hình dáng của người phía trước rồi.

- "Là ai?" Nạp Lan Như Nguyệt hỏi.

Long Nhất cười nói:

- "Một nữ nhân từng có duyên gặp mặt."

Nạp Lan Như Nguyệt trong lòng run lên, hung hăn nhìn Long Nhất, nhưng nàng phát hiện hắn đang suy nghĩ đến xuất thần.

-"Sắclang" Nạp Lan Như Nguyệt khó chịu mắng thầm. Nàng dùng hết sức nhìn vềphía trước, lúc này đội nhân mã di chuyển nhanh như điện chạy đến,khoảng cách có thể làm cho nàng nhỉn được người phía trước.

Ngườidẫn đầu chính là một nữ nhân thoạt nhìn rất phong tao, nàng ta một thânáo bó sát người đỏ như lửa, trên lưng mang theo một cây cung lớn cũngmàu đỏ. Bộ ngực dụ người theo từng nhịp chạy của độc giác mã mà phậpphồng lên xuống như sóng biển, khiến Nạp Lan Như Nguyệt trong một giâynhịn không được mà lo lắng nó sẽ phá áo mà phơi ra ngoài.

-"Dư HồngNương, Thiểm điện dong binh đoàn" Nạp Lan Như Nguyệt thấp giọng nói,nàng đối với đại danh của Dư Hồng Nương như sấm nổ bên tai, đây chínhlà đại biểu cho giới nữ trong hệ thống dong binh. Chưa kể đến việc mộtnữ lưu mà tại giới dong binh đầy rẫy kẻ mạnh mà tạo được danh tiếngkhông nhỏ, huống hồ dong binh đoàn của nàng ta cũng đã đạt ngưỡng SEcấp.

Trong chớp mắt Hồng Nương Tử đã dẫn Thiểm điện dong binh đoàn đến gần sát bên họ, liền khống chế độc giác mã dừng lại.

LongNhất chỉ liếc mắt nhìn đã biết tại sao Thiểm điện dong binh đoàn tạigiới Dong binh nổi danh đến thế, mặc dù nhân số chỉ khoảng 1000 người,nhưng thực lực mỗi người đều rất mạnh, trong đó không thiếu Ma đạo sưvà Đại kiếm sư, mỗi người lại đều là tinh anh. Hơn nữa họ cùng nhautrải qua hoạn nạn sinh tử, bởi vậy mười phần ăn ý, có thể nói nếu khôngcó Long Nhất ở đây, việc tiêu diệt đại đội nhân mã của Nạp Lan NhưNguyệt tuyệt không khó khăn gì. Bất quá cũng không khỏi nói lại HồngNương Tử ăn no không có việc gì làm mà lại đây trêu chọc mấy vị quangia này chứ?

Hồng Nương Tử đảo mắt một vòng, ánh mắt dừng trên ngườiLong Nhất cùng Nạp Lan Như Nguyệt. Nàng xoay người xuống ngựa, lưng vẫnđeo cây cung lớn mà tiến lên chắp tay nói:

- "Tại hạ Thiểm điện dongbinh đoàn Hồng Nương Tử, ra mắt Như Nguyệt công chúa cùng Tây Môn thiếugia, nếu có chỗ sai sót mong được thứ lỗi."

Long Nhất khóe miệng nổilên một nụ cười hài lòng, nữ nhân có thể lãnh đạo một dong binh đoàn Scấp, bằng vào thái độ này, đối với rất nhiều nam nhân khí độ hào sảngkhác còn hơn mấy bậc.

Long Nhất ra hiệu bảo 200 kỵ binh lui về sau, su đó đi tới trước mặt Hồng Nương Tử cười nói:

-"Hồng Nương Tử, chúng ta lại gặp mặt, xem ra duyên phận cũng không cạn sao?"

Hồng Nương Tử cười duyên hai tiếng đáp lại:

-"Tây Môn thiếu gia, người nói như vậy không sợ Như Nguyệt công chúa tức giận sao?"

-"Nàng ta tuyệt không phải loại người như vậy đâu" Long Nhất mặt không đổi sắc quay đầu lại nhìn Nạp Lan Như Nguyệt mà cười nói.

Nạp Lan Như Nguyệt liếc Long Nhất một cái rồi yểu điệu đi tới, nàng nhẹ nhàng hưóng tới Hồng Nương Tử gật đầu một cái rồi nói:

-"Đại danh của Hồng Nương Tử ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay vừa thấy, quả là danh bất hư truyền"

-"Hìhì, Như Nguyệt công chúa xinh đẹp nổi tiếng thiên hạ, Hồng Nương Tử tamới là ngưỡng mộ đại danh đã lâu chứ? Tây Môn thiếu gia thật sự có phúckhí nha" Hồng Nương Tử khách khách cười, một đôi ngọc nhũ di chuỷên lênxuống thu hút ánh mắt mọi người,

-"Các người dừng lại, bỏ qua câu"Ngưỡng mộ đã lâu đi", nói hoài có mệt không hả" Long Nhất đảo cặp mắtmột vòng rồi hỏi tiếp: "Hồng Nương Tử, lần xuất phát này cũng là vìnhiệm vụ cấp SS Lôi thần cấm khu kia sao?"

Hồng Nương Tử gật đầu đáp:

-"Khôngsai, rất nhiều Dong binh đoàn cũng đã chết ở nơi này, trước mắt chưa cóđội ngũ nào hoàn thảnh được. Lần này chúng ta đang chuẩn bị cùng liênthủ với Thiết Huyết dong binh đoàn cùa Nạp Lan Đế quốc, xem có bắt đượclôi thần như người ta tả hay không."

-"Thiết Huyết dong binh đoàn?Vậy bây giờ các người chuẩn bị đi đến Kỷ diệp Công quốc?" Long Nhấthỏi, Thiết Huyết dong binh đoàn cũng là tại Thương Lan đại lục xếptrong 10 hạng đầu, nay hai Dong binh đoàn này liên thủ thì thực lực quảlà cường đại phi thường.

-"Không phải, chúng ta còn chuẩn bị đi NạpLan Đế quốc Thương Nguyệt Thành để hội họp với Thiết Huyết dong binhđoàn, còn phải chuẩn bị vật phẩm cần thiết nữa" Hồng Nương Tử cười đáp,trong giọng nói mang theo sự tự tin mãnh liệt, loại khí chất đó làmnàng đặc biệt so với kẻ khác.

-"Nói vậy chúng ta đi cùng đường rồi,không bằng kết bạn cùng đi, đông người thì náo nhiệt thêm mà" Long Nhấtcười nói, hắn không cần giả vờ mà thàn nhiên thưởng thức nàng.

-"Nếu Như Nguyệt Công chúa không phản đối, thì sao lại không được chứ?"Hồng Nương Tử nhìn về phía Nạp Lan Như Nguyệt, tự nhiên nàng đối vớitiếng đồn về sắc đẹp của thánh nữ đã từng nghe qua, thêm việc nàng tagiờ là nữ nhân của Long Nhất càng khiến nàng tò mò.

-"Ta tự nhiênvui vẻ rồi, đúng là trên đường cũng phải có bạn" Nạp Lan Như Nguyệtthản nhiên cười, đối với người không thân cũng không lạ thì nàng phảigiữ một khoảng cách nhất định.

Hồng Nương Tử cũng không chú ý đếnnữa, nàng xoay người ra lệnh cho mọi người xuống ngựa nghỉ ngơi, đợilát nữa sẽ cùng đại đội quân mã của Nạp Lan Đế Quốc đi cùng

HồngNương Tử cùng ngồi chung một chỗ với Long Nhất và Nạp Lan Như Nguyệt,mà Thiểm điện Dong binh đoàn thì tự phân tán khắp nơi tìm chỗ nghỉngơi. Lúc này trời đang buổi trưa, tất cả mọi người từ không gian giớichỉ lấy ra lương khô cùng vật dụng, khiến cho địa phương vốn thanh vắngnày nhất thời trở nên náo nhiệt.

Long Nhất với kinh nghiệm đói rétbơ vơ trong buổi lễ thanh hôn lần trước, lần này số thức ăn hắn mangtheo cũng thật phong phú. Chỉ thấy từ không gian giới chỉ của hắn lôira 7, 8 món thức ăn, trên tay hắn vận một chút nội lực truyền vào, ngaylập tức món ăn được hâm nóng, mùi hương dần dần lan tỏa bốn phương.

-"Hồng Nương Tử, nếu không chê thì chúng ta cùng uống mấy ly rồi từ từ thưỏng thức chứ? Long Nhất cười hỏi.

-"Tacũng đang có ý này, cho dù ngươi không nói, ta cũng sẽ rủ ngươi làm vàily" Hồng Nương Tử hào sảng đáp, nàng đối với Long Nhất cũng không chútkhách khí.

Long Nhất kêu Man Ngưu tới, rồi 4 người cùng ngồi vây lạibắt đầu thưởng thức món ăn. Hồng Nương Tử một thân xuôi nam ngược bắcnhiều năm, có thể nói kiến thức nàng cũng phi thưòng uyên bác, hơn nữacũng có một hào khí phi thường, cho nên trong việc ăn uống cũng khôngquá câu nệ tiểu tiết. Mà Nạp Lan Như Nguyệt đối với hào khí của nàng tacũng phát sinh hảo cảm, lời nói cùng vẻ mặt không hề tỏ vẻ xa lạ.

-"HồngNương Tử, ở Lôi thần cấm khu có phát hiện được cái gì mới không?" LongNhất hứng thú hỏi, điều này làm hắn không tự chủ được mà nhớ tới cuộcsống mạo hiểm ở Hoang mãng thảo nguyên với bọn Man ngưu, tiểu tinh linhkia. Nếu có cơ hội, hắn nhất định phải đến Lôi thần cấm khu mà mở rộngtầm mắt một chút.

- "Dạo này cũng không biết có bao nhiêu Dong binhđoàn xông vào, nhưng tổn thất trầm trọng không tính hết được. Cho đếnbây giờ cũng chưa có ai vượt qua được Tử Vong hoa hải" Hồng Nương Tửnhíu mày đáp.

-"Mấy Dong binh đoàn đó không tìm được con đường nàokhác sao? Khu vực đó lớn như vậy, không chừng có con đường ra ở chỗkhác" Long Nhất nói, lúc trước tại quán rượu Mạo hiểm giả hắn cũng nóiqua cho Hồng Nương Tử vấn đề này.

Hồng Nương Tử lắc đầu đáp:

-"Đếnbây giờ cũng chưa nghe nói đến, bất quá nếu thật sự có người tìm racủng chưa chắc họ đã công bố. Nhiệm vụ này mang tính cạnh tranh kịchliệt phi thường, một khi hoàn thành được, không chỉ nhận được phầnthưởng mà danh tiếng cũa họ có thể được đề cao rất nhanh. Có thể nóiđích đến tuyệt đại đa số Dong binh đoàn đều là hướng đến danh tiếng chứkhông phải là kim tiền.

-"À, thì ra là như thế, chẳng qua suy nghĩlại, nếu có đường ra hiển nhiên phải nguy hiểm phi thường, vì vậy đếnnay không nghe nói có người nào tiến sâu vào Lôi thần cấm khu cả" LongNhất gật đầu nói, trong lòng cũng khó nhịn được, nếu có thể đi xem thìthật quá đã mà.

Long Nhất đang khó chịu trong lòng, thì lúc này ManNgưu lại giương đôi mắt trâu nhìn trừng trừng lão đại của mình mà vộivàng nói:

-"Thiếu gia, dù sao Lôi thần cấm khu này cách Nạp Lan Đế Quốc không xa, không bằng chúng ta cũng đi một chuyến đi"

-"Đếnlúc đó hãy nói, nếu có cơ hội nhất định ta sẽ mang ngươi đi theo" LongNhất trầm ngâm một chút rồi cười nói. Lúc này Thương lan đại lục thếcục ngày càng ác liệt, chỉ cần hắn cùng Nạp Lan Như Nguyệt đến đượcThương Nguyệt thành, chiến tranh toàn diện có thể bộc phát, đến lúc đótình huống gì xảy ra củng khó biết được.

Hồng Nương Tử nghe hắn nói mà cười khanh khách:

-"TâyMôn thiếu gia nếu muốn đi, không ngại cùng chúng ta đi chung chứ. Dùsao có nhiều người cùng tiếp ứng lẫn nhau cũng tốt phải không?"

Nàngnói như vậy cũng không phải muốn Long Nhất giúp nàng làm gì, chỉ là cóthiện ý muốn giúp Long Nhất một chút. Mặc dù nghe nói Tây Môn nhị thiếugia trở nên cường mạnh rất nhiều, nhưng nàng nghĩ nếu hắn có mạnh lênthì cũng không hơn trước bao nhiêu, nàng nói vậy coi như bán cho hắnchút ân tình đễ dễ gặp lại sau này thôi.

-"Trước hết xin nhận tấm thịnh tình này đã" Long Nhất cười cười đáp lại, ý tứ của nàng hắn cũng nhìn thấy được rồi.

Lúcnày ánh mắt của Long Nhất dừng lại ở cây cùng lớn màu đỏ sau lưng HồngNương Tử, hắn có thể cảm nhận từ nó nguyên tố của hỏa hệ ma pháp đangdao động kịch liệt, như vậy hiển nhiên Hồng Nương Tử này cũng là mộtHỏa hệ ma cung thủ, chỉ là không biết thực lực nàng ta đạt đến mức độnào thôi.. (Nd: Cung thủ =Hunter, Hỏa hệ ma cung thủ là cung thủ chuyênsử dụng năng lượng của lửa đề bắn tên, gống như MagicHunter )

-"Tâymôn thiếu gia hình như có hứng thú đối với cây Xích Huyết cung này củata, chẳng lẽ Tây Môn thiếu gia cũng biết bắn tên?" Hồng Nương Tử vừacười vừa nói. Cây Xích Huyết cung này của nàng là thần cấp vũ khí, mộtlần bắn ra là phá núi nổ đá, cũng có thể giúp cho hỏa hệ ma pháp tănglên gấp đôi. Cây cung này mấy năm trước trong một lần thực hiện nhiệmvụ cấp S mà nàng may mắn có được.

-"Ta cũng từng vài lần săn bắn,không biết Hồng Nương Tử có thể cho ta mượn Xích huyết cung này mộtchút không?" Long Nhất hỏi mượn, nhưng lời vừa ra khỏi miệng hắn đã cảmthấy sự đường đột của mình. Ở Thương lan đại lục này binh khí là sinhmệnh của kẻ mạnh, tự nhiên sao có thể cho hắn mượn dùng được chứ.

Không ngờ ngoài ý liệu của Long Nhất, Hồng Nương Tử chỉ do dự một chút liền đem Xích huyết cung từ trên lưng xuống đưa cho hắn.

LongNhất cầm lấy Xích huyết cung, chỉ cảm thấy tuy nặng nhưng lại có chútthuận thay. Nguyên liệu chế tạo chắc chắn có thêm vào Xích thiết quángthạch, dùng phương pháp đặc thù mà chế tạo, hơn nữa tình mỹ vô cùng,phảng phất như là một tác phẩm nghệ thuật bất phàm.

-"Cũng nặng à,xem ra khí lực của nàng cũng lớn lắm đây" Long Nhất vừa hắc hắc cườivừa nhìn lướt qua những đường cong trên thân thể Hồng Nương Tử. Tronglòng hắn chợt nghĩ bộ ngực Hồng Nương Tử có thể lớn như vậy, duyên cólà do thường xuyên dùng cây cung này đây?

-"Tây Môn thiếu gia lạiđùa ta nữa rồi" Hồng Nương Tử nghiêm mặt trừng mắt nhìn hắn một cái,điện quang tỏa ra khiến sắc tâm Long Nhất lại động đậy.

Thấy LongNhất chăm chú nhìn vào bộ dáng của Hồng Nương Tử, Nạp Lan Như Nguyệtkhông biết vì sao lại khó chịu trong lòng. Nàng nhấc chân hung hăngnhằm lưng Long Nhất mà dậm một cái khiến hắn ngã sấp về trước, rồikhông ngừng nhằm hai bên eo hắn mà dẫm. Long Nhất kêu thảm một tiếng,vươn tay về sau chụp trúng đùi của Nạp Lan Như Nguyệt, hắn lặng lẽ vuốtnhẹ một cái khiến nàng đỏ cả mặt mà rút chân lại. Khi thấy hắn lồm cồmbò dậy liền hung hăng trừng mắt nhìn hắn

Động tác của hai người hiển nhiên là đã được Hồng Nương Tử nhìn thấy hết, nàng nhịn không được liền khẽ cười rộ lên.

Nạp Lan Như Nguyệt xấu hổ liếc Long Nhất:

-"Ngươi xem lâu như vậy, còn không mau đem trả lại cho người ta đi"

-"Khôngsao đâu, ta cùng muốn xem qua phong thái bắn cung của Tây Môn thiếugia" Hồng Nương Tử cười đáp, ánh mắt nhìn Long Nhất mà trong lòng cóchút chờ mong.

- "Hắn mà biết dùng cung à, ngươi đừng có nghe tên mặt dày đó" Nạp Lan Như Nguyệt nói.

-"Ai nói ta không biết dùng cung, phu quân nàng Mười tám loại binh khídạng nào cũng tinh thông, cung tên thì càng trăm phát trăm trúng" LongNhất bực mình hét lên, hắn đứng dậy, tay trái cầm cung, tay phải kéodây muốn tại chỗ này biểu diễn một phen.

Hồng Nương Tử mỉm cười nhìnđiệu bộ của hắn, có chút cảm giác sung sướng khi thấy người khác sắpgặp họa. Dây cung của Xích huyết cung phải có phương pháp đặc thù mớikéo lên được, bằng không mặc kệ ngươi sức mạnh cỡ nào cũng đừng hòngkéo nổi.

Tư thế chuẩn bị kéo cung củng Long Nhất làm mọi người chămchú nhìn, một số thành viên Thiểm điện Dong binh đoàn biết chuyện tronglòng đều cười thầm, cho rằng lần này Long Nhất nhất định sẽ bị mất thểdiện rồi.

Long Nhất bước một bước tạo thế chân trước chân sau thấp,khẽ quát một tiếng, tay phải kéo dây cung nhưng lại phát hiện hắn khôngkéo ra được một chút nào. Nếu chỉ kéo mà còn không kéo được thì còn mặtmũi nào về nhà vợ nữa chứ, Long Nhất ngầm vận nội lực ngạo thiên quyết,dùng tinh thần lực cường đđại xâm nhập vào bên trong cây cung. Hắn hétlớn một tiếng, cây xích huyết cung bỗng bừng lên một ngọn lửa, dây cungtừ từ bị hắn kéo ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kimtrung