kimtrung 329-337

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LongNhất quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đó là một nam nhân khôi ngô tuấn tú,da tay hơi ngăm đen, thân vận y phục màu đen, đang trừng mắt nhìn hắn,giống như là hiểu lầm giữa hắn với Hồng Nương Tử có chuyện gì mờ ám.

"Ngườinày có lẽ là Diệp Trường Ly rồi, xem qua cũng có dáng lắm, thân thểcũng có thể nói là cường tráng, nhưng vẫn còn kém ta một chút!"

Long Nhất âm thầm đánh giá đối phương.

Lúc này sát khí của Diệp Trường Ly đã bức tới bên người hắn, tựa như muốn cùng hắn quyết một trận sống mái vậy.

Hồng Nương Tử đứng dậy, chỉnh lại xiêm y rồi bước ra ngăn trước người Long Nhất.

- Hồng Nương, người và tên dâm tặc này thật sự... thật sự...

Diệp Trường Ly thấy Hồng Nương Tử đứng chắn trước mặt Long Nhất, khóe miệng méo xệch, lắp bắp nói không nên lời.

Long Nhất cười hì hì đứng lên:

-Vị lão huynh này, xin đừng hiểu nhầm. Ta với Hồng Nương Tử là quan hệtỷ đệ hoàn toàn trong sáng, ít nhất trước mắt là như vậy, còn sau nàythì chưa biết.

Diệp Trường Ly hừ lạnh một tiếng, chăm chú nhìn Hồng Nương Tử, hiển nhiên muốn nghe từ chính miệng nàng nói ra.

-Diệp Trường Ly, ngươi đối với ta vừa là bằng hữu vừa là ân nhân cứumạng, cho nên ta rất kính trọng ngươi. Nhưng ta cũng hi vọng ngươikhông nên can thiệp vào cuộc sống riêng tư của ta.

Hồng Nương Tử vừa nói vừa trợn mắt lên nhìn hắn, rõ ràng những lời hắn vừa nói đã khiến nàng bực mình.

- Bằng hữu? Như vậy mà là bằng hữu sao? Chẳng lẽ nhiều năm qua tấm lòng của ta đối với ngươi còn chưa rõ sao?

DIệP TRƯờNG LY kích động cầm lấy tay HồNG NƯƠNG Tử nhưng lại bị nàng xảo diệu né tránh.

- DIệP TRƯờNG LY, ngươi không nên ép ta, bây giờ ta không muốn nói đến chuyện này.

HồNG NƯƠNG Tử nhẹ nhàng nói.

- Là vì tiểu tử này sao? Vì hắn nên ngươi mới không chịu tiếp nhận ta?

DIệP TRƯờNG LY vừa chỉ vào Long Nhất vừa truy vấn.

LONG NHấT hơi nhíu mày, gạt mạnh cánh tay của DIệP TRƯờNG LY ra:

-Ta ghét nhất bị người khác chỉ vào mặt, nếu không phải là nể mặt HồNGNƯƠNG Tử, hôm nay nhất định ta sẽ vặt cánh tay này của ngươi xuống.

Khuônmặt đen sạm của DIệP TRƯờNG LY lập tức trở nên tím tái. Rẻng.. mộttiếng đã rút thanh cự kiếm bên người ra, đấu khí nhàn nhạt bộc phát baophủ toàn thân, trên đó thấy thấp thoáng quang mang màu tím, là dấu hiệucho thấy hắn sắp đạt tới cảnh giới Kiếm Thánh, không hổ là người đứngđầu Dong Binh đoàn đứng thứ mười cấp A.

- DIệP TRƯờNG LY, ngươimau dừng tay. Nếu ngươi còn như vậy thì sau này quan hệ của chúng tacũng coi như chấm hết, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta!

HồNG NƯƠNG Tử lạnh lùng nói.

DIệPTRƯờNG LY nắm chặt thanh kiếm trong tay, cuối cùng cũng thu kiếm lại,quay người sang một bên không nói thêm một câu gì nữa.

LONG NHấTcười khổ đưa tay lên vuốt mũi, con bà nó, hôm nay xem ra phong thủykhông tốt, mọi việc đang tốt đẹp thì lại có kẻ thứ ba đến phá đám. Bấtquá cũng không tính là người thứ ba được, bất luận như thế nào thì tênngốc đó cũng đừng hòng có cơ hội!

- Tỷ tỷ, đệ còn có việc đi trước. Cảm ơn người về tấm địa đồ, ta đi đây.

LongNhất vừa nói xong lập tức lắc mình một cái biến mất. Hắn cũng không đểý đến chuyện vừa rồi với DIệP TRƯờNG LY, ở vào địa vị của hắn thì LONGNHấT cũng xử sự như vậy thôi. Thấy người đàn bà trong mộng của mìnhthân cận với người khác mà không ghen tuông thì đó không phải là đànông rồi.

LONG NHấT vừa đi khỏi, DIệP TRƯờNG LY lập tức xoay sang trừng mắt nhìn HồNG NƯƠNG Tử:

- Địa đồ mà hắn nói có phải là cái tối qua không?

- Đúng vậy, ta phục chế lại một phần, còn một phần đưa cho hắn.

HồNG NƯƠNG Tử đối với thái độ vừa rồi của DIệP TRƯờNG LY cực kì bất mãn, nhạt giọng trả lời.

- Cái gì? Ngươi cũng biết tấm địa đồ đó quý giá tới nhường nào, sao lại đem cho ngoại nhân?

DIệP TRƯờNG LY cao giọng hỏi.

-Hắn không phải là ngoại nhân! Hắn là đệ đệ của ta, nói lại một lần nữa,bản đồ này là của ta có được, ta muốn cho ai cũng không cần phải hỏi ýkiến của ngươi!

HồNG NƯƠNG Tử có chút bực mình nói, đối với tâmđịa nhỏ nhen của DIệP TRƯờNG LY cực kì thất vọng. Vốn định xem xét lạitình cảm của hắn, nhưng như vậy xem ra không cần phải lo lắng nữa.

-Cái gì? Thế ngươi coi ta là loại người nào? Ngươi đừng quên chúng tađang hợp tác với nhau là do ai đề nghị, những chuyện trọng yếu có liênquan đến lợi ích của cả hai bên chẳng lẽ ta lại không thể hỏi hay sao?

DIệPTRƯờNG LY tức giận đến mức gân cổ đỏ mặt, hắn thấy HồNG NƯƠNG Tử trướcsau đều bảo vệ cho LONG NHấT, càng cho rằng HồNG NƯƠNG Tử đối với hắncó ý tứ, trong lòng càng thêm nóng nảy hoảng hốt.

HồNG NƯƠNG Tửbị hắn nói đúng vào chỗ yếu, mặc dù hắn nói rất có lý nhưng nàng cũnglà người nói ra rồi không thay đổi, chẳng nhẽ cho rồi còn đuổi theo đòilại? Vì vậy nàng lạnh giọng nói:

- Ngươi đã không nguyện ý, vậy chúng ta cũng không cần hợp tác nữa. Ngươi cứ làm việc ngươi muốn đi!

HồNG NƯƠNG Tử lửa giận bừng bừng rời di.

Lúcnày DIệP TRƯờNG LY mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, hắnvội vàng đứng chắn trước mặt HồNG NƯƠNG Tử, nhẹ nhàng bảo:

- HồNG NƯƠNG Tử, ngươi đừng giận nữa, tất cả là do ta sai, là ta nhất thời hồ đồ.

- Tránh ra, ta rốt cục cũng không chịu nổi ngươi nữa, đại ân cứu mạng ngày sau nhất định báo đáp!

HồNG NƯƠNG Tử lạnh lùng quát.

-Thôi mà, ta xin lỗi, là ta sai. Vừa rồi thấy nàng vào tên tiểu tử nọthân mật với nhau nên ta mới bị hiểu nhầm. Nàng bỏ qua cho ta lần nàyđi, nếu cần ta đi tìm tiểu tử kia xin lỗi vậy.

DIệP TRƯờNG LYkhẩn thiết cầu xin. Xem ra hắn thật lòng yêu mến HồNG NƯƠNG Tử. Đườngđường là một đoàn trưởng của Dong Binh đoàn cấp A mà lại hạ mình trướcđàn bà như thế xem ra thật không dễ chút nào.

HồNG NƯƠNG Tử thấybộ dáng của DIệP TRƯờNG LY như vậy cũng không tránh khỏi hơi chần chừ,thật ra, đối với tình cảm của DIệP TRƯờNG LY dành cho mình, trong lòngnàng cũng phi thường cảm động. DIệP TRƯờNG LY thân là đoàn trưởng củaThiết Huyết dong binh đoàn, bình thường đều cực kì cao ngạo rắn rỏi, làmột nam tử cương ngạnh tràn đầy nhiệt huyết, không nghĩ tới hắn lại cólúc hạ mình khẩn cầu người khác như thế.

- Được rồi, chuyện hôm nay ta cũng không muốn nhắc tới nữa!

HồNG NƯƠNG Tử khẽ thở dài.

DIệP TRƯờNG LY trong mắt hiện lên nét kinh hỉ, vội vàng đáp:

- Cám ơn nàng HồNG NƯƠNG Tử. Nàng không sai, tất cả là do ta, do ta hiểu nhầm quan hệ giữa nàng và tiểu tử nọ...

HồNG NƯƠNG Tử toàn thân khẽ run lên, quan hệ giữa nàng và Tây Môn Vũ tựa hồ có chút thay đổi rồi.

Lúcnày trời cũng đã trưa, ánh mặt trời gay gắt đổ xuống mặt đất. Đươngnhiên là đối với Thương Lan đại lục nơi này mát mẻ hơn nhiều.

NạPLAN NHƯ MộNG đang nằm trên giường lăn qua lăn lại, thân thể nhỏ bé khẽđưa tay sờ soạng, phát hiện trên giường trống không liền đưa tay dụimắt tỉnh dậy. Vừa ngồi lên đã thấy tỷ tỷ NạP LAN NHƯ NGUYệT đang ngồiyên tĩnh đọc sách trong góc phòng.

- Tỷ, tại sao lại dậy sớm như vậy?

NạP LAN NHƯ MộNG vừa rời khỏi giường đã ôm lấy cổ NạP LAN NHƯ NGUYệT nhõng nhẽo.

- Còn sớm? sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi đó, tiểu lại trùng (con trùng tham ngủ).

NạP LAN NHƯ NGUYệT đặt cuốn sách trên tay xuống, yêu thương nhéo nhẹ lên khuôn mặt dễ thương của muội muội.

NạP LAN NHƯ MộNG bĩu môi hỏi:

- Tỷ phu đâu?

- Ta làm sao biết được, từ sáng sớm đã không thấy rồi, tại sao đến giờ vẫn chưa chịu về!

NạP LAN NHƯ NGUYệT có chút bực mình nói.

NạP LAN NHƯ MộNG ghé mặt lại gần, đôi tròng mắt linh hoạt đảo trái phải trên dưới liên hồi, giảo hoạt cười nói:

- Tỷ tỷ, người có biết người bây giờ có dáng vẻ gì không?

- Dáng vẻ gì?

NạP LAN NHƯ NGUYệT đẩy muội muội ra hỏi.

- Thâm khuê oán phụ!

NạP LAN NHƯ MộNG cười khanh khách bảo.

- Ngươi lại nói lăng nhăng rồi, thật đáng ghét.

NạP LAN NHƯ NGUYệT nắm chặt hai tay, trong lòng tự hỏi chẳng lẽ mình lại có dáng vẻ của một oán phụ thật sao?

NạPLAN NHƯ MộNG cười khanh khách, vừ bị tỷ tỷ đẩy ra lại sáp lại gần, nàngta tựa đầu lên bờ vai NạP LAN NHƯ NGUYệT, sau đó kì quái hỏi:

-Tỷ tỷ, bả vai của người sao lại có biến hóa rồi, theo như muội thấy tốiqua thật không giống nhau. Lúc đó muội thấy thoải mái hơn, vừa khỏekhoắn lại vừa mạnh mẽ.

NạP LAN NHƯ NGUYệT vừa bực mình vừa buồn cười gõ lên đầu NạP LAN NHƯ MộNG một cái nói:

- Tối qua ngươi nằm ngủ trên thân tỷ phu mà, nước miếng cũng chảy đầy lên người hắn.

NạP LAN NHƯ MộNG kinh ngạc kêu lên một tiếng, hết sờ đầu rồi lại nắn tai, ánh mắt đảo lia lịa, chống tay lên cằm lẩm bẩm nói:

- Là tỷ phu sao, nguyên là bả vai hắn lại thoải mái như vậy: :X

NạPLAN NHƯ NGUYệT thấy vẻ mặt muội muội mình có chút bất thường, đang đinhhỏi xem có chuyện gì thì một bóng trắng chợt lóe lên, Long Nhất độtnhiên xuất hiện trước mặt nàng.

- Trở về sớm quá nhỉ? Sao không ở bên ngoài thêm lúc nữa?

NạP LAN NHƯ NGUYệT liếc LONG NHấT, nhạt giọng nói.

LONG NHấT ngồi xuống phía đối diện với hai tỷ muội, cười hắc hắc nói:

- Lời này thế nào mà lại nghe thấy là lạ? Nghe người ta nói, nếu nữ nhân bảo về sớm thì chính là có ý trách ta về muộn rồi.

- Đúng vậy, đúng vậy. Tỷ phu thật thông minh, mới rồi tỷ tỷ chưa thấy người trở về còn nghiến răng nghiến lợi mà.

NạP LAN NHƯ MộNG cười nói.

-Oa... đáng tiếc, vậy mà có người sống chết không chịu thừa nhận? Nhưngkhông sao, chuyện này mọi người biết ở trong lòng là được rồi, sau nàyđừng nhắc tới nữa, người ta da mặt mỏng lắm.

LONG NHấT hăng hắc cười nói.

NạPLAN NHƯ NGUYệT muốn phát tác cũng không được, mà không phát tác thì tứckhông chịu nổi. Rõ ràng không biết nói làm sao cho phải.

Lúc này NạP LAN NHƯ MộNG đột nhiên nhảy tới bên người LONG NHấT, mở to mắt nhìn hắn bảo:

- Tỷ phu, ngươi ôm ta một cái được không?

Hả...LONG NHấT có chút sửng sốt, tiểu nha đầu này chẳng lẽ đã biết hoài xuânrồi? Ngày hôm qua còn ra rả nam nữ thụ thụ bất thân, hôm nay lại đòi ômlà sao?

Thấy LONG NHấT không đáp lại, NạP LAN NHƯ MộNG mặc kệ mọichuyện, nhảy lên đùi hắn, cả người lọt thỏm vào trong lồng ngực rộngrãi nở nang của hắn.

- Như Mộng, ngươi đang làm gì đó? Còn không mau xuống đây.

NạP LAN NHƯ NGUYệT nóng nảy đứng lên, muốn kéo muội muội ra khỏi người LONG NHấT

- Không muốn, để cho ta ở đây.

NạP LAN NHƯ MộNG ôm chặt lấy cổ LONG NHấT, hét lên.

LONGNHấT ngạc nhiên nhìn hai tỷ muội, hai người này giống như đang chơi tròđánh đu, còn hắn dĩ nhiên là trở thành cái cột chống rồi.

NạPLAN NHƯ MộNG cuối cùng thì vẫn chỉ là một tiểu cô nương, khí lực đươngnhiên không bằng NạP LAN NHƯ NGUYệT, bị tỷ tỷ lôi xuống.

- Quả nhiên là vậy, đúng là mùi vị tối qua ở trên người tỷ phu, thật là tốt quá, nhưng mà...

NạP LAN NHƯ MộNG đang vui vẻ cười nói đột nhiên khiếp sợ nhìn lại tỷ tỷ mình.

- Nhưng cái gì, tử nha đầu?

NạP LAN NHƯ NGUYệT không chút tức giận hỏi.

- Nhưng mà không phải chỉ có một mùi của tỷ phu, ta còn ngửi thấy mùi của một người đàn bà nữa...

NạP LAN NHƯ MộNG nhỏ giọng trả lời, rồi quay đầu ra sau làm mặt quỷ với LONG NHấT.

NạP LAN NHƯ NGUYệT ngẩn người, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ, lập tức đứng lên, lạnh lùng hừ một tiếng:

-Hắn trên người có mùi vị gì nào có liên quan tới ta. Như Mộng, chúng tađi ăn cơm. Hắn cần nghĩ tới đàn bà, không cần cơm nước, chúng ta khôngnên xen vào.

"Đàn bà một khi đã ăn giấm chua cũng chẳng khác gì đàn đàn ông, đừng mong nói lí lẽ gì nữa!"

LONG NHấT nghĩ tới DIệP TRƯờNG LY, trong lòng cười khổ một tiếng.

NạP LAN NHƯ MộNG bị NạP LAN NHƯ NGUYệT kéo ra ngoài, ra đến cửa còn không quên quay đầu lại làm mặt quỷ với LONG NHấT một cái.

- Tiểu nha đầu này thật là tinh quái, hôm qua bị bộ dạng ngây thơ khờ khạo của nàng ta đánh lừa rồi.

LONG NHấT cắn răng nói.

LONGNHấT ngồi một mình trên ghế thưởng thức rượu ngon, hồi tưởng lại nhữngchuyện xảy ra với Vô Song khi còn ở Kỳ Diệp công quốc, đang muốn đemtừng chuyện dần dần kể cho NạP LAN NHƯ NGUYệT biết, nhưng lại e ngạitiểu nha đầu giảo hoạt chỉ sợ thiên hạ không loạn kia. Bây giờ NN lạiđang uống một hũ dấm chua to, thêm chuyện của Vô Song nữa không biếtnàng ta có nổi điên lên không?

"Quên đi, đến lúc đó hãy nói, không chừng chỉ là mình tự tác đa tình mà thôi."

LONGNHấT nghĩ thầm, quay đầu ra ngắm biển rộng, mặt biển xanh biếc êm đềmtĩnh lặng, ngoài khơi xa cũng chỉ còn từng gợn sóng nhẹ.

Tâm tưmáy động, Long Nhất đột nhiên nhớ tới chiều hôm qua trên biển có thấymột bóng người tóc màu lam nhạt, chẳng lẽ thật sự là Hải yêu? Long Nhấtkhông kìm nén được nỗi tò mò đang trỗi dậy, nảy ra ý muốn tìm kiếm.

Nghĩđến NạP LAN NHƯ NGUYệT trong nửa canh giờ nữa cũng chưa trở lại, LONGNHấT đứng lên không chút do dự phi thân ra ngoài cửa sổ, đạp trên sóngbiển mà bay đến chỗ hôm qua.

Bay đến chỗ hôm qua gặp Hải yêu thìLONG NHấT dừng lại, hắn hít vào một hơi thật sâu, vận nội lực và tinhthần lực bảo vệ toàn thân, sau đó sầm một cái cả người lặn sâu xuốngnước.

Lúc này ở trên Thương Lan đại lục, loài người vẫn chưabiết do thám đáy biển. Bọn họ đối với đại dương bao la thăm thẳm vừa sợhãi vừa sùng kính, thế nên có thể coi LONG NHấT là người có hiểu biếtnhất về biển ở thế giới này. Nhưng những hiểu biết này cũng không dámnói là chính xác cả mười phần, bởi đây là một thế giới hoàn toàn khác,cả ma pháp và đấu khí đều có, vậy dưới lòng biển có ai dám đảm bảo làkhông có vài quái vật dọa người chứ!

Nước biển xanh biếc mộtmàu, cảnh vật dưới đáy biển cực kì đẹp đẽ, các loại hải ngư thong thảlượn lờ qua lại giữa các dải đá. Gặp một sinh vật "kì lạ" như LONG NHấTbọn chúng không chút sợ hãi mà ngược lại có vẻ rất tò mò, liên tục tiếnlại gần đụng vào người hắn thử xem đó là sinh vật gì?

Long Nhấtbắt đầu gia tốc, cả người ở dưới nước lướt đi nhẹ nhàng như ở trên cạn,đáy biển càng lúc càng sâu, càng xuống lại càng lạnh lẽo. Dần dần đãxuống đến tầng nước mà ánh sáng mặt trời không thể chiếu tới được nữa,xung quanh LONG NHấT chỉ còn là một màn nước đen kịt mênh mông. Cũngmay là hắn có khả năng nhìn xuyên bóng đêm chứ nếu không thì cũng chẳngthể làm gì được ở độ sâu này. Bởi vì ở trong nước biển mật độ của Thủyhệ ma pháp nguyên tố là cực kì đậm đặc, còn các loại ma pháp nguyên tốtkhác đều phi thường hiếm hoi, ngay cả Quang Minh hệ - chiếu minh thuậtcũng không dễ dùng được ở đây.

Khi dần quen với bóng tối ở đáyđại dương hắn cảm thấy các loại sinh vật đang dần sáng lên, trở nên rõràng hơn, nhất là các loại cầu gai, sứa hầu như trong suốt phản chiếucác loại màu sắc khác nhau trông lấp lánh cực kì đẹp mắt, càng xuốngsâu càng có nhiều loài sinh vật kì lạ. Nhưng hắn cũng hiểu những sinhvật này càng lấp lánh thì độc tính lại càng cao, nếu bị nó cắn thìkhông chết cũng mất nửa mạng, tất nhiên đây là đối với thường nhân màthôi.

Chợt từ trong bùn thò ra một cái vòi quấn lấy hai chânhắn, giữ LONG NHấT đứng yên một chỗ, từng cái xúc tu tua tủa túa raquấn quanh người hắn, tạo thành một cái rọ nhốt LONG NHấT vào trong.Đương nhiên là Hải quái này không biết rằng Long Nhất chính là khúcxương khó gặm nhất trong đời nó, LONG NHấT không những không bị khốngchế mà nội lực thổ ra còn làm đứt hết những xúc tu xung quanh ngườihắn. Đến lúc này thì thủy quái nọ cũng hiểu là mình chọn nhầm con mồi,lập tức thụt sâu vào trong lớp bùn dưới đáy biển.

"con bà nó, muốn làm thịt lão tử đâu có dễ dàng như vậy!"

LongNhất âm thầm thóa mạ, cả người như một viên đạn pháo lao thẳng xuốnglớp bùn, đến khi hai tay hắn bắt được thủy quái nọ thì lập tức giữ chặtrồi trồi lên.

Đến lúc này LONG NHấT mới biết con thủy quái này hoàntoàn không dễ xử lí, hắn dùng đến ba thành công lực mà vẫn không thểlàm nó nhúc nhích. LONG NHấT nghiến răng dùng toàn lực giật mạnh một cái

Đáybiển nhất thời trở nên hỗn loạn, một sinh vật khổng lồ bị LONG NHấT lôilên khỏi đáy biển, có lẽ nó bị LONG NHấT chọc giận nên hơn mười cái xúctu lập tức vây lấy người LONG NHấT xiết chặt lại.

LONG NHấT vậnnội lực Ngạo Thiên Quyết chấn văng các xúc tu này ra, hỏa khí cũng lêntới đỉnh điểm. Biến chưởng thành đao mạnh mẽ chém xuống, lập tức chặtđứt ngay một cái xúc tu của sinh vật nọ. Cả một vùng biển nhất thời trởnên tràn ngập máu tanh. Nhưng hải quái nọ chưa chết, vẫn đang kịch liệtdẫy dụa.

Đúng lúc này LONG NHấT chợt nhận thấy có vô số các sinhvật biển đang nhanh chóng tụ tập về nơi này, hắn lập tức hiểu ra nhữngsinh vật này đang bị mùi máu tanh ở đây thu hút.

Long Nhất cũngkhông dám mạo hiểm, ai mà biết được có gặp phải loại hải quái biến tháinào không, hắn búng chân rời xa hiện trường. Vô số các sinh vật dướiđáy đại dương hung tàn lao vào cắn xé, chỉ trong nháy mắt hải quái nọđã không còn lấy một mảnh, Thậm chí cả các xúc tu cũng không lưu lạimột chút gì! Các sinh vật này tranh giành nhau thức ăn lại bị nhiễm mùimáu tanh, lập tức hiện trường trở thành một cuộc giết chóc hỗn loạn tànnhẫn đến cực điểm.

Long Nhất rúc sâu vào trong bùn, Tinh thầnlực phóng lên mặt nước cảm thấy có vô số các sinh vật cực kì nguy hiểm,hắn càng không dám lỗ mãng. Nhưng lúc này chân khí cũng sắp hết, hắn cógiỏi đến đâu thì cũng không thể chịu đựng lâu được. Nếu là trên mặtnước thì hắn cũng chẳng ngại gì, nhưng ở sâu dưới đáy biển thế này thựclực của hắn phát huy không được một nửa. Hơn nữa trong nước còn khôngcó dưỡng khí, nếu còn tiếp tục như vậy nhất định sẽ có hậu quả nghiêmtrọng!

"Nếu có thể hít thở tự do trong nước thì tốt biết bao nhiêu."

LONGNHấT nghĩ thầm trong đầu, nhưng hắn cũng hiểu rằng điều này là khôngthể. Con người tuyệt đối không thể tự do hít thở trong nước giống nhưcác loài cá được.

Không còn cách nào khác, LONG NHấT đành phải từ từlặn đi nơi khác trong lớp bùn đó, hắn định xuyên qua lớp bùn này rời xakhu vực nguy hiểm này, càng xa càng tốt.

Hắn lặn một lúc thì lập tứccảm thấy lớp bùn càng lúc càng mỏng, tinh thần lực phóng ra cũng cảmnhận được đã rời khỏi khu vực nguy hiểm nọ.

LONG NHấT trong lòngthở phào nhẹ nhõm, dưới đáy biển quả thật phi thường nguy hiểm, muốntìm hải yêu hình người nọ cũng là việc phi thường khó khăn. LONG NHấTđang định phá bùn trồi lên mặt nước đổi hơi thì chợt phát hiện cách đókhông xa có một ngọn núi đang phát sáng lập lờ.

Quả thật đúng làmột ngọn núi đang phát tán ra đủ loại màu sắc lung linh huyền ảo, trongmàn đêm đen kịt của đáy biển lại càng thêm nổi bật.

"Oa, chẳng lẽ là bảo sơn?"

LONG NHấT nghĩ thầm, hắn cảm thấy mình còn chống đỡ được thêm một lúc nữa, lập tức bơi lại gần.

Vừabơi được một đoạn, tâm tư hắn chợt máy động, cảm thấy có chút bất ổn.Hắn vừa cảm nhận được một tia sinh mạng ba động hết sức mỏng manh, lậptức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, xoay người bỏ chạy.

Chỉtiếc là phản ứng của hắn vẫn còn chậm, lúc này ở trung tâm của bảo sơnđột nhiên vỡ ra, một cái động khẩu cực lớn hiện ra, kèm theo đó là mộthấp lực khổng lồ hút tất cả những sinh vật ở xung quanh vào đó.

LONGNHấT chỉ cảm thấy thân thể như được treo lơ lửng giữa không trung, sauđó rơi tự do như một hòn đá. Bịch một tiếng, LONG NHấT lập tức cảm thấymình vừa rơi xuống một nơi cực kì mềm mại, đồng thời một luồng chấtlỏng ào tới chỗ hắn, bao vây lấy người hắn, nhờ có nội lực hộ thể vàtinh thần lực mà hắn nghe rõ những âm thanh hủ thực ghê rợn xung quanh.

"Trời ạh, bị hải quái nuốt vào bụng mất rồi."

LONGNHấT lúc này đã hoàn toàn minh bạch mọi chuyện, nguyên lai khi hắn thấytòa bảo sơn sáng lấp lánh cũng đã cảm thấy kì lạ. Bây giờ thì hắn đãbiết mình bị rơi vào trong lớp vị toan hủ thực (axit tiêu hóa thức ăn)của hải quái rồi.

Long Nhất toàn lực thúc đẩy nội lực, đấu khímàu lam thấp thoáng tỏa ra chiếu sáng cảnh vật xung quanh, phần lớn cácloại hải sinh đều đã bị dung dịch vị toan hủ thực này tiêu hóa hết.

Lúcnày LONG NHấT đã cảm thấy khó thở, trong lồng ngực giống như bị mộttảng đá chèn lại, cực kì khó chịu. Không tự chủ hắn mở mũi hít vào mộthơi, không ngờ phát hiện trong dạ dày hải quái này tuy có mùi hôi thốikhó chịu nhưng dưỡng khí cũng đủ để hít thở. LONG NHấT hưng phấn đứnglên, bất chấp là có hôi thối bẩn thỉu hay không, mạng sống là quantrọng hơn, hít vào một ngụm dưỡng khí rồi bắt đầu lần mò đường ra.

Bâygiờ hắn có hai cách lựa chọn, một là từ đây phá tung thân thể của hảiquái thoát ra ngoài, cách nữa là từ từ theo đường tiêu hóa của hải quáimà đi, sau đó chờ nó bài tiết ra ngoài.

LONG NHấT suy nghĩ mộtchút cảm thấy cách thứ hai an toàn hơn, dù sao trong bụng hải quái nàycũng không thiếu dưỡng khí, có vào sâu hơn cũng không thể chết ngộpđược.

Hắn đi được một lúc chợt thấy cửa dạ dày của hải quái đãmở ra, đường kính khoảng ba, bốn thước, LONG NHấT tò mò tiến lại gầnquan sát.

Oa... LONG NHấT vừa tiến vào trong lập tức giật mìnhngạc nhiên, trên vách dạ dày là vô số những tế mao cực dài chuyên hấpthu dưỡng chất, nhưng điều đặc biệt là những tế mao này lại sáng lấplánh đủ loại màu sắc. Quang mang tỏa chiếu huyền ảo, LONG NHấT khôngcần dùng đến đấu khí cũng có thể quan sát hết bên trong.

Longnhất kinh ngạc không thôi. không biết như thế nào mà trong bụng thuỷqoái có loé sáng nhấp nháy. Hắn do dự một chút rồi lấy cự kiếm từ trongkhông gian giời chỉ ra. Nghĩ phải xé rách bụng nó ra xem thế nào. Hyvọng nó không nổi điên là tốt nhất. Long Nhất hai tay cầm kiếm mầu xanhđậm qoang kiếm không ngừng lấp lánh. Long Nhất khống chế lực đạo chémthẳng, loé sáng bụng thuỷ qoái mở ra một lỗ hổng, mà thuỷ qoái cũngkhông có nổi điên. Long nhất trong lòng vui vẻ, liền phi thân xuyên quabụng thuỷ qoái,nhưng hắn dĩ nhiên,cũng phát hiện chém ra một kiếm kialỗ hổng trong ngắn ngủn thời gian liền dễ dàng một lần nữa thu nhỏlai,một chút dấu vết cũng nhìn không ra đã thụ thương. làm hắn khôngkhỏi sợ hãi than thuỷ quái khôi phục năng lực.

bất đắc dĩ, long nhấtkhông thể làm gì khác hơn là lại chém ra một kiếm, giờ hắn đã học khôn,ngay lập tức như pháo đạn bắn thẳng vào lỗ hổng.

long nhất hiểnnhiên cảm giác được hoa mắt một trận,không khí trở nên vô cùng mời mẻ,đi theo ruột thuỷ quái khoảng một dặm quả thực là thiên nhưỡng chi biệt

"đâylà cái gì địa phương quỷ quái, dài như vậy. Long nhất tức giận ,khiếpsợ nghĩ trong lòng. một dặm nếu hắn đoán không sai,hắn hẳn là vẫn trongbụng thuỷ qoái,nhưng chính là trước mắt chứng kiến hết thảy làm cho hắnkhông thể tin nổi

nơi này giống như là một cái xa hoa cung điện,chung quanh đề tản ra bảy sắc mầu, nếu không phải, phía dưới kia nhúcnhích thành ruột, long nhất cơ hồ sẽ phải tưởng rằng chính mình tới mộtchỗ thần tiên hành phủ.

long nhất thân thể chớp động mọi nơi xemxét,một lúc lâu, hắn rốt cục phát hiện giữa không trung giắt mộtngười,thật lớn nang trạng vật, cũng là quang hoa thoáng hiện, tựa nhưbẩy sắc bảo thạch linh động.

"Đinh đông, đinh đông ......" Long nhất cả kinh khi tiếng động thanh thúy như dòng suối nhỏ nước chảy như bản nhạc vang lên.

Longnhất như bị điện nhảy dựng lên, địa phương này quỷ quái như thế nào cóngười đánh đàn? hắn lắng tai nghe xong phát hiện thanh âm dễ nghe là từkhông trung cái nang trạng vật phát ra.

"chẳng lẻ bên trong cóngười. Long nhất trong lòng đột nhiên xẹt qua một cái thập phần,buồncười ý nghĩ , người cũng có có thể sống cư chú tại trong bụng động vậtsao.

Long nhất một cước đá điểm nhẹ. cả người như bích hổ dánvào, áp sát trên không trung thật lớn nang trạng vật ,hắn trừơc hết cáilổ tai dán vào mặt trên,vừa nghe xác định thanh âm lúc nãy đúng là từbên trong phát ra.

ở...này thật lớn trên nang trạng vật một viên bayvút lên, phát hiện nó đúng là mặt trên, nói cách khác nơi này đều làmật phong, có thể ra khỏi miệng khẳng định, chắc là ở mặt trên.

xưanói lòng hiếu kỳ có thể giết chết một con mèo, long nhất lòng hiếu kỳđã được đứng lên, đâu thèm nghĩ hắ ,ba,bảy,hai mươi mốt, móc ra cự kiếmđã nghĩ ở trên này nang trạng vật khai phá một lỗ hổng đi vào.

nhưngvật thật ra rất cứng rắn, long nhất mất cửu ngưu nhị hổ sức lực mới tạimặt trên mở ra một cái lỗ bằng nằm tay. Nhất thời âm thanh dễ nghe càngthêm rõ ràng.

Long nhất lòng thầm chấn động, con mắt nhắm ngay vào lỗ thủng nhìn vào.

"A...... mỹ nhân ngư. vừa nhìn, long nhất thân thể như trầm xuống phía dưới,đúng là kinh ngạc để làm cho nội lực cùng tinh thần lực như biển mất.

giữakhông trung, long nhất vừa thu lại tâm thần hoà thân thể, vi phản vậtlý quy luật một lần nữa hướng trên thổi đi. hắn con mắt một lần nữahướng xung qoanh tìm kiếm, chỉ thấy được cái này nang trạng vật nằmtrong kim bích huy hoàng. bên trong có tinh sảo giường lớn, cái bàn vàmột chút vật dụng. nặng nhất chính là bên trong còn có một người,không, không phải người, là một thừ trong truyền thuyết mỹ nhân ngư.Nàng đưa lưng về phía long nhất, một mái tóc hoàng kim dau đến phần eodười là một cái màu vàng ngư vĩ,mỹ nhân ngư .đang ngồi ở ghế đá ,mộtđôi trong suốt như hồ ngọc thủ đạn tấu hé ra, một cái hoa lệ thụ cầm,kia thanh thuý âm phù bắt đầu từ đầu ngón tay yên lặng chảy xuôi ra,

nhưthế nào cảm giác tự mình chính là đang nằm mơ. dĩ nhiên mỹ nhân ngưcũng có thật ,nhưng lại là ở trong bụng thuỷ quái, Long nhất,trongmiệng lẩm bẩm nói, lấy tay bấm chính mình bắp đùi một cái ,cơn đau đớnnói cho hắn biết không phải hắn đang nằm mơ.

long nhất phát hiệnchính mình hưng phấn có chút run rẩy, lần trước thấy hình người hải yêucó lẽ cũng là,một mỹ nhân ngư sao. Long nhất đánh giá mỹ nhân ngư kiatuyệt mỹ bóng lưng, giống như dăng ở mộng ảo xa xăm. Đáng tiếc phíadưới là] ngư vĩ, nếu cùng người như nhau thật là có phải tốt bao nhiêukhông . Long nhất vừa nhìn mỹ nhân ngư yêu thân kia hoàng kim ngư vĩ,không khỏi nổi lên một ít, không nên có ý niệm trong đầu, hắn đang suynghĩ nếu là chân chẳng phải là có thể cùng nàng cái...kia cái...kia.

longnhất liếc mắt, một cái nhìn mọi nơi đánh giá, phát hiện nơi này có thểchỉ là một gian hòng ngủ, bên trong nang trạng vật hẳn là, còn có nhữngphòng khác và không chỉ có một mỹ nhân ngư

long nhất lại bắt đầuđứng lên, vì không làm cho mỹ nhân ngư chú ý, hắn còn cố ý bố chí cáchâm kết giới .thật vất vả nắm tay nhỏ động khẩu biến thành đường kínhnửa thước hai bên động khẩu. Long nhất thu hồi lai cự kiếm, sương cốtkhách lạo xạo vài tiếng vang lên,cả người hắn tức khắc rút nhỏ đi mộtnửa. hắn từ trong động vô thanh,vô tức chui vào,thần không biết quỷkhông hay đi tới phía sau mỹ nhân ngư.

lúc này,mỹ nhân ngư ngọc thủđang đàn bỗng ngừng lại. chỉ nghe nàng nhẹ nhàng, khe khẽ thở dài, chậmrãi đứng dậy, dùng đôi để chống đở cả thân thể đứng lên.

mỹ nhân ngưquay người lại, bỗng nhiên một đôi tối đen hạt nhãn hai tròng mắt,loésáng thét lên kinh hãi lui về phía sau vội vã, thụ cầm cũng bị nàngđụng ngã.

cũng may Long nhấtng sớm có chuẩn bị, trong gian phòng đóđã bị hắn bố chí cách âm kết giới. Long nhất lúc này được nhìn trướcmăt mỹ nhân ngư, con ngươi bỗng nhiên trợn to, trước mắt nổi lên kinhdiễm sắc thái,nói thật trên thế giới có thể để,làm cho hắn sinh ra cảmgiác kinh diễm mỹ nữ đã không còn. nhưng mỹ nhân ngư lại làm cho hắncảm giác kinh diễm tột cùng

đây là một loại không thể dùng lờinói mà hình dung được vẻ xinh đẹp. ca ngợi từ ngữ đối vời nàng đều cũngsẽ, vô lực, có lẽ dụng họa quốc ương dân loại này biến nghĩa từ ngữmiễn cưỡng có thể dùng để hình dung. mượt mà như tơ mái tóc mầu hoàngkim, con mắt màu lam thâm thúy như biển rộng ,ngũ quan xinh xắn chuẩnmực như kiệt tác của trời cao.

"ngươi là ai?" mỹ nhân ngư trongmiệng dĩ nhiên,cũng rõ ràng nói ra một câu thương lan đại lục thôngdụng ngôn ngữ.chỉ là giọng nói thoáng có chút quái dị mà thôi.

Longnhất, tập trung lấy lại tinh thần, tinh tế đánh giá nàng, ánh mắt thẳngtắp chăm chú nhìn vào cái duôi hoàng kim,chẳng lẻ cái đuôi này la giả,nàng căn bản là một người loại?

có lẽ nhận thấy được Long nhất,sẽkhông thương tổn nàng, mỹ nhân ngư thần sắc kinh hoàng chậm dãi bìnhtĩnh trở lại, nàng cũng tò mò ánh mắt đánh giá Long nhất, ánh mắt dừnglại tại hai đôi chân long nhất .

"ngươi là trên mặt đất sinh sống loài người?" mỹ nhân ngư có chút khiếp đảm hỏi.

"khôngsai, đúng rồi, ta là loài người, chẳng lẻ ngươi thật là mỹ nhân ngư?"Long nhất vừa nói đột nhiên cúi xuống, vươn bàn tay hướng tới mầu hoàngkim duôi nàng sờ thử,tay chạm vào liền cảm giác được lạnh lẻo bóngloáng, lẽ tất nhiên không phải, là đồ giả.

mỹ nhân ngư bị, Longnhất,đánh bất ngờ cả kinh lùi về phía sau, mặt đã đỏ bừng một mảnh,nàng như loài người con gái bình thường thẹn thùng e ngại

"thật là cái đuôi a, tiểu mỹ nhân ngư, ngươi tên là gì?" Long nhất có hứng thú hỏi.

"ta...... ta là Lưu ly, ngươi là vào bằng cách nào?"mỹ nhân ngư lưu ly lui vềphía sau một ít,để bảo trì an toàn khoảng cách, thẹn thùng hỏi, thoạtnhìn có vẻ rất ít tiếp xúc ngoại nhân.

"ta là bị thuỷqoái ăn, sau đó tại nó trong tràng tử tìm một đạo động đi tới nơi này,được rồi, các ngươi như thế nào sống trong bụng thuỷ qoái. Long nhấthăng hái hỏi đối với thâm thuý khó lường hải dương, hắn vẫn còn có lớnlao hứng thú

.

lưu ly hì hì cười hai tiếng, nói: "đây là mông kỳ,kia thuỷ quái,thân thể trong có thể kiến tạo nơi ở. Hơn nữa da nó phithường cứng rắn, trụ ở bên trong không cần sợ bị,công kích lại ,còn cóthể cho nó mang theo chúng, khắp nơi đi dạo."

Long nhất tức thì choáng váng, hắn nói: "ngươi là nói chô này là các ngươi ở....tai thuỷ quái, thân thể trong kiếm tạo ra?"

"đúngvậy, trong hải dương có rất nhiều loại thuỷ qoái đều,cũng có thể dùngđể sống , mông kỳ đó là trong đó ...cao nhất." Lưu ly cười nói, phần eokhông tự chủ được nhẹ nhàng, khe khẽ lay động,thập phần,hết sức mêngười.

"ngươi nói các ngươi là người ngư tộc, vậy trong hải dương còn có chủng tộc nào khác không.Long nhất hiếu kì hỏi.

thần sắc Lưu ly tức khắc trở nên cô đơn vô cùng.

"tiểumỹ nhân ngư, ngươi làm sao vậy?" Long nhất vừa thấy lưu ly bộ dáng.trong lòng nổi lên một lỗi thương tiếc, hắn tiến lên cầm của nàng bàntay nhỏ bé hỏi.

lưu ly bị bàn tay Long nhất nắm chặt, như bị điện giật, rút ngay bàn tay nhỏ bé về.

"không......không có gì, kỳ thật, nhưng thật ra ta cho tới bây giờ không có gặpqua,chủng tộc khác.Nghe bích phỉ a di nói.trong hải dương có thật nhiềunho nhỏ chủng tộc người cá, sinh sống ở giữa biển rộng, nơi đó có mộttoà xinh đẹp thành thị dưới đáy biển. Lưu ly nói màu lam con ngươi cóchút mê ly.

"chúng ta là bị đuổi đi ra, trọn đời không được trở về],bắt đầu từ đời tổ mẫu ta ,chúng ta phải tứ hải dương các nơi lưu lãng,có nhiều lần thiếu chút nữa bị một chút ít kinh khủng hải quái,ăn tươi,đến vài chục năm trước chúng ta mới đến chỗ này tương đối an toàn hảivực." Lưu ly nói tiếp, vẻ mặt rất là bi thương.

long nhấtquang mang trong mắt lóe loé sáng. không nghĩ tới trong hải dương dĩnhiên,cũng còn có nhiều như vậy trí tuệ chủng tộc, quả nhiên là thếgiới to lớn vô cùng.

"các ngươi có thể lên bờ không,có...hay không đi quá loài người thế giới?" Long nhất hỏi.

"khi buổi tối,len lén,trộm đi ra hai lần, bích phỉ a di không cho phép chúng ta đến gần loài người, rất nguy hiểm." Lưu ly nói.

"A a, ta cũng là loài người, ngươi bây giờ cũng rất nguy hiểm sao." Long cười nói.

lưu ly nhìn long nhất. cúi đầu nói]: "ta biết ngươi là người tốt, sẽ không thương tổn ta ."

"đãđều bị ngươi đã nhìn ra, ngươi thật thông minh. trừ bỏ ta] ngươi có haykhông tiếp xúc quá những người khác?" Long nhất cười hỏi.

lưu ly lýsuy nghĩ một chút, nói: " hồi nọ không phải,nhớ kỹ ,bảy,tám năm trươcta lén trộm đi ra chơi đuà,kết quả thiếu chút nữa bị một con, hải quáiăn tươi, mặc dù đào thoát được nhưng bị trọng thương.

Hôn mê đượcsóng biển đánh lên bờ cát, kết quả có một tiểu cô nương bỏ của nàngquần áo giúp ta băng bó vết thương, may là khi đó là ban đêm. không cóbị, những người khác thấy. Sau đó bích phỉ a di tìm được ta, nàng sợtiểu cô nương đem chuyện của chúng ta tiết lộ ra ngoài, thì có một loạimật phát xoá đi của nàng đã gặp qua, chúng ta trí nhớ, nhưng vì báo đápnàng ân cứu mạng, bích phỉ a di đem một viên hải dương kết giới châutặng cho nàng, chỉ cần gặp phải nguy hiểm,sẽ gặp mở ra hải dương kếtgiới bảo vệ nàng."

ách ...... trên đời thật có như vậy xảo sự tình ?Long nhất trong lòng trực nói thầm, theo lưu ly miêu tả, cái...kia tiểucô nương chính là nạp lan như mộng, trên người nàng gặp phải nguy hiểmsẽ toát ra màu lam nhạt kết giới hay,chính là hải dương kết giới châu?

"công chúa, xin đi ra dùng cơm." lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, một giọng thanh thuý thanh âm ở bên ngoài vang lên.

lưu lý nhìn long nhất, làm như hỏi hắn nên làm cái gì bây giờ. "trừ ngươi ra, nơi này còn có những ai?" Long nhất hỏi.

"chỉ có ta và thị nữ tiểu thước còn có bích phỉ a di, những người khác đều đã rồi." Lưu ly cô đơn nói.

longnhất, gật đầu cười nói ,ừ ta cũng rất muốn nhận thức một chút các nàng,chi bằng ngươi dẫn ta đi ra cùng ăn cơm ăn hẳn là, cũng không quá khókhăn

."

"tốt lắm ,đến lúc đó bích phỉ a di nếu mất hứng ngươi đừng nóng giận nha." Lưu lý nói.

Longnhất,mở miệng đáp ứng, lưu lý mới mở cửa phòng, hắn thấy,bên ngoài cómột cô đạm lam mầu tóc và,con ngươi mỹ nhân ngư,nhìn xem nàng tuổi cùnglưu ly không sai biệt nhiều lắm.

"A,người ...... loài người." Thị nữ tiểu thước kinh hãi kêu một tiếng, lập tức dụng tiểu nhân thân hình đem lưu ly mang ra phía sau.

"Tiểuthước đừng sợ, hắn là ta mới vừa nhận biết bằng hữu, không phải làngười xấu." Lưu ly vỗ tiểu thước run rẩy thân thể mềm mại an ủi nói.

tiểuthước nhìn về phía long nhất,một cái thật sâu ,phát hiện kẻ bên trongnhộn nhạo khe khẽ ấm lòng tiếng cười, không có một chút nào kinh nghiệmnàng lập tin long nhất.

Long nhất,đi theo phía sau hai tiểu mỹnhân ngư, mọi nơi đánh giá. lúc này, hắn đột nhiên nghĩ đến một , cáivấn đề. vẫn đều nói mỹ nhân vậy ngư tộc bên trong rốt cuộc,có...haykhông nam nhân

vừa nghe lưu ly nói,nơi đây sống ba người đều làđàn bà? vậy các nàng sẽ như thế nào sinh sản chứ .sẽ không là đàn bà,cùng đàn bà,cũng được chứ, nghĩ tới đây, long nhất không khỏi, một trậnlạnh người .

xuyên qua hành lang phía trước, long nhất, cước bộđột nhiên bị kiềm hãm, một cổ khổng lồ tinh thần lực bao phủ, vô sốtinh thần trùy đâm vào hắn linh hồn.

long nhất lạnh lẽo ''hừ ''một tiếng, ở mi tâm tinh thần lực điên cuồng vận chuyển, đem tới tinhthần trùy hoàn toàn cắn nuốt hết. rất rõ ràng, có người dụng tinh thầnma pháp công kích hắn, bên cạnh hai vị tiểu mỹ nhân ngư khẳng địnhkhông phải, vậy hẳn là, là lẽ tất nhiên hay,chính là lưu ly trong miệngnói bích phỉ a di.

"muốn rút lui? nào có dễ dàng như vậy." longnhất cường đại tinh thần lực hình thành một cây căn tinh thần đai lưng,đem còn lại muốn rút lui tinh thần lực vững vàng trói buộc trụ, độtnhiên mấy cái tinh thần lực bạo phá, cách đó không xa liền truyền đếnmột tiếng kêu đau đớn.

Nguyêntắc của Long Nhất là người không phạm tới ta thì ta cũng không phạm tớingười, nhưng nếu có người xâm phạm hắn, hắn tuyệt đối sẽ không tha.

Vừarồi người nọ vừa gặp đã dùng tinh thần ma pháp cường đại công kích hắn,nếu không phải hắn có tinh thần lực cao cường, sợ rằng đã biến thànhngu ngốc. Vừa mới dùng tinh thần bạo phá trừng phạt hắn một chút. Nếukhông phải lưu lại một chút mặt mũi cho tiểu mỹ nhân ngư này, hắn sẽ đểcho tinh thần lực hoàn toàn tấn công lại.

"Bích Phỉ a di... ..." Lưu Linghe được như vậy hừ lạnh một tiếng, vội vàng theo thị nữ chạy vội đi,tốc độ hành tẩu lúc đó cũng không chậm.

Long Nhất xuyên qua hànhlang, đi tới một đại sảnh xa hoa, ở đó có một lam phát mỹ nhân tinhthần kiệt quệt đang ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt. Long Nhất chămchú đánh giá một chút, nữ nhân này tuổi so với Lưu Li nhất định phảilớn hơn một chút, vóc người càng đứng đầu, bộ ngực so với Lưu Li cònlớn hơn vài vòng, chỉ là Long Nhất đối với nàng nửa điểm hảo cảm cũngkhông có, chẳng phân biệt đúng sai mà công kích hắn, quả thực muốn chết.

"Bích Phỉ a di, ngươi không có việc gì chứ." Lưu Li nâng nữ tử này dậy, khẩn trương kêu lên.

BíchPhỉ lắc đầu, con mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt mỉm cười của Long Nhất, lạnhlùng nói: "Công chúa, phải giết nhân loại này, tuyệt đối không thể tiếtlộ tin tức hải tộc chúng ta."

"Bích Phỉ a di, ta ... ..." Lưu Li lấy làm kinh hãi, có chút chẳng biết làm sao.

"Xúđàn bà này, đừng tưởng rằng ngươi là mỹ nhân ngư thì ta sẽ khách khí.Ta cùng các ngươi không cừu không oán, chỉ có điều do cơ duyên xảo hợpmà tới nơi này. Ngươi, loại đàn bà ác độc như thế nào lại muốn giết ta.Tin hay không tin ta dập liễu vùi hoa ngươi." Long Nhất cười hắc hắcnói.

"Đúng vậy, Bích Phỉ a di, hắn không phải là người xấu>" Lưu Li lo lắng nói.

"Côngchúa người mới tiếp xúc với loài người, không biết loài người xảo trá,âm hiểu. Mặc dù chúng ta bị trục xuất đến đay, nhưng hải tộc tổ huấnkhông thể để cho lòng tham không đáy của loài người biết được nơi chúngta tồn tại. Nếu không thể xóa đi trí nhớ của bọn họ, vậy phải giết bọnhọ." Bích Phỉ hung hăng nói.

"Nhưng, nhưng ... ..."Lưu Li kinh hoảng liếc nhìn Long Nhất, rồi lại nhìn Bích Phỉ a di.

"Côngchúa, người nếu không động thủ, a di sẽ chết trước mặt ngươi. Hãy dụngthất âm tỏa hồn bí pháp giết hắn." Bích Phỉ hét lớn, trên khuôn mặt táinhợt đột nhiên đỏ ửng, ngay sau đó phun ra một ngụm máu tươi.

"Bích Phỉ a di ... ...!" Lưu Li hô to một tiếng, vẻ mặt ngưng lại, có chút áy náy nhìn Long Nhất.

LongNhất nhíu mày, không phải thật sự muốn giết hắn, bất quá hắn lại tò mònhìn Lưu Li thiếu sức mạnh vậy dựa vào cái gì giết hắn. Thất âm tỏa hồnđại pháp là cái quỷ gì. Mặc dù cũng không biết nhưng Long Nhất khôngdám quá khinh địch. Bích Phỉ dùng sinh mạng bản thân uy hiếp Lưu Li sửdụng cái này giết mình, như vậy khẳng định Lưu Li trên người mang tuyệtkỹ.

"Xin lỗi, vì Bích Phỉ a di, ta phải giết ngươi." Lưu li đứnglên, ánh mắt lóe lên nhưng không dám nhìn Long Nhất, mà lúc này thị nữđỡ nàng đã lui về phía sau.

Lưu Li cắn răng, hay tay như hư ảo huyđộng, thất thải quang hoa hiện ra, ngưng tụ thành thụ cầm, quang mangcũng bao phủ Lưu Li.

Long Nhất nheo mắt, cũng không để ý đến cái quycủ chó má gì là nhường nữ tử trước, thân thể chợt lóe lên, năm ngón taytrở thành cái kìm hướng Lưu Li đánh tới nhằm chế trụ nàng.

Khi bàntay vừa tiếp xúc vào quang mang trước người Lưu Li, nhất thời một lựcphản chấn cường hãn chấn Long Nhất bay ra ngoài. Với nội lực của hắnnhư vậy mà không thể phá được thất thải quang mang trên người nàng.

LongNhất tại không trung bay cao lên, khi rơi xuống đất thì thối lui haibước, huyết khí không ngừng nhộn nhạo. Nhìn người không thể nhìn tướngmạo a, tiểu mỹ nhân ngư này như thế nào lại có bản lãnh như thế.

"Đinhđông" bây giờ thì cánh tay nhỏ bé của Lưu Li đang cầm một cây huyềncầm, nhất thời truyền đến một tiếng đàn thánh thót như nước chảy.

LongNhất chỉ bằng mắt thường có thể thấy được hồng quang từ đầu ngón tayLưu Li bạo xuất ra, nhanh chóng xoay tròn quanh thân thể Long Nhất, màLong Nhất chỉ cảm thấy ý thức hải bị thắt chặt, đột nhiên sinh ra mộtloại cảm giác phiêu hốt.

Long Nhất trong lòng kinh hãi, lập tức thunhiếp tâm thần, vận dụng nội lực che lại thính lực. Hắn lập tức ý thứcđược là Lưu Li thông qua tiếng đàn dùng tinh thần lực tấn công mình,nên trực tiếp đình trỉ thính lực.

"Đinh đông" lại một tiếng đàn nữa,Lưu Li không để cho Long Nhất chuyển động, liền xuất động đệ nhị huyềncầm. Một đạo quang mang màu vàng từ ngón tay nàng bạo xuất ra, kết hợpvới hồng quang lúc trước như du long trôi về bốn phía.

Long Nhất cảmthấy áp lực ngày càng tăng lên, một cỗ lực lượng khổng lồ đè nặng lên ýthức hải của hắn. Điều khiến cho Long Nhất căm tức nhất chính là lựccông kích này giống như cá trạch, mỗi khi hắn vận dụng tinh thần lựcphản công lại thì lại đột nhiên triệt tẩu. Cái loại cảm giác này khiếncho Long Nhất muốn thổ huyết.

Hắn thật sự động nộ. Long Nhất dùngtinh thần lực kháng cự lại áp lực, cự kiếm trong tay thoáng hiện. Hắnquát lên một tiếng lớn, nhất chiêu liệt diễm đấu khí mang theo lửa vàcuồng phong hướng Lưu Li bổ tới.

Chỉ nghe oanh một tiếng, hỏa kìnhbắn ra tứ phía, thất thải quang mang trên người Lưu Li bỗng lay động,nhưng lại lập tức khôi phục lại bình thường. Nhưng những thứ bên ngườiLưu Li đã bị nung chảy thành chất lòng.

Một chút ba động này đãkhiến Long Nhất thấy được hy vọng. Kết giới kỳ quái này cũng không phảilà không thể phá được. Chỉ cần công kích đạt tới một trình độ nhất địnhlà có thể phá được. Huống hồ cho dù không phá được kết giới này, chẳnglẽ không thể phá hủy nơi này?

Long Nhất hung dữ cười lên hai tiếng,cố nén sự chấn động tinh thần lực, choáng váng trong tâm. Nhất chiêu mađấu khí càng hung hiểm hơn. Trong chốc lát hàn băng đấu khí tràn ngập,cả đại sảnh biến thành đống đổ nát. Một chiêu địa ngục luân hồi trảmnày của Long Nhất phá nền đất, tạo thành một lỗ hổng lớn, làm hiện ramột con hải quái đang oằn oại.

Long Nhất cười lên hai tiếng tà dị,không thể gây thương tổn người, ta lại không thể gây thương tổn cho hảiquái? Trong khi hắn phát động công kích, Bích Phỉ đang ở phía xa độtnhiên kêu lên: "Công chúa, mau ngăn cản hắn, nếu pháị hủy nơi tuyệt vờinày, chúng ta cũng hết chốn."

Nghe xong, nàng liền cắn chặt răng,ngọc thủ xuất ra âm cầm thứ ba. Một đạo quang mang màu lam nhanh chóngbắn ra. Long Nhất nắm chắc kiếm, hay tay tức khắc trở nên vô cùng trầmtrọng. Tam sắc quang mang giao nhau, khiến cho toàn thân Long Nhất bắnvọt lên.

Long Nhất cảm giác được ý thức trở nên hôn mê, khí lực dầndần rời khỏi thân thể, tam sắc quang mang vừa chuyển động vòng quanhbắt đầu tiến vào cơ thể.

Long Nhất điên cuồng vận chuyển nội lựcngạo thiên quyết chống đỡ xâm nhập. Hắn biết nếu để cho quang mang nàyxâm nhập, hắn có thể xong đời.

Nguyên lai lúc này Long Nhất hoàntoàn có thể gọi tiểu lão hổ Tiểu tam, thần thú Hỏa kỳ lân cùng vớiCuồng lôi thú đến.Trong đan điền hắn, nội lực vì áp bức mà bắt đầu colại, trong lòng máy động, hắn biết ngạo thiên quyết đang đột phá tầngthứ tư. Bởi vậy hắn cố nén không gọi về ma thú kinh khủng từ thứ nguyênkhông gian.

Xương cốt Long Nhất kêu lách cách, hai tay hắn nắm chặtthanh kiếm từng chút một đứng lên, huyết khí bởi vì áp lực mà dâng lên,khuôn mặt Long Nhất đỏ bừng. Đột nhiên mũi hắn nóng lên, mạch máu bịcăng lên, tiên huyết theo lỗ mũi chảy xuống, chảy qua môi, rơi xuốngngực, tạo thành một đóa hoa mai diễm lệ.

Lưu Lí có chút không đànhlòng, nàng kinh ngạc trước sự dẻo dai của Long Nhất trước đại pháp thầnkỳ thất âm tỏa hồn. Trăm ngàn năm nay không có người luyện được bí phápnày, nàng dù là kỳ tài võ học cũng chỉ tu luyện tới thất âm trung tamâm nhận. Sau đó liền không có tiến triển thêm, nhưng như vậy thì nàngcũng là người thứ nhất tại nhân ngư tộc tu thành tam âm nhận.

Long Nhất chậm rãi ngẩng đầu lên, huyết vẫn vương trên mội nhưng nở một nụ cười tà dị, hai tay cầm kiếm nâng lên cao.

Khôngkhí cả không gian bị ép lại, Lưu Li bắt đầu cảm giác được không hay,hai tay nàng như con bướm nhảy lên, tiếng đàn đột nhiên bắt đầu giatốc, hồng, hoàng, lam, tam sắc quang mang theo tiếng đàn bắn nhanh ra.

LongNhất cảm giác được một trận mê muội, ý thức như bị ngàn vạn con kiếnđiên cuồng cắn xé, cái loại cảm giác này đối với linh hồn mà nói quảthực khiến cho hắn điên cuồng.

"A ... ..." Long Nhất rống lên như hổ,đan điền trấn động như vũ trụ bị nổ, toàn thân kinh mạch một trận đaunhức, lập tức hắn cảm thấy tứ chi mát lạnh, nội lực trông nháy mắtngưng tụ lại.

Long Nhất chỉ cảm thấy áp lực giảm đi, thân hình xoaychuyển từ bên này sang bên kia, một luồng nội lực khổng lồ chấn xuấttam sắc quang mang xâm nhập vào trong cơ thể ra ngoài.

""Ngạo thiênthập bát liên trảm" Long Nhất quát lên một tiếng lớn, quang mang trênthân kiếm lóe lên, hắn vận dụng nội lực của ngạo thiên quyết ngưng tụtất cả đấu khí thành một điểm, rồi nhanh như tia chớp nhằm thất thảikết giới bên ngoài Lưu Li.

Chỉ nghe một tiếng kêu, thất thải kết giới liền biến mất, mà thụ cầm trong tay Lưu Li cũng bị hủy diệt.

Thânthể Lưu Li lay động, khóe miệng nổi lên tơ máu. Việc vừa mới cường hànhthôi động tam âm giao khiến nguyên khí nàng tổn thương.

Long Nhất vác cự kiếm trên vai, lau đi vết máu trên môi. Ánh mắt hắn nhanh như điện nhìn về phía hai bóng người ở phía xa.

"Tiểutình nhân có muốn ta đem bọn ngươi đi. Long Nhất cười âm hiểm nói,trong lòng thầm nghĩ độc ác. Lão bà này thật đáng giận, thiếu chút nữalà mình đã chui vào bụng hải quái.

Đôi mắt đẹp của Bích Phỉ như phun hỏa khi nhìn Long Nhất đang kiêu ngạo vuốt cằm, thoạt nhìn thật thô lỗ.

LongNhất chỉ mũi kiếm về phía Bích Phỉ cười lạnh nói: "Ngươi nói ta phảilàm gì các ngươi bây giờ? Nướng lên rồi ăn hay luộc lên rồi ăn? Nhìnlàn da của ngươi mềm và đẹp, mùi vị chắc cũng không tệ lắm."

Bích Phỉ sắc mặt tái nhợt, nàng cắn chặt răng nói: "Muốn giết cứ giết, Bích Phỉ ta tuyệt đối không nhíu mày chút nào."

"Khôngnên như vậy, không nên muốn chết, Bích Phỉ a di. Ta phải giết ngươi,ngươi sẽ trở thành món ăn cho ta." Lưu Li run run nhìn Long Nhất, tưởngrắng Long Nhất muốn ăn nàng.

"Ăn ngươi? Long Nhất nhìn Lưu Li cườimột cách tà dị. Ngươi quả thực là nửa người nửa cá, chỉ là một phầnthân là ngư vĩ lúc này nhìn không phải đáng yêu sao ta có thể ăn?

Lưu Li cắn chặt môi dưới, ngư vĩ màu vàng không ngừng run sợ.

"Không nên ăn công chúa, ăn ta trước. Công chúa, nàng không thể chết được." Thị nữ Tiểu Thước ở phía sau Lưu Li dũng khí nói.

"Vộivàng cái gì mà vội vàng a, ba người các ngươi một người cũng không chạythoát, đều là thức ăn ngon cho Long Nhất ta thưởng thức." Long Nhấttrầm giọng quát, làm cho thị nữ Tiểu Thước cùng Lưu Li không dám lêntiếng. Chỉ có Bích Phỉ hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

"Cứ tiếp tụcnhìn đi, đầu tiên sẽ là ngươi." Long Nhất hạ cự kiếm dưới cằm Bích Phỉ,nàng thoạt nhìn như thiếu phụ hai bảy, hai tám tuổi, cả người toát rahương vị trưởng thành, phong mãn, da tay trơn mềm khiến cho Long Nhấtcó chút yêu thích không muốn buông tay.

"Van cầu ngươi buông tha cho Bích Phỉ a di, ta nguyện làm tất cả mọi thứ ngươi muốn." Lưu Li mở miệng cầu xin.

"Thật sự cái gì cũng đều nguyện ý?" Long Nhất con mắt sáng ngời, xoay người hỏi.

Lưu Li vội vàng gật đầu.

"Không nên, công chúa không nên đáp ứng hắn." Bích Phỉ nhất thời hoảng hốt.

"Không phải chuyện của ngươi, câm miệng lại cho ta, nếu không muốn ta giết ngươi." Long Nhất vỗ vào mặt Bích Phỉ, cười nói.

"Ta nói tai nguyện ý để cho ngươi làm cái gì cũng được, chỉ cần ngươi không thương tổn Bích Phỉ a di." Lưu Li cắn răng nói.

Long Nhất cười hắc hắc hai tiếng, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lưu Li, chỉ thấy tiểu mỹ nhân ngư này khuông mặt hồng hào.

"Như vậy đi, ta muốn ngươi là thị nữ của ta, vô luận sự tình gì đều nghe lời ta." Long Nhất cười nói.

"Ngươi vô sỉ, công chúa chúng ta sẽ không làm thị nữ cho ngươi." Bích Phỉ nghe vậy có chút cuồng loạn, thét to.

Long Nhất nhíu mày, dí một ngón tay xuống, Bích Phỉ nhất thời câm miệng.

"Không được thương tổn Bích Phỉ a di, ta nguyện ý ... ... nguyện ý là thị nữ của ngươi." Lưu Li bất đắc dĩ, bi thương nói.

"Như vậy mới đúng, bất quá mới chỉ là lời nói đầu môi, không tốt. Ngươi hiểu ý tứ của ta chứ." Long Nhất hắc hắc cười nói.

LưuLi trầm mặc sau nửa ngày, bỗng nhiên ngước đầu lên, ngọc thủ quang hoachợt hiện, nàng thì thào nói: "Hải thần vĩ đại, tử dân trung thành củangài hôm nay nguyện hiến thân thể và linh hồn của bản thân cho chủnhân, từ nay về sau phụng hầu hắn."

Lưu Li vừa nói, trên trán độtnhiên hiện một tia sáng. Nàng chậm rãi trườn trên mặt đất, ngẩng đầulên nói: "Thỉnh chủ nhân ban cho một giọt máu nhận chủ."

Long Nhấtkhông hề do dự, từ ngón tay hắn bắn ra một giọt máu rơi xuống trán LưuLi. Máu tươi vừa tiếp xúc với trán Lưu Li, lập tức xoay tròn một vòng,Long Nhất lập tức cảm nhận được cảm giác huyết mạch tương liên.

Tiasáng trên trán Lưu Li chậm rãi thu vào trong, cuối cùng khôi phụcnguyên dạng. Nàng mở đôi mắt màu lam nói: "Bây giờ Lưu Li đã là thị nữcủa chủ nhân, hy vọng chủ nhân buông tha Bích Phỉ a di cùng Tiểu Thước."

"Khôngthành vấn đề. Ngươi trước tiên đưa bàn tay tới cho ta xem." Long Nhấttháy sắc mặt Lưu Li vẫn tái nhợt như cũ do đó liền nói.

Lưu Li khôngcó nói gì, liền đưa hai tay nhỏ bé ra trước. Long Nhất nắm lấy bàn taynhỏ bé của nàng, một cỗ chân khí lập tức truyền qua làm ấm thân thểnàng. Lưu Li nhất thời hiểu được Long Nhất đang trị thương cho mình,huyết khí tán loạn trong kinh mạch chậm rãi ổn định.

Lưu Li kinhngạc nhìn Long Nhất, nàng vốn tưởng rằng nội thương trong cơ thể phảiđiều dưỡng một khoảng thời gian mới có thể lành, không nghĩ tới bị chủnhân Long Nhất nắm chặt tay, lập tức đỡ hơn phân nửa.

"Chủ ... ... chủnhân, Bích Phỉ a di cũng bị thương, có thể hay không xem cho nàng." LưuLi hiển nhiên có chút không quen với lối xưng hô chủ nhân này.

LongNhất liếc mắt thấy Bích Phỉ đang nghiến chặt răng, cười hắc hắc nói:"Mặc dù nàng vừa rồi muốn đưa ra vào chỗ chét, nhưng ta lòng dạ rộngrãi, giúp nàng trị thương cũng không phải là không thể. Bất quá ngươiphải hôn ta một cái." Long Nhất chỉ chỉ vào khuôn mặt tuấn tú của mình.

Bích Phỉ há mồm, vẻ mặt lo lắng phát hiện chính mình một câu cũng không có nói nên lời.

Long Nhất liếc mắt nhìn nàng, ngón tay bắn ra giải huyệt câm cho nàng, nàng liền lớn tiếng nói: "Không được, công chúa."

Khuônmặt Lưu Li ửng hồng, đôi môi hé ra hôn lên khuôn mặt Long Nhất, tronglòng rất là cảm kích Long Nhất. Điều kiện này của Long Nhất đối với bảnthân nàng là một thị nữ căn bản không xem như điều kiện, bởi vì chỉ cầnhắn muốn, hắn có thể ra lệnh cho nàng làm mọi chuyện.

Long Nhất cảmgiác đôi môi mềm mại chạm nhẹ trên mặt, cảm thấy mê đắm, trong chốc láttiến lên hai bước nắm lấy ngọc thủ Bích Phỉ, ai ngờ người đàn bà nàyhất tay Long Nhất ra nói: "Ai muốn ngươi trị liệu, cho dù chết cũngkhông cần ngươi giúp."

"Có cốt khí, tốt lắm. Lưu Li tới giúp ta bóp chân." Long Nhất ngồi xuống một chiếc ghế đá, duỗi hai chân ra rồi ra lệnh.

"Vâng chủ nhân." Lưu Li nghe lời ngồi xuống, ngọc thủ nhẹ nhàng sờ lên hai chân hắn.

"Từ sau này không gọi là chủ nhân nữa, gọi ta là thiếu gia." Long Nhất cười nói.

"Vâng, thiếu gia." Lưu Li nghe lời đáp.

"Tiểu Thước, ngươi tới bóp vai cho thiếu gia ta." Long Nhất vẫy tay ra hiệu cho thị nữ của Lưu Li.

TiểuThước vâng lời, nhu thuận đi tới sau lưng Long Nhất bóp vai cho hắn.Tại vì nàng cho rằng công chúa đã là thị nữ của hắn, vậy nàng càngkhông phải nói tới.

Long Nhất hưởng thụ hai vị tiểu mỹ nhân ngư mátxa cho, nhìn Bích Phỉ đang muốn bốc hỏa mà cười tà dị, bàn tay vuốt nhẹkhuôn mặt Lưu Li.

"Ngươi, loài người đáng chết. Không được khinh rẻcông chúa chúng ta." Bích Phỉ tức giận đến run cả người, càng không thểchịu được khi thấy Long Nhất chiếm tiện nghi của công chúa.

LongNhất nhíu mày, cười hắc hắc rồi nói: "Nếu ngươi yêu thương công chúacác ngươi như vậy, vậy ngươi tới bóp chân cho ta. Như vậy Lưu Li khôngcần phải làm nữa."

Bích Phỉ trừng mắt nhìn Long Nhất, nếu ánh mắt cóthể giết người, tin tưởng rằng Long Nhất đã chết N lần. Nàng di chuyểnchiếc eo thon nhỏ tiến đến gần, khuất nhục ngồi thấp xuống, bóp châncho Long Nhất.

"Lưu Li người đến đây đi." Long Nhất khoát tay nói.

Lưu Li đứng lên, mở mồm muốn nói gì đó nhưng cũng không nói ra miệng.

"Uy, ngươi không thể nhẹ tay được một chút ah. Ngươi nghĩ rằng ngươi đang nhào bột ah? Long Nhất hét lớn.

BíchPhỉ hừ lạnh một tiếng, có thể thấy nàng thật sự muốn bẻ gẫy chân LongNhất, nhưng hai tay nàng lại mêm mại, nhẹ nhàng hạ xuống.

Lúc nàyLong Nhất đang hưởng thụ, đột nhiên lại nghe hai tiếng ục ục. Hắn quayđầu lại nhìn thấy Tiểu Thước khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, nhẹ nói: "Xinlỗi, ta đói bụng cho nên ... ..."

Long Nhất vừa nghe Tiểu Thước nói vậy,cảm thấy bụng mình cũng trống trơn, liền cười nói: "Vừa lúc ta cũng đóibụng, Lưu Li nhanh chóng mang đồ ăn tới."

Lưu Li nhẹ giọng nói: "Thiếu gia, Lưu Li cho tới bây giờ chưa có làm lần nào."

"Chưa làm lần nào cũng phải đi làm, nhanh lên một chút." Long Nhất không nhịn được nói, khóe miệng lộ ra một nét tiếu ý.

Lưu Li nũng nịu đi tới phòng bếp, còn Long Nhất nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Bích Phỉ.

"Ngươi nếu muốn đi hỗ trợ thì hãy đi đi." Long Nhất lạnh lùng nói.

BíchPhỉ đưa ánh mắt phức tạp nhìn Long Nhất, đứng dậy đi theo. Nàng biết cảđời này có lẽ sẽ phải để mặc hắn sai bảo. Hắn thấy rất rõ ràng, chỉ cầnkhống chế được công chúa liền có thể khống chế được nàng và Tiểu thước.

Saukhi Lưu Li vào phòng ngủ, Long Nhất vừa nhìn hai bàn thức ăn nhất thờihứng thú giảm xuống, hắn nói: "bắt ta ăn những thứ này? Cũng không cómột ít cá nào."

Long Nhất vừa thốt ra những lời kia, ba mỹ nhân ngưnhất thời cứng đờ. Bích Phỉ nhịn không được mắng: "Ngươi nghĩ rằng tacũng tàn nhẫn như loài người các ngươi vậy. Chúng ta là nhân ngư tộc,như thế nào có thể ăn cá?"

"Nói về tàn nhẫn, người lúc đó chẳng phảilà cũng như thế sao. Đối với một người mới gặp mặt đã hạ sát thủ. Ngươithật tốt a." Long Nhất trào phúng nói.

"Ngươi ... ..." Bích Phỉ tức giậnhừ lạnh một tiếng, tiếp theo nói: "Nếu cho loài người các ngươi biết sựtồn tại của Hải tộc chúng ta. Hải tộc chúng ta sẽ không được an bình."

LongNhất ngẩn ra, nhún vai không có phản bác. Tham lam vốn là bản tính củaloài người. Nếu thật sự biết hải tộc tồn tại, biết bọn họ có nhiều tàiphú như vậy, có lẽ hải tộc thật sự từ nay về sau không thể bình an. Cólẽ bây giờ kỹ thuật chế tạo thuyền còn không phát đạt, nhưng nếu bịviệc này kích thích, nói không chừng hơn mười năm hoặc mấy trăm nămnữa, khắp nơi trên hải dương sẽ tràn ngập dấu chân người.

"Có lẽngươi nói đúng. Nếu ta ở vào vị trí các ngươi, cũng có thể hạ sát thủ.Nhưng tại thực lực ngươi không bằng ta, thế giới này thuộc về cườnggiả, tin tưởng rằng hải tộc các ngươi cũng đồng dạng như thế. Cho nênđừng có oán hận gì, hãy tự trách các ngươi không bằng ta." Long Nhấtcười hắc hắc.

Bích Phỉ kỳ lạ nhìn Long Nhất, nội tâm hiểu được Long Nhất nói rất có đạo lý.

"Tốtlắm, những món ăn này hay là các ngươi tự mình ăn đi." Long Nhất nhìnkim bích trang sức huy hoàng, lại nhìn hai bàn thức ăn này, không khỏilắc đầu cảm thán.

"Nếu hắn không ăn, vậy chúng ta ăn đi." Bích Phỉ không khách khí nói.

LongNhất cười trừ nhìn ba mỹ nhân ngư này ăn uống, bàn tay ôm lấy cái eothon nhỏ của Lưu Li, nhẹ nhàng mơn trớn vuốt ve, cảm giác thật là dễchịu.

Lưu Li thân thể mềm mại cứng đờ, run nhè nhẹ, mặc kệ bàn tay Long Nhất muốn làm gì thì làm.

"Đáng giận, ngươi lại khi dễ công chúa chúng ta." Bích Phỉ lúc này cũng phát hiện Long Nhất đang sử dụng lang trảo của mình.

"Nàngbây giờ là thị nữ của ta, ta vì cái gì mà không thể." Long Nhất hắc hắccười nói, lập tức lại nói: "Bất quá nếu ngươi nguyện ý thế chỗ nàng,đối với ta cũng không sao cả."

Bích Phỉ nhìn Long Nhất đang cười tàdị, lại nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Lưu Li, hừ một tiếng nói: "Ngươi buôngcông chúa chúng ta ra, ta sẽ thay thế nàng."

Long Nhất cũng khôngkhách khí, hắn buông Lưu Li ra, lang trảo hướng vào chiếc eo nhỏ nhắncủa Bích Phỉ. Cảm thụ được thân thể cứng ngắc, hắn không khỏi đắc ý mỉmcười. Ngươi muốn giết ta, không ngờ giờ lại thế này."

Long Nhất lặnglẽ vận lang trảo vuốt ve. Thân thể Bích Phỉ ngày càng cứng nhắc, thiếuchút nữa là đờ ra. Long Nhất vuốt ve tới dưới nhũ phong, đây quả làthánh địa. Lưu Li cùng Tiểu Thước đều ửng hồng mặt, cúi đầu nhìn nơikhác. Ngoài dự đoán của mọi người, Long Nhất lại dừng lại, rút bàn tayra, ôm vào trên eo thon của Bích Phỉ.

"Nói cho ta biết, ngư nhân tộc các ngươi có nam nhân hay không?" Long Nhất đột nhiên chợt hỏi.

"Ngư nhân tộc chúng ta không có nam nhân" Tỉểu Thước cười đáp.

"Ách ... ... không có nam nhân, vậy các ngươi như thế nào mà sinh sản"

Tiểu Thước cùng Lưu Li liếc mắt nhìn nhau, đỏ mặt lắc đầu không biết.

Long Nhất trợn tròn hai mắt, không biết? Đây là đáp án chó má gì.

"BíchPhỉ, ngươi nói cho ta biết. Ngươi đừng nói ngươi cũng không biết đấy.Ta đây rất hứng thú cùng ngươi nghiên cứu lại một chút." Long Nhất ômsát Bích Phỉ, bàn tay lại bắt đầu máy động."Tên ti bỉ." Bích Phỉ nghiêmmặt mắng.

"Đa tạ đã khích lệ. Ngươi nếu không nói, ngươi sẽ hiểu được cái gì mới chính thức là ti bỉ." Long Nhất cười hắc hắc uy hiếp.

BíchPhỉ cắn môi nói: "Ngư nhân tộc chúng ta tồn tại hai loại phương thứcsinh sản. Khi tới tuổi nhất định, ngư nhân tộc liền có thể lựa chọn tựkết thành phôi thai, chỉ là loại phương pháp này chính là sử dụng tinhkhí toàn bộ bản thân. Cho nên một khi thai nhi xuất sanh thì bản thânsẽ tử vong."

Lúc này Lưu Li đột nhiên kinh hô một tiếng, nàng liềnhỏi: "Bích Phỉ a di, vậy mẫu thân ta có phải là sử dụng phương phápnày, cho nên ta từ nhỏ đã không có mẹ?"

"Ta cũng là như thế mà sinh ra?" Tiểu Thước cũng khẩn trương hỏi.

BíchPhỉ thở dài một hơi, cũng không có nói về vấn đề của hai người, mà lạinói: "Còn một phương pháp khác, chính là cũng chủng tộc khác kết hôn.Nếu sinh ra là nữ hài thì khằng định là người của ngư tộc, khi đến tuổinhất định liền được đưa lại tộc nhân bồi dướng. Nếu là nam hài thì ởcùng chủng tộc đó."

Năm đó chúng ta bị trục xuất đến đây, rời xathành thị, căn bản là không có thể cùng với chủng tộc khác thông hôn.Cho nên cơ bản đều là phải tự thân sinh ra. Nhưng nhiều năm trôi qua,tộc nhân ngày càng ít, bây giờ chỉ còn ba người chúng ta."

Không cầnphải nói, mẫu thân của Lưu Li cùng Tiểu Thước khẳng định là sử dụngphương pháp tự kết thành phôi thai mà hương tiêu ngọc vẫn. Hai tiểu mỹnhân ngư vẻ mặt vô cùng đau khổ. Bích Phỉ vẻ mặt cũng buồn bã.

Long Nhất một mặt vỗ về an ủi Bích Phỉ. Đột nhiên cũng không khỏi nảy sinh tức giận. Tại sao các nàng lại đáng thương như vậy.

"Cácngươi đừng thương tâm, không còn phải có ta sao? Các ngươi cùng loàingười cso thể thông hôn mà." Long Nhất hắc hắc cười hỗn đản.

"Hải tộc đương nhiên chỉ có thể cùng hải tộc thông hôn, ngươi đừng nghĩ như vậy." Bích Phỉ không khỏi tức giận nói.

LongNhất kỳ quái nhìn từ trên xuống dưới đánh giá ba mỹ nhân ngư. Đột nhiênchỉnh sắc nói: "Các ngươi ngoại trừ phía dưới có một cái đuôi, cái kháclại không có, vậy như thế nào mà có thể hành sự a?"

Ba nữ nhân sửng sốt, không khỏi mắng: "sắc lang!"

Mỹnhân ngư cuối cùng thì hành sự như thế nào, Long Nhất cuối cùng cũngchưa biết. Hắn phải hỏi Lưu Li vấn đề này nhưng việc xuất hiện chủngtộc như thế này thì cũng không có gì không có khả năng xảy ra. Lúc nàyhắn không quá quan tâm về vấn đề này. Hắn tới hải mạo rất lâu, Nạp LanNhư Nguyệt sẽ không lo lắng phát điên chứ. Vì vậy hắn cũng không có hỏilại.

"Thời gian không còn sớm. Ta nghĩ ta phải trở về." Long Nhất nhìn ba nữ nhân nói.

Mỹnhân ngư trầm mặc, một lúc lâu sau Lưu Li mới nói: "Thiếu gia, ta đivới ngươi. Bích Phỉ a di cùng với Tiểu Thước lưu lại chỗ này đượckhông?"

Long Nhất lóng ngóng, hắn chưa muốn dẫn nàng trở về. Hắn sẽlập tức phải cùng với Vô Song tới Lôi thần cấm khu. Mang theo một mỹnhân ngư, nếu bị phát hiện có thể dẫn đến phiền toái.

"Các ngươi đềuở lại, thiếu gia ta phải đi có việc, có thể phải một thời gian sau mớicó thể trở về. Chờ ta sau khi trở lại sẽ tìm các ngươi." Long Nhất liềnnói.

"Nhưng ... ... ta là thị nữ của thiếu gia." Lưu Li nhẹ nhàng nói.

LongNhất cười hắc hắc nói: "Nếu là thị nữ của ta, vậy đương nhiên là do tađịnh đoạt." Long Nhất nhìn thấy Bích Phỉ cùng Tiểu Thước vẻ mặt nhưchút được gánh nặng, dáng vẻ như muốn hắn sớm rời đi.

Từ khi LongNhất nói như vậy, Lưu Li cũng không có kiên trì đòi theo. Kỳ thật nàngcũng không nghĩ tới việc đi tới thế giới loài người xa lạ.

Ba mỹnhân ngư mang Long Nhất tới một thang lầu. Sau khi nghỉ ngơi, Bích Phỉhay tay chém ra một đạo quang mang, phía trên mở ra một đạo khẩu, nướcbiển không thể lọt vào.

"Được rồi, còn có một vấn đề. Vì sao trong bụng hải quái lại có dưỡng khí?" Long Nhất nghi hoặc hỏi.

Bởivì hải quái có thể ở trong nước hấp thu mang một bộ phận dưỡng khí tới.Nhân ngư tộc chúng ta có thể sống trong nước, cũng có thể sống trên mặtđất. Bụng hải quái không có nước, đương nhiên chúng ta vẫn có thể hítthở. Đây là một loại đặc tính của hải tộc." Bích Phỉ đáp.

"Ah,nguyên lai là như thế, vậy ta đi đây." Long Nhất cười cười, đang muốnthoát ra đột nhiên quay đầu lại, nhìn vẻ mặt Bích Phỉ.

"Ngươi làm sao vậy?" Bích Phỉ không nhịn được nói.

"Không sao cả, chỉ là trước khi biệt li muốn cùng thân ái cùng cái miệng nhỏ nhắn một cái thôi" Long Nhất hắc hắc cười nói.

Lưu Li mặt đỏ lên, tiến tới. Thân là thị nữ, nàng không thể cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của Long Nhất.

"Sắc lang" Bích Phỉ mở miệng thốt, muốn ngăn cản nhưng rốt cục thốt ra hai chữ đó.

LongNhất nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Li, cúi người hôn lên bên ngoàiđôi môi xinh xắn của nàng một chút, sau đó tiêu sái khoát tay cười nói:"đi, chờ ta trở lại." Nói xong liền chui vào khe nứt lạnh như băng ởhải thủy.

"Hừ, rốt cục cũng đi. Công chúa, người làm sao vậy?" BíchPhỉ thở ra một hơi dài, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Li đang ngâyngốc, không khỏi quan tâm hỏi.

"A, không có ... ... không có gì, BíchPhỉ a di, phía dưới bị thiếu gia phá hư thành như vậy, chúng ta quaylại thu thập một chút đi." Lưu Li lấy lại tinh thần, tâm tưởng vẫn cònhân hoan, cảm giác lưu lại đôi môi như điện giật, tựa hồ còn chưa cótan đi. Nàng bối rối nói xong liền vội vã đi xuống lầu.

Bích Phỉ nhìn bóng lưng Lưu Li, nghi hoặc lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Công chúa làm sao vậy?"

LongNhất cũng không có chần chừ mà nhanh chóng quay về. Lần này tới hải đểxem như thu hoạch cũng lớn. Không chỉ c ó biết tại hải dương có chủngtộc trí tuệ như thế, hơn nữa lại còn tạo thành thế giới. Nhất là hắnthu được một mỹ nhân ngư xinh đẹp như thiên tiên làm thị nữ. Mặc dù thịnữ này trước mắt chỉ có thể nhìn mà nuốt nước miếng, không thể ăn vàobụng.

Chui ra khỏi hải diện, Long Nhất liền phát hiện mặt trời chậmrãi lặn xuống phía tây. Ánh chiều rải quang mang trên mặt biển một ánhsáng mờ.

"Còn tưởng rằng đã lâu không được nhìn thấy." Long Nhất lẩmbẩm nói. Hắn tới vùng biển này lúc trưa, bây giờ xem như mới chỉ vàigiờ. Nhưng không hiểu vì cái gì hắn nghĩ rằng dường như thời gian trôiqua đã rất lâu.

Long Nhất vận khởi nội lực, ngạo thiên quyết đột phátầng thứ tư, khi vận dụng càn khôn đại na di cùng với phiêu phù thuậtnọ liền nhanh hơn gấp đôi so với trước. Nếu toàn lực chạy thì bằng mắtthường không thể nhìn rõ ràng.

Không quá nửa canh giờ, Long Nhấtliền về tới hoàng cung Nạp Lan từ phía sau vách núi đen, hắn nhảy lênrồi nhẹ nhàng đáp xuống tẩm cung Nạp Lan Như Nguyệt.

"Tỷ muội cácnàng vẫn còn ở trong, nhưng còn chưa ăn cơm chiều. Đêm nay ta sẽ mờicác ngươi tới bãi biển ăn thịt nướng" Long Nhất vừa tiến tới liền thấytỷ muội Nạp Lan Như Nguyệt đang nhìn hắn, bất quá vẻ mặt tựa hồ khôngquá vui mừng.

Nạp Lan Như Nguyệt khí thế hung hăng đi tới. Vẻ mặtkhiến cho Long Nhất có chút kinh ngạc. Thánh nữ luôn nhẹ nhàng dịu dàngnhư thế nào lại biến thành bộ dạng như vậy. Không phải bị cái gì kíchthích chứ.

"Bại hoại, tên xú bại hoại không có lương tâm này." NạpLan Như Nguyệt đi tới trước mặt Long Nhất liền hung hăng đánh vào ngựcLong Nhất, một mặt mắng to.

Long Nhất ngạc nhiên, hình dáng này nhưthế nào cũng giống như là bị tình lang phụ bạc. Hắn như thế nào đã cóđược trái tim nàng.

Nạp Lan Như Nguyệt đang trách mắng Long Nhất, khóe miệng đột nhiên rơi xuống hai hàng nước mắt trong như pha lê.

Long Nhất ngẩn ra, đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt Nạp Lan Như Nguyệt, hắn nhìn ngón tay ướt đẫm liền hỏi: "Ngươi khóc?"

"Đúngvậy, ta khóc. Ngươi đắc ý. Tên xú bại hoại không có lương tâm này, tađánh chết ngươi." Nạp Lan Như Nguyệt cắn răng đánh tới, mặc dù lực đạocủa nàng thật sự không có tạo chút thương tổn nào đối với Long Nhất,chỉ như gãi ngứa cho hắn mà thôi.

Long Nhất bối rối, không rõ rốtcuộc tại sao lại thế này? Hắn ôm chặt lấy nàng khiến Nạp Lan Như Nguyệtgiật mình kinh hô, rồi bế nàng lên đi tới bên giường, đặt nàng xuống.

"Ngươi ... ... ngươi muốn làm gì?" Nạp Lan Như Nguyệt nước mắt ngừng rơi, khuôn mặt đỏ bừng lên.

Long Nhất nhìn Nạp Lan Như Nguyệt mà choáng. Tiểu nha đầu nọ ở chỗ này, vậy hắn còn có thể làm gì với nàng.

"Nhađầu, ngươi lại nói cho tỷ phu, tỷ tỷ ngươi rốt cuộc sao lại thế này?"Long Nhất ngồi xuống mép giường nhìn Nạp Lan Như Mộng đang ngồi ở trênghế nói.

Nạp Lan Như Mộng cũng tới ngồi trên chiếc giường lớn mềmmại, cười hì hì nói: "Còn có thể vì cái gì?" đương nhiên do lo lắng chongươi. Ngày hôm qua ngươi đi đâu mà buổi tối không có trở về, tỷ tỷ cảmột đêm không có ngủ."

"Như Mộng, người hồ đồ nói cái gì, ta khôngcó lo lắng cho hắn . Buổi tối ngày hôm qua ta đâu có không ngủ?" NạpLan Như Nguyệt trừng mắt nhìn muội muội, có chút tức giận nói.

"Vậytỷ tỷ vừa mới làm bộ dạng như vậy làm gì. Tên xú bại hoại, ta đánh chếtngươi này." Nạp Lan Như Mộng ngữ khí chế nhạo nhìn Nạp Lan Như Nguyệtnói.

"Nha đầu, ngươi có tin hay không ta đánh ngươi." Nạp Lan NhưNguyệt cùng Nạp Lan Như Mộng, hai tỷ muội đứng lên trên giường. Tronglúc nhất thời quần áo xộc xệch, lộ ra không ít xuân quang.

Long Nhấtbèn hân thưởng xuân quang. Trong đầu hắn vẫn có chút mê hồ. Buổi tốingày hôm qua hắn không có ngủ ở chỗ này? Rõ ràng hắn bên trái ôm đại mỹnhân, bên phải ôm tiểu mỹ nhân. Chẳng lẽ ... ... Long Nhất đột nhiên cảkinh. Hắn không phải đã ở dưới biển hơn một ngày.

"Hai người các ngươi thôi náo nhiệt, trước tiên hãy nói rõ ràng đã." Long Nhất ngăn đôi tỷ muội đang không ngưng gây lộn.

LongNhất không rõ, hắn muốn muốn biết có phải là bản thân đã ở tại biển lâunhư vậy. Vì vậy hắn nắm tay đánh lên mông của hai nàng một cái.

"A,tỷ phu thật chán nghét, Ngươi như thế nào có thể đánh vào chỗ đó củathục nữ?" Nạp Lan Như Mộng hay tay xoa xoa mông, mặt ửng hồng nói.

Nạp Lan Như Nguyệt cũng không nói gì, chỉ ngồi xuống nhìn Long Nhất.

"Hôm nay là ngày nào?" Long Nhất liền hỏi.

"Thương lan lịch ngày 15 tháng 7, tỷ phu, ngươi như thế nào ngay cả việc này cũng không biết." Nạp Lan Như Mộng bĩu môi nói.

15 tháng bảy? Long Nhất cười khổ, không nghĩ thời gian ở lại dưới biển lại lâu như vậy.

"NhưNguyệt, ta tối hôm qua không có trở về khiến nàng lo lắng như vậy.Không nghĩ tới nàng lại quan tâm tới ta như thế, lại còn rơi nước mắtvì ta, thật sự khiến ta cảm động. Không bằng đêm nay ta sẽ lấy thân báođáp." Long Nhất lấy lại tinh thần, hắc hắc cười với Nạp Lan Như Nguyệt.

"Ailo lắng cho ngươi. Ta khóc bởi vì ... ... bởi vì ta lo lắng tình hình chiếnsự. Ngày hôm qua thủ vệ báo cáo ngươi đi ra biển, ta sợ việc liên minhcủa Nạp Lan đế quốc cùng Cuồng Long đế quốc bị hỏng. Ngươi đừng tự mìnhđa tình." Nạp Lan Như Nguyệt quay đầu nói, bên tai hơi ửng hồng.

LongNhất nhìn Nạp Lan Như Nguyệt, thật sự là đối với chuyện này, kẻ ngucũng có thể nhìn thấy tình ý của nàng, mặc dù hết lần này tới lần khácnàng không thừa nhận.

"Tỷ phu, ta cũng lo lắng cho ngươi. Không bằng ngươi lấy thân báo đáp cho ta, tốt lắm." Nạp Lan Như Mộng đột nhiên nói.

Ách... ... Long Nhất ngẩn ra, hắn liếc nhìn đường cong của Nạp Lan Như Mộng,trong lòng không khỏi tà ác nghĩ thầm, tiểu la lị này thật có tư vị.

"Như Mộng, ngươi nói cái gì đó." Nạp Lan Như Nguyệt gõ đầu muội muội nói.

"Ai da, ta không có nói bậy, tỷ tỷ đừng có mà nhỏ nhen" Nạp Lan Như Mộng bĩu môi nói.

"Ta nhỏ nhen, nha đầu ngươi có biết biết lấy thân báo đáp là gì không?" Nạp Lan Như Nguyệt to giọng nói.

"Đươngnhiên biết, tỷ phu nếu lấy thân báo đáp, vậy sau khi ta bị người khi dễcó thể gọi tỷ phu hỗ trợ. Ta muốn đi đâu hắn sẽ dẫn ta đi, ta muốn ăncái gì hắn sẽ mua cho ta, còn có thể giúp ta bắt bướm, đuổi gián." NạpLan Như Mộng chỉ ngón tay nói.

Long Nhất khi nghe thấy, càng nghecàng không biết có tư vị gì. Nha đầu kia nghĩ hắn lấy thân báo đáp cónghãi là như vậy, thật sự là ngớ ngẩn và buồn cười.

"Thôi dừng lại,nha đầu ngươi tìm người khác đi. Tỷ phu bộn bề nhiều việc, không cónhiều thời gian đi cùng ngươi." Long Nhất lau mồ hôi lạnh, cười nói.

"TâyMôn Vũ, ta xem ngươi lấy thân báo đáp cho muội muội ta, như vậy cũngđược đấy. Nạp Lan Như Nguyệt khiêu khích nhìn Long Nhất.

"Thật là tốt, ta còn có thể mỗi ngày ôm tỷ phu ngủ nữa." Nạp Lan Như Mộng cười hì hì nói.

"Ah,bây giờ đã khuya, chúng ta còn phải ăn cơm tối. Tây Môn Vũ, không phảingươi vừa nói chúng ta sắp sửa đi ăn thịt nướng?" Nạp Lan Như Nguyệtnghe được muội muội vừa nói như vậy vội vàng lảng sang chuyện khác.

Lúcnày mặt trời đã hoàn toàn chìm khuất sau đường chân trời, chỉ còn lạimột dải ánh nằng chiều. Ánh trăng từ trên tầng mây đã ló ra được mộtnửa.

Long Nhất mang theo hai tỷ muội từ hoàng cung đi ra ngoài, đitới một chỗ xa trên bãi biển, điểm khởi hỏa quang, từ trên không trungrơi xuống hai con chim, từ dưới biển bay lên hai con cá, nguyên liệunhư vậy đã đủ. Long Nhất thuần thục tẩm gia vị, gác chúng lên đống lửavà bắt đầu nướng.

Một luồng gió từ biển chầm chậm thổi tới, mangtheo vị mặn của muối và mùi ẩm thấp. Long Nhất vừa quay thịt nướng, vừasuy nghĩ xem nên nói như thế nào với Nạp Lan Như Nguyệt về việc mìnhphải đến Lôi Thần cấm khu. Tính ra ngày mai chính là ước định của mìnhvà Vô Song.

"Tây Môn vũ, ngươi suy nghĩ cái gì?" Nạp Lan Như Nguyệt thấy Long Nhất nghĩ đâu đâu liền hỏi.

"Đang nghĩ tới ngươi." Long Nhất ngẩng đầu lên cười nói.

"Hừ,ai thèm tin ngươi, giữ những lời đấy cho những nữ nhân của ngươi đi.Được rồi, ngươi còn chưa nói tối hôm qua ngươi đã đi đâu, làm gì?" NạpLan Như Nguyệt mặc dù nói như thế, nhưng khóe miệng cũng lộ ra chúttiếu ý.

"Tối hôm qua? Ta đi gặp mỹ nhân ngư/" Long Nhất cười hắc hắc nói.

"Khôngnói linh tinh, ngươi không nói ta cũng biết ngươi đi thâu hương cướpngọc, hừ." Nạp Lan Như Nguyệt tưởng rằng Long Nhất đang nói dối, khôngkhỏi tức giận kêu lên.

Long Nhất biết rằng nàng không có tin mình.

"Tỷ phu, có thật có mỹ nhân ngư?" Nạp Lan Như Mộng cũng tiến tới hỏi.

"Đương nhiên, có lúc nào tỷ phu nói dối ngươi chưa." Long Nhất mỉm cười nói.

"Vậy mỹ nhân ngư trông như thế nào?" Nạp Lan Như Mộng tò mò hỏi.

"Mỹnhân ngư, các nàng chính là tinh linh của Hải dương tộc, bộ dạng so vớihải yêu trong truyền thuyết không có khác biệt lắm. Nhưng trông quyếnrũ hơn nhiều, xinh đẹp như mộng." Long Nhất cười hắc hắc nói.

"Thật vậy chăng? Vậy có phải các nàng có tóc và mắt màu lam?" Nạp Lan Như Mộng suy nghĩ rồi hỏi.

LongNhất vội hỏi: "Ngươi như thế nào biết được?" Dưới đáy biển nọ có ba mỹnhân ngư, ngoại trừ Lưu Li tóc màu vàng, Bích Phỉ cùng Tiểu Thước đềucó tóc và mắt màu lam, tựa như Phong Linh bình thường.

"Là ta nằm mơ, hơn nữa không chỉ mơ một lần. Từ khi còn nhỏ ta đã mơ thấy thế." Nạp Lan Như Mộng nói.

"Chỉ là nằm mơ thồi, muội đừng tưởng là sự thật a." Nạp Lan Như Nguyệt cũng không tin.

Long Nhất không để ý lời Nạp Lan Như Nguyệt, bởi vì hắn biết sự kiện này, cuối cùng hỏi: "Ngươi có còn nhớ đã mơ thấy cái gì?"

NạpLan Như Mộng đôi mắt đẹp có chút mê ly, nàng lẩm bẩm nói: "Hình nhưcũng là tại bờ biển, một a di rất đẹp ôn nhu nhìn ta, nàng nhẹ nhàngvuốt đầu ta, sau đó... ... sau đó ta không có nhớ nữa."

Nạp Lan NhưNguyệt ánh mắt lóe lửa, nàng chợt nhớ tới trên người muội muội có kếtgiới kỳ quái màu lam, chẳng lẽ thật sự có mỹ nhân ngư.

"Tỷ phu, ngươi thật sự gặp qua mỹ nhân ngư?" Nạp Lan Như Mộng nhìn Long Nhất hỏi.

Long Nhất cười gật đầu.

"Vậy tỷ phu có thể dẫn ta đi xem các nàng không." Nạp Lan Như Mộng hai mắt sáng lên nói.

"Đươngnhiên có thể, mỹ nhân ngư ở trong bụng một loại hải quái. Các nàng tạibên trong đó kiến thiết cung điện hoa lệ, còn có thụ cầm đạn tấu." LongNhất cười nói.

"Nói lung tung lừa gạt tiểu cô nương." Nạp Lan Như Nguyệt hiển nhiên không tin.

"Ta tin tưởng tỷ phu không nói dối. Tỷ phu, ngươi chừng nào đưa ta đi coi?" Nạp Lan Như Mộng rất tin tưởng.

Long Nhất do dự một chút nói: "Đợi sau khi tỷ phu trở về sẽ đưa muội đi coi. Muội muốn sống ở đó cũng không thành vấn đề."

"Tỷ phu, ngươi phải đi sao?" Nạp Lan Như Mộng nghe ra trong giọng Long Nhất có sự ly biệt.

"Mmm, ta phải rời đi một khoảng thời gian dài." Long Nhất cúi đầu nói.

"Ngươi trở về?" Nạp Lan Như Nguyệt trầm mặc một chút, ngước lên nhìn Long Nhất rồi hỏi.

Lúcnày món nướng đã tỏa ra mùi thơm, màu sắc cũng biến thành màu vàngruộm. Long Nhất rắc thêm gia vị rồi nói: "chín rồi, chúng ta ăn đi."

LongNhất đưa một xâu cho hai nàng, chính mình cũng cầm lấy một xâu đứnglên, cắn một miếng. Lúc này hắn mới phát hiện hai tỷ muội đều nhìn hắn,chưa ăn miếng thịt nào.

"Ăn đi, nhìn ta làm gì, chẳng lẽ muốn ta. Vậy chúng ta đổi đi." Long Nhất cười nói.

"Nóinhảm, ngươi rốt cuộc đi đâu? Không nói rõ ràng ta không ăn." Nạp LanNhư Nguyệt nhìn chằm chằm vào Long Nhất, môi cong lên giận dữ.

Uyhiếp thật đáng sợ a, Long Nhất bất đắc dĩ cười cười. Sau khi cắn mộtmiếng thịt nướng liền nói: "Ngày mai ta cùng một người bằng hữu đi xemKì Diệp công quốc. Ngươi biết dong binh công hội đã phát ra nhiệm vụđến Lôi Thần cấm khu kia, chúng ta cũng muốn đi xem một chút."

"Ngươivội đi Lôi Thần cấm khu, ngươi không muốn giữ lại tính mạng sao? Khôngcho phép ngươi đi." Nạp Lan Như Nguyệt nhất thời thay đổi sắc mặt, giữchặt tay Long Nhất nói.

Long Nhất nhìn biểu tình lo lắng của Nạp LanNhư Nguyệt, an ủi, vỗ vào bàn tay nhỏ bé của nàng rồi nói: "Không đikhông được, mạng ta lớn lắm. Với lại chúng ta chỉ đi xem một chút,ngươi cũng nên biết thực lực của ta, khẳng định là không có vấn đề gì."

"Thựclực ngươi mặc dù cao, nhưng sự kinh khủng của Lôi Thần cấm khu ngươicòn chưa nghe? Địch nhân bên trong là oan hồn. Thêm ngươi cũng chỉ thêmmột cái mạng? Nạp Lan Như Nguyệt có chút kích động nói.

"Lo lắng?" Long Nhất ôn nhu cười cười, vươn bàn tay vuốt ve khuôn mặt Nạp Lan Như Nguyệt.

NạpLan Như Nguyệt cũng không có phản bác, để cho Long Nhất vỗ về nàng,nhưng ánh mắt quật cường nhìn hắn, đánh chết cũng không đồng ý cho hắnđi.

"Tỷ phu, ta bên ngoài cũng nghe nói qua Lôi Thần cấm khu, không bằng ngươi đưa ta cùng đi." Nạp Lan Như Mộng cắt ngang nói.

"Như Mộng, đừng có đòi lung tung." Nạp Lan Như Nguyệt trừng mắt liếc muội muội, còn tiểu nha đầu lại thè lưỡi làm mặt quỷ.

LongNhất nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Nạp Lan Như Nguyệt, chải mái tóc mềmcủa nàng sang hai bên, nhẹ giọng nói: "Ta biết ngươi lo lắng, nhưng takhông thể không đi."

"Có quỷ lo lắng cho ngươi, dùa sao ta cũngkhông cho phép ngươi đi." Nạp Lan Như Nguyệt khuôn mặt ừng hồng, nhìnLong Nhất cười, đột nhiên nghĩ tới gì đó, nàng hồ nghi nhìn Long Nhấthỏi: "Chẳng lẽ vị bằng hữu nọ của ngươi là nữ nhân?"

Long Nhất ngẩnngười, cũng thấy không thích hợp giấu diếm, liền nói thật: "Đúng là nữnhân, là nữ nhân của ta, mặc dù bây giờ nàng không có thừa nhận."

NạpLan Như Nguyệt lập tức đứng lên, một tay kéo muội muội ra xa Long Nhất,trừng mắt nhìn Long Nhất nói: "Ngươi đi đi, cùng với người phụ nữ củangươi đi đi, tốt nhất hãy chết tại Lôi Thần cấm khu." Nạp Lan NhưNguyệt nói xong liền dẫn theo Nạp Lan Như Mộng chạy đi, không quay đầulại.

Long Nhất thở dài một hơi. Hắn thấy rõ ràng Nạp Lan Như Nguyệt hai mắt đỏ hồng, dường như rất thương tâm.

"Miekiếp, kẻ nào ẩn nấp ở chỗ đó, lão tử đến đây." Long Nhất nhận thấy đượccách đó không xa có người ẩn nấp, hắn tâm tình đang không tốt, thấy vậyliền quát lớn.

Thanh âm chưa dứt, một thân ảnh từ cách đó không xa bay tới, bóng người dừng lại trước mặt Long Nhất.

"ThiênVõng 3081 tham kiến thiếu chủ." Bóng người này ngoại hình là một trungniên nhân. Hắn quỳ xuống hành lễ với Long Nhất, hai tay làm ra một thủthế của Thiên Võng.

"Có chuyện gì?" Long Nhất lạnh lùng hỏi.

"Cóhai mật hàm cho thiếu chủ, mời thiếu chủ xem qua. 3081 xin cáo lui."Trung niên nhân đưa hai mật hàm có phong ấn ma pháp cho Long Nhất xongliền lắc mình biến mất. Long Nhất vừa mở mật hàm thứ nhất trong ống trera xem thì thấy mùi hương của lão bản nương tỏa ra, mặt trước nói vớiLong Nhất là Hàm Yên sử dụng một loại ma pháp kỳ quái làm chữ viết, chonên nội dung trong đó chưa được biết.

"Chẳng lẽ là dư nghiệt trước đây." Long Nhất nhíu mày thầm nghĩ.

Khôngsuy nghĩ nhiều, Long Nhất liền mở ống trúc thứ hai. Vừa nhìn vào bêntrong, Long Nhất đã thấy vui vẻ. Bức mật hàm thứcc hai này viết rằng đãtạo được quan hệ với bỉ mông hoàng tộc, tình báo thiên võng đã vẽ đượcquy mô, kích thước núi non.

"Tiểu tử này thật có năng lực." Long Nhất mừng rõ cười nói, ánh mắt có chút thỏa mãn.

Tỷmuội Nạp Lan Như Nguyệt tức giận bỏ về, Long Nhất ngây ngốc ngồi đócũng không có nghĩa gì, liền xoay người nhằm hướng hoàng cùng Nạp Lanđi tới. Trong lòng nghĩ thầm nàng rồi sẽ ổn thôi.

Chỉ là khi trở lạitẩm cung của Nạp Lan Như Nguyệt liền phát hiện không có một bóng người.Hai nha đầu nọ cũng không biết chạy đi đâu. Long Nhất bèn đi tìm xungquanh hoàng cung Nạp Lan đế quốc nhưng tại một nơi hẻo lánh lại pháthiện một người đang luyện phục ma côn pháp là Man Ngưu. Trên người hắnkim quang nhàn nhạt, lục ngọc tài quyết xuất ra vô số quang mang chóimắt, chỗ nào cơn lốc thổi qua đều không để lại một một ngọn cỏ, khí thếcuồng hãn ép người đánh tới.

Long Nhất gật gật đầu hài lòng. Cảnhgiới kim chung tráo cùng phục ma côn của Man Ngưu đã tăng lên khiến chohắn cảm thấy cao hứng, đồng thời cũng có chút áy náy. Những ngày nàyMan Ngưu yên lặng theo hắn, vậy mà chính hắn thiếu chút nữa lại quênmất.

Hơi thở Long Nhất thoáng xuất hiện. Man Ngưu đang say mê luyện công lập tức tỉnh lại, đôi ngưu nhãn bắn quang mang nhìn tới.

"Lão đại." Man Ngưu kinh hãi thu hồi vũ khí chạy tới. Hai ngày nay ở tại hoàng cung khiến hắn cảm thấy ngột ngạt muốn ra ngoài.

"Man Ngưu, đêm nay thu thập một chút, ngày mai theo ta đi." Long Nhất cười, vỗ vỗ vào lồng ngực Man Ngưu.

"Tốt,ta cũng sớm muốn đi. Địa phương quỷ quái này thật nhàm chán. Những thịvệ trẻ không dám đánh nhau, vừa mới thấy lão Ngưu ta đã bỏ chạy ra xa.Được rồi lão đại, chúng ta ngày mai đi đâu a?" Man Ngưu than phiền nói.

"Đi làm nhiệm vụ cấp SS, Lôi thần cấm khu. Không sợ sao." Long Nhất cười hắc hắc nói.

"LãoNgưu này ngoại trừ lão đại còn không chưa có sợ cái gì. Lôi thần cấmkhu a, ta đang muốn cùng lão đại tới đó." Hai mắt Man Ngưu sáng ngời,nhất thời hứng phấn vạn phần. Trong lúc nhất thời, phảng phất nhớ lạivài năm trước đây, khi cùng Long Nhất đi mạo hiểm.

Long Nhất nở nụ cười, hài hước nói: "Ngươi chẳng lẽ không sợ nương tử của ngươi sao?"

ManNgưu theo thói quen, gãi gãi ngưu giác trên đầu, cười ngây ngô rồi nói:"nương tử, làm sao ta phải sợ nàng." Hai mắt Man Ngưu xuất hiện sự ấmáp, ngọt ngào.

"Ngươi cũng đã rời Hoành đoạn sơn mạch một khoảngthời gian. Sau khi qua Lôi Thần cấm khu, nếu đại cục cũng ổn định, tasẽ cùng ngươi quay lại đó. Cũng lâu không có thấy Lộ Thiến Á." LongNhất cười nói. Nhớ tới Lộ Thiến Á tiểu tinh linh cùng với tinh linh nữvương thành thục hấp dẫn. Hoành đoạn sơn mạch cũng không có quá xa Mễ Ácông quốc, cũng có thể để hắn thăm Long Linh Nhi cùng Tây Môn Vô Hận.

ManNgưu cao hứng gật đầu. Hắn vừa mới kết hôn không bao lâu đã phải rờinhà đi nên cũng nhớ. Chỉ có điều Long Nhất trong lòng hắn vĩnh viễnđứng thứ nhất.

"Giờ vẫn còn sớm, ta sẽ bồi tiếp lão đại uống vàichén. Chúng ta cũng lâu rồi không có uống với nhau một trận thốngkhoái." Long Nhất cười, từ không gian giới chỉ lấy ra hai vò rượu ngon,mỗi người một vò đứng trên nóc hoàng cung Nạp Lan đế quốc đối ẩm. Hắnthích loại cảm giác đứng ở trên cao này.

Đêm nay trời không tối lắm,trên bầu trời có nhiều vì sao, gió đêm đang thổi cùng với âm thanh củasóng biển thật sự êm đềm. Chỉ có điều sau màn đêm đẹp đẽ này có khôngít sự sợ hãi không nhìn thấy được.

"Nếu có Lệ Thanh ở đây thì thậttốt, không có hắn ở bên người, hình như cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó."Man Ngưu đang uống rượu đột nhiên nói. Cuộc sống tại Đằng Long thành,hắn và Lệ Thanh hai người cả ngày ở cùng một chỗ, tình cảm rất tốt.

Mụcquang Long Nhất lóe lên, cười nói: "Đúng vậy, bất quá không bao lâu nữasẽ được gặp mặt, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng hắn uống ba ngày ba đêm."

"Bangày ba đêm, không được, phải bảy ngày bảy đêm." Man Ngưu cười to nói.Hào khí dâng cao vạn trượng, nâng vò rượu uống không rơi một giọt.

"LệThanh ngàn vạn lần đừng làm cho ta thất vọng mới được." Long Nhất lẩmbẩm nói trong lòng, có chút thất thần nhìn về phương xa. Nhắc đến LệThanh khiến hắn liền không tự chủ được nhớ tới Ti Bích. Không biết nàngbây giờ ra sao. Đều do lão thái bà kia. Thế nhưng cơ thể nàng là thânthể thuần âm, thật sự là tai hại.

Long Nhất cùng Man Ngưu hứng khởiuống rượu, trực tiếp tiến vào hầm rượu của hoàng cung lấy ra hơn mườivò rượu rồi gọi những thị vệ ẩn thân bốn phía hoàng cung gia nhập hàngngũ. Lúc này trên nóc cung điện có hơn mười người đang túy lúy nằm ngảnghiêng, mỗi người ôm một vò rượu, cùng hồ ngôn loạn ngữ nói những câuvô nghĩa.

Cuối cùng Man Ngưu cũng ngã xuống, nhưng Long Nhất vẫn ômvò rượu cuối cùng, đột nhiên nghĩ tới Liễu Nhân Nhân, ngày mai phải đi,vẫn còn chưa có từ biệt nàng.

Chỉ là bây giờ đã muộn thế này, chắcnàng đã ngủ. Nghĩ tới chuyện này, Long Nhất quyết định đi một lần,không nói với nàng sự thật sẽ cảm thấy hối tiếc.

Trước đây tại yếnhội Liễu Nhân Nhân đã nói địa chỉ cho Long Nhất. Long Nhất không tốnnhiều khí lực liền tìm được nơi nàng ở. Nơi đó cũng không xa hoàng cungNạp Lan đế quốc, đó là một tòa trang viên thật lớn.

Long Nhất vừadấu đi hơi thở, liền nhanh như quỷ mị lướt qua thủ vệ sâm nghiêm củatrang viên, không một tiếng động đi tới hậu viện nơi nữ quyến ở.

Hậuviện này chia thành các tiểu viện, tạo thành một thể hoàn chỉnh. Lúcnày Long Nhất có chút khó khăn. Nhân Nhân rốt cuộc ở tại tiểu viện nào?Hắn không thể đi tìm từng tiểu viện.

Trong lúc đó, Long Nhất đột nhiên phát hiện có một thị nữ bưng một cái khay thức ăn từ một tiểu viện đi tới.

"Ah, Tiểu Hồng, khuya như vậy còn mang gì cho tiểu thư ah, tiểu thư vẫn chưa có ngủ sao?" Một thủ viện hộ vệ cười hỏi.

"Đúngvậy, tiểu thư hôm nay vẫn còn chưa ngủ, hy vọng nàng ăn xong có thểnghỉ ngơi." Thị nữ Tiểu Hồng lo lắng nói, rồi chuyển hướng đi tới mộttiểu viện.

Long Nhất đoán rằng tiểu thư mà thị nữ này nhắc tới chínhlà Liễu Nhân Nhân. Không nghĩ rằng nàng mất ngủ, không phải là do nhớtới sự tình đó chứ. Thật sự là một đoạn nghiệt duyên a.

Long Nhất đi theo thị nữ này vào sân, thấy nàng vào một sương phòng sáng đèn, trong chốc lát hay tai không lui ra.

"Khiếncho nàng một chút kinh hãi." Long Nhất cười trong lòng, ngón tay bắn rama pháp, ma đăng trong phòng liền tắt ngấm. Nhất thời trong phòng mộtmảng tối om, thừa dịp này Long Nhất liền chui vào phòng không một tiếngđộng.

Đôi mắt Long Nhất có khả năng nhìn xuyên bóng đêm, sau khinhìn một vòng trong gian phòng, đột nhiên ngẩn ngơ, nhất thời mồm miệngkhô khốc.

"Ma đăng này như thế nào lại tắt chứ?" Nhân Nhân lẩm bẩmnói, sau đó lập tức niệm chú ngữ trong miệng, một sơ cấp quang hệ chiếuminh thuật liền được phát ra.

Tiếng nước rơi vang lên, Nhân Nhân từtrong thùng tắm bước ra, thân thể mềm mại lộ ra dưới ánh sáng, đôi vúkiêu ngạo trước ngực, phía dưới là một khu rừng rậm rạm mềm mại, đùingọc thon dài mượt mà.

Long Nhất thầm hô cứu mạng, thân hình đứngbất động tại góc phòng như một bóng ma, cả một cử động cũng không dám.Hắn vốn định dọa Nhân Nhân, nào ngờ lại gặp nàng đang tắm rửa. Nếu đểcho Nhân Nhân biết, hai người khẳng định thập phần xấu hổ.

Lúc nàyNhân Nhân một tay cầm quang cầu, một tay cầm khăn bắt đầu lau mình.Thân thể mềm mại, nàng lau người rất cẩn thận, khắp ngõ ngách đều khôngbỏ sót, kể cả chỗ riêng tư của nữ nhân.

Long Nhất muốn nhắm hai mắt lại, không dám nhìn nhưng hết lần này tới lần khác không điều khiển được con, không nhắm lại được.

Đột nhiên thân thể mềm mại của Nhân Nhân chấn động, dường như có cảm giác. Long Nhất kinh hãi, càng ẩn dấu hơi thở kín hơn.

"Long Nhất, ngươi ra đi, ta biết là ngươi." Nhân Nhân dùng khăn bao quanh người, nhẹ giọng nói.

Long Nhất cười khổ trong lòng, không nghĩ Nhân Nhân làm thế nào lại phát hiện hắn. Nhưng biết đã bị phát hiện, liền đi xuống.

LongNhất như một bóng ma hiện ra, có chút xấu hổ đi tới trước mặt NhânNhân, nhìn nàng vẫn đang lộ ra bờ vai và những ngón chân nhỏ nhắn, ngaycả con mắt cũng không biết nên đặt vào đâu.

"Ta không phải cố ý, ta không nghĩ tới ... ..."

"Ngươi không cần phải giải thích, ta hiểu được." Nhân Nhân cắt lời Long Nhất.

Trong lúc nhất thời, hai người đều không biết nói cái gì, không khí có chút gượng gạo, khiến cho Long Nhất thập phần bất an.

"Ngươi đã thấy hết?" Thật lâu sau Nhân Nhân mới hỏi, từ ngữ khí không đoán được tâm tình.

"Mmm" Long Nhất gật đầu thừa nhận.

"Vóc người ta có được không?" Nhân Nhân khuôn mặt hơi hồng hồng hỏi hắn.

Long Nhất có chút trịnh trọng, gật gật đầu.

"Vậy so với Phong Linh thì thế nào? Nàng có đẹp hơn ta." Nhân Nhân ngước đầu nhìn Long Nhất hỏi.

"Vócngười của ngươi thật sự đẹp hơn." Long Nhất trả lời, trong lòng thannhẹ. Nhân Nhân vẫn không quên được quá khứ, vẫn đắm chìm với bóng matrong lòng. Nghĩ đến lời thị nữ, nàng mất ngủ cũng bởi vì nguyên nhânnày.

Nhân Nhân nở nụ cười, tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: "Long Nhất, ngươi có thể hôn ta?"

"Đừng như vậy Nhân Nhân" Long Nhất khẽ thở dài.

"Takhông có ý gì, chỉ là ta muốn biết khi Phong Linh hôn ngươi, tư vị nónhư thế nào? Ta nhớ vẻ mặt nàng đầy hạnh phúc, say mê." Nhân Nhân thìthào nói, vòng tay ôm chặt lấy cổ Long Nhất, đôi môi hôn lướt qua.

Long Nhất không né tránh, đón nhận hương vị ngọt ngào của đôi môi.

Hai người đều chấn động, không có động tác gì, chỉ là hai đôi môi gắn chặt với nhau, thời gian nhưu ngừng lại.

Mànđêm yên tĩnh nhanh chóng trôi qua, khi ánh bình mình bắt đầu ló rạng,xuyên qua tầng mây thì Long Nhất đã về tới hoàng cung Nạp Lan đế quốc.

Nụhôn kia khiến cho Long Nhất đến bây giờ vẫn còn chút mông lung, thật sựlà khó giải quyết. Hắn biết nụ hôn kia của Nhân Nhân cũng không phảixuất phát từ tư tình nam nữ, có thể bởi vì bóng ma Phong Linh vẫn cònám ảnh trong nàng.

Nghĩ đến cũng có chút buồn cười, hai người bấtđộng hôn nhau hồi lâu, rồi Nhân Nhân thiếp đi trong lòng hắn. Long Nhấtkhông có dám đánh thức nàng, giúp nàng đắp chăn rồi để lại một phongthư sau khi rời đi.

"Man Ngưu, dậy đi>" Long Nhất lay Man Ngưuđang nằm mơ màng, một đạo băng hàn chi khí lập tức chui vào trong áogiáp của Man Ngưu, nhất thời khiến hắn nhảy dựng lên.

"Ta đi có chútviệc, ngươi trước tiên hãy thu dọn một chút." Long Nhất nói với ManNgưu xong liền phi thân tới tẩm cung của Nạp Lan Như Nguyệt.

"Kỳquái, còn chưa có trở về, không nghĩ đến ta sao?" Long Nhất nhíu mày,trong lòng có chút không thoải mái, nhưng cũng không để tâm lắm.

Vàophòng tắm thay đổi quần áo, Long Nhất để lại lời nhắn trên giường NạpLan Như Nguyệt rồi đi ra. Đối với Nạp Lan Vô Cực, Long Nhất cũng khôngmuốn chào hỏi lão, hắn muốn rời đi luôn, dù sao cũng có thể lão gia hỏađã biết tin rồi.

Khi Long Nhất cùng Man Ngưu vừa rời khỏi hoàng cung Nạp Lan thì Nạp Lan Vô Cực mang theo một nhóm hộ vệ xuất hiện.

"Hiềntế, sao lại rời đi nhanh thế? Tối hôm qua uống say sưa như vậy mà cũngkhông gọi ta một tiếng, chê ta không đủ tư cách sao?" Nạp Lan Vô Cựcmỉm cười nói, không nhìn ra chút giận dữ nào.

"Nhạc phụ đại nhânthân là quốc vương, công việc bận rộn, nếu như quấy rầy nhạc phụ đạinhân thì thật không tốt." Long Nhất cũng cười nói với Nạp Lan Vô Cực,chủ ý của hai người đến cuối cùng là gì cũng chỉ có bọn họ mới biết.

"Saolại như thế này? Sự tình của hiền tế ta cũng nghe nói đến. Nghe nóihiền tế muốn đi Lôi Thần cấm khu?" Nạp Lan Vô Cực nhíu mày hỏi.

"Nhạc phụ đại nhân tin tức quả nhiên linh thông, tiểu tế đúng là muốn đi." Long Nhất mục quang lóe lên, cười nói.

"Hiềntế là người cẩn trọng, nếu đã quyết định như vậy, khẳng định là đã cócân nhắc kỹ càng, ta cũng không tiện ngăn trở. Chỉ là Lôi Thần cấm khucực kỳ nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận. Còn nữa, sự an nguy của NạpLan Như Nguyệt cũng giao cho ngươi, hy vọng ngươi chiếu cho thật tốtcho nó." Nạp Lan Vô Cực khẽ thở dài.

... ... Như Nguyệt, Long Nhất mở to hai mắt, nhất thời không rõ ràng.

Lúcnày Long Nhất liếc thấy một bóng trắng chợt lóe lên, Nạp Lan Như Nguyệtliền xuất hiện trước mặt Long Nhất. Nàng mặc trang phục tế tự màutrắng, vẻ mặt nhu hòa, giống như lần đầu tiên Long Nhất nhìn thấy nàng.

"Nàng đang đùa cái gì thế, nàng muốn đi cùng ta?" Long Nhất cả kinh nói.

"Ai,là nó cứ đòi đi, nó cầu xin ta, còn nói có thể có một ít bảo bối. Tacũng không đồng ý nhưng không nói lại nó." Nạp Lan Vô Cực vẻ mặt bấtđắc dĩ, đau lòng, tựa hồ Nạp Lan Như Nguyệt rời đi khiến lão mất đi bảobối vậy.

Nạp Lan Như Nguyệt nghe vậy thoáng hiện lên chút xấu hổ, rồi lập tức khôi phục lại bình thường.

LongNhất nhìn Nạp Lan Như Nguyệt, cũng không hề nói lời nào, cùng với NạpLan Vô Cực nói vài lời từ biệt rồi rời khỏi hoàng cung Nạp Lan.

"NhưNguyệt, ngươi tới đây làm cái gì?" Không phải muốn đùa chứ." Vừa rakhỏi hoàng cung, Long Nhất liền quay đầu hỏi Nạp Lan Như Nguyệt đang ởphía sau.

"Ta cũng muốn đi Lôi Thần cấm khu coi qua một chút không được sao?" Nạp Lan Như Nguyệt nhẹ nhàng nói.

"Nơi đó rất nguy hiểm." Long Nhất bất đắc dĩ nói.

"Tathấy được, ngươi cùng với nữ nhân kia của ngươi đi được, ta vì sao lạikhông đi được?" Thanh âm Nạp Lan Như Nguyệt mặc dù bình tĩnh, nhưngkhông khỏi lộ ra chút dấm chua.

"Ta là sợ ngươi bị thương." Long Nhất đột nhiên dừng lại, xoay người nhẹ nhàng nói.

"Vậy... ... ngươi không sợ nữ nhân bảo bối kia của ngươi bị thương sao?" NạpLan Như Nguyệt vội hỏi, giọng nói, vẻ mặt và ngữ khí ôn hòa hơn rấtnhiều.

"Nàng? Nói thật là ta không phải lo lắng cho nàng ấy, bởi vìthực lực nàng ấy so với ta còn cao hơn rất nhiều." Long Nhất nhắc tớiVô Song, vẻ mặt hiện ra sự ôn nhu, khiến cho Nạp Lan Như Nguyệt khôngngừng đố kị.

Mặc dù nghen tuông vì nữ nhân đó chiếm một vị trí tronglòng Long Nhất, nhưng nghe được thực lực của nàng ta so với Long Nhấtcòn cao hơn rất nhiều, điều đó không thể nào. Thực lực của Long Nhấtnàng hoàn toàn hiểu rõ, chính bản thân mình là một ma đạo sĩ còn khôngphải là đối thủ của hắn. Sợ là hắn dù có gặp ma đạo sư cũng không sợ.

"Chức nghiệp của nàng ấy là gì, đã đạt tới cảnh giới nào?" Nạp Lan Như Nguyệt hỏi.

"Thủy hệ ma pháp sư, cảnh giới của nàng là pháp thần." Long Nhất nhún vai nói.

NạpLan Như Nguyệt kêu a một tiếng, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần.Nàng vượt lên trên Long Nhất, kêu lên: "Ngươi gạt ta, ta không tin."

"Cho dù không tin, đến lúc đó ngươi liền biết." dáng vẻ Long Nhất hờ hững, không quan tâm.

NạpLan Như Nguyệt không tin, cảnh giới pháp thần đã nhiều năm qua chưatừng có người nào đạt được. Hiện nay cảnh giới cao nhất tại Thương Lanđại lục cũng chỉ là đại ma đạo sư mà thôi. Nhưng mà ngoài Long Nhấtkhông ai biết đến sự tồn tại của những người khác như Mộ Dung Bác khôngphải đã đạt tới cảnh giới kiếm thần, còn có quang minh giáo hoàng TraNhĩ Tư. Long Nhất cũng đoán đã đạt tới pháp thần chi cảnh, cho nên đốivới với cảnh giới này có lẽ có không ít ẩn sĩ đạt được chưa được tínhđến.

Ba người cùng hướng nơi ước hẹn với Vô Song đi tới. Một lúc sauliền thấy một bóng trắng xuất hiện, mái tóc dài bay trong gió, phảngphất như tiên nữ, từ xa đã cảm giác được một khí tức thanh bình.

Chẳngbiết vì sao Nạp Lan Như Nguyệt đột nhiên cảm giác được sự lo lắng, khẩntrương. Nàng có chút sợ hãi, kính sợ với nữ nhân này. Từ sau lưng nhìnlại, nàng phát hiện nữ tử này quả thật bất phàm.

Dường như phát hiệnra bọn người Long Nhất đã đến, Vô Song quay người lại, hàn khí trongmắt nhìn thoáng qua Man Ngưu cùng Nạp Lan Như Nguyệt. Sau đó đôi mithanh tú nghi hoặc nhìn Long Nhất.

"Vô Song, thật sự là ngươi a, ban đầu lão Ngưu ta cứ tưởng nhìn lầm." Man Ngưu thấy Vô Song liền kinh hãi lớn tiếng nói.

"Đây là Man Ngưu lần trước ta có nói với ngươi." Long Nhất cười khổn nói.

"Lão đại, điều này ... ..." Man Ngưu mở to ngưu nhãn, hiển nhiên không rõ ràng lắm là vì cái gì Vô Song lại không nhận ra hắn.

"Những sự tình trước kia nàng đều đã quên hết, về sau ta sẽ nói cho ngươi." Long Nhất khoát tay nói.

NạpLan Như Nguyệt thầm đánh giá Vo Song, nói về mỹ mạo nàng ta tịnh khôngthua nàng. Nhưng trên người Vô Song có cái loại khí chất mà nàng khôngthể so sánh được. Nhưng nhìn thế nào cũng không giống với người đạt tớipháp thần chi cảnh.

"Ngươi khỏe chứ, ta là Nạp Lan Như Nguyệt, thêtử của tên bại hoại này." Nạp Lan Như Nguyệt thấy Long Nhất không cógiới thiệu nàng, liền chủ động tiến lên hai bước tới trước mặt LongNhất, nhẹ nhàng cười nói.

Đôi mi thanh tú của Vô Song khẽ chớp, từ từ gật đầu, xem như đã tiếp đón.

"Haingười bọn họ cùng đi với chúng ta, nàng không phản đối chứ." Long Nhấtcười nói, nhìn gần trong gang tấc mà trái tim nữ tử này lại ở tận nơichân trời, trong lòng hắn không khỏi nổi lên sự cay đắng, chua xót vàđau khổ.

"Ta không có ý kiến." Vô Song lạnh nhạt nói, không hể nhiều lời.

"Nếu không có ý kiến thì chúng ta xuất phát." Long Nhất cười cười, tay phải lôi Man Ngưu phi thân mà đi.

- - - - -

Mộtthân ảnh màu lục phiêu vũ tại không trung, để lại liên tiếp những tànảnh ở không trung. Bỗng nhiên thân ảnh màu lục này tại không trung độtnhiên vặn vẹo một cách kỳ dị vài cái rồi biến thành một làn khói nhẹmàu xanh biếc.

Trong phạm vi ba trăm dặm, không gian đột nhiên xuấthiện một tầng sương mù, ẩn ước dường như không có thực. Khói nhẹ màulục lại xảy ra biến hóa, hóa thành hai thiếu nữ tuyệt mỹ. Hai thiếu nữtuyệt mỹ này trên thân mặc thanh lương, bộ ngực ẩn hiện, xinh đẹp tuyệttrần, khuôn mặt vô cùng thánh khiết, đôi mắt trong suốt không chút tạpchất. Mỹ nhân như thế khiến cho nam nhân thiên hạ yêu đến điên cuồng.

Haithiếu nữ tuyệt mỹ lại biến ảo lần nữa, từ hai biến thành bốn. Ngoạihình có sự khác nhau, hương vị cũng khác nhau. Một nụ cười cũng đủ đểkhống chế nam nhân, hào khí mông lung bao phủ một mảng thiên địa.

Ngaysau đó bốn thiếu nữ lại hóa thành tám, tám biến thành mười sau, cho đếncuối cùng hóa thành một trăm tuyệt sắc nữ tử phong thái bất đồng. Từmiệng các nàng mùi thơm lan tỏa, cho dù là người tu luyện trăm năm, tâmcứng như sắt đã cũng mềm nhũn ra khi nhìn thấy các nàng.

Sau nửa ngày, khung cảnh bắt đầu chậm rãi trở thành nhạt dần rồi biến mất. Tất cả đều khôi phục lại nguyên dạng.

Mộtluồng khói nhẹ màu lục chợt lóe lên, một thiếu nữ mặc một bộ trang phụcmàu xanh biếc bó sát người xuất hiện. Hơi thở của nàng có chút dồn dập,trên trán ẩn hiện mồ hôi. Điều làm cho người ta kinh ngạc chính là phíasau mông nàng có một cái đuôi trắng, đó chính là một thiếu nữ hồ tộc.

Lúc này một mỹ phụ hồ tộc, quý khí bức người từ một bên bước tới, vui mừng nhìn người thiếu nữ này.

"Côcô, ta đã thành công, rốt cục ta cũng luyện thành thiên cực huyễn thuậtbách biến phân thân." Thiếu nữ hưng phấn nắm tay mỹ phụ đung đưa.

"Bốitoa, ngươi không hổ là thiên tài của huyết mạch ngân hồ. Hồ tộc chúngta có thể chấn hưng được hay không toàn nhờ vào ngươi." Mỹ phụ ngướclên, ngọc thủ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc thiếu nữ.

Hai nữ nhân này chính là Mễ Á hoàng hậu cùng với Bối Toa Liễu.

"Côcô, chúng ta cũng không nhất định cần Long Nhất hỗ trợ. Chỉ cần người ởbên ta, hồ tộc chúng ta nhất định được chấn hưng." Bối Toa tự tin nói,chỉ là khi đề cập đến Long Nhất, trong mắt hiện lên một tia khác thường.

"Nhađầu ngốc này, trên đời ngoại trừ Long Nhất, không một ai có thể giúpchúng ta. Đối mặt với chúng ta không chỉ có các trưởng lão thị tộc, còncó hoàng tộc bỉ mông nhất tộc của thú tộc. Bằng vào chúng ta không cókhả năng để cho hồ tộc khôi phục vinh quang như trước kia." Mễ Á hoànghậu lắc đầu than vãn.

"Nhưng mà cô cô, cái gã tử sắc quỷ kia muốn tatrở thành nữ nhân của hắn, người nói có tức không." Bối toa xoay ngườihậm hực nói.

"Ngươi tức giận? Cô cô nghĩ là hình như ngươi tìnhnguyện a. Nếu không như thế nào sau khi hắn đi ngươi lại nhớ nhung. Lầntrước ta nghe ngươi gọi tên hắn trong mơ." Mễ Á hoàng hậu giọng nói cóchút đùa giỡn.

"Chán ghét, ta không có mà." Bối Toa đỏ bừng mặt trả lời.

"Cóhay không chính ngươi phải biết rồi chứ. Hôm nay ngươi tu luyện thànhbách biến phân thân, hãy đi tìm hắn đi. Bây giờ thế cục không cho chúngta nhiều thời gian nữa." Mễ Á hoàng hậu ôn nhu cười nói, từ ái nhìn BốiToa. Chất nữ này do tâm huyết cả đời nàng bồi dưỡng, hy vọng đừng làmcho nàng thất vọng mới được.

"Đi tìm hắn? Ai biết bây giờ hắn ở nơi nào phong lưu khoái hoạt." Bối Toa mặc dù muốn đi, nhưng lại nói là không muốn.

MễÁ hoàng hậu đã sớm nhìn ra tâm tư Bối Toa, nhưng nàng không có nói ramà lại đưa ra một hạng liên màu lam rồi nói: "Hắn bây giờ ở tại Nạp Lanđế quốc. Ngươi mang theo hạng liên này, chỉ cần đưa tinh thần lực vàoliền có thể cảm nhận đại khái phương vị của hắn.

Bối Toa tiếp nhận hạng liên ở lòng bàn tay, khóe miệng nhịn không được nổi lên một nét tiếu ý.

"BốiToa ngươi về trước chuẩn bị một chút, cô cô còn chút việc." Mễ Á hoànghậu cười nói, sắc mựt chẳng biết vì sao có chút tái nhợt.

"Bối Toa cũng không có phát hiện, liền rời đi.

Đợiđến lúc không nhìn thấy hình dáng Bối Toa, Mễ Á hoàng hậu mới co ngườilại, ngã ngồi trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi, rải trênmặt đất.

Sắc mặt Mễ Á hoàng hậu tái nhợt, này lầy từ không gian giớichỉ ra một bình ngọc, lấy ra hai viên đan dược không biết tên nuốtxuống, sắc mặt tốt hơn một ít.

"Không biết ta có đợi được đến ngayhồ tộc chấn hưng." Mễ Á hoàng hậu thở dài một hơi, lau vết máu trênkhóe miệng đứng lên. Để cho Bối Toa thuận lợi tu luyện ẩn thân thuậtcùng thiên cực huyễn thuật, nàng cơ hồ tiêu hao gần hết tánh mạng lựccủa mình.

- - - -

Mười ngày sau, nhóm người Long Nhất dựa vào tốcđộ cực nhanh đã đi tới biên giới của Nạp Lan đế quốc cùng Kì Diệp côngquốc. Kì Diệp công quốc không lớn nhưng so với Mễ Á công quốc thì cònlớn hơn vài lần. Nhưng nói về sự phồn hoa thì không thể so sánh đượcvới Mễ Á công quốc. Cuộc sống nơi này thập phần lạc hậu, rất nhiều dânchúng nơi này với cái ăn và chỗ ở vẫn chưa được giải quyết. Bởi vì giaothông không thuận lơi, phụ cận bị rừng rậm nguyên thủy bao trùm, kinhtế không phát triển theo kịp, cuộc sống tự nhiên cũng không phát triểntheo kịp.

Chỉ là gần Kì Diệp công quốc có rừng rậm nguyên thủy, cạnhđó có một trấn nhỏ, người đến người đi náo nhiệt phi thường. Hết thảynhững điều lạ thường này là bởi vì cách trấn nhỏ không xa là một khurừng rậm nguyên thủy. Đó chính là Lôi Thần cấm khu. Bởi vì dong binhcông hội phát ra nhiệm vụ cấp SS này, khiến cho cơ hồ tất cả dong binhcùng cao thủ của cả Thương Lan đại lục đều điên cuồng lên. Thậm chí cònhấp dẫn một số ít cao nhân lánh đời xuất thế. Có thể thấy được Lôi Thầncấm khu này có bao nhiêu sự hấp dẫn.

Để tránh những phiền toái khôngcần thiết, Vô Song cùng Nạp Lan Như Nguyệt đều dùng khăn che mặt để dấuđi dung mạo tuyệt thế. Nếu không riêng việc đối phó với lũ sắc lang kiađã vô cùng phiền toái.

Trấn nhỏ xuất hiện nhiều nhóm người, trênđường chính có thể thấy được vô số người, dong binh hành hội lớn nhỏ,ma tầm sư, đại kiếm sư, tựa hồ cao thủ toàn bộ đại lục tụ tập tới nơinày.

"Chậc chậc, nhìn thì không chừng ngay cả kiếm thần, pháp thầnlánh đời cũng đều đến coi náo nhiệt" Long Nhất nhìn chung quanh cườinói.

"Sợ cái gì, cho dù kiếm thần, pháp thần tới đây lão Ngưu cũngđập một côn lên đầu hắn, biến hắn thành đống thịt" Man Ngưu vội nói.Nghĩ đến việc giết người khiến cho sát ý của hắn bắt đầu bộc phát. Hắnlâu lắm rồi không có được ngửi mùi máu tươi.

"Sợ cái gì, chúng tanơi này không phải cũng có một vị pháp thần ư?" Nạp Lan Như Nguyệt nhẹnhàng nói, con mắt ngước lên nhìn Vô Song, nhưng thấy nàng một chútphản ứng cũng không có, không khỏi có chút thất vọng. Mấy ngày này nàngcố thử Vô Song, nhưng Vô Song phảng phất chẳng biết, vẫn bảo trì khoảngcách, chỉ nói một vài câu, còn đâu là trầm mặc.

"Tốt nhất đừng cógây sự, chúng ta tới Lôi Thần cấm khu không phải tìm người đánh nhau."Long Nhất cảnh cáo nói. Chỉ là hắn vừa mới dứt lời thì có hai ngườichẳng biết tốt xấu hướng Vô Song cùng Nạp Lan Như Nguyệt đi tới. Hắnkhông tìm người khác gây phiền toái, không có nghĩa là người khác khôngtìm tới hắn gây phiền toái a.

"Hai vị mỹ nữ này, nóng như vậy cònmang khăn che mặt làm gì. Không bằng tháo xuống để cho đại gia nhìnchân diện mục các nàng." Một gã bèn vươn tay đinh kéo chăn che mặt củaVô Song. Xem hắn mặc y phục kiếm sĩ, hình dáng là một quý tộc đệ tử.

VôSong hừ lạnh một tiếng, vừa muốn ra tay khiến hai tên không biết sốngchết này thanh băng thì thấy trước mặt hoa lên, hai người nay bay vềphía sau, oanh một tiếng tại không trung rồi nổ tung thành thịt vụn.

Tronglúc nhất thời tại ngã tư đường này, người đi trên đường toàn bộ đềungừng lại, thời gian trong phảng phất như dừng lại. Tại trấn nhỏ nàyrồng rắn hỗn tạp, mỗi ngày đều phát sinh xung đột lớn nhỏ, nhưng thấyhuyết tinh kinh động như thế thì cũng là lần đầu trông thấy.

Ông nộingươi chứ, dám trêu ghẹo nữ nhân của lão tử, chán sống rồi à." LongNhất hung ác nói, hắn không muốn tạo phiền toái, nhưng cũng không sợphiền toái.

"Tây Môn Vũ, ngươi ... ... giáo huấn bọn họ một chút làđược, vì cái gì mà lại giết bọn họ." Nạp Lan Như Nguyệt có chút khôngchịu nổi khi nhìn thấy cảnh đó, nàng không có thích huyết tinh.

"Bọn họ đáng chết, Long Nhất không giết ta cũng sẽ giết." Vô Song lạnh lùng nói.

"Sosánh với chiến tranh thì đây chỉ là chuyện vặt mà thôi, Như Nguyệtngươi lòng dạ từ bị như vậy thì cũng vô dụng. Hay là ngươi trở về đi."Long Nhất quay đầu uy nghiêm nói. Hắn cũng không có khuynh hướng giếtngười, chỉ là nếu động vào nữ nhân của hắn thì hắn sẽ không tha.

Nạp Lan Như Nguyệt đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Nếu người nọ hướng ta động thủ, ngươi cũng sẽ làm như vậy?"

"Mặcdù chúng ta không có phải là vợ chồng thật, nhưng ít ra trên danh nghĩangươi cũng là nữ nhân của ta. Chỉ càn là nữ nhân của ta, ta sẽ không đểcác nàng bị tổn thương." Long Nhất kiên định nói.

Nạp Lan Như Nguyệtkhóe môi khẽ động, một chữ cũng không có nói ra, nhưng vẻ mặt tốt hơnrất nhiều. Cái nàng quan tâm không phải là việc Long Nhất giết người,mà chỉ là Long Nhất có quan tâm đến nàng không.

Lúc này đám ngươiđang khiếp sợ bắt đầu xao động, đại bộ phận đều né tránh sang một bênđể nhìn náo nhiệt. Bọn họ biết rằng rất nhanh sẽ có chuyện hay để xem.

Quả nhiên, trong chốc lát một đám người khí thế hung hăng dẫn theo một đội nhân mã vây quanh bốn người bọn Long Nhất.

Điđằng trước chính là một gã trên người mặc ma bào hỏa hệ ma pháp sư, mộtngười trong trang phục hạ nhân sợ hãi chỉ vào Long Nhất nói: "Dich tiênsinh, chính là hắn giết tiểu thiếu gia."

Vị dịch tiên sinh này cũngkhông phải là người lỗ mãng, có thể trong vòng một chiêu kiếm giết chếttiểu thiếu gia nọ, tuyệt đối đây không phải là một người đơn giản.

LongNhất vẫn bất động, chỉ bình thản đánh đánh giá đoàn người vây quanhhắn. Ngoại trừ đầu lĩnh nọ là hỏa hệ ma đạo sư, nhưng người khác cănbản không đủ uy hiếp đối với hắn.

Lúc này Dịch tiên sinh nhíu mày,tựa hồ nhớ tới cái gì. Người trẻ tuổi mặc trang phục này, phía sau hắnchính là Man Ngưu, cùng với người bên cạnh là một nữ tử mặc tự bào màutrắng, chẳng lẽ hắn chính là Tây Môn thiếu gia, kẻ trước đó vài ngàycùng kết thân với Nạp Lan đế quốc? Vậy nữ tử mặc tự bào trắng chính làcông chúa Nạp Lan đế quốc kiêm thánh nữ quang minh giáo hội Nạp Lan NhưNguyệt. Nhớ tới thân phận hai người này, Dịch tiên sinh không khỏi đổmồ hôi lạnh.

Không nói thân phận hai người đủ để tung hoành tạiThương Lan đại lục, chỉ riêng thực lực của Long Nhất cũng đủ để cho hắnkhiếp sợ. Người khác có lẽ biết Long Nhất bởi vì danh tiếng sắc lang,nhưng hắn biết người này thực lực cao thâm không lường được.

Dịchtiên sinh ngạo thị ở biên giới Ngạo Nguyệt đế quốc, được thành chủ ÁnhTuyền thành mời vào vị trí cao thủ tọa trấn. Mặc dù với thực lực củahắn căn bản khinh thường vị trí này nhưng vì thiếu thành chủ một phầnân tình nên hắn mời đồng ý.

Bởi vì Ánh Tuyền thành này cùng với Mễ Ácông quốc có quan thương phẩm mậu dịch, nên tại Mễ Á công quốc cũng cótai mắt, cũng nghe qua sự tích của bốn vị thiếu gia. Người này khôngchỉ có ma vũ song tu, nghe nói còn tuy luyện không gian ma pháp trongtruyền thuyết, cùng đại ma đạo sư Phổ Tu Tư giao chiến mà không bại, vôluận đó có phải là truyền ngôn hay không, nhưng những điều này cũng đủđể cho hắn không dám coi thường vọng động.

"Xin hỏi đây có phải làCuồng Long đế quốc Tây Môn nhị thiếu gia cùng với thánh nữ Nạp Lan đếquốc?" Dịch tiên sinh tiến lên hai bước, khách khí hỏi.

"Thật cónhãn lực, không sai, hai tên hỗn đản này là do ta giết. Các ngươi bàytrận thế như này là muốn tìm ta báo thù?" Long Nhất nhíu mày, khí thếbức nhân.

"Vậy là thiếu gia nhà ta cùng Tây Môn thiếu gia có giao tình." Dịch tiên sinh mặt dầy nói.

"Giao tình? Thiếu gia các ngươi là ai?" Long Nhất khẽ cười, nhưng Dịch tiên sinh xem ra vô cùng âm trầm.

Dịchtiên sinh run sợ trong lòng. Hắn không dám nói ra. Lúc này Ngạo Nguyệtđế quốc cùng Nạp Lan đế quốc, hai nước đang giao chiến với nhau. Quanhệ vô cùng xấu. Nếu như biết thiếu gia chết đi chính là nhi tử của ÁnhTuyền thành thành chủ của Ngạo Nguyệt đế quốc, sợ rằng không chỉ mấyngười Long Nhất mà những người đứng xem này cũng sẽ có người nhảy lênmà vỗ tay khoái chí.

"Sự tình lần này là lỗi của thiếu gia chúng tatrước, tại hạ cũng không dám cản trở, nhưng tại hạ sẽ bẩm báo chi tiếtvới gia chủ, cáo từ." Dịch tiên sinh sau nửa ngày mới nói ra một câukhiến cho tất cả những người đang xem náo nhiệt đều được mở rộng tầmmắt. Khi tới thì khí thế hung hăng, như thến nào mới nói mấy câu đã rútlui. Trong lúc nhất thời những người vây quanh xem đều lao xao.

"Đứnglại" lúc này một thanh âm đột nhiên truyền đến trong không khí, khiếnDịch tiên sinh vừa mới chuyển thân liền đứng tại chỗ.

Những lời nàykhông phải do bọn Long Nhất nói ra, vốn Long Nhất cũng không định dâydưa với Dịch tiên sinh, nhưng không biết ai lại muốn xen vào chuyện củangười khác.

Long Nhất nhíu mày nhìn về phía thanh âm truyền đến. Chỉthấy đám đông kia dạt ra, bốn bóng người màu trắng cưỡi bốn con độcgiác mã tiến đến.

"A, quang minh thánh nữ cùng quang minh giáo hộithủ hộ kị sỹ" Đám đông vây quanh thảo luận. Quang minh giáo hội thủ hộkị sỹ đã vô cùng khó gặp, bọn họ bình thường chỉ ở quang minh giáo hộikhông có ra ngoài. Nghe nói thực lực vô cùng kinh khủng, không có nghĩmột lần gặp tới ba người.

Long Nhất vừa nhìn thấy, đột nhiên thân thể chấn động, ngạc nhiên kêu lên: "Khả Hinh"

Khôngnghĩ tới đó là Đông Phương Khả Hinh, người lúc trước đã rời khỏi ĐằngLong thành. Trên người nàng là tự bào hoa lệ của thánh nữ. Loại tế tựbào này khác với tự bào trên người Nạp Lan Như Nguyệt, khiến cho ngườita chỉ nhìn là nhận ra thân phận nàng. Vẻ mặt phức tạp nhìn Long Nhất,thấy bên cạnh hắn có hai nữ tử che mặt, trong mắt nàng vốn có một tiatình ý liền biến thành oán hận.

Bên cạnh Đông Phương Khả Hinh là mộtthủ hộ kị sỹ mặc khôi giáp trắng chói mắt.. Thủ hộ kị sỹ này tướng mạođường đường, đầu đội kim phát, trên người phát tán vài tia khí chất quýtộc. Bên cánh tay phải của hắn có ba đường kim tuyến đại biểu cho thânphận, bởi vì trên cánh tay phải của hai vị thủ hộ kị sỹ phía sau hắnkhông có kim tuyến này.

Long Nhất không phải một thằng ngốc, hắnđương nhiên nhìn thấy sự thay đổi trên nét mặt của Đông Phương KhảHinh, cũng thấy được oán hận trong đó. Đối với việc này hắn chỉ có thểcười khổ. Nam nữ hữu tình vốn là chuyện tốt, nhưng nguy hiểm nhất chínhlà yêu quá mà thành hận.

"Khả Hinh, đã lâu không gặp." Long Nhấtcười trừ bắt chuyện, vô luận như thế nào nàng cũng là biểu muội củamình. Không thể tới mức trở mặt thành thù, đến lúc đó thì ngoại côngcủa Đông Phương Khả Hinh cũng không thể nói tốt được.

Đông PhươngKhả Hinh lạnh lùng hừ một tiếng, hai mắt nhìn về phía Diệp tiên sinhđang chuẩn bị rời đi, nàng hỏi: "Nghe nói nơi này có người bị giết, rốtcuộc sao lại thế này?"

Dịch tiên sinh ngẩn người, nhìn nhìn LongNhất phía đối diện, tin tức vốn linh thông, hắn đương nhiên cũng biếtĐông Phương Khả Hinh cùng Long Nhất có quan hệ huynh muội. Hắn cũngkhông bịa đặt sự thật, đem sự tình vừa rồi nói lại một lần.

"Tây MônVũ, mặc dù hai người nọ đùa giỡn với nữ nhân của ngươi, nhưng tội khôngđáng chết, mặc dù Kì Diệp công quốc không có ai quản được ngươi, nhưngnếu bị ta thấy được thì ta sẽ quản chuyện này." Đông Phương Khả hinhnhìn chằm chằm Long Nhất rồi nói.

Long Nhất nhìn thật sâu vào mắtĐông Phương Khả Hinh, đột nhiên hướng phía nàng đi tới. Ba người ManNgưu mặc dù chẳng biết hắn muốn làm gì nhưng cũng bước theo sau.

Đông Phương Khả Hinh trong lòng hồi hộp, đoán hắn muốn tới nói cái gì đó, trong lòng nổi lên một tia hy vọng.

Chỉlà không như mọi người nghĩ, Long Nhất không có nói một lời nào, chỉ đisát qua bên người Đông Phương Khả Hinh, cũng không có quay đầu lại.

ĐôngPhương Khả Hinh giận run người, tình cảm của nàng đối với Long Nhất đãtrở thành tình yêu điên cuồng, muốn độc chiếm hắn, không thể chịu đượckhi hắn ở bên người đàn bà khác.

"Tạp Gia, ngăn bọn họ lại." Đông Phương Khả Hinh cắn răng nói với thủ hộ kị sỹ bên cạnh.

Thủhộ kị sỹ gọi là Tạp Gia này nhìn thấy sự thống khổ của Đông Phương KhảHinh, trong mắt hiện lên một tia nhu tình cùng với sự ghen ghét đố kị.Hắn chuyển hướng độc giác mã, cùng với hai thủ hộ kị sỹ đuổi theo.

"TạpGia, ngươi phải nghĩ kỹ trước khi hành động, sứ mạng giáo hoàng ban chocác ngươi không phải để làm việc riêng." Nạp Lan Như Nguyệt xoay ngườilại, bạch quang trên người chợt lóe lên, khí tức thánh khiết nhất thờibao phủ toàn thân, đôi mắt bắt đầu tạo nên áp lực.

"Như Nguyệt thánhnữ, ta ... ..." Tạp Gia nhìn thấy Nạp Lan Như Nguyệt xuất hiện, có chútsửng sốt. Hai bên đều là thánh nữ, mặc dù hắn luôn luôn hướng về ĐôngPhương Khả Hinh, nhưng lúc này hắn cũng không biết phải làm như thế nào.

"Đừng để ý đến bọn họ, chúng ta đi." Long Nhất vội nói, trong đầu cảm thấy rất phiền não.

"Tạp Gia, không cho phép bọn họ đi, ta sẽ đi nói với Giáo hoàng." Đông Phương Khả Hinh bay tới, nụ cười trên mặt có chút méo mó.

NếuĐông Phương Khả Hinh đã nói như vậy, Tạp Gia cũng không hề do dự. Tuynói cả hai đều là thánh nữ, nhưng Đông Phương Khả Hinh dù sao cũng làdưỡng nữ của quang minh giáo hoàng Tra Nhĩ Tư. Bằng vào quan hệ này hắncũng không có gì phải cố kị, huống hồ hắn đã nghĩ phải giáo huấn choLong Nhất một chút, ai bảo hắn chiếm được trái tim của người trong lòngmình.

Tạp Gia có một binh khí đáng tự hảo của bản thân, đó là mộtcây thánh quang trường thương. Khi hắn tấn thăng vị trí đội trưởng thủhộ kị sỹ thì được quang minh giáo hoàng đích thân ban cho binh khí này,uy lực đủ để so sánh với thần cấp binh khí.

Một luồng thánh quang đấu khí bổ về phía sau lưng Long Nhất, không lưu lại một đường sống.

LongNhất thoáng hiện sát khí, trước mặt hào quang chợt lóe lên, cửu cấp thổhệ ma pháp phòng ngự hắn bên người, hai hỏa cầu thuật vận dụng nội lựckhống chế nén lại nhắm hai bên tả hữu Tạp Gia bắn tới.

Tạp Gia cảmnhận được bên trong hai hỏa cầu thuật này nguyên tố ma pháp ba độngmênh mông, không dám đón đỡ trực tiếp, bóng trắng chợt lóe lên từ khôngtrung, thánh quang trường thương trong tay mang theo vạn điểm quangmang vây quanh Long Nhất, không khí chung quanh như bị nén lại, khiếncho người ta không thể hít thở.

Long Nhất trong lòng thất kinh, thựclực Tạp Gia này thật mạnh. Một chiêu này uy lực không thua gì cảnh giớiđại kiếm sư. Hắn không có né tránh, tựa hồ bị chiêu này dọa cho sợ hãiđến không có phản ứng.

Tạp Gia trong lòng nổi lên một tia bất an,hắn biết thực lực Long Nhất tuyệt đối không phải như thế. Lúc này hắnđột nhiên cảm giác được phía sau truyền đến cảm giác nguy hiểm. Do đóbèn thu chiêu, xoay người, thánh quang trường thương bạo xuất một trậnquang mang bảo vệ toàn thân.

Oanh oanh hai tiếng, Tạp Gia bị hai hỏacầu thu nhỏ của Long Nhất khiến cho phun tiên huyết. Như thế nào hắncũng không tưởng được hỏa cầu này còn có thể theo dấu vết của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kimtrung