kimtrung 344-347

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Long Nhất dùng ý niệm để bọn Cuồng Lôi thú phóng ra hai đạo cấm chú hủy diệt lên Tử vong hoa hải.

-"Theo ta đi" Long Nhất khẽ quát một tiếng, lưng vác Man Ngưu, tay phải ôm Nạp Lan Như Nguyệt phóng lên, mà Vô Song sớm chuẩn bị cũng bay theo thân ảnh của Long Nhất.

Đương lúc vô số tiên hoa lại một lần nữa từ đất chui ra, thì mấy người Long Nhất đã đáp xuống một mảnh đất không giống xung quanh.

Vô Song nhíu đôi mi thanh tú nhìn Long Nhất, nàng hy vọng hắn có thể giải thích cho nàng một chút, vì nàng phát hiện chỗ bọn họ đáp xuống không giống với những nơi khác xung quanh.

Long Nhất nnhún nhún vai, trước tiên cấp cho Nạp Lan Như Nguyệt một hơi chân khí, sau đó thả Man Ngưu xuống, lúc này hắn mang theo tia đắc ý trên khuôn mặt cười nói:

-"Các người đứng tạm ở đây, đừng nhúc nhích, xem ta làm thế nào để trận nhãn hiện ra"

Long Nhất không chớp măt nhìn khắp mọi nơi, cảnh sắc chung quanh ăn sâu vào óc hắn, hắn quát nhẹ một tiếng rồi như chim ưng phóng người lên, thân hình linh hoạt giữa không trung phiêu đãng xuất ra một đạo tàn ảnh, tựa như phân thân thuật trong truyền thuyết.

Sát sát sát liên tục mấy tiếng vang lên, chỉ thấy muôn vạn đóa hoa tím nhỏ bay lên không trung, làm cho Nạp Lan Như Nguyệt và Vô Song kinh ngạc trước sự tình xảy ra, chỉ thấy trước mắt một mảng lớn bụi hoa nhanh chóng hóa thành hư ảnh chỉ chốc lát đã biến mất không thấy tăm hơi, trên mặt đất trống xuất hiện một đồ án khắc thành hình một đoá hoa thật lớn.

Long Nhất phiêu dật đứng giữa không trung nghiên cứu cẩn thận đồ án hình đóa hoa này, nếu hắn đoán không sai, đó chính là trận nhãn của Tử vong hoa hải này. Chỉ cần phá hủy trận nhãn, Tử vong hoa hải cũng sẽ không tồn tại nữa.

-"Chuyện gì đã xảy ra?" Vô Song không nhịn được lên tiếng hỏi.

Long Nhất cười hắc hắc, khi Cuồng Lôi thú phá hủy Tử vong hoa hải hắn đã cảm nhận được địa phương này có khối năng lượng dao động, ẩn ẩn phát ra quang mang, mà sau đó Tử vong hoa hải liền khôi phục lại bình thường. Cho nên hắn đoán nơi này chính là trận nhãn, mà sở dĩ hắn cho Cuồng Lôi thú phá hủy thêm một lần nữa chính là để xác định chính xác phương hướng của trận nhãn, vừa rồi khi bụi hoa biến mất, trận pháp cũng tạm thời mất hiệu lực, chỉ có kẻ ngu mới không chạy lại đây mà tìm hiểu.

Đương nhiên khi Long Nhất nói ra Vô Song cũng không hiểu, y hệt như đàn gảy tai trâu vậy.

Nhưng vấn đề là làm thế nào để phá được trận nhãn này đây? Long Nhất nhìn chằm chằm vào đồ án hình hoa trên mặt đất, hắn thử bổ vài cái, vừa ném ra một mớ ma pháp nhưng cũng không thấy phản ứng gì.

-"Ngươi xem chỗ đó có phải bất thường không" Vô Song quan sát cả nửa ngày, sau đó chỉ vào hình nhụy hoa trong đóa hoa mà nói.

Long Nhất nhìn theo hướng Vô Song chỉ, nhìn sơ thì không thấy có gì lạ, nhưng sau khi nhìn kỹ hắn đột nhiên có cảm giác nhụy hoa như một hố đen truyền ra từng trận hấp lực làm cho hắn hoa mắt choáng váng cả đầu, hắn cả kinh vội dời tầm mắt đi chổ khác.

-"Như Nguyệt, mở hai Kết giới châu, chúng ta đi xem sao" Long Nhất sau khi truyền cho nàng một ngụm chân khí liền nói, hắn biết nha đầu này từ Nạp Lan Vô Cực vòi được không ít bảo vật, Quang thị Kết giới châu có hơn mười cái, còn có nhiều vật phong ấn ma pháp, đấu khí phòng hộ hay công kích đều dư sức.

Nạp Lan Như Nguyệt gật gật đầu lấy thêm hai Kết giới châu ra, tạo thêm cho bốn người hai tầng bảo vệ trong suốt.

Bọn người Long Nhất cẩn thận bước từng bước, chỉ là khi đến chỗ nhụy hoa quỷ dị kia cũng không thấy phát sinh sự tình gì.

Long Nhất rút ra một thanh cự kiếm, đem Man Ngưu cho hai nàng đỡ lui về sau vài bước, mà hắn hai tay nắm chặt thanh kiếm, mũi kiếm chúc xuống, Ngạo thiên quyết trong cơ thể hắn điên cuồng vận chuyển rồi chuyển tới tụ tập trên thân kiếm, luồng năng lượng cường đại này làm cho Vô Song là người đạt tới cảnh giới pháp thần cũng có chút kinh hãi.

-"Lôi đình phá" Long Nhất hét lớn một tiếng, thân hình như hỏa tiễn bay lên, ngưng tụ nội lực cường đại vào thanh cự kiếm rồi nhắm ngay nhụy hoa trên mặt đất hung hăng đâm xuống.

Phác xích một tiếng, cự kiếm chỉ còn ló ra cái chuôi. Nội lực hắn quán nhập vào thanh kiếm, gặp gì phá nấy, nhanh chóng cắm sâu vào lòng đất.

Đang lúc Vô Song và Nạp Lan Như Nguyệt buồn bực vì không thấy có phản ứng gì, thì cả vùng đất truyền đến một trận rung chuyển, mà vùng đất nhụy hoa quỷ dị nơi bị cự kiếm của Long Nhất cắm sâu vào bắt đầu xoay tròn.

Long Nhất vừa ý thức được cảm giác không ổn, vừa định kêu Vô Song thối lui nhưng đã không còn kịp rồi. Đò án hình hoa thật lớn trong nháy mắt như sống lại, vô số tia phấn hồng từ cánh hoa phun ra, mặc dù cả nhóm Long Nhất được bảo hộ bởi Kết giới châu nhưng trong lúc nhất thời cũng không thể động đậy.

Mà lúc này sự tình càng lúc càng quỷ dị, các cánh hoa khổng lồ trong nháy mắt thu lại, chỉ chốc lát đã vây cả 4 người vào trong.

Thực nhân hoa (Hoa ăn thịt người)? Long Nhất thầm chửi con mẹ nó, lần trước thiếu chút nữa chôn thân trong bụng cá, lần này lại bị một đóa hoa nuốt gọn, thật sự xui xẻo mà. Chỉ là lần trước trong bụng cá gặp được mấy mỹ nhân ngư đẹp tự thiên tiên, lần này trong bụng hoa không biết có gặp được bao nhiêu hoa tiên tử đây? Long Nhất trong lòng chỉ biết cười khổ.

Mọi người xuất ra một đạo Chiêu minh thuật soi đường bước tới, Vô Song lạnh lùng quan sát đánh giá mọi nơi, mà Nạp Lan Như Nguyệt nắm chặt bàn tay to của Long Nhất, nếu không có Long Nhất bên người nàng cũng sẽ bình thường tỉnh táo như Vô Song, nhưng giờ có tình lang kế bên nàng liền có cảm giác ỷ lại vào hắn, cái này coi như là bệnh chung của tất cả nữ nhân rồi.

Vô số rễ hoa phun ra những tia li ti màu phấn hồng như những sợi tơ quấn quanh kết giới, lúc này những rễ hoa bắt đầu hóa thành chất lỏng ăn mòn kết giới, chỉ trong chốc lát, kết giới do 2 viên Kết giới châu thi phóng ra cũng đã chống đỡ không nổi.

Nạp Lan Như Nguyệt lấy tiếp ta 3 viên Kết giới châu, đồng thời khuôn mặt hồng hồng khẽ cười kéo kéo ống tay áo của Long Nhất, xem ra luồng chân khí trong người nàng sắp hết rồi

Đúng lúc Long Nhất đang cúi người chuẩn bị cùng Nạp Lan Như Nguyệt truyền khí thì Vô Song từ trong miệng phun ra viên ngọc hoàn mang theo hàn khí, thản nhiên nói:

-"Không cần tức giận, bên trong yêu hoa này không có độc khí"

Nạp Lan Như Nguyệt nghe vậy cũng thở ra một ngụm trọc khí thật dài, sau đó vội hút hai ngụm không khí, vẻ mặt thoải mái tận hưởng việc hít thở không khí.

-"Như Nguyệt, nàng tin tưởng nàng ấy như vậy sao?" Long Nhất hắc hắc cười hỏi.

Nạp Lan Như Nguyệt từ từ bình tĩnh lại, nàng khẽ liếc sang Vô Song rồi nhẹ giọng đáp.

-"Thiếp tin tưởng nàng, nàng sẽ không hại thiếp"

Trong ánh mắt thản nhiên của Vô Song xuất hiện một tia dao động, nhưng rất nhanh liền bị ẩn đi.

-"Đúng vậy, các nàng vốn lẽ là hảo tỷ muội mà" Long Nhất hắc hắc cười nói.

Nạp Lan Như Nguyệt trừng mắt nhìn Long Nhất, nàng sớm biết Vô Song chiếm một vị trí quan trọng trong lòng hắn, mặc dù có chút chua xót nhưng thủy chung nàng vẫn chấp nhận được.

-"Ta cùng Nạp Lan Như Nguyệt là hảo tỷ muội, nhưng với ngươi thì không có nửa điểm quan hệ" Vô Song hừ lạnh một tiếng.

-"Có một số việc, bất luận là nàng phủ nhận như thế nào cũng là vô dụng cả, sao nàng không dám đối mặt với sự thật đi" Long Nhất thản nhiên nói, Vô Song là nữ nhân của hắn, vĩnh viễn là nữ nhân của hắn.

-"Khoan hẵng cãi cọ, chúng ta trước hết là tìm cách đi ra ngoài đã" Nạp Lan Như Nguyệt thấy Vô Song thừa nhận nàng nên cao hứng trong lòng, cũng bắt đầu đứng về phe Vô Song mà hỗ trợ nàng.

Long Nhất nhún vai, sau đó hắn lấy viên ngọc hoàn trong miệng Man Ngưu ra rồi dùng chân khí giúp hắn lưu thông máu huyết. Chỉ trong chốc lát thân nhiệt trong cơ thể Man Ngưu bắt đằu tăng lên, hắn ho khan vaìo tiếng rồi dần tỉnh lại.

-"Lão đại, chúng ta đang ở đâu đây?" Man Ngưu nhảy dựng lên hỏi.

-"Trong bụng một đóa hoa" Long Nhất cười đáp.

Trong bụng một đóa hoa? Man Ngưu gặp chuyện lâm nguy không loạn, nhưng nhất thời cũng sững sờ.

Bất quá giờ họ cũng không còn bao nhiêu thời gian, Kết giới châu của Nạp Lan Như Nguyệt đã dùng hết phân nửa, Long Nhất hiểu được thời gian càng dài đối với họ càng bất lợi.

Suy nghĩ một chút, Long Nhất triệu hồi thần thú Hoả kỳ lân ra để nó dùng Kỳ lân thánh hỏa thiêu đốt, những rễ hoa bên ngoài nhanh chóng biến thành tro bụi, nhưng rất nhanh liền có những rễ hoa khác lao đến, mà càng lúc chúng càng nhiều hợp lại bò lên thành kết giới với tốcđộ cực nhanh, kiểu này cho dù yêu hoa không giết thì bọn họ chũng bị những đám rễ này vây đến chết.

-" Đây thật sự là thàn thú Hoả kỳ lân?" Vô Song không biết lúc nào đã đứng sát bên hắn, nàng nhẹ giọng hỏi.

-"Ừ" Long Nhất không bận tâm đến lời nàng hỏi chĩ đáp một tiếng, hắn đang cúi đầu quan sát nhụy hoa đang xoay tròn phía dưới, tựa như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

-"Thần thú Hoả kỳ lân là thần sủng của Hỏa thần, ngươi như thế nào mà có được nó?" Vô Song vẫn chưa tin vào điều nàng thấy trước mắt.

-"Nàng có biết Hỏa thần chính là nữ nhân chứ, nàng cũng là nữ nhân của ta, cho nên đã đem Hoả kỳ lân đưa cho ta" Long Nhất hồ ngôn loạn ngữ đáp.

Vô Song nghiến răng rồi hừ lạnh nmột tiếng không thèm để ý đến hắn nữa.

-"Đi chết đi,cái thứ người như ngươi mà dám nói Hỏa thần là nữ nhân của ngươi" chính lúc này trong ý thức hải của Long Nhất đột nhiên xuất hiện một bóng đen, hắn đang ôm bụng cười với âm thanh chói tai vang vọng.

-"Ặc, lão bất tử ngươi, sao giờ này mới xuất hiện, mau nói cho ta biết làm thế nào mới thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, mau lên một chút" Long Nhất vừa thấy bóng đen đã lâu không hiện thân này, liền giật mình hỏi gấp.

-"Không biết, ngươi tự mình nghĩ biện pháp đi. Các ngươi tự dựa vào sức mình xông vào Lôi thần cấm khu, nếu ngay cả Cửu minh yêu hoa cũng không đối phó được thì thực lực ngươi sau này coi bộ khó tiến thêm được rồi" Bóng đen khẹt khẹt cười nói.

Cửu minh yêu hoa? Long Nhất ngần người, thì ra loại yêu hoa này được gọi là Cửu minh yêu hoa, trong đầu Long Nhất đột nhiên hiện lên một tia sáng, cái lão bất tử đen thui này mặc dù miệng nói oang oang là không giúp mình, nhưng không phải lâu lâu cũng cho hắn chút tin tức để đối phó tình huống sao.

Nếu tên là Cửu minh, chắc chắn nó thuộc hệ Hắc ám, mặc dù mặt trên của nó không toát ra một chút khí tức hắc ám, nhưng bóng đen trong cơ thể hắn là hắc ám lão quái vật thì tất nhiên không thể không nhận ra điều đó. Vậy chỉ có cách dùng quang minh hệ ma pháp để đối kháng lại nó mà thôi.

-"Tiểu tử này phản ứng cũng nhanh, cũng hy vọng hắn có thể thông qua khảo nghiệm lần này, nếu không ..... khó tưởng tượng rồi" bóng đen trong ý thức hải của Long Nhất thì thầm vài tiếng liền vô thanh vô tức biến mất.

-"Phu quân, chàng nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?" Nạp Lan Như Nguyệt khẽ lay Long Nhất hỏi.

-"Làm sao bây giờ? Đương nhiên là ngồi xuống uống miếng nước ăn miếng bánh rồi" Long Nhất hắc hắc cười nói.

Nạp Lan Như Nguyệt lúc này hung hăng nhằm vào bên hông Long Nhất mà ngắt mấy cái, chỉ có điều ánh mắt không dấu được sự tin tưởng tuyệt đối với hắn.

Long Nhất cười cười nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé đang loạn động của Nạp Lan Như Nguyệt, ý bảo nàng cứ an tâm một chút. Hắn trước tiên cho Hoả kỳ lân và Cuồng Lôi thú thử công kích nhụy hoa như đôi mắt khổng lồ dưới chân hắn, kết quả không ngoài suy đoán, tất cả công kích tựa hồ bị nó hấp thu hết, ngay cả nửa điểm thay đổi dũng không có.

Ba ba hai tiếng, trên hai kết giới đã bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Long Nhất do dự một hồi, hôm nay ở đây nhiều lắm chỉ có thể phóng ra 6 cấp ma pháp, ngay cả Quang bạo thuật bảy cấp cũng không phóng ra được thì đừng nói đến Thánh quang thuật hay Thánh quang phổ chiếu cấp 9 cấp 10 mấy loại ma pháp đó, đối với Cửu minh yêu hoa thực không gây ra chút thương tổn nào hết.

Như vậy, trước mắt Long Nhất chỉ có hai con đường, một là bị Cửu minh yêu hoa nuốt gọn, hai là mượn lực lượng của Quang minh thánh ngọc ra sử dụng.

Nếu không muốn trở thành phân bón cho hoa, thì chỉ còn cách đem Quang minh thánh ngọc ra dùng, dù sao ở đây đoàn là người của mình, sợ gì nữa.

Long Nhất gọi ra con cọp Tiểu Tam, có Quang minh thánh ngọc trợ giúp, hẳn thực lực của nó sẽ tăng lên mấy tầng.

Dùng ý niệm trao đổi với Tiểu Tam một lúc, Tiều Tam liền hưng phấn hẳn, nó hống lên một tiếng, hai con ngươi một đen một trắng của nó bắn ra những luồng quang mang quỷ dị.

-"Quang minh thánh ngọc, ra đây" Long Nhất khẽ quát nmột tiếng lấy ra Quang minh thánh ngọc, ngọc bài liền tỏa ra một luồng ánh sáng trắng như sữa bay lên giữa không trung rồi tiếp tục tỏa sáng như một quả cầu.

Lúc này Cửu minh yêu hoa cũng đã cảm nhận được nguy hiểm, nhụy hoa quỷ dị thoáng hiện ra tử mang, những cánh hoa lớn tầng tầng lớp lớp bắt đầu co lại, những chất lỏng màu phấn hồng có tác dụng ăn mòn kia đổ xuống như mưa.

Lúc này yêu hoa co lại không khác gì một hòn núi nhỏ, kết giới của mọi người căn bản khó chống đở không ngừng xuất hiện thêm những vết nứt.

-"Như Nguyệt, đem tất cả Kết giới châu mở ra, Vô Song, nang còn tuyệt chiêu pháp bảo gì đem hết ra xài nhanh lên, nhất định phải giúp kết giới trụ vững lại" Long Nhất khần trương nói.

Vô Song và Nạp Lan Như Nguyệt khi thấy Long Nhất lấy ra Quang minh thánh ngọc đang ngơ ngần cả người mà nhìn, nay nghe hắn nói vội hồi phục tinh thần tạm thời không nghĩ đến nó nữa, việc quan trọng hàng đầu là giúp Long Nhất ổn định lại kết giới.

Long Nhất ý niệm vừa động, Quang minh thánh ngọc bắn ra một đạo bạch quang thẳng vào con ngươi màu trắng của Tiểu Tam.

Hống, Tiểu Tam hống lên một tiếng vang trời, khí thế lãm liệt suýt chút nữa khiến Man Ngưu ngã ngửa.

Thánh quang màu sữa nhàn nhạt tỏa ra từ thân thể Tiểu Tam, lúc này trên người Tiểu Tam cũng toát ra khí tức của thần thú.

-"Tiểu Tam, công kích" Long Nhất lớn tiếng ra lệnh.

Tiểu Tam ngẩng đầu lên, một quang cầu khổng lồ nhanh như thiểm điện đánh thằng về phía nhụy hoa của Cửu minh yêu hoa.

Chỉ nghe đích một tiếng, Cửu minh yêu hoa thét lên một tiếng chói tai, thân hoa bắt đầu rung động mãnh liệt nhưng những cánh hoa khổng lồ bị kích thích bắt đầu điên cuồng co mạnh lại.

Công kích có tác dụng rồi, hiển nhiên đã làm bị thương yêu hoa, Tiểu Tam thừa thắng truy kích, từng đạo từng đạo Thánh Quang thuật liên tiếp bắn xuốn nhụy hoa bên dưới

Cửu minh yêu hoa càng lúc càng rung động mãnh liệt thì Long Nhất càng lúc càng hưng phấn, nghĩ đến cảnh cả ngày bị yêu hoa chết tiệt này vây khốn ở đây giờ rốt cuộc cũng trả được mối thù này.

Nhưng ý của Long Nhất thì tốt, bất quá không phải lúc nào hiện thực cũng hoàn mỹ như mơ vậy. Mà Cửu minh yêu hoa này cũng thật giảo hoạt, nhụy hoa như đôi cự nhãn bỗng hợp lại, biến thành một phiến cánh hoa bình thường làm cho những đòn công phá của Thánh quang thuật không thể tiếp tục gây tổn hại cho nó, khiến Long Nhất thấy cảnh này tức muốn hộc máu.

Tình huống càng trở nên nguy cấp, kết giới đã bị phá mất một tầng, cuối cùng Nạp Lan Như Nguyệt và Vô Song phải dùng tới phòng hộ kết giới từ những món trang sức mang theo để lập tầng phòng ngự, cứ như thế này, không gian kết giới càng lúc càng thu nhỏ lại.

Chính lúc này bốn cánh hoa thật lớn bao vây xung quanh họ bỗng rung động mạnh, một đám phấn hoa màu tím bất đầu phun ra.

4 người Long Nhất khẩn trương, chẳng lẽ vừa rồi là độc khí công kích? bất quá ngay sau đó bọn họ liền thở dài một hơi, Quang minh thánh ngọc lơ lửng giữa không trung đã bạo phát một tầng ánh sáng trắng như sữa đối kháng lại, phấn hoa gặp luồng ánh sáng liền biến mất không thấy tăm hơi nữa.

Nhưng ngay lúc này, nhụy hoa đang đóng chặt tự nhiên mở ra, một luồn tử mang kỳ dị từ nơi sâu thẳm bắn ra, tinh thần lực của mọi người bất giác bị kiềm hãm, hai mắt bắt đầu tối sầm lại. Mà lúc này Quang minh thánh ngọc đang đối kháng với luồng phấn hoa có độc lại đứng yên, thánh quang lực từ trên người Tiểu tam đã thu về còn Tiểu Tam đã biến trở lại nguyên hình.

-"Ta @#$@#%$@$%...... Cái quỷ gì thế này, yêu hoa cũng biết chơi chiến thuật" Long Nhất cười khổ dùng tinh thần lực cường đại đối kháng với công kích tinh thần của Cửu minh yêu hoa.

Mà 4 người lúc này cũng đã thanh tỉnh lại, mà hồi phục nhanh nhất lại là tên ngốc to đầu Man Ngưu, hắn chịu ảnh hưởng công kích tính ra là nhẹ nhất, ngoại trừ có chút hoảng hốt thì ý thức nhanh chóng lấy lại bình tĩnh như thường. Khó khăn chống đỡ nhất là Long Nhất cùng với Vô Song hai người có tinh thần lực cường bạo biến thái, bởi vậy xem ra tinh thần công kích của Cửu minh yêu hoa này có tính đặc thù, tinh thần lực càng mạnh càng bị nó chiếu cố tận tình hơn.

Man Ngưu mắt thấy đám Long Nhất đang chịu khổ cực vất vả chống đỡ thì hắn không chịu được nữa, hắn vung Lục Ngọc tài quyết hướng nhụy hoa bên dưới bổ tới, từng chút từng chút một, từng đạo lục quang xuất ra nhưng hình như không có hiệu quả.

Man Ngưu cũng mặc kệ tất cả, trong đầu hắn chỉ có một loại ý niệm là đem cái thứ đang làm cho lão đại của hắn thống khổ băm ra thành trăm mảnh.

Man Ngưu càng ngày càng điên cuồng, hoàn toàn không chú ý thấy Lục Ngọc tài quyết đang có biến hóa, quanh cây bổng xuất hiện tầng quang mang sáng chói, mà một khí thế khiến kẻ khác hít thở không thông cũng xuất hiện.

-"Đi chết đi" Man Ngưu hét lớn một tiếng, thêm một bổng nữa đập xuống nhuỵ hoa, Lục Ngọc tài quyết trong tay đập xuốn, cây bổng càng lúc càng lớn giống y hệt Như ý kim cô bổng của con khỉ họ Tôn.

Oanh một tiếng nữa, Cửu minh yêu hoa bắt đầu run rẩy, nay bị thêm một bổng của Man Ngưu cuối cùng cũng đã bị thương, tử mang bắn ra cũng mờ nhạt dần.

Long Nhất thoải mái hơn rất nhiều, hắn điên cuồng vận chuyển ý nghĩ.

Hôm nay Quang minh thánh ngọc bị năm cái động phun ra phấn độc khắc chế, vậy phải cấp tốc chế trụ 5 cái động này, nhưng vấn đề bây giờ là làm cách nào đây?

Long Nhất suy nghĩ một lúc, mắt hắn sáng lên, hắn từ Huyết sắc khô lâu gọi ra 5 cỗ Thất sát khôi lỗ (5con rối ), với thực lực hiện nay của mình thì mấy con rối này cũng không có bao nhiêu tác dụng, mà gặp phải chuyện khẩn cấp hôm nay, chỉ có cách hy sinh bọn nó mà thôi.

Ngay khi dụng ý niệm sai khiến, 5 con rối chia ra bay tới 5 cái động, dùng chính thân thể chúng để bịt kín năm cái động.

Quang minh thánh ngọc lại bắt đầu phát ra ánh sáng, một luồng ánh sáng bắn lên thân thể con cọp Tiểu Tam.

Thân hình 5 con rối bắt đầu bị ăn mòn, xương đầu với thân thể bắt đầu bị ăn mòn thành chất lỏng.

Long Nhất khóe miệng méo xệch, đối với mình hiện thời mấy con rối chỉ là đồ chơi, nhưng dù sao cũng là những sản phẩm đầu tiên hắn chế tạo ra, hơn nữa theo mình cũng nhiều năm rồi.

-"Yêu hoa chết tiệt, mày đi chết đi" Long Nhất âm âm cười nói, ý niệm vừa động, năng lượng của 5 con rối điên cuồng tụ tập, rồi oanh một tiếng tất cả đều tự bạo nổ tung.

Cửu minh yêu hoa rung lên dữ dội, tử mang phát ra từ nhụy hoa bỗng rụt về. Long Nhất cũng bất chấp Tiểu Tam đang công kích, hắn chụp lấy Quang minh thánh ngọc, cảm nhận nguyên tố quang minh ma pháp đang lưu chuyển, hắn hung hăng đập xuống nhụy hoa, một trận ánh sáng chói mắt lập tức bùng phát khắp nơi.

- "Chi, chi" Cửu minh yêu hoa kêu lên thảm thiết mấy tiếng, một đoàn tử mang từ nhụy hoa điên cuồng bắn ra, Long Nhất lúc này bị chấn bay ra ngoài, toàn bộ cánh hoa của Cửu minh yêu hoa mở bừng ra rồi nhanh chóng héo tàn.

************

Bên trong lối vào Tử vong hoa hải của Lôi thần cấm khu, đang có một đại đội Dong binh đoàn hơn ngàn người chuẩn bị bước vào

-" Đoàn trưởng, tại sao chúng ta phải đi qua Tử vong hoa hải này, nghe nói chưa từng có người đi qua được biển hoa này" một gã trung niên mặc áo bào của Thủy hệ ma pháp sư nghi hoặc hỏi một gã thân cao tám thước đứng kế bên mình.

-"Người khác không qua được không có nghĩa chúng ta không qua được, theo bổn đoàn trưởng đoán Tử vong hoa hải này mới chính là con đường chính, con đường phụ phía dưói kia khẳng định rất dài mà nguy hiểm trên đường chưa chắc đã thua nơi này, do vậy chúng ta tốt nhất là trực tiếp từ nơi này xuyên qua" Tên to con là một Đại kiếm sư, thoạt nhìn có vẻ khờ khạo, nhưng trong ánh mắt lại toát ra một tia tinh minh không tương xứng với ngoại hình của gã.

-"Nhưng là...."

-"Không nhưng nhị gì hết, Tử vong hoa hải đơn giản chỉ có độc khí và rễ hoa ăn thịt người, chúng ta chuẩn bị đầy đủ thì sợ quái gì nữa" Tên to con không đợi tên ma pháp sư nói xong đã cắt ngang lời hắn, trong ánh mắt hiện lên vẻ tự tin cường đại. Bọn họ là A cấp Dong binh đoàn đứng đầu bảng của Thương Lan Đại lục, lần này huy động tất cả tinh anh, không tin không thể xông qua Tử vong hoa hải.

Dựa theo kế hoạch, do 200 người mang theo tỵ phong kết giới mở đường, số còn lại chia làm 2 tổ đi theo sau.

Phong đội đằng trước cẩn thận bước vào Tử vong hoa hải, đi được trăm thước, dễ dàng đánh nát những rễ hoa đánh lén, sau đó phát tín hiệu an toàn cho những kẻ theo sau.

- "Thế nào? bổn đoàn trưởng nói không thành vấn đề là không thành vấn đề, xem ra sau khi làm xong nhiệm vụ này chúng ta chính là Dong binh đoàn nổi tiếng nhất đại lục rồi" Tên to con ha hả cười nói.

Hắn vừa mới đạp một chân xuống chuẩn bị tăng tốc đuổi theo nhóm đi đầu, từ trong Tử vong hoa hải đột nhiên xuất hiện một làn sóng mãnh liệt màu tím, cảnh tượng đột biến, vốn là một biển hoa màu hổng đột nhiên biến mất tăm, ngay sau đó một trận gió nổi lên, biển hoa đột nhiên biến thành biển chết màu đen, trong phút chốc đoạt lấy tính mạng hơn 300 tên phong đội đi trước, mà tên to con cảm thấy dưới dân một cảm giác nhộn nhạo liền rút chân về, đã thấy chân hắn biến thành xương trắng.

Tử vong hoa hải đột nhiên biến thành tử hải làm cho những kẻ bên ngoài xôn xao một trận, có người suy đoán rằng đã có kẻ vượt qua được Tử vong hoa hải nên tạo thành sự biến đổi lần này

Tử vong hoa hải dù sao cũng chỉ là hoa, tử hải mới là nước, hơn nữa toàn là nước đen chết người, cho dù một cọng lông mao hay một phiến lá cũng chìm không thấy tăm hơi.

Lần biến hóa này càng làm cho những kẻ mạo hiểm thêm tò mò, mà một đội Dong binh đoàn khác khi tiến vào đã tìm thấy mấy lối đi khác nhau. Chỉ là tuy không ai đi đến hết con đường đó, cũng có người trở về nói cho mọi người biết độ nguy hiểm còn cao gấp mấy lần con đường cũ ở tử vong hoa hải, có người nói số người chết ở Lôi thần cấm khu này đã vượt quá số binh sỹ chết trận trong chiến trường giữa tam đại đế quốc đang diễn ra.

Trong một sơn cốc không biết tên ở trong Lôi thần cấm khu, không khí bị ép đến độ người thường khó có thể thở nổi, mấy tia chớp liên tiếp bắn xuống một cây đại thụ khiến nó bốc cháy bừng bừng.

Ma thú, ngập trời ngập đất đều là ma thú, thấp nhất là những loại ma thú cấp B, còn lại là A cấp ma thú, thậm chí còn có những SE siêu cấp ma thú.

Kinh khủng hơn là đám ma thú này đang vây quanh 2 đội nhân mã với 2 màu trắng đen rõ ràng phân thành hai trận doanh, trắng có khoảng 1000 người, có quang minh tế tự, quang minh võ sỹ, quang minh kỵ sỹ... đen có cũng cỡ 1000 người như vậy, có U minh tế tự, hắc ám võ sỹ cùng với hắc ám kỵ sỹ (ND: Ai biết chủng tộc Elf = Night Elf, Human = Undead, Lotus... trong thế giới Warcraf chứ)

Nếu có người ngoài thấy cảnh này chắc chắn sẽ kinh hô liên hổi, Quang minh giáo hội lại cùng với Hắc ám giáo hội xông vào Lôi thần cấm khu, hơn nữa lại cùng kề vai chống địch như thế này nữa.

Chỉ thấy vang lên bên tai những tràng niệm chú, đầy trời ma pháp nổ tung, máu thịt văng đầy tạo nên một cảnh quan hùng tráng vô cùng

Một bóng trắng đứng giữa trung tâm trận doanh Quang minh, nàng mặc một tế tự bào trắng chỉ vàng, đầu đội chiếc nón trắng liền áo. Thánh quang pháp trượng huy động liên tục phát ra Thánh quang phổ chiếu ma pháp 13 cấp, làm cho một đạo quân ma thú xông tới biến thành vô lực để cho một đạo ma pháp sư phía sau nàng dễ dàng hạ sát chúng.

Mà ở phía bên kia một đoá hoa sen đen đầy tà khí từ giữa 2 hàng mi của nữ tử mặc đồ đen phóng ra, hoa sen xoay tròn hút lấy sinh mệnh của những ma thú xung quanh đó rồi biến chúng thành những cái xác khô.

Hai người đồng thời thu tay lại. Đều cùng nhìn về phía đối phương gật đầu một cách ăn ý, sau đó tiếp tục công kích ma thú.

-"U U, là nàng ta sao?" một thanh niên tóc đen mắt đen đến bên cạnh nữ nhân hỏi.

-"Ừ, là Ti Bích, không nghĩ tới có lúc lại cùng nàng ta sóng vai tác chiến như thế này" Lãnh U U cười nhẹ, nàng thu đóa liên hoa khổng lồ kia vào mi tâm.

-"Chúng ta vốn không phải là tỷ muội sao?" thiếu niên thanh tú cười hì hì nói, nếu Long Nhất ở chỗ này hắn nhất định nhận ra chính là Phong Linh đang giả trai thành Lăng Phong.

Nếu có người nói có thấy Quang minh giáo hội và Hăc ám giáo hội hòa bình ở chung như thế này, thì nhất định sẽ không ai tin, nhưng bây giờ hai kẻ thù truyền kiếp này lại phối hợp với nhau ăn ý vô cùng.

Không phải bọn họ muốn phối hợp, mà tính thế này làm cho bọn họ không thể không hợp tác. Hai bên nhân mã đông đúc xông vào Lôi thần cấm khu cũng có chung mục đích, lại tình cờ tại một ngọn núi hoang bị đám ma thú thực lực kinh khủng này vây lại nên gặp nhau, vì sinh tồn cũng như vì hoàn thành mục tiêu, song phương không cách nào khác phải tạm thời chung sống hòa bình, cùng chống đỡ các đợt công kích của ma thú.

-"Nghe nói phu quân cũng đã tới, không biết bây giờ chàng đang ở đâu nữa" Phong Linh thì thầm nói, trên tay không chậm trễ phóng ra một đạo ma pháp Hắc ám thôn phệ.

-"Linh nhi nhớ phu quân à?" Lãnh U U nhẹ giọng cười hỏi,

-"Đương nhiên rồi, Tỷ cùng mấy nha đầu chết tiệt kia ở chung một chỗ với phu quân rồi, mà muội thì chưa .... còn chưa có động phòng nữa?" Phong Linh mặt ửng đỏ, nhưng cũng lớn mật nói ra hết câu.

-"Nguyên lai Linh nhi động lòng xuân rồi, nếu biết sớm lúc trước ở Đằng Long Thành nên để ngươi cho phu quân sủng ái một phen cho ngươi biết" Lãnh U U cười nói.

Phong Linh trừng mắt liếc Lãnh U U một cái nói:

-"Được rồi, đừng nói nữa, để người ta nghe được là không hay đâu"

Cũng không biết trải qua bao lâu, đại quân ma thú tấn công không được rốt cuộc cũng rút lui, mà cả nhân mã của Hắc ám giáo hội và Quang minh giáo hội cũng đã mệt mỏi vô cùng, đều tụ tập lại tại trận doanh của mình mà nghỉ ngơi dưỡng sức.

Ti Bích một mình đứng trong gió, trong tay nắm chặt Quang minh pháp trượng màu xanh, mái tóc nàng xõa ra để mặc nó tung tay trong gió tựa như tâm tình nàng lúc này vậy.

-"Ti Bích tỷ, tỷ như thế nào lại đứng một mình ở đây" một thanh âm trong như ngọc từ phía sau truyền đến.

Ti Bích nhíu mày không nói gì, nàng vừa nghe đã biết đó là tiếng của Đông Phương Khả Hinh, mà sau này nàng biết Đông Phương Khả Hinh cũng là biểu muội của Long Nhất, cũng biết giữa nàng ta và Long Nhất đã phát sinh sự tình gì. Với nàng bây giờ đã có ý bài xích.

-"Không có gì" Ti Bích quay đầu lại, đã thấy Đông Phương Khả Hinh cùng đi với một kẻ tên là Tạp gia.

Đông Phương Khả Hinh lấy lại tinh thần, quay người nói với tên Quang minh kỵ sỹ:

-"Tạp gia, ngươi tránh xa ta ra một chút, ta và Ti Bích tỷ nói chuyện của nữ nhân ngươi đứng ở bên cạnh ta làm gì?"

-"Giáo hoàng phân công ta nửa bước cũng không rời cô" Tạp gi đáp lại, trong lời nói không mang chút ý tứ phải đi ra.

-"Nửa bước không rời? Ta đây đi ngủ ngươi cũng muốn "nửa bước không rời" không? Thật đáng ghét mà, ngươi không chịu đi ra ta cũng không để ý tới ngươi nữa" Đông Phương Khả Hinh mang giọng uy hiếp ra nói.

Tạp gia gật gật đầu, đánh phải xoay người mang theo nụ cười khổ mà rời đi.

-"Tỷ đang... đang nhớ tới hắn sao?" Đông Phương Khả Hinh làm bộ lơ đãng hỏi.

Ti Bích liếc mắt nhìn Đông Phương Khả Hinh, đột nhiên phát hiện ra "Quang minh thánh nữ" nữ hài tử này có chút đáng sợ, nàng ta đối với Long Nhất có ý muốn chiếm hữu cực mạnh, biết rõ quan hệ của mình và Long Nhất mà mặt mày cứ như một tiểu cô nương thuần khiết, cứ "tỷ tỷ muội muội" thân thiết như bình thường.

-"Tại sao không trả lời muội? Có phải là nghĩ muội rất đáng sợ, rất giả dối, đã biết rõ quan hệ của tỷ với biểu ca, mà còn cố ý hỏi tỷ như vậy?" Đông Phương Khả Hinh có chút cô đơn nói.

-"Quả thật vậy" Ti Bích gật đầu đáp.

-"Kỳ thật muội cũng không muốn nghĩ như vậy, muội thật sự muốn trở thành như tỷ tỷ, nhưng muội không thể khống chế được bản thân mình, mỗi khi nghĩ đến việc biểu ca không thể thuộc về một mình muội, trong tâm muội giống như bị xé thành từng mảnh nhỏ, cái loại thống khổ này đủ để làm người ta nổi điên lên" Đông Phương Khả Hinh cắn chặt môi dưới, vẻ mặt thống khổ nói.

Ti Bích nhìn Đông Phương Khả Hinh, trong lòng cảm thấy mềm đi, nàng than nhẹ:

-"Yêu một người là phải nỗ lực, mà mặc kệ có thu hoạch được bao nhiêu, chỉ cần người mình yêu hạnh phúc liền có thể nỗ lực hết thảy, Khả hinh, cô như vậy không gọi là Yêu, mà là ý chiếm hữu"

-"Có khác gì nhau đâu? Muội yêu biểu ca nên mới muốn chiếm giữ hắn, muội thậm chí có thể chết vì hắn" Đông Phương Khả Hinh nắm chặt nắm tay, vẻ mặt có chút dữ tợn.

-"Cho nên vì lòng chiếm hữu của cô, cô làm cho hắn thống khổ, để cho những người bên cạnh hắn thống khổ, đó gọi là yêu sao?" Ti Bích thản nhiên nói.

-"Muội không biết, thật sự không biết" Đông Phương Khả Hinh lắc lắc đầu mang theo vẻ thống khổ.

Tại một hiệp cốc sâu thăm thẳm, rộng cỡ 4 người đi được, hai mặt toàn là vách đá đen thui, phía trên đầu mây bay bay không thấy ánh mặt trời, cũng không cách nào phân biệt ngày đêm.

Vô Song cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu của mình, ý thức nàng cón vương chút hoảng hốt, chỉ cảm thấy trên người như bị một tảng đả nặng đè lên làm nàng hít thở khó khăn.

-"Chuyện gì đã xảy ra?" Vô Song muốn nhấc đầu lên nhưng cảm thấy mình không thể nhúc nhich được, từ đầu đến chân đều cảm thấy bủn rủn vô lực.

-"Tử vong hoa hải, Cửu minh yêu hoa...." Vô Song dần dần nhớ ra sự tình, lúc ấy Long Nhất cầm Quang minh thánh ngọc đập thẳng vào nhụy hoa của Cửu minh yêu hoa, chỉ thấy một đạo tử mang tận trời, Cửu minh yêu hoa nhanh chóng bị khô héo, dưới chân đột nhiên mở ra một cái hố lớn, một cỗ hấp lực cực mạnh hút lấy nàng, sau đó nàng dần mất đi ý thức.

Cứ từ từ như vậy, rốt cuộc ý thức của Vô Song cũng dần thanh tĩnh lại, tri giác trên thân thể bắt đầu dần dần hồi phục.

-"hô hô..." một tia nhiệt khí thổi vào tai Vô Song, làm nàng cảm giác được một trận tê người.

-"Long .... Long Nhất, ngươi .... đứng lên" thanh âm Vô Song yếu ớt thì thào nói, nàng rốt cuộc cũng càm giác được một người đang đè nặng trên người nàng, một nam nhân, mà cái mùi quen thuộc kia ngay lập tức làm nàng nhận ra hắn.

Nhưng trên người Long Nhất không có một chút phản ứng, vẫn không nhúc nhích nằm đè lên người nàng, tựa hồ hắn đã hôn mê rồi.

Vô Song gọi thêm vài câu, chút khí lực vừa tích tụ lại cũng theo đó bay đi, nàng thấy Long Nhất một chút phản ứng cũng không có cũng đành ngưng không kêu lên nữa.

Bỗng nhiên thân thể mềm mại của Vô Song trở nên cứng đờ, tri giác trở lại làm nàng nhận ra ngọc nhũ cũa mình bị một bàn tay bao trùm lấy, không cần nói cũng biết, không cần nghi ngờ nữa, móng sói này chắc chắn là của Long Nhất rồi, điều này làm nàng nổi giận không thôi, nhưng bất đắc dĩ phải chịu đựng, nàng hiện thời không thể động đậy nên không thể thoát khỏi vuốt sói của hắn được.

Thình thịch, thình thịch. Vô Song cảm giác được tim mình đang đập mạnh, tiếng trống ngực như vang lên rõ ràng trong không gian đen tối này, mà nàng không cách nào khống chế được.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Vô Song nhiên thấy thân thể Long Nhất đang đè nặng trên người mình đang giật giật, trong lòng nàng thấy vui vẻ, tưởng rốt cuộc hắn đã tỉnh lại. Nhưng rốt cuộc một sự tình xảy ra làm nàng càng thêm phẫn nộ lẩn xấu hổ, một tay của hắn dùng móng vuốt nắm chặt lấy ngọc nhũ của nàng đang nhẹ nhàng xoa xoa, mà một tay kia đang tiến tới vùng đất thần thánh mẫn cảm bất khả xâm phạm của nàng.

-"Long Nhất, ngươi ... ngươi là tên hỗn đản" Vô Song không tự chủ được cả người run rẩy, cảm giác tê tê từ ngọc nhũ lan tỏa khắp toàn thân, làm cho nàng nảy ra ý nghĩ muốn đem tên sắc lang này ra mà cắn chết hắn.

Thật ra việc Long Nhất chiếm tiện nghi của nàng ta cũng chỉ là phản ứng tự nhiên, vuốt sói của hắn cứ xoa nhè nhẹ mà không biết đã làm cho Vô Song đối với hắn đã có cảm giác muốn cắn chết người rồi.

Vô Song cắn chặt môi dưới, thân thể mềm lại không ngừng run rẩy, mà trên nguời tên sắc lang này cũng không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, mà biểu hiện của hắn lại như đang nằm mơ, mơ một giấc xuân mộng vậy. Vô Song chỉ còn cách nghiến răng, bởi vì thân thể vô lực nên nàng đành để Long Nhất tùy ý chiếm tiện nghi.

-"A..... Long Nhất, ngươi là tên dâm tiện, ta ... ta ...." Vô Song kinh hãi kêu lên, nàn gcảm giác được vùng xử nữ mềm mại giữa hai chân nàng đột nhiên chạm phải một vật cứng đang chầm chậm tiến vào.

Chính trong lúc xấu hổ lẩn cảm thấy bị sỉ nhục này, Vô Song cảm giác được đầu mình đã có thể cử động, nàng cố gắng nhấc đầu mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn ra.....

-"A........." Chính trong lúc Long Nhất đang vô ý máy động đột nhiên thống khổ kêu lên, hắn đột nhiên tỉnh người, lập tức một cơn đau từ vành tai truyền đến.

-"Vô Song, nàng bỏ miệng ra, lỗ tai ta bị nàng cắn muốn rớt ra rồi kìa" Long Nhất vừa tỉnh lại lập tức khôi phục ý thức, sau khi hắn tỉnh lại nhận ra mùi hoa lan nhẹ nhàng toát ra từ trên người Vô Song, cũng biết cái tai của hắn là do nàng cắn, chỉ là hắn chưa kịp biết nguyên nhân vì sao lại bị cắn mà thôi.

Vô Song vốn chưa hoàn toàn khôi phục, nàng cắn hắn một chút đã không còn sức nữa rồi, nếu là nàng dùng toàn lực, nói không chừng Long Nhất đành phải chia tay vĩnh viễn với nửa cái lỗ tai của hắn rồi.

Long Nhất nghiêng người đứng dậy, ngoại trừ hơi thở có chút khó khăn thì không cảm thấy có gì đáng ngại.

Sát đích một tiếng, Long Nhất phóng ra hai đạo Chiếu minh thuật, hắn thấy sắc mặt tái nhợt của Vô Song mang theo một chút ửng đỏ, hơi thở dồn dập không ngừng, trong mắt phượng lại có chút đỏ. Điều này làm cho Long Nhất kinh ngạc, tính cách Vô Song mà hắn biết là lãnh đạm như băng, nếu không phải bị ủy khuất thật lớn thì nhất định sẽ không có vẻ mặt này.

Long Nhất xoa xoa vành tai, ngón tay hắn cảm nhận được dấu răng thật sâu liền cười khổ, kiểu này không phải chính mình làm cho nàng bị ủy khuất sao?

Long Nhất vừa đở Vô Song ngồi dậy, hắn thấy hơi thở của nàng loạn nhịp, ánh mắt đẹp trừng lên nhìn hắn như muốn giết người.

-"Rút cái tay của ngươi lại, ta không muốn nó ..... chạm vào ta" thanh âm có chút thổn thức của Vô Song vang lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn Long Nhất, hiển nhiên là vì tình cảnh Long Nhất phi lễ với nàng nên nàng mới có thái độ như vậy.

Long Nhất sờ mũi, đặt Vô Song dựa vào vách đá, đột nhiên trong lòng giật mình, Như Nguyệt và Man Ngưu đâu rồi? Còn có Hoả kỳ lân, Cuồng Lôi thú và Tiểu Tam nữa.

Long Nhất quýnh lên liền dùng tinh thần lực dò xét Huyết sắc khô lâu trong bàn tay, phát hiện đám Hoả kỳ lân đang nằm nghỉ bên trong thì hắn mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc nhớ ra không thấy Như Nguyệt và Man Ngưu đâu hắn liền đứng phắt dậy.

-"Nàng ở chỗ này chờ ta một chút" Long Nhất bố trí một cấm chế trước mặt Vô Song, trong lòng hắn còn lo lắng nên đem bọn Hoả kỳ lân, Cuồng Lôi thú và Tiểu Tam vây xung quanh bảo vệ nàng, sau đó thân hình hắn loé lên biến mất vào bóng tối.

Long Nhất chạy xung quanh hạp cốc tìm kiếm Như Nguyệt và Man Ngưu một hồi, trong lòng hắn cũng không rõ tại sao hắn và Vô Song cùng xuất hiện tại cái địa phưong quỷ quái hiệp cốc này, khi Cửu minh yêu hoa sắp chết đã phản lại một đòn khiến hắn bay đi rồi mất luôn ý thức. Lúc này trong đầu hắn nghĩ đến việc hắn và Vô Song đã xuất hiện ở đây, thì Nạp Lan Như Nguyệt và Man Ngưu phải xuất hiện ở vùng đâu đó quanh đây mới đúng.

Sau một lúc tìm kiếm, Long Nhất tại chỗ cách đấy vài trăm thước phát hiện Nạp Lan Như Nguyệt và Man Ngưu đang hôn mê, lập tức trong lòng hắn phấn khởi, không bị lạc mất là tốt, bằng không gặp phiền toái lớn rồi.

Hắn mang theo hai người chạy về chỗ cũ, phát hiện Vô Song đang ngồi xếp bằng tiến hành minh tưởng để phục hồi thể lực và ma pháp lực.

Long Nhất vỗ lên Nạp Lan Như Nguyệt và Man Ngưu hai cái truyền chân khí vào, lập tức hai người bừng tỉnh dậy.

-"Phu quân....!" Nạp Lan Như Nguyệt mở bừng hai mắt, đập vào mắt nàng là khuông mặt tuấn tú thân thiết của Long Nhất, nàng nhu tình vạn trượng thắm thiết gọi hắn.

-"Cảm giác như thế nào? Không có việc gì đâu" Long Nhất vừa thấy Nạp Lan Như Nguyệt tỉnh lại không khỏi nở nụ cười ấm áp nhìn nàng.

-"Chính là cả người đau nhức, một tia khí lực cũng không có" Nạp Lan Như Nguyệt nhíu mày nói.

-"Lão đại, chúng ta đang ở đâu đây?" Man Ngưu cố gắng đứng lên, mặc dù vẻ mặt mệt mỏi nhưng so với Nạp Lan Như Nguyệt và Vô Song còn tốt hơn nhiều.

-"Không biết, ngươi không xảy ra chuyện gì chứ?" Long Nhất quan tâm hỏi hắn.

Man Ngưu vỗ vỗ đầu trâu, vặn vẹo cần cỗ một hồi rồi đáp:

-"Ngoại trừ sau gáy đau nhức một chút thì không có gì đáng ngại cả"

Long Nhất ha hả cười kêu Man Ngưu nghỉ ngơi một lúc, rồi hắn đặt song chưởng vào sau lưng Nạp Lan Như Nguyệt truyền cho nàng một đạo chân khí để giúp nàng phục hồi thể lực.

Kỳ thật Long Nhất vẫn còn một vấn đề không rõ ràng, vì cái gì mà trong 4 người thì Man Ngưu coi như không có chuyện gì hết, mà hai cô gái này lại xảy ra chuyện. Bởi vì ma pháp sư thể chất yếu ớt chăng? Đối với Nạp Lan Như Nguyệt thì có thể nói như vậy được, nhưng Vô Song đã đạt tới cảnh giới Pháp thần lại nghiêm trọng đến vậy? Lúc đầu ngay cả cử động cũng không được.

Lúc này Nạp Lan Như Nguyệt cũng đã khôi phục được một chút khí lực, nàng liền tự mình ngồi xếp bằng tiến hành minh tưởng. Long Nhất liền đi xung quanh xem xét mọi thứ xung quanh họ.

Hiệp cốc tôi đen này an tĩnh phi thường, ngoài trừ 4 người bọn họ dường như không có dấu hiệu sinh mệnh nào khác tồn tại quanh đây, hơn nữa hai đầu hiệp cốc kéo dài tựa như không có điểm cuối vậy.

Long Nhất ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trên cao có một chút ánh sáng ảm đạm truyền xuồng, chân hắn điểm mạnh như chim ưng bay vút lên trời, hóa thành một đạo quang ảnh bay lên.

-"Cái nơi chết tiệt này, rốt cuộc là địa phương quỷ quái nào đây?" Long Nhất thầm chửi, không kể hắn bay lên cao bao nhiêu thì cảm giác miệng hiệp cốc này vẫn xa vời vợi, hắn đã biết hiệp cốc này có chuyện không bình thường rồi.

Mặc dù đã đoán trước Lôi thần cấm khu này gian nan nguy hiểm nhưng những việc xảy ra vẫn khiến Long Nhất toát mồ hôi, ở Tử vong hoa hải bọn họ gian nan ứng phó như vậy rồi, sợ rằng ở hiệp cốc đáng sợ này còn gian nan hơn nhiều. Trực giác của Long Nhất nói với hắn, Lôi thần cấm khu càng vào sâu càng nguy hiểm, càng ngày càng không dễ dàng, bằng không cũng không có số lượng lớn những kẻ mạo hiểm đã vĩnh viễn nằm lại nơi này.

Long Nhất mệt mỏi ngồi bệt xuống, Tiểu Tam vội chạy tới bên hắn rồi quẩy đuôi làm nũng. Long Nhất vỗ về bộ lông bóng loáng của nó mà nhíu mày suy tư (ND: Who lets the dog out? Wohw wohw wowh wowh ....  )

Bỗng nhiên, Tiểu Tam đang nhu thuận nằm dưới chân Long Nhất hưởng thụ những cái vuốt ve của hắn đã bật dậy, lộ rõ vẻ khần trương, hai con mắt một đen một trắng quan sát khắp nơi, nhưng ngay sau đó nó liền nằm xuống bên chân Long Nhất.

Long Nhất chấn động trong lòng một cái, rõ ràng Tiểu Tam vừa rồi đã cảm giác được có dấu hiệu bất ổn, nhưng sau đó nó lại không phát hiện dấu hiệu gì bất thường nên mới nằm xuống lại. Nhưng Long Nhất từ cử động này của Tiểu Tam đã cảm giác được một tia nguy hiểm, địa phương quỷ quái này im lặng đến rợn người, ngoại trừ đá với đá ra thì không có một chút dấu hiệu sự sống, Tiểu Tam không lẽ đã gặp ảo giác?

Long Nhất nhắm chặt đôi mắt phảng phất như một lão tăng tiến hành nhập định, nhưng tinh thần lực của hắn khẩn trương tỏa ra giám sát động tĩnh xung quanh.

Khác với hắn. Man Ngưu lúc này đang lau chùi cây Lục Ngọc tài quyết của hắn. Trải qua một cơn bộc phát trong cơ thể hoa yêu, tiềm lực của thần khí này đã được hắn khai phát ra một bộ phận lớn, mà lúc này giữa hắn và Lục Ngọc tài quyết lại sinh ra một cảm giác huyết mạch tương thông.

Ngay lúc này, giữa không trung đột nhiên lóe lên hai quả cầu ánh sáng nhỏ rồi biến mất. Long Nhất đột nhiên mở bừng mắt, hắn vận mười thành công lực vào một ngón tay hướng về phía Vô Song đang ngồi đối diện mà đánh tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kimtrung