kimtrung 348-353

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉkình như gió rít rồi xuyên tới cách Vô Song một sợi tóc bắn thẳng vàotảng đá đen sau lưng nàng. Nhất thời một chất lỏng màu đen phun ra đầymặt và cổ Vô Song đang minh tưởng, mà ngay lúc đó, một bóng đen nhạtnhư khói xuất hiện ở tảng đá sau lưng Vô Song rồi tiêu tán trong khôngtrung.

-"Lão đại, đó là cái gì?" Man Ngưu cầm Lục Ngọc tài quyết vọt tới sát bên người Long Nhất hỏi hắn.

LongNhất lắc đầu, hắn ngồi xổng xuốn dùng đầu ngón tay chấm vào chất lỏngmàu đen rồi đưa lên mũi ngửi thử, một mùi máu tươi nhàn nhạt bốc lên.

Nănglượng dao động mãnh liệt khiến Vô Song và Nạp Lan Như Nguyệt giật mìnhtỉnh lại, mà Vô Song nhận ra có một chất lỏng màu đen chảy đầy mặt vàđầu cổ mình khiến nàng có cảm giác muốn ói.

-"Long Nhất..." Vô Song vụt đứng dậy, ánh mắt mang theo tức giận lẫn nghi vấn trừng trừng nhìn Long Nhất.

-"Khôngliên quan đến ta, mới vừa rồi ta nhận thấy có cái gì từ trên nham thạchlặng lẽ tiến gần nàng, ta vừa cho nó một chỉ, thứ trên người nàng làmáu của nó đó" Long Nhất hắc hắc cười nói.

Lúc này thể lực và mapháp của Vô Song cũng đã phục hồi rất nhiều, nàng liền phóng ra một kếtgiới chắn hết mọi ánh sáng rồi nhanh chóng thay đổi quần áo, tiện taygội rửa mái tóc đen nhánh của mình.

Đợi khi Vô Song thay quần áoxong, Long Nhất liền nghiêm chỉnh đem mọi sự việc mới phát sinh ra nóira một lần, cũng đem mọi sự tình liên quan đến hiệp cốc này nói hết chocác nàng hiểu.

-"Sẽ không có lối ra giống với Tử vong hoa hải chứ"Nạp Lan Như Nguyệt nhìn xung quanh một hồi rồi thầm nghĩ, cũng khôngphải trong lòng nàng bi quan, mà thật sự địa phương này cũng có phầnquỷ dị.

-"Không giống nhau, mọi người có cảm nhận được không khí lưuthông trong hiệp cốc này không, hai bên tất nhiên là có đường ra" VôSong chăm chú quan sát một lúc rồi thản nhiên nói.

-"Không sai,chúng ta cứ chọn đại một hướng mà đi, nhất định sẽ có lối ra" Long Nhấtquay về phía Vô Song khen một câu rồi dẫn đầu mọi người tiến lên.

4người 3 thú hướng một bên hiệp cốc mà đi khoảng nửa canh giò, đột nhiênánh sáng phía trên hiệp cốc dần dần biến mất, không khí dần trở nên âmlãnh, hiệp cốc đột nhiên có tiếng gió gào lên.

-"Trong gió có tử khí" Long Nhất trong lòng kinh hãi liền phân phó mọi người dành toàn bộ tinh thần đề phòng.

4người dựa lưng vào nhau, 3 con thần thú lông dựng lên đều hiện ra tưthế phòng bị. Mà 4 người Long Nhất chỉ cảm thấy bốn phương tám hướngtruyền đến từng trận ânh thanh gào thét rợn người, nhưng hết lần nàyđến lần khác 4 phía đến cả một cái bóng của quỷ cũng không có.

VôSong nâng cao Băng lam pháp trượng trong tay, đôi môi anh đào nhanhchóng niệm những chú ngữ tối nghĩa, hơi lạnh bốc lên, một cấm chú BăngThiên tuyết địa phóng ra, chỉ thấy hiệp cốc đầy đá đen bị bao phủ bởimột lớp băng dày kéo dài vài trăm thước.

Một trận khói đen nhàn nhạttừ tầng băng bốc lên, lớp băng trong chớp mắt đã biến mất không cònthấy bóng dáng tăm hơi, mà âm thành rợn người kia càng lúc càng vang tolên.

-"Không cần phải xen vào mấy thứ này, cứ để chúng kêu đi, chúng ta đi" Long Nhất nhíu mày nói.

Chỉlà Long Nhất vừa nói xong, Man Ngưu đừng bên cạnh hắn không tự chủ đượcbị một tảng đá đen hút đi, cũng may Man Ngưu phản ứng rất nhanh. LụcNgọc tài quyết xoay ngược ra sau đập mạnh xuống, chỉ nghe xuy mộttiếng, một dòng chất lỏng màu đen phun ra, một cái bóng đen nhàn nhạtbốc lên rồi biến mất, lực hút lấy Man Ngưu cũng biến mất.

-"là Vonglinh sao?" Nạp Lan Như Nguyệt hỏi, nàng cảm nhận được một luồng tử khí,nhưng cũng không dám chắc đó là luồng tử khí của vong linh.

-"Có thểcó, cũng có thể không, mọi người có nhận thấy cái thứ này đối với mapháp công kích tựa hồ không có hiệu quả gì, ngược lại dùng vật lý côngkích lại có tác dụng. Từ mặt này mà nói nó cũng không chắc là vonglinh, vì vong linh bình thường đối với vật lí công kích đều có tínhmiễn dịch" Long Nhất cười khổ nói.

-"Không sai, nhưng thứ này tựanhư không có hình thể, vậy làm sao để giải thích đây?" Vô Song nghihoặc nói, nàng cũng có cảm giác này, vừa rồi nàng thi triển Băng thiêntuyết địa là ma pháp 10 cấp mà tựa hồ một chút hiệu quả cũng không có.

Long Nhất nhún nhún vai, hắn cũng không rõ chuyện gì đang xảyra.

Chỉlà đã biết đặc tính của sinh vật này rồi thì đám Long Nhất cũng thayđổi phương pháp đối phó, trong 4 người thì công kích vật lí chỉ có hắnvà Man Ngưu nên hai người liền quay mặt vào vách đá màu đen để hai côgái bảo vệ bên trong.

Dọc theo đường đi, nhóm Long Nhất cũng khôngbiết đã giết nhiếu hay ít những sinh vật ở đây rồi, nhưng tựa hồ cànggiết thì chúng càng xuất hiện nhiều thêm.

Tính ra sinh vật này cũngkhông có lực công kích khủng kiếp gì, trước đòn công kích vật lý thì 1đòn cũng chịu không nổi, nhưng điều làm mấy người Long Nhất kinh hãichính là khả năng phá kết giới của chúng. MẶc dù kết giới có mạnh mẽ cỡnào thì lực hấp dẫn do bọn chúng phát ra cũng xuyên thấu qua được.

-"NhưNguyệt, nàng thử dùng Tịnh hóa thuật thử xem, coi có hiệu quả haykhông?" Long Nhất quay mặt về hướng Nạp Lan Như Nguyệt nói, mặc dù nóisinh vật này không sợ ma pháp công kích, nhưng nếu nói bọn chúng thuộcHắc ám hệ thì thánh quang thuật sẽ có hiệu quả.

Nạp Lan Như Nguyệtgật gật đầu, nàng giơ cao pháp trượng, một đạo ánh sáng nhu hòa phátra, nhiều tia sáng hướng tới bốn phương tám hướng mà soi. vẻ mặt củaNạp Lan Như Nguyệt như có một lớp ánh sáng lưu chuyển khiến nàng trởnên thánh khiết vô cùng.

Âm thanh gào rú rợn người thoáng chốc nhỏđi rất nhiều, mà mùi tử khí trong gió thổi đến cũng nhạt đi, xem ra mấysinh vật này thật sự thuộc 1 chi của hắc ám hệ. Chỉ là khi tịnh hóathuật của Nạp Lan Như Nguyệt chấm dứt, âm thanh lại gào rú lên, tử khítrong gió cũng đậm đặc trở lại.

Lúc này, một trận hấp lực hướng đếnLong Nhất, nắm lấy vạt áo của hắn rồi kéo vào vách đá đen bên cạnh.Long Nhất vừa định tránh thoát, nhưng đột nhiên trong lòng hắn máy độngliền để mặc hấp lực kéo hắn sát vách động. Ngay khi bàn tay to của hắnnhư xuyên thấu vào vách động, tinh thần lực cường đại từ giữa hai lôngmày của hắn phát ra, đi theo bàn tay hắn chụp trúng sinh vật vô hìnhbên trong, ngay sau đó hắn vận sức kéo một cái, một cái bóng đen bịLong Nhất kéo từ trong nham thạch ra đang kịch liệt giãy dụa. Mắt thấynó càng lúc càng giãy mạnh, rồi đột nhiên co lại thành một khối rồi nổtung, biến thành một đám khói đen rồi biến mất trong không trung, màtrên vách nham thạch một chút dấu vết để lại cũng không có.

-"Có lẽ ta biết nó là thứ gì rồi?" Long Nhất hắc hắc cười nói.

-"Là cái gì?" Ba người đồng thanh hỏi.

LongNhất cười cười, trên tay hắn đột nhiên phát ra một tia hắc khí nhànnhạt, trong miệng nhanh chóng niệm một mớ chú ngữ, hai tay xoay mộtvòng giữa không trung, không gian bỗng xuất hiện một khe nứt, ba cươngthi mặc giáp bạc xuất hiện chỉnh tề trước mặt Long Nhất, chính là Ngângiáp hậu vương của dị giới Vong linh.

Cảng quỷ dị hơn là khi 3 ngângiáp thi vương này vừa xuất hiện, âm thanh gào rú đột ngột im bặt tựanhư từ trước đến giờ chưa từng tồn tại vậy.

-"Triệu hồi vong linh,phu.... phu quân...." sắc mặt Nạp Lan Như Nguyệt tái nhợt, kỳ thật khi ởtrong bụng Cửu minh yêu hoa nàng cũng đã thấy Long Nhất dùng 5 con rốihình người để chặn 5 cái động phun phấn độc, khi đó nàng đã cảm giác cógì đó không đúng, chỉ là nàng vẫn không chịu tin thôi.

Vô Song chỉkỳ quái nhìn Long Nhất một chút, vẻ mặt cũng không thay đổi gì, mà ManNgưu từ lâu đã biết Long Nhất có hắc ám hệ ma pháp nên tự nhiên khôngtỏ vẻ kinh ngạc gì cả.

Long Nhất quay lại nhìn thẳng vào Nạp Lan Như Nguyệt nói:

-"Nàngkhông có nhìn lầm, phu quân của nàng chính là có vong linh ma pháp,nhưng nhìn nàng bây giờ kìa, nàng thấy chồng nàng là một kẻ thập ác bấtxá sao?"

-"Nhưng là ... là ...." Nạp Lan Như Nguyệt hiển nhiên có chútkhông chấp nhận được, ánh mắt bối rối mê man, là một thánh nữ của Quangminh giáo hội, sự chán ghét đối với hắc ám tự nhiên sớm trở thành mộtbản năng rồi.

Nhưng như vậy cũng làm cho Long Nhất cảm thấy thấtvọng, lúc trước ở Đằng Long Thành, Ti Bích và Lãnh U U cũng là haithánh nữ của hai trận doanh, các nàng cũng bởi vỉ củng yêu mình mà hoàbình chung sống, cũng tiếp nhận việc mình thể chất đồng thời có 7 hệ mapháp, chẳng lẽ Nạp Lan Như Nguyệt lại không thể tiếp nhận đựơc sao?

-"Thôi,chúng ta hay là khôi phục lại quan hệ như trước đi, ta và nàng ngoạitrừ có quan hệ hôn ước ra thì cái gì cũng không có, cỏn nếu nàng vẫnkhông chấp nhận, nàng và ta có thể cắt đứt hoàn toàn mọi quan hệ, chúngta có thể chia tay vĩnh viễn không bao giờ gặp mặt" Long Nhất than nhẹmột tiếng rồi phẩy tay, xoay người quay lưng với Nạp Lan Như Nguyệt.

NạpLan Như Nguyệt đột nhiên chấn động, trong tim đau như là bị dao cắt,sắc mặt trở nên trắng bệch như không còn giọt máu. Hắn, ... không cần tớimình nữa, nàng trong lòng giờ chỉ hiện lên duy nhất một ý niệm này.

-"Không......không muốn, thiếp không muốn" Nạp Lan Như Nguyệt nước mắt tuôn tràn,đột nhiên kêu lớn một tiếng lao tới ôm chặt lấy lưng hắn.

-"Ta làvong linh ma pháp, nếu bị Quang minh giáo hội biết thì hậu quả như thếnào nàng biết rõ mà" Long Nhất nhíu mày, chỉ là giọng nói vẫn thảnnhiên như không.

-"Thiếp mặc kệ, thiếp mặc kệ, thiếp chỉ biết làkhông thể không có chàng" Nạp Lan Như Nguyệt càng lúc càng thẩn trương,nàng thật sự sợ rằng hắn sẽ không còn cần đến nàng nữa,

-"Nàng thật sự chứ?" Long Nhất hỏi lại, trên khoé miệng hắn đã xuất hiện nụ cười.

-"Dạ, cho dù cùng chàng đi đến 9 tầng U minh thiếp cũng không hối hận" Nạp Lan Như Nguyệt lẩm bẩm nói.

LongNhất xoay người ôm lấy Nạp Lan Như Nguyệt vào lồng ngực của mình. Tronglúc ấy hắn không còn hoài nghi tình cảm mà Nạp Lan Như Nguyệt dành chohắn, cũng nhận ra địa vị của mình trong lòng nàng còn cao hơn địa vịcủa Quang minh giáo hội. Nhưng trong lòng hắn bây giờ đã tràn đầy vuisướng cùng cảm động, nữ nhân này vì hắn mà bỏ qua cả tín ngưỡng củamình, hắn phát thệ sẽ dùng cả tánh mạng của mình để quý trọng nàng.

VôSong cũng không quấy nhiễu hai người, khuôn mặt lạnh như băng của nàngđã dãn ra rất nhiều, nàng và Long Nhất có một loại cảm ứng tâm linh kỳdiệu, có thể cảm nhận được tâm tình của hắn bây giờ.

Hồi lâu sau,Nạp Lan Như Nguyệt phục hồi tinh thân lại. Nhớ tới Vô Song và Man Ngưubên cạnh, nàng mắc cở đỏ mặt từ trong lòng Long Nhất thoát ra.

-"Ôm đủ chưa? Ôm đủ rồi thì mau nói trong vách đá có cái gì?" Vô Song thản nhiên nói.

-"Ghen sao, nếu nàng cũng muốn ta ôm ta sẽ cho nàng mượn lồng ngực của ta" Long Nhất ha hả cười nói.

Vô Song hừ lạnh một tiếng trừng mắc liếc hắn. Để cho ngươi đắc ý nữa sao.

-"Phu quân, chàng nói đi, rốt cuộc nó là cái gì vậy" Nạp Lan Như Nguyệt kéo kéo ống tay áo Long Nhất hỏi.

-"Mọingười có nhận thấy vong linh ma pháp của ta triệu hồi mấy ngân giáp thivương này có bình thường không?" Long Nhất chỉ tay về phía 3 ngân giápthi vương mạnh mẽ vô cùng kia mà hỏi.

-"Chẳng lẽ không đúng?" Nạp Lan Như Nguyệt đối với vong linh ma pháp không hiểu nhiều lắm.

-"Đươngnhiên không phải, bình thường dùng vong linh triệu hồi thuật chỉ triệuhồi sinh vật vong linh công kích không quá mạnh mẽ, chỉ nhờ số lượng màthủ thắng. Mà Ngân giáp thi vương này là ta triệu hồi từ không gianvong linh ở thế giới khác mà ra, mà đó là ta đã sử dụng Vong linh triệuhồi thuật đã thất truyền đã lâu, Ngân giáp thi vương này ở không gianvong linh dị giới kia là thuộc loại sinh vật vong linh hạng nhất đó"Long Nhất chậm rãi nói.

-"Ngươi nói nhiều như vậy làm gì, cái chúngta hỏi không phải là Ngân giáp thi vương, mà là ..... chẵng lẽ, những thứbên trong mấy tảng đá đó là dị giới vong linh?" Vô Song đang thắc mắcbỗng nghĩ đến một vấn đề.

-"Đúng rồi, vong linh này đúng là dị giớivong linh, tên nó là Hắc nham u linh, trong dị giới vong linh cũngthuộc hàng đẳng cấp cao, chúng nó bình thường ngụ tại mấy tảng đá đennày, cùng với đá hoà thành một thể, có thể hút con mồi vào trong nhamthạch. Kỳ thật bản thể của chúng không e ngại vật lý công kích hoặc mapháp công kích, nhưng do mấy tảng đá này để chúng sống ký sinh thìkhông chịu nổi lực công kích. Chỉ là nếu không sống ký sinh trên tảngđá thì chúng cũng không tạo thành lực công kích hoặc lực hút để hút conmồi được, có thể nói là có cái được thì có cái mất vậy" Long Nhất giảithích một hồi, hắn đối với vong linh triệu hồi thuật cũng không tinhthông cho lắm, lúc trước hắn cũng chỉ đọc qua một lần, may nhờ trí nhớbiến thái khủng khiếp nên hắn mới nhớ ra mấy loại dị giới vong linh nhưHắc nham U linh này.

-"Nếu Hắc nham u lin hnày tại dị giới vong linhthuộc hàng sinh vật cao cấp thì sao chúng lại sợ Ngân giáp hậu vươngđẳng cấp hấp hơn chúng?" Nạp Lan Như Nguyệt nghi hoặc hỏi.

-"Thếgian vạn vật, một vật khắc một vật, dị giới thi vương không có ma phápcông kích nhưng chúng lại có vật lý công kích mạnh mẽ vô cùng, cùng vớiHắc nham u linh tương sinh tương khắc, nên Ngân giáp hậu vương vừa xuấthiện chúng nó liền bỏ trốn liền" Long Nhất cười đáp.

Không còn Hắcnham u linh uy hiếp nữa, 4 người Long Nhất tạm thở dài một hơi, bắt đầuhướng đến phía trước đi nhanh, thật sự ở lại chỗ này chẳng làm người tacảm thấy tốt đẹp gì hết.

Chạy liên tục không ngừng khoảng 2, 3 canhgiờ, đột nhiên một trận gió nhẹ thổi tới, Long Nhất tức khắc dừng chânlại ha hả cười nói:

-"Phía trước chính là lối ra rồi, mọi người đi nhanh lên một chút"

-"Chàng làm sao biết phía trước là lối ra?" Nạp Lan Như Nguyệt hỏi, nàng cố hết sức nhìn cũng chỉ thấy một mảng đen trước mắt.

-"Nàng không cảm thấy mùi cỏ xanh trong không khí sao?" Long Nhất cười đáp.

NạpLan Như Nguyệt hít sâu một hơi, quả nhiên phát hiện ra mùi cỏ xanh nhànnhạt, mà hiệp cốc này chỉ toàn đá với đá, làm gì có cỏ, chắc chắn lốira phải cách đó không xa.

Biết được đường ra nằm ở phía trước, 4 người hưng phấn vô cùng đồng loạt bước gấp, mơ hồ thấy được ánh sáng phía xa xa

-"Lôi hệ ma pháp kết giới?" Khi 4 người đi đến cuối hiệp cốc, nhanhchóngphát hiện miệng cốc đã bị một cái lôi hệ ma pháp kết giới phongấn lại,trên mặt nó còn có những dòng điện đang lưu chuyển.

Man Ngưu khôngnói hai lời đã nắm Lục Ngọc tài quyết lao tới, chỉ ngherầm một tiếnghắn đã bị bắn ngược ra sau, lúc đứng lên thì toàn bộ lôngtrên người đãdựng đứng, cơ thể run rẩy không ngừng

-"Dòng điện này thật là lợihại, làm cho toàn thân lão ngưu ta đều têdại" nửa ngày sau đó cơ thểcứng ngắc Man Ngưu mới mềm lại. Bình thườnghắn hung hãn đánh 1 chọi 2cũng chơi, vậy mà bộ dáng hiện giờ làm ngườita cảm thấy buồn cười vôcùng.

Long Nhất ha hả cười, cái mùi vị bị lôi điện đánh trúng đốivới hắnkhông quá xa lạ, hắn vừa mới dò xét một chút đã phát hiện lôiđiện mapháp kết giới này có cường độ còn cao hơn hắn tưởng tượng.

-"Theota đến đây đi" Long Nhất vừa cười vừa tiến lên phía trước haibước, vậnnội lực Ngạo thiên quyết vào tay phải rồi đặt lên kết giới.

Năng lựcphá kết giới của hắn có thể nói là còn mạnh hơn ngày xưa, nộilực Ngạothiên quyết vận lên cho dù là Thánh quang kết giới thuộc cấp10 kết giớiquang hệ phòng ngự thì đối với hắn cũng không thèm để ý, màchính hắncũng có khả năng hấp thu lôi điện thì nghĩ đến chuyện phá kếtgiới nàycũng chẳng khó khăn gì.

Rất nhanh, sắc mặt Long Nhất không còn vẻ dễdàng nữa mà bắt đầu trởnên ngưng trọng, hắn đã vận đến Ngạo thiên quyếttầng thứ tư rồi nhưnglôi hệ kết giới vẫn chưa thể phá. Cũng không phảitính chất của Ngạothiên quyết bị thay đổi mà là lôi hệ Kết giới nàykhông phải là kếtgiới bình thường, cho dù là Vô Song đã đạt mức thầncấp thi triển phòngngự kết giới cũng chưa chắc đạt 1, 2 phần trăm, cólẽ chỉ có Lôi thầnchính thức mới có thể phóng ra loại kết giới này thôi.

LongNhất cũng không phải không thể phá được kết giới này, chỉ cần chohắn 2hay 3 ngày thì hắn tuyệt đối tin rằng có thể phá được.

Lúc này giólạnh chợt thổi lên, những âm thanh quái dị tưởng đã biếnmất đột nhiênvang lên, làm cho người nghe không tự chủ được lạnh tócgáy.

-"Phuquân, chàng không phải nói là dị giới hậu vương là khắc tinh củaHắcnham u linh sao? Như thế nào mà chúng nó lại đến nữa vậy?" Nạp LanNhưNguyệt giơ cao pháp trượng, một luồng ánh sáng nhu hoà thánh khiếtphóngra bao phủ mấy chục thước xung quanh nàng.

Long Nhất rút tay ra khỏikết giới rồi quay đầu lại nhìn thấy những conNgân giáp thi vương đang engại lùi về sau theo bản năng, hắn cười khổ:

-" Dị giới thi vương làkhắc tinh của Hắc nham u linh, nhưng nếu lỡ gặpphải Hắc nham u linhvương vạn con mới có một thì nó cũng phải e ngại"

Nạp Lan Như Nguyệtvừa muốn trả lời chỉ cảm thấy không khí như ngưng tụlại, một cỗ khí thếtà ác khiến người khác khó thở ập tới, nàng vộiphóng ra một đạo thánhquang thế nhưng ánh sáng của nó ảm đạm đi rấtnhiều.

Một luồng khóiđen quay cuồng trong hiệp cốc cuốn tới cách Long Nhấtkhoảng trăm trước,khí tức tà ác âm lãnh làm cho người ta cơ hồ tưởngmình đang ở u minhđịa ngục.

Một lúc sau, khói đen tụ lại trên vách đá den hình thànhmột bóng mathật lớn, hai con mắt màu đỏ cúa nó phát ra từng trận hồngquang quỷ dịnhìn chằm chằm 4 người Long Nhất.

-"Long Nhất, ngươi mất bao lâu mới phá được kết giới này?" Vô Song khẽ nhíu đôi mi thanh tú hỏi.

-"Đạikhái khoảng hơn 10 giờ" Long Nhất nhún nhún vai cười nói rồi đưamấyNgân giáp thi vương không còn tác dụng trở về lại vong linh dị giới.

Vô Song gật đầu, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, tựa hồ căn bản như không để Hắc nham u linh vương này vào trong lòng.

-"Nàng có biện pháp đối phó với nó sao?" Long Nhất ngạc nhiên hỏi.

-"Có lẽ không giết được nó, nhưng vây khốn nó hai ba ngày thì có thể được" Vô Song thản nhiên đáp.

LongNhất nhướng mày, tự tin dữ vậy sao? Kỳ thật hắn cũng không có biệnphápnào để đối phó Hắc nham u linh vương này, dùng Hắc ám ma ngọc thìđồngchất với nó, hay dùng Quang minh thánh ngọc đây, chỉ là sau khidùng nóđể phá Cửu minh yêu hoa thì Quang minh thánh ngọc đã trở nên ảmđạm vôcùng, không có một chút cảm giác của nguyên tố Quang minh mapháp daođộng, hắn cũng không biết vì sao lại như thế này.

Vô Song nắm chặtbăng lam pháp trượng trong tay, từ trên mặt đất bay ranhững luồng ánhsáng tạo thành một hình gì đó, sau đó những đường kẻmàu lam này sángrực lên mang theo khí tức ma pháp cường đại xuất hiện.

Long Nhất tòmò nhì xuống đất, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một hìnhngôi sao 6cánh, từ đó liên tiếp xuất ra những luồng ánh sáng dao động.

-"Mapháp trận!" Long Nhất không khỏi kinh ngạc thốt lên, ma pháp trậntrongtruyền thuyết là thứ có uy lực tuyệt luân, sớm đã nằm yên trongdòngchảy lịch sử rồi, lúc trước hắn tại Mễ Á Thánh ma học viện tại thưviệnphát hiện một cái ma pháp trận không hoàn chỉnh nên hắn căn bảncũngkhông hiểu hết được huyền ảo bên trong ma pháp trận đó.

Chỉ là LongNhất suy nghĩ một chút liền hiểu ra, Vô Song là đến từ Dĩthất chi thànhtừ mấy ngàn năm về trước, lúc ấy Dĩ thất chi thành từngcó một nền vănminh ma pháp rực rỡ huy hoàng trong quá khứ, lúc trướctrong khuê phòngcủa Vô Song còn phát hiện ra một cái thủy tinh cầu cóthể lưu trữ hìnhảnh. từ đó có thể thấy được nàng ta xuất ra ma pháptrận cũng không cógì kỳ quái.

Vô Song hai mắt chăm chú dành toàn bộ tinh thần vào mapháp trận trênmặt đất, những giọt long lanh đã xuất thiện trên vầngtrán của nàng. Màlúc này Hắc nham u linh vương cũng phát hiện ra điềunguy hiểm, nó phátra một tiếng rú chói tai rồi điên cuồng lao tới 4người Long Nhất.

Ánh mắt Vô Song chợt loé, từ không gian giới chỉlấy ra một quyển trụcmàu vàng đặt vào ma pháp trận trên mặt đất, lúcnày từng trận ánh sángmàu xanh loé lên, mà tiếng gào rú của Hắc nham ulinh vương cũng biếnmất, khí tức tà ác cũng tựa hồ như không còn.

-"Đâylà uy lực của ma pháp trận sao? Vô Song tỷ tỷ, cái này thật sự làmapháp trận?" Nạp Lan Như Nguyệt hiển nhiên đã bị doạ khiếp người liềnthìthầm hỏi.

-"Đúng vậy, đây là một cái Định thân ma pháp trận, mọi thứnằm trongphạm vi của nó, không kể là có tính mạng hay không có tínhmạng, hữuhình hay vô hình đều không thể động đậy. Chỉ là một khi ma lựccủa mapháp trận tiêu hao hết thì cũng trở nên vô dụng thôi" Vô Songthảnnhiên đáp.

-"Lợi hại như vậy sao, không bằng nàng dạy cho ta đi" Long Nhất đứng sau lừng nàng cười cười nói.

-"Cóthể" Vô Song đồng ý không chút do dự, điều này làm cho Long Nhấtvui vẻra mặt, xem ra nàng đối với mình cũng không phải là không cóchút cảmtình nào hết.

-"Bất quá ngươi phải bái ta làm thầy" Khoé miệng VôSong từ từ nở nụcười, mặc dù chỉ trong một sát na ngắn ngủi cũng khiếncho Long Nhất mêmuội liền, chẳng biết phản ứng ra sao nữa.

-"Được...."Long Nhất đang bị nụ cười của Vô Song mê hoặc liền vô thứcđáp lại lờinàng, nhưng ngay lập tức hắn cảm thấy có cái gì đó khôngđúng liền mở tomắt nói:

-"Có cần phải vậy không, ta là nam nhân của nàng, thế mà nàng kêu ta bái nàng làm thầy, có chuyện này nữa sao"

-"Tacho đến bây giờ vẫn không thừa nhận ngươi là nam nhân của ta,không báisư thì không được học" Vô Song vẻ mặt bình thản, phàng phấtnhư nụ cườimới nãy chưa từng xuất hiện trên môi nàng vậy.

Hai mắt Long Nhất vừa chuyển lền ha hả cười:

-"Nàng cười lên thật sự trông rất đẹp, nếu bái nàng làm thầy mà có thể thường xuyên thấy nàng cười thì không thể không bái rồi"

Câunói của Long Nhất khiến Nạp Lan Như Nguyệt lẫn Vô Song đều giậtmình,trong lòng Vô Song đột nhiên có một tia cảm giác mất mát, còn NạpLanNhư Nguyệt thì tỏ ra lo lắng.

-"Phu quân, chàng nếu bái Vô Song tỷ tỷ làm thầy, vậy chàng và Vô Song tỷ tỷ không phải sẽ ...."

-"Bái sư thì bái sư, bái thê tử của mình làm thầy có gì mà không được" Long Nhất cười cười cắt ngang lời của Nạp Lan Như Nguyệt.

-"Như vậy không đúng luân lí, là điều không được phép" Nạp Lan Như Nguyệt lo lắng nói.

-"Luânlí đạo đức không phải chó má gì, nếu sư phụ và đồ đệ yêu nhau,thì saokhông thể cùng ở chung với nhau?" Long Nhất cười nói, hắn nhớđến TiểuLong Nữ và Dương Quá, mà ta đây không phải thuộc dạng yêu đếnchết đisống lại sao? Hơn nữa ở kiếp trước thầy giáo và học sinh yêunhau rồi đikết hôn là chuyện thường mà.

Vô Song nhìn vào ánh mắt như nóng chảycủa Long Nhất, trong lòng độtnhiên cảm thấy rạo rực vội cuống quýt dờitầm mắt, sự bình tĩnh tronglòng nàng tựa như mặt hồ bị một hòn đá némxuống không ngừng rung động.

-"Lòng của nàng đang rối loạn" Long Nhất lẩm bẩm nói.

VôSong âm thầm hớp hai ngụm không khí, tâm thần bình tình khôi phụclại,nhưng cũng chỉ là sự bình tĩnh bên ngoài mà thôi, Long Nhất đã đểlạitrong lòng nàng một dấu ấn không dễ dàng biến mất được, dù nó đãmấtdần, nhưng một ít đã dung nhập vào trong máu, trong cốt tuỷ vẫn tồntạinhư cũ.

-"Chuyện không liên quan đến ngươi, ta không phải là nữ nhâncủa ngươi,có lẽ trước kia thì có, nhưng bây giờ tuyệt đối không phải"Vô Songquay đầu nhìn về những ánh sáng màu lam trên mặt đất, nhưng bàntayđang nắm chiếc băng lam pháp trượng lại đang run rẩy.

Long Nhất ung dung cười, cứ từ từ siết chặt vòng vây lại, hắn cười nói:

-"Nànglà nữ nhân của ta, một ngày cũng là vĩnh viễn rồi, không nói đếnquákhứ, hiện tai hay tương lai, đối với mỗi tấc da thịt trên ngườinàng tađều quen thuộc, nàng....."

Long Nhất chưa kịp nói hết câu, đã thấy VôSong sắc mặt đại biến phóngra một cái băng phong thuật biến hắn thànhmột tượng băng, chỉ là cánhtay phải ẩn chứa toàn bộ nội lực của hắn vẫnđặt lên trên lôi hệ kếtgiới.

Long Nhất không khó khăn gì chấn tankhối băng thoát ra ngoài, chỉ làhắn cứ từ từ đánh vỡ từng bộ phận bịđóng băng,. Một phút, hai phút.....mười phút .....

Nạp Lan Như Nguyệtkhông nhịn cười được, vốn nàng đã nghĩ đến chuyệngiúp Long Nhất phá cỡkhối băng thoát ra, nhưng lúc này Vô Song đã vungtay lên giải trừ băngphong thuật trên người của hắn.

Long Nhất vẻ mặt vẫn thản nhiên như không, vẫn nụ cười cố hữu làm chiêu bài của hắn, hắn nói:

-"Đau lòng sao, mặc dù nàng không nhớ ra ta, nhưng tình yêu của nàng dành cho ta không phải là không có thật"

VôSong không trả lời, chính như Long Nhất đã nhìn thấu nội tâm củanàngđang phiền loạn, nàng cũng có thể cảm giác được sự đau lòng củaLongNhất, mà sự đau lòng của hắn làm cho nội tâm của nàng cũng thốngkhổ. Sỡdĩ như vậy vì hai người có một sự tâm linh

Không khí có chút gượnggạo, Man Ngưu gãi gãi sừng trâu hết nhìn ngườinày đến nhìn người kiavới vẻ mặt nghi hoặc, cái thứ tình cảm phức tạpcủa họ không phải là thứmà Man Ngưu có thể giãi thích được.

Chính lúc này sắc mặt Vô Song đột nhiên biến đổi:

-"Khí tức của Hắc nham u linh vương đã biến mất"

hơithở hắc nham đã biến mất.còn lại ba người ngẩn ra,vô song nói đó khôngphải định thân ma pháp trận có thể giữ trong phạm vi đó sao

khilong nhất còn đang nghi hoặc không ngừng thì khi đó, hai bên hiệp cốcmàu đen nham thạch đột nhiên rung động, một ít đá vụn bắt đầu từ đínhnúi dơi xuống.

"khứ, hỏa chân không nói đạo nghĩa, cũng mai phục chúng ta." Long nhất trong miệng mắng thầm, nhìn không ngừng dơi xuống đá vụn.

"phuquân, thạch bích này di động, đang hướng chúng ta đè ép tới." Nạp lannhư nguyệt kinh hãi nói, chợt thấy hiệp cốc hai bên hắc nham khỏi độngchậm rãi hướng trong thu về.

không phải chứ, long nhất vừa nhìn,trong lúc đó bốn phía hiệp cốc đã biến thành ba khoan, trong lòng trựckêu khổ, tiếp tục áp tới, muốn áp mấy người bọn họ thành tương thịt.

long nhất không hề cố sức phá kết giới, hắn thu tay lại, hạt châu lưu lưu trực chuyển.

"tathật sự là ngốc a." Long nhất đánh lên đầu chính mình hét lớn, hắn cốsức phá cái này lôi hệ kết giới để làm gì, chỉ cần trên hắc nham phámột cái thông đạo đi ra ngoài là được.

long nhất phanh phanh haichưởng kích vào hắc nham, rất đáng tiếc, hắc nham chút nào hao tổn. hắnsửng sốt nửa ngày, không đúng, hắc nham mặc dù cứng rắn vô cùng, nhưngcũng không có khả năng phá không được nửa phần.

kỳ thật nếu longnhất sớm nghĩ đến thì tốt, chỉ là bây giờ hắc nham u linh vương dụng tựthân tánh mạng sở bạo giữ lại lực lượng ''phụ vu kỳ thượng, sử hắc nham[cứng rắn] [vô cùng].'' > đoạn này đệ ko hiểu.

hai bên hiệpcốc tường hắc nham khe hở chỉ còn lại có hai người dứng, lại khôngngừng hợp long co rút, mặc cho dù long nhất bốn người dụng cái gì mapháp kết giới kháng cự đều không có tắc dụng.

"phu quân, làm sao bâygiờ?" Nạp lan như nguyệt có chút khẩn trương nhìn phía long nhất. nàngtin tưởng long nhất, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp thoát hiểm.

vôsong cùng man ngưu cũng đều hưởng ánh mắt nhìn phía long nhất, tronglúc nguy cấp, long nhất hiển nhiên là bọn hắn chủ tâm cốt.

lúc này, khe hở chỉ còn lại có một người đứng được. Long nhất bốn người nghiêng người mà đứng.

thìtại đây,âm lãnh thanh âm lại vang lên, đúng là bình thường hắc nham ulinh bắt đầu thừa dịp đả kiếp, muốn tương bốn người hút vào trong hắcnham hấp thực.

long nhất hắc hắc nở nụ cười, vô song ba ngườinhất thời vẻ mặt giãn ra, bọn họ biết long nhất ,nhất định là đã nghĩđc biện pháp.

cảm giác được bốn phương tám hướng ập tới hấp dẫn lực,long nhất dụng tinh thần lực bao phủ qoanh mọi người, tự cho hắc nham ulinh đưa bọn họ trên vách hút đi.

hắc nham u linh vương hao hết tánhmạng cố đưa long nhất bốn người vào chỗ chết, nhưng lại không nghĩ làđể cho chính mình đồ tử đồ tôn cấp cứu, cuộc sống chính là như vậy kỳdiệu.

khi long nhất bốn người phảng phất không có vật cản tiếnvào trong hắc nham thì. Hiệp cốc hai bên tường hắc nham hoàn toàn hợplong, ép tới nghiêm ti vô phùng.

long nhất liếc mắt, một cái liềntối sầm lại, bọn họ cảm giác được hoàn toàn không có vào trong hắcnham. mà là đưa bọn họ hút đến hắc nham u linh tắc triệt khai. Một khichúng nó triệt khai, long nhất chắc sẽ chết ở hắc nham lý, sở dĩ có thểphảng phất không vật cản tiến vào trong hắc nham, hoàn tất cả đều lànhờ hắc nham u linh lực lượng.

long nhất tự nhiên hiểu được đạolý này, hắn làm sao có thể để cho hắc nham u linh như ý nguyện. trướcchính là lợi dụng chúng nó thoát ly hiệp cốc.

long nhất cường đại tinh thần lực hứơng hắc nham u linh trói buộc,cản chúng nó phương hướng phía ra khỏi miệng.

không nhiều lắm chín, long nhất chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời. Xung qoanh không khí tràn tới, ấm áp lòng người.

"thậtxinh đẹp địa phương." Nạp lan như nguyệt than vãn, đánh giá chỗ này nhưtiên cảnh, xanh biếc mềm mại thảm cỏ, các loại đa dạng cây cối trảirộng bốn phía, trên cây còn có đủ mọi màu sắc hoa quả, một dòng trongsuốt suối nhỏ từ phương xa thềm núi chảy xuôi xuống, gió nhẹ từ từ thổitới nhàn nhạt, còn hơn tinh linh rừng rậm lai cũng không...chút nào tốnsắc.

"xinh đẹp thật xinh đẹp. nhưng, chú ý một chút, nói khôngchừng chỗ này địa phương lại có cái gì quỷ dị." Long nhất nhắc tới nói,lôi thần cấm khu có an toàn địa phương sao? hắn rất oài nghi.

ba con thần thú bắt đầu tại thảm cỏ hi nháo, xem ra cũng rất thích hưởng thụ như vậy hoàn cảnh.

"phuquân, ngươi xem bên kia, là một con thỏ lục sắc." Nạp lan như nguyệtkinh hãi chỉ vào phía dưới một cây đại thụ là một con thỏ lông xanh,thánh nữ hình tượng không hề giữ lại, nhưng thật ra như bình thường côgái nhỏ vô hai.

long nhất vừa nhìn sang, quả nhiên thấy phíadưới đại thụ cùng các con khác bất đồng thỏ lông xanh, nó một mình chơiđùa, thoạt nhìn thập phần đáng yêu.

"thích quá, phu quân ngươi tớibắt nó đi." Long nhất tại nạp lan như nguyệt mặt cười duyên một bên.Lắc mình phi tới thỏ tử bên cạnh, bàn tay như tia chớp hướng tới nóchộp lấy.

Để cho long nhất chấn động chính là, hắn này mười nã mườimột trảo cũng là thất bại,chộp tới thỏ lông xanh chỉ là một cái tànảnh. mà khi hắn chưa hoàn nghi hoạc,trong khi, đã nghe được nạp lan nhưnguyệt một tiếng kinh hô.

Long nhất quay đầu, liền thê thanh kêuto, trong mắt thấy một cái mặt trời hướng hắn bay tới, hắn dụng kiềnkhôn đại na di vận đến mức tận cùng, cuối cùng trước mắt thoát ra, ngồiở trăm thước ra ngoại trên mặt đất đại khẩu suyễn dung động, hắn chínhlà khổ sở, khuôn mặt tuấn tú đen nhánh một mảnh, đầu nóng rần lên mộttrận, xiêm y phá mấy, cái đại lỗ hổng. mà long nhất vừa rồi trongphương viên bên trong năm mươi thước dĩ nhiên không còn một ngọn cỏ, làthật to hố sâu.

"quái vật, quái vật a." Long nhất không dám tinnói, vừa rồi thỏ lông xanh chẳng những tốc độ khoái vô cùng, hơn nữa héra chủy phóng tới một cái đường kính hơn mười thước siêu cấp đại hỏacầu, vậy ngọn lửa độ ấm cũng không thể so với hỏa kỳ lân nhược baonhiêu, lão Thiên hay nói giỡn.

hảo là thỏ lông xanh không có tiếp tục phát động công kích, bằng không thật sự là phiền toái.

vô song ba người chạy tới, vẻ mặt khiếp sợ than.

"lão Đại, ngươi có việc gì không." Man ngưu quan tâm hỏi.

''khôngcó việc gì ,không có việc gì, thiếu chút nữa bị thui thôi,quỷ dị địaphương, một con thỏ tử thực lực so với ta thần thú lợi hại." Long nhấtlòng còn sợ hãi nói, kỳ thật thỏ tử thực lực tự là so với thần thú bấtquá không lại, chỉ là lập tức long nhất bên cạnh ba con thần thú thựclực căn bản vốn không có phát triển hết, thực lực so với chánh thứcthần thú chỉ một phần mười, bằng không sấm vào này lôi thần cấm khucũng sẽ không như vậy chật vật.

lúc này,khu đất bị thỏ lông xanhdùng siêu cấp hỏa cầu tàn phá, hố to lục quang chợt lóe, cũng chỉ trongchớp mắt khôi phục nguyên dạng, tựa hồ không có cái gì phát sinh.

Longnhất sửa sang lại sạch sẽ, bắt đầu tại đây địa phương chuyển du, lúcnày mấy người đã học khôn, nhìn thấy cái gì vật còn sống đều lảngtránh, không dám đi trêu chọc, trên núi nhỏ, bốn người đang nói giỡn,đột nhiên vẻ mặt cứng đờ, sắc mặt một chút trở nên tái nhợt, tề tềliếc nhau, đột nhiên cùng lùi về phía sau núi nhỏ.

trờiạ, họ nhìn thấy gì? bên kia núi nhỏ rậm rạp rất nhiều ma thú, không,thị S cấp ra ngoài siêu cấp ma thú, rất nhiều loại chỉ tồn tại trongtruyền thuyết, ngay cả cuồng lôi thú đều có hơn hai mươi con, như thếnhiều như vây siêu cấp ma thú trải rộng cả núi nhỏ hiền lành nằm dàitrên đất.

"phu quân, ta không có có hoa mắt chứ." Nạp lan như nguyện khiếp sợ nhẹ giọng hỏi.

"hình như là không, bởi vì ta cũng nhìn thấy được." Long nhất bất đắc dĩnhún nhún vai, nhưng rất nhanh hắn liền nhíu mày nghi hoặ lẩm bẩm nói:"không đúng ...!"

"không đúng." vô song nhàn nhạt thanh âm đồng thờivang lên, nàng hướng long nhất liếc mắt, một cái, thấy hắn ý bảo chínhmình giải thích, Vì vậy nàng liền nói: "một núi không thể hai hổ, bìnhthường siêu ma thú địa phương, trung qoanh trăm dặm không có con thứhai cùng cấp ma thú,mà chỗ này liền có mấy trăm con siêu giai mathú.hơn nữa bình an vô sự,như thế nào cũng nghĩ không ra.Cho dù khôngcông kích cũng sẽ phát ra khí thế cường đại, giác quan thập phần nhạycảm, mà chúng ta cách chúng nó như vậy gần cũng không có cảm giác cáigì khí thế. Rất kỳ quái chính là chúng nó cũng không có phát hiện rachúng ta.

vô song phân tích rõ ràng, nạp lan như nguyệt cùng manngưu nghĩ ra liền cũng giật mình dõ. Mà theo lời vô song nói cũng chínhlà nghi vấn của long nhất

"nói đúng ra là phía dưới này thoạt nhìnrất là giống siêu giai ma thú nhưng cũng không phải là siêu giai mathú. Nạp lan như nguyệt

"Đúng nhưng cũng không phải, thử một lần liền biết được ngay.Long nhất cười nói.

"như thế nào thử" Nạp lan như nguyệt nghi hoặc hỏi.

Longnhất liền đứng dậy, bàn tay liền hé ra, một dạo băng tiến liền hìnhthành, nhắm ngay một con kim diễm SS cấp lửa cháy sư tử mạo hiểm đánhtới.

Lửa cháy sư tử đối với băng tiến đánh tới cũng không hề phảnứng. Phốc một tiếng băng tiến bắn vào nó trên cổ toàn thân nó kim diễmcũng tức khắc dập tắt, trên người bao trùm một tầng băng sương trựctiếp ngã xuống.

ách ...... long nhất choáng váng, ba người cũng trợntròn mắt. Không phải chứ lửa cháy sư tử phòng thủ quá yếu, một đạo thuỷhệ năm cấp ma pháp liền đã chết, tựa như chỉ có cái vỏ bề ngoài hìnhdáng .

ta đã hiểu ra, chỗ này địa phương so với bên ngoài là tráingược nhau. cực manh thì biến thành yếu nhất, yếu nhất thì ngược lạibiến thành cực mạnh." Long nhất tiếu mị mị cười nói.

vô song bangười cũng nghĩ vậy, ngẫm lại vừa mới gặp phải siêu cấp thỏ lông xanh,lại nhìn vừa rồi này yếu không thể yếu hơn siêu cấp ma thú, long nhấtnói hẳn là tám chín phần mười là thật.

"lão Đại,đã như vầy. không bằng chúng ta qua giết hết đi. man ngưu, ngưu nhãn loé sáng hưng phấn nói .

LongNhất không hề tức giận, gõ đầu Man Ngưu, cười nói: "tiểu tử nhà ngươi,bao nhiêu loại ngươi không chọn lại đi chọn thỏ lông xanh?"

Man Ngưu vuốt đầu buồn bực: "thật sự đệ đánh không lại siêu ma thú, nhưng mà vẫn cố đánh để thỏa mãn cơn nghiện vậy"

LongNhất sờ sờ cằm, nghe Man Ngưu nói cũng rất có đạo lý. Thỏa mãn khaokhát chính là như vậy, nghĩ đến cảm giác chính mình một người một đaođối mặt với thú vật kia, cảm giác nhất định vô cùng sảng khoái.

"dùmuốn là đi. gặp yếu thì sát,gặp mạnh liều mạng ngạnh kháng. này khôngphải ngu ngốc sao? chúng ta giết qua nào. Long nhất vung tay lên. Mộtmình lao xuống núi nhỏ.

"lão Đại, chờ ta với. ta đây lão ngưu ." Man ngưu oa oa kêu lớn đuổi theo, ba con thần thú cũng theo tham gia náo nhiệt.

Vôsong cùng nạp lan như nguyệt hai người giở khóc giở cười, long nhấtthật sự để cho các nàng không thể hiểu hết. Hắn trong suốt con mắt tựahồ có thể liếc mắt, một cái nhìn tới cùng, nhưng lòng hắn suy nghĩ cáigì, có thể ngay cả hắn bên người ...nhất thân mật nhân cũng không thểhiểu hết, hắn có đôi khi thoạt nhìn rất phức tạp có khi cũng rất đanthuần. Khi tàn nhẫn thi làm cho người ,thần đều hận. Lúc ôn nhu thi lạilàm cho người ta như lộc xuân phơi phới.

hai nàng tư tự chuyểnđộng, toát ra vẻ mặt vô cùng giống nhau, nạp lan như nguyệt đuổi theolong nhất bóng dáng nghĩ từ khi nhận biết hắn tới nay phát sinh mọichuyện hết thảy, trong tróng mắt nhu tình như nước. Mà vô song vẻ mặtvẫn như cũ điềm đạm, tựa hồ gợn sóng không sợ hãi, nhưng đôi mi thanhtú thỉnh thoảng lại máy động tựa như buông lỏng nhưng lại biểu hiện củanàng nội tâm cũng không bình tĩnh.

Vô song nội tâm sớm đã tintưởng long nhất nói hết thảy, nhưng tin tưởng là một chuyện, để chonàng tiếp nhận một người, với nàng mà nói cân người xa lạ nam nhân mộtchỗ tuyệt đối không chấp nhận được. Bất quá, không lại mặc dù mất đicùng long nhất cùng một chỗ đoan trí nhớ, nhưng long nhất lưu cấp chonàng ấn tượng không thể phai nhoà, tỷ như ngoài thành đằng long doạ nọthương tâm ánh mắt, làm tâm lặng như nước của cũng cảm thấy đau đớn.

Từthương nguyệt thành đi tới lôi thần cấm khu, rất nhiều khi vô song đốilong nhất động tác vẻ mặt sinh ra giống như đã từng tương tự cảm giác,nhưng nếu cần thâm cứu ,vậy cảm giác vừa, lại giống như hoa nở lại tàn,nhưng để cho vô song càng thêm tín nhiệm long nhất nói, cùng long nhấttrong lúc đó quan hệ], nhìn như đạm mạc, kỳ thật hai người lại vô hìnhtrung đã gần sát rất nhiều.

"vô song tỷ tỷ, phu quân đã đi xarồi,chúng ta theo sau chứ" Nạp lan như nguyệt thanh âm hướng đắm chìmtrong suy nghĩ vô song bừng tỉnh, hai nàng phi thân theo hướng longnhất.

không tốn bao nhiêu thời gian, long nhất tầm mắt có thể đạtđược tới cũng nhìn không ra một, con vật còn sống, "Siêu cấp ma thú"nằm một hàng, mà man ngưu hình dáng còn xem như chưa thoả mãn.

lúcnày, một con cọp con kéo một con so với nó lớn rất nhiều "Siêu cấ mathú đi tới long nhất bên cạnh, chảy nước miếng trực cắn một miếng đùi.

Longnhất tin tưởng tiểu ba ánh mắt, này thức ăn chắc chắn là nhục tiên mỹvĩ. Nhục chất thô tháo ma thú nó nhìn cũng không thèm nhìn.

Hắn vỗ vỗ đầu tiểu ba, cười nói: "Sàm hổ, kim nhân tiện nghi các ngươi liễu."

tiểuba hưng phấn kêu to hai tiếng, nháy mắt lại chạy đi ra ngoài, lúc nàycòn mang theo hai cái bang thủ, không tới một hồi lại tha hồi một conma thú.

long nhất bất đắc dĩ, tiểu ba thực lượng hắn có thể thấyđược quá, chính là động không đáy,cấp no ăn bao nhiêu cũng không đủ.Long nhất một người không đủ bất quá không lại, Vì vậy từ huyết sắc bộxương khô trượng gọi mười tám cụ siêu cấp bộ xương khô về, dụng ý niệmkhống chế chúng nó mang vác lai đây,Như lúc trước tại hoang mãng thảonguyên.

Mộtcách mơ hồ, Vô Song giống như thấy được một phiển thảo nguyên hoangmãng,có một cái lò lửa,còn có nhiều nhân ảnh mơ hồ,ấn tượng trong sâuthẳm giống như khi gặp 18 cỗ siêu cấp khô lâu vậy.

Vô Song nỗlực muốn nhìn rõ xung quanh,nhưng cảnh tượng thủy chung như có một mànlụa bạc che mất,cứ như một thiếu nữ vừa thẹn vừa giận, không muốn đưara vẻ đẹp thật sự của mình.

Đột nhiên trong lúc đó hai hàng răngtrắng bóng trên mặt thiếu nữ đột nhiên phóng đại, Vô Song thất kinh, tựnhiên thanh tỉnh lại,sau khi hồi thần thì thấy Long Nhất đang đứngtrước mặt nàng mà mỉm cười, lộ ra hai hàm răng trắng bóng chỉnh tề.

"Ngươi làm gì vậy?" Vô Song giống như con sóng vừa vươn lên lại hạ xuống,nàng lạnh nhạt hỏi.

"Tađáng lẽ phải hỏi nàng đang làm gì, nàng làm nhìn nhìn ta chằm chằm nhưvậy, hại ta suýt làm cháy mất hai miếng thịt." Long Nhất nở một nụ cườikỳ quái nhìn về phía Vô Song.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Song phát nhiệt, lạnh giọng nói "Ai nhìn ngươi chứ, ta chỉ nhìn mấy khô lâu bên người ngươi thôi"

"Khô lâu? Khô lâu còn hấp dẫn hơn ta?" Long Nhất cười hắc hắc nói .

"Khôlâu còn hấp dẫn hơn ngươi gấp trăm lần, ngươi tưởng ngươi được baonhiêu." Vô Song vừa nóng, bỗng phát hiện trên khuôn mặt anh tuấn củaLong Nhất xuất hiện vẻ hăng hái.

"Nàng nhớ ra chuyện gì rồi à?" Long Nhất động tâm, kì vọng hỏi.

"Một chút cũng không." Vô Song trả lời một cách đơn giản.

Trongmắt Long Nhất thoáng qua một tia thất vọng, nhưng nhanh chóng khôi phụcvẻ mặt tươi cười,hắn hắc hắc cười nói "Vô Song, nàng vừa sao lại rồi đỏmặt"

Vô Song trừng mắt nhìn Long Nhất rồi chuyển thân rời đi,tiến tới bên cạnh lò lửa, nàng vỗ vỗ liêm đao của Long Nhị nói "Huynhđệ a, có người nói ngươi đẹp trai hơn lão đại,ngươi cũng nghĩ vậy đúngkhông?"

Long Nhất thấy hành động của hai nữ nhân quả thật kỳquái, nhưng Man Ngưu thì lại không thấy kỳ,cùng ba con thần thú chảynước dãi nhìn trên miếng thịt nướng.

Hai hốc mắt đen sâu thẵm của Long Nhị xuất hiện một đạo ánh sáng đỏ,đột nhiên quay đầu về phía Long Nhất.

"Cáinày...Khô lâu có ý thức?" Vô Song cùng Nạp Lan Như Nguyệt mặt đầy vẻ ngạcnhiên,nguyên lai biết Long Nhất ẩn tàng một chức nghiệp khác,khi nhìnthấy hắn triệu hoán ra 18 khô lâu đã kinh ngạc, chỉ nghĩ là những bộxương không có tư duy chẳng ngờ lại có thể phản ứng theo lời chủnhân,làm sao không làm cho người khác kinh hãi.

Long Nhất khilần đầu tiên thấy Long Nhị phản ứng, hắn nghĩ chắc siêu cấp khô lâu nàyđang từ từ sinh ra ý thức,lúc đầu còn có ý nghĩ nên tiêu diệt Long Nhịđi nhưng bây giờ thì hắn lại có một chút kì vọng.

Có lẽ, tronglòng Long Nhất cũng không yên tâm lắm, nhãn tình nhắm thẳng hốc mắt sâuhoắc của Long Nhị, tinh thần lực tại mi tâm bao trùm Long Nhị lại, cảmthấy trên thân thể hắn có tinh thần lực dao động. Không có một dạngsinh mệnh nào được triệu hoán vong linh lại có tinh thần dao động,nhưng Long Nhị trên thân thể lại sản sinh ra loại tinh thần dao độngnày, nói hắn không có ý thức thì cũng không ai tin.

Long Nhấttrầm tư bước về sau hai bước, không ngờ Long Nhị hai hốc mắt lại hiệnánh sáng đỏ lập tức bước theo sau lưng hắn, giống như đó là mệnh lệnhmà Long Nhất đã giao cho.

Đúng lúc đó,Long Nhất cùng Long Nhịđều cảm thấy trên người có một trận tinh thần ba động cường liệt, giốngnhư tự liên lạc với chính mình, mặc dù Long Nhất không hiểu làm sao đểnói nhưng là cảm thấy sự trung thành cùng sùng bái dữ dội.

LongNhất run người, chuyển thân nhìn Long Nhị, sau khi so sánh với lúc đầukhi mới có huyết sắc khô lâu này thì trên thân hắn đã có thêm hắc ámkhí tức nồng nặc, toàn thân hình thành khôi giáp làm bằng xương,khôngcòn là bộ xương gầy như lúc đầu nữa. Long Nhất không nghĩ lúc đầu đùachơi đặt tên cho nó, lúc đó cũng không phải bí mật gì cả, hiện tại lạilàm nó có tư duy tự mình độc lập.

Một lúc lâu sau, Long Nhấttheo tập thói quen vỗ trên bộ giáp của Long Nhị, nói "Bất quản ngươibiến thành dạng gì,bất quản ngươi mạnh lên thế nào,hi vọng ngươi vĩnhviễn không phản bội ta. "

Hốc mắt Long Nhị chớp ánh sáng đỏ,cũng không hiểu được lời nói của Long Nhất,bây giờ hắn tư duy chưa hoànthiện, khả năng hiểu được giống như hài tử ba-bốn tuổi. Khả dĩ nói hắncó ý thức là do một tay Long Nhất tác động, cũng vì Long Nhất lúc nàocũng đối đãi với hắn như một con người, không ngừng nói chuyện vớihắn,cuối cùng làm hắn sản sinh ra ý thức, vừa được khai mở thì tiếp tụcphát triền từng chút một, sau đó theo năng lực bản thân tăng lên thì ýthức cũng phát triền, cuối cùng đạt được trình độ như hôm nay. Nhưngtheo một mặt khác mà nói, Long Nhị tuyệt không có khả năng phản bộiLong Nhất, từ khi hắn có một tia ý thức khai mở, Long Nhất là lão đạicủa hắn trở thành khái niệm thâm căn cố đế,nếu Long Nhất ra mệnhlệnh,hắn nhất định sẽ chấp hành.

Bầu không khí trở nên quỷ dị,Long Nhất ngồi một bên trầm tư, Long Nhị tay cầm Tử Vong Liêm Đao đứngthẳng phía sau lưng hắn,còn 17 bộ khô lâu khác vẫn nghe theo lệnh củaLong Nhất,đang cắt thịt thành từng miếng nhỏ. Nạp Lan Như Nguyệt đivòng qua Long Nhị tới,ngồi xuống cách Long Nhất khoảng hai bước, trêncơ thể có một vòng bảo hộ màu trắng sữa, quang cùng ám nguyên tố lúcnào cũng đối lập, nàng đối với hắc ám khí tức trên thân Long Nhị rấtbài xích.

Long Nhất gật gật đầu, đem thịt nướng bày ra mà thêmnguyên liệu,nghe mùi thịt nước thơm phức,làm con sâu tham ăn trong bụnghắn bị hoán tỉnh, không thể hồ tư loạn tưởng nữa, linh hồn hắn có thểxuyên qua không gian thời gian,trên thới giới này còn có chuyện gìkhông thể?

Ở đây tựa như một không gian độc lập có ngày có đêm,khi bọn Long Nhất ăn xong thịt nướng, đột nhiên phát hiện bầu trời biếnbỗng tối đen,chuyển biến nhanh chóng làm người ta không chuẩn bị kịp,từ ngày chuyển qua đêm chỉ là chuyện trong một thoáng.

Do trongkhông gian này nguy cơ tràn đầy, Long Nhất cũng không dám mạo hiểm tiếntới, lại nói đến mọi người ở hiệp cốc đã hao phí không ít tinh lực,cũng nên nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe.

Lập trại xong chúng nhân trở về lều của mình nghỉ ngơi.

LongNhất xoay trái, xoay phải không ngủ được, sau đó muốn len lén tiến vàotrường bồng của Nạp Lan Như Nguyệt, lão bà ở bên cạnh mà không "ăn"được, đúng là một cực hình khó mà chịu đựng a.

Nhưng nghĩ lại VôSong trước đó nói ra lời ác độc, nếu lỡ phát hiện hai người bọn hắn lạibên cạnh nàng mà thân mật, nàng có lẽ sẽ cắt cái tiểu JJ của hắn, LongNhất nhất thời do dự khó quyết định, trong lòng có thần linh còn trongđầu lại có yêu linh? Thật sự cảm thấy phiền muộn.

"Gia giata,nói không thể ăn thì cũng có thể ôm nhau mà ngủ." Long Nhất nghiếnrăng nói, hàng ngày có mĩ nữ bên cạnh đã thành thói quen, nếu đêm nàokhông có ôn hương nhuyễn ngọc thì không thể chịu nổi a.

LongNhất nghĩ thế thì trong lòng cũng quyết, đưa tay vén cửa bước ra khỏitrường bồng,giống như kẻ trộm nhìn đông nhìn tây một hồi, rồi vô thanhvô tức đến trường bồng của Nạp Lan Như Nguyệt,cảm thấy được rằng khôngcó lớp kết giời nào, Long Nhất trong lòng đại hỷ, có lẽ nha đầu nàytrong lòng cũng đang mong đợi mình.

Long Nhất vừa vén màn lên,phát hiện bên trong có khí tức quang minh hùng hậu, Nạp Lan Như Nguyệtđang ngồi xếp bằng tiến nhập sâu vào trạng thái minh tưởng.

Nhađầu này, cũng thật không hiểu tâm lý vi phu? Long Nhất buồn rầu nghĩ,nếu muốn đánh thức nàng thì không khó, nhưng vì dâm dục chính mình màphá sự minh tưởng của nàng thì thật quá ích kỷ, chuyện như thế hắn làmsao có thể?

Long Nhất u ám rời trướng bồng của Nạp Lan NhưNguyệt,bất giác quay đầu lại thì thấy đối diện một cặp mắt băng lãnh,làm cho tim hắn như bị hàn khí xâm nhập vào.

"Vô Song, canh banữa đêm nàng ra đây làm gì, không biết là hù dọa cũng có thể làm chếtngười à?" Long Nhất vừa nhìn thấy rõ là Vô Song, nói đùa một câu.

"Ngươilại muốn làm chuyện xấu, có lẽ ngươi không cần đồ vật kia của ngươinữa" Vô Song băng lãnh dùng song nhãn nhìn khố tử của Long Nhất,trênmặt tự nhiên có vẻ xấu hổ thoáng qua.

"Ta không cần chẳng lẽnàng cần, nàng ra đây làm gì? Nàng nếu cảm giác được chuyện xấu,ta cóthể đảm bảo đúng là cảm ứng của chính nàng, tuyệt không liên quan đếnchuyện của ta." Long Nhân vội giả bộ không liên quan đến mình,nhưngtrong lòng lại thầm nói,ta mới nghĩ trong đầu mà nàng cũng có thể cảmứng được sao.

Vô Song không đáp,chỉ nhìn Long Nhất đến xuất thần,thần tình trên mặt không thể nhìn ra được.

Ánhtrăng chiếu sáng, tĩnh lặng chiếu khắp bầu trời đêm. Nhưng Vô Song mộtthân bạch y dưới ánh trăng lại uyển nhược như tiên nữ trên trời, khônggiống phàm nhân trên đời này, tự nhiên làm cho Long Nhất nhìn thấy phátngốc.

Hai người đối mắt phát run,tự cảm thấy đã rất lâu nhưnglại như chỉ một sát na, hai người đồng thời tỉnh lại, Long Nhật da mặtdày không có chuyện gì, nhưng Vô Song lại sinh ra vẻ xấu hổ.

"Ta không ngủ được, cho nên ra ngoài đi dạo" Vô Song quay đầu,hướng vai về phía Long Nhất nói.

"Ân..vậythì.. Ta cũng không ngủ được, bằng không chúng ta cùng nhau nói tròchuyện?" Long Nhất nhìn thân ảnh tuyệt mĩ của Vô Song, không khỏi cóchút si mê.

Vô Song không cự tuyệt cũng không phản đối, chỉ lànhẹ nhàng đi về phía xa xa. Bởi vì nàng không phản đối, Long Nhất mặtdày liền đi theo phía sau.

Tâm lý Vô Song cũng hỗn loạn, nguyênmỗi đem nàng đều bất động minh tưởng, không biết vì chuyện gì, hôm naylại không thể tĩnh tâm được, liền bỏ việc minh tưởng mà nằm xuống ngủ.Trong lúc mê mê hồ hồ ngủ thì nàng có một giấc mơ, trong giấc mơ thấycó một gương mặt quen thuộc,bộ dáng dần rõ ràng lên, chính là người cóđôi mắt cùng mái tóc màu đen, khóe miệng có nụ cười xấu xa,chu dù khôngthấy rõ cả khuôn mặt nhưng cũng biết chủ nhân khuôn mặt này đích thịLong Nhất.

Nếu quả chỉ mơ thấy Long Nhất như thế thì không sao,nhưng trong mộng Long Nhất lại đang áp trên người nàng, hai người bốnphiến môi đang áp vào nhau,bên tai lại nghe tiếng tim hai người đậpcùng tiết tấu,nhưng tiếng sấm nổ.

Bành bành, bành bành, tiếngtim đập cùng tiết tấu cả hai người giống như có một sợi dây vận mệnhkhông thể thấy được nối với nhau, trong mơ Vô Song muốn kháng cự, nhưngkhi cố gắng nỗ lực lại phát hiện ra con đường vận mệnh của hai người đãgắn chặt vào nhau, căn bản không có khả năng phân chia.

LongNhất nhìn thần tình thay đổi của Vô Song, có chút không hiểu vì saonàng lại như thế. Trước kia Vô Song lúc nào cũng ung dung tự tại, cảkhi tính mạng bị đe doạ vẫn không chút chau mày, vậy mà bây giờ nàngcảm thấy tâm tư tình cảm rối bời, dường như điều gì đó đang canh cánhtrong lòng.

Huynh tin vào số mệnh không?" Vô Song bỗng ngẩng đầu lênhỏi. Cặp mắt tuyệt đẹp của nàng nhìn thẳng vào nhãn thần long lanh nhưđiện của Long Nhất.

"Vận mệnh à? Vận mệnh hay là sự tồn tại? Nhưngđó chỉ toàn là chuyện bao đồng, tốt hơn hết là tin vào chính mình!"Long Nhất nhún vai cười.

"Chỉ dựa vào sức mạnh một người, có đủ sứcchống lại vận mệnh không"? Vô Song tự nói với chính mình mà ngỡ nhưđang hỏi Long Nhất.

Long Nhất chau mày, trong lòng cũng có chút bângkhuâng, không phải vì bản thân mình mà bởi nghĩ tới nàng. Hắn thẳngthắn nói: "Chống lại vận mạng cũng cần xem hoàn cảnh. Trước hết phảixét lòng mình đã, chớ bị đánh lừa bởi những che đậy bên ngoài."

VôSong ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sâu thẳm, mái tóc dài tung bay tronggiớ, giữa hai chân mày nhíu lại nom rất thương cảm. Thần tình này củanàng chỉ hiện ra một lần khi thành trì bị phá huỷ, từ đó về sau khôngcòn thấy nữa.

"Nhớ nhà ư"? Long Nhất nhẹ nhàng hỏi.

"Muội làm gì còn có nhà mà nhớ"? Vông Song lẩm bẩm.

"Đươngnhiên nhà ta là nhà của muội. Bởi muội là nữ nhân của ta"! Long Nhấtgiơ bàn tay to lớn khe khẽ nắm bàn tay xinh đẹp nhỏ nhắn của Vô Song.

Toànthân Vô Song run lên, cảm nhận bàn tay Long Nhất truyền sang sự ấm ápvà an toàn cho nàng, nhận thấy mình không ghét bỏ cảm giác ấy nên cứ đểnguyên, không rút khỏi tay Long Nhất.

Lòng Long Nhất thấy vui vui,cảm thấy mối quan hệ với Vô Song đã tăng thêm một nấc. Nếu buông taynàng ra, hắn cảm tưởng mình chẳng khác nào một bức tượng bằng băng.

"Phụthân đã mất, mẫu thân cũng đã qua đời, cả Thánh Vực đều đã bị huỷ diệt,vậy mà tại sao ta vẫn sống"?... Vô Song than thở trong lòng, nắm chặtbàn tay Long Nhất như muốn đón nhận thật nhiều ấm áp, làm cho linh hồnnàng mạnh mẽ hơn lên.

"Vì để gặp ta... có chờ đợi hàng ngàn năm thìcũng vì sự gặp lại hôm nay của chúng ta"... Long Nhất dịu dàng trả lời,đôi mắt hiền hoà nhìn Vô Song.

"Lẽ nào lại là vận mạng"? Vô Song như có chút kháng cự.

"Haycó thể coi như duyên phận không? Muội và huynh cùng một loại người,loại người không nên tồn tại trên đời này. Nhưng khổ thay chúng ta vẫntồn tại, lại còn gặp gỡ nhau nơi đây. Chính là duyên phận"... Long Nhấtkhe khẽ vuốt ve cổ tay tròn trịa lạnh giá của Vô Song, lời lẽ bất ngờcó phần giải bày tâm sự.

Một dòng điện tê tê lan toả trong thân thểhai người. Con tim Vô Song đập dồn dập, một cảm giác khác lạ trào dâng,hay nàng cần thiết phải như thế với Long Nhất?

"Vì lẽ gì huynh nói, huynh cũng là loại người không nên tồn tại trên đời này, là cớ làm sao"? Vô song nghi ngờ hỏi.

Long Nhất sững sờ, cười xòa giải thích: "Cũng chẳng hiểu vì sao. Chỉ cần muội biết chúng ta có duyên phận là đủ rồi".

"Muộikhông hiểu... Hay là huynh rất biết xỏ mũi con gái? Chẳng trách bêncạnh huynh có bao nhiêu hồng nhan, tình cảm cứ dối lừa như thế"? MiệngVô Song hé nụ cười sợ hãi nhưng bàn tay vẫn nằm gọn trong lòng tay LongNhất, không biết là quên hay cố tình để như vậy?

"Chẳng phải ta lừadối, mà đó chính là tấm lòng thành thật của ta"... Long Nhất nhìn nụcười tươi xinh của Vô Song, lòng thập phần dễ chịu, chưa bao giờ hắnthấy có được hạnh phúc như bây giờ.

"Lòng huynh thật thế ư"? Vô Song nâng bàn tay kia, không ngờ đặt ngay vào nơi ngực chỗ con tim Long Nhất.

LongNhất cười, giơ hai tay ôm lấy bờ vai của Vô Song, khe khẽ kéo nàng vàolòng. Miệng hắn ghé sát tai nàng thủ thỉ: "Có thật hay không, chỉ cầnmuội cảm nhận thấy là đủ".

Thịch, thịch, thịch... Vô Song áp sát taivào bộ ngực rộng của Long Nhất, lắng nghe tim hắn đập rộn ràng, cũngcảm giác tim mình đang rộn ràng không kém. Lúc này nàng có cảm giác haibàn tay của Long Nhất đang vuốt ve lưng mình, tấm thân nàng dần mềmnhũn, cảm giác nhịp đập hai con tim như hòa vào làm một. Tâm tình vốnbất an sợ hãi của nàng dần bình tĩnh trở lại, cảm giác con người này cólẽ sẽ gắn chặt vào cuộc đời mình.

Bàn tay hộ pháp của Long Nhất lấndần đến biên giới eo lưng của Vô Song, mặc cho hai lần vải trên mìnhnàng. Long Nhất có cảm giác làn da mịn màng của Vô Song không còn đànhồi như lúc trước, rồi bàn tay hắn vượt khỏi biên giới, xâm lược vàotrong lòng nàng. Long Nhất ngỡ như đang mình nằm mộng, nhưng làn hươnglan nhàn nhạt phả vào mũi lại khiến hắn biết đây đang là sự thực.

Long Nhất tì cằm lên vai Vô Song, thở hơi nóng hổi vào tai nàng, môi lướt tới vành tai nhạy cảm mịn như lụa.

Thânthể Vô Song run nhẹ, bàn tay nắm lưng áo Long Nhất khi chặt khi lỏng,rồi cảm thấy cơ thể mình cứng đờ, tiểu phúc nóng ran lên, rồi cả nơithần bí bên dưới cũng khắc khoải, một cảm giác khao khát không lời.

Khoái cảm lan tràn khắp thân thể, nàng há miệng cắn mạnh vào vai Long Nhất, hai bàn tay nhỏ nhắn chực xé toạc lưng áo hắn.

LongNhất tăng dần tốc độ, bàn tay như móng vuốt lang sói lần xuồng khe giữahai đùi, ngón tay thọc sâu vào khe giữa kín đáo nhất của nàng...

"Á"...Vô Song thét lên, mạnh mẽ đẩy Long Nhất ra, bờ ngực phập phồng kịchliệt, mặt đỏ bừng màu ráng chiều. Nàng lườm Long Nhất, hé miệng toannói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại vung chân bay lên không mất hút.

Long Nhất ảo não vỗ đầu. Có phải hắn đã quá vội vàng? Có điều nhìn bộ dạng của nàng thì không phải là tức giận thật sự.

"Khônglâu nữa, nhất định nàng sẽ đón nhận ta"! Hắn khoái trá nghĩ thầm. Lúcnày, lòng Long Nhất hết sức hứng thú, ngón giữa bàn tay dường như vẫnlưu lại cảm giác ngọt ngào nơi bờ mông nàng. Khi ôm Vô Song đi trênthảo nguyên băng giá, tuy lúc bấy giờ mỹ nhân luôn nằm gọn trong lòngnhưng Long Nhất chỉ muốn tìm cho được Như Ý Băng Tàm giải trừ lời chútrong người Vô Song, không có ý định chiếm đoạt nên quan hệ hai ngườirất trong sáng.

... ...

Phía tây của vùng cấm Lôi Thần,đối mặt với không gian đặc biệt mà Long Nhất đang ở, hai đội quân trangphục đen trắng chia ra nghỉ ngơi hai bên sườn núi. Chỉ cần nhìn nhữngáo giáp rách bươm và nét mặt bơ phờ mệt mỏi, hẳn đoán biết được sự bốirối trong lòng họ.

Lúc đầu đội quân có hơn hai ngàn người, giờ đây chỉ còn ba bốn trăm, có thể thấy đường hành quân vất vả hiểm nguy đến mức nào.

Kểtừ khi hai cánh quân Quang Minh Giáo hội và Hắc Ám Giáo Hội gặp nhaurồi lặng lẽ hợp nhất cho đến nay, nghĩ lại cũng thật nực cười. Nếu nhưhai cánh quân không hợp lại, hẳn tất cả đã nướng hết trong Cấm địa LôiThần rồi.

Lãnh U U cùng Phong Linh giả nam lạnh lùng ngồi gặm lươngkhô. Cả hai giờ đây hoảng hốt như gặp ác mộng. Mấy ngày liền trải quanhững chuyện thật đáng sợ, không thể nghĩ được họ còn sống sót đến đượcnơi đây.

"Nếu phu quân còn thì tốt biết mấy. Lâu lắm rồi không đượcăn món thịt nướng của chàng. Thật đã quá lâu rồi không có"... Lãnh U Unói mà má đỏ dậy, một nữ nhân trong nguy hiểm luôn nhớ tới người có thểcho mình sự đảm bảo an toàn.

"Cũng đã lâu lắm rồi chưa được cùngchàng ân ái. U U, chị có lẽ biết đủ rồi chứ. Nếu thật sự gặp được phuquân, chị chớ có cướp chàng trước đấy"!. Phong Linh cười, nhớ lại ngàytháng cùng Long Nhất gối ấp tay ôm, mắt mênh mang.

"Biết được cósống nổi ra khỏi nơi này không"? Lãnh U U thở dài, mắt nhìn về pháitrận địa Quang Minh trước mặt, cuối cùng dừng lại chỗ Ti Bích, nói:"Linh nhi à! Chi bằng tối nay khi đi nghỉ, chúng ta tìm Ti Bích tán gẫucho vui. Chẳng phải chúng ta là chị em với nhau mà"?

"Được đấy. Lầntrước chẳng phải chàng đã cứu tỉ muội chúng ta đó sao"? Phong Linh gậtđầu. Thực ra thì cứ mỗi lần gặp nguy, hai tỉ muội họ đều theo bản năngnhìn về phía Ti Bích. Mà nói cho cùng thì hai chị em họ cũng đã mấy lầnđược Ti Bích cứu sống rồi

Đêm đã buông xuống, thôn vắng nằm sâu giữarừng có những thanh âm trò chuyện đầm ấm, đó là tiếng của Ti Bích, LãnhU U và người đóng giả nam Phong Linh.

"Ti Bích. Thuần âm của ngươitrở lại rồi sao"? Lãnh U U quan tâm hỏi. Nàng chia tay sau cùng vớiLong Nhất, với Ti Bích mà nói hiểu rất kỹ càng.

Ti Bích bỗng tối sầmmặt mày, lắc đầu: "Chỉ có điều là phải kìm nén lại thôi. Nếu không cóđược dịp hội ngộ đặc biệt nào khác e cả đời cũng không thể thay đổi trởlại".

Lãnh U U cùng Phong Linh đưa mắt nhìn nhau, đều nhận rõ nỗi lolắng trong lòng đối phương. Thân thể thuần âm hễ bị kiệt lực, thế thìđối với Ti Bích hay Long Nhất đều là sự giày vò.

"Chẳng cần phải lo, phu quân nhất định sẽ có cách! Đến bây giờ chưa thấy gì có thể đè bẹp được chàng"!

Ti Bích gật đầu, nhìn lên trời cao đêm đen, nói: "Chỉ cần có thể gặp phu quân, thân này có kiệt lực thì cũng có nghĩa gì"?

Chỉmột lời, có thể nhìn thấu Ti Bích nặng nghĩa với Long Nhất đến mức nào.Phải biết Ti Bích tu luyện đã đến đỉnh cao Ma Tầm Sư, từ đó đến biêncảnh Đại Ma Đạo Sư chỉ là vấn đề thời gian. Nàng có thể vì yêu cái thânphận tu luyện khổ sở để có được Ma pháp lực mà đi về phía đông, cũngchính vì lẽ đó mà ai ai cũng khâm phục.

"Ta cũng không rõ, vì lẽ gìmà phu quân luôn nhớ ngươi không quên? Cô gái như ngươi mà không thànhhôn, sẽ bị trời đất quở trách đấy"! Lãnh U U làu bàu. Phải rồi, nàngrất biết vị trí của Ti Bích trong lòng Long Nhất, những nữ nhân của hắnphải một người xếp trên đầu.

Chính lúc này, Ma Pháp Nguyên Tố trongkhông khí bỗng dậy sóng mạnh mẽ, tinh thần Lãnh U U xáo động mạnh. Banữ nhân đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên, một luồng ánh sáng bạc từ nơi xabùng lên trời cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kimtrung