kimtrung 354-355

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìnthấy cột ánh sáng tím bạc, ba nữ nhân thảy đều biến sắc. Ma pháp nguyêntố Lôi điện hệ dày đặc bủa vây, uy lực của sức ép khiến cho triệu triệucây cối lớn bé phải cong oằn lại.

"Lẽ nào... Lôi Thần đã xuất thế"? Lãnh U U sợ hãi thốt lên, nhìn sang hai nữ nhân bên cạnh.

Chớpsét tiêu tan giữa đại địa, mọi vật lại trở về như cũ. Lãnh U U và PhongLinh đi về doanh trại bên mình, thấy một kỵ sĩ tay cầm thương dài bướcđến. Kỵ sỹ có chút xúc động nói: "Thuộc hạ ở ngoài rừng nhìn thấy tếđàn của Lôi Thần, bên trên có bức tượng, bức tượng tay cầm Lôi ThầnThần bài, trên bàn tế còn để cả Lôi Thần nhãn châu."

Mắt hai nữ nhânsáng lên, không hẹn mà gặp cùng nhìn ra phía trận địa của Quang MinhGiáo hội, giao nhau với ánh mắt Ti Bích. Hai trận địa đối mặt nhất thờiđang hợp tác chặt chẽ, nhưng vì sự sinh tồn mà giữa họ với nhau vẫn tồntại đối lập, cho dù mục tiêu giống nhau. Giờ đây khi Lôi Thần tế đànxuất hiện, mối hợp tác này ắt sẽ tan nát. Để tranh giành Lôi Thần thầnbài và Lôi Thần nhãn châu, chẳng phải là bắt buộc người chết ta sống đósao?

Ba nữ nhân không nói một lời, chỉ giao đấu bằng ánh mắt, đồngthời hạ lệnh cho thuộc hạ xông ra tế đàn ở bên ngoài rừng cây dưới chânđồi.

Hàng trăm người nhanh như gió lao xuống, chỉ một lát sau hai bên người ngựa đã đến ngoài tế đàn.

Đâylà một tế đàn cao hơn mười thước, gồm những khối đá lớn màu tím bạc lộthiên, vòng ngoài có tám cây cột đá hướng lên trời, trên khắc chạm hoavăn thần bí. Giữa tế đàn là một bức tượng mặc chiến giáp màu tím bạc,thân mình cao lớn uy nghi. Đúng như truyền thuyết kể lại, Thần sấm tayphải cầm một chiếc chùy lớn, tay trái cầm một ngọc bài bầu dục màu tímbạc, oai phong lẫm liệt.

Chính diện bức tượng Thần sấm là một bàn tếkhông rõ bằng chất liệu gì, bên trên là một con mắt màu tím bạc kíchthước bằng nắm tay trẻ con, lúc nào cũng toát ra phách khí bức nhân.

"LàLôi Thân Thần bài và Lôi Thần Nhãn châu. Xông lên cướp lấy, chớ để choHắc Ám Giáo hội đắc thủ!" Đông Phương Khả Gia trợn mắt hô lớn, hô xongcũng không chịu đứng yên cạnh Đông Phương Khả Hinh mà phi thân nhào lêntế đàn. Lúc này với Khả Gia mà nói, không có bất kể việc gì quan trọnghơn là lấy cho được Lôi Thần Thần bài và Lôi Thần Nhãn châu.

QuangMinh Giáo hội phía này cũng sôi lên, Hắc Ám Giáo hội như sóng cuốn vềphía đàn tế. Mấy hôm trước còn là hợp tác thân hữu, giờ thì quay lạithù xưa hận cũ không chút nể mặt.

Ti Bích và Lãnh U U bay lên giữakhông trung, không tỉ muội gì nữa mà chẳng khác lúc ở Đằng Long thànhtrước kia, đánh nhau quyết liệt. Hai bên không một chút giữ miếng nhưngthực lực một chín một mười, giao đấu mãi vẫn bất phân thắng bại.

Lựclượng còn lại của mỗi bên đều là những người sống sót sau cuộc chiếnsinh tử nên thực lực và ý chí khỏi phải bàn. Hai bên đánh nhau đến đỏngầu cả mắt, mỗi chiêu tung ra đều chí mạng, chỉ muốn nhất kích là bắtđối phương trả giá. Đầu tiên là vài chục rồi đên một trăm, dần dần cótới ba bôn trăm vây lấy nhau. Lãnh U U và Ti Bích không ai chịu nhườngai, liệu còn có biện pháp nào đây?

Chính lúc này, Đông Phương KhảGia được Quang Minh Ma pháp của Khả Hinh mạnh mẽ yểm hộ, tung ngườicướp được Thần bài, Phong Linh cũng giành được Lôi Thần Nhãn châu vàotay. Ánh hào quang xung thiên trên tế đàn bỗng vụt tắt, trở nên ảm đạmmột vùng.

Hai bên đang đánh nhau kịch liệt cũng sững lại, thần tìnhcủa mỗi bên đều kinh hoàng không yên, khí thế bát ổn như chỉ chực bùngnổ.

Lãnh U U và Ti Bích lui ra, trở về trận địa phía mình. Lòng mỗingười trỗi dậy nỗi sợ hãi khó tả, sự sợ hãi khiến có thể thổ cả huyết.

"Linhnhi, bỏ Lôi Thần Nhãn châu đi. Chúng ta rút!" Lãnh U U vội ngoái đầunói với Phong Linh như thế. Không biết vì lý do gì nhưng linh tínhkhiến cho nàng cảm thấy phải cao chạy xa bay.

Phong Linh không chútdo dự, ném Lôi Thần Nhãn châu sang phía Hắc Ám Giáo hội rồi tung ngườibay lùi về phía sau. Đúng lúc ấy Ti Bích cũng ra mệnh lệnh tương tự,bảo Khả Gia ném Thần bài đi. Đông Phương Khả Gia còn đang do dự thì vừahay thấy Lôi Thần Nhãn châu bay qua, lòng chợt nẩy ra một ý niệm điêncuồng. Y muốn chiếm đoạt cả hai thứ, bèn bay lên đón lấy, nắm Lôi ThầnNhãn châu vào tay.

Tuy Lãnh U U và Ti Bích ra lệnh đúng, đáng tiếcđã quá muộn. Bên ngoài Lôi Thần tế đàn bỗng giăng lên một màn sét điệnnhì nhằng, giống hoàn toàn với khi Long Nhất gặp ở hẻm núi xưa kia, cốphá mà phá không nổi. Bây giờ cũng vậy, cả hai người Lãnh U U và TiBích không sao đào thoát ra ngoài được.

Từ Lôi Thần Tế đàn truyềnđến một uy lực khiếp người, Lôi Thần Thần bài và Lôi Thần Nhãn châutrên tay Đông Phương Khả Gia toả hào quang, Ma pháp nguyên tố Lôi điệnhệ mạnh mẽ cuồng nộ dồn tụ vào tế đàn, dòng lôi điện màu tím bạc baotrùm cả người Đông Phương Khả Gia.

"Ha ha... Ta sắp thành Thần rồi!"

KhảGia bỗng thét to như điên như dại, cảm nhận tất thảy Ma pháp nguyên tốLôi điện hệ hùng hậu đang thâm nhập vào người, gây ra một khoái cảm lạlùng.

Người hai bên trố mắt nhìn vào, rồi không rõ tiếng ai hét to: "Cướp lấy Thần bài, cả Nhãn châu của hắn nữa!"

Phút chốc mấy trăm người xông vào Đông Phương Khả Gia tựa một bầy ong, chỉ còn Lãnh U U và Ti Bích đứng lại.

Dòng điện mạnh mẽ vẫn không ngừng dồn tụ vào tế đàn, sức mạnh đến nỗi cách cả mười mét chìa tay ra đã bị giật bắn lên.

Lúcnày, Ma pháp nguyên tố Lôi điện hệ trên tế đàn đã ngưng lại, Lôi ThầnNhãn châu và Lôi Thần Thần bài trên tay Đông Phương Khả Gia chợt nổtung, ánh sáng tím bạc trên tế đàn cuồn cuộn bốc lên tạo nên một luồnggió xoáy kinh khiếp, mọi thứ trong đó bị cuốn đi, không ít thứ vỡ nát.

Rấtlâu sau, cuồng phong trên tế đàn mới ngừng lại, những luồng sét thuộcMa pháp nguyên tố Lôi điện hệ tắt lịm, tan biến trong không gian.

Cảnhvật trở lại vẻ yên tĩnh ban đầu, Lôi Thần tế đàn hoa lệ cũng biến mất.Mặt đất chỉ còn cỏ mọc hoang vu, gió thổi lao xao trong không trung...

Ánhbình minh chiếu sáng những vầng mây tại chân trời xa xa, tạo nên nhữngcầu vồng rực rỡ. Gió sớm thổi vào da thịt tê tê mát lạnh, không khí banmai ẩm ướt.Hôm qua "Siêu Ma thú" đã bị giết không còn tung tích, chỉcòn lại những Ma thú cấp F đang vui vẻ nhảy nhót,nhìn có vẻ cực kỳ vôhại,nhưng ai mà biết những yêu thú mà chiến sĩ pháp sư sơ cấp có thể dễdàng đối phó tại không gian này trở nên khủng bố cực kì thế nào?

LongNhất vừa ra khỏi trường bồng, nhìn thấy ngay Vô Song trong trường bàotrắng toát đang điềm nhiên đứng dựa một gốc cây to, hai tay cầm quyểnsách đọc một cách say sưa, tựa như tiên nữ giữa chốn phàm trần khôngliên quan gì đến khói lửa nhân gian, làm cho người khác có cảm giáckhoan khoái hưởng thụ. Trước đó,Long Nhất lẫn Man Ngưu hai người đềuphi thường thích ngắm nhìn bộ dạng đọc sách của Vô Song.Khí chất thanhtao, tĩnh lặng đó khiến cho mọi sự huyết tinh sát phạt đều tan biến.

LongNhất đi đến ngồi xếp bằng bên cạnh Vô Song,một bên tận hưởng không khíban mai mát lành một bên ngắm nhìn nữ nhân bên cạnh,cảm thấy tại phútgiây này, lòng hắn thật sự đã cảm thấy thõa mãn.

Hai con thỏlông xanh nối đuôi nhau chạy về phía hai người. Long Nhất nín thở, thầnkinh không tự chủ căng lên,Tiểu Tam, Hỏa Kỳ Lân và Cuồng Lôi Thú luônđi theo phía sau hắn thấy Long Nhất căng thẳng thì cũng xù lông thủ thế.

Hai con thỏ lông xanh thấy vậy dừng gấp lại, hai cặp mắt màu hồng trừng trừng nhìn Long Nhất và ba Thần thú sau lưng hắn.

"Khôngcần khẩn trương, chỉ cần ngươi không tấn công chúng thì chúng sẽ khôngchủ động tấn công ngươi!" Vô Song gập sách lại, lãnh đạm nói. Sauchuyện đêm qua, thái độ của nàng vẫn không thay đổi, chỉ là đôi lúcngẫu nhiên mới phát giác một chút ấm áp rất mơ hồ trong đôi mắt nàng.

LongNhất không hoài nghi lời khuyên của Vô Song, bèn thả lỏng thần kinh,khởi động ý niệm điều khiển ba Thần thú phía sau cũng giảm bớt căngthẳng. Quả nhiên, khi thấy Long Nhất không có ác ý, hai con thỏ lôngxanh lại bắt đầu nô giỡn. Dần dần cả ba Thần thú cũng không thể ngồiim, xông đến cùng đùa nghịch với hai con thỏ.

Hai người ngồicùng một chỗ. Ban đầu không ai mở miệng, chỉ im lặng ngồi đó. Long Nhấtcó một chút cảm giác hạnh phúc nhẹ nhàng nhưng tịnh nồng nhiệt như lúctrước.

Rất lâu sau, Vô Song bỗng ngửa mặt lên, giơ tay lách vàocổ áo. Hành động đột ngột của nàng khiến cho cặp mắt Long Nhất giươngto, nhìn không chớp mắt theo động tác của Vô Song.

Cổ áo đượckéo trễ xuống, một phần ngực trắng muốt như hai núi băng lộ ra rực rỡdưới ánh nắng ban mai, khiến cho Long Nhất cảm thấy lóa mắt. Hắn khôngtự chủ nuốt nước miếng.Dâm tà nói: "Vô Song, nơi này e không hợp lắm.Chi bằng...chi bằng chúng ta vào trong trường bồng đi?"

Vô Songngẩng đầu.Lạnh lùng trừng đôi mắt đẹp nhìn hắn. Làm hắn lập tức lạnh từđầu xuống gót chân, không dám hồ tư loạn tưởng nữa.

Rất nhẹnhàng,bàn tay Vô Song khe khẽ gỡ sợi dây màu trắng đeo ngọc bội trêncổ, chính là ngọc bội mà Long Nhất tự tay đeo cho nàng khi còn ở BăngCung.

"Có phải cái này là ngươi cho ta?" Vô Song mân mê miếng ngọc bội.Khóe miệng hơi động, có lẽ đang nở nụ cười.

"Đươngnhiên! Nó là tín vật định tình ta tặng nàng. Nàng đeo vào rồi thì đừngnghĩ đến gỡ bỏ nó, làm người đàn bà suốt đời của ta!" Long Nhất cườihắc hắc nói,ngữ khí có vẻ như đùa cợt nhưng lại mang đậm quyết tâmchiếm hữu mãnh liệt.

Vô Song không bác bỏ lời hắn, ngước lênnhìn một điểm nào đó trong mắt Lonh Nhất,nàng cùng Long Nhất có mộtloại cảm ứng tâm linh kì lạ,một cảm giác quen thuộc quái dị.Đem nàng vàLong Nhất từ từ đến gần nhau hơn. Vô Song đã cố thử thoát khỏi sự sắpđặt của định mệnh, nhưng qua lần thân mật không thành với Long Nhất đêmqua và lời nói của hắn ,nàng cảm thấy thanh thản, cho dù số phận hayduyên phận, mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên là tốt rồi.

"Tacảm thấy, viên ngọc bội này không chỉ là tín vật mà còn có một sức mạnhkỳ lạ nữa. Có lúc ta còn cảm giác trong nó hàm chứa một ít Ma phápnguyên tố Thủy hệ, ta có thể nhanh chóng đạt đến cảnh giới hôm nay,ngọc bội này có tác dụng rất lớn..." Vô Song nhíu mày, dường như đangcố tìm ra nguyên nhân.

"Phải thế không? Để ta nhìn xem!" LongNhất cảm thấy có chút kỳ quái. Miếng ngọc bội này hắn đeo đã rất lâu,không có cảm giác như Vô Song miêu tả, chỉ lúc nào cũng thấy được sự ấmáp của loại vật chất đặc biệt tạo ra nó.

Long Nhấy giơ tay đặtvào ngọc bội còn đeo trên cổ Vô Song, không ngờ tới,ngón tay út còn cốtình khẽ quệt vào làn da trắng mịn màng của nàng.

Khuôn mặt bìnhthản của Vô Song phảng phất ửng hồng lên, nhưng nhanh chóng thu đượclại. Nàng lạnh lùng nói: "Chớ có quá đà. Ta không muốn có ý dùng VĩnhHằng Băng Đống làm ngươi vĩnh viễn biến thành tượng băng."

"Vôý, chỉ là vô ý. Nàng nên hiểu nàng có mị lực rất lớn. Ta cứ gần nàng lànhư bị khẩn trương, ngón tay út vừa nãy là không thể khống chế được."Long Nhất lại cười hắc hắc, dùng tinh thần lực cùng nội lực quan sátviên ngọc bội.

Vô Song "hứ" lên một tiếng, không thể tin đượcmấy lời ma quỷ của hắn, làm gì dám làm dạng như hôm qua. Nhìn động táccủa Long Nhất trên ngực nàng, Vô Song thấy tư thế hai người có vẻ mậpmờ. Nếu ai đó bắt gặp cảnh này, mười người hết tám chính là nói họ đanglàm trò mờ ám?

"Huynh xem đủ chưa? Nếu chưa thì ta gỡ ra hẳn chohuynh ngắm!" Tai Vô Song nóng ran, làn da mịn màng mẫn cảm nơi cổ cảmthấy hơi ấm tỏa ra từ bàn tay to lớn của Long Nhất.

"Không cần đâu, xong ngay đây mà." Long Nhất vội đáp, thu lại sắc tấm đang dấy lên,lúc này mới nghiêm túc xem xét.

Dùngtinh thần lực thăm dò, hắn quả thực đã cảm thấy một sự chuyển động nhuhòa của Ma pháp nguyên tố Thủy hệ bên trong miếng ngọc bội, nhưng khôngmấy mạnh mẽ. Đối với tinh thần lực của Long Nhất, Ma pháp nguyên tốThủy hệ đó không hề có kháng cự.

"Phu quân, Vô Song tỉ, haingười đang làm trò gì đấy?" Khi Long Nhất sắp thu bàn tay về, Nạp LanNhư Nguyệt vừa vặn đi đến. Thấy tư thế ám muội giữa Long Nhất với VôSong, bất giác hỏi một cách ghen tuông.

Long Nhất rụt vội tay, cười hắc hắc đáp: "Không làm chuyện gì cả, đang cùng Vô Song nghiên cứu một đồ vật..."

VôSong lại không tỏ ra ngượng ngùng như các thiếu nữ khác, hờ hững nhétngọc bội trở lại trong ngực, kéo cổ áo lên ngay ngắn. Những biểu hiệnđó, các thiếu nữ bình thường thật không thể sánh nổi.

Man Ngưu cũng đã ra khỏi trướng. Vô Song chậm rãi đứng lên, lạnh nhạt: "Nếu đều đã dậy hết rồi thì tiếp tục đi thôi!"

Nạp Lan Như Nguyệt nằm tay phải Long Nhất, vẫn không nén được hỏi tiếp: "Phu quân, rốt cuộc là chàng và Vô Song tỉ đã làm gì?"

"Thậtsựkhông làm gì cả. Lẽ nào nàng lại không cho ta làm nói chuyện với nữnhân khác sao?" Nói xong câu, Long Nhất giơ tay đùa cợt vỗ vào mông NạpLan Như Nguyệt.

Nạp Lan Như Nguyệt lặng lẽ, không nói gì thêm.

"Thựclòng đêm qua ta đã tới màn của nàng,chỉ là lúc đó đang minh tưởng" LongNhất cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Nạp Lan Như Nguyệt, khẽ nói.

Mắt Nạp Lan Như Nguyệt chợt sáng lên, nét ghen tuông trên khoé mắt không còn, chuyển thành nụ cười có phần e thẹn lẫn vui sướng.

"Phu quân, không bằng tối nay lại tới..." Nạp Lan Như Nguyệt ghé tai Long Nhất xấu hổ nói, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kimtrung