Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thầy dạy lí chúng tôi cực kỳ dữ nên tôi phải nghiêm túc nghe giảng, nếu không bay vào sổ ngồi lúc nào không hay luôn

  Bạn cùng bàn của tôi vẫn chẳng có dấu hiệu muốn dậy là thế nào

  Ấy thế mà trong lúc tôi đang viết bài thì người bên cạnh nhẹ nhàng kéo vạt áo của tôi

Dù là nhẹ nhàng thì tôi vẫn có thể cảm nhận được

  Đưa mắt sàn nhìn thì nó vẫn còn ngủ ở mặt bàn hơi khác là nghiêng đầu sang nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh lóng lánh còn hơn em cún

  Bấy giờ tôi mới để ý, tay nó đang ôm bụng

  Chậc! Thằng này lại nhịn ăn đau dạ dày cmnr

   Đây cũng chẳng phải lần một, lần hai nó như vậy

  Tôi nghiêng người gần xuống nó hỏi nhỏ:

_" Uống thuốc nhé?"

  Đây là lúc Quân đáp, nhưng chỉ có hai chữ :

_" Đắng lắm!"

  Tôi vẫn kiên trì ngồi dụ nó:

-" Uống đi"

  Cảnh tượng tiếp theo tôi thấy là Quân lắc đầu rồi lại gật đầu

Chúng tôi lời qua tiếng lại rất lâu, tôi lại là đứa thiếu kiên nhẫn nên lúc bực tức có hơi cao giọng:

_" Mày muốn gì? "

Có lẽ lời tôi nói hơi lớn nên Quang Anh quay xuống nói:

_" Bạn Linh Anh người nhỏ mà ăn nói to thế, thầy xuống bây giờ, be bé cái mồm thôi "

  Tôi hiện giờ không muốn đôi co với Quang Anh nên hỏi ngược:

_" Xin thuốc giảm đau tí"

Tôi biết Mẫn Nhi là người thường ốm vặt nên cặp nó lúc nào cặp nó cũng nhiều thuốc và có khăn giấy ướt

  Anh ta nhận thức được thói quen này ngay từ khi yêu nhau.

  Tinh tế anh Kinh tế

  Nó nhìn tôi một lúc rồi lục lọi trong cặp , lôi ra vỉ thuốc, đặt vào bàn rồi quay lên ngay lập tức

  Tôi đưa tay ra với lấy vỉ thuốc.

  Ngay lúc này bàn tay người bên cạnh nắm lấy tay tôi .

Đan tay tôi vào tay nó

VÃI L THẬT!

  Tay tôi lạnh nhưng cách lớp áo tôi vẫn cảm giác được người nó rất nóng

  Còn tay tôi thì quá lạnh

   Đời gái 17 năm chưa biết mùi nắm tay trai là gì thì hôm nay đã được cảm nhận bởi người bạn đã chơi rất lâu

   Quá khứ và hiện thực cứ đan xen ngay lúc này, cảm giác thất vọng ở quá khứ nó cứ kéo tôi về hiện thực tránh sự rung động với Quân

  Đâu ai ngờ được, quá khứ lạnh nhạt như vậy lại để hiện thực ở ngay trước mắt quật ngã

  Cả người tôi cứ mông lung khó tả chẳng có gì có thể ngăn cản được thời giờ ngừng ngay lúc này

  Cuộc đời vẫn luôn như vậy, vẫn luôn trêu đùa con người như thế

  Giá như ông trời có sắp xếp thì tôi mong.

  Kết thúc trang nhật ký thanh xuân đẹp nhất của cuộc đời người thì mãi mãi luôn luôn đẹp ở khoảnh khắc này

  Làm ơn

  Dừng thời gian lại , được rồi đấy!

Nhưng lúc này tôi không để ý  Quân cho đến lúc cảm nhận được ánh mắt...

  Tôi  đang nhìn Quân chằm chằm, có lẽ cảm  thấy ảnh mắt tôi quá sắc nên Quân rất 'vô tội' lên tiếng:

  _" Linh Anh hỏi tao muốn gì!"
 
  Ớ , tôi còn chẳng nhớ luôn ấy , nào thằng này to phết

  Nhớ được cả những gì không cần thiết luôn

  Nếu có cỗ máy thời gian của Doraemon tôi chắc chắn sẽ quay lại khoảng khắc vừa nói và rút lại lời vừa rồi mình đã từng nói .

Được một lúc lâu, cũng có thể là không lâu lắm .

Tôi đã có ý rút tay về nhưng người bên cạnh càng lúc càng siết chặt lấy tay tôi , đến nỗi nó bị đau luôn

  Tôi nhỏ giọng nhắc nhở Quân:

  _" Tay tai lạnh lắm luôn ấy"

  Ấy thế mà Quân im lặng rất lâu

  Tôi nghi ngờ Quân không nghe rõ nên định nhắc lại thì bạn cũng vừa lúc lên tiếng luôn:

_" Tay ấm rồi"

Tôi:"..."

  Đúng là ấm thật rồi đấy!

  Nhưng ý tứ của tôi rõ ràng không phải vậy mà.

Tôi muốn rút tay ra khỏi bàn tay của nó chứ không phải lạnh

ĐÓ CHỈ LÀ CÁI CỚ THÔI!!

  Tôi suy nghĩ một hồi rồi quyết định lấy viên thuốc và đổ nước ra cốc cho bạn bằng một tay

  Đến bản thân tôi còn đang ngã ngửa khi mình có thể đủ kiên nhẫn để thực hiện hành động này bằng duy nhất một tay

   Tôi đẩy cả thuốc lẫn nước sang , nói với Quân:

_" Uống đI"

  Đến bức đường này nó không uống thì tôi sẽ thẳng thắn rút tay về luôn

  Hứ , ai bảo cứng đầu làm gì

  Tôi đã  quá xem thường Quân, nó vẫn nhất quyết nói:

_" Không uống"
 
  Tôi quá nóng nảy, lại là người nghĩ ngợi sâu xa nên quyết định đưa tay lên sờ trán Quân
 
  Hở? Không sốt cũng chẳng nóng

_"..."

   Quân đè cổ tay tôi xuống nói:

_" Không sốt, cũng không uống nhầm thuốc"

  Lần thứ 2 trong ngày tôi cứng họng
  
   Chính vì sự bất lực , nên tôi ngồi dụ dỗ nó :

_" Mimh Quân đẹp trai ơi, uống thuốc đi tí tớ cho ăn kẹo nè !"

  Quân quay đầu 90° nhìn tôi, ánh mắt nguy hiểm hỏi lại :

  _" Ăn kẹo hay ' ăn kẹo' ?"

  _" Hở ?"

  Vẫn đề này tôi quá ngu ngơ.

Ăn kẹo với ăn kẹo nó khác gì nhau?

   Quân nhắc lại thêm lần nữa:

_" Ăn kẹo hay ' ăn kẹo ' ?"

   Ăn kẹo đằng sau rõ là được nhấn mạnh thêm.

  Ăn kẹo....

  Ăn kẹo....

  Ăn kẹo....

  
  Bấy giờ tôi mới nhớ ra , thì ra trong từ nó nói ăn kẹo không phải ăn kẹo

   Bố ai biết được tôi cũng có tên giả là kẹo cơ chứ

  Thậm chí chính chủ còn quên cơ mà

   Tôi cúi mặt thẳng xuống bán , che đi khuôn mặt dần ửng đỏ nói lí nhí:

  _" Ăn kẹo.."

  Tiếng cười trào ra từ miệng Minh Quân, cậu bất ngờ lấy viên thuốc trên bàn uống mà không cần nước nữa. Trong đó còn để lại một câu:

  _" Nhớ đấy"

   Cảm giác ngọt ngào này chẳng giống hình tượng lạnh như tiền của nó, quả thực tôi còn cảm thấy mông lung

  Cho đến khi bạn nào đó bóp tay tôi nói:

  _" Học kìa"

  Tôi mới ý thức được

   MÁ ƠI! CẬU VẪN CẦM TRONG TÔI SAO HỌC ĐƯỢC GIỜ

  Đó chợ là lòng gào thét nhưng khuôn mặt vẫn vậy, ậm ừ cho qua

  Ngày hôm đó tay bạn và tay tôi đan nhau đến hết tiết

Giá như tiết đó dài hơn thì hay biết mấy...

  Mặc dù vậy, cảm giác ấm áp nào đó nó vẫn len lỏi vào tim , mận ngọt mà bản thân chưa từng nghĩ đến thì giờ nó đã rót thẳng vào nơi chưa từng được ai chạm đến

Tôi rung động với cậu lâu như vậy!

Tôi to gan đoán là cậu cũng ít nhiều rung động với tôi .

    Đúng không?
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thannhtam