Chương 4 tới chương 7 + drop

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ King and nữ hoàng 2 ] Nàng dâu không cưới

Chương 4. Thiếu gia Hoàng Khánh Phong. Có một nơi gọi là nhà mà đã chờ bấy lâu nay.

Nói ri, Thiên An quay vào phòng thay đ, thay b đ phc v. Phi nói là đ ca Thiên An là đc nht vô nh a. Áo sơ mi trng dài tay, c cao cùng vi chiếc qun tây đen dài...m.. hơi bó sát. Kh chi li tóc ca mình, Thiên An xong xuôi, đi ra ngoài cm chai rưu, bưc vào căn phòng VIP.

Li nói v Khánh Phong, có l hôm nay hn tht rnh ri khi mò mt ti đây. Tt c cũng vì 2 tên Trung và Kit. Tên Trung, nó nói cái gì : " đây có rt nhiu cô gái xinh đp." Rt tiếc, Khánh Phong không thuc loi 'thay b như thay áo' ri còn : "Nếu mày không mun b phá ri thì đi vi tao, ch đó rt tuyt." Rt cuc hôm nay hn b ngu hay sao tri ???

Đưng đưng là nh thiếu gia ca Hoàng th, đp trai, phong đ, gái xếp hàng dài. Mà hôm nay phi ngi đây, mt phòng Vip kém ci này, nghe 2 thng bn nói đ chuyn trên tri dưi đt là sao ? Mà Khánh Phong cũng thuc loi tng tài không phi dng va. Cao 1 mét 82, da d tuyt vi, gương mt tinh tế sc so, lúc nào cũng chưng ra bn mt anh đây là núi băng di đng. Con trai, tng giám đc ca tp đoàn Hoàng Th, mi phát trin đưc 15 năm nay dưi bàn tay ca ch tnh Hoàng Thiên Tun. Hn có nghe qua v tp đoàn Huỳnh thi tay ca phu nhân Lương – cũng là m ca Huỳnh Thiên Nguyt, ngưi mà hn đưc ch đnh đ kết hôn. Nghe nói, thi hoàng kim, Hoàng th chưa chc đã bng Huỳnh th. Và cho ti bây gi, dù đã qua 15 năm, nhưng danh tiếng mà Huỳnh th có đưc, Hoàng th chc cũng chưa nm ti.

Cánh ca m kh, bưc vào là mt phc v nam – chính là cu – Thiên An. Cu bình tĩnh đi đến bên bàn, đt chai rưu xung ri lng l đng lên. Hai cô gái đang ngi cnh hai tên Trung và Kit kia nhìn cu, lng li, không nói gì.

Li nói thêm, tên Trung – tên đy đ Phm Quc Trung, dáng ngưi cao ráo, ăn chơi có tiếng là đi thiếu gia, con trai ca gia tc Phm th, là bn ni kh t nh ca Hoàng Khánh Phong. Phi nói là hn và Hoàng Khánh Phong cc kỳ hiu nhau, mc dù đôi lúc, hn hơi...d ngưi. Còn Kit, tên đy đ Trương Tun Kit, mc dù mi quen và chơi thân vi Khánh Phong t thi cp 3 nhng cũng không kém thng bn ni kh đâu. Body chun, gương mt, làn da, vóc dáng không chê vào đâu đưc. Là nh thiếu, con trai ca Trương th, cũng có tiếng trong S th. Nó chung chung li thì b ba Phong, Trung, Kit là b ba kiên đnh nht ri. ( Đây là b ba nam chính, nam ph là bn thân trong tiu thuyết ngôn tình thưng có, song song vi đó là n chính, n ph bn thân )

Quay li Thiên An, sau khi đưa chai rưu vào phòng, cu quay ra đng mt góc, nếu ba v khách kia cn gì thì cu sn sàng phc v, dù sao qun lý cũng giúp cu rt nhiu. Dù sao, coi như cu giúp li, coi như công bng. Phòng cũng ti, nên Thiên An cũng không nhìn rõ mt. Ngay c Khánh Phong cũng vy.

Ch nht, cu đến vin cô nhi Duy Phưc, va thy cu, đám tr trong cô nhi vin nhao nhao lên làm vin trưng biết, bà Lương nhìn ra. Cu con trai tươi tri ánh mt tri đó là con ca bà, Thiên An làm bà ngây ngưi nh.

Thiên An thy vin trưng đi ra lin cưi vi cô. Cm mt túi ko ri đưa cho tng đa tr mt viên ko, điu này làm phn nào lòng cu m áp hơn. V vin trưng đến bên cu, nh nhàng ngi xung bên cnh cậu, giọng bà trầm ấm.

- Thiên An !

Thiên An quay li, n ni ri hi.

- D có chuyn gì vy ?

- Con t nh luôn mong đưc li cha m rut ca con đúng không ?

- D vâng ! – Cu không ngn ngi tr li.

Bà Lương tĩnh lng lòng, bà t hi rng, vic làm năm đó ca bà là sai ? Không, vic làm đó là hoàn toàn đúng ! Nhưng gi bà nhìn Thiên An ... sao bà li cm thy ti li đến vy ? Vin trưng nhìn bà Lương ri nhìn Thiên An, tĩnh lng đến l thưng.

- Mu t lin tâm, Thiên An... con nhn m ca con đi.

Thiên An gi mi đ ý đến ngưi ph n bên cnh vin trưng. Đó là ngưi m mà cu ch đi sut bao năm qua ư ? Cu cưi cưi, đng lên ri đi ti ch bà Lương đang ngi, ni xán ln.

- Ân, con chào m.

Bà Lương nhìn đa con mình đt rut đ ra nhưng chưa tng sng cùng vi nó mt ngày. Đa tr này, ln lên rt kh ái, đc bit rt ging ch ca nó – Thiên Nguyt. Bà rt hài lòng, ôm Thiên An vào lòng.

- Con b m đi lâu quá. Nhưng m cũng đã tìm đưc con ri, v sng vi m nhé con.

Thiên An nhìn bà, lòng nghĩ chuyn khác, mt chuyn khiến cu khó x, cu rt rè hi bà.

- Vy...có đưc không? Ý ....ý con là...con...gi m là m đưc ch ?

- Hoàn toàn đưc Thiên An à. Con là con ca m, đa con m tìm kiếm sut 15 năm nay. M nh con lm.

Thiên An hnh phúc, t gi, cu có nơi đ gi là nhà ri, cu cũng đã có mt ngưi m.

Nhưng Thiên An à, ai cũng có s ích k ca chính mình, mà bà Lương chưa h tin, con trai bà còn sng, nên dù thế nào đi chăng na thì....cu cũng ch là cái thế thân ca Thiên Nguyt trong mt ca bà Lương mà thôi. Đây mi ch là khi đu cho chui ngày dài cay đng ca cu sau này...

��!erzٜ

[ King and nữ hoàng 2 ] Nàng dâu không cưới

    Chương 5 : Con là Thiên Nguyệt, con gái của mẹ.     

Chiều hôm đó, Thiên An được đưa về biệt thự Huỳnh gia. Lần đầu tiên bước vào căn biệt thự to lớn làm cậu thực sự ngạc nhiên a.
" Nơi gì đâu mà như lâu đài, sống ở đây thật sướng nga ~ "

Những người hầu thấy phu nhân dẫn một cậu con trai về, đành đâm ra nghi ngờ này nọ, một người hầu nhanh nhảu, le te vào báo cho lão phu nhân.
Căn biệt thự cũng phải mấy nghìn mét vuông, Thiên An thầm nghĩ, sân trước vườn hoa, có gara, sân sau là khu vườn nhỏ của cố phu nhân đã mất, căn biệt thự được xây theo phong cách châu Âu, nhìn rất sang trọng, màu trắng sữa bao phủ toàn bộ phìa ngoài ngôi nha, cổng lớn màu đen, phi vườn hoa còn có cả một hồ nước rất đẹp, trên hồ nước là một con chim ưng quý phái.
Bước vào căn biệt thự, Thiên An càng cảm thấy được mở mang tầm mắt. Cầu thang cao ơi là cao nga ~ xung quanh căn nhà là hình của đại gia đình lão Huỳnh. Bỗng, cậu thấy một người phụ nữ lớn tuổi đi xuống, phía sau là một người hầu.

Bà Lương dẫn cậu đến ngồi xuống một chiếc ghế, cậu nhìn xung quanh đột nhiên cậu để ý một con sư tử nhỏ trên bàn, nó được chế tác rất tinh sảo, thể hiện được nét uy nghi vốn có của loài chúa sơn lâm.

- Mẹ, đây là Thiên An, cháu của mẹ ! – Bà Lương lên tiếng khi thấy bà nội của Thiên Nguyệt đi xuống.

Thiên An giật mình đặt con sư tử xuống, đứng dậy cúi chào bà. Lão phu nhân ngồi xuống, nhìn cậu, rồi hỏi :

- Ừ, con ngồi xuống đi. Con tên gì ? Bao nhiêu tuổi ?

Bà Lương nhìn lão phu nhân rồi nhìn cậu, cậu ngồi xuống, mái tóc dài khẽ lộ ra.

- Dạ, con tên khai sinh trong cô nhi viện là Huỳnh Thiên An. Năm nay con 20 ạ.

- Thế, con sinh ngày nào, tháng nào, con có biết không ? – Lão phu nhân ôn tồn hỏi.

Bà Lương muốn nói thì cậu vừa hay tiếp lời.

- Dạ, không giám dối bà. Con được viện trưởng kể lại, con từ khi sinh ra đã được đem vào cô nhi viện, trong đó có 1 tờ giấy ghi chữ Huỳnh và 27 – 6 – 1997. Nên các vị sơ đặt tên con là Huỳnh Thiên An, lấy ngày đó là ngày sinh của con luôn ạ.

- Vừa hay. Người đâu, sắp xếp cho cậu chủ một căn phòng. Mọi thứ theo ý cậu chủ. – Rồi bà quay sang bà Lương – Chút nữa, dẫn nó đi mua đồ mới và vài vật dụng cá nhân.

Nói rồi bà quay đi, bà Lương cùng Thiên An cùng đứng dậy. Nhìn bà lên lầu hẳn, bà Lương mới sai người sắp xếp căn phòng trên tầng 2, cửa sổ hướng ra ngoài vườn hoa cho cậu, rồi bà lạnh lùng lên phòng. Còn Thiên An thì đứng ngay ngốc ở đó, sau được người hầu đưa về phòng.

Bước vào căn phòng của mình, cậu vô cùng thích thú. Một màu xanh nhẹ bào phủ căn phòng, căn phòng cực lớn, không giống nơi ở lúc trước của cậu. Chiếc giường cũng rất lớn nha, cậu thích thú liền nằm lên, kỳ thực, rất thoải mái nga. Nằm một lúc, cậu liền đi vào nhà tắm, nhìn một lượt. Nhà tắm nhìn sạch sẽ và không kém gì bên ngoài, có cả bồn tắm và vòi sen nữa, còn có đủ loại sữa tắm nữa, nhìn da dẻ cậu thế này, thực không nỡ để đen a, chính cậu cũng đang cảm thấy mình giống con gái.

Một lúc sau, bà Lương lên phòng cậu, gõ cửa. Biết là sẽ đi đâu, cậu liền chọn đại một bộ đồ, áo thun cùng quần jeans, tóc chải gọn gàng, cột ra đằng sau. Rồi cậu bước ra mở cửa làm bà Lương giật mình.

- Xong rồi sao ? Nào, chúng ta đi, xe đang đợi.

- Ân. – Cậu tiếp lời, rồi cậu lẽo thẽo theo bà Lương tới trung tâm mua sắm.

Trung tâm mua sắm nằm ở cạnh trung tâm thành phố, là một nơi cực kỳ rộng lớn gồm 6 lầu. Nếu muốn lên lầu trên thì phải đi thang máy. Mặc dù Thiên An không còn lạ gì với hình thức này, nhưng đối với một thế giới khác thì kỳ thực, không quen. Bà Lương dẫn cậu vào 1 quán café ở lầu 2, quán café này cực kỳ sang trọng, bày trí vô cùng đẹp mắt.

Giới thiệu chút về trung tâm mua sắm mà Thiên An vừa bước vào. Gồm 6 lầu rộng gần 2000 m2, thiết kế vô cùng hợp mắt và được đặt trên một tọa độ vàng. Và trung tâm mua sắm này thuộc về Hoàng thị - gia tộc có tiếng trong giới kinh doanh ở S thị, đồng thời là gia tộc thông gia với Huỳnh thị. Mà con trai họ - chủ nhân đời thứ 3 của Hoàng thị - Hoàng Khánh Phong thiết kế và cho xây dựng.

Nhân viên trong quán thấy khách quen liền ra niềm nở chào đón. Trong mắt cô nhân viên, hôm nay Thiên An nổi bật nhất trong quán. Và cậu nhìn giống Thiên Nguyệt, phu nhân tương lai của Hoàng thị a. Mọi người tò mò, không biết đó là ai.

- Thiên An – Bà Lương lên tiếng, phá tan không khí trầm lặng giữa 2 người.

- Dạ, phu nhân.

Thiên An ngượng ngùng, việc có một người mẹ khiến cậu không quen, mặc dù trước kia, cậu cũng từng có vài người mẹ nuôi.

- Đừng gọi ta như thế, nghe xa cách lắm.

Thiên An cúi mặt, nhân viên quán bưng thức uống ra, nhân tiện chiêm ngưỡng giai nhân có một không hai, lòng cảm thán "Người gì đâu mà đẹp thế !!"

- Thiên An, ta biết là ta ích kỷ, nhưng con có thể để ta ích kỷ thêm vài năm nữa được không ?

- Dạ, phu nhân nói gì con không hiểu ?

Thiên An nhìn bà Lương, vậy là cậu vốn không phải là tấm lòng chân tình của người mẹ mà rước cậu về rồi. Bà Lương nghẹn ngào.

- Thiên An, con hiểu cho ta. Ta có một đứa con gái, Thiên Nguyệt, là chị của con. Năm đó là ta sai, là ta mê tín nên mới rũ bỏ con ( Lia: Tới giờ bà cũng vậy thôi ). Nhưng mà, ta hứa, ta hứa, nếu con giúp ta, giúp ta đồng ý hôn ước của Thiên Nguyệt, chị gái của con, thứ gì ta cũng cho con.

Thiên An là một người tốt, nhưng rất tiếc lòng tốt của cậu đã đặt sai chỗ, nhưng rất tiếc, đó là chuyện của sau nay, còn hiện tại...sau khi suy nghĩ một lúc, dù sao thì mẹ cậu – bà Lương đang gặp khó khăn, cậu ra tay giúp đỡ cũng không hề là vấn đề gì, nhưng cậu không ngờ rằng, cậu lại đi kết hôn với một nam nhân.

- Phu nhân..à..mẹ, con hiểu. Nhưng, con là nam nhân.

Bà Lương nhìn đứa con trước mắt, thế nào thì thế, mặt hiền lành đến đâu cũng chỉ nhắm vào tiền mà thôi. Nhưng không sao, nếu nó đã đồng ý, thì nam nhân bà cũng ép cưới.

- Không sao, chỉ cần con và người đó không phát sinh quan hệ. Thì chắc chắc hắn sẽ không phát hiện con là nam nhân.

Thiên An suy nghĩ hồi lâu, dù sao là cũng giúp chị ấy, nếu như sau này chị ấy xuất hiện, chắc chắn cậu sẽ lặng lẽ rời đi. Cậu gật đầu kiên định với bà. Thế nhưng đính chính lại lần nữa, lòng tốt của cậu đã đặt nhầm người.

Bà Lương vui mừng không nói nên lời, liền ôm cậu vào lòng. Một lúc lâu sau, bà mới dẫn cậu đi thay đổi bản thân, cũng như gương mặt nam nhân của cậu, mà nói thay đổi, chắc cũng chỉ là nối thêm tóc, và mua đồ nữ cho cậu mặc thôi. Mà Thiên An thì lại quá quen với việc giả nữ nên cũng chẳng nói gì. Bà Lương sắp xếp xong xuôi cũng tới tối muộn, 2 mẹ con mới trở về nhà. Người hầu trong nhà thấy cậu, tưởng cô Thiên Nguyệt trở về nên hỏi rối rít rằng

"Cô chủ, người thay đổi ý định rồi à ?"
"Cô chủ, người có cảm thấy tốt chứ ?"
"Cô chủ, người ăn chút gì nhé !"

Vì thế làm bà Lương phải đính chính rằng "Đây là Thiên An, người sẽ thay thế cô chủ. Hay chăm sóc giống như cô chủ vậy !" làm tất cả người hầu cứ tưởng rằng, cậu đến đây để moi tiền Huỳnh thị cũng như Hoàng thị.

Sau một hồi lu bu, bà Lương mới gặp cậu. Bà nhỏ nhẹ.

- Thiên Nguyệt, mai con sẽ đi gặp mặt cậu Phong bên Hoàng thị, nhớ ăn mặc đẹp đẹp vào, kẻo mất mặt gia đình. Với lại, quên con từng là Thiên An đi.

- Ân

Tiếng nhỏ như muỗi kêu làm bà Lương nhớ tới chính mình ngày trước. Nói rồi, bà quay đi để mình cậu đứng ở đó. Từ giờ, cậu là Thiên Nguyệt phải không ? Cậu cũng không biết nữa.

Người viết truyện Lia

[ King and Nữ Hoàng 2 ] Nàng Dâu không cưới

Chương 6 Xem mắt.

Vài ngày sau, Thiên An theo bà Lương tới khu thương mại lần trước để xem mắt vị hôn phu của mình với tư cách là Thiên Nguyệt – chị gái sinh đôi của cậu. Từ sớm, cậu đã dậy lựa áo váy, mặc dù điều này cậu đã quá quen, nhưng vẫn có đôi chút gì đó khó chịu.

- Mẹ, người ta có tới hay không ?

Thực sự đã hai tiếng trôi qua mà phu nhân Trương cùng thằng con trai quý tử còn chưa tới, Thiên An khẽ thở dài, bằng giờ này là cậu có thể học được vài bài rồi, không phải ở đây tốn thời gia. Bà Lương trừng mắt nhìn cậu, nói.

- Chắc chắn họ sẽ tới.

Thiên An nhìn ly trà sắp nguội, liền đứng dậy.

- Con muốn đi vệ sinh chút.

- Ừ, nhớ quay lại sớm.

- Vâng.

Rồi Thiên An quay đi, hướng nhà vệ sinh mà tới. Vừa được vài phút thì phu nhân Trương cùng Hoàng Khánh Phong đi tới.

Hiện tại trong nhà vệ sinh, Thiên An vô cùng khó khăn a. Cậu là nam nhưng lại mặc đồ nữ, nếu giờ cậu vào nhà vệ sinh nữ thì sẽ coi là biến thái, còn nếu là nhà vệ sinh nam thì lại không hợp tình, thật là hết cách mà. Giả dụ như đây là quán bar cậu làm thì rất bình thường, nhưng đây là nơi công cộng a. Mà phu nhân Lương đang đợi bên ngoài, cậu không thể để bà đợi như thế được, cậu đánh liều vào nhà vệ sinh nữ, chọn phòng cuối mà tới.

Khánh Phong nhàm chán câu chuyện của hai bà mẹ, liền kiếm cớ đi vào nhà vệ sinh. Đúng lúc vừa tới cửa lại gặp một cảnh thú vị. Một tiểu thư khuê các đang lóng nga lóng ngóng trước 2 phòng WC nam và nữ, vừa muốn vào nhà WC nữ, lại nhìn xung quanh, khụ... lại gương mặt hồng hồng đáng yêu kia nữa, thật sự muốn chiếm hữu làm của riêng a.

Bà Lương thấy Thiên An lâu quá, không biết có làm sao không liền xin lỗi hướng nhà WC mà tìm cậu, thật là...

Thiên An từ trong nhà vệ sinh đi ra phòng rửa tay, phát hiện có một nam nhân đứng ngay cửa, nhìn chằm chằm cậu. "Chưa thấy nam giả nữ bao giờ ư ?" Thiên An thầm nghĩ, đúng lúc bà Lương bước vào.

- Thiên Nguyệt, sao con lâu vậy ? Đau gì sao ?

- Dạ không.
Thiên An cúi mặt không nói, chẳng lẽ phải nói là cậu không biết nên đi phòng vệ sinh nào ? Nam hay nữ ?

Bà Lương quay lại liền thấy hắn đứng ở cửa, liền cười gượng dẫn cậu ra ngoài, mùi hoa nhài từ người cậu thoang thoảng qua mặt hắn.

Ngoài bàn trà, bà Lương gọi đồ uống, đoạn nhìn qua cậu hỏi uống gì. Thiên An chỉ nhàn nhạt đáp rằng là ca cao nóng, vừa hay, Khánh Phong vừa tới nghe thấy.

- Cậu Phong, cậu muốn dùng thức uống gì ?

- Cà phê đen .

Thiên An không nói gì, chỉ im lặng cúi mặt, không biết Khánh Phong đang nhìn cậu. Phu nhân Trương phá tan bầu không khí.

- Thiên Nguyệt, con học ở đâu a ?

- Dạ, con học luật thưa phu nhân.

Phu nhân Trương khá là hài lòng, vừa đúng lúc, phục vụ nữ đi tới, bưng đồ uống tới cho bốn người, nhân tiện ngắm Khánh Phong luôn, hắn đẹp quá mà.

- Năm mấy ? Học ở đâu ?

Khánh Phong hỏi, cậu giật mình nhìn hắn, nhẹ đáp.

- Năm nhất... Đại học A.

Phu nhân Trương cùng bà Lương nhìn cậu. Khánh Phong cũng vậy, hắn tưởng chỉ là một tiểu thư khuê các đi du học chứ, hóa ra lại vào đại học A, đại học danh tiếng đó. Nhà họ Huỳnh cũng đầu tư quá đi. Mà học luật cũng tốt, sau này giúp hắn được vài việc. Sống là lợi dụng nhau, sau này không cần thiết thì bỏ. Đáng tiếc với hắn, món hàng lần này, hắn không biết giữ rồi.

_Tối _Biệt thự Hoàng gia_

Phu nhân Trương cùng con trai bà là Hoàng Khánh Phong và vợ chồng con gái bà – Hoàng Dạ Anh. Không giống như Khánh Phong, con gái bà là một người phụ nữ vô cùng điềm tĩnh, biết nghĩ trước nghĩ sau, hiện tại đang quản lý một chi nhánh của Hoàng thị. Cô có một đứa con gái hay ốm yếu và không tươi cười như những đứa trẻ khác, tên gọi Kiều Ngân, còn có chồng của cô là chủ tịch một công ty, tuy không lớn nhưng cũng đủ chăm lo cho Dạ Anh khiến phu nhân Trương rất hài lòng, tên gọi Lâm Gia Uy.

- Mẹ, sang nay đi xem mắt với tiểu thư nhà họ Huỳnh sao rồi ?

Phu nhân Trương tươi cười nhìn con gái, đáp.

- Con bé càng lớn càng đẹp, nói năng rất lễ phép. Làm dâu nhà này chắc chắn là tốt.

Hoàng Khánh Phong lạnh nhạt.

- Mẹ, tiểu thư khuê các, trước mặt là thế. Sau lưng không chừng lại là nói năng hỗn hào. Không xem người khác ra gì.

Phu nhân Trương lạnh nhạt.

- Lúc đó rồi dạy bảo nó thế nào là gia phong của cái nhà này. Con nên nhớ, lão Huỳnh từng rất bành trướng S thị lúc trước. Tuy đã dịu đi vì lão có con gái, chứ nếu lão đã có con trai thì ta chắc, phu nhân Lương không phải cúi mặt nịnh hót như hiện tại đâu. Hơn nữa, Huỳnh gia là một thế lực giúp nhà ta đi đầu trong mọi lĩnh vực. Con hiểu chứ.

Hoàng Khánh Phong yên lặng gật đầu, phu nhân Trương tiếp.

- Liệu mà thương Thiên Nguyệt. Nếu nó mà chạy về nhà mẹ đẻ, thì dù có đứng nhất đi chăng nữa cũng là dốc không phanh, nó học luật đó.

- Cái đó thì con biết rõ.

Bà Trương lại tiếp.

- Con cứ chấp nhận cuộc hôn nhân này, tới khi nào lão phu nhân của Huỳnh gia mất, thì con nhân cơ hội đó mà lật đổ Huỳnh gia, rồi từ Thiên Nguyệt cũng chưa muộn. Rồi con muốn lấy ai là tùy con.

Hoàng Khánh Phong ăn xong cơm thì liền đi lên lầu, đi ngang qua phòng khách thấy Kiều Ngân đang chơi trước sân nước. Nhìn cô bé hồn nhiên ngây thơ, hắn mong sao cũng được một người vợ như thế thì tốt biết mấy.

Người viết truyện : Lia

���nrH�[

[King and Nữ hoàng 2] Nàng dâu không cưới
---------------------------------------------------------

Chương 7 : Hôn lễ.

Sau lần đi xem mắt, hai vị phu nhân đã quyết định ngày cưới là vào tháng sau, hai nhà rất chi là bận rộn, đến việc đi học cậu cũng không thể nào tìm cách mà đi được. Thiên An bị xoay mòng mòng trong một mớ bòng bong.

Lúc này tại tập đoàn Hoàng thị.

Ai cũng nhìn hắn bằng một con mắt ngưỡng mộ, và ai trong công ty cũng tò mò, không biết vị giám đốc phu nhân tương lai là ai a ~

Thiên An được bà Lương bảo đến tập đoàn Hoàng thị đưa cơm cho Hoàng Khánh Phong, mặc dù biết rằng, hắn sẽ chẳng ăn cơm. Thiên An chán nản xuống bếp nấu nướng một lúc rồi leo lên xe đi tới tập đoàn.

Đứng trước tập đoàn mà cậu không biết có nên vào hay không, hiện tại, cậu đang mặc đồ của nữ a ~ Ai cho cậu trở về lúc trước đi, đúng lúc này, Trương Tuấn Kiệt đi tới, bắt gặp cậu đứng trước cửa tập đoàn, lúng ta lúng túng, thật buồn cười.

- Chào người đẹp, em đến đây tìm ai vậy ?

Thiên An nhìn hắn đánh giá, hình như đã gặp ở đâu đó, cậu kiệm lời, cười nhẹ.

- Tôi tới tìm cậu Phong, ... Mẹ kêu tôi tới đây, tôi có chút cơm trưa cho anh ấy.

Trương Tuấn Kiệt ghen tỵ, hóa ra tên Khánh Phong này lại có một người đẹp như thế tới đưa cơm. Hắn đang tính lân la thì Hoàng Khánh Phong đi tới, vừa đúng lúc thấy cậu.

- Tới đây làm gì ?

- Mẹ...mẹ kêu tôi tới đưa cơm cho...

Cậu cười nhạt rồi tiếp.

- Nếu anh ăn rồi thì để tôi đem về.

Chính cậu nha, cậu thấy hắn dẫn theo một cô gái xinh đẹp tới. Chắc là đi ăn với người ta rồi, nên cậu nhìn khay cơm rồi nói vậy thôi, đoạn, Trương Tuấn Kiệt giữ tay cậu lại.

- Ấy, Khánh Phong không ăn thì để tôi ăn. Rồi, người đẹp về đi. Mà em tên gì vậy ?

- A...Tôi tênThiên Nguyệt.

Khi Thiên An quay người bước đi thì là lúc Trương Tuấn Kiệt mắt chữ O mồn chữ A nha. Vì sao ? Đó là phu nhân tương lai của Hoàng thị mà... thật không thể tin nổi lại là người đẹp như thế a. Nếu như hắn biết người hắn gặp là con trai thì không biết sao đây. Khánh Phong thấy "cô" đưa cơm cho bạn hắn thì bực bội, căm ghét người phụ nữ đang đứng cạnh hắn. Nhưng không sao, vài ngày nữa là kết hôn, dạy bảo cũng chẳng muộn.

_Vài ngày sau_

Hôn lễ được cử hành tại một nhà thờ lớn, sau đó tiệc cưới được mời tại một khách sạn nổi tiếng. Mọi thứ đều được Hoàng thị cùng phu nhân Trương sắp xếp.

Mặc trên người bộ váy cô dâu khiến Thiên An cười nhạt. Hôm nay là lễ cưới, mà cô dâu không phải cậu, nói đích xác, cậu là thế thân cho chị cậu, nhưng không sao cả, tất cả chỉ là một màn kịch, đợi đến khi chị cậu về, vai diễn này sẽ nhường lại chị ấy, và cậu vĩnh viễn có cuộc sống an lành bên những người quan trọng với cậu.

Bên kia căn phòng kia, Khánh Phong lại khác. Việc xem cậu như một món đồ đã không còn là trở ngại nữa, hôn nhân này, hắn vốn dĩ xem như là sai lầm. Một sai lầm khiến hắn hối hận cả đời.
_Lễ Đường_
Hoàng Khánh Phong nhìn cậu bước vào sảnh đường, hôm nay nhìn cậu thật lỗng lẫy trong bộ váy ấy. Thiên An bước đi trên thảm, mà tâm tư đang càng lúc càng rối bời.

Sau các lễ nghi rườm rà, cậu cùng Khánh Phong lên xe hoa đi tới tiệc cưới. Trước khi vào tiệc, hắn giúp cậu vào phòng thay đồ.

- À, anh ở ngoài đợi đi, tôi tự thay được rồi.

- Được.

Hắn không cần nói nhiều, trực tiếp đi ra ngoài, cậu ngồi xuống ghế thở phào. Được một lúc thì đứng dậy, vào lấy đồ thay. Nhưng lúc gần thay xong thì gặp vấn đề, bộ váy của cậu là kéo khóa đằng sau, mà tay cậu thì không với tới. Cậu lay quay lay lại đến càng lúc càng khó khăn hơn. Hắn đứng bên ngoài, chỉ thay có bộ váy mà cũng lâu đến vậy, hắn trực tiếp đi vào, bắt gặp cậu đang cố mặc, cùng lưng trần mảnh mai ấy (=-="). Hắn liền bước tới giúp cậu.

Thấy có người giúp cậu giật mình, đang muốn quay lại thì tay của hắn giữ cậu lại, giọng nói nhẹ nhàng nhưng thoáng lạnh lùng.

- Đứng im, để tôi giúp cô. Không làm được thì cứ gọi tôi, cố làm làm gì ?

- Tôi...tôi sợ anh thấy phiền.

Hoàng Khánh Phong cười lạnh, "thấy phiền ?" quả thật nếu là hắn trước đây thì hắn thấy phiền thật, nhưng đứng trước "cô" hắn lại không thấy vậy. Vén mép áo sau cho cậu, rồi cột dây, đột nhiên, cậu thoáng buộc miệng.

- Tôi thấy các cô dâu cổ trang mặc đồ đẹp lắm. Anh...

Cậu quay lại thì bắt gặp gương mặt của hắn. Thế là cậu quay mặt, không nói nữa, đi ra ngoài, hắn theo sau...

Dạ Anh thấy cậu cùng hắn đi ra, liền đi tới cười nhẹ với cậu, nói.

- Em dâu, em đẹp thật nha. Chị cưới cũng chưa đẹp bằng em.

Hắn liền nhàn nhạt đáp thay cậu.

- Chị hai, chị quá lời rồi đấy. Đẹp cũng chưa chắc là tốt.

Vừa đúng lúc Kiều Ngân cùng Gia Uy đi tới, Gia Uy nghe vậy liền thoáng nhìn cậu. Thấy cậu chỉ cười nhạt cho qua...
Người viết truyện Lia 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nguoc