Chương 1: Khởi đầu của một ngày mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi tên là Trương Đình An Hạ, tôi năm nay đã 16 tuổi và hiện tại đang là học sinh mới của lớp 10 trường THPT Thanh Hiên-một ngôi trường lớn nằm trong top 10 ở Thành phố Hồ Chí Minh. Tôi rất hoà đồng và yêu thích sự nhộn nhịp. Nhưng nỗi bất hạnh lớn nhất của tôi là phải mang một cặp kính cận, và điều đó tôi không hề thích thú.

Tôi sống tại một vùng sâu xa cách Thành phố Hồ Chí Minh tận 100km. Sau khi hoàn thành tất cả chương trình học tại ngôi trường cũ, ba tôi ngỏ ý muốn tôi lên đây để học tập trung học phổ thông vì chất lượng dạy học ở các ngôi trường tại thành thin luôn tốt và đạt hiệu quả cao. Bên cạnh đó, trường lại có đầy đủ phòng cho học sinh ở vùng sâu xa với mức phí không quá đắt, nằm trong khoảng thu nhập của gia đình tôi. Phần vì tâm nguyện của ba, phần vì yêu thích và tò mò, tôi đã quyết định học. Nhưng trước đó, tôi phải trải qua một kì thi tuyển sinh gay gắt. Tôi chọn trường THPT Thanh Hiên, ngôi trường mà tôi yêu thích nhất. Đơn giản bởi vì có một lần, một giáo viên của trường này được mời hội thảo về cách dạy học sinh thế nào để giỏi và nó đã được phát sóng lên ti vi. Tôi đã xem chương trình đó. Ấn tượng sâu sắc của tôi chính là họ nói chuyện tại một nơi thật đẹp, nói đúng hơn là đầy đủ các loài hoa. Nào là hoa hồng, hoa cúc, hoa lan, hoa hướng dương,v.v.. Thế là, tôi ước được vào tham quan nơi đó.

Tôi đã cố gắng ôn tập thật tốt để chuẩn bị cho kì thi tuyển. Sau hai ngày vật lộn vất vả với cái đề Toán trên thiên đình, đề Văn dưới Long cung và đề Anh của người Sao Hoả, cuối cùng tôi cũng hoàn thành xong, và tôi thương tiếc cho cái thân mình (Hic...Hic...). Dù đề thi không thành vấn đề nhưng tôi cảm thấy cũng có chút gì lo lo. Quả là tâm trạng của những sĩ tử lúc đối diện với chông gai, thử thách.

Sau 10 ngày thì nhận được kết quả. Ba tôi đưa tôi vào trường, và ông cũng hồi hộp không kém tôi. Ôi! Tôi không thể tin vào mắt mình. Tôi-Trương Đình An Hạ, lại được xếp đầu tiên trong danh sách kết quả với số điểm khá cao 29.0 (cụ thể là tôi được các số điểm như sau: Toán 10.0 Tiếng Anh 10.0 và Văn 9.0). Không chỉ mình tôi mà cả ba cũng sửng sốt, ngạc nhiên. Ông lấy cái kính ra đeo lên và nhìn lại, sau đó tháo ra lau mắt rồi lau kính, sau đó lại nhìn. Còn tôi thì cũng không yên, tôi cứ chớp chớp, rồi dụi dụi đôi mắt của mình. Không lẽ độ cận của tôi lên rồi sau nên không nhìn rõ chữ. Tôi cứ hỏi ba tôi rằng con tên Trương Đình An Hạ phải không, con sinh ngày đó phải không,... Ôi! Đủ mọi thứ. Và tôi có một suy nghĩ cực ngốc chính là có ai đó trùng tên, trùng ngày tháng năm sinh với mình. Nhưng khi dò xét kỹ lưỡng, cả một trường 520 học sinh chẳng lấy một ai tên An Hạ. Vậy thì... Và cuối cùng, hai ba con nhảy cẫng lên sung sướng mà không chú ý đến có bao nhiêu ánh mắt ngoài kia đang nhìn. Tôi ngượng chín mặt. Vậy là, giấc mơ của tôi đã trở thành hiện thực. Ngày tôi được tham quan khu vườn đó đã không còn xa.

____________________________________________

-An Hạ, An Hạ, dậy thôi nào, dậy...

Dường như có tiếng ai đó đang gọi tên tôi nhưng nghe không rõ lắm. Tôi còn đang mơ mơ màng màng ôm những bông hoa mãn đình hồng xinh đẹp trong ngôi trường Thanh Hiên. Bất chợt, những bông hoa ấy biến mất bởi tiếng la hét to đến mức...có thể làm nổ tung cả căn nhà, à không cả thành phố, cũng chưa đúng cả đất nước, cả trái đất luôn.

-TRƯƠNG ĐÌNH AN HẠ, CẬU DẬY NGAY CHO MÌNHHHHHHH...

-Ối! Cái gì vậy? Nhà cháy rồi sao, hay có kẻ trộm đột nhập? Cái gì nào, nói nhanh cho mình biết. Nước Việt Nam vừa ban hành bộ luật cấm trẻ con ăn ngọt, người lớn uống rượu sao? Hay là Mỹ gia nhập vào ASEAN? Hay là Châu Đại Dương đã chạy lại gần Địa Trung Hải? Băng tuyết ở hai cực đã tan rồi sao? Mai tận thế phải không? Bla...bla...

-KHÔNG CÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓ...

Âm thanh dữ dội ấy lại một lần nữa vang lên và tần suất lại càng khủng khiếp hơn lần trước. Tôi lấy hai bàn tay bịt chặt tai mình, tội nghiệp, chúng có tội tình gì đâu...

-Bảo Tâm à, mới sáng ngày nói lớn quá không tốt cho sức khoẻ của cậu đâu nhé! Ước làm một ca sĩ mà cậu hét lớn như vậy sau này có gì đừng có nói An Hạ mình đây không nhắc nhở. (Tôi đánh vào đòn tâm lí của cô bạn mình, ước mơ của cô ấy là có thể nối gót các bậc tiền bối Bảo An. Trở thành những ca sĩ nổi tiếng. Mà muốn làm ca sĩ thì phải có một giọng nói truyền cảm, giọng hát ngọt ngào. Mà nếu Bảo Tâm bạn mình la hét như thế hoài thì...ây dà, hậu quả không thể lường trước được.)

Bảo Tâm như chợt nhớ ra, cô ấy chạy nhanh lại phích nước, rót một ly đầy và uống một hơi hết. Sau đó, Tâm quay lại, nhìn tôi bằng ánh mắt hết sức "trìu mến".

-Nếu không nhờ AN HẠ TIỂU THƯ nhắc nhở thì chắc ước mơ ngàn vàng của TIỂU NỮ đây không thể thực hiện được rồi. ĐA TẠ...

Cô ấy nhấn mạnh hai từ cuối. Tôi nuốt nước bọt, mồ hôi tuôn ra nhễ nhại. Trước mắt tôi là một cái lò lửa cực cực lớn, ngọn lửa cực cực mạnh có thể thiêu cháy tôi bất cứ lúc nào.

-Nhưng mình mà có gì là An Hạ tiểu thư phải chịu trách nhiệm. Bởi VÌ CẬU MÀ MÌNH MỚI THÉT LỚN NHƯ VẬY. HIỂU CHƯA HẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢ...

Tập ba của chương trình lại tiếp tục. Có lẽ đây là phần gây cấn nhất của chương trình trực tiếp "Giọng thét thần thánh" phát sóng vào lúc bình minh mỗi ngày, được trực tiếp từ thứ Hai đến Chủ Nhật suốt đời trên kênh truyền hình CSAM (ca sĩ ác ma).

-Tâm này, xin lỗi mà. Tối qua mình quên bật báo thức... Hì hì...

Sau đó, tôi cố gắng trưng ra bộ mặt dễ thương nhất có thể để cho cô thấy, để làm dịu bớt cái lò lửa trước mặt tôi. Tâm phì cười...

"May quá, được rồi"_Tôi tự vuốt ngực. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu, thì...

-Mình sẽ rộng lượng thứ tha hết tất cả mọi lỗi lầm của cậu nhưng với điều kiện...

Tâm nhìn tôi, ẩn trong đôi mắt chính là một ý tưởng không thể ác hơn nữa. Mồ hôi lại càng tuôn ra nhễ nhại. Tôi thầm cầu trời, khẩn Phật, lạy Chúa, âm thầm kêu gọi trong niềm tuyệt vọng mong Nữ Oa nương nương rũ lòng thương mà xua dịu đi cơn...bạo bệnh "khủng khiếp" này của Tâm.

-Điều kiện gì?

Tôi cố gắng bình tĩnh để hỏi, nhưng trong lòng tim gan ruột phổi đang đánh nhau cực kì gây cấn.

-Cũng không to tác gì. Cậu phải nấu ăn cho mình...một tuần.

-CÁI GÌ? MỘT TUẦN?

Tôi phải nấu ăn một tuần sao? Làm sao có thể chứ? Chỉ cái việc cỏn con không đủ sức làm mòn bánh xe Tổng thống Mỹ, không tốn mấy chục tỷ của Nữ hoàng nước Anh mà bắt tôi phục vụ món ăn một tuần sao?

-Thế nào? Chịu không?

Nhưng tính qua tính lại, tính tới tính lui, tính xuôi tính ngược, tính từ trên xuống dưới, tính từ trái sang phải, tính từ một vòng Trái Đất xoay quanh Mặt Trời, mười hai vòng Mặt Trăng xoay quanh Trái Đất thì An Hạ tôi là người có lỗi trước. Vì sự bình yên của cả khu phố, cả đất nước, cả hành tinh xinh đẹp này nên tôi đã gật đầu đồng ý. Bảo Tâm vui mừng rạng rỡ hẳn lên, vì có lẽ cô nghĩ mình được rảnh chân rỗi tay một tuần lễ rồi. Khổ cái thân tôi, cái "ngủ" hại cái thân, tâm hồn lâng lâng mà làm nên "đại nghiệp". Cũng may mắn rằng, cả khu nhà trọ giờ chẳng có ai nên yên tĩnh vô cùng. Vì giờ này chủ trọ đã đi ăn sáng, sinh viên thì đi học còn người lớn thì đi làm (Hôm nay là thứ Hai mà). Chứ nếu không, chắc cả hai bị tống cổ ra đường rồi bởi tiếng la trời giáng của Tâm. Tại sao tôi lại lép vế trước con bạn này nhỉ?

À quên giới thiệu, cái người vừa "áp bức, bóc lột sức lao động" của tôi lúc nãy chính là Lâm Nhược Bảo Tâm, cũng 16 tuổi, là bạn chung trọ với tôi. Vì lí do tài chính và phương tiện giao thông nên ba tôi đã quyết định cho tôi ở trọ trên đây. Hàng tháng, ba hoặc mẹ sẽ lên thăm và gửi tiền ăn ở chi tiêu vụn vặt cho tôi. Nhưng tôi cũng biết không nên làm phiền nhiều. Vì thế, tôi còn làm một vài việc để kiếm thêm thu nhập. Ba tôi muốn tôi thích nghi với điều kiện phố thị phồn hoa nên đã cho tôi sống ở đây khi hè. Do vậy, đối với tôi, mọi thứ nơi này đã không còn lạ lẫm. Vẫn tưởng khi sống tại nơi tập thể, tôi sẽ cô đơn, hiu quạnh, hắt hủi, rồi bắt gặp những ánh mắt khó chịu, khinh bỉ của mọi người. Nhưng không hề. May mắn rằng tôi có Bảo Tâm chung một phòng trọ, dù nhiều lúc tính cách có chút thất thường nhưng cô ấy rất tốt bụng và dễ thương. Hàng xóm xung quanh cũng thường hay hỏi thăm, cho quà và thi thoảng, những anh chị sinh viên còn hướng dẫn chúng tôi làm một vài bài tập. Bên cạnh đó, chủ nhà trọ cũng không phải là người quá khó tính và rất thương chúng tôi nên cuộc sống ở đây cứ bình thản mà trôi qua từng ngày.

------------------------------------------

-Bữa sáng đến rồi đây. Hura!

Tôi vui vẻ cầm khay đầy ắp thức ăn vừa nấu xong, mặt hớn hở nhảy nhót như người vừa trốn trại, đi lại bàn nơi Tâm đang ngồi, đặt khay thức ăn xuống đây.

Khay thức ăn gồm có: thịt lăn tẩm bột, trứng rán, cơm nếp (vô cùng đơn giản) và được tôi trang trí...có thể nói là đẹp.

Tâm nhìn những món ăn đầy ắp trong khay, đôi mắt sáng lên, vỗ tay lốp bốp.

-Wow! Nhìn đẹp mắt thật, không biết hương vị thế nào?

Không chần chừ, Tâm lấy đũa và gắp từng món. Tôi ái ngại nhìn Tâm. Dù thức ăn có được sắp xếp đẹp mắt thật nhưng...còn phải đảm bảo về chất lượng. Tâm chưa nếm món ăn của tôi sao cô ấy có thể thản nhiên đến mức ấy. Tôi nuốt nước bọt, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng nhìn điệu bộ của Tâm, chắc mọi thứ đều ổn. Tuy vậy, tôi vẫn thấy có gì đó bất an.

Thấy tôi cứ mãi đứng thẩn thờ, tự kỉ một mình, Tâm ngạc nhiên.

-An Hạ, cậu không mau ngồi xuống ăn đi. Đứng đó tơ tưởng đến anh nào vậy?

Tôi lườm đôi mắt hình viên đạn với Bảo Tâm. Mà hình như nó càng thích thú hơn, ánh mắt tràn đầy sự gian tà. Chắc hẳn, nó nghĩ rằng đụng trúng tim đen của tôi nên tôi mới phát cáu như vậy. Đúng là...đứa bạn trời đánh, bán trời không mời thiên lôi.

Tôi kéo ghế ra và ngồi xuống bàn.

-Hazzz, khổ lắm. Chỉ là An Hạ này còn mắc một của nợ nên không dám mơ đến anh nào cả.

-Nợ gì?_Tâm tròn mắt nhìn tôi, tay vẫn không ngừng gắp từng miếng thức ăn như sợ tôi sẽ giành hết phần của nó.

-Nợ tình. Nợ tình một con nhỏ bạn ăn nhiều, một đứa không sợ trời, không sợ đất, một đứa dám bán cả thế giới mà không hề hỏi đến Tổng thống của mấy trăm quốc gia. Vậy mà nó lại sợ chuột mới ghê. Hazzz, khổ...

Tôi chưa nói xong, Tâm đã giương mắt nhìn tôi hình viên đạn, giơ nắm đấm lên. Nhưng trong tôi lại ánh lên sự thích thú khó tả.

-Trương Đình An Hạ, sao cậu dám...

-Hahahaha...

Và thế là, tôi có một trận cười thật thoải mái. Từ trước đến giờ, chưa lúc nào tôi lại sảng khoái như hôm nay. Thật là, càng cười, tôi không thể nào kiềm chế bản thân, bụng tôi như muốn nổ tung ra mặc cho cái nhìn "dịu dàng" từ Tâm. Kìm chế bản thân, tôi cầm đũa và nhẹ nhàng nói.

-Xin lỗi cậu mà, mình chỉ muốn thay đổi không khí một chút thôi.

Tôi gắp một miếng trứng cho Tâm, nhưng ánh mắt của nó vẫn không thay đổi. Cứ đà này chắc sẽ có án mạng mất. Tôi bèn nở nụ cười tươi "hết mức" để nhìn Tâm.

-Tâm này, ăn đi, món này ngon lắm đấy. Mà nói thật mình cũng không biết ngon không nữa. Đây là lần đầu tiên mình nấu đó...

-XOẸT...BÙM...

Câu nói đó có lẽ giống như sét đánh ngang tai. Đến lúc này đây, Tâm không thể kìm chế ban thân được nữa.

-AN HẠ, CẬU NÓI GÌ? ĐÂY LÀ...

Chưa nói hết câu, Tâm ôm bụng, khuôn mặt nhăn lên nhìn như...khỉ ăn mấy trái ớt. Nhanh như cắt, tôi chạy lại đỡ lấy Tâm.

-Tâm sao vậy? Bị gì thế?

-Đau...

Tâm vẫn ôm bụng và chạy vụt vào phòng vệ sinh.

Tôi đã hiểu ra vấn đề. Không ngờ lần đầu tiên mình nấu ăn cũng là lần đầu tiên hại chết người. Cầu trời khấn Phật cho Tâm được bình yên vô sự, chứ không thì toi An Hạ này.

5 phút trôi qua...

-Cạch...

Cánh cửa phòng vệ sinh mở ra. Tâm bước ra với khuôn mặt xanh xao, tóc tai thì...nói chung là thê thảm hơn cả chữ thê thảm. Tôi thầm cười nhưng cũng xót. Tôi chạy lại đỡ Tâm và hỏi han nó. Nó vẫn ngồi ôm bụng, tay xua xua tỏ ý không sao.

-Mình xin lỗi, mình đâu có biết (cũng may là mình chưa ăn chứ nếu không là mình tự hại chính mình, may quá).

Tâm chỉ gật đầu tỏ ý hiểu. Tôi đưa nó ly nước. Nó với tay định lấy thì...

-Ôi! Đau quá!

Nó lại ôm bụng và chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh. Không ngờ món ăn của tôi làm lại chứa độc dược cao như vậy. Lần này tôi phải chịu trách nhiệm thật nặng rồi. Haizzz...

Và thế là, công cuộc dẹp loạn của Tâm cứ thế tiếp diễn.

10 phút...

20 phút...

30 phút...

...

Một giờ trôi qua...

Tâm bước ra với bộ dạng còn tàn tạ hơn trước. Tôi đưa cho cô ấy lọ thuốc "Con Rồng".

-Uống đi. Tào Tháo sợ Rồng lắm.

Tâm nhìn tôi bằng ánh mắt khẩn cầu. Tôi hiểu ý nó, bèn chạy đi lấy cái ly và pha thuốc cho nó.

Tâm uống xong thì nằm xuống nghỉ ngơi. Nhìn nó tôi cũng thấy hơi xót, dù sao cũng lỗi do tôi nên nó mới như vậy. Ánh mắt Tâm nhìn tôi, như hiểu dược suy nghĩ trong đầu, nó nói:

-Không gì đâu, mình ổn. Sáu ngày còn lại cậu không phải nấu ăn, mình không muốn đi gặp Diêm Vương sớm đâu. Ngày hôm nay đủ rồi...

Tôi hồ hởi như vờ oà, mừng thầm trong bụng. Cuối cùng thì cũng thoát nạn, không ngờ thì cái tài nấu nướng của tôi cũng được việc gớm.

-Nhưng An Hạ cậu phải bồi thường cho mình.

Tôi giương mắt nhìn Tâm. Nó khẽ cười gian xảo. Ôi thôi chết tôi rồi...

-Mình không nấu ăn nổi đâu. Trưa nay cậu phải bao mình một bữa cơm. Xem như bồi thường.

Tôi lưỡng lự một lúc rồi đồng ý. Thật là tự hại chính mình, tránh được nạn này lại gặp nạn khác. Tiền lương làm việc tôi vừa nhận ngày hôm qua mà nay thì... Quả là bất hạnh.

Tôi quay qua Tâm, nó đã ngủ từ lúc nào rồi. Miệng nó vẫn còn nụ cười lúc nãy. Con bạn trời đánh. Ngày hôm nay thật "đẹp" với tôi mà. Mà chút nhữa thì tôi lại quên, hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, ra ngoài ăn cũng không sao, rồi luôn tiện đi chơi đâu đó. Nghĩ vậy, tôi thoáng cười rồi nhanh chóng đi sắp xếp công việc. Đây là khởi đầu của một buổi sáng vô cùng "bình yên". 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro