Chap 13: Bi Kịch Của Vân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Con Quỷ đẩy tung cửa sân thượng.)
Hai chân Vân run lên, làm Vân ngồi bệt xuống, không nhấc chân lên được nữa. Vân không làm gì được nữa, đánh phó mặc cho số phận.hắn bước đến chỗ Vân, thích thú với ý nghĩ sẽ hành hạ Vân đến lúc Vân chết..... Nó cười ha hả. Vân nhắm mắt lại...
Phía sau con ác quỷ, chỗ cửa lên sân thượng là Khang đang đứng đó. Khang nhìn thấy mọi chuyện xảy ra, Khang chứng kiến tất cả. Ko chỉ Vân mà còn cả những đứa bạn của cô ấy.... Đến lúc này thì Khang lên tiếng:
-Mặt trời đã mọc...!.!
Hồn ma nhìn về hướng Đông, mặt trời đang nhô lên, nó vội vã chìm xuống đất trong tiếng hừ của sự tức tối và đau đớn, ở chỗ nó đứng còn đọng lại một vũng máu...
Vân nhìn cảnh tượng đó, rồi ngã xuống..

Vân tỉnh lại trong vòng tay Khang.
-Không sao rồi, cô đã qua được hôm nay rồi
Vân hỏi, giọng yếu ớt:
-Thế còn Phú, Phú đâu rồi??
Khang nhìn đi chỗ khác, nhẹ lắc đầu.
-Không lẽ.....Phú đã.......-Vân nghẹn lời
Khang dẫn Vân về nhà, lúc này trước nhà Vân có rất nhiều cảnh sát. Cảnh sát thấy Vân liền chạy đến và bắt đầu hỏi cung... Vân biết là Phú đã chết và đang nằm trong túi xác phía gần xe cứu thương. Vân khóc nhưng ko nên lời bởi cô ko còn sức để khóc nữa. Dường như cô muốn ngất xĩu ngay lúc ấy nhưng vẫn cố gắng bởi mọi chuyện dù gì cũng đã xảy ra... Cũng như cô không dám chạy lại nhìn thằng Phú.... Làm sao đủ can đảm và tâm lý để đối diện.!.?.? Lúc ấy Một người trong thấy Khang ,tiến đến hỏi:
-Cậu là bạn của Vân sao??? Hãy theo chúng tôi lấy lời khai!!!
Khang lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt ông cảnh sát
-Ông không biết ông đang nói với ai đâu, ông Toàn ạ.!.!
Ông cảnh sát toát mồ hôi, lùi về một bước:
-Cậu....cậu là ai???? Sao lại biết tên tôi???
Khang quay lưng lại mà nói rằng:
-Tốt hơn là ông không nên biết, vì sự an toàn của bản thân và gia đình ông.
Rồi Khang bước từng bước chậm rãi, hướng về một con hẻm tối tăm mà bước. Khi đã bước đến đầu con hẻm, Khang quay lại nói một mình:
-Chỉ có những người sắp chết mới thấy được tôi thôi, ông Toàn ạ. Ông là một người tốt, nhưng số đã tận.
Khang bước vào con hẻm, nhếch mép cười, rồi biến mất tại một ngõ cụt đầy bóng tối.
Vân đang được thẩm tra tại nhà mình, vài người cảnh sát đang xem xét khu vực phía trên cửa sổ nhà Vân. Trước mắt họ là những thứ bầy nhầy và nhơ nháp, những thứ mà họ là người chuyên nghiệp nhưng không nhận ra là gì.. Mùi hơi tanh thì vẫn nồng nặc. Bỗng một người trượt chân, rơi xuống. Người đó chính là ông Toàn. Vì chúi người ra ngoài, nên toàn phần đầu ông ta rơi xuống trước. Như mọi người đã biết khi Phú rơi xuống thì như thế nào rồi ấy. Ông ta chết tức thì. Hai mắt bị dồn ép quá độ nên lòi ra ngoài trao tráo, vỡ sọ não. Thế là thêm một mạng người chết cùng một cửa sổ và một độ cao.....
...
Tối đó, các cảnh sát đã hỏi cung Vân và thu dọn xác ông Toàn xong.....
Vân ở nhà, căn nhà thân thuộc lúc này sao thật tối tăm và đáng sợ quá. Mọi thứ cảm giác lại xuất hiện. Hai cái chết dưới sân nhà. Hình ảnh con ma. Cảm giác cô đơn và lạnh đến kinh sợ. Cô ngồi đó như kẻ vô hồn nhìn chằm chằm vào khoảng không căn phòng trống đầy âm khí.....
Sao không thấy Khang xuất hiện nhỉ. Vân nghĩ đó là người cuối cùng biết chuyện và tin Vân. ..
cho dù Vân đã tắt quạt và đóng cửa sổ nhưng lạnh và rất lạnh. Có tiếng cửa chính khóa, Vân chạy thật nhanh xuống vì nghĩ là bố mẹ hoặc một ai đó đang mở cửa. Nhưng không đó là tiếng khoá cửa. Kiểu khoá nào đó thật sự Vân không hiểu là cô ở bên trong nhà nhưng lại mở không được. Nó đã khóa lại, cả cửa sổ nữa, chắc chắn rằng đó là ...hắn.. Hắn không muốn Vân chạy lần nữa, nên đã nhốt Vân trong này. Làm tù nhân trong căn nhà của chính mình. Vân xoay người lại, hắn đã ở đó, không kêu gào hù dọa, mà chỉ im lặng tiến đến chỗ Vân. Ý chí sống còn khiến Vân đã làm một việc không tin được: Vân đánh liều chạy thẳng, xuyên qua hắn. Hắn chụp lấy Vân, nhưng hụt, Vân đã chạy lên được cầu thang, lên đến phòng mình. Hắn điên lên, gào rú và vụt lướt theo Vân. Phòng Vân đã toang hoang ra do bị hắn phá hôm qua. Hồn ma đã theo sau, Vân chạy lên tầng hai, mở cửa phòng ba mẹ, nhưng vô ích, đã khóa trái. Chạy tiếp lên sân thượng, vâng... không còn chỗ trốn. Hắn biết con Vân chỉ còn mỗi con đường đó nên đã chậm lại, nó từ từ tiến lên. Vân cũng không chạy trốn nữa, mà đứng yên, nhìn hắn....
Chẳng lẽ Vân sẽ nhảy xuống và chết như thằng Long?? Hay bị con quỷ phanh thây bằng cách nào đó??....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro