[Kinh Dị] Phòng ký túc xá nữ sinh - Trầm Túy Thiên - Updating

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kí túc xá nữ sinh

Tác giả: Trầm Túy Thiên

Người dịch: QT mama

Người edit: Huyết nhi a.k.a Bloody

Thể loại: Trinh thám, suy luận, kinh dị

Bản gốc: Đã hoàn

Bản edit: Chưa hoàn

Chương 1: Mở đầu

1.

Tôi thực sự rất muốn quên đi sự việc đó, nhưng tôi phát hiện, rất khó. Đúng vậy, rất khó, mọi phương pháp đều mất đi hiệu lực. Nó vẫn cứ ẩn nấp ở trong nơi sâu thẳm nhất linh hồn của tôi, không chịu rời đi. Ở trong màn đêm tĩnh lặng, nó giống như một con gián xảo quyệt, lặng lẽ không gây một tiếng động từ góc phòng âm u chạy tới, mở con mắt quỷ quyệt nhìn trộm tôi, cẩn cẩn dực dực dùng những chiếc râu dài của nó nhẹ nhàng chạm vào tôi. Tôi biết, nó luôn biểu diễn chính mình đang sống, nỗ lực kéo tôi vào thế giới của nó. Nhưng tôi cự tuyệt, cự tuyệt chính mình rơi vào nơi đó. Tôi sợ những thứ có lực mê hoặc cực kì lớn này, nó sẽ làm tôi mụ mị không cảm giác, nghiện, sau đó không thể tự mình kiềm chế, sẽ khiến mình mất đi phương hướng. Thế giới này, mấy thứ có sức mê hoặc đó nhiều lắm, quyền lực, tiền tài, tình yêu, rượu, chất có hại, văn học, nghệ thuật... Tất cả những thứ đó, đều có thể khiến bạn dễ dàng lãng phí cả đời. Biện pháp tốt nhất để bảo vệ chính mình là chánh xa những thứ đó ra, vô luận nó có dụ dỗ bạn đi nữa —— cũng như bạn cũng đừng hi vọng nhìn thấu các sự vật khác, những chỗ bạn đã thấy cũng chỉ là lớp ngụy trang của nó thôi, có lẽ là cố ý cũng có lẽ là vô ý mà nó ngụy trang lên.

Cho nên tôi mỗi lần hoài nghi sự việc có phải thật hay không. Tôi đem những nghi hoặc đó nói cho anh rể họ, thì mặt anh liền đỏ lên, gân xanh nổi lên vô kể, tức giận đến nói không ra lời. Lúc này, tôi mới âm ỷ hối hận. Anh rể họ là một con mọt sách có chết cũng giữ vững quan điểm, tôi nói như vậy là gián tiếp làm ô nhục anh.

Quả nhiên sau khi bình tĩnh trở lại, thái độ của anh rể họ đối với tôi lãnh đạm đi rất nhiều. "Túy Nhiên, cô bởi vì không tin tôi. nhưng cô có thể tìm chị họ của cô để hỏi, tôi nghĩ cô sẽ không đến mức ngay cả chị họ của mình cũng không tin chứ."

Tôi cuống quít giải thích: " Em không phải hoài nghi ý tứ của anh, chỉ là, anh cũng biết đấy, anh kể câu truyện ấy thật sự khó có thể khiến người ta tin."

Anh rể họ sắc mặt lúc này mới tốt hơn một chút, gật đầu. "Tôi cũng biết, người bình thường rất khó tin tưởng, bởi vì, câu truyện này lưu truyền trong giới hạn giáo viên của trường y học chúng tôi thôi, ai cũng không muốn nói ra ngoài, cho dù là nói ra, thì làm gì có ai tin chứ? Bị người khác coi là tên ngốc chắc chắn không dễ chịu chút nào."

Tôi hiểu ý anh rể họ nói. Trên cơ bản, anh là một người đàn ông không có tâm cơ. Đương nhiên, như tôi nói, cũng không phải có vấn đề gì với chỉ số thông minh của anh ta, hoàn toàn ngược lại, anh thuộc loại có trí thông minh phi thường, nếu không có thì làm sao có thể được bằng thạc sĩ giải phẫu học. Nhưng là anh đối với môn giải phẫu học quá mê mẩn nên đạo lí đối nhân sử thế của anh phi thường ấu trĩ. Anh cũng biết điểm này, vậy nên cố gắng không cũng người ngoài xa lạ nói chuyện. Nếu tôi không phải họ hàng gần nhà vợ của anh, anh cũng sẽ không cũng tôi nói nhiều như vậy, lại càng sẽ không kể cho tôi câu truyện kinh khủng phát sinh trong kí túc xá nữ sinh. Chỉ là kể câu truyện này tốn của anh mất ba giờ đồng hồ, đối với người coi trọng thời gian như anh rể họ mà nói thì là cực khó có được. Anh muốn kể cho tôi biết là có chủ ý, đối với những tiểu thuyết hư cấu thì cuộc sống sinh hoạt bình thường còn khiến người ta sợ hãi hơn.

Tôi chỉ là một nhân viên công vụ, trên cơ bản thuộc loại người cả ngày làm việc vặt vãnh mà chẳng biết đang làm cái gì, không có chức không có quyền, nhu nhược vô vị. Giống như tôi vậy, tùy tiện ở đâu trong cơ quan cũng đều có thể tìm thấy một đống, khúm núm, không có cá tính. May mà chính tôi đối với sự vật mới mẻ tiếp thu rất nhanh, tại thời điểm network được phổ cập, tôi học đánh chữ lên mặng rất nhanh để đuổi kịp. Một lần ngẫu nhiên, tôi bắt đầu thử viết tiểu thuyết kinh dị, cư nhiên tiếng tăm cũng không tệ lắm, có lúc một câu truyện có thể được lên tạp chí, thu được một ít tiền nhuận bút, điều này làm cho người mẹ nghèo khổ của tôi có chút tự hào. Bà đem chuyện này ra trước mặt anh rể họ khoe khoang một phen. Tiếp theo thì mọi chuyện đến cũng rất tự nhiên, anh rể họ mời ta đến nhà anh, anh kể một câu truyện kinh dị, mong muốn tôi viết ra.

Tôi cự tuyệt, nguyên nhân rất đơn giản, tôi sợ cậu truyện này, sợ câu truyện này sẽ chạm đến nỗi đau sau trong nội tâm mềm mại, làm tôi phát đau, máu chảy không ngừng. Tôi phải bảo vệ chính mình, theo bản chất mà nói, tôi là một người yếu đuối, sống trong một xã hội kẻ mạnh ăn hiếp người yếu, sinh tồn cũng không mấy dễ dàng, tâm lý mê hoặc là tất yếu phải có. Nguyên nhân chính là vì thế, ' phương pháp thắng lợi tinh thần của tôi' AQ vĩnh viễn không biến mất.

Nhưng tôi thất bại. Vô luận là đi tới đâu, câu truyện này vẫn cứ ám ảnh tôi, đầy rẫy trong đầu óc, sau đó kích thích thần kinh não của tôi, dằn vặt linh hồn yếu đuối của tôi.

Trải qua mấy đêm mất ngủ vì đấu tranh tư tưởng dữ dội, tôi đành thỏa hiệp. Tôi cầm theo máy ghi âm, lần thứ hai đi đến học viện y Nam Giang gặp anh rể họ, trịnh trọng yêu cầu anh kể lại tỷ mỉ mọi chuyện cho tôi nghe.

 2.

Sự việc sảy ra vào một mùa thu lạnh lẽo năm 2003.

Năm ấy mùa thu đến đặc biệt sớm, học viện y Giang Nam tràn ngập khung cảnh xơ xác tiêu điều.  Mới chỉ là tháng 10, vườn của trường đã phủ kín lá rụng, bất kể lao công quét thế nào cũng đều không sạch được. Từng mảnh lá khô vàng ai oán rời khỏi cơ thể mẹ mà rụng xuống, bất lực bay trong không trung, bị ngiền nát. Những cái cây to đầy sinh khi giờ đột nhiên tring thật già yếu, hiện ra một bộ dạng chán chường, thân thể trơ trụi miễn cưỡng chống đỡ với từng đợt gió lạnh buốt. Những lao công ở đây lâu năm trong lòng sợ hãi mà thầm nghĩ, học viện y này sẽ không sảy ra sự việc quỷ quái gì nữa chứ? Lần trước cũng vào thời điểm này có hiện tượng như vậy, học viện y khu nhà giải phẫu bỗng nhiên bốc cháy. Ngọn lửa lớn thiêu đốt cả một đêm, xe cứu hỏa đến dập lửa thì phát hiện thi thể bị cháy đến không thể nhận dạng được nữa - sau khi giám định những thi thể này thì xác định đây là những học sinh của học viện y. Chẳng ai biết bọn họ vì sao ban đêm lại đến khu nhà giải phẫu, nguyên nhân xảy ra hỏa hoạn cũng chưa được điều tra rõ. Sự việc kì lạ này được lưu truyền đi khắp nơi, sau lại hiển nhiên biến thành một câu truyện kỳ  dị của học viện, có người nói không ít học sinh ở gần khu nhà giải phẫu nghe thấy tiếng khóc lúc ẩn lúc hiện cùng tiếng kêu cứu, nhất là vào đêm khuya, thế nên mọi người không một ai giám bước đến khu nhà giải phẫu cũ ấy nữa. Phòng giải phẫu trở thành một nơi đáng sợ nhất học viện y Giang Nam, cho đến khi xuất hiện một nơi được coi là đáng sợ nhất trong lịch sử từ trước đến giờ của học viên y Giang Nam - phòng ký túc xá nữ sinh số 441.

Phòng ngủ số 441 này bên trong có tám cái giường, bốn giường trên và bốn giường dưới, đối mặt với nhau, chen chúc trong một căn phòng chưa tới 20 mét vuông. Một đêm tháng 10 năm 2003, Trình Lệ đột nhiên từ trong mơ tỉnh lại, cô nằm mơ thấy một giấc mộng rất kì quái. Cô nằm mơ thấy một người đàn ông rất anh tuấn, con mắt trong suốt lóe lên một ánh sáng khác thường, gọi cô một cách khẩn thiết.

Cô ngồi dậy, hất tấm thảm bằng len ra mở cửa sổ, vươn đầu ra ngoài hít thở không khi mát mẻ. Tiết trời thu se lạnh khiến cho cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Trình Lệ không bật đèn, ánh trăng lạnh léo chiếu vào trong phòng. Trong phòng chỉ có hai người - cô cùng Hứa Diễm. Ở trong phòng ngủ này có 8 nữ sinh ở, ba người là người Giang Nam, hai người có người thân ở đây, một người thì đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt nên thuê một căn phòng ở gần học viện y ở cùng với bạn trai, Ngày hôm nay là ngày cuối tuần, phòng ngủ 411 bình thường vô cùng náo nhiệt giờ chỉ còn cô và Hứa Diễm.

Hứa Diễm hơi thở đều đặn ngực hơi phập phồng, khóe miệng có chút nước dãi chảy ra, làm ướt một mảnh gối của cô ấy. Cô ấy ngủ rất say chắc đang nằm mơ thấy mộng đẹp. Hứa Diễm từ một vùng nông thôn hẻo lánh đến thành phố Giang Nam phồn hoa ầm ý này, đô thị đầy màu sắc làm cô lóa mắt. Cô đang trong tuổi hay mơ mộng, chắc đang mơ tới cuộc sống sắp tới của chính mình.

Trình Lệ yếu ớt thở dài, cúi xuống nhẹ nhàng lau hết nước dãi quanh miệng Hứa Diễm. Thế giới này đều không phải đẹp đẽ như cô tưởng tượng đâu. Đáng tiếc, Trình Lệ không thể nói cho cô ấy biết.

Kim dây trên chiếc đồng hồ treo tường đang di chuyển, vang lên âm thanh tíc tắc tíc tắc. Trình Lệ ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ bằng thạch anh, bây giờ là 11 giờ 50 phút.

Còn 10 phút nữa. Trình Lệ tự lẩm bẩm, rồi đi ra khỏi phòng. Trên bàn học phòng khách có rất nhiều máy tính, mỗi người một cái. Cô tìm được máy tính của mình, nhẹ nhàng mà nhấn nút.

Màn hình máy tính phát ra ánh sáng, vài phút sau, màn hình khởi động quen thuộc xuất hiện trước mắt cô, một biểu tượng chim cánh cụt đáng yêu hiện ra - chính là QQ  của cô.

Cô thành thạo mà đánh tài khoản mật mã, chú chim cánh cụt nhỏ nháp nháy vài cái rồi sáng lên, cô vào được QQ.

Danh sách bạn bè trong QQ của cô không có cái nào sáng, điều này khiến cô hơi thất vọng.

Thất vọng của cô duy trì không được lâu, vài phút sau chú chim cánh cụt nhỏ kêu tích tích liên tục, có người nào đó gửi tin nhắn cho cô. Trình Lệ bấm vào xem, sau đó chăm chú nhìn vào tin nhắn.

Tin nhắn này nội dung rất đơn giản: "Đến giờ rồi... Anh ở ngay sau em."

Ở đằng sau? Trình Lệ có chút căng thẳng, muộn như vậy rồi mà phòng ngủ 441 còn có người sao? Cô nhớ rõ trước khi hai người ngủ, cũng đã đóng cửa thật kĩ càng không ai vào được, trừ khi là u linh.

Nhưng anh ấy chắc chắn không phải u linh, cũng sẽ không lừa mình! Cô tin tưởng anh, tin tưởng từng chữ của anh.

Cô quay lại phía sau, thấy khuôn mặt một người đàn ông rất đẹp trai - là khuôn mặt mà cô luôn mong chờ. Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói kỳ lạ: "Đã đến giờ rồi!"

Đúng vậy, đã đến giờ rồi, Trình Lệ quay sang nhìn đồng hồ bằng thạch anh, 11 giờ 58 phút đúng, còn 2 phút nữa. 12 giờ, nghĩa là một đêm kết thúc, cũng có nghĩa là một ngày mới bắt đầu.

Trình Lệ cảm thấy rất khẩn trương, quay sang nhìn vào gương mỉm cười. Má lúm đồng tiền của cô sáng lạng xinh đẹp. Hiện tại, cô không trang điểm, nhưng lại sấy tóc một cách thật đẹp, đắp mặt nạ, đêm nay cô đặc biệt xinh đẹp.

Cô hỏi người đàn ông đẹp trai như sương mù này: "Em đẹp sao?"

"Đúng vậy, rất đẹp"

Cô thỏa mãn với đáp án này, còn có cái gì vui hơn khi mà được nghe người yêu khen mình đẹp chứ?

"Đến giờ rồi!"

Âm thanh kỳ lạ kia lần thứ hai vang lên, hướng vào trong tai cô, khiến cô cả người run lên.

Cô nắm lấy tay anh, đi qua phòng khách chạy tới ban công.

Cây gậy bằng tre dùng để phơi quần áo màu sắc đẹp đẽ, trong bóng đêm nhẹ nhàng lay động. Cô có chút ngượng ngùng, nhìn những quần áo hằng ngày và đồ lót màu phấn hồng của cô. Cô len lén nhìn anh, mong anh không chú ý tới những thứ này.

Hai phút rất nhanh đã đi qua. Cô nhắm mắt lại, cầu nguyện vài câu, sắc mặt rất bình thản, xoay người từ ban công nhảy xuống dưới.

Trình Lệ trong không trung giông như một chú chim nhỏ bay lượn, cảm thấy một sự vui thích khó kể thành lời. Cô mở rộng hai tay, mặt hướng lên trời, trên bầu trời lóe lên những tia sáng của những ngôi sao trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Trình Lệ từ phòng ngủ nữ sinh số 441 nhảy xuống, khóe miệng của cô hiện ra một nụ cười thỏa mãn sung sướng, ở trong bóng đêm quỷ dị không gì sánh được.

 3.

Hứa Diễm run run cả người lạnh ngắt, từ trong mơ tỉnh dậy.

Cô mở con mắt dấp dính, phát hiện cửa sổ đã bị mở ra gió thu lạnh buốt từ ngoài thổi vào, chui vào lớp chăn mỏng manh cô đắp.

Không trách được lại lạnh như vậy! Hứa Diễm nhanh tróng rời khỏi giường, đi tới cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài. Phía bên ngoài cửa sổ là một màu tối đen, một ít ngọn đèn u ám từ phía xa xa lóe lên, rập rà rập rờn,  giống như bị màn sương mờ bao phủ, khiến thế giới này càng thêm mờ ảo không thực.

Đóng cửa sổ lại.

Hứa Diễm lúc này thở ra, lại phát hiện Trình Lệ đã đi đâu mất.

Đem tấm chăn của Trình Lệ lật lên, Hứa Diễm đưa tay vào sờ, bên trong rất lạnh lẽo, Trình Lệ chắc đã rời giường từ rất lâu.

Toàn bộ phòng ngủ 441 chỉ còn lại một mình cô, vô cùng vắng vẻ, chỉ có tiếng của chiếc đồng hồ bằng thạch anh ngoài sảnh vẫn đang kêu tíc tắc tíc tắc liên tục.

Bỗng nhiên, không biết từ đâu thổi đến một trận gió lạnh đến quỷ dị, cô run cầm cập.

Làm sao lại có trận gió lạ như vậy? Cửa sổ rõ ràng đã đóng rồi mà.

Lạnh thật! Hứa Diễm nghe được một tiếng thở dài, giống như là tiếng của đàn ông. Yếu ớt, lại tràn ngập sự bi thương. Làm sao có thể? Lúc này phòng ngủ 441 thế nào lại có đàn ông?

Hứa Diễm lúc này mới chú ý đến ánh sáng yếu ớt từ đại sảnh. Cô lấy dũng khí rón rén bước ra ngoài.

Đại sảnh không có người.

Trên bàn học ở đại sảnh, máy tính của Trình Lệ mở ra . Cô đến gần nhìn, QQ của Trình Lệ vẫn đang phát sáng, không có đóng lại, trên còn có một tin nhắn: "Đã đến giờ... Anh ở ngay sau em."

Ánh sáng ở màn hình yếu ớt, giống như báo hiệu sắp có chuyện chẳng lành.

Cô đột nhiên cả kinh, chân giống như mềm nhũn ra không giám quay đầu lại nhìn.

Phía sau chắc chắn không có người! Cửa phòng 441 đã khóa rất kĩ.

Nhưng Trình Lệ đâu... Trình Lệ đã đi đâu mất rồi? Đã khuya rồi, cô ấy hẳn là không thể ra ngoài.

Hứa Diễm tìm được công tắc mở đèn, liền bật lên, đem phòng ngủ 441 sáng đến chói mắt, đại sảnh lúc này cũng sáng trưng cô mới an lòng một chút.

Tất cả mọi thứ ở phòng 441 đều bị đóng chặt khiến cô có cảm giác giống như một chiếc quan tài lớn bị đóng lại. Từ nhỏ, đối với không gian bị đóng chặt như vậy khiến cô có cảm giác sợ hãi mơ hồ.

Vẫn may, cửa sổ nhỏ ở ban công không có đóng, từ đó thổi đến luồng không khí mới mẻ khoan khoái.

Hứa Diễm nghĩ như vậy, thì cửa sổ nhỏ đột nhiên đập lên hai tiếng bang bang. Khiến cô hoảng sợ nhìn ra ngoài, thấy từ ban công có hai điểm sáng màu xanh yếu ớt lóe lên.

Là hồn ma? Hứa Diễm không khỏi nhớ tới mình vừa nghe thấy tiếng thở dài vừa rồi, trong lòng như bị đánh một cái kìm không được mà rùng mình.

Hai điểm sáng màu xanh nhìn chằm chằm vào Hứa Diễm hồi lâu, rồi 'meo meo' một cái nhảy khỏi ban công biến mất.

Hóa ra là mèo hoang.

Hứa Diễm trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn, ngày hôm nay cô rốt cuộc bị làm sao vậy, thế nào lại nghĩ có ma có quỷ? Còn may, các bạn học không có ở đây không thì bị họ cười thối mũi.

Cô chậm rãi bước đến cạnh cửa gỗ nhỏ, nghĩ muốn đóng cửa tuy đóng chặt ất cả khiến cô cảm thấy rất khó chịu, nhưng mở cửa ra lại khiến cô có cảm giác bất an rất sợ có thứ gì đó từ bên ngoài tiến vào.

Lúc này, gió phảng phất thổi, cây gậy tre để phơi quần áo của mọi người cùng quần áo được phơi lay động trong gió, trong đó có hai thứ đồ kẹp không chặt mà bay theo gió xuống. Một bộ đồ lót màu phấn hồng.

Hứa Diễm biết đó là quần áo của Trình Lệ.

Trong phòng ngủ 441, Trình Lệ là bạn tốt của cô. Không phải chỉ vì bọn họ cùng từ nơi khác đến không có họ hàng ở đây, ngủ cùng một chiếc giường tầng mà bởi vì hai người thuộc cùng một loại người biết yêu biết hận, tính cách cởi mở.

Mặc kệ thế nào, cô cũng phải lấy đồ lót của Trình Lệ phơi lại. Nêu không để đến ngày mai bị nam sinh đi qua nhặt được, truyền ra ngoài Trình Lệ chắc sẽ xấu hổ.

Nghĩ vậy, Hứa Diễm vào phòng ngủ tìm một cái đèn pin, mở cửa muốn đi xuống dưới.

Phòng 441 ở tầng 4, dọc đường đi xuống không có đèn tự cảm ứng. Hứa Diễm cầm theo đèn pin lo lắng đi xuống lầu. Cả tòa nhà rất tĩnh lặng, mặc dù cô rất cẩn thận bước đi nhẹ nhàng nhưng mà vẫn nghe thấy được bước chân nặng nề vang lên.

Rốt cục cũng đi xuống hết cầu thang, Hứa Diễm nặng nề mà thở hắt ra.  Thế nhưng lúc này một bóng đen từ bóng tối nhảy phắt ra, mặt cô rát rát tựa như bị cái gì đó cào.

Chính là con mèo hoang đó.

Con mèo có màu đên này đột nhiên chẳng biết vì sao lại cào Hứa Diễm, xong liền ngồi xổm bên cạnh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, giống như nhìn con quái vật vậy.

Đồng tử của con mèo đen tỏa ra một ma lực huyền bí, màu xanh lại rất sâu. Trong truyền thuyết, mèo đen là để trừ ta, lẽ nào nó lại đem Hứa Diễm trở thành tà vật? Hứa Diễm lấy tay chạm lên mặt, quả nhiên trên tay có vết máu đỏ thẫm.

Con mèo đáng ghét! Hứa Diễm từ sợ hãi trở thành tức giận, từ trên mặt đất nhặt lên một hòn đá hướng tới con mèo ném, con mèo phát sinh một tiếng kêu bi thương, rồi chạy mất.

Hứa Diễm tức giận muốn đuổi theo, bước chân lại bị cái gì ngáng lại khiến cô té ngã xuống đất.

Đường đi của học viện y làm bằng xi măng, rất cứng rắn, Hứa Diễm ngã trên mặt đất xương toàn thân như bị gãy cả người đau nhức.

Cô miễn cưỡng bò dậy, dùng đèn pin chiếu xuống vật thể ngáng chân cô, lại là một cái xác chết! Nhìn y phục trên người, lại là người bạn thân nhất cùng phòng với cô --- Trình Lệ.

'Cạch' một tiếng, đèn pin trong tay cô rơi xuống đât. Hai chân của cô cũng chống đỡ không được mà ngã xuống. Miệng cô hé lên muôn hét nhưng lại không phát ra âm thanh nào cả. Một trận gió lạnh quỷ dị tiến vào họng của cô, thiếu chút nữa khiến cô hít thở không được.

Cô mãnh liệt mà hô hấp, giống như con cá mắc cạn, khuôn ngực kịch liệt phập phồng.

Lúc này tay cô chạm phải một vật thể ướt sũng mềm mại, cô quay sang nhìn, chính là một con mắt biến dạng.

Cô cuối cùng cũng hét toáng lên, muốn hất ra con mắt của Trình Lệ. Con mắt Trình Lệ giống như có hồ cứ dính chặt vào tay cô, cô vẩy thế nào cũng không ra, con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô , trong mắt còn mang theo nét cười nhạo.

Nó cười với Hứa Diễm, nụ cười châm biếm.

Hứa Diễm sợ hãi đến mức bất tỉnh, thời khắc mà cô mất đi ý thức trong đầu cô hiện lên tin nhắn trên QQ của Trình Lệ: "Đã đến giờ... Anh ở ngay sau em."

 Hết Chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro