Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liên Đăng và Đàm Nô nhìn nhau, cô ấy cứ thế đi làm thiếp người ư?

Đàm Nô thầm thì: “Dù gì cũng phải có danh phận. Nếu không sau này Tề vương chết, vợ cả mà đuổi hay bán đi thì có nói lí cũng chẳng được.”

Liên Đăng vội đuổi theo, Chuyển Chuyển đã theo Tề vương tới cổng. Bấy lâu nay, ba cô sống dựa vào nhau, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ có ngày phải xa nhau. Giờ Chuyển Chuyển bị người ta bắt đi, cứ thế mất đi một viên đại tướng, Liên Đăng lòng đau như cắt. Cô còn định dẫn họ về Đôn Hoàng sống, chuyện tưởng chừng như viên mãn là thế mà giờ lại chẳng còn trọn vẹn, cảm giác này thật khó tả.

Cô gọi với theo: “Nếu tỷ bị đuổi đi thì nhớ phải tìm bọn tôi đó.”

Chuyển Chuyển nghe thế thì bật khóc, trên đời này chỉ có bạn bè là đáng tin nhất. Cô là người đáng thương, không bố không mẹ, cũng chẳng có người thân nào, lần này bị Tề vương bắt còn chẳng được tính là đi lấy chồng, có cô gái nào xui xẻo như cô không? Nhưng cũng chẳng sao hết, càng bị vùi dập thì càng phải cố gắng hơn nữa, hãy xem cô vươn lên tỏa sáng từ trong bụi đất, trở thành thiếp thất đứng đầu Phủ Tề Vương!

Cô phất tay đầy phóng khoáng: “Mọi người yên tâm, tôi sẽ sống thật tốt. Sau này khi mọi người đến thăm tôi, lúc ấy chắc chắn tôi sẽ vô cùng quanh vinh!” Chuyển Chuyển còn muốn an ủi thêm vài câu nữa nhưng Tề vương đã mất kiên nhẫn kéo cô đi xuống bậc thềm, nhét vào trong kiệu.

Chuyển Chuyển đi rồi, hai toán quân dần khuất bóng trên con đường đất vàng, Liên Đăng và Đàm Nô đỡ nhau, cõi lòng lạnh ngắt. Liên Đăng nói: “Chẳng biết sau này còn được gặp lại tỷ ấy không? Vương phủ chắc phải khác những gia đình bình thường lắm!”

Đàm Nô gật đầu: “Hồi trước khi còn bán mạng cho Định vương, tôi cũng chỉ biết Vương phi, chứ không hề biết đến thị thiếp. Thiếp mà không được vương hầu thích thì vương phi muốn xử sao cũng được, chỉ cần giữ mạng lại, muốn đánh muốn bán cũng tùy.”

Liên Đăng cảm thấy Chuyển Chuyển đã lọt vào cái động không đáy, cô ấy lại không có võ công, nhỡ bị người ta bắt nạt, ở nơi kín cổng cao tường như thế biết phải làm sao? Cô thở dài: “Nếu chúng ta đi thì cả nơi giải oan Chuyển Chuyển cũng chẳng có, ai sẽ dạy dỗ đối thủ giúp tỷ ấy đây?”

“Nhưng mà chúng ta chẳng giúp gì được chuyện ở vương phủ, chỉ trách giờ cơ thể tôi quá tệ, không thì tôi sẽ đi giết quách cái ả Vi thị kia cho Chuyển Chuyển được làm chính phi.” Đàm Nô buông tay than thở. Trước giờ, bọn cô luôn dồn hết tâm trí bảo vệ người nhà.

Thương cảm xong, hai người về phòng ngồi lặng đi nhìn nhau, thiếu một người, làm gì cũng nản. Vốn đã tưởng đây là chuyện tệ nhất rồi, ai ngờ đến đêm đại nạn mới bắt đầu. Lúc ấy, Liên Đăng vừa mới thay thuốc xong, đang chuẩn bị đi ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng hô ở bên ngoài.

Giấy hoa đào bập bùng ánh lửa, như đối đầu với đại quân đang đột kích, thanh thế làm người ta phải kinh hãi. Cô đẩy cửa sổ nhìn, có mấy quan viên mặc áo viên lĩnh, đội mũ cánh chuồn dài cưỡi ngựa chạy vào sân, còn dẫn theo toán quân mặc áo sai dịch màu xám, Đại lý tự đến rồi.

Đàm Nô hoảng sợ, đi qua hỏi ai tới, Liên Đăng cúi người rút kim thác đao dưới gối ra giắt bên eo, khẽ nói: “Hôm nay phải đánh một trận rồi. Chúng ta không sinh cùng tháng cùng năm, vậy chết cùng ngày cùng tháng đi!”

Đàm Nô không hỏi thêm nữa, có lẽ ai đó đã tiết lộ tin tức, Đại Lý tự điều tra vài ngày, cuối cùng vẫn tra ra bọn cô. May mà Chuyển Chuyển đã đến phủ Tề vương, Tề vương sẽ bảo vệ cô ấy. Trong ba người có một người sống sót là được rồi.

Đàm Nô lấy hoành đao từ trong bọc ra, cười nói: “Lâu không vận động gân cốt, người sắp gỉ sét tới nơi rồi. Hôm nay phải giết cho đã tay mới được, dù có chết cũng không có lỗi với thanh đao này.” Nói rồi, cô rút đao ra khỏi vỏ, thanh đao này không hổ đã trải qua gió tanh mưa máu, cứ đến thời điểm này là kêu ong lên.

Liên Đăng cười, lòng đã chẳng còn gì tiếc nuối, ngày sau Chuyển Chuyển có quyền thế chắc chắn sẽ không tha cho Lý Hành Giản, thù này không lo không báo được. Chỉ tiếc là không thể dẫn quốc sư về Đôn Hoàng. Nhưng cũng chẳng sao, quốc sư có thể sống rất lâu, đợi cô đầu thai kiếp khác rồi đến tìm chàng là được.

Cô nắm chặt đai lưng mở cửa bước ra, quan viên của Đại Lý tự giơ công văn lên, nói to: “Phụng mệnh tróc nã nữ tặc đột kích vào Thừa phủ trong đêm, cô mau đưa tay chịu trói, nếu có phản kháng, tử hình tại chỗ!”

Liên Đăng nhìn quanh, Đông quan không ở đây, ngay cả tôi tớ trong phủ anh ta cũng không có ai. Thế cũng tốt, coi như bọn cô chiếm phủ của anh ta, anh ta vô can. Dù sao quốc sư cũng là đấng thần linh của Đại Lịch, dù Đại Lý tự có phát hiện họ lén qua lại thì cũng không kéo chàng ta vào vũng nước đục chỉ vì một Ngự sử trung thừa. Còn bọn cô, một khi đã rơi vào tay của đám quan ác thì chắc chắn không có kết cục tốt đẹp, tội của cô đủ để đền mạng rồi. Đàm Nô là đào binh dưới trướng Định vương, bị bắt cũng chỉ có đường chết. Không bằng liều mạng đánh một trận, có khi lại còn đường sống.

Cô rút đao trước ngực, hếch cằm với đám nha dịch: “Mạng ở đây, mấy người có giỏi thì cứ lấy. Nếu không thì đừng trách bọn tôi không tuân lệnh.”

Ánh lửa chiếu sáng hai khuôn mặt vẫn còn vương nét ngây thơ. Hai cô gái trẻ tuổi tựa lưng vào nhau, tay siết chặt đao, giông tố lắng đọng trong mắt. Có lẽ đám sai dịch đầy kinh nghiệm ấy chưa từng gặp trường hợp này bao giờ. Tại sao hai cô gái ở độ tuổi vốn nên thêu thùa may vá trong khuê phòng, làm nũng với mẹ lại có quyết tâm chống đối mãnh liệt đến thế. Sau một thoáng ngơ ngẩn, nhìn hai cô chĩa đao kiếm vào mình, đám sai dịch hoàn hồn, lúc này chỉ còn lại đúng hoặc sai, chẳng phân biệt nam nữ nữa.

Quan viên dẫn đầu hô to “Bắt”, đám sai dịch đằng sau nhào đến như hổ như sói. Liên Đăng đã chuẩn bị tinh thần cho một trận huyết chiến. Nếu là bình thường, có mấy chục đám ô hợp này cô cũng giải quyết được. Nhưng hiện giờ cô đang bị thương, cứ động sức là vết thương trên lưng lại toạc ra đau thấu tim. Cô đành bất chấp, cắn răng toan chém giết thì bỗng dưng lại nghe thấy tiếng sáo du dương vẳng lại, tỏa ra sức mạnh quỷ quyệt mà thê lương giữa đêm tối.

Tiếng sáo xé gió tạo thành trận pháp trên tòa phủ, luồng khí dập dềnh như gợn sóng dần xoay theo hình tròn, cuối cùng biến thành lốc xoáy càng lúc càng sâu, như muốn hút người vào trong.

Đám người Đại Lý tự vô cùng hoảng sợ, quên tiệt mọi chuyện, vội ôm đầu ngồi sụp xuống. Nguồn gốc của tiếng sáo trở nên rõ ràng hơn, trên mái hiên rộng bỗng có một bóng người, áo trắng mão ngọc, vừa xuất hiện đã khí khái rợp trời, chính là quốc sư.

Liên Đăng mừng khôn xiết, nhưng lòng lại thấy bất ổn. Chàng ta không nên xuất hiện vào lúc này, cô còn đang lo không phân rõ quan hệ được với chàng ta, sao chàng lại đến thẳng đây vậy!

Đàm Nô kinh ngạc: “Đó là quốc sư ư? Quốc sư tới cứu chúng ta kìa!”

Liên Đăng nhíu mày, tiếng sáo không ngừng, dần có sức mạnh phá hủy hồn phách người ta, Đại Lý Tự Thừa một tay bịt lỗ tai một tay ngăn tiếng sáo: “Quốc sư… Bọn tôi chỉ phụng mệnh…”

Có phụng mệnh hay không cũng chẳng quan trọng với chàng ta, trận pháp trên không ập xuống, giống cái vợt, giống tòa tháp, muốn ép người ta vĩnh viễn không thể thoát thân. Liên Đăng kinh hãi không dám thở mạnh, cứ thế thì hỏng mất, đuốc rơi vãi trên đất chiếu sáng những khuôn mặt vặn vẹo lấm tấm vệt máu, chàng ta muốn khiến bọn họ điếc hết sao?

Đàm Nô liên tục sờ tai, có lẽ quốc sư đã bày kết giới giữa hai cô và người Đại Lý tự, khoảng cách gần kề nhưng lại là hai cảm giác đầy khác biệt. Đàm Nô đang kinh ngạc thì nghe thấy Liên Đăng kêu liên, liên tục nói đừng. Không ngờ chàng ta lại nghe lời. Quốc sư dừng lại, nhảy xuống đất, nghênh ngang mang hai cô rời đi.

Còn đám nha sai đang nằm la liệt, có vẻ chẳng phải vấn đề cần chàng ta quan tâm. Bên ngoài phủ có một chiếc xe ngựa đang đỗ, chàng ta bảo Liên Đăng và Đàm Nô đi lên, còn mình thì ngồi ngoài đánh xe. Đàm Nô mờ mịt về tương lai. Cô lẩm bẩm: “Chúng ta phải làm sao đây? Sợ là lần này sẽ dậy sóng, có khi còn liên lụy cả Thái thượng Thần cung.”

Lòng Liên Đăng rối bời, đầu óc cũng chẳng bình tĩnh được. Cô xốc rèm lên, thấy hôm nay quốc sư hơi lạ, không biết rốt cuộc chàng ta có tính toán gì.

Chàng ta dẫn bọn cô đến một trang viên vô cùng độc đáo, thanh tĩnh ở phía Bắc Thần Hòa Nguyên. Hai cô vào theo chàng ta, mùi hương nơi vạt áo chàng ta hơi quen thuộc. Cô vừa đi vừa nhìn lén chàng, dè dặt hỏi: “Chuyện hôm nay, quốc sư ra mặt như thế, chắc chắn đám người Đại Lý tự sẽ bẩm lại. Lúc ấy Thánh thượng giáng tội, quốc sư định tính sao?”

Chàng ta quay đầu lại cười: “Bổn tọa cứu cô, không bàn tương lai.”

Cô câm nín, chẳng thấy vui vẻ gì, chỉ thấy trước mắt là vực thẳm, mà cô lại đang từng bước kéo chàng ta xuống.

Chấn tử tới dẫn Đàm Nô tới phòng ngủ. Quốc sư cuộn hai tay vào tay áo, chàng ta ngồi dưới ánh đèn cụp mắt trầm tư, không biết là đang nghĩ gì. Liên Đăng lại vô cùng sốt ruột: “Quốc sư làm thế sẽ hủy hoại cơ nghiệp đấy. Tại sao quốc sư lại xuất hiện? Quốc sư không nên làm như thế?”

Chàng ta ngước mắt nhìn cô: “Cô cho rằng khắp Đại Lịch có mấy người giỏi dùng trận pháp? Bổn tọa có lộ diện hay không thì đám người Đại Lý Tự cũng biết thôi. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, không quan tâm được nhiều thứ như thế. Không tới cứu cô chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn cô bị bọn chúng bắt ư?”

Chàng ta nói rất đúng, mà cũng quả thật là chàng ta đang nghĩ cho cô. Nhưng cô cứ cảm thấy có gì đó rất khó tả. Liên Đăng nhìn chàng ta, rõ ràng là gương mặt quen thuộc, giọng nói quen thuộc, nhưng tại sao cô lại luôn có cảm giác không chân thật?

Cô ngồi xuống, vỗ cái trán đang nóng lên: “Phải làm sao đây? Quốc sư tính ăn nói với hoàng thượng như thế nào?”

Chàng ta im lặng hồi lâu rồi quay sang nhìn cô, giọng điệu chế nhạo: “Không phải cô vẫn luôn muốn dẫn bổn tọa về Đôn Hoàng hay sao? Bây giờ tôi đã hạ quyết tâm rồi, sao cô lại không vui vậy?”

Liên Đăng kinh ngạc nhìn chàng ta. Đúng là cô muốn dẫn chàng ta về Đôn Hoàng, nhưng cô chưa bao giờ muốn khiến chàng ta thân bại danh liệt. Cô muốn một vài năm sau quay về Trung Nguyên, chàng ta vẫn có thể cao tựa mây trời, như thế dù có đi thì vẫn đi trong tâm thế cẩn tắc vô ưu. Nhưng tình thế bây giờ đã chẳng thể vãn hồi, cô cũng hoàn toàn không ngờ được lại hủy hoại đạo hạnh trăm năm của chàng ta.

Có lẽ chàng ta cũng chỉ kích động nhất thời thôi, dường như ngồi lại một lúc thì cũng tỉnh táo lại. Chàng ta thở dài: “Tôi chỉ một lòng muốn cứu cô nên đành phải mượn tiếng tăm của tọa thượng. Nếu đổi là người khác thì Đại Lý tự sẽ chẳng thèm để vào mắt.”

Anh ta nhắc đến “tọa thượng” là cách gọi kính trọng, chỉ có đệ tử Thần cung mới gọi quốc sư như thế. Lòng cô thấp thỏm, đứng phắt dậy hỏi: “Anh là ai?”
Tay anh ta đặt lên bàn, tay áo buông xuống, những sợi tơ tinh tế ở viền tay áo uốn quanh, tỏa sáng bàng bạc, nhảy múa dưới ánh đèn. Nghe cô hỏi, anh ta đứng dậy bước tới, hơi khom người, dán mặt đến trước mắt cô: “Nhìn kĩ xem, cô từng gặp tôi rồi đó.”

Liên Đăng sợ hãi lùi ra sau một bước. Cô bỗng nhớ tới người từng đi vào giấc mơ của cô cũng có hơi thở lạnh lẽo và giọng điệu đáng sợ giống vậy. Thế nên, anh ta không phải quốc sư, anh ta là đồ rởm!

Anh ta có vẻ hơi thất vọng: “Sợ à? Uổng công chúng ta thân nhau như thế.” Nói rồi, anh ta cúi đầu sờ ra sau gáy, dùng tay áo che đi, rút mấy cây châm bạc ra.

Cô há hốc mồm nhìn gương mặt anh ta dần thay đổi từ mắt đến môi. Giống như băng tuyết dần tan, để lộ gương mặt thật. Cô kinh ngạc ngồi phệt xuống đất, không thể tin nổi: “Sao lại là huynh?”

Phương Châu nhún vai, đặt từng chiếc châm bạc xuống bàn: “Vốn là tôi mà. Quốc sư tính tình lạnh nhạt, ra khỏi thần cung hay không còn phải xem tâm trạng. Có khi đại lễ Đông Chí cũng cho tôi dịch dung chủ trì thay cho quốc sư ấy chứ. Thật ra tôi với quốc sư giống như hai cực âm dương trên thái cực đồ vậy, gắn kết chặt chẽ, không thể tách rời. Vừa nãy tôi đến phủ Đông quan thăm cô, đúng lúc thấy Đại Lý tự bắt người. Tình thế cấp bách nên không kịp nghĩ nhiều, bây giờ xem ra đúng ra đã gây họa lớn rồi. Lát nữa tôi sẽ đi gặp quốc sư. Ai làm nấy chịu, nếu quốc sư trách tội thì cùng lắm là trói tôi áp giải đến Đại Lý tự. Như thế quốc sư vừa tránh được tra khảo, bọn cô cũng thoát thân. Một công đôi việc.”

Anh ta vừa nói vừa cười tủm, cứ như là đang bán chác kiếm lời không bằng. Liên Đăng quả thực hết nói nổi. Cô đè nhỏ giọng nói: “Huynh điên rồi hả? Sao lại nghĩ ra kế này cơ chứ? Tôi vốn coi nhẹ sống chết, không cần huynh hi sinh vì tôi. Huynh làm vậy càng thêm nợ cho tôi, tôi không muốn mắc nợ người khác.”

Phương Châu phất tay áo: “Không phải ai tôi cũng cứu đâu. Tôi nói từ trước rồi mà, chúng ta có hôn ước, cô vẫn không chịu tin hả? Đừng thấy tuổi tôi không còn nhỏ nữa mà lầm. Đôi khi tôi vẫn hành xử rất kích động. Lần này có khi đi tong luôn rồi. Thanh minh năm sau nhớ thắp nén hương cho tôi là tôi thỏa mãn rồi.”

Cái quái gì thế này?! Hôn ước gì chứ? Chuyện đấy nói sau, bây giờ cô chỉ lo không biết liệu quốc sư có thật sự lấy mạng của anh ta hay không thôi.

Anh ta quay người đi ra ngoài, cô vội đuổi theo: “Tôi đi với huynh.”

Phương Châu cúi nhìn cô: “Sao vậy? Sợ quốc sư giết tôi hả? Xem ra tuy rằng cô đã thay lòng đổi dạ nhưng cũng không phải hoàn toàn vô tình với tôi.”

Liên Đăng không có tâm trạng nào mà đùa cợt như anh ta. Cô nghiêm mặt ngồi vào trong xe, thẳng tiến về Thần Hoà Nguyên. Không khí im lặng kéo dài, mãi sau mới thấy Phương Châu lẩm bẩm: “Mai là Xuân phân, có buổi lễ tế thần…”

Liên Đăng nhìn anh ta với vẻ ngờ vực. Anh ta cũng biết cô đang thấy không hiểu gì nên trề khóe môi giải thích: “Cho dù chuyện hôm nay có bay tới cung Đại Minh thì bệ hạ cũng không nổi giận trước khi lễ tế diễn ra đâu. Nhưng tế xong xuôi rồi thì khó nói lắm. Có thể tôi sẽ bị hỏi tội, bị tống giam… Quốc sư cao quý ngọc ngà, không thể chịu nỗi oan này được. Tôi thì không sao hết nên cứ để tôi đi thôi.” Giọng anh ta dần nhỏ đi, như đang lẩm bẩm: “Nếu quốc sư chịu cho tôi cơ hội, lỡ có gì dị thường thì tôi sẽ trực tiếp đi gặp bệ hạ. Dịch dung ở ngay trước mặt bệ hạ, nói tôi đã giả mạo quốc sư, trả lại sự thanh bạch cho quốc sư.”

Liên Đăng ưu sầu đến mức ngực đau nhói lên. Phương Châu làm như thế thực sự khiến cô không thể nào báo đáp nổi. Còn cả quốc sư nữa, lần này món nợ của cô lại lớn hơn rồi.

Lúc đến thần cung, quốc sư vẫn đang ngồi thiền, cô và Phương Châu đành chờ ở bên ngoài. Đến khi quốc sư ra ngoài, Phương Châu kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho chàng ta. Càng kể, sắc mặt chàng ta càng xấu đi. Đến cuối cùng, chàng ta không nén nổi cơn giận nữa, đột nhiên bóp cổ Phương Châu, nhấc anh ta lên.

“Cậu dám tự tung tự tác. Ai cho cậu lá gan này!”

Liên Đăng chưa bao giờ thấy chàng ta tức giận đến vậy. Tuy trước giờ chàng ta luôn khó ở nhưng đó chỉ là tính đỏng đảnh thôi, hoàn toàn không có tính sát thương. Song lần này lại khác, lửa giận bừng bừng của chàng ta trút hết lên Phương Châu, gần như siết cổ anh ta đến không thở nổi.

Đương nhiên, Phương Châu không dám phản kháng. Dù anh ta có bị quốc sư bóp chết cũng đành cam chịu. Nhưng Liên Đăng lại không thể trơ mắt đứng nhìn, cô khẩn khoản cầu xin: “Quốc sư, quốc sư đừng giết Xuân quan. Huynh ấy chỉ vì muốn cứu tôi thôi.”

Chàng ta trừng mắt quay sang lườm cô: “Vì cứu cô ư? Thiếu gì cách mà lại cứ phải dẫn lửa thiêu thân? Bình thường ỷ vào có bổn tọa dung túng nên cậu ta mới lộng hoành ngang ngược như thế. Bây giờ thì hay rồi, gây ra họa lớn nên mới biết sợ, đến tìm bổn tọa để thỉnh tội!”

Liên Đăng thấy mặt Phương Châu đã biến sắc, sợ cứ tiếp tục như thế thì anh ta sẽ chết mất. Cô vội quỳ xuống ôm chân quốc sư mà nói: “Bất luận thế nào thì cứ bỏ Xuân quan ra đã rồi chúng ta bàn đối sách sau. Huynh ấy mà chết thì sẽ vĩnh viễn không giải thích được chuyện này.”

Quốc sư chỉ bị máu nóng xộc lên não, bây giờ nghĩ lại thì lời cô nói rất có lí. Kẻ đầu têu chết đi chẳng những không được gì mà còn khiến chàng ta khó lòng gỡ tội. Nhưng lửa giận trong lòng vẫn đang ngùn ngụt, thanh danh cả đời bị hủy trong tay Phương Châu khiến quốc sư chỉ muốn xé xác anh ta ra.

Chàng ta bỏ tay ra, quẳng anh ta xuống dưới đất. Phương Châu vừa trở về từ cõi chết vội chống người thở dốc. Quốc sư phất tay áo nói: “Bổn tọa muốn nghe dự tính của cậu. Nếu không nói rõ được nguồn cơn thì sáng mai theo bổn tọa vào cung, thỉnh tội trước mặt bệ hạ.”

Phương Châu ôm cổ đáp: “Thuộc hạ không sợ thỉnh tội, chỉ sợ bị truy hỏi tới tội của Liên Đăng. Tọa thượng cược với thuộc hạ một lần đi, nếu bệ hạ lấy đại cục làm trọng, đè chuyện này xuống thì coi như tính mạng của thuộc hạ vẫn chưa tận. Nếu bệ hạ muốn truy cứu thì có lẽ cũng chẳng trốn được quá hai ngày đã bị bắt. Lễ tế thần ngày mai, mong tọa thượng hãy ngồi đợi trong xe. Lỡ có gì bất trắc thì thuộc hạ sẽ lập tức đi theo tọa thượng, tiến cung nhận tội, tuyệt đối không thoái thác.”

Dù sao thì cũng là tâm phúc đã theo chàng ta lâu như thế, thỉnh thoảng mắc sai lầm cũng vẫn tha thứ được. Liên Đăng thấy cảm xúc của quốc sư dần lắng lại, đoán rằng chàng ta thấy đề nghị này cũng khả thi. Bản thân cô cũng có tính toán riêng, nếu biến cố này lớn đến mức không thể nào cứu vãn được thì một là không làm, mà đã làm thì làm cho trót, cướp người đi là xong.

*** 38 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro