Cùng nhau về?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Hạnh giới thiệu bản thân rất đơn giản, đại khái là vì học sinh nữ đầu tiên, những người ở bên dưới không hẹn mà cùng vỗ tay cổ lực.

Giản Hạnh cong cong khóe môi, lộ ra một nụ cười thân mật.

Từ Trường Lâm đứng dựa vào cửa, nhìn thấy Giản Hạnh kết thúc phần giới thiệu, nói: "em cũng báo một số đi."

Giản Hạnh tùy tiện báo số mười tám.

Cô nói xong liền muốn đi xuống khỏi bục, còn chưa kịp cử động, ngoài cửa lại truyền đến âm thanh gõ cửa.

Giản Hạnh quay đầu nhìn thấy người vừa đến liền sững sờ.

Lại là Từ Chính Thanh.

Lúc Từ Chính Thanh nhìn qua, biểu cảm có chút bất ngờ, không biết là bất ngờ vì không cẩn thận gọi phải cô, hay là bất ngờ vì số báo danh của cô.

Hai người vừa mới gặp vào buổi chiều, lúc này giả vờ hoàn toàn không quen biết là điều không thể, Giản Hạnh nghĩ nghĩ, khóe môi vẫn đang cứng đờ.

Từ Chính Thanh ngược lại rất tự nhiên cười một cái, sau đó nói với Từ Trường Lâm: "thầy Từ, đi bê sách thôi."

Tay Từ Trường Lâm miết miết sổ báo danh, nghe thấy tiếng đầu vẫn không ngẩng lên, nói: "làm phiền lớp các cậu gọi nhiều người hơn chút, coi như là trả lễ."

Từ Chính Thanh không nhịn được cười ra tiếng, gần như cảm thấy có chút vô lý.
"Bây giờ em mang phấn trả lại cho thầy?"

Từ Trường Lâm ngẩng đầu, cả mặt nghiêm nghị nói: "chúng tôi không cần nữa."
"chúng?" Từ Chính Thanh đưa mắt quét vào trong lớp một vòng.

Lâm Hữu Lạc dẫn đầu kêu một câu: "không cần nữa không cần nữa, phấn đã cho mượn rồi, chính là nước đã hất đi."

Từ Trường Lâm ngẩng đầu lên "Lâm Hữu Lạc, đại biểu môn ngữ văn sẽ do cậu làm."

Lâm Hữu Lạc lập tức đứng lên kính lễ "tuân chỉ!"

Từ Chính Thanh dựa người vào khung cửa, nhìn Lâm Hữu Lạc nói: "vậy làm phiền đại biểu môn ngữ văn ra ngoài bê sách ngữ văn?"

Lâm Hữu Lạc cười tủm tỉm rồi chạy ra ngoài "my pleasure~"

Lâm Hữu Lạc và Từ Chính Thanh nhìn cảm thấy quan hệ khá tốt, Từ Chính Thanh trêu dùa nói: "không biết còn tưởng cậu là đại biểu môn tiếng Anh."

"Tôi cũng không phải không có năng lực đảm nhiệm cả hai." Lâm Hữu Lạc rất không cần mặt mũi.

Hai người vừa nói vừa đi xa dần.

Giản Hạnh thu hồi ánh mắt, bước xuống bục, chân vừa chạm đất, liền nghe thấy Từ
Trường Lâm lên tiếng: "Giản Hạnh đúng không?"

"vâng?" Giản Hạnh nhìn về hướng Từ Trường Lâm, gật đầu "vâng."

"Em tạm thời đảm nhiệm đại biểu môn tiếng Anh đi." Từ Trường Lâm nói rồi nhìn về phía các bạn học sinh dưới lớp "tôi xem qua rồi, môn tiếng Anh kỳ thi trung khảo, Giản Hạnh đạt 148 điểm."

Thầy giáo nói rồi lại nhìn Giản Hạnh hỏi: "hai điểm có lẽ là bị trừ ở phần làm văn đúng không?'

Giản Hạnh nói: "có lẽ vậy."

Tiếng Anh của em ấy vẫn luôn rất tốt, mấy đề thi trung khảo quả thực không đáng để em ấy sai."

"vậy thì vất vả em đoạn thời gian" Từ Trường Lâm nói "đợi đến khi qua kỳ thi giữa kỳ rồi em suy nghĩ xem liệu có muốn tiếp tục đảm nhiệm không."

Giản Hạnh gật đầu nói vâng.

Cô trở về chỗ ngồi, Hứa Lộ nhìn cô với khuôn mặt muốn nói gì đó nhưng ngừng lại, Giản Hạnh hỏi: "sao thế?"

Trầm mặc vài giây, Hứa Lộ cắn cắn môi, nói: "không có gì."

Cô ấy rõ ràng là có chuyện, nhưng Giản Hạnh cảm thấy bọn họ quan hệ cũng không thân thiết đến mức hỏi dò mấy thứ này, nên không hỏi gì thêm.

Ngày đầu tiên đi học không có việc gì cả, trừ làm quen với bạn học và nhận sách, chính là nghe chủ nhiệm nói về chuyện huấn luyện quân sự.

Huấn luyện quân sự có đồng phục đồng nhất, Trần Tây làm lớp trưởng ghi lại kích thước chiều cao của mỗi người, sau đó dẫn Lâm Hữu Lạc đi nhận đồng phục quân sự, nhận xong thì phát cho mọi người, ngày hôm nay liền trôi qua.

Huân luyện quân sự trong một tuần, ngày đầu tiên là khó khăn nhất.

Tháng tám nắng nóng, mặt trời như thiêu đốt, những vị ở nhà sống trong nhung lụa hai tháng đứng mười mấy hai mươi phút mà cả người đã sắp sụp đổ rồi.

"trời ơi, huấn luyện quân sự thật đau khổ." Hứa Lộ lấy mũ ra quạt quạt.

Giản Hạnh cũng cảm thấy đau khổ, nhưng cô mệt đến mức không nói nên lời nữa, chỉ cúi đầu xuống, hi vọng lời nói "tâm tĩnh sẽ tự nhiên mát" là đáng tin.

Vậy mà vẫn chưa đợi đến lúc tâm tĩnh, sau gáy đột nhiên dán đến một cục đá lạnh.

Sự khác biệt quá lớn của nhiệt độ gần như khiến phần thịt đó của cô tê luôn.

Giản Hạnh không nhịn được hít sâu một hơi, theo bản năng rụt cổ lại.

Cô quay đầu lại, Lâm Hữu Lạc đứng phía sau chợt sững sờ, sau đó vội vã xin lỗi đã nhận nhầm người: "cái đệch, nhận nhầm người rồi, đều mặc giống nhau làm mình tưởng cậu là Lộ tỷ cơ."

Hứa Lộ quay đầu: "chị cậu ở đây này."
Lâm Hữu Lạc cười tít mắt, trong tay cậu ta cầm một chai nước suối đông lạnh, đưa cho Hứa Lộ.

Hứa Lộ trừng cậu ta một cái "mỗi một chai à?"

"mấy đứa con gái mấy cậu không phải đều thích uống một chai sao? Được rồi, để mình đi lấy thêm một chai" Lâm Hữu Lạc nói xong liền đứng dậy đi, vừa đi vừa gọi: "Từ ca."

Ở một chỗ không xa, Từ Chính Thanh đứng đưới một cái cây.

Cậu ta không đội mũ, đầu tóc nắm tùy ý, ở trán thỉnh thoảng có vài sợi tóc, khuôn mặt bị mặt trời chiếu vào có chút đỏ.

Trong tay cậu ta cầm một chai nước khoáng, những hơi nước đọng lại thành giọt ở vỏ trai theo kẽ ngón tay cậu ta chảy xuống, cậu cũng không chú ý lắm, tay vặn vặn nắm chai vài cái, lúc ngẩng đầu uống nước thì người bên cạnh nói chuyện với cậu ta, cậu ta vừa uống vừa giương tai về hướng người bên cạnh.

Có lẽ là thứ gì đó thú vị, cậu ta nghe xong liền cười lên rất rõ ràng.

Lâm Hữu Lạc vừa chạy qua đó, cong eo lấy một chai nước khoáng trong thùng bên cạnh

Từ Chính Thanh, một tiếng chào hỏi cũng không có liền chạy đi.

Người bên cạnh Từ Chính Thanh có lẽ cũng quen biết Lâm Hữu Lạc, lớn tiếng mắng cậu ta một câu: "cậu chơi gái nghiện rồi à!"

Từ Chính Thanh cũng nhìn qua đó, ý cười bên khóe miệng cậu ta chưa hoàn toàn thu lại, nụ cười lộ ra sự lười biếng hời hợt.

Dưới cây có gió, thổi lung lay mái tóc phía trước trán của cậu ta, cậu ta không để ý lắm chớp mắt một cái.

Ở cự li không gần không xa, Giản Hạnh nhìn thấy một chiếc lá xanh rơi xuống vai cậu ta đang lung lay một cách rõ ràng.

Cậu ta không phát giác ra, vẫn đang nhìn về hướng này.

"má ơi! Mau nhìn kìa! Lớp trưởng lớp một! Đẹp trai chết mất!"

"Lâm Giai, đây không phải lớp trưởng hồi cấp hai của cậu sao?"

Lâm Giai nói: "đúng vậy, không những là lớp trưởng, còn là hot boy của lớp và của trường đó, người thích cậu ấy có thể xếp hàng từ lớp chúng ta tới Dân Trung."

"ha ha ha đệch, thật hay giả thế? Vậy cậu có thích cậu ta không?"

"thích" Lâm Giai không hề giấu giếm "ai mà không thích?"

"yo yo yo!" cả đám hô lên.

Lâm Giai không để ý một chút nào mà nói: "được rồi, đừng làm nghi lễ này cho mình, người ta tốt, thích cậu ấy không phải rất bình thường sao? Hơn nữa, có nhiều người thích cậu ấy như vậy, cũng chưa nhìn thấy ai dám thực sự thích cậu ấy."

"cái quỷ gì thế, một người đại biểu môn ngữ văn như cậu sao mà mở miệng lại nói mấy câu lỗi như thế."

Lâm Giai cười rồi nói: "phải đấy, cho nên bây giờ truyền lại cho Lâm Hữu Lạc rồi đó."

Lâm Hữu Lạc lập tức giơ tay đầu hàng "đừng, Giai tỷ, cậu nói như vậy làm mình áp lực rất lớn, sau khi thi xong lập tức trả lại cho cậu."

Hứa Lộ nhìn bọn họ nói chuyện khá vui vẻ, không nhịn được chen vào một câu, hỏi: "mấy cậu học cấp hai đều là cùng một lớp sao?"

Lâm Giai nói: "đúng vậy, có điều lúc đó đại biểu môn ngữ văn là mình, hi hi."

Hứa Lộ nói: "vậy thì nhất định là hai hôm nay cậu chưa có cơ hội biểu hiện, nếu cậu sớm giới thiệu bản thân, đại biểu môn ngữ văn nhất định là của cậu."

"thôi thôi, mình mong không kịp thoát khỏi cái công cái công việc chán chết này đây."
Trong tiếng cười hi hi ha ha, ánh mắt Từ

Chính Thanh vẫn đang nhìn về bên này.
Cách một biển người mênh mông, Giản Hạnh giống như những người khác, giả vời hiếu kỳ mà nhìn qua đó.

Chỉ vừa nhìn, tầm nhìn vậy mà lại lập tức tông thẳng vào trong mắt Từ Chính Thanh.
Cậu...nhìn thấy cô rồi?


"trời ơi! Cậu ấy đang nhìn ai thế? Mình sao mình sao là mình sao?"

"tại sao? Bởi vì mặt cậu to sao?"

"...đệch! cút đi!"

Ở  một góc không ai chú ý đến, Giản Hạnh chỉ cảm giác con tim không dễ dàng tĩnh xuống lại lần nữa khuấy động.

Mồ hôi bắt đầu nhỏ gọt dưới quần áo, cô rất bình tĩnh hít vào một hơi, liếm liếm môi, lúc đang định đáp lại Từ Chính Thanh một nụ cười, Từ Chính Thanh lại vào lúc này không nhanh không chậm quay đầu đi, cậu ta quay mặt sang một bên, khóe miệng mỉm cười tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh.

Nụ cười Giản Hạnh kéo lên được một nửa lại đông cứng ở trên môi.

Cậu không nhìn thấy cô.

Hoặc là nói, cậu không có nhìn cô.

Ong-----------

Cảm giác xấu hổ tự mình đa tình như một gáo nước tạt lên mặt.

"Giản Hạnh, mặt cậu đỏ quá." Hứa Lộ ở bên cạnh đột nhiên sáp tới.

Giản Hạnh hốt hoảng cúi đầu xuống, vành mũ che xuống một bên mặt, cô hạ giọng nói: "à, nóng."

Bên cạnh truyền đến cuộc nói chuyện thấp thoáng.

"ha ha ha, không phải nhìn cậu!"

"không phải thì không phải thôi, mình dám bảo đảm, vừa rồi có không ít nữ sinh cho rằng cậu ấy đang nhìn bản thân."

"má, không thể nào, ai mà tự mình đa tình như vậy chứ."

"cậu đó cậu đó, ha ha ha ha ha."

Từng chữ từng câu, rõ ràng không liên quan đến cô, Giản Hạnh lại cảm thấy gay gắt và chói tai, cảm giác dường như cả người bị phơi trần dưới ánh nắng.

Qua một hồi, cô đột ngột đứng lên "mình đi vệ sinh một lát."

Hứa Lộ đứng dậy theo: "mình đi cùng cậu."

"không cần đâu." Giản Hạnh nhanh chóng rời đi.

Cô chạy đi rửa mặt, nước của mùa hè đều là nước nóng, nhiệt độ trên mặt không giảm ngược lại tăng lên, nỗi sốt ruột trong lòng ngày càng lộ rõ.

Giản Hạnh có chút khó chịu, vòi nước vẫn đang mở , cô nhìn chằm chằm vào dòng nước đang chảy, rất lâu không động đậy.

Đột nhiên, đột nhiên có một chiếc tay từ bên cạnh tắt nước đi.

Giản Hạnh hơi choáng, quay đầu qua, nhìn thấy được vậy mà lại là Từ Chính Thanh.

Đồng tử theo bản năng dãn ra.

Một tay Từ Chính Thanh cầm một tệp giấy dày, nói: "mình còn tưởng vòi nước bị hỏng."

Giản Hạnh phản ứng lại, có chút gấp gáp giải thích: "không phải, vừa nãy mình..."

"hửm?"

Giản Hạnh đột nhiên không nói nữa.

Cô chớp mắt một cái, lắc đầu một lúc, thậm chí nâng khóe môi cười rồi nói: "không sao, cảm ơn."

"ừm, lát nữa phải điền mẫu này, của lớp mấy cậu nên đưa cho cậu?" Từ Chính Thanh đưa biểu mẫu trên tay cho cô.

Giản Hạnh nói được.

Cầm lấy biểu mẫu, Từ Chính Thanh nói: "cậu về trước đi, mình đi phát cho lớp khác nữa."

Giản Hạnh nói được.

Từ Chính Thanh lập tức quay người rời đi, vào khoảnh khắc bóng lưng biến mất, Giản Hạnh nhè nhẹ quay người, cúi đầu, giơ tay đập lên vòi nước.

"ồ, đúng rồi, lớp mấy cậu..." âm thanh đột nhiên xuất hiện, rồi lại dừng đột ngột.

Giản Hạnh sau lưng cứng đờ, cấp tốc thu tay về, cô lại coi như không có chuyện gì quay người lại, mở miệng với âm thanh chát đắng, bán đứng sự căng thẳng của cô.

"sao thế?"

Đột nhiên nhớ ra lớp các cậu với lớp bốn cùng một giáo quan" Từ Chính Thanh nói "biểu mẫu của bọn họ cũng đưa cho cậu nhé."

Giản Hạnh "ồ" một tiếng, nói: "được."

Từ Chính Thanh lại lấy ra một tệp đưa cho cô.

Lúc này tiếng còi đột nhiên vang lên, Từ Chính Thanh nhìn chồng giấy dày cộp trên tay, rồi lại nhìn Giản Hạnh một cái, hỏi: "cùng nhau về?"

"ồ" Giản Hạnh suýt chút tay chân loạng choạng "được."

Giữa đường, Từ Chính Thanh lại chiaa cho cô thêm một biểu mẫu của giáo quan bên cạnh, nói rằng thuận tiện phát cùng nhau, Giản

Hạnh lúc này mới nhớ ra, vốn dĩ  Từ Chính Thanh phải đi phát biểu mẫu.

Lúc này bọn họ đi tới phía trước một trong những đội hình, Giản Hạnh nhìn thấy một học sinh vì đến muộn nên bị giáo quan phạt đứng, chỉ trong nháy mắt, Giản Hạnh đột nhiên hiểu ra chủ đích Từ Chính Thanh muốn cùng cô trở về.

Lúc này ánh nắng chiếu xuống giấy trắng hiện ra càng trắng sáng, chiếu tới mắt Giản Hạnh co chút nóng, cô nghiêng đầu nhìn Từ Chính Thanh một cái.

Cậu ta đi một bên, dáng cao vai rộng, che đi không ít ánh nắng.

Ngược sáng, Giản Hạnh thật ra không nhìn rõ khuôn mặt của cậu ta, chỉ có thể nhìn thấy hình bóng mờ mờ lại sâu sắc dưới vành mũ.
Cô cứ nhìn như vậy, đột nhiên mở miệng nói một câu: "mình vừa nãy không phải là lãng phí nước."

Từ Chính Thanh biểu cảm sững sờ một lát, sau đó mới cười rồi nói: "mình biết."

Hơi thở bị nghẹn lại trong lòng Giản Hạnh cuối cùng cũng tiêu tan.

Rất nhanh, hai người đi tới đội hình của bọn họ, đối mặt với sự im lặng và những ánh mắt dò xét, Giản Hạnh giao biểu mẫu cho giáo quan, rồi trở về hàng.

Lúc đi sát vai cùng Từ Chính Thanh, Giản Hạnh thoáng nhìn xuống mặt đất, bóng người của bọn họ hợp lại rồi tách ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro