Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 11 Cao chân lâu · Lưu Hà rượu

Đêm qua ngủ sớm, trời chưa sáng nhưng Trần Úc đã tỉnh lại, cậu nằm trong ổ chăn, xem mặt trời ngoài cửa sổ. Dần dần, bốn phía không còn đen nhánh, trong phòng án quầy hình dáng rõ ràng có thể thấy được.Trần Úc lấy tay, hướng giường lớn trong một góc tìm kiếm, rồi lấy ra một hộp sơn . Cậu xoay người ghé vào trên giường, mở ra hộp, bên trong hộp để một ít tiểu vật phẩm.

Đều là Trần Úc trân ái chi vật, có ngà voi khắc tiểu bạch mã, tinh xảo xà cừ bàn tính nhỏ, ngọc chất tiểu hồ lô, mỗi vật đều giống nhau, đều có lai lịch. Trần Úc muốn đem triện hương mà Từ Thịnh đưa tới bỏ vào trong hộp  sơn để cất giữ, triện hương là vật phẩm chỉ là thể dùng một lần, châm một lần, ngửi lên, hương khí có thể tồn tại thật lâu.

Sơn hộp bên trong vật phẩm rất nhiều, Trần Úc đem chúng nó từng cái lấy ra, từng cái nhìn, cầm trong tay thưởng thức.Ở đáy sơn hộp, có một tiểu đồng thú, nhan sắc cùng sơn hộp tiếp cận, hơn nữa nó cũng xác thật bị quên đi một đoạn thời gian.

Trần Úc lấy ra đồng thú, nhìn kỹ nó, đồng thú cái đuôi hướng vào phía trong cuốn lên, bụng hơi hơi nhô ra, có một trường miệng, lỗ tai là vây cá, trên đầu có giác, thân thể còn một đoạn tiệt, giống tựa bố chuế tinh điểm.

Nó tựa hồ là chỉ hải mã, nhưng bộ dạng lại bất đồng với hải mã địa phương. Ở phần đầu có một cái lỗ nhỏ, dùng để xuyên dây, nó từng được đeo ở trên cổ của Trần Úc.  Đây là vật phẩm duy nhất mà mẫu thân để lại cho cậu, chẳng sợ giản dị tự nhiên, cũng tùy thân đeo, sau lại vì sao lại gỡ xuống tới thì Trần Úc cũng đã quên mất rồi.

Trần Úc dùng ngón tay câu lấy đuôi đồng thú , treo ngược nó ngắm nhìn, nó bộ dáng tuy rằng quái dị, chính là lại thực thân thiết. Nhiều năm trôi qua vậy mà vật nhỏ này vẫn còn, mà mẫu thân bộ dáng cũng đã thập phần mơ hồ. Cậu có chút ký ức cùng mẫu thân tương quan, nhưng cậu thật sự không xác định được có phải là thật hay không, có lẽ chỉ trong mộng mới có thể chứng kiến được.

Khi còn nhỏ, cậu tựa hồ sinh hoạt ở bờ biển, ở  trong một gian nhà gỗ đặc biệt , nhà ở mộc lương cao cao chi khởi, phòng ốc treo không, cho dù là nóng bức mùa hè, ban đêm cũng luôn thực mát mẻ. Bốn phía toàn là lão đằng cổ mộc, cát sỏi kim hoàng, đồ than thượng trường trắng xoá cỏ lau.

Phòng bên, còn có một cây đại thụ đang nở hoa , gió đêm phất quá, cánh hoa sẽ theo gió rơi xuống. Đóa hoa đỏ tươi, cánh hoa nở rộ tựa đào hoa, lộ ra vàng nhạt nhụy hoa. Mẫu thân thường hay ôm cậu, ngồi ở trước phòng nghe sóng biển , nàng nhẹ nhàng vỗ tiểu Trần Úc, ngâm nga lâu dài dạ khúc.

Khi đó, cậu còn rất nhỏ rất nhỏ, vẫn là một hài nhi đi.

Bóng đêm dần dần hạ xuống ,thuyền của phụ thân bỏ neo, thân ảnh cao lớn từ bờ cát đi tới, ngân bạch ánh trăng, đem hắn một thân cẩm y chiếu đến lấp lánh sáng ngời. Tiểu Trần Úc được mẫu thân ôm ở trong ngực, theo lý sẽ không thấy được phụ thân là như thế nào đi tới, còn có ánh trăng trên người hắn, thân là trẻ con, cậu cũng không nên có những ký ức như này.

Bất quá cảnh tượng đó lại là phi thường rõ ràng, cậu còn nhớ rõ cả ý cười ở trên môi của mẫu thân, còn có phụ thân tiếp cận, cùng mẫu thân nói nhỏ nhu tình.

Trần Úc chưa từng hỏi qua phụ thân, có hay đã từng có tình cảnh như vậy , cậu cảm thấy đại để đó chỉ là một giấc mộng mà thôi. Tuổi nhỏ đã xảy ra rất nhiều chuyện, Trần Úc cũng không thể nhớ kỹ được, bao gồm mẫu thân là như thế nào qua đời, mà cậu lại là như thế nào được phụ thân mang về nước.

Lúc này, trời đã hoàn toàn sáng, trong viện truyền đến tiếng người hầu quét tước, Trần Úc mệt mỏi cuốn chăn lại, lại nằm lại trên giường, bất đắc dĩ, Mặc Ngọc lại dậy thật sớm, vào trong phòng đliền gọi cậu, kéo cậu mặc quần áo rửa mặt chải đầu, hôm nay phải đi học thôi.

※※

Triệu Từ Thịnh từ sớm đã rời khỏi giường, chính mình mặc quần áo, ở trước gương sửa sang lại y dung, không chờ nữ tì A Hương tới gọi ăn cơm sáng thì hắn đã đi ra khỏi phòng.

Hắn trải qua phòng bếp, thấy đầu bếp nữ đang ở bên trong bận rộn, phòng bếp đối diện là cơm thất, cơm thất cùng phòng bếp chi gian, có một chỗ đất trống, ở góc tường có đặt một khối phiến đá xanh, mặt trên ngồi xổm một hán tử đang uống một bát cháo.

Người này là Triệu phụ công nha , từ hắn ăn mặc là có thể nhẹ nhàng phân biệt xuất thân. Triệu Từ Thịnh gặp qua hắn vài lần, biết hắn kêu Tiền Ngũ.

Tiền Ngũ thấy Triệu Từ Thịnh lại đây, vội khom người nói:

" Tiểu quan nhân thức dậy thật sớm, đầu bếp nữ bánh ngọt vừa mới làm  thật ngon ạ! "

Triệu Từ Thịnh khẽ gật đầu một chút, hướng đến cơm thất, trên bàn cơm sớm đã dọn xong chén đũa, còn có một chưng bánh lung nóng hôi hổi , hắn cũng ngồi xuống,  đoạn lấy đôi đũa kẹp bánh ăn, mới ngậm lung chưng bánh đã cảm thấy mềm xốp ngon miệng rồi.

Trong chốc lát, đầu bếp nữ đã nhanh chóng đem bát canh tới, thịnh hảo một chén, gác ở trước mặt Triệu Từ Thịnh : "Đầu bếp nữ, lấy hai cái bánh đưa cho Tiền Ngũ đi."

"Vâng, nô gia lập tức bao cho hắn hai cái ngay ạ. "

Đầu bếp nữ liền vội vàng đi đến cơm thất, hướng trong phòng bếp đi, không bao lâu, liền thấy nàng dùng giấy dầu bao chưng bánh, giao cho Tiền Ngũ. Đầu bếp nữ hiển nhiên nói với hắn là tiểu quan nhân nhường cho, Tiền Ngũ khẽ nhìn cơm thất một cái.

Hôm qua, Tiền Ngũ phong trần mệt mỏi tiến đến Triệu gia, còn mang theo Triệu phụ thư từ, cùng có một ít tiền vật. Triệu phụ là Ninh huyện tri huyện, tuy nói chưa ra khỏi Tuyền Châu phủ giới, nhưng nơi đó sơn lĩnh phập phồng, là vùng núi, đường đi lại không được tốt , thuỷ lộ đoạn đường đều là núi, cũng may đã quen lui tới nên không cảm thấy phiền toái.

Tiền Ngũ làm người trung hậu, chân cẳng nhanh và tiện ,thường được Triệu phụ cho làm chân chạy. Thân là hoàng tộc, lão Triệu gia mỗi tháng đều được lãnh tiền lương , có thể duy trì một nhà sinh hoạt, nhưng tiền thực sự không quá nhiều, hơn nữa Triệu mẫu cũng không thiện quản gia.

Triệu phụ đại bộ phận bổng lộc đều hướng trong nhà, làm quan ngần ấy năm, trong nhà trừ bỏ thêm vào quý trọng vật phẩm, đảo thật là không tồn cái gì tiền tới. Ăn qua cơm sáng, Triệu Từ Thịnh liền về phòng, thấy Triệu mẫu cùng A Hương đang ở trong phòng bận rộn, hắn qua đi dò hỏi: "Mẫu thân, là đang tìm cái gì vật phẩm?"

Triệu mẫu từ y rương lấy ra quần áo, lấy ra một kiện hậu áo khoác nói:

"Cha ngươi bên kia ở trong núi, ta sợ hắn mùa đông bị cảm lạnh, nên phải cho hắn gửi vài món hậu y."

"Lần trước không phải mới đưa đi vài kiện hậu y sao, đều dùng được với áo bào cũ ."

Triệu Từ Thịnh hiểu được, mẫu thân đây là đột phát kỳ tưởng, nàng ngẫu nhiên sẽ như vậy.

"Đi ăn cơm sáng đi, hài tử không hiểu chuyện, cái này thì mới ấm áp."

Triệu mẫu là cảm thấy trời lạnh, mang nhiều quần áo luôn là tốt nhất.

"Không hiểu chuyện" Triệu Từ Thịnh nhớ không lầm, từ sau khi vào mùa thu đến nay, mẫu thân trước đây đi Ninh huyện đã đưa đi một chuyến quần áo thu đông, phụ thân là người không quá chú ý, những quần áo này dù cho có đưa đến trong tay hắn, cũng sẽ bị hắn lung tung mà nhét vào đáy hòm thôi. 

Từ Thịnh thấy mẫu thân vội vàng, hắn đành phải tự đi đẩy đệ đệ cửa phòng, quả nhiên người vẫn còn đang ngủ. Từ Thịnh đem Từ Khánh từ trên giường túm khởi, kêu dậy:

"Còn không mau lên, đã muộn rồi."

Dĩ vãng thường thường bị Triệu Từ Thịnh đá mông đánh thức ,Từ Khánh ngồi ở trên giường dụi mắt, ngơ ngác nhìn lão ca.

Cả hai đều phải đi học, Từ Thịnh ở Tông Học đọc sách, Từ Khánh thì tại phụ cận một nhà học đường. Triệu Từ Khánh vẫn còn rất buồn ngủ, đỉnh một đầu tóc rối, mơ mơ màng màng đi súc tẩy.

"A huynh, giúp ta chải tóc đi."

Từ Khánh ngồi ở trước bàn trang điểm,  đưa lược trong tay cho lão ca. Hôm nay mẫu thân hiển nhiên đem cậu quên đi, không kêu cậu rời giường, cũng quên giúp cậu sơ phát.

"Người đã bao lớn rồi, tóc đều còn không biết chải."

Triệu Từ Thịnh trảo quá lược, đè lại đầu đệ đệ, giúp cậu chải vuốt. Ở giữa nghe được tiếng Từ Khánh oán giận , kêu nhẹ chút, da đầu đau linh tinh gì đó. Hình ảnh huynh đệ chiếu vào trong gương mày mắt mũi vô cùng tương tự nhau, tuy rằng kém bảy tuổi. Bọn họ một người đã có đại nhân bộ dạng, một người vẫn còn là ngoan đồng.

Từ Khánh đoan kính soi đầu của mình, xem lão ca giúp mình trát búi tóc, thuận miệng hỏi:

"A huynh, chúng ta khi nào thì đi tìm cha?"

Triệu Từ Thịnh đem lão đệ đầu tóc hợp lại khởi, dùng dây cột tóc cột ra một búi tóc nghiêng lệch, trả lời:

"Quá chút thời gian, cha sẽ trở về."

"A huynh như thế nào biết? Cha trong thơ chỉ viết phải hảo hảo đọc sách, không được chọc nương sinh khí, chưa nói bao lâu sẽ về nhà cả nha ."

Từ Khánh mở to hai mắt nhìn, tuy rằng lão cha tin thực dong dài, nhưng cậu vẫn có thể tự đọc được.  Triệu Từ Thịnh tự nhiên hồi đáp: "Cha trong tin có nói cho ta"

Chờ Triệu mẫu vội vàng chuẩn bị xong rồi, mới đột nhiên nhớ tới tiểu nhi tử hôm nay cũng đi học, lập tức vội vàng kêu A Hương đi xem Từ Khánh đã rời giường chưa. A Hương trở về nói, Ngô Xử đã đưa Nhị Lang đi học đường rồi. 

Triệu mẫu phải đem cho trượng phu chút quần áo sửa sang lại, đồ vật nhìn cũng không ít. Đương nhiên cũng không chỉ này đó, Ngô Tín lên phố mua đồ vật, còn không có trở về, mua chính là các kiểu đồ ăn. Trời lạnh nên món ănkhông dễ hư, có thể mang lên đường.

Ngô Tín đến buổi trưa mới trở về, hắn đi chính là Triệu mẫu chỉ định quán ăn, khách điếm, nhưng không thiếu chân chạy. Tiền Ngũ tuổi trẻ lực tráng, đem đồ vật làm hai sọt, một cái đòn gánh khơi mào, đòn gánh một đầu còn treo một bao thiêu gà, một tiểu bầu rượu, hắn trên đường muốn ăn..

"A Hương, đến trong phòng ta rồi đem đàn Lưu Hà rượu kia mang tới."

Triệu mẫu nhìn thấy Tiền Ngũ rượu, mới nhớ tới phải cho Triệu phụ rượu ngon.Lưu Hà rượu, địa phương không có sản xuất , là kinh thành rượu ngon, bất quá tại cửa hàng ở thành đông có thể mua được.

Cái gọi là chỉ phải Lưu Hà rượu một ly, không trung tiêu cổ bao lâu hồi. Nho nhỏ một vò rượu ngon, chính là giàu có nhân gia cũng không bỏ uống được, uống đến tốn nhiều kim nhiều bạc.

Triệu phụ yêu thích rượu, nghĩ hắn ở địa phương nghèo như vậy , uống không được rượu ngon. Tiền Ngũ chọn một đống đồ vật rời đi, căn cứ vào tiền thưởng phong phú, Tiền Ngũ không hề một câu oán hận.

Từ khi trung thu Triệu phụ mới trở về nhà một chuyến, không trở về thăm hỏi, Triệu mẫu hai đứa nhỏ đều đã đọc sách, nhà mẹ đẻ cũng có việc, toàn bộ ngày mùa thu cũng chưa thể mang hài tử đi Ninh huyện cùng trượng phu gặp nhau.

Ở trên lầu các, nhìn theo Tiền Ngũ thân ảnh đi xa, Triệu mẫu phát hiện nàng rất tưởng niệm Triệu phụ. Nói đến cũng có chút ý tứ, Triệu mẫu lần đầu tiên nhìn thấy Triệu phụ, cũng không có khuynh tâm cảm giác, còn rất ghét bỏ hắn.

Khi đó là giữa hè, Triệu phụ cùng bạn bè từ Quảng Châu tiến đến Tuyền Châu, không đi đường tầm thường, bỏ hải đạo đi sơn đạo, hai người một đường đi một đường du ngoạn, mặt phơi đến đen tuyền, hơn nữa lôi thôi lếch thếch, kia bộ dáng quả thực như người miền núi.

Lúc ấy Triệu mẫu mười chín tuổi, Triệu phụ 26, đều là lớn tuổi thanh niên chưa kết hôn. Người tác hợp bọn họ hôn nhân cùng Triệu mẫu phụ thân quen biết, cố ý đem Triệu phụ mời đến một vườn trái cây, kêu Triệu mẫu cùng người nhà trộm xem một cái.

Triệu mẫu cha mẹ đều nói người là có hơi đen , nhưng dáng vẻ lại rất đường đường, hơn nữa hắn lại  là Tông tử, có thể nói là như ý lang quân. Gả tông tử sinh hài tử, mỗi người có ngọc sách, con cháu chính là phạm pháp, cũng không cần quan phủ tới quản, như vậy là hảo nhân duyên nơi nơi đều cầu ước.

Lúc ấy, Triệu mẫu không phải thực thuận ý, cảm thấy Triệu phụ đen đến chỉ còn một đôi mắt, cùng Côn Luân nô, hơn nữa bộ dáng hơi già.

Sau lại đón dâu, khi ngồi bên trong kiệu ,Triệu mẫu nhìn lén Triệu phu cưỡi ngựa ở phía trước, thấy hắn y quan đoan trang ngay thẳng, khí vũ bất phàm, mới phát hiện nguyên lai lại vừa cường kiện vừa anh tuấn. Triệu mẫu nhớ tới xuân khuê chuyện cũ, không khỏi mỉm cười, nàng ngẩng đầu lên thì Tiền Ngũ đã sớm biến mất không còn ảnh, dịch phố người đến người đi, phố xá ồn ào.

Nàng khẽ gọi A Hương, kêu nàng đi Việt gia tiệm may, kêu thợ thêu lại đây, đem bào liêu lưu hành một thời cùng thêu dạng mang đến. Có bổng lộc rồi cũng nên kêu thợ thêu làm cho cả nhà mấy bộ y phục mới, để ăn tết hảo hảo xuyên.

Tác giả có lời muốn nói:

Triệu phụ: Cho nên đừng hỏi cha, trong nhà vì cái gì không còn tiền, hơn nữa các ngươi hai đứa,  chính là hùng hài tử trong miệng nhà người khác nữa. 

----------------------
Triệu Kỉ Đạo: Tông tử là sẽ không bị chộp tới nha môn quan, nhưng sẽ ở tông chính tư ngồi tù đến sông cạn đá mòn hảo sao. Đừng hỏi ta vì cái gì lại biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro