Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: Ta đau lòng

Mặt biển bình tĩnh, thuyền gỗ nhẹ nhàng đãng động, dọc theo bờ biển tiến lên, yên tĩnh trong phòng, Trần Úc vô thanh vô tức nằm ở trên giường, cậu đi vào giấc ngủ, cậu đang ở cảnh trong mơ, mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ.

Cậu mơ thấy chính mình không hề phòng bị, bị người từ phía sau đẩy xuống hồ cá chép trì, cậu ở trong nước giãy giụa, bốn phía là bích sắc nước ao, nước ao rót nhập mũi, khang phổi, cậu vô pháp hô hấp, cậu vô cùng hoảng sợ mà thống khổ, giây lát chi gian rồi lại tựa như trong sơn đen hải vực, trong sương mù mênh mông ban đêm, cậu từ thuyền vĩ trên khoang tàu thẳng rơi vào biển lớn , mấy trượng chênh lệch,sóng thật lớn đánh sâu vào khiến cho cậu bị sóng biển cuốn tiến vào vô ngần biển sâu.

Ở trong biển sâu , tựa hồ có vô số giao nhân đang vây thốc cậu, vuốt ve tay mặt cậu, chúng nó như đang tự thuật cái gì, dùng một loại kỳ quái ngôn ngữ, cậu sợ hãi cực kỳ, cậu không nghĩ cùng chúng nó đi, cậu cùng chúng nó không giống nhau, cậu nhất định là khẩn cầu cái gì, có lẽ khẩn cầu mẫu thân cứu cậu, đột nhiên, cổ quải tiểu đồng thú lóe sáng, huyễn biến thành một đầu khổng lồ quái vật, quái vật nâng cậu lên thoát khỏi biển sâu, lao ra mặt biển.

Nước biển vẩy ra, quái vật phẫn nộ gầm rú, thanh âm đinh tai nhức óc, cậu nằm trên lưng quái vật ướt hoạt , thân mình khổng lồ thú như thể che chở thân nho nhỏ của cậu, cậu cùng quái vật huyền phù ở giữa không trung, cậu cực đoan sợ hãi cùng sức cùng lực kiệt mà mất đi ý thức.

Nhưng cậu biết đầu quái vật kia đem cậu đưa về với phụ thân, cậu cảm thấy hẳn là như thế, bởi vì khi ấy cậu đã rơi vào một cái ôm ấm áp, cậu vẫn còn sống.

Mộng tiếp tục, trong nháy mắt tiểu Trần Úc nằm ở trong tay phụ thân, ánh nắng chiều sái tiến cương thủ thất, cao cao kệ sách cùng án thư đầu hạ xuống thật dài bóng dáng, cũng chiếu vào trên giường gỗ, trên người phụ tử bọn họ , nhiễm một tầng ấm áp cam màu đỏ.

Trần Úc an tâm mà thích ý, nghe tam Phật tề phiên y ở cách vách phòng đảo dược thanh âm, cậu tựa hồ ngửi được hương dược bị nghiền nát khi phát ra hương thơm hơi thở, hắn giơ lên cánh ty bóng loáng ,ở ánh nắng chiều chiếu rọi xuống đùa nghịch bàn tay, xem quang ảnh biến hóa.

Gió biển phất tiến cửa sổ, mang đến hải triều quen thuộc hơi thở, hắn ngửa đầu nhìn phía bên ngoài khoang thuyền, buồm cổ động, hoàng hôn nhiễm hồng hướng gió lập mộc chim đầu rìu điểu, đuôi nó triển khai, đón gió đong đưa, tựa như cây quạt lớn.

Màu xanh lục cây chuối rẽ quạt lá cây, ở trong gió tựa như đại quạt đong đưa, rào rạt rung động, long đô hoa nở rộ ở xanh non trên đầu cành, từng cụm, vàng nhạt sắc kiều nộn cánh hoa tràn ra, hương thơm phác mũi.

Trần Úc bước chân ngắn nhỏ ra , dẫm lên long đô hoa điêu tàn trên mặt đất , chạy vội quá một đoạn tiểu thạch kính, chạy đến Lê Duy Võ ngồi xuống đất cử hành tiệc rượu, nhạc tay nhóm diễn tấu thanh tùy theo dừng lại, tiểu Trần Úc nhào vào Nghiên Nương trong lòng ngực, Nghiên Nương ôm lấy cậu, cậu ngửi được trên người nàng hơi thở thân mật, cậu liền ô ô mà khóc.

Cậu chơi đùa bị sâu cắn thương, trên cánh tay có một đốm đỏ nhỏ rất đau. Nghiên Nương bế cậu ly tịch, nàng ôn thanh trấn an, dùng mang kim xuyến tay, khẽ vuốt tóc cậu, vì cậu ngâm nga ca dao mà mẫu thân từng xướng qua...

Lê Duy Võ, Chiêm Thành Quốc lưu vong Bồ Cam Quốc vương hầu, Nghiên Nương là thiếp của hắn , thâm chịu sủng ái, Lê Duy Võ cùng Trần Đoan Lễ giao tình thâm hậu, hắn đại viện tử thường có tiệc rượu, hắn vội vàng vì chuyện chính mình, chiếu cố tiểu Trần Úc không lớn , đều là Nghiên Nương chiếu cố hắn .

Nghiên Nương là nữ tử giống như mẫu thân nuôi nấng Trần Úc. Cậu quên chính mình tuổi nhỏ ở hải ngoại sinh hoạt, quên chính mình về nước trên đường trụy hải tình cảnh, có lẽ là bởi vì lạc hải hòa thân thấy hải thú đã chịu cực đại kinh hách mà mất trí nhớ, có lẽ là đối chính mình thân phận nửa giao mà sợ hãi, có lẽ là đối Nghiên Nương bi thương chia lìa kháng cự, mà nay từng cái lại một lần nữa hiện ra làm cho Trần Úc ký ức cũng có thể hoàn chỉnh.

Bảy tuổi ,cậu vô luận có nguyện ý hay không, sinh hoạt đã trải qua thật lớn thay đổi, từ lúc phụ thân dẫn cậu về nước thời khắc đã bắt đầu. Đại dương mênh mông cách trở tưởng niệm của cậu cùng dĩ vãng, cũng chôn đi bí mật cùng sợ hãi của cậu.

**

Nước mắt từ Trần Úc khóe mắt chảy xuống, ướt át đệm chăn, cậu liền thức tỉnh tại đây,quanh thân cậu cảm giác được ấm áp, trên người cậu quần áo ướt đã bỏ đi, thay quần áo khô ráo, bên người là kiện bào của Triệu Từ Thịnh cũng được đổi thành chăn mềm nhẹ lại ấm áp .

Dưới thân lay động làm Trần Úc ý thức được chính mình còn ở trên thuyền, còn ở từ Cửu Nhật Sơn phản hồi Tuyền Châu thành lộ trình , cậu đã thức khỏi cảnh trong mơ, trở lại cảnh chân thật. Cậu không muốn mở to mắt, cậu sợ thấy chính mình bộ dáng, cậu cũng không dám đụng vào chính mình da thịt, cậu thực kháng cự, thậm chí cảm thấy hổ thẹn.

Cậu hiện tại thực xấu xí, thực quái dị, cậu chỉ muốn giấu ở trong bóng tối, không người tìm được, bất kể ai cũng không cần thấy. Cậu đợi phòng yên tĩnh đi, chẳng sợ che chăn cũng có thể cảm ứng được, cảm quan của cậu thực nhạy bén, thậm chí có thể cảm ứng được khách thuyền tiếp cận hải cảng hơi ẩm cùng hướng gió.

Cậu nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân, có phụ thân cậu, huynh trưởng, còn có Triệu Từ Thịnh.

A Thặng cũng ở đây , Trần Úc vai banh đến càng khẩn, cậu thực khẩn trương.

Mọi người chỉ cần thấy rõ quái dị bộ dáng của cậu , tất nhiên sẽ không thích cậu, sẽ chán ghét, sẽ bài xích, ai lại muốn cùng người kỳ quái như cậu làm bằng hữu chứ!

A Thặng còn sẽ cùng cậu làm bằng hữu sao?

Nếu A Thặng cũng ghét bỏ, như vậy quá khó tiếp thu rồi.

Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, truyền đến phụ thân tiếng bước chân, phụ thân lưu lại huynh trưởng cùng Triệu Từ Thịnh ở ngoài cửa, hắn một mình tiến vào, hơn nữa ngay sau đó đóng cửa lại, nghe gần như không thể nghe thấy tiếng vang

Trần Úc suy đoán hắn nhìn không thấy chuyện này, cậu cảm giác được phụ thân đang hướng giường đi tới, ngồi ở bên cạnh, vô thanh vô tức ngồi. Ngoài cửa, huynh trưởng cùng Triệu Từ Thịnh đều đã rời đi, bọn họ tựa hồ đi xa.

Trần Đoan Lễ nhìn thấy chăn động, hắn rõ ràng là nhi tử tỉnh lại, hắn cách chăn nhẹ sờ đầu của nhi tử , động tác như vậy ôn nhu, làm Trần Úc trong mắt chua xót, làm cậu cảm thấy thật ủy khuất, cậu khẽ nghẹn ngào: "Cha, ta là cái gì?"

Ta là người sao?

Nếu ta không phải người, ta nên đi nơi nào?

Trần Đoan Lễ bàn tay to đáp ở trên vai nhi tử , hắn trả lời: "Ngươi là nhi tử của Trần Đoan Lễ ta."

Vô luận có bộ dáng gì, cậu đều là con hắn, là hắn cùng Lăng Nương nhất trân ái bảo bối. Trần Úc hốc mắt chảy ra nước mắt, thanh âm cậu sơ lược khóc nức nở:

"Ta sẽ vẫn luôn ở trong bộ dáng này sao?"

Cậu không cần xem cũng biết chính mình đã không giống người, cậu chính là yêu mà mọi người trong miệng hay nói , là yêu vật tổ mẫu luô. quở trách. Trần Đoan Lễ chắc chắn mà nói:" Sẽ không, hài nhi qua mấy ngày sẽ khôi phục vốn có bộ dạng."

Trần Úc cuộn lại thân mình rung động, dùng tay đi che lại mặt chính mình, cậu là như thế sợ hãi lại không thể biến trở về lại nguyên lai bộ dáng, cả người run rẩy.

"Úc Nhi có nhớ hay không, nhiều năm trước, cha mang ngươi về nước, ngươi lọt vào trong biển,được cứu đi lên sau cũng là cái dạng này?"

Trần Đoan Lễ hạ giọng ở bên tai nhi tử kể ra.
Kia một lần lạc hải được cứu, Trần Úc sốt cao mấy ngày sau mới thức tỉnh, sau khi tỉnh dậy, cậu nhớ không được chính mình lạc hải sự, dù cậu thường xuyên phát ác mộng, nhưng cậu cũng không thể nhớ rõ.

Năm ấy, đương Trần Úc thức tỉnh thì giao thái của cậu đã biến mất, cũng bởi vậy vẫn luôn không biết chính mình thân thế. Mà nay khi rơi vào hồ cá chép trì, cậu lại tao ngộ cơ hồ chuyện tương đồng , hiện ra giao thái, cậu cod hay không có thể nhớ tới chuyện cũ?

Trần Úc gật gật đầu, khẽ vâng một tiếng, đúng vậy, cậu sau khi lạc hải liền cùng hiện tại giống nhau trên người có vảy, sau đó cậu liền lại biến trở về người.

"Cha, ta lần này cũng sẽ biến trở về phải không? Ta không thích cái dạng này."

Trần Úc cánh tay cọ quá đệm chăn, truyền đến cảm giác thực xa lạ, chẳng sợ biết sẽ biến trở về, nội tâm cậu vẫn là kháng cự chính mình hiện tại bộ dáng.

"Sẽ, Úc Nhi đừng sợ......"

Trần Đoan Lễ nhẹ giọng trấn an, cách chăn vỗ nhẹ hài tử, giống như nhiều năm trước Trần Úc lạc hải , liên tục làm ác mộng như vậy.Trong phòng hai người đối thoại thực nhẹ, bọn họ nói chuyện với nhau quá trình, Trần Phồn cùng Triệu Từ Thịnh đều lặng yên không một tiếng động mà dựa lại đây, hai người đồng dạng ở bên yên tĩnh lắng nghe, tuy nói nghe được không cẩn thận, nhưng có thể nghe thấy đôi câu vài lời, lại thêm chi phỏng đoán không khó để biết nội dung nói chuyện.

Lặng lẽ lắng nghe quá trình, Trần Phồn thỉnh thoảng trừng hướng Triệu Từ Thịnh, ý bảo hắn tránh ra, nhưng là đối phương căn bản không nghĩ dịch vị. Trần Phồn không rõ ràng lắm Triệu Từ Thịnh biết nhiều hay ít, Trần Úc lạc trì sau là hắn cứu, nghĩ đến chuyện nên thấy cũng thấy, nhưng đây là Trần gia sự của bọn họ , hắn không vui khi người ngoài tham dự.

Lúc này, nhìn Triệu Từ Thịnh kia vẫn bình tĩnh, Trần Phồn cảm thấy chỉ sợ là hắn cái gì cũng đều biết, bên ngoài truyền Trần Úc là giao nữ chi tử, cũng truyền rất nhiều năm, Triệu Từ Thịnh khẳng định có nghe thấy.

"Còn không đi, muốn nghe tới khi nào?" Trần Phồn nói nhỏ, đuổi đi Triệu Từ Thịnh, Trần gia sự cùng họ Triệu không quan hệ.

Triệu Từ Thịnh thay đổi tư thế, lưng hắn dựa vào khoang thân, hai điều chân dài thẳng, đôi tay ôm ngực, hắn trả lời: "Sao vậy? thuyền còn không có cập bờ, Trần đại muốn đuổi ta xuống nước sao?"

Trần Phồn trước kia nhất không quen nhìn hắn kiệt ngạo thiếu giáo huấn bộ dáng, nhưng lúc này lấy hắn không làm sao được, trả lời lại một cách mỉa mai: "Nghe lén cũng rất nhiều đi, Triệu Đại Lang cảm tưởng như nào? "

"Ta đau lòng"

Triệu Từ Thịnh nói làm Trần Phồn rõ ràng ngốc hạ, chờ hắn muốn xác nhận chính mình hay không nghe lầm, đối phương lại sớm đã tránh ra.

Tác giả có lời muốn nói:

Từ Thịnh: Đừng khóc, ta đau lòng.

Trần Phồn: Người tới, ném hắn ra khỏi thuyền!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro