Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đầu mùa xuân, Trần Đoan Lễ mang theo Trần Úc, Thích Thích Xương đến thành tây Ngô tiên sinh gia đưa quà nhập học, hoàn thành nghi thức bái sư. Ngô tiên sinh tuổi thực trẻ, không đến 30 tuổi, dạy học thái độ nghiêm túc, quảng chịu gia trưởng khen ngợi, chính là thu phí quý.

Đối Trần Đoan Lễ mà nói, tiền không phải là vấn đề. Ngô tiên sinh gia cách Trần gia không xa, đi cũng nhanh và tiện, mỗi ngày sáng sớm lại Trần gia giảng bài, sau giờ ngọ hồi gia , gió mặc gió, mưa mặc mưa. Dạy học nơi sân, ở trong viện Trần Úc cư trú , Trần Đoan Lễ kêu người bố trí ra một gian thanh u phòng, mang lên hai bàn học.

Ngô tiên sinh có một kiện án thư dày nặng, khi dạy học, hắn luôn là đứng dậy, cũng không ngồi, từ trên cao nhìn xuống nhìn chăm chú học sinh, đừng nghĩ giở trò, hắn công khóa trảo vô cùng, Thích Thích Xương quả thực khổ không nói nổi. Trần Úc ở nhà chịu học, tự tại thoải mái, không có Tần thị huynh đệ tới bắt lộng, Tào Ngũ Lang, Hàn Thập Lang tới quấy rầy, cậu cũng nghiêm túc nghe giảng bài, chuyên chú học tập.

Ngô tiên sinh thực thích Trần Úc, học trò này tính tình ôn hòa, người cũng thông tuệ, đi học vô cùng chuyên tâm, đối lập rõ ràng với Thích Thích Xương, Ngô tiên sinh dạy dỗ hắn, tuy rằng cậu đối đọc sách không hề hứng thú, thái độ có lệ. Tuy nói là ở nhà đọc sách, cũng có nghỉ phép thời điểm, cùng thư quán giống nhau .Đối với nhi tử mới vừa mười lăm tuổi này , Trần phụ yêu cầu không cao, chỉ kêu câuk đọc sách khi hảo hảo đọc sách, chơi đùa thì chú ý an toàn.

Gặp được ngày nghỉ , cậu có thể ra ngoài du ngoạn, bất quá Trần Đoan Lễ không quá muốn cậu cùng Trịnh Viễn Nhai nơi nơi chạy loạn, đi địa phương ngư long hỗn tạp.
Ngày nghỉ này, sáng sớm sắc trời hôn hối, Mặc Ngọc mở cửa sổ ra, lại vội đóng lại, miệng lẩm bẩm: " Xem ra hôm nay là muốn mưa to, nô gia đến chạy nhanh đi xem thư phòng cửa sổ đã đóng kín chưa. "

Trần Úc mới vừa rời giường, chỉ mặc tốt quần áo, tóc còn không có chải vuốt, cậu đạm ngữ: " Sẽ không mưa to."

Mặc Ngọc vốn dĩ một chân đã bước qua ngạch cửa, nghe được Trần Úc nói, nàng nhíu hạ mày, nhưng chưa nói cái gì.
Mặc Ngọc vẫn là đi thư phòng xem kỹ cửa sổ, tuy rằng nàng cảm thấy Trần Úc nói như vậy khẳng định sẽ không hạ xuống mưa to.
Trần Úc không chờ Mặc Ngọc trở về giúp cậu chải đầu , đi trước ra phòng ngủ, hắn đứng ở dưới hiên, cảm thụ trong không khí tụ tập hơi nước, thoải mái đến muốn ngủ.

Cậu dựa trụ chợp mắt, đôi môi cậu ẩm ướt như xuân phong trơn bóng, tóc đen nhánh dài rũ trên vai , nghiêng gió nhẹ lộng.
Cậu nghe được phía trước có nữ tì cùng người thân thiết nói chuyện với nhau, kêu người nọ Thích Tam Lang, Trần Úc mở to mắt, nhìn thấy đã tới gần chính mình Thích Thích Xương, hắn đi đường giống như mèo , một chút tiếng vang cũng không có.

" Hôm nay muốn hạ xuống mưa to, ta xem cũng không thể ra khỏi thành cưỡi ngựa, nếu không chúng ta đi khánh thuyền trà phường nghe thư chứ? "

Này hai ngày, thuyết thư tiên sinh đang nói 《 Tây Sơn quỷ quật 》, nhưng xuất sắc.

Thích Thích Xương vừa nói vừa quét tới bọt nước, động tác thô lỗ, đem một bức mềm khăn làm cho xiêu xiêu vẹo vẹo.

" Thích Xương, ta hôm nay không nghĩ ra ngoài, ngươi tự mình đi thôi. " Trần Úc chậm rì rì ,thực lười nhác bộ dáng.

" Vậy cũng được, ta đi ra ngoài."

Thích Thích Xương quần áo chú ý, đắc chí, ngày thường nghiễm nhiên là phú quý nhân gia đệ tử, hơn nữa đỉnh đầu rộng rãi.
Trần Đoan Lễ đãi hắn tuy không đến mức giống thân sinh nhi tử, nhưng cũng thập phần chiếu cố, hắn từ trước đến nay trong thành, đến ngày nghỉ như cá gặp nước.
Trần Úc trong mao mao mưa phùn xuyên qua sân, cậu nhìn mưa rơi , nghe Mặc Ngọc kêu cậu chải đầu, cậu mới qua đi.

Cậu ngồi ở trước bàn trang điểm , Mặc Ngọc vì cậu chải vuốt tóc, kết biên thành búi tóc, Mặc Ngọc tâm linh thủ xảo, luôn là có thể chải ra kiểu tóc đẹp đang lưu hành .Ngoài cửa sổ thực mau đổ mưa, nhưng chỉ là mưa nhỏ, Trần Úc đi trước thư phòng, xem sách trên kệ sách quyển sách.

Cậu gỡ xuống một quyển, dựa vào một trương sạp, lật xem quyển sách, bên tai tiếng mưa rơi tí tách. Đương Trịnh Viễn Nhai tiến đến tìm cậu, phát hiện trên mặt cậu dán một quyển thoại bản mở ra, một cánh tay rắng nõn toàn bộ lộ ở tay áo ngoại, đã ngủ rồi.

Trịnh Viễn Nhai lấy đi sách , lọt vào trong tầm mắt dung nhan khi ngủ của cậu dường như bị mê hoặc, mặt mày mắt mũi cậu thượng lưu liền, lẩm bẩm tự nói:

" Khó trách đều nói hắn là giao nữ nhi tử."

Ngày xuân, đối Trần Úc xác thật là hảo thời tiết, thường có mưa dầm kéo dài thời điểm, mà mắt thấy, thanh minh mau tới rồi. Mặc Ngọc thu thập Trần Úc bọc hành lý, thấy tiểu chủ nhân ở bàn trang điểm đằng trước tường chính mình trang dung, chế nhạo cậu:" Tiểu lang quân đi Nam Khê tảo mộ, vừa lúc có thể nhìn thấy xá nhân tâm tâm niệm niệm."

Trần Úc suốt y quan, buồn bã nói: " Ta đi Nam Khê tảo mộ, A Thặng đi Quảng Châu tảo mộ, lại không thể gặp mặt."

Ấn hành trình, Triệu Từ Thịnh hẳn là sớm đã đi đến Quảng Châu. Đây là Mặc Ngọc không dự kiến đến, không nghĩ Triệu Từ Thịnh cư nhiên lại khó gặp như vậy, nói đến hắn rời đi Tuyền Châu thành cũng đã vài tháng.

Nam Khê, là địa phương Trần Úc phi thường muốn trở về, cậu bảy tuổi về nước, ở Nam Khê ở không sai biệt lắm một năm thời gian, đó là một đoạn đáng sợ thời gian, phụ thân không ở bên người, chỉ có tổ mẫu cùng di mẫu tỷ tỷ Trần Anh trông giữ cậu.

Ở Nam Khê, Trần Úc đã phải chịu đựng ngược đãi, thẳng đến Trần phụ một lần đột nhiên về quê, phát hiện trên người cậu có vết thương, đau lòng phẫn nộ mà dẫn dắt cậu cùng Trần Anh trở về Tuyền Châu thành, từ đây Trần Đoan Lễ không hề suất thuyền ra biển, mà là lựa chọn làm bạn ở bên con.

Từ Tuyền Châu thành đến Ninh huyện xác thật không tính xa, sáng sớm xuất phát, lên đường nói, ban đêm có thể tới. Trần phụ mamg theo một nhóm nô bộc, đêm túc thôn cửa hàng, đến ngày hôm sau buổi trưa mới đến Ninh huyện huyện thàn rồi sau đó từ huyện thành đi trước Nam Khê. Trên đường đi Nam Khê , đi ngang qua Trà Khê, Triệu Do Thịnh tin nói cho Trần Úc, hắn liền ở Trà Khê cùng bạn Khê Hoa thư viện đọc sách.

Đương khi Trần Úc tới, Khê Hoa thư viện đã không có Triệu Từ Thịnh, ánh người mi mắt chính là khê bạn hoặc phấn hồng hoặc đỏ tươi hoa trà, chạy dài một mảnh. Trần Úc ngồi trên lưng ngựa, bẻ một đoá hoa trà vê ở trên tay, cúi đầu ngửi ngửi khí vị.

Trần gia nhà cũ, ở trong trí nhớ của Trần Úc là một tòa nhà âm trầm, thâm thúy, đương Trần Úc đứng ở trước mặt nó, phát giác nó thì ra là thế sáng ngời cùng rõ ràng, mỗi một cây mộc lương, mỗi một khối thạch điêu, mỗi một kiện tượng màu đều cứ như vậy quen thuộc.

Vì sao sẽ là như vậy, rõ ràng trước kia bài xích nó, lần này trở về rồi lại đột nhiên đối nó có phần nói không rõ, không biết lấy từ đâu ra nhớ nhung chi tình.

Trần gia nhà cũ hộ gia đình, chỉ có một hộ thân thích, là họ hàng xa, Trần Đoan Lễ thỉnh bọn họ tới cư trú cũng chăm sóc phòng ở. Nhà chính có rất nhiều phòng, Trần Đoan Lễ cùng Trần Phồn trụ nhà chính, Trần Úc phòng ngủ thì được an bài ở phòng sách.

Người hầu đi ở trước, chọn bọc hành lý tiến phòng sách, Trần Úc đi ở mặt sau, cậu ngơ ngác nhìn chính mình ở trong ao ảnh ngược, phảng phất ngày xưa thời gian như tái hiện lại, phảng phất nhìn đến cô độc bảy tuổi tiểu hài tử, cánh tay cùng cẳng chân bị trừu đến tràn đầy vết thương, ôm hai tay, rơi lệ từ bên cạnh ao đi qua.

Đổng Uyển đi theo Trần Úc bên cạnh, hắn lần đầu tiên cùng chủ nhân tiến đến Trần gia nhà cũ, tò mò mà khắp nơi nhìn xung quanh, hắn kêu lên:" Thân cây kia thật lớn! Tiểu lang quân, ngươi mau xem, đó là áp cước thụ sao?"

Dò ra tường cao chính là một cây cao lớn cây bạch quả, thô tráng thân cây phảng phất thẳng cắm trời cao, cành lá tươi tốt, xanh biếc khả quan.

Trần Úc ngẩng đầu vừa thấy nó, bước chân liền đình trệ, cậu ngơ ngác mà nhìn đến xuất thần. Lá cây mang theo xuân phong, phất quá khuôn mặt cậu, hai mắt cậu mê ly, như trúng tà, vẫn không hề nhúc nhích.
Đổng Uyển thấy tiểu chủ nhân dại ra hồi lâu, hắn khẽ động tay áo cậu , gọi cậu: " Tiểu lang quân, đây là làm sao vậy?"

Trần Úc cũng không rõ ràng lắm chính mình làm sao vậy, nhìn thấy này khỏa cây bạch quả khi, hình như có vô số tình cảm cùng nhau dũng hướng tâm khẩu, mà này đó tình cảm lại không biết đánh nơi nào tới, vì sao như thế kịch liệt. Trần gia phòng sách, Trần Úc từng ngắn ngủi liền đọc quá, khi đó có sáu bảy cái học sinh, đều là thân thích. Mà nay, nó đã không còn có phòng sách sử dụng, bị để đó không dùng.

Trần Úc trụ phòng lúc trước đã có người quét tước, thực sạch sẽ, cậu cùng Đổng Uyển ở hai ngày sau, đều đem ở nơi này.
Vì sao đem Trần Úc một mình an bài ở phòng sách, đó là vì không cho cậu nhớ tới chuyện trước kia. Tiểu Trần Úc chính là ở nhà chính bị quở trách, chịu ngược đánh, bị trừng phạt, một mình bị nhốt trong bóng tối trong phòng qua đêm.

Cậu mới vừa về nước, chỉ biết nói phiên ngữ, vô pháp câu thông, hành vi cổ quái, tổ mẫu vốn là không thích cậu lai lịch không rõ, hơn nữa lại tung tin vịt, cũng làm nàng coi tiểu Trần Úc là yêu vật. Vô luận thời tiết lạnh như nào , cậu đều chơi nước, quản giáo không được, nói không nghe, nghe không hiểu, đây là tai họa, từ hải ngoại mang về tới yêu vật.

Tổ mẫu xuất phát từ ngu muội cùng hẹp hòi không chịu đối xử tử tế tiểu tôn nhi này , màdưới mái hiên cùng cô mẫu một nhà lại là thờ ơ lạnh nhạt, không thèm để ý cháu trai không nơi nương tựa này, chỉ có Trần Anh là đồng tình vời cậu , nhưng một tiểu nữ hài trong nhà bị xem nhẹ như nàng, đối đệ đệ khởi đến bảo hộ thập phần hữu hạn.
Ban đêm, Trần Úc đi nhà chính ăn cơm, hắn vị trí bên cạnh phụ thân, ở trên bàn cơm, Trần Đoan Lễ vài lần giúp cậu gắp đồ ăn, hỏi han ân cần, Trần Phồn mặt vô biểu tình, thong thả ung dung ăn canh.

Hắn khi còn nhỏ, lão cha tổng ra biển, làm bạn hắn trưởng thành chỉ có mẫu thân cùng tổ mẫu. Sau lại mẫu thân qua đời, tổ mẫu cũng là đơn độc chiếu cố qua hắn một đoạn thời gian, bất đồng chính là tổ mẫu thập phần sủng ái trưởng tôn là hắn

Người với người duyên phận đó là như vậy kỳ diệu, Trần Úc xem như bóng đè tổ mẫu, mà Trần Phồn bên này lại là tôn tử yêu thích. Trần gia ở phía sau trình sườn núi có một chỗ Trần gia gia tộc mộ địa, mộ địa quy mô không nhỏ, Trần gia là địa phương họ lớn.

Trần Đoan Lễ tổ tiên lấy thiêu đào mà sống, sau lại tham dự hải mậu, nhưng chân chính đem hải mậu sinh ý làm đại chính là Trần Đoan Lễ.

Trần Đoan Lễ đệ nhất nhậm thê tử cảnh thị, nàng là Trần Phồn cùng Trần Anh mẫu thân, nàng mộ kiến đến xa hoa, nàng khi chết, đúng là trượng phu phát tích là lúc.
Khi còn nhỏ, Trần Úc từng hỏi qua phụ thân, chính mình mẫu thân mộ ở nơi đó?

Nhưng mà Trần Đoan Lễ thần sắc an tĩnh, vô pháp trả lời. Trần Úc ở cảnh thị mộ trước cung kính mà hành bái lễ, như Trần Phồn như vậy, như năm rồi như vậy, cậu đứng lên, vỗ nhẹ đi bụi đất trên bào, cậu cảm thấy huynh trưởng đang dùng ánh mắt rất kỳ quái xem cậu.

Tổ mẫu mộ, đồng dạng tu đến phong cảnh, Trần Úc cùng Trần Phồn ở mộ trước đốt tiền giấy, Trần Úc cúi đầu, ánh lửa ánh hồng hắn mi ngạch, nhưng thấy không rõ biểu tình của cậu. Phụ tử tảo mộ trở về, đã là hoàng hôn, Trần Úc một ngày đi rồi rất nhiều đường núi, hai chân lên men.

Ban đêm, Trần Úc lấy nước ấm tắm, nhớ tới A Thặng nói tổ phụ mộ của hắn ở trên một ngọn núi, khi còn nhỏ lên núi phải ngồi trúc kiệu, cũng nhớ tới đương A Thặng biết hắn khi còn nhỏ ở Nam Khê tao ngộ, từng nói tổ mẫu hắn là lão chủ ác độc, thanh minh không cần cho nàng đốt tiền giấy.

Có lẽ bởi vì A Thặng ở Ninh huyện cư trú quan hệ, đi vào Nam Khê, Trần Úc luôn là nghĩ đến hắn.

Trần Úc không biết, kiếp trước bọn họ, vốn nên tại tòa nhà cũ này cũng làm bạn, hai người ở Ninh huyện cùng nhau vượt qua hai năm thời gian, là đoạn thời gian rất quan trọng, rất vui sướng, kiếp trước cùng Triệu Từ Thịnh càng lúc càng xa Trần Úc lần lượt mà hồi ức lại.

Sáng sớm, Trần Úc rời giường, đẩy cửa mà ra, cậu nhìn thấy cả trời sương mù mênh mông Nam Khê ngày xuân nhiều mưa bụi, lệnh Trần Úc thích ý, mà thân ở sương mù bao phủ phòng sách, rất có loại hư ảo cảm giác.

Trần Úc trong sương mù xem cảnh, đi đến trong viện, đứng dưới cây bạch quả, cậu vuốt ve thụ thân, cảm khái nó thật cao lớn, cậu liền dựa vào thân cây ngồi xuống, thoải mái mà nhắm mắt lại, cảm ứng hơi nước thẩm thấu da thịt.

Cậu lúc này nội tâm bắt đầu sinh một phần không muốn xa rời chi tình, không biết là đối sách này phòng, hay là đối cây này, vẫn là đối hạt nước ở trong gió nhẹ trôi nổi kia. Cậu hôn trầm trầm buồn ngủ đi,trong mơ hồ , tựa hồ có người tới gần cậu , hơi thở thổi quét ở trên mặt cậu, thậm chí khóe môi có thể cảm xúc đến một cổ ấm áp hơi thở, mà mũi ngửi tới quen thuộc cung hương khí vị, người nọ dán đến như thế chi gần, cơ hồ muốn đụng chạm đến bờ môi của cậu.

Trần Úc nhắm mắt lại, cậu cảm thấy chính mình đang nằm mơ, mà trong mộng này chính mình không nên mở mắt ra, cậu liền giả bộ ngủ. Cậu nghe được tiếng cười gần như không thể nghe thấy , tiếng cười ấy thật dễ nghe, mang theo nhàn nhạt hước ý, cũng nghe đến một câu nhẹ ngữ: " Nhanh như vậy liền ngủ rồi sao! "

Thanh âm hắn sao lại quen thuộc như vậy!

" A Thặng?!"

Trần Úc vội vàng mở to mắt, bốn phía chỉ có một mình cậu, nhưng mà vừa mới nãy cảm giác Triệu Từ Thịnh như tại bên người sao lại chân thật như thế!

Trần Úc vươn ra ngón tay đụng chạm môi chính mình , đôi môi mềm mại ướt át, cậu nhìn sương mù tràn ngập phòng sách, nhất thời hoảng hốt, phảng phất gặp được thân ảnh cậu cùng Triệu Từ Thịnh đi qua phòng sách , phảng phất cậu thật đến cùng Triệu Từ Thịnh đã ở chỗ này làm bạn qua. Cậu không biết, cậu thấy đúng là bọn họ kiếp trước

Buổi trưa, Trần Úc đi theo phụ huynh rời đi Nam Khê, bọn họ vội vàng tới, vội vàng rời đi, vốn chính là vì tảo mộ. Trần gia nhà cũ cũng hảo, phòng sách hay khỏa cây bạch quả cũng thế, khi Trần Úc rời đi đều giống bị vẽ vào trong đầu, rõ ràng như ở trước mắt.

Tác giả có lời muốn nói:

Đạo diễn: Cho nên ở kiếp trước, ngươi cái này thẳng nam thiếu chút nữa sấn người ngủ trộm hôn người đúng không?

Triệu Từ Thịnh lâm vào tự hỏi. .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro