Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Chuyện

Trần Cảnh Thịnh đem đế giày trên thềm đá chà xát,nước mưa ẩm ướt làm giầy nhiễm cả bùn đất, thậm chí trên mặt giày cũng tung toé mấy vết bùn.Cúi đầu khẽ nhìn giầy người bên cạnh lại không có một hạt bụi, giày cũng không nhiễm một chút bùn bẩn nào. Mộ Viễn Di bước chân mềm mại như vậy, quả nhiên không phải là người mà, nhưng mà ban ngày ban mặt, tổng cũng sẽ không phải là quỷ đi.

Không phải là người cũng không phải quỷ Mộ Viễn Di nhấc lên đầu gối, nhẹ nhàng đạp lên không cao thạch bậc, bước vào Trần Trạch phòng sách, hắn thấy Trần Cảnh Thịnh còn ở phía dưới cọ bùn, tựa đầu khinh lắc lắc, quả nhiên vẫn là một điền phu.

Tưởng tượng năm đó Trần Úc chắc chắn sẽ không như vậy, hắn là con chúa gia đình giàu có, tinh xảo chú ý, kiên quyết sẽ không đem chân đạp vào trong bùn lầy như này. 

"Trần gia phòng sách, chính là chỗ này sao?"

Mộ Viễn Di nhìn quét bốn phía, tàn tạ tiêu điều, trống rỗng, chợt cảm thấy vô vị, đột nhiên hắn sáng mắt lên, hắn nhìn thấy một gốc cây ngân hạnh huy hoàng hiển hách đứng ở trong viện.

Lá vàng óng ánh đầy trời, nhiễm cả đồng mâu.

"Chính là chỗ này." Trần Cảnh Thịnh cũng đi đến cùng Mộ Viễn Di sóng vai, hai người đồng thời nhìn về phía cây ngân hạnh trong viện.

Thật thần kỳ, nó dĩ nhiên không hề chịu phải gió bão tàn phá, vẫn giữ được cành lá tươi tốt như trước. 

Mộ Viễn Di vóc người thon dài, Trần Cảnh Thịnh tay chân thì chắc chắn, hai người đi song song với nhau, nguyên lai cao gầy Mộ Viễn Di dĩ nhiên còn lùn hơn Trần Cảnh Thịnh nửa cái đầu.

"Tiểu viên ngoại, đây là cây gì đây ? " Mộ Viễn Di  hơi nheo mắt lại con ngươi, dưới ánh mặt trời cây bạch quả lá cây xán lạn đến chói mắt. Hắn đến nam khê thời điểm, liền phát hiện dân bản xứ yêu thích trồng trọt nó, cơ hồ từng nhà đều có một gốc cây,nhưng lại không giống như Trần gia này, có một cây cao to tráng lệ như vậy. 

"Có người gọi là vịt chân cây, cũng có người gọi là bạch quả cây, riêng người nơi đây dùng Công Tôn cây xưng hô." Trần Cảnh Thịnh biết rằng các nơi thì cách gọi cũng sẽ bất đồng, từ lúc hắn suy đoán Mộ Viễn Di không phải là nhân loại bình thường, hắn cũng không kinh sợ người này ngay cả cây ngân hạnh cũng không nhận ra.

Trần Cảnh Thịnh khẽ cất bước tiến lên, đưa tay thiếp đặt ở trên cây khô chắc chắn, hắn nói rằng: "Cho dù là tuổi thơ gieo xuống, cũng phải là đời con cháu mới có thể nhìn thấy nó trưởng thành,  cho nên mới gọi nó là Công Tôn cây."

Mộ Viễn Di tựa hồ bị nó mê hoặc, nỉ non: "Lại thọ trường như vậy sao.. Tựa như tộc ta vậy." Hắn âm cuối nhỏ bé,  không dễ nghe thấy được.

Trần Cảnh Thịnh lông mày nhướng lên, hắn nhưng là lại nghe được.

"Như Mộ công tử mong muốn đi đến phòng sách, kính xin công tử giảng giải chuyện thúc tổ ta  năm đó." Trần Cảnh Thịnh phất đi lá rụng trên băng đá , hướng  trên đá ngồi xuống, liếc nhìn người nọ. 

Mộ Viễn Di lập tức ngồi xuống, hắn tùy ý an vị bên người Trần Cảnh Thịnh, dựa đến rất gần, hắn cầm lấy một mảnh lá rụng trên bàn đá, tiện tay ném đi, khóe miệng khẽ cười: "Ta sợ tiểu viên ngoại bị kinh sợ, không thể nghe nổi."

Trần Cảnh Thịnh nói: "Chắc chắn ngươi cũng không biết, chuyên tới để câu mồi ta."

Ngón tay của hắn quyền trụ, đốt ngón tay chắc chắn mạnh mẽ, đồng dạng cánh tay Mộ Viễn Di đặt bàn đá, lại là một đôi bàn tay trắng nõn thon dài. 

Mộ Viễn Di cúi đầu nhìn về phía đầu ngón tay nhiễm phải bụi bậm, xì khẽ, nghĩ hắn là tới cầu người, làm sao lại vô lễ như thế.

Trần Cảnh Thịnh thản nhiên nói: "Ngươi nói về Giao ấp, ta cũng biết nó ở tại Quỳnh Châu phía nam, lân cận chiếm thành quốc, nơi đó đá ngầm trải rộng, hải thuyền luôn biết mà tránh xa." Hắn nói thời điểm còn cố ý để mắt khẽ liếc Mộ Viễn Di, tình nguyện xem sắc mặt hắn xảy ra biến hóa.

Giao ấp trong truyền thuyết là nơi mà giao nhân sinh hoạt,  trên biển rộng luôn có không ít lời đồn ly kỳ, trong miệng các thủy thủ luôn được truyền lưu, đặc biệt là khi bọn họ uống mấy chén rượu say thì lại càng đàm luận sinh động như thật, phảng phất tự mình đi quá.

Mộ Viễn Di quả thật có chút kinh ngạc, nhưng hắn chỉ cười nhẹ: "Ngươi còn biết cái gì nữa? Không ngại nói nghe một chút." Trần Cảnh Thịnh không kiêng dè chút nào mà đánh giá Mộ Viễn Di, ánh mắt của hắn trên mặt đối phương dò xét, từ mặt mày đến mũi môi, hắn nở nụ cười, có ý nhàn nhạt suồng sã: "Ta nghe nói nam hải có giao nhân, vô luận là hùng thư ,bộ dạng rất xinh đẹp tuyệt trần, thanh xuân bất lão. Tình cờ cũng sẽ lên bờ, ẩn đi vây đuôi, giả bộ nhân loại, tựa hồ còn vô cùng yêu thích đồ ngọt."

Sau khi nói xong câu cuối cùng, đuôi lông mày hắn còn đặc biệt trêu tức mà nhướng lên.

"Hồ ngữ loạn ngôn!." Mộ Viễn Di trách mắng.

"Vậy thì mời nói một chút, chuyện của giao nhân các ngươi, cũng thuận tiện giảng lại cho ta câu chuyện của thúc tổ ta năm đó đi." Trần Cảnh Thịnh khàn cười, hắn cười thời điểm  không đến nỗi câu hồn đoạt phách, lại làm cho Mộ Viễn Di bất giác lườm hắn một cái.

Trần Úc là người ra sao à, hắn đã từng là cương thủ của một chiếc cự thuyền, hắn để cho Trần Cảnh Thịnh làm người thừa kế, người này tất nhiên cũng không phải hạng người tầm thường. Mộ Viễn Di lúc này ngược lại là thoải mái, cũng khó trách lại mai phục bên cửa sổ mà nghe trộm, Trần Úc cũng không thèm ngăn lại.

"Ta nói cho ngươi nghe, có tin hay không thì tùy ngươi, nếu không nhớ ra được thì chớ nói cho người khác biết." Mộ Viễn Di bắt đầu giảng giải, lúc này dương quang hạ xuống, trên người hai người dưới tàng cây có những vết lốm đốm lay động.

Thời gian trong lúc vô tình cứ thế mà trôi,sau khi nghe xong cố sự, Trần Cảnh Thịnh khẽ để tay ở dưới cằm, rơi vào lâu dài trầm tư. Hắn không có kinh hoảng thất sắc, toàn bộ quá trình lắng nghe rất trấn tĩnh, hắn là một người rất thích hợp lắng nghe,lòng dạ rộng lớn, hải nạp bách xuyên.

Gió thu từng trận thổi qua làm lá khô bay xuống, Mộ Viễn Di yên tĩnh ngắm nhìn lá rụng, lúc này, hắn nghe Trần Cảnh Thịnh nói: "Ta có một chuyện không rõ." Mộ Viễn Di ra hiệu mời nói, Trần Cảnh Thịnh hỏi: "Người ngoài phải như thế nào mới có thể đi vào giao ấp?"

Mộ Viễn Di thật không nghĩ tới hắn hỏi đến sẽ lại là sự kiện này,  nhất thời mộng trụ.  "Điền phu" này không chỉ chấp nhận giảng giải sự tình của hắn, hơn nữa căn bản không hề bị làm sợ.

Ngắm một chút Trần Cảnh Thịnh, Mộ Viễn Di nói: "Ngươi không đi được."

Cũng thật là không giữ lại một chút thể diện nào, trực tiếp một câu nói từ chối.

Trần Cảnh Thịnh không có vì vậy mà ủ rũ, hắn bất quá là hiếu kỳ mà thôi. Mộ Viễn Di giảng giải sự, hắn cũng không phải không kinh sợ,mà là hắn rất khiếp sợ.

Thúc tổ bảo tồn thi thể là một việc làm khiến người khó có thể lý giải được, hắn lại còn đem thi thể bằng hữu đưa tới giao ấp, không nhượng cho người chết mồ yên mả đẹp,lại làm ra chuyện như vậy, thật sự là vi phạm thường tình cùng đạo nghĩa.

Hiện nay còn có một chuyện phiền toái, chính là người bị đưa tới giao ấp bởi vì một hồi trên biển gió bão, vậy mà lại  sống lại.

Dù cho hiểu biết sâu rộng như Trần Cảnh Thịnh, hắn vẫn không quá tin tưởng chuyện người chết có thể phục sinh, Mộ Viễn Di một ít thuyết pháp, không thể nghi ngờ còn nghi vấn.

"Mộ công tử, lời ngươi nói hải ngọc phách, đến tột cùng là vật gì?" Trần Cảnh Thịnh lần này chánh nhi bát kinh nói ra nghi ngờ của hắn.

Mộ Viễn Di chậm rãi thuật lại: "Hải ngọc phách xuất từ long tự, là hải long ngạch, long chết rồi mới có thể thu được một viên. Vật ấy thế gian hiếm lạ, xưa nay vi phiên quốc quân vương hết thảy. Hải ngoại quân chủ qua đời đều sẽ dùng hải ngọc phách làm khẩu ngậm, nghe đâu nó có thể thu hợp hồn phách, bảo đảm thi thể bất bại, làm người khởi tử hoàn sinh."

Trần Cảnh Thịnh sờ sờ cằm, sáu mươi năm trước, thúc tổ cũng mới mười tám tuổi, trong tay hắn tại sao có thể có đồ vật hiếm có như vậy?

"Ngươi nói vị Triệu Từ Thịnh kia, hắn bây giờ đã phục sinh, vậy bây giờ hắn đang ở nơi nào?" Trần Cảnh Thịnh hỏi.

Hắn vẫn oán hận thúc tổ sao? Hay là sẽ trở về báo thúc tổ ân tình? Nhưng mà tất cả cuối cùng cũng không còn ý nghĩa nữa rồi, thúc tổ thời gian đã không còn nhiều.

Lời nói vừa mới hạ xuống, gió cuốn lá khô, vang lên sào sạt.

Mộ Viễn Di tiếp được một mảnh lá bạch quả tung bay ở trước mặt, giống như là bắt lấy một hồ điệp vàng, hắn sâu xa nói: "Hắn nhất định sẽ đến đây."

Phất xuống một mảnh lá treo ở trên tóc, Trần Cảnh Thịnh tưởng thật đúng là doạ người, một người đã chết đi sáu mươi năm lại đột nhiên phục sinh. Hắn vẫn là khi còn trẻ dáng dấp, phảng phất như sáu mươi năm này căn bản không tồn tại, mà người hắn yêu, từ lâu đã hương tiêu ngọc vẫn, hắn hết thảy trên đời thân hữu hoặc kẻ thù, hoặc đã chết đi, hoặc là sắp chết vì bệnh.

Trong lòng hắn sẽ cảm tưởng như nào đây?  Hắn sẽ hận người huynh trưởng kia tham dự sát hại tộc nhân hắn, tự ý cho hắn an hải ngọc phách, đem thi thể hắn đưa vào giao ấp gửi thúc tổ sao?

Đổi thành chính mình là hắn, Trần Cảnh Thịnh nghĩ, tao ngộ bao thăng trầm vận mệnh như vậy, khoáng cổ không nghe thấy ly kỳ sự, sợ là cố nhân sẽ bởi vì vậy mà hỏng đến phát điên mất,tụ tập đầy bụng hận ý, hận thiên oán.

Ngoài sân, một loạt tiếng bước chân vang lên, Trần Cảnh Thịnh hướng phía cửa nhìn, nhận ra là trong nhà một vị cước lực nhẹ nhàng người hầu, đoán được thúc tổ bên kia nên có chuyện gì, hắn đối Mộ Viễn Di nói: "Đi thôi."

Hai người bước ra phòng sách, người hầu vừa vặn đi tới cửa, Trần Cảnh Thịnh hỏi hắn có chuyện gì? Quả nhiên là thúc tổ tỉnh lại, đang tìm hắn cùng Mộ Viễn Di.

Thông báo xong thì người hầu cũng vội vàng đi trở về, nhanh chân đi ở phía trước, Trần Cảnh Thịnh mang theo Mộ Viễn Di ở phía sau. Bọn họ vòng quanh phòng sách ở ngoài một đầm nước hành tẩu, thân ảnh của ba người chiếu ở bên trong nước, lúc này, Mộ Viễn Di nghe được cách đó không xa truyền đến hài tử tiếng cười nói, hắn dừng lại nhìn thì thấy thấy là hai nam hài chừng mười tuổi, bọn họ một trước một sau truy đuổi nhau, tiến vào phòng sách. Quần áo chúng thô lậu, hẳn là dung hộ hoặc là nô bộc hài tử.

Hoảng hốt chi gian, Mộ Viễn Di phảng phất như gặp được thuở thiếu thời Triệu Từ Thịnh cùng Trần Úc, bọn họ hoa phục ngọc sức, lời nói thật vui, cũng là như vậy tuổi tác.

Trần Cảnh Thịnh quay đầu lại, không hiểu nhìn Mộ Viễn Di phía sau dừng lại không tiến lên,  thì bỗng nhiên nghe hắn nói: "Bọn họ thiếu niên thời điểm, cũng đã ở đây sống qua một đoạn thời gian, ngươi thúc tổ, còn có Triệu Từ Thịnh."

Trần Cảnh Thịnh miệng mở lớn, trên mặt hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng là chỉ đến thế mà thôi, hắn mang theo Mộ Viễn Di, tiếp tục đi tới Trần Úc cư trú sân sau.

Đất vẫn là lầy lội, dần dần Trần Cảnh Thịnh rơi vào Mộ Viễn Di cùng người hầu phía sau, hắn có nhiều hứng thú tường tận Mộ Viễn Di hành tẩu dáng vẻ, thực sự là mềm mại mà tao nhã. Nhỏ nhắn mông eo, thẳng tắp chân dài, một đầu tóc như chồng quạ, lộ ở ngoài cổ áo là chiếc cổ trắng như ngọc.

Trần Cảnh Thịnh bỗng nhiên có chút minh bạch thúc tổ năm đó, nghĩ thầm không biết Triệu Từ Thịnh là một người như thế nào?

Sẽ như Mộ Viễn Di thanh nhã mỹ lệ như vậy sao? Hắn tất nhiên không phải người phàm phu tục tử, đến nỗi thúc tổ vì cái chết của hắn mà không có cách nào tiêu tan, phiêu bạt hải ngoại mấy chục năm, đến gần đất xa trời mới bằng lòng bước lên cố hương. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro